Vương gia bị con hồ yêu nào đó mê hoặc rồi
Mộ Dung Dật Phi đi thật rồi, Liễu Tâm Mi lúc này mới thở phào một cái, người đàn ông này vốn dĩ đã không hòa hợp, mọi thủ đoạn mọi âm mưu của nàng đều không có tác dụng gì trước khí thể mạnh mẽ của hắn. Thế giới này không thuộc về nàng, nàng biết rất rõ điểm này, cho nên mới cố gắng giảm tối đa sự ỷ lại vào hắn. Nàng không muốn sự ban thưởng của hắn, tình yêu cũng không cần phải cưỡng cầu, nếu hai người bọn họ đã định sẵn là không thể ở cạnh nhau, một người trong đó sống mà mất đi chính người mình yêu, nàng không muốn bước tiếp về phía trước nữa, bất luận là kiếp trước hay kiếp này.
“ Vương Phi, nô tì đi bưng thuốc lên cho người” Liễu Diệp Nhi không thấy Vương gia tức giận, trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng có thể hạ xuống được rồi.
Bệnh phong hàn tuy không phải bệnh nguy hiểm gì tới tính mạng, nhưng cũng sẽ khiến cả người đau nhức, không có chút sức lực nào. Nàng đã chịu đựng mười mấy tiếng đồng hồ, khổ sở lắm rồi. Bây giờ cũng không cần thiết phải như vậy, Như Yên Các cũng nên khôi phục lại cuộc sống giống như những ngày tháng trước đây rồi.
“ Ngươi đi đi, sau đó nhân tiện đi chuẩn bị đồ ăn cho ta nữa”. Liễu Tâm Mi đã đói lắm rồi.
Nàng có thể là Vương phi đáng thương nhất, bị ốm tới mức không thể uống thuốc, còn bất chấp để bản thân mình đói tới mức này. Nguy hiểm cũng đã qua rồi, nàng phải cố gắng bồi bổ cơ thể nhiều hơn một chút mới được.
“ Vương phi, Vương gia nói vài ngày nữa sẽ lại tới thăm người kìa”. Liễu Diệp Nhi mặt mày hớn hở nói.
Vẫn là Vương gia có cách, không biết ngài ấy đã nói những gì, khiến tinh thần của Vương phi không giống như trươc nữa rồi.
Liễu Tâm Mi nhếch mép, không biết nàng nên khóc hay là nên cười nữa. Nếu không phải là do hắn, nàng còn phải diễn khổ nhục kế này cho hắn xem hay sao?
Mộ Dung Dật Phi vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, Huyền Khôn liền đi theo, lén lút nhìn sắc mặt của Vương gia, nhưng lại nhìn không ra Vương gia là đang vui hay là đang giận.
Trong khoảng sân vắng lặng, không ai dám tự ý đi lại, ngay cả Siêu Phàm cũng không biết đã trốn đi đâu. Chủ tử như nào thì cũng sẽ có người hầu như vậy, toàn bộ người hầu của Như Yên Các đều rất kính trọng hắn nhưng không ai dám lại gần hắn, hóa ra trong Vương phủ của hắn, vẫn còn có nơi không chào đón hắn như vậy.
Đi được vài bước, Mộ Dung Dật Phi đột nhiên quay ra hỏi: “ Huyền Khôn, ngươi nói xem, người ở trong Như Yên Các đó không phải là do hồ yêu hóa thành đó chứ? Chẳng hiểu sao bổn vương luôn cho rằng nàng ấy trước đây và bây giờ căn bản là hai người khác nhau”.
Huyền Khôn “phụt” một cái rồi cười thành tiếng, Vương gia của bọn họ mà lại tin vào quỷ thần sao? Hắn to gan nói: “Vương phi có phải là do hồ yêu hóa thành hay không thuộc hạ không biết. Nhưng tiểu nhân lại biết được một chuyện”.
“ Ngươi biết được chuyện gì?” Mộ Dung Dật Phi cho rằng hắn đã tra ra điểm khả nghi của Liễu Tâm Mi, vì thế mới dừng lại không bước tiếp mà quay lại nhìn Huyền Khôn.
“ Thuộc hạ biết rằng Vương gia hình như đã bị con hồ yêu nào đó mê hoặc rồi” Huyền Khôn trịnh trọng nói.
“ Cút” Mộ Dung Dật Phi một chân bay ra ngoài.
Huyền Khôn cười sớm đã “ cút” sang một bên rồi.
“ Những lời này sau này ta cấm ngươi không được nhắc lại nữa”. Ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi sắc như dao.
Huyền Khôn giống như một tiện thiếp bị ức hiếp, ấm ức gật đầu trả lời. Rõ ràng là ngài đang có suy nghĩ đen tối đó có được không vậy, thuộc hạ còn có thể nhắc với ai được chứ, đúng là ghét đầu trên người ai liền đổ lỗi cho nó gắn quá chặt. Xấu xa.
“ Vương gia, xem ra bệnh tình của vương phi cũng không quá nghiêm trọng phải không?” Huyền Khôn cố ý chuyển chủ đề nói vòng sang chuyện khác
Thời gian Vương gia nán lại ở trong phòng không dài lắm, hai người bọn họ chắc cũng chưa có làm gì, nhưng hắn biết tâm tình của Vương gia chắc chắn không tệ, hôm nay Vương gia còn hỏi cái này, có lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ đã có chuyển biến tốt hơn cũng nên.
“ Ba ngày nữa vẫn không khỏe lại, bổn vương sẽ đích thân chữa trị cho nàng ấy”. Mộ Dung Dật Phi thề độc.
Nữ nhân này chính là đang cố ý diễn kịch cho bổn vương xem. Cái gì mà ngắm sen trong mưa, cái gì mà thỏa sức ca hát chứ, tất cả đều là giả, giả dối hết. Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng việc nàng chạy trong mưa cùng hắn là nàng cố ý diễn cho hắn xem, chỉ có như vậy, việc nàng bị bệnh mới hợp tình hợp lí được.
“ Vương gia, ngài có quen với Mạc Li tiên sinh, cũng có được chân truyền của ngài ấy sao?” Huyền Khôn kinh ngạc nhìn chủ tử của mình, điều này thật khiến người ta bất ngờ mà.
“ Chút bản lĩnh này của bổn vương không cần bất cứ ai truyền thụ cũng có thể học được, Mạc Li cũng không biết”. Mộ Dung Dật Phi kiêu ngạo nói.
“ Vâng…..” Trong tiếng cười của Huyền Khôn mang theo cả sự ám muội, hắn bỗng nhiên nhận ra điều gì đó nói: “ Thuộc hạ hiểu rồi, Vương gia không phải trị bệnh mà là luyện công”.
“ Sao cơ?” Mộ Dung Dật Phi quay đầu lại nhìn hắn, đáy mắt lộ ra sự hồ nghi.
Huyền Khôn không sợ chết bổ sung thêm: “ Nội đan âm dương song tu….”.
Mộ Dung Dật Phi phát hiện ra một vấn đề, những người mà hắn càng tin tưởng, càng nắm chắc trong tay rồi thì hắn sẽ không thể thẳng tay trừng trị bọn họ được, cho nên chọc hắn giận, cũng đồng nghĩa với việc không kiêng nể cũng sẽ tăng theo. Ngoài Liễu Tâm Mi, Huyền Khôn cũng đang đi trên con đường như thế, càng đi càng xa.
Mộ Dung Dật Phi tán thưởng vỗ vai của Huyền Khôn: “Không ngờ ngay cả ngươi cũng biết cái này, ngày mai bổn vương sẽ tìm cho ngươi một người, để hai ngươi cùng nhau song tu”.
Người dám đối đầu với trời là người quả cảm, người dám đối đầu với đất là người kiên cường, người dám đối đầu với người là một người thông minh, còn người dám đối đầu vơi vương gia ta đây là người thấy chết mà vẫn không biết sợ là gì.
“ Vương gia, thuộc hạ biết lỗi rồi, thuộc hạ không dám tái phạm nữa đâu”. Huyền Khôn giơ tay tự đánh coi như chịu phạt.
Mộ Dung Dật Phi chẳng thèm nhìn hắn, trực tiếp đi về hướng Quần Phương Cự.
Huyền Khôn hơi sững người, trên mặt hiện lên một nụ cười cổ quái, ha ha, dục hỏa thiêu thân, mùi vị này có lẽ là không dễ chịu chút nào , Vương gia thật sự phải song tu rồi.
Mai Nhi đang nói chuyện tiêu sầu cùng Văn Nhược Nhược, cách đó không xa liền nhìn thấy người hầu chạy vào, trong lòng không giấu nổi niềm vui, vội vàng thấp giọng nói: “Văn phi nương nương, Vương gia tới”.
Văn Nhược Nhược ngẩng đầu, ngay tức khắc niềm vui hiện lên trên khóe mắt, vội vàng soi gương, giống như gió lay cành dương liễu, vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón.
“Thần thiếp tham kiến Vương gia, vương gia vạn phúc kim an”. Trong giọng nói của ả mang theo sự vui mừng khôn xiết.
Nghe nói Vương gia tới Như Yên Các thăm vương phi bị bệnh, trong lòng của ả không thoái mái chút nào khó chịu giống như bị mèo cào vậy, hận người bị bệnh đó không phải là mình. Hôm nay vương gia lại tới chỗ ả, sao ả có thể không vui được chứ.
“ Hôm qua Vương phi bị ngấm nước mưa giờ vẫn đang bị bệnh nằm trên giường, bổn vương nghĩ nàng cũng phải hứng gió trời cả ngày trời như vậy trong lòng thấy không yên tâm, nên cố ý qua đây xem nàng có làm sao không”. Mộ Dung Dật Phi buột miệng nói.
Trong lòng vương gia vẫn có mình, đôi mắt của Văn Nhược Nhược có chút ướt ướt, nở nụ cười cảm kích nói: “ Đa tạ Vương gia quan tâm, Nhược Nhược vẫn ổn”.
Ai, nếu người cúi đầu nghiêm mày là nàng ấy thì thật là tốt biết bao. Một ý nghĩ ky quặc đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, bản thân Mộ Dung Dật Phi cũng bị dọa sợ.
Cố gắng kiềm chế những cơn chấn động trong lòng xuống, hắn ôm lấy ả, từ từ đi vào trong nội tẩm.
Sau khi thay lại trà và điểm tâm, Mai Nhi liền cùng các nha hoàn khác lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Dưới ánh nến đung đưa, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo mịn màng của Văn Nhược Nhược khiến người ta khó mà dời mắt được. Mộ Dung Dật Phi trước vẻ đẹp đó tinh thần khẽ lung lay, giơ tay tắt nến, hai người cùng nhau trải qua một đêm hoan lạc.
Mai Nhi và Huyền Khôn nhìn nhau cười đều hài lòng với suy nghĩ của riêng mình.
Văn Nhược Nhược vẫn theo thói quen cởi y phục tháo thắt lưng cho Mộ Dung Dật Phi, đôi tay ngọc ngà chủ động dịch chuyển lên trên. Mùi hương nồng nàn bao phủ lấy không gian xung quanh.
Anh hùng khó qua được ải mỹ nhân, đối mặt với mỹ sắc, có bao nhiêu người được như Liễu Hạ Huệ cả đời không gần nữ sắc chứ?
Bình luận facebook