• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Huyền Thiên Hồn Tôn (3 Viewers)

  • Chương 293-294

Chương293: Hao binh tổn tướng (2)

- Muốn chết!

Mạc Sâm là người đầu tiên phản ứng lại, gã gầm lên một tiếng, ngang nhiên nhào qua.

Thực lực cấp bậc thiên võ sư nháy mắt liền phóng thích ra, quyền uy khủng bố nháy mắt liền đánh vỡ những lốc xoáy bên trong phong lôi động quật này, rơi vào trên quang tráo trận pháp của mấy người Diệp Huyền thì, quang tráo rung chuyển kịch liệt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ nát.

Quyền uy khủng bố xuyên thấu qua quang tráo bảo hộ truyền tới mỗi người bên trong trận pháp, tiếng rên rỉ gần như vang lên cùng một lúc, khóe miệng của đám người Tả Lưu nhất tề tràn ra máu tươi.

Mạc Sâm này mặc dù chỉ là cường giả thiên võ sư nhất trọng, nhưng uy lực của một quyền này lại có xu thế càng cao hơn thế, mạnh mẽ kinh người.

- Lùi lại, mọi người mau lùi lại.

Triệu Duy cả kinh la lên.

Lúc này Triệu Cương rốt cuộc cũng hồi thần, nhìn vào đám thủ hạ chết la liệt trên mặt đất, con mắt của gã đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu.

- Mạc tiên sinh, giết chết hết bọn họ cho ta, ngoại trừ Triệu Duy ra thì một tên cũng không chừa lại, giết hết cho ta.

Thần sắc của gã trở nên điên cuồng, gần như đã vượt qua cả tức giận, vừa rồi gã còn ôm tâm lý muốn chơi mèo vờn chuột để trêu tức mấy người Triệu Duy, chuẩn bị hưởng thụ cảnh tượng đối phương tuyệt vọng giãy giụa.

Không ngờ chỉ trong nháy mắt mà thủ hạ của gã đã chết thảm nặng nề, chỉ còn lại có mỗi mình Mạc Sâm, khiến cho gã gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Lúc này, trong lòng của gã chỉ có duy nhất một suy nghĩ, thì đó chính là ngoại trừ Triệu Duy ra phải giết hết sạch đám người đó.

- Ha ha, được!

Hai mắt Mạc Sâm phát ra vẻ u lãnh, dữ tợn mở miệng, lại tấn công thêm lần nữa.

- Lùi lại, mau lùi lại.

Mấy người Triệu Duy thấy vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Bọn họ thật không ngờ, vất vả lắm mới giết được nhiều thủ hạ của Triệu Cương như vậy, nhưng người còn sót lại duy nhất này cư nhiên còn mạnh hơn sáu người trước kia hợp lại rất nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi gì của Mạc Sâm khi đi lại trong phong lôi động quật này, đám người Triệu Duy liền hiểu rõ, thực lực của Mạc Sâm này căn bản không phải bọn họ có thể ngăn cản.

Nhưng bọn họ lùi lại nhanh cách mấy cũng không bằng tốc độ của Mạc Sâm, trong nháy mắt lại có thêm một quyền nữa đánh lên quang tráo trận pháp của bọn họ, sắc mặt của mấy người Triệu Duy tái nhợt, oa một cái phun ra một ngụm máu, toàn bộ quang tráo đều đang run rẩy kịch liệt, thậm chí còn xuất hiện từng đạo vết nứt, chỉ cần thêm một kích nữa thôi thì sẽ bị nghiền nát triệt để.

- Giết bọn chúng.

Triệu Cương đứng cách đó không xa điên cuồng la hét.

- Tiêu rồi.

Trên mặt của mấy người Triệu Duy đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, chỉ cần trận pháp này vỡ thì căn bản không cần Mạc Sâm ra tay, bọn họ sẽ chết ở trong động quật tràn ngập phong lôi này.

Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền đang ở trong trận pháp, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên chạy ra khỏi trận pháp.

- Đáng chết, tên tiểu tử này cư nhiên lâm trận bỏ chạy.

Sắc mặt của Phù Ngọc Ninh vặn vẹo, kêu lớn lên.

- Ngu ngốc, chạy ra khỏi trận pháp thì ngươi có thể đi được bao xa, sớm muộn gì cũng sẽ bị phong nhận và lôi quang đánh chết mà thôi.

Mạc Sâm cười lạnh, cũng không đi quản Diệp Huyền, tiếp tục tiến về phía mấy người Thanh Lăng.

Còn mấy người Thanh Lăng, tuy rằng khó hiểu trước hành động của Diệp Huyền, nhưng trong đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia hy vọng.

Bởi vì các nàng tin tưởng, Diệp Huyền cũng không phải kẻ lâm trận bỏ chạy, hắn làm như vậy tất nhiên có dụng ý riêng của mình.

Quả nhiên, trước mắt bao người, đã thấy Diệp Huyền lao ra khỏi trận pháp, cũng không hề chạy về phía cửa ra vào, mà là đánh một quyền về phía tên Triệu Cương đứng đó không xa.

Kế vây Ngụy cứu Triệu!

Sắc mặt của Triệu Cương đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Dựa theo đạo lý mà nói, dù cho g có tệ lậu thế nào đi nữa thì cũng là võ sư tam trọng, nhất định sẽ không sợ một võ sư nhị trọng như Diệp Huyền.

Nhưng lúc này, phong nhận và lôi quang đầy trời không ngừng bổ lên người của Diệp Huyền, đánh cho quần áo trên người hắn cháy nát lởm chởm, nhưng ở trong một mảnh công kích cuồng bạo như vậy, Diệp Huyền đều không hừ một tiếng, ánh mắt bình thản, giống như không hề có nửa điểm ba động, giống như thứ đánh lên người hắn chỉ là những hạt mưa vô hại mà thôi.

Ánh mắt lạnh lùng này trực tiếp khiến cho Triệu Cương kinh hồn táng đảm, hai chân run lẩy bẩy.

- Mạc tiên sinh, mau cứu ta.

Triệu Cương hoảng sợ hô.

- Lục vương tử cứ yên tâm, người này tuyệt đối không thể đánh vỡ được trận pháp mà ta phóng xuất ra đâu.

Vẻ mặt của Mạc Sâm vô cùng bình tĩnh, nhắm ngay mấy người Triệu Duy, tiếp tục công kích, nói với vẻ tự tin, đồng thời huyền khí trong cơ thể cũng thôi động trận bàn, bạch quang trận pháp bao phủ chỗ Triệu Cương lại càng thêm sáng ngời.

Cũng không chờ gã yên lòng, ngay sau đó, một quyền Mạc Sâm chuẩn bị đánh ra đột nhiên khựng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Triệu Cương, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Ở trong cảm giác của gã, một quyền này của Diệp Huyền có đánh ra, cư nhiên khiến cho trận pháp của gã có cảm giác như lung lay sắp đổ.

Răng rắc một tiếng, tiếng nổ nhỏ truyền tới, nơi nắm đấm của Diệp Huyền đi qua, bạch quang bao phủ chỗ Triệu Cương nháy mắt liền vỡ nát.

Trận pháp của Mạc Sâm nháy mắt liền bị Diệp Huyền phá vỡ.

- Cư nhiên có thể đánh trúng nơi yếu nhất trong trận pháp lưu chuyển, trùng hợp, nhất định là trùng hợp.

Trên mặt Mạc Sâm lộ ra vẻ không dám tin, bất quá lúc này đã không để cho gã kịp chấn kinh nữa, trận pháp vừa vỡ thì lục vương tử Triệu Cương giống như một tiểu cô nương trần trụi xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Triệu Cương đã sợ choáng váng, gào khóc oang oang lên như vịt đực:

- Ngươi có biết ta là ai không, dám ra tay với ta….

Lời còn chưa dứt ——

Bốp một tiếng, nắm đấm của Diệp Huyền đã hung hăng nện lên trên mặt của hắn.

Trong nháy mắt, cả người Triệu Cương giống như một miếng giẻ rách, hung hăng bay ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi, nặng nề đập lên trên thạch bích bên cạnh, sau đó rớt xuống, ngay cả hàm răng cũng phun ra mấy cái.

Lúc này, trước mắt Triệu Cương xanh đỏ cam vàng màu nào cũng có, trong miệng chỉ toàn máu tươi.

Bùm bùm!

Đáng sợ hơn nữa chính là mất đi trận pháp bảo vệ, rất nhiều phong nhận và lôi quang lập tức đánh tới, Triệu Cương lập tức phát ra tiếng kêu la thảm thiết, trên người nháy mắt liền xuất hiện từng đạo vết thương, một đạo lôi quang đúng lúc đánh trúng hạ bộ của gã, phát ra mùi cháy khét lẹt.
Chương294: May mắn thoát thân (1)

- Mạc tiên sinh!

Triệu Cương hoảng sợ thê lương kêu lớn, Mạc Sâm thấy thế thì căn bản bất chấp không động thủ với mấy người Triệu Duy nữa, trong nháy mắt liền lao tới bên cạnh Triệu Cương, giúp gã che chắn công kích dày đặc, cuối cùng mới không để cho Triệu Cương bỏ mạng ở chỗ này.

Ôm lấy Triệu Cương, thân hình Mạc Sâm lóe lên nhanh như chớp, lao về phía cửa động, nháy mắt liền biến mất khỏi động quật.

Mấy người Triệu Duy nhất thề thở hắt ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ vì sống sót sau đại nạn, đồng thời vội vàng thúc giục huyền khí, tiếp tục duy trì trận pháp sắp bị tổn hại.

Thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Huyền lại trở về bên trong trận pháp.

- Diệp Huyền, ngươi không sao chứ?

Mấy người Triệu Duy và Thanh Lăng vội vàng nhìn về phía Diệp Huyền, chợt mở miệng hỏi.

Chỉ thấy tuy rằng quần áo trên người Diệp Huyền rách bươm, rất nhiều chỗ còn bị cháy đen, nhưng da thịt lộ ra bên trong lại bóng loáng trắng nõn, căn bản không bị xây xước gì.

Điều này sao có thể!

Trong lòng của tất cả mọi người giống như dậy sóng.

Công kích ở bên trong phong lôi động quật này, bất luận một đạo nào đều tương đương với một kích toàn lực của cường giả địa võ sư nhất trọng.

Lúc trước Diệp Huyền lao ra khỏi trận pháp chỉ một lúc ngắn ngủi, chí ít liền có hơn mười đạo công kích đánh trúng người của hắn, nhưng lúc này toàn thân hắn cư nhiên không hề có vết thương nào, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người.

Chẳng lẽ Diệp Huyền này là người sắt hay sao, cho dù là người sắt, trong công kích mãnh liệt như vậy chỉ sợ cũng phải bị đánh cho thành sắt vụn luôn ấy chứ.

Chỉ có mỗi mình Triệu Duy là cười ha hả

- Diệp Huyền huynh đệ, ta mời ngươi tới quả nhiên là chính xác, mặc dù biết công pháp luyện thể của ngươi phi thường dũng mãnh, nhưng bây giờ vẫn khiến cho tại hạ cảm thấy kinh hãi, để cho ta biết rõ cái gì gọi là đồng đầu thiết tí, cương dũng vô địch.

Triệu Duy vui vẻ cười lớn.

Sở dĩ gã mời Diệp Huyền chính là vì nhìn thấy luyện thể thần công cường đại mà Diệp Huyền biểu hiện ra trên đài khiêu chiến.

Dưới một kích toàn lực của cao thủ hàng đầu trên phong vân bảng như Đồng Hồng cũng không thể xé rách cánh tay của Diệp Huyền.

Công pháp luyện thể cỡ này, theo như Triệu Duy thấy, nói không chừng có thể phát huy một chút công dụng bên trong phong lôi động quật này.

Không thể ngờ, ngay lúc nguy nan quả nhiên là nhờ Diệp Huyền đại phát thần uy, mới có thể cứu được mọi người.

Triệu Duy hiểu rõ, vừa rồi nếu như không có Diệp Huyền ở đây, mấy cường giả thủ hạ của lục ca tấn công tới thì ngoại trừ gã ra, những người khác đều sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.

- Hóa ra là tu luyện luyện thể thần công, chẳng trách.

Trong mắt của mấy người Thanh Lăng cũng lộ ra chút rung động.

Bọn họ thân là thiên tài của vương quốc, đương nhiên biết rõ luyện thể thần công mạnh tới cỡ nào, nhưng bất kỳ môn luyện thể thần thông nào cũng đều rất khó tu luyện, không có gì sánh bằng, hơn nữa còn phải thừa nhận thống khổ cực lớn, nếu như không có nghị lực hơn người thì căn bản không thể nào luyện thành được.

Chỉ là mọi người rất hiếu kỳ, rốt cuộc là Diệp Huyền tu luyện loại luyện thể thần thông gì, thế này không khỏi quá khoa trương, ở võ sư cảnh mà ngay cả công kích cấp bậc địa võ sư cũng không thể đả thương tới hắn, thế này quá mức kinh người.

Diệp Huyền cũng không giải thích, chỉ nói:

- Được rồi Triệu huynh, chúng ta mau tranh thủ thời gian lên đường đi, nếu không chờ đám người lục vương tử trở lại lần nữa thì chỉ sợ là chúng ta lại gặp nguy hiểm đó.

- Lẽ nào lục vương tử lại tiếp tục tới lần nữa?

Mấy người khác đều có chút hoài nghi, Triệu Cương đã bị thương tới mức này rồi, nếu như còn dám đuổi theo thì hình như không thực tế lắm.

- Hắn không thể đuổi theo, nhưng thủ hạ của hắn thì chưa chắc.

Diệp Huyền trầm giọng nói.

Hơi nghỉ ngơi một chút, sáu người lại tiếp tục đi tới.

Nửa giờ sau, trên khoảng đất trống trong phong lôi động quật, Triệu Cương đang nằm đó gào khóc.

Toàn thân gã máu tươi đầm đìa, gần như không có chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là một mảnh cháy khét, vô cùng chật vật.

Đặc biệt là dưới đũng quần, mùi cháy khét truyền tới, vô cùng khó ngửi, tiểu đệ đệ nằm oặt ở đó, cũng không biết sau này có dùng được nữa hay không.

May mắn chính là gã nhìn qua có vẻ chật vật, nhưng không nguy hiểm tới mạng sống.

- Mạc tiên sinh, không phải ngươi đã nói hắn nhất định không thể phá vỡ được trận pháp của hắn hay sao? Vừa rồi là có chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì!

Sau khi dùng đan dược, bôi dược cao lên, Triệu Cương tức giận rống lớn, tức giận tới mức tóc tai sắp dựng đứng lên, hung tợn nhìn về phía Mạc Sâm.

Sắc mặt của Mạc Sâm cũng vô cùng khó coi, nói:

- Điện hạ, dựa theo đạo lý thì chính là như vậy, trận pháp của ta chính là trận pháp tam cấp, cho dù là cường giả địa võ sư tam trọng cũng phải tốn một khoảng thời gian mới có thể đánh vỡ được, vừa rồi tiểu tử kia cũng không biết là có chuyện gì, vừa đúng lúc đánh trúng nơi yếu kém nhất trên trận nhãn, mới khiến cho trận pháp của ta nháy mắt liền bị phá vỡ.

Trong lòng của Mạc Sâm cũng lấy làm khó hiểu.

- Ý của ngươi là nói người này cư nhiên phá vỡ trận pháp tam cấp của ngươi? Trận pháp tam cấp của ngươi là đồ bỏ đi sao?

Triệu Cương tức giận tới mức toàn thân đều đang run lên.

- Chắc là do trùng hợp.

Mạc Sâm nhíu mày, vẻ mặt không dám tin, lẩm bẩm:

- Khí tức trên người của kẻ này chỉ mới là võ sư nhị trọng, cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa, phỏng chừng là xem cũng không hiểu kết cấu của trận pháp tam cấp, sao có thể phá được, nhất định là do trùng hợp.

Gã giống như đang giải thích cho Triệu Cương nghe, cũng giống như đang cho bản thân mình một đáp án.

- Phế vật!

Triệu Cương tức giận mắng một tiếng, trùng hợp một cái thiếu chút nữa đã để cho mình bỏ mạng ở trong này rồi.

Nghĩ tới chim nhỏ của mình về sau không rõ sống chết, gã liền hoảng loạn bất an.

- Mạc Sâm, ngươi đừng quản ta, mau đi giết hết bọn họ cho ta, đặc biệt là tên tiểu tử đó, nhất định phải giết chết hắn, nếu như không thể giết được hắn thì ngươi cũng đừng quay về đây nữa.

Triệu Cương chỉ vào trong động quật, tức giận nói.

Lúc này trong lòng Triệu Cương chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là muốn thiên đao vạn quả Diệp Huyền thì mới có thể nguôi mối hận trong lòng mình.

- Vậy điện hạ ngươi cẩn thận một chút.

Sau khi bố trí một ít cấm chế bên cạnh Triệu Cương, Mạc Sâm gật gật đầu, thân hình lóe lên như u linh, xông vào bên trong phong lôi động quật lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom