Vị đạo trăm hoa đua nở
Mộ Dung Dật Phi vẫn thiên vị hai màu hắc bạch, ngày hôm nay vẫn là cẩm y màu trắng, chỉ ở nơi ống tay áo thêu vân văn băng lam. Liễu Tâm Mi và Siêu Phàm cũng lựa chọn màu sắc đồng dạng, trong mắt của người ngoài, đây là mười phần ăn ý. Bọn họ đứng ở nơi đó, kẻ khác không tự chủ được liền nghĩ đến hai câu thơ, Lưu thủy hạ than phi hữu ý, bạch vân xuất tụ bản vô ý.
Thì ra đây là màu sắc đẹp nhất thế gian, không phải muôn hồng nghìn tía, mà là một mảnh trắng thuần, chỉ có nó mới có thể làm cho người ta mơ màng vô tận.
"Đẹp quá" có người tán thán.
Tán dương không phải một người trong đó, mà là một bức họa không thể phân cách ra.
"A. . ." có người thấp giọng kêu lên.
Văn Nhược Nhược, Liên Oanh Nhi mấy mỹ nữ ở phía sau Mộ Dung Dật Phi xếp thành một hàng, mọi người như thấy được vị đạo trăm hoa đua nở.
"An vương diễm phúc không cạn a!" Trong lòng nam nhân ở đây ai cũng cảm thán. Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, chỉ là nhìn chất lượng của người ta, toàn bộ Tây Sở cũng tìm không ra có thể địch lại, khó được là còn hài hòa như thế.
Lực ảnh hưởng của An vương quả là cao minh
"Vương gia. . ." Liễu Tâm Mi quẫn bách thấp giọng hô hoán, nàng cũng không phải gấu trúc, ở chỗ này để người ta ngắm nhìn.
"Chúng ta đi vào." Mộ Dung Dật Phi phát hiện Liễu Tâm Mi trước mặt người vẫn còn vài phần bộ dáng trước đây, răng nanh lợi trảo của nàng không phải tất cả mọi người đều có cơ hội thưởng thức.
Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi vào, trên đường có người khom lưng cùng An vương chào hỏi, Mộ Dung Dật Phi chỉ là gật đầu mỉm cười, một câu nói cũng không có, Liễu Tâm Mi mắt nhìn thẳng cúi đầu mà đi, không phải nàng thanh cao cô ngạo, rất xin lỗi, nàng không quen biết ai a.
Khí trời tháng tám, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, lộ trình ngắn ngủn, trên góc trán của Liễu Tâm Mi hơi thấm ra tầng mồ hôi mịn, Nàng không nóng, chỉ là có chút bất an.
"Sợ rồi?" Mộ Dung Dật Phi nghiêng đầu, mắt của hắn cư nhiên tràn đầy ý cười.
Liễu Tâm Mi có chút tức giận, nam nhân này không lúc nào không chê cười nàng.
"Không sợ, cũng không phải long đàm hổ huyệt, không chết được người." Nàng rất cứng rắn đáp trở lại, đầu đang cuối xuống cũng ngẩng cao lên, trong nháy mắt máu huyết sống lại.
Mộ Dung Dật Phi cười, lại nhìn thấy bộ dạng ý chí chiến đấu sục sôi của nàng, thật tốt.
Ngự hoa viên lớn hương khí xông mũi, khắp nơi hoa đều nở rộ. Hoa từng bó bó, người cũng là một đám đám, vật hợp theo loài, người phân theo quần.
Không phải trường hợp chính thức, mọi người cũng bớt căng thẳng, chỉ là ngắm hoa là chuyện phong nhã, một ít võ tướng ở chỗ này cảm thấy khó chịu, hai hai ba ba người liền đi chỗ có bóng mát hoặc là thiền điện.
Mộ Dung Dật Phi do dự một chút, đem con giao lại cho Liễu Tâm Mi, trong hoa viên nhiều nữ quyến, còn có rất nhiều là thiên kim tiểu thư vân anh chưa gả, ở lại quá lâu hiển nhiên là không thích hợp, nam nhân tự có chỗ nam nhân đi.
"Ngươi tùy ý du ngoạn là được rồi, bản vương đi thiền điện chờ." Ở bên tai của nàng thấp giọng nói câu này, hắn liền vội vã rời đi.
Liễu Tâm Mi còn không kịp gật đầu, nam nhân kia như bay ra khỏi tầm mắt của nàng.
Hắn vừa đi, mấy nữ nhân sau lưng đã không còn an phận, đều tự tán đi tìm thân hữu của mình, Hải Vận tìm một nơi yên lặng, một mình lẳng lặng ngắm hoa. Lý Vân Hân xuất thân thấp hèn, cũng là không có bằng hữu gì, chỉ là nàng ta lớn lên ở trong hoàng cung, quen đường quen lối ở trong hoa viên tìm nơi vui vẻ mà đi.
Liễu Tâm Mi hít một hơi thật sâu, mỉm cười nắm lấy tay nhỏ của Siêu Phàm, từng cái một ở trong bụi hoa chỉ điểm, nói cho nó biết tên các loại cây hoa cúc.
Rốt cuộc vẫn là hoàng gia, không chỉ có hoa hình đầy đủ hết, màu sắc cũng khác nhau, có Hồng, hoàng, bạch, mực, tử, lục, chanh, phấn, tông, tuyết thanh, lục nhạt, khiến người xem hoa cả mắt. Nàng chỉ vào cây hoa cúc màu trắng nói với nó: "cái này là ngân tơ xiên châu, cái này nguyệt ủng giang lưu. Không đơn thuần là màu sắc, còn hình dáng hoa kỳ lạ. Cây hoa cúc này không chỉ là nhìn đẹp, còn là một vị dược liệu tốt a, đợi lúc rãnh rổi mẫu thân làm cho con hoa cúc cao và trà hoa cúc."
Siêu Phàm giật mình nhìn mẫu thân: "Hoa còn có thể ăn?"
"Tự nhiên, không riêng gì cây hoa cúc, hoa đào, hoa quế, liên hoa các loại hoa tươi cũng có thể dùng để ăn hoặc là dùng làm thuốc." Liễu Tâm Mi kiên nhẫn nói cho nó nghe.
Cây hoa cúc màu vàng phổ biến nhất, Liễu Tâm Mi chỉ giới thiệu "Hoàng anh xuất cốc", "Ni kim sư tử" hai chủng loại.
Hoa cúc màu lục rất ít gặp, nàng cũng rất là hiếu kỳ hoa này lại có màu sắc của lá cây, trông cũng tinh xảo đặc sắc, "Lục liễu thụy manh" tơ hoa dài nhỏ thật đúng là giống cành liễu mềm mại vậy, theo gió nhộn nhạo.
Tiểu tử kia là qua mục không quên, rất nhanh liền ghi nhớ "Ngọc giải băng bàn", "Phong diệp lô hoa", "Ngọc đường kim mã" một chuỗi dài các tên.
Liễu Tâm Mi cúi người xuống, vô cùng thân thiết cọ trán của nó, hai người lại "Khanh khách" nở nụ cười.
"U, vị muội muội này rất lạ mắt a, không biết xưng hô như thế nào a?" Một vị phụ nhân ăn mặc lộng lẫy lượn lờ đi tới.
Liễu Tâm Mi hoang mang nhìn Liễu Diệp Nhi, tiểu nha đầu hơi lắc đầu, người nàng quen biết cũng giới hạn trong mấy người đã gặp ở An vương phủ.
"Chủ tử nhà ta là Dực Vương phi." Tiểu nha hoàn bên cạnh kiêu ngạo giương cổ, phảng phất mình hầu hạ bên người như vậy cũng là một loại bản lĩnh.
"Vương phi nhà ta là An vương phi." Liễu Diệp Nhi cũng giới thiệu.
Triệu thị nhếch mày, kinh ngạc hỏi: "Muội muội là họ An hay là họ Liên? Ta đây trí nhớ không tốt, tuy là gặp qua vài lần, luôn luôn không phân rõ."
Hanh, thì ra là An vương phi, chỉ bằng mấy câu nói đó, cũng đủ cho nàng ta buồn nôn trong chốc lát, Tây Sở còn có ai được hơn nàng sao? Triệu thị trong lòng đắc ý.
"Thì ra là Vương tẩu, người khác không biết thì cũng thôi, lẽ nào tẩu tẩu cũng không biết Vương phi An vương cưới hỏi đàng hoàng là Liễu thị Tĩnh Biên Hầu phủ sao?" Liễu Tâm Mi bộ dáng tươi cười ấm áp, giọng nói cũng nhàn nhạt.
Nụ cười của Triệu thị nhất thời cứng lại, ai nói An vương phi tính tình nhu thuận? Đây rõ ràng một người có lý không buông tha người. Đúng vậy, người chính là chưa thấy qua, cũng chưa từng nghe qua sao?
"Ồ, nói như vậy, là Liễu muội muội? Không phải tẩu tử ta cô lậu quả văn, chỉ là mấy năm này cũng không thấy kim diện của ngươi, nhất thời sơ sót, ngươi ngàn vạn lần chớ trách a." Triệu thị đến gần vài bước, thân thiết nắm tay của nàng.
"Vẫn nghe nói muội muội thân thể không tốt, hôm nay đây bình phục?" Nàng ta cẩn thận quan sát khí sắc của Liễu Tâm Mi, sắc mặt hồng hào, nhìn thế nào cũng so với mình khí huyết tràn đầy a?
"Làm phiền Vương tẩu phải lo lắng, cuối cùng cũng có thể đi ra gặp người." Liễu Tâm Mi tự tiếu phi tiếu nói, đưa tay đẩy đẩy Siêu Phàm nói rằng: "Đây là Dực Vương phi, hoàng bá mẫu của con đó."
"Con nên gọi Vương phi nương nương hay là bá mẫu đây?" Siêu Phàm ngẩng đầu lên hỏi.
"Ai u, một tiểu bảo bảo lanh lợi, đây nhất định là chất nhi ta chưa gặp mặt? Đã lớn như vậy, dáng dấp ngoan hiền." Trong lòng mặc dù đố kị muốn chết, thái độ thân thiết của Triệu thị không có thay đổi.
Bình luận facebook