• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Huyền Thiên Hồn Tôn (3 Viewers)

  • Chương 285-286

Chương285: Tìm kiếm che chở (1)

- Lục vương tử quá khen rồi.

Một nam tử trung niên cười nhạt:

- Lần này cũng là nhờ lục vương tử điện hạ cho tại hạ biết ổ của phệ linh đao điểu, tại hạ mới có thể thuận lợi dẫn động được, nếu không thì tại hạ cũng không thể làm gì được, cho nên công lao của lục vương tử điện hạ mới là lớn nhất.

- Ha ha.

Lục vương tử cười đầy vẻ âm lãnh:

- Mạc tiên sinh khiêm tốn quá rồi, lần này nếu như đám người lão bát chôn thây ở nơi này thì công của Mạc tiên sinh là lớn nhất.

Nam tử trung niên biến sắc, nhưng vẫn cười nói như cũ:

- Lục vương tử điện hạ cứ yên tâm đi, nhiều phệ linh đao điểu như vậy, cho dù là một đám cường giả địa võ sư cũng phải sứt đầu mẻ trán, bỏ mạng nơi rừng hoang, huống hồ gì chỉ là vài tên võ sư, có thể cống hiến sức lực cho lục vương tử điện hạ chính là vinh hạnh của Mạc Sâm ta.

Lục vương tử liếc nhìn Mạc Sâm một cái, ánh mắt mang theo ý cười nói:

- Mạc tiên sinh không cần phải lo, đám người lão bát bỏ mạng ở nơi này chỉ là do một trận yêu thú bạo động ngoài ý muốn tạo thành mà thôi, vô luận thế nào cũng sẽ không trách tới trên người của Mạc tiên sinh đâu.

Ánh mắt của Mạc Sâm vẫn trầm ổn như cũ, không mở miệng.

- Được rồi, chúng ta nấp trước đi đã, cảm giác của phệ linh đao điểu rất nhạy bén, nếu như đi ra thì lực phá hoại khỏi cần phải bàn, trong phương viên trăm dặm đều chưa chắc đã an toàn, chúng ta vẫn nên đợi đàn chim rút đi hết rồi lại đi ra cũng không muộn.

Lục vương tử thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người Triệu Duy, trong lòng thầm nhủ:

- Triệu Duy, đừng trách lục ca, muốn trách thì phải trách ngươi ưu tú hơn ta quá nhiều. Ta lớn hơn ngươi bốn tuổi, hôm nay cũng chỉ mới là võ sư tam trọng, năm ngoái còn bị cưỡng chế tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện, nhưng mà ngươi lại có hy vọng giành lấy hạng nhất trên phong vân bảng, nếu như ngươi thành công thì chẳng phải sẽ trở thành vị vương tử thứ ba tốt nghiệp với hạng nhất trên phong vân bảng sau đại ca và tứ ca hay sao, như vậy thì đặt Triệu Cương ta ở nơi nào?

- Còn có đại ca và tứ ca, tuy rằng các ngươi minh tranh ám đấu, liều mình vì vị trí thái tử, nhưng ta mới là người có thể trở thành thái tử.

- Chíp chíp chip!

Lúc này, trong rừng rậm, trận chiến đang diễn ra hết sức căng thẳng.

Đám người Triệu Duy liên tục lùi về phía sau, cực kỳ nguy hiểm, người yếu nhất là Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh thì đã bị vài vết thương.

- Xoẹt!

Đột nhiên, một con phệ linh đao điểu chém xuống dưới, hai cánh như đao, mục tiêu nhắm ngay Phù Ngọc Ninh, mà Phù Ngọc Ninh lúc này đang ứng đối với năm con phệ linh đao điểu, không để ý một cái, váy dài màu đỏ lập tức bị cắt rách một đường, lộ ra mảng lớn da thịt bóng loáng, lộ ra xuân quang.

- Đám súc sinh này.

Phù Ngọc Ninh cắn răng một cái, lấy ra một hạt châu, bụp một cái bóp nát.

Một cổ gợn sóng màu đỏ vô hình bao phủ phạm vi mấy mét xung quanh người nàng, đám phệ linh đao điểu vốn đang tập kích xung quanh nàng đều lùi lại phía sau, lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Bát vương tử điện hạ, mau tới chỗ ta.

Phù Ngọc Ninh chủ động đi tới bên cạnh Triệu Duy, để cho gợn sóng màu đỏ này cũng bao phủ Triệu Duy vào bên trong, đám phệ linh đao điểu vốn đang vây công Triệu Duy thấy cỗ gợn sóng màu đỏ này thì cũng vội vàng lùi lại phía sau.

Xèo một tiếng, một con phệ linh đao điểu xâm nhập vào bên trong phạm vi của gợn sóng màu đỏ này, trên người lập tức bốc lên một cổ huyền hỏa, nháy mắt liền khét lẹt.

Triệu Duy thấy thế thì chợt vui mừng, vội la lên:

- Mọi người cũng tới đây đi.

Phù Ngọc Ninh nghe thấy vậy thì biến sắc:

- Bát vương tử điện hạ, xích hồn châu của ta chỉ có thể duy trì một chút thôi, hơn nữa phạm vi càng lớn thì uy lực càng nhỏ, cũng sẽ tiêu tán càng nhanh, chỉ sợ không thể chứa được nhiều người như vậy đâu.

Nàng vừa nói vừa xuất thủ quyết, chỉ thấy cỗ gợn sóng màu đỏ này đột nhiên thu nhỏ lại, chỉ đủ để bao trùm nàng và Triệu Duy.

- Ngươi….

Đoạn Nhận vừa định nhảy vào, thấy thế thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Chiêm chip!

Nhất thời, ngoại trừ Phù Ngọc Ninh và Triệu Duy được gợn sóng màu đỏ kia bao phủ thì những người khác đều luống cuống tay chân.

- Không thể tiếp tục như vậy được.

Trong sơn lâm, nhìn thấy mọi người đều sa vào trong nguy hiểm, Triệu Duy đột nhiên cắn răng một cái, lấy ra một hạt châu màu đỏ ở trên người.

Hạt châu màu đỏ này ước chừng lớn như một quả trứng gà, bên trên có khắc những đường vân phức tạp tối nghĩa, tản mát ra khí tức hỏa diễm nhàn nhạt.

- Tất cả mọi người cẩn thận tránh ra.

Triệu Duy lạnh giọng quát khẽ, cong tay búng ra.

Ầm!

Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, phệ linh đao điểu trong vòng gần mười mét xung quanh đều bị nổ tan nát, sóng xung kích mãnh liệt cũng đẩy mấy người Diệp Huyền ra xa.

- Tự bạo hỏa diễm châu?

Trong mắt Diệp Huyền không khỏi sáng ngời.

Tự bạo hỏa diễm châu này chính là sản phẩm luyện kim tam giai, một khi ném ra thì sẽ bị huyền thức của người sử dụng khống chế mà nổ tung, uy lực tương đương với một kích toàn lực của một vị cường giả địa võ sư.

Vẻo vèo vèo.

Mấy người Diệp Huyền nắm chắc cơ hội, nhanh chóng bay vút về phía trước.

Bất quá chỉ một lúc sau bọn họ lại bị vây quanh.

Có không ít đồng loại liên tiếp bỏ mạng, khiến cho thế công của đàn phệ linh đao điểu này càng thêm điên cuồng, ngay cả gợn sóng màu đỏ mà Phù Ngọc Ninh phóng thích ra cũng không thể ngăn cản được thế tiến công của chúng nó, dưới từng đợt trùng kích của đàn phệ linh đao điểu, gợn sóng không ngừng trở nên ảm đạm.

Tình hình lại trở nên vô cùng gian nan.

- Bát vương tử điện hạ, bằng không thì chúng ta đi trước đi.

Phù Ngọc Ninh lặng lẽ truyền âm nói.

- Không được.

Triệu Duy lắc đầu, trên tay lại xuất hiện thêm một viên tự bạo hỏa diễm châu nữa.

Nhưng không chờ gã ném ra.

- Tới lúc rồi.

Trong tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một viên dược hoàn màu đỏ thẫm,

Ba!

Dược hoàn nổ tung, một màn khói mù màu đỏ lan ra, bao trùm toàn thân Diệp Huyền cư nhiên không hề tiêu tán.

Giống như trên người Diệp Huyền có một cỗ hấp lực vô hình nào đó hấp dẫn màn khói kia bao phủ quanh cơ thể hắn, tạo thành một viên cầu có đường kính mấy mét, bao bọc ở bên trong.

Ngửi thấy khí tức của màn khói màu đỏ này, đám phệ linh đao điểu đang bao vây Diệp Huyền đều lùi lại phía sau.
Chương286: Tìm kiếm che chở (2)

Hành động của Diệp Huyền bên này lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác, lập tức có mấy đạo mục quang quét tới.

- A!

Ánh mắt của mấy người Đoạn Nhận sáng lên, trên mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ.

Trong số mọi người, có gã là chật vật nhất, phệ linh đao điểu luân phiên tấn công đã khiến cho gã bị nội thương không nhẹ, nếu như không phải thực lực của gã không tệ, đao pháp hung hãn, lại thêm đã tu luyện vài món võ kỹ hộ thể, thì đã sớm bị xé xác rồi.

Mặc dù là vậy nhưng gã cũng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, phệ linh đao điểu chằng chịt rậm rạp trên bầu trời, giống như không có điểm cuối vậy.

Nếu như còn tiếp tục như vậy thì gã sớm muộn gì cũng sẽ bị phệ linh đao điểu giết chết.

Lúc này nhìn thấy màn sương khói mà Diệp Huyền phóng thích ra có thể ngăn cản được thế tấn công của phệ linh đao điểu, sao có thể không mừng rỡ được chứ, gã bất chấp mọi thứ, Đoạn Nhận thúc giục huyền khí, phóng tới chỗ Diệp Huyền tìm kiếm che chở.

Oong!

Đoạn Nhận vừa định tới gần, nhưng không ngờ tới có một cỗ lực lượng vô hình đẩy gã bắn ngược ra, cỗ lực lượng này cực mạnh, khiến cho gã không thể cậy mạnh xông vào.

Huống hồ gì, cỗ sương khói này là hy vọng của gã, gã cũng không muốn phá hỏng nó.

- Ngươi!

Trên mặt Đoạn Nhận tràn ngập vẻ tức giận và biệt khuất.

Lúc này, gợn sóng màu đỏ trên người Phù Ngọc Ninh cũng đã biến mất.

Một đám phệ linh đao điểu liền vội vã lao tới.

- Diệp Huyền, mau để cho ta đi vào tránh.

Phù Ngọc Ninh mở miệng nói với Diệp Huyền, thân hình lướt tới.

Ba!

Nàng cũng bị Diệp Huyền bắn ra.

- Diệp Huyền, mọi người bây giờ là một đội rồi, đáng lẽ nên giúp đỡ lẫn nhau, ngươi để cho ta đi vào tránh một chút thì đã sao.

Phù Ngọc Ninh dịu dàng nói, trên mặt lộ ra một tia vũ mị.

- Dựa vào cái gì?

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, xem như không thấy mị nhãn của Phù Ngọc Ninh:

- Vừa rồi xích hồn châu của ngươi hình như cũng không để cho tất cả mọi người cùng vào đúng không? Muốn đi vào cũng dễ thôi, mỗi người hai viên huyền thạch hạ phẩm.

- Diệp Huyền, sao ngươi lại vô tình như vậy được chứ, mọi người tốt xấu gì cũng đi cùng với nhau.

Mặt của nữ nhân đúng là thay đổi bất thường, Phù Ngọc Ninh vừa rồi còn mới nháy mắt đưa tình với Diệp Huyền, bây giờ lại lạnh giọng chất vấn, ánh mắt lãnh lệ.

- Diệp Huyền, để cho mọi người vào đi, ta đồng ý thay bọn họ, mỗi người hai viên huyền thạch hạ phẩm, không thiếu của ngươi viên nào đâu.

Triệu Duy là người dẫn đầu, lúc này cũng lên tiếng.

Gã biết rõ lúc này giữ được mạng sống quan trọng hơn, nếu như nháo lớn ra thì không tốt cho mọi người, hơn nữa trước khi tới đây, gã thật sự không ngờ tới có lúc phải tìm kiếm che chở thế này.

Mọi người quả thật là một đội ngũ, nhưng tới lúc chỉ có một người có thể bảo vệ những người khác thì lại không giống như trước nữa, không thể quơ đũa cả nắm được.

- Được rồi, hai viên huyền thạch hạ phẩm, ta trà.

Lúc này Đoạn Nhận nguy hiểm nhất, không đợi Diệp Huyền trả lời, gã liền lấy ra hai khối huyền thạch hạ phẩm, trực tiếp ném cho Diệp Huyền, đồng thời nhảy vào trong vòng bao phủ của màn khói.

Lúc này Diệp Huyền cũng không ngăn cản nữa, để cho hắn an toàn đi vào trong.

Đoạn Nhận vừa vào bên trong thì đám phệ linh đao điểu vốn đang tấn công gã lập tức kêu quang quác lùi lại, Đoạn Nhận lúc này mới thả lỏng được một chút, thở hổn hển từng ngụm.

- Hai viên huyền thạch hạ phẩm mà thôi, không nhiều nhặng gì.

- Chút huyền thạch ấy cần gì tới bát vương tử ngươi ra, ta tự trả được.

Thanh Lăng và Tả Lưu cùng mở miệng, đều ném ra hai viên huyền thạch hạ phẩm cho Diệp Huyền, tiến vào bên trong vòng vây.

Phù Ngọc Ninh thấy thế thì hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn lấy ra hai viên huyền thạch hạ phẩm, tiến lên.

Triệu Duy cũng muốn lấy huyền thạch ra, nhưng đột nhiên bị Diệp Huyền ngăn lại:

- Triệu huynh, ngươi không cần đưa, vừa rồi ngươi cũng tốn không ít rồi.

Diệp Huyền nói xong thì đưa mắt nhìn qua mấy người còn lại.

Mọi người tiến vào bên trong màn khói màu đỏ xong, đám phệ linh đao điểu xung quanh đều loạn thành một đống, kêu lớn bay vòng vòng trên đỉnh đầu của mọi người, không muốn tán đi, nhưng dường như cũng không dám lao xuống, giống như bên dưới có thứ gì đó khiến cho chúng nó vô cùng sợ hãi vậy.

Duy trì phạm vi của màn khói màu đỏ này, Diệp Huyền mang theo mọi người nhanh chóng bay vút về phía trước.

Thật ra lúc đầu hắn không cho mấy người Đoạn Nhận đi vào cũng không phải vì lợi ích cá nhân mà là vì nguyên tắc của riêng hắn.

Ngươi muốn vào là vào, ngươi coi ta là cái gì?

Hơn nữa lúc đầu Phù Ngọc Ninh có xích hồn châu cũng không để cho người khác cùng vào.

Lúc này, một bước cũng không thể nhường, phải giữ vững lập trường của mình, không chỉ vì mấy viên huyền thạch, nếu như không có lập trường thì người khác sẽ được voi đòi tiên, xem công sức của ngươi trở thành chuyện đương nhiên.

Tuy nói không đến mức gây ra mâu thuẫn to tát không thể giải hòa gì, nhưng tóm lại là vẫn có vấn đề.

Hơn nữa Diệp Huyền cũng thấy rõ ràng, đừng xem mấy người Thanh Lăng đều luống cuống tay chân, thật ra căn bản là cũng chưa tới mức cùng đường mạt lộ.

Trên người của những thiên tài đỉnh tiêm của vương quốc này, nếu như không có một vài thứ bảo mệnh thì quỷ mới tin, chẳng qua là còn chưa tới lúc lấy ra dùng mà thôi.

Dưới màn khói màu đỏ của Diệp Huyền, một mảng lớn phệ linh đao điểu đều xoay quanh trên đỉnh đầu của mọi người, đi theo sát rạt, nhưng cũng không dám tấn công.

- Diệp Huyền huynh đệ, đan dược này của ngươi đúng là không tệ, nhiều phệ linh đao điểu như vậy cư nhiên không con nào dám vượt qua lôi trì nửa bước, chỉ sợ là khu thú đan tam phẩm chưa chắc đã hiệu quả như vậy.

Trong lúc di chuyển, Triệu Duy nhịn không được mà cảm khái.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Triệu huynh, đan dược mà ta dùng, thật ra cũng là một loại khu thú đan, chẳng qua là đã cải biến một chút, cho nên công hiệu quả thật mạnh hơn gấp đôi so với khu thú đan tam phẩm bình thường, đừng nói là phệ linh đao điểu, cho dù là yêu thú tam giai, trong thời gian ngắn cũng không dám tới gần.

Mười dặm đường cuối cùng vô cùng gian nan, mọi người một hơi bay hơn một nén nhang vẫn chưa nhìn thấy chỗ động quật đâu hết.

Lúc này, sự khó chịu trong lòng mọi người đã tan biến hết không còn lại gì, so với hai viên huyền thạch hạ phẩm thì bọn họ không thiệt thòi gì, tính ra còn xem như lời to.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom