Xảo ngộ
Sở Lân Vũ cười híp mắt hỏi Liễu Tâm Mi: "Người này ngươi muốn xử lý như thế nào?"
Liễu Tâm Mi mở ra hai tay, vô tư nói: "Người là ngươi bắt được, ngươi làm chủ là được rồi."
"Vậy chém đứt một tay của hắn được rồi." Sở Lân Vũ đến mắt cũng không chớp nói, phảng phất đó chính là một cành khô, chém thì chém thôi.
Người trên đất sợ đến thân thể run rẩy, vội vã cầu xin nói: "Vị đại gia này, van cầu ngài, thả ta đi, ta sau này cũng không dám nữa, nhà ta còn có..."
Liễu Tâm Mi "Xuy" cười khẽ, hứng thú nồng hậu nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn hỏi: "Nhà ngươi trên có mẹ già hơn tám mươi tuổi, dưới có đưa trẻ chưa được ba ngày phải không?"
Người nọ hốt hoảng liên tục gật đầu, vị công tử này nhìn so với kim y nhân kia dễ nói chuyện hơn, chỉ cần mình giả bộ thương cảm, nói không chừng là có thể tránh được một kiếp.
"Mẹ ngươi thật khỏe a, còn cha của ngươi nữa cũng là kỳ nam tử thiên cổ hiếm thấy a" Liễu Tâm Mi cảm thán.
Cặp mắt người trên đất chuyển động liên tục, lại không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ là ngẩng đầu nhìn nàng cười lấy lòng, tới gần nói: "Công tử gia biết cha nương tiểu nhân? Đều là tiểu nhân không nên người, còn cầu mong công tử nể mặt bọn họ tha cho ta lần này "
Liễu Tâm Mi khinh bỉ nhìn hắn một cái, cái loại bản lĩnh thuận theo đó trèo này là vô sư tư thông a cổ tay vừa lật, chiết phiến liền đặt vào cằm hắn, cổ họng người nọ căng thẳng, nhìn rõ là chiết phiến cũng không phải dao ít nhiều thở phào nhẹ nhõm tí.
"Nhìn ngươi bất quá hơn hai mươi thôi?" Liễu Tâm Mi hỏi.
"Vâng, vâng, tiểu nhân hai mươi mốt." Thân thể người nọ xê dịch về phía sau, tuy rằng để ở nơi cổ họng không phải dao, nhưng là khó chịu giống nhau.
"Ừ, mẹ già ngươi hơn tám mươi, cái này cũng ly kỳ, nữ nhân qua bốn mươi còn có thể thoải mái sinh con, đã là không thấy nhiều, đều hoa giáp chi niên còn có thể hoài thai sinh con, ta nghe cũng chưa từng nghe, cái này còn tốt hơn so với cây khô gặp mùa xuân, cây già mọc mầm non a còn cha già ngươi nữa, lớn tuổi như thế còn có tinh lực như vậy, không phải là ăn trúng tiên đan thần dược chứ?" Liễu Tâm Mi càng nói về sau, vai càng run rẩy, trong lòng đã cười đến co rút.
"Ha ha..." Sở Lân Vũ không có gì cố kỵ, cười đến như xuân hoa xán lạn. Nhìn không ra công tử thiếu niên này lại cùng hắn giống nhau toàn nói lời ác độc, nhìn cách ăn mặc cũng là công tử con nhà phú quý, lịch lịch sự sự, cũng có khí chất người đọc sách, thế nào vừa mở miệng có thể ác độc như thế a? Cây khô gặp mùa xuân? Còn rất có hình tượng a.
Người trên đất nhất thời sửng sốt, những lời này hắn đã lặp đi lặp lại nói qua mấy lần, cũng có người tin, không tin cũng có khối người, chỉ là cũng không ai cảm thấy trong đó có gì không hợp lý, hôm nay Liễu Tâm Mi vừa nói như vậy, chính mình suy nghĩ một chút cũng thấy rất buồn cười, không khỏi lúng túng cúi đầu im lặng.
"Công tử, kẻ trộm này rất ghê tởm, trộm tiền của chúng ta, còn nói dối, đem hắn đưa đến quan phủ trị tội." Liễu Diệp Nhi tức giận nói.
"Công tử, van cầu ngài, tha cho ta đi, nhà của ta thực sự không còn lương thực qua ngày, mới làm ra chuyện bất đắc dĩ trái lương tâm này, sau này không dám." Hắn quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Liễu Tâm Mi nhìn hắn cười, người đáng thương cũng có chỗ đáng trách, huống chi nàng cũng không cảm thấy người này có gì đáng thương, tuổi còn trẻ, có tay có chân, cho dù là bán sức lực cũng có thể nuôi sống một nhà già trẻ. Nam đạo nữ xướng, là thứ Liễu Tâm Mi không thể dễ dàng tha thứ, nhưng ở xã hội này, nàng trái lại không có như kiếp trước vậy thống hận kỹ nữ, bởi vì các nàng phần lớn là bị bức bách, ngoại trừ chết, không còn đường khác. Thế nhưng làm trộm lại không giống, không có lý do đáng để đồng tình.
Trong mắt Sở Lân Vũ lộ ra sự thưởng thức, công tử văn nhược này rất hợp tính tình của hắn, trên đời này không phải tất cả mọi người đều đáng để đồng tình, người phạm sai lầm nhất định phải vì lựa chọn của mình trả giá thật đắt.
"Leng keng" một tiếng, bảo kiếm bên hông được rút ra, kiếm khí rét lạnh làm người ta phát run, người trên đất sợ đến oa oa kêu loạn, trong miệng không ngừng cầu xin tha.
Liễu Tâm Mi bím môi, nhìn chằm chằm vào nam nhân làm nàng mắc bệnh hoa si, hắn là ai, dám ban ngày ban mặt tại đây, vận dụng hình phạt riêng sao?
"Đại gia, tha mạng a, tha mạng a, ta lần sau không dám nữa a." người nọ tuyệt vọng kêu, nam nhân này phi phú tức quý, giết hắn cũng không có chỗ nói rõ lí lẽ đi a.
"Lần sau? Không sao, nếu là còn có lần sau, lại đúng lúc cho ta thấy được, cái tay kia của ngươi cũng không bảo vệ được." Sở Lân Vũ cười đến thập phần ôn hòa, nếu như ngươi không biết đề tài họ đàm luận, nam nhân này thật đúng là xứng với câu: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Nhưng là sự độc ác của hắn cũng là thế vô song, rút gân lột da đều là thủ đoạn quá tầm thường, đây chẳng qua là chặt đứt một cánh tay, cùng giẫm chết một con kiến không có gì khác nhau.
Hàn quang lóe lên, Sở Lân Vũ đã mỉm cười nâng lên cánh tay phải.
"Chậm đã." Liễu Tâm Mi vội vàng quát bảo ngưng lại.
Người trên đất đã xụi lơ như bùn, mồ hôi lạnh trên đầu một tầng một tầng xông ra.
"Thế nào, ngươi mềm lòng?" Nụ cười của hắn có vài phần ý tứ hàm xúc mỉa mai.
"Ngược lại không có, chẳng qua là cảm thấy trừng phạt như thế hơi nghiêm khắc. Gia đình hắn chưa chắc có mẹ già hơn tám mươi tuổi, thế nhưng cũng có thể phụ mẫu song toàn, cho hắn một giáo huấn hay." Liễu Tâm Mi không có bao nhiêu thiện lương thế nhưng cũng không quen nhìn thủ đoạn ngoan lệ thế này.
"Vâng, công tử, ngài vẫn là đem ta đưa đến quan phủ đi." người nọ nghĩ đại bản quan phủ tuy rằng không dễ chịu, thế nhưng cũng so với cái này tốt hơn nhiều.
"Quá phiền toái, ngươi nếu là y theo chủ ý của ta, ta sẽ cùng vị công tử này cầu tình thay ngươi." Liễu Tâm Mi nữa uy bức bán nữa dụ dỗ nói.
"Công tử muốn xử trí tiểu nhân như thế nào?" Người nọ sợ sợ sệt sệt hỏi, ngày hôm nay xuất môn mà không coi ngày, gặp phải người đều không phải là hạng người lương thiện.
Liễu Tâm Mi cười, đưa tay ra nói rằng: "Trước tiên đem túi tiền của ta lấy ra đã."
Người nọ đưa tay vào trong ngực lục lọi một hồi, ngoan ngoãn đưa lên một cái túi thêu hoa, mặt trên thêu một cây liễu yểu điệu.
Liễu Tâm Mi đem tiền túi ném cho Liễu Diệp Nhi, phân phó nói: "Đếm một chút xem, bên trong cộng có bao nhiêu bạc? Cùng tiền đồng thì được bao nhiêu?"
Liễu Diệp Nhi nhận qua, cẩn thận đếm, bọn họ ra ngoài bạc cũng đem không nhiều, đồng tiền nhưng thật ra chiếm chổ. Kiểm lại một hồi, nàng ngẩng đầu nói rằng: "Công tử, nơi này có hơn năm lượng bạc vụn, còn có mấy trăm văn đồng tiền lớn."
Liễu Tâm Mi đối với tiền tệ cổ đại là không có khái niệm, chỉ biết là đáng giá nhất chính là vàng, thứ nhì là bạc, tầm thường nhất là đồng tiền này, đại khái cùng đồng tiền kim loại hiện đại không khác biệt lắm. Vì vậy vừa cười vừa nói: "Ngươi đem đó đổi thành đồng tiền tương đương, tổng cộng có bao nhiêu?"
Sở Lân Vũ tà liếc nhìn Liễu Tâm Mi, đáng tiếc cho một bộ da tốt, cũng không có đầu óc, vấn đề đơn giản như vậy cũng cần hạ nhân hỗ trợ a hảo cảm trong lòng nhất thời giảm đi.
Bình luận facebook