Liễu Diệp Nhi không có thuật phân thân, cô không có cách nào cùng lúc chăm sóc hai người, nửa đêm nửa hôm cũng không thể cứ chạy đi chạy lại như vậy được?
Căn dặn những việc cần chú ý với Hương Diệp xong, vừa định đi, lại nghĩ ra chuyện gì đó, xoay người căn dặn thêm, Hương Diệp vừa nghe vừa cười, không phải vương phi chỉ bị nhiễm phong hàn sao? Có cần phải cẩn thận như vậy không? Cô ta cũng không phải người mới đến, chút quy tắc này cô nhất định hiểu rõ.
“Liễu Diệp Nhi, ngươi đừng nhiều lời nữa, người không biết, còn tưởng ta quý giá lắm chứ! Lúc trước còn nghiêm trọng hơn bây giờ, không phải chúng ta cũng vượt qua được sao?” Liễu Tâm Mi vừa giận vừa mừng nói, nếu còn nghe cô nói tiếp nữa, chắc trời sáng mất.
“Vương gia, canh gừng mà Văn phi nương nương sai người mang đến, nhân lúc còn nóng ngài mau uống đi.” Huyền Khôn đã lấy ngân trâm thử qua, hắn bây giờ đã biết đề phòng rồi, thứ này là vật tùy thân của hắn.
“Không cần đâu, bổn vương rất khỏe mạnh.” Mộ Dung Dật Phi vẫy tay, từ chối.
“Tốt hơn hết vẫn nên uống một chút, Liễu Diệp Nhi bên phía vương phi đã bận tối tăm mặt mũi rồi, Liễu vương phi không biết làm sao, nhiễm bệnh phong hàn, không dậy nổi nữa rồi.” Cũng không biết Huyền Khôn cố tình hay vô tình nói chuyện này ra.
“Bệnh rồi? Đáng đời, ai bảo nàng ta bướng bỉnh” Mộ Dung Dật Phi không có nửa phần thương tiếc, ngược lại còn cười trên nỗi đau của nàng.
Hừ, không phải nàng rất giỏi sao? Điều kiện khắc khổ như vậy cũng vượt qua được, bây giờ chưa được nửa tháng, đã khiến cơ thể tàn tạ như vậy rồi sao.
“Vương gia...” Huyền Khôn dường như không còn gì để nói nữa, chủ tử nhà hắn từ lúc nào lại có tính trẻ con như vậy? Đây, quả thật giống đôi tình nhân nhỏ đang giận hờn mà.
“Rất nghiêm trọng sao?” Mộ Dung Dật Phi đột nhiên hỏi, y dường như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên trở nên buồn rầu.
“Nghe đại phu bắt mạch nói, chỉ là bệnh nhẹ, uống vài chén thuốc, đổ chút mồ hôi, ngủ một giấc thật sâu, sẽ không có gì đáng ngại.” Huyền Khôn bẩm báo hết sự tình.
“Đưa qua đây đi” Tâm trạng Mộ Dung Dật Phi tốt trở lại, nhận lấy chén canh gừng một ngụm uống sạch, y nhất định phải khỏe mạnh, duy trì tinh lực và thể lực đầy đủ, đến lúc đó để xem nàng lấy gì mà chống cự. Hừ hừ, trời tạo nghiệt, có thể tha, tự tạo nghiệt, không thể sống, xem nàng còn dùng miệng lưỡi sắc bén đó đối phó bổn vương, ông trời cũng không giúp được nàng đâu.
“Vương gia, Mai Nhi bên cạnh vương phi còn đứng ở bên ngoài viện.” Huyền Khôn dọn dẹp tài liệu trên bàn, đợi vương gia dặn dò.
Đôi mắt dài khẽ híp, một chiếc bát không còn đáng để cô tá đứng ở đó sao? Chẳng qua chỉ là đang đợi một câu nói từ y mà thôi.
“Cảm tạ Văn trắc phi, có lòng rồi.” Sau một câu nói nhàn nhạ, không còn câu nào nữa.
Huyền Khôn lặng lẽ đi ra, thuận tiện truyền nguyên văn lời của vương gia, khuôn mặt Mai Nhi thất vọng tràn trề đi về, Huyền Khôn lắc lắc đầu, cái người ở Quần Phương Cư mới là người thất vọng nhất.
Văn Nhược Nhược chỉ đợi được một câu nói không hề liên quan, không kìm được sự tức giận nữa, vung tay đẩy hết mọi thứ trên bàn xuống đất. Trắc phi, trắc phi, ả còn không biết bản thân chỉ là trắc phi thôi sao? Có cần thiết đến mức từng người từng người nhắc lại năm lần bảy lượt hay không? Ở bên ngoài ả đã bị Dực vương phi đứng trước mặt mọi người chĩa mũi nhọn vào rồi, sau khi trở về lại chịu sự ghẻ lạnh ở trước mặt Liễu Tâm Mi, bây giờ còn cố ý nhắc lại danh phận của ả, là đang cảnh cáo ả đừng nên vọng tưởng hay sao?
“Nương nương đừng nên nóng giận, liễu vương phi sau khi trở về, liền bị nhiễm phong hàn, Liễu Diệp Nhi đang bận đi mời đại phu nữa đó” Liễu Diệp Nhi đang cười trên nỗi đau của người khác, ả hận không được Liễu Tâm Mi bệnh không thể tỉnh lại.
Để một người đang nghĩ bản thân mình sống thê thảm trở nên vui vẻ, không phải là tiền đồ của hắn quang minh bao nhiêu, tương lai tốt cỡ nào, mà chính là để hắn nhìn thấy người mình oán hận trở nên thê thảm hơn.
Tin tức này của Mai Nhi khiến tâm trạng của Văn Nhược Nhược tốt lên không ít, hy vọng lần này nàng bệnh nặng thêm một chút, lâu thêm một chút, ả cũng nhìn được ra, Liễu Tâm Mi không có ý muốn tranh sủng với ả, nhưng ả cũng phải nghĩ ra một cách, để nàng không cách nào tranh với ả.
“Mai Nhi, đi, âm thầm đi tìm đại phi xem bệnh cho Liễu Tâm Mi đến đây cho ta, đợi đã, nhất định không được kinh động đến người khác.” Văn Nhược Nhược nhỏ giọng dặn dò.
“Vâng.” Mai Nhi đáp.
Nếu nàng đã không muốn tiếp nhận ân sủng này, vậy hãy để ả giúp nàng một tay đi.
Đại phu đến rồi, còn kỳ lạ suy nghĩ, chẳng qua cũng chi là một trận mưa lớn, tại sao vương phi ai nấy đều yếu ớt đến thế. Sau khi thỉnh an Văn Nhược Nhược, mới phát hiện chủ tử này một chút bệnh cũng không biểu hiện ra trên mặt, còn mang theo ý cười trên mặt.
“Bệnh của vương phi tỷ tỷ, có đáng ngại không?” Ả nâng ly trà hỏi.
“Ồ, không đáng ngại, chỉ là phong hàn bình thường, uống một hai thang thuốc, là có thể bình phục.” Đại Phu âm thầm giơ ngón tay cái ra, chả trách ai nấy đều khen Văn phi nương nương hiền đức, chuyện nhỏ như vậy, cũng để trong lòng.
Nhìn xung quanh không có người, ả nhỏ giọng nói: “Ngươi có cách nào để nàng ta kéo dài thêm bệnh tình không?”
Đại phu kinh ngạc nhảy cẫng lên, đây mới đúng là họa long họa hổ nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm a! Chỉ là chuyện trái lương tâm như vậy, không làm thì tốt hơn. Hắn ngập ngừng nói: “Văn phi nương nương, thứ tại hạ học là bản lĩnh cứu người, hại người tại hạ chưa từng được học.”
Văn Nhược Nhược cười: “Đại phu nói gì vậy? Ai kêu ngươi đi hại người chứ, bổn phi và mấy tỷ muội tình như thủ túc, nào đâu có hại ai, chẳng qua chỉ là muốn nàng kéo dài bệnh tình thêm một chút mà thôi. Tỷ tỷ là một người có tính tình ngang bướng, e là khỏi nhanh như vậy, tỷ tỷ sẽ lại không để ý đến sức khỏe của mình, chỉ có kéo dài bệnh tình, để ỷ ấy chịu sự dày vò trên giường bệnh, mới có thể tiếp thu chút giáo huấn, sau này sẽ không đi dầm mưa nữa.”
“Ồ, là vậy sao, tại hạ cũng nói rồi mà, cơ thể của vương phi xem ra không yếu ớt đến vậy.” Đại phu hiễu rõ chuyện nói.
Văn Nhược Nhược che miệng cười: “Ngươi không biết đó thôi, trời lạnh như vậy, tỷ ty lại ở trong đình giữa hồ vừa múa vừa hát, cũng không mặc thêm một chiếc áo, vẫn là vương gia tức giận, đuổi tỷ ta về, lệnh cho tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt. Không ngờ, vẫn đổ bệnh.”
Bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn không biết yêu thương bản thân mình? Lão đại phu cũng lắc đầu, chậm rãi nói: “Vậy thì cắt giảm một ít thuốc đi.”
Văn Nhược Nhược rất không hài lòng, nhưng lại không dám nói ra mục đích thật sự của mình, chỉ đành gật gật đầu, kéo dài một ngày tính một ngày.
Thật ra những việc ả làm đều vô ích, đừng nói là cắt giảm một nửa thuốc, Liễu Tâm Mi ngay cả một ngụm cũng không thèm uống, nàng còn mong bản thân mình bệnh lâu hơn Văn Nhược Nhược nữa.
Trong người cảm thấy nóng bừng, nhưng lại không ngăn được bản thân run rẩy, Liễu Tâm Mi trực tiếp kéo tấm chăn ra, mơ hồ ngủ thêm một giấc, khoảng thời gian đó Hương Diệp đi vào hai lần, kéo tấm chăn lên tới vai của nàng, chỉ là cô ta vừa đi ra ngoài, Liễu Tâm Mi lại kéo tấm chăn ra.
Đợi đến khi Liễu Diệp Nhi đi tới chuẩn bị hầu hạ nàng chải tóc tắm rửa, mới phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nước mũi không ngừng chảy ra, hô hấp cũng trở nên khó khăn, xem ra bệnh tình còn nghiêm trọng hơn vài phần.
Bình luận facebook