-
Chương 506-510
Chương 506: Nhân tộc tiến công (2
húc Thiên Lam hội trưởng, các ngươi đến?
- Cát Lợi Huy hội trưởng, ngươi cũng ở nơi đây.
Tại một khu rừng rậm cách hang đá không xa, một đám võ giả Nhân loại tụ tập tại nơi này.
- Cát Lợi Huy hội trưởng, ngươi tới tương đối sớm, biết rõ huyệt động tình huống như thế nào không? Còn nữa, trên đường đi ta nhìn thấy dấu vết chém giết, đệ tử chúng ta chết nhiều ít?
- Trong huyệt động này có bảo vật hỏa hệ nhưng không biết là bảo vật gì, về phần võ giả chết tại đây là vì yêu thú trong huyệt động phát hiện ra tung tích của chúng ta, từ đó chúng tiến hành đồ sát.
Nói đến đây Cát Lợi Huy thở dài:
- Ta cũng có tâm cứu viện, chỉ tiếc số lượng yêu thú quá nhiều, lúc ấy chỉ có mấy người chúng ta mà thôi, có tâm không có lực.
- Ngươi có biết bên trong có bao nhiêu yêu thú hay không?
Chúc Thiên Lam ngưng trọng nói.
- Nơi này có ba bốn trăm con yêu thú, trong đó yếu nhất cũng là yêu thú tam giai, đại đa số là tứ giai, còn có chút yêu thú ngũ giai đang ở trong huyệt động, trừ đám này ra còn có không ít Huyền thú, tối thiểu có tới vài chục con.
Cát Lợi Huy nói xong liền nhìn chung quanh, Nhân loại chỉ có hai trăm người tiên vào phù quang bí cảnh, nơi này chỉ có bảy tám chục người nhưng cho dù về số lượng hay thực lực đều kém hơn yêu thú vài lần.
- Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải nghĩ biện pháp tiến vào trong huyệt động.
Hai mắt đám người Tả Nhất Minh tỏa sáng.
Bọn họ cân nhắc không giống với kẻ khác, người khác cân nhắc số lượng yêu thú tại nơi này đông đảo, thực lực cường hãn, mà hắn cân nhắc số lượng yêu thú và Huyền thú tụ tập tại đây đông như thế, hiển nhiên bên trong là bảo vật vô cùng kinh người.
Bọn họ đi vào phù quang bí cảnh, chẳng lẻ không phải là vì đạt được bảo vật hay sao?
- Muốn đi vào huyệt động, võ giả Nhân loại chúng ta phải liên thủ mới được, qua một hồi tất cả mọi người nghe theo lệnh ta hành động, ta nghĩ không có ai không muốn ah.
Ánh mắt Chúc Thiên Lam nhìn quét qua bốn phía.
Không người từ chối.
- Rất tốt, mọi người chờ một lúc, chúng ta lập tức chế định ra kế hoạch.
Không bao lâu, một kế hoạch được đám người Chúc Thiên Lam chế định và âm thầm thi hành.
Cách vị trí đám người Chúc Thiên Lam chừng vài dặm, ba người Dạ Phồn Tinh, Chu Lương, Bạch Khởi đang ngồi uống rượu với nhau.
- Hiện tại rất nhiều cường giả liên minh mười ba nước đến đây, chúng ta có đi hội hợp hay không?
- Hừ, chuyện liên minh mười ba nước là của liên minh mười ba nước, liên quan gì tới chúng ta?
- Nói cũng phải, nếu như chúng ta ra mặt còn phải nghe lệnh của bọn chúng, nếu đã như vậy còn không bằng ở lại nơi nà làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
- Đúng thế.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai ba người.
- Loan Hồng sư huynh.
Ba người lập tức đại hỉ.
Quay đầu, Loan Hồng vẻ mặt uy nghiêm đi ra vào rừng rậm.
- TÌnh huống hiện tại như thế nào?
Loan Hồng trầm giọng hỏi.
Rất nhanh, ba người Chu Lương cũng nói tình huống xảy ra tại nơi này cho hắn biết.
- Nói như vậy? Hiện tại bảo vật kia còn chưa xuát thế?
Ba người Chu Lương gật gật đầu:
- Sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không nóng nảy, ta nhìn thấy đạo hào quang kia, nếu như không có đoán sai hẳn là khí tức của linh dược, một khi linh dược cấp bậc như thế thành thục sẽ có khí tức khủng bố tỏa ra ngoài, trước hết chờ đám phế vật liên minh mười ba nước tiêu hao với đám yêu thú đi, sau khi linh dược thành thục chúng ta làm ngư ông đắc lợi.
Loan Hồng lạnh lùng cười cười, khoan thai tự đắc.
- Đúng thế, các ngươi có phát hiện tung tích Lưu Vân quốc Diệp Huyền hay không?
Đột nhiên Loan Hồng hỏi.
Mấy người đều lắc đầu.
Loan Hồng nhướng mày, nói:
- Tiểu tử kia đi nơi nào? Chẳng lẻ không ở bên này? Hay hắn vẫn lạc trong phù quang bí cảnh, với biểu hiện của hắn trên phù quang đại hội sẽ không dến mức vẫn lạc tại nơi này đâu. Nếu hắn phát hiện động tĩnh tại nơi này chắc chắn hắn sẽ đến.
Nghĩ vậ Loan Hồng nhắc nhở:
- Mấy người các ngươi nhìn chằm chằm vào nơi này, nếu như phát hiện tung tích Diệp Huyền phải nói cho ta biết.
Bị sỉ nhục trên phù quang đại hội, Loan Hồng vẫn ghi nhớ trong nội tâm, trên người Diệp Huyền còn có cách điều chế Lam Tinh thảo vũ hồn cách càng làm hắn nhớ thương Diệp Huyền không quên.
Mấy người bên kia đang thương lượng đối sách với nhau, sau đó Chúc Thiên Lam suất lĩnh võ giả nhân loại tấn công vào huyệt động yêu thú.
Bởi vì bị bất ngờ cho nên đám yêu thú bị đám người Chúc Thiên Lam đánh chết rất nhiều.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Trong sơn động, mấy con Huyền thú ngũ giai cảm ứng được động tĩnh bên ngoài nên quát hỏi.
- Đại nhân, không tốt, có đại lượng võ giả Nhân loại tiến công huyệt động chúng ta, thủ hạ dưới trướng chúng ta chết tổn thương thảm trọng..
Vài đầu Huyền thú cấp thấp lo lắng chạy vào.
- Cái gì, đám nhân loại đáng chết.
Mấy Huyền thú ngũ giai nghe xong giận tím mặt.
- Đám người các ngươi dẫn theo bọn chúng đi ra bên ngoài, những người kia chẳng những làm xằng làm bậy trong lãnh địa của chúng ta, hiện tại lại ngấp nghé bảo vật của chúng ta.
Ầm ầm!
mệnh lệnh, một đoàn Huyền thú lúc này xông ra ngoài như hồng thủy, chúng không ngừng lao ra khỏi hang động.
Thời điểm đám Huyền thú chạy tới bên ngoài huyệt động, đám người Chúc Thiên Lam cũng rút lui ra bên ngoài.
Mấy con Huyền thú lao ra cũng bất đắc dĩ lui trở lại.
- Đám nhân loại kia đâu?
Ba đại Huyền thú lạnh giọng hỏi.
- Đại nhân, những nhân loại kia phát hiện chúng ta cường đại, đột nhiên lui lại, thuộc hạ không kịp đuổi theo.
- Hừ, tính toán bọn chúng thức thời.
Ba đại Huyền thú quát lớn.
Vào lúc bọn chúng vừa ổn định lại, cửa động lại có tiếng nổ lớn vang lên.
- Báo, đại nhân, đám nhân loại kia trở lại.
- Đáng chết, đi giết bọn chúng cho ta.
Vào lúc đám yêu thú ngũ giai lao ra bên ngoài, Chúc Thiên Lam suất lĩnh đội ngũ nhân loại chay ra bên ngoài.
Hiện trường chỉ còn lại thi thể vài chục yêu thú.
- Đại nhân, những nhân loại kia chạy thoát.
- Cái gì?
Ba đại Huyền thú nổi trận lôi đình.
Trong hai ngày kế tiếp võ giả Nhân tộc nghe theo Chúc Thiên Lam hành động, thỉnh thoảng lại phat động tấn công vào trong hang động, mỗi một lần tiến công đều đánh xong chạy đi, chỉ cần đánh chết vài con hoặc chục con yêu thú là đủ.
- Đám nhân loại đáng chết.
Ba đại Huyền thú tức giận toàn thân run rẩy, hận không thể lao ra đại sát tứ phương, đáng tiếc nơi này có Thất Thải Hoa Liên cho nên chúng không dám rời đi nửa bước.
Chương 507: Hoa sen thành thục
ứ như vậy.
Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã có gần hai trăm con yêu thú chết trong tay đám người Chúc Thiên Lam.
Diệp Huyền đang âm thầm ẩn nấp bên ngoài hang động, thông qua Tiểu Tử Điêu tự nhiên biết rõ mọi chuyện xảy ra bên trong nhưng trong lòng của hắn lại kinh ngạc.
Thực lực của đám yêu thú vốn bao trùm trên võ giả nhân loại, không nghĩ tới được mấy võ giả nhân loại dẫn dắt, hai ngày qua đã chiếm được không ít ưu thế.
Mặc dù biết rõ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ở đây nhưng Diệp Huyền không có ra mặt.
Hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn đặt vào hang động, hắn đang nhớ thương thiên hỏa dưới đáy dung nham, hắn không có cùng mục tiêu với đám người Chúc Thiên Lam.
Yêu thú bên ngoài hang núi không còn bao nhiêu, ba đại Huyền thú lập tức ngồi không yên.
- Không được, lại tiếp tục như vậy thủ hạ của chúng ta sẽ chết sạch.
Không thể không nói Huyền thú có được trí khôn nhất định nhưng không thể so sánh với võ giả nhân loạik, nếu như là nhân loại đối địch, chỉ sợ bọn họ sớm mai phục chờ đám người Chúc Thiên Lam xông vào.
Hết lần này tới lần khác ba đại Huyền thú chỉ phái yêu thú cấp thấp ra ngoài, làm như thế chẳng khác gì không có đầu óc.
Tuy chúng hiểu tình cảnh của mình nhưng muốn chúng bỏ qua Thất Thải Hoa Liên đi mai phục đám người Chúc Thiên Lam thì bọn chúng không nỡ.
Cứ tiếp tục như vậy đám Huyền thú sẽ không còn bao nhiêu.
Trải qua một phen thương lượng, ba đại Huyền thú cũng phái ba con yêu thú ngũ giai dưới trướng đi đóng ở cửa động.
Yêu thú ngũ giai đã có năng lực tư duy nhất định, mặc dù chúng thập phần không nỡ Thất Thải Hoa Liên ở hồ dung nham nhưng phải nghe lệnh Huyền thú thủ lĩnh đi ra đóng ở ngoài cửa động.
Trong núi rừng.
nhân loại đi tìm hiểu đã quay trở lại.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, dường như Huyền thú bên trong có đề phòng, lần này phái ba đầu yêu thú ngũ giai thủ ở cửa động, trừ chúng ta còn có hơn mười con yêu thú tứ giai.
Ba đầu yêu thú ngũ giai?
Cường giả liên minh mười ba nước lúc này cau mày nhìn nhau.
Sở dĩ lúc trơớc bọn họ có thể du kích chiến hoàn toàn là thực lực yêu thú thủ ở cửa cũng không mạnh, mạnh nhất chỉ là yêu thú tứ giai.
Hiện tại xuất hiện yêu thú ngũ giai đóng ở cửa động, tình hình sẽ có phiền toái.
óố lượng cường giả ở nơi này không ít, có năm người là hội trưởng, tất cả đều là ngũ giai Võ Tông.
Trừ bọn họ ra, phó hội trưởng, trưởng lão gần hai mươi người, tất cả đều là cao thủ cấp bậc tứ giai Thiên Vũ Sư.
Cao thủ như thế đối phó yêu thú ngũ giai cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng mấu chốt là một khi bọn họ chiến đấu, chỉ cần không thể lập tức đánh chết ba con yêu thú ngũ giia, đợi đến lúc yêu thú khác trong hang động lao ra trợ giúp, như vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Chúc Thiên Lam nhướng mày, suy nghĩ hồi lâu liền nói:
- Như vậy chúng ta dừng tấn công, chờ thêm một thời gian là được.
- Chẳng lẽ chúng ta buông tha bảo vật bên trong?
Có không ít võ giả lập tức bạo động.
- Ta có nói buông tha hay sao?
Chúc Thiên Lam lại nói:
- Hiện tại đám yêu thú chắc chắn có phòng bị, nếu chúng ta hiện tại ra tay, mặc dù có cơ hội nhất định đánh chết ba đầu yêu thú ngũ giai nhưng một khi bị yêu thú khác trong hang động lao ra ngoài vây quanh, đội ngũ của chúng ta xuất hiện thương vong, ta nghĩ mọi người cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy a?
- Ta có suy nghĩ, chờ thời điểm bảo vật bên trong thành thục chúng ta lại ra tay, đến lúc đó Huyền thú trong hang động khẳng định không thể chú ý bên ngoài, đến lúc đó chúng ta một đường giết vào có hi vọng càng lớn, thương vong nhỏ hơn.
Tả Nhất Minh lắc lắc đầu nói:
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, chủ ý của ngươi rất không tệ, nhưng lúc bảo vật xuất thế chúng ta xuất thủ có phải quá muộn hay không? Rất có thể chờ thời điểm chúng ta đi vào trong, bảo vật đã là vật có chủ.
- Về phần thương vong, trong phù quang bí cảnh vốn có nguy hiểm nhất định, ta nghĩ mỗi người sau khi đi vào cũng có chuẩn bị nhất định, tranh đoạt bảo vật làm sao không có thương vong, theo ta thấy phải mau chóng tiến vào hang động mới có thể tranh đoạt quyền sở hữu bảo vật với đám yêu thú.
Đám người Tả Nhất Minh thương nghị với nhau.
Hắn xem ra chỉ chết vài tên võ giả bình thường mà thôi, vì bảo vật, cho dù võ giả ở nơi này chết sạch không còn thì có là cái gì chứ?
Trọng yếu nhất là, làm sao có thể đạt được bảo vật mới là chuyện quan trọng nhất.
- Tả Nhất Minh hội trưởng, ta cảm thấy rất có đạo lý.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng đồng ý đầu tiên.
- Hừ.
Đông Phương Ngôn Ngữ hừ lạnh một tiếng,
- Ta lại cảm thấy biện pháp của Chúc Thiên Lam hội trưởng mới tốt, cho tới bây giờ, chúng ta còn không biết rõ trong hang động có bật vật gì, có thể tiến vào phù quang bí cảnh đều là luyện hồn sư thiên tài của liên minh mười ba nước, là tương lai của liên minh mười ba nước, nếu vì một kiện bảo vật mà chết tổn thương thảm trọng, chỉ sợ được không bù mất ah.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ngươi có phải nói chuyện giật gân hay không? Từ số lượng và chất lượng Huyền thú, yêu thú tụ tập tại nơi này, bảo vật trong hang động tuyệt đối không tầm thường, sở dĩ liên minh mười ba nước chúng ta không thể quật khởi trên đại lục chính là vì tài nguyên rất thưa thớt. Hôm nay có được cơ hội hiếm có, chẳng lẽ chúng ta còn phải làm rùa rút đâu sao? Chỉ cần có thể đạt được bảo vật bên trong, một chút chết tổn thương coi là cái gì?
- Một chút chết tổn thương, nói thật dễ nghe, chết tổn thương cũng chỉ là võ giả bình thường mà thôi, mà đạt được bảo vật lại có phần của ngươi đúng không? Nói một cách khác, cho dù võ giả bình thường đoạt được bảo vật, cuối cùng cũng sẽ rơi vào trong tay ngươi đúng không?
- Đông Phương Ngôn Ngữ, ngươi có ý gì?
Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống.
- Ta nói có ý gì, ngươi đường đường Tả Nhất Minh hội trưởng chẳng lẽ không biết?
Đông Phương Ngôn Ngữ trào phúng cười cười.
- Tả Nhất Minh ta đỉnh thiên lập địa, sao có thể là người như ngươi nói, mọi người tụ tập ở chỗ này đều là vì tranh đoạt công bằng, đến lúc đó tranh đoạt bảo vật đều bằng vào tài năng, cho dù là đệ tử Đông Thăng quốc đạt được bảo vật, Tả Nhất Minh ta làm sao có thể làm ra chuyện tranh đoạt bảo vật.
- Thật không?
Đông Phương Ngôn Ngữ cười nhạt một tiếng, cũng không nói chuyện.
Rất nhiều võ giả ở đây sau khi nghe Tả Nhất Minh đề nghị hết sức hứng thú, hiện tại nghe Đông Phương Ngôn Ngữ nói liền rùng mình, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Chương 508: Vô tận dung hỏa (1)
Bọn họ đều bị bảo vật nơi này hấp dẫn cho nên choáng váng đầu óc, toàn bộ tâm thần chỉ vì đoạt bảo vật.
Bọn họ không nghĩ tới, tất cả cường giả hội trưởng của năm đại đế quốc đang ở đây, dùng thực lực của bọn họ có thể đạt được bảo vật sao/
Đừng đến lúc đó bất chấp nguy hiểm vất vả chém giết, thậm chí vẫn lạc, cuối cùng chỉ bán mạng cho kẻ khác.
- Ta đồng ý với quyết định của Chúc Thiên Lam hội trưởng.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói đúng, ta thấy thời điểm bảo vật xuất thế chúng ta lại thừa dịp loạn tiến công.
Từng tên võ giả lập tức lên tiếng.
- Đáng giận.
Nhìn thấy nhiều người ủng hộ Đông Phương Ngôn Ngữ và Chúc Thiên Lam, đám người Tả Nhất Minh tức giận nhìn sang Đông Phương Ngôn Ngữ, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ thông qua quyết định.
Biết rõ đám người Chúc Thiên Lam hành động, Loan Hồng nhìn thấy cảnh này liền cười cười.
- Đám người này cũng không phải quá ngu ngốc, đã như vậy chúng ta chờ một chút, xem tình huống, chờ linh dược thành thục cũng cần một hai ngày.
Loan Hồng đã sớm có chuẩn bị nên khóe miệng mỉm cười, hắn như nắm chắc phần thắng trong tay.
Dưới mặt đất Diệp Huyền cũng khẩn trương đi vào bên trong.
Vào thời điểm này, đột nhiên sắc mặt của hắn biến thành ngưng trọng.
Cúi đầu xuống, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua mười dặm mặt đất.
- Chấn động mờ mịt như thế, Thất Thải Hoa Liên sắp thành thục.
Bất chấp suy nghĩ nhiều hơn, Diệp Huyền lại đi dọc theo hang động bị đào sẵn và đi vào bên dưới.
Vào lúc này cả hang động xuất hiện vết nứt lớn.
Ầm ầm!
Một đạo hào quang bắn thẳng lên trời.
Cả ngọn núi chấn động rất mạnh giống như động đất.
- Bảo vật xuất thế.
Đám người Chúc Thiên Lam sớm có chuẩn bị, ánh mắt bọn họ tỏa sáng.
- Tất cả nghe lệnh của ta, đi vào bên trong.
Đám võ giả nhân loại chờ đợi đã lâu, rốt cục có hơn trăm cường giả nhân loại lập tức xông vào như châu chấu, cả đám tiến vào trong hang động phía dưới.
Trong khoảng thời gian này sáu tên ngũ giai Võ Tông cùng nhau động thủ chém giết vài chục con yêu thú ngăn ở cửa động.
Cho dù có ba yêu thú ngũ giai trấn thủ nhưng đối mặt số lượng võ giả nhân loại nhiều gấp đôi, cửa hang nhanh chóng thất thủ.
Trang hang động dưới lòng đất.
Vào lúc này ba đại Huyền thú cũng cảm nhận được võ giả tiến vào.
Vào lúc này bọn chúng không chú ý quá nhiều.
Oanh!
Trong hồ dung nham nóng chảy sinh ra sóng ngầm cuồn cuộn, hào quang màu đỏ bảo vệ chung quanh gốc Thất Thải Hoa Liên ở giữa hồ dung nham biến mất, một gốc hoa sen bảy đóa với bảy màu sắc khác nhau xuất hiện trước mặt đám Huyền thú.
Thất Thải Liên Hoa tỏa hào quang chói mắt, khí tức sinh mệnh và uy áp bộc phát đáng sợ.
Lúc này hào quang màu đỏ bắn ra khắp bốn phía, hào quang sáng ngời xóa tan bóng tối.
Đồng thời khí tức sinh mệnh thấm vào ruột gan bao phủ toàn bộ hang động.
Tất cả Huyền thú, yêu thú ngửi được khí tức này, lực lượng trong cơ thể bọn chúng chấn động giống như xúc động bình chướng đột phá, khí tức tỏa ra hương vị mê người.
Chỉ còn lại khí tức Thất Thải Hoa Liên mà thôi.
Đôi mắt tất cả Huyền thú và yêu thú vào lúc này ngây ngất.
Chỉ cần đạt được Thất Thải Hoa Liên, chúng có thể dễ dàng tiến thêm một giai trở thành thú vương bao trùm trên Huyền thú và yêu thú.
- Thất Thải Hoa Liên thành thục.
- Nhanh đoạt.
- Tổng cộng bảy đóa sen, cướp được một đóa là đủ.
- Lên!
Tất cả Huyền thú và yêu thú đều xúc động, chúng như mũi tên lao thẳng vào hồ dung nham, dường như sợ chậm chân sẽ không có phần của mình.
- Đều cút ngay cho ta.
- Dừng lại, kẻ nào dám tiến lên đều phải chết.
Ánh mắt ba đại Huyền thú bắn ra hung quang, chúng gào to, hồn lực cường đại tỏa ra khắp hang động.
Vào lúc này đối mặt với hấp dẫn tấn cấp, đối mặt thiên tài dị bảo sinh ra hấp dẫn bẩm sinh, đám yêu thú vô cùng ngu thuận, Huyền thú tứ giai cũng không nghe theo lệnh của đám Huyền thú ngũ giai.
Thậm chí ba đại Huyền thú còn phát hiện đám yêu thú ngũ giai bị chúng điều khiển đã không còn bị chúng khống chế.
Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, bản năng của Huyền thú và yêu thú bị hấp dẫn dữ dội, những yêu thú cấp bậc thấp càng không ngăn cản nổi loại hương vị mê người này.
- Muốn chết.
Ba đại Huyền thú giận dữ, đám gia hỏa nói gì nghe nấy hiện tại đã tạo phản.
Oanh!
Phốc phốc!
Vài con Huyền thú và yêu thú xông lên đầu tiên lập tức bị lực lượng hồn lực vô hình đẩy vào trong dung nham nóng chảy.
Càng có vài con Huyền thú ở gần bị ba con đại Huyền thú dùng trảo xé nát.
Hành động của ba đại Huyền thú căn bản không thể khống chế đám yêu thú chung quanh, trơước mặt Thất Thải Hoa Liên, đám yêu thú không khác gì bị điên, căn bản không thể ngăn cản bước chân của chúng.
Ba Huyền thú thấy thế mới phát hiện không cần quản nhiều, bọn chúng cũng lao thẳng về phía Thất Thải Hoa Liên.
Đúng lúc này võ giả nhân loại đi theo đám người Chúc Thiên Lam xông vào bên trong hang động.
- Khí tức sinh mệnh thật nồng đậm, ta cảm giác hoạt tính của huyền lực trong người mạnh hơn vài phần.
- Đó là linh dược gì? Bảy đóa hoa sen, uy áp thật cường đại.
- Chẳng lẽ là Thất Thải Hoa Liên trong truyền thuyết hay sao?
Đại lượng võ giả nhân loại lúc này vào trong hang động, ánh mắt của bọn họ bị Thất Thải Hoa Liên ở giữa hồ nham thạch nóng chảy hấp dẫn, cả đám trợn mắt há hốc mồm, hai mắt tỏa sáng.
Khí tức sinh mệnh cường đại làm nhiều người hiểu ra, linh dược ở giữa hồ dung nham nóng chảy chính là linh dược nghịch thiên.
Sưu sưu sưu!
Căn bản không cần nhắc nhở, vô số người lập tức hóa thành hào quang bay thẳng về phía Thất Thải Hoa Liên.
- Đáng chết, nhân loại cũng tới.
Huyền thú nhất tộc nhìn thấy liền gào to.
Đáng ăn mừng là, chúng đã sớm thủ hộ trong hang động nên chiếm cứ ưu thế.
Thời điểm võ giả nhân loại ra tay, vài con Huyền thú xông tới đầu tiên đã đến gần Thất Thải Hoa Liên.
Vài con Huyền thú căn bản không có suy nghĩ, chúng trực tiếp chụp vào mấy đóa Thất Thải Hoa Liên.
Yêu tộc và võ giả còn lại rung động nhìn sang,.
- Ha ha, đến tay.
Một đầu Huyền thú tứ giai ra tay nhanh nhất, trong nội tâm vui mừng và móng vuốt chạm vào hoa sen.
Nó đã hạ quyết tâm, sau khi đoạt được hoa sen sẽ nuốt luôn, dùng công hiệu của Thất Thải Hoa Liên có thể giúp nó trong thời gian ngắn đột phá ngũ giai, trở thành một trong mây cự đầu, căn bản không cần lại e ngại Xích Viêm ba yêu.
Thậm chí trong nội tâm của nó đã tưởng tượng tới hình ảnh rong ruổi trong rừng rậm, vạn thú phải cúi đầu.
Còn chưa chờ nó hái hoa sen xuống.
Chương 509: Vô tận dung hỏa (2)
Trong lúc đó ——
Phanh!
Lúc này trên hoa sen tỏa ra khí tức hỏa diễm cực kỳ đáng sợ, hỏa diễm chi lực vô hình bao phủ con Huyền thú vào bên trong.
- Ah!
Tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên một nửa, con Huyền thú lập tức bị đốt thành tro tàn biến mất không thấy gì nữa.
Cảnh tượng này làm rất nhiều người kinh ngạc ngây người.
Trừ Diệp Huyền nấp trong lòng đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn vui mừng không nhỏ.
- Quả nhiên là thiên hỏa, hiện tại thiên hỏa chỉ phân ra một ít lực lượng bám vào Thất Thải Hoa Liên, nó chuẩn bị dùng Thất Thải Hoa Liên làm mồi ngử hấp dẫn những Huyền thú và yêu thú đi qua cướp đoạt, cuối cùng bị nó hốt gọn và hấp thu lực lượng của chúng để tiến hóa.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nội tâm Diệp Huyền vừa mừng vừa sợ.
Thiên hỏa hiện tại có trí tuệ không kém, vui là vì thiên hỏa thai nghén Thất Thải Hoa Liên đến hấp dẫn Huyền thú tứ giai ngũ giai và yêu thú tới nơi này, nói rõ lực lượng của thiên hỏa còn không phải lúc mạnh nhất.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Huyền lập tức triệu hoán xuyên sơn giáp.
Trong đám Huyền thú, yêu thú ở nơi này, còn có võ giả nhân loại nhìn thấy tình cảnh như vậy, nội tâm mọi người phát lạnh.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Thất Thải Hoa Liên thành thục lại đốt cháy yêu thú và võ giả, đây là việc bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Lúc này hoàn cảnh trong hang động vô cùng hỗn loạn, con Huyền thú đầu tiên bị đốt thành tro tàn ra, mấy con yêu thú và Huyền thú tới gần Thất Thải Hoa Liên cũng bị Thất Thải Hoa Liên cũng bị hỏa diễm lan tới gần và thiêu đốt, bọn chúng gào thét thảm thiết và hóa thành hư vô.
Tràng diện vốn hỗn loạn lâp tức an tĩnh như chết.
Trong tình huống không rõ ràng, không có Huyền thú dám tùy tiện ra tay.
Ngay cả Xích Viêm, Hắc Minh, Bạch Tượng cũng như vậy, hỏa diễm có thể đốt chết Huyền thú tứ giai, nói không chừng cũng có thể đốt chết bọn nó, trước khi tình huống rõ ràng, bọn chúng sẽ không ra tay.
Sau đó ánh mắt tất cả yêu thú và Huyền thú đều nhìn lên người đám võ gia nhân loại.
Ba Huyền thú nhìn nhau, hồn lực chấn động vô hình bao phủ chung quanh.
- Đầu tiên phải đánh chết đám võ giả nhân loại, sau khi giết sạch đám nhân loại ở nơi này, chúng ta lại thương thảo phân phối Thất Thải Hoa Liên.
Rống!
Chúng gầm lên giận dữ.
Đám Huyền thú và yêu thú vừa rồi lao về phía Thất Thải Hoa Liên cũng quay đầu lại nhìn sang đám võ giả nhân loại.
- Không tốt, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, không nên tự ý hành động.
Đám người Chúc Thiên Lam hoàn toàn không ngờ tình hình lại phát triển như thế, vội vàng hét lớn một tiếng, liên tục cố thủ với nhau.
Lúc trước vì tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên nên không ít người đã vọt tới gần hồ dung nham, căn bản không kịp quay trở lại.
Trong đó có Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh.
Ông!
Trong mắt ba đại Huyền thú tỏa ra hàn quang.
- Đầu tiên phải giết võ giả nhân loại.
Quát lớn một tiếng, trong đầu Hắc Minh sinh ra hồn lực chấn động chui vào trong đầu Tả Nhất Minh, đồng thời nó thao túng yêu thú ngũ giai một trái một phải bao quanh Tả Nhất Minh.
Tả Nhất Minh cảm giác mình chóng mặt, trong nội tâm hắn vô cùng kinh hãi, hắn bất chấp do dự, hắn bắt lấy hai tên võ giả gần mình ném về phía hai con yêu thú ngũ giai, đồng thời thân hình lùi lại thật nhanh.
- Ah!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bên võ giả không kịp phản ứng đã bị yêu thú ngũ giai lao tới xé thành mảnh nhỏ, mà Tả Nhất Minh nhân cơ hội này quay lại bên cạnh mọi người.
- Tả Nhất Minh, vì sao ngươi bắt đệ tử Lâm Sơn quốc của ta làm tấm mộc.
Một tên cường giả thấy thế liền nổi giận gào lên.
Tả Nhất Minh lúc trước ném hai tên võ giả, một người trong đó là đệ tử Đông Thăng quốc, một người khác là thiên tài của Lâm Sơn quốc, kết quả gặp tai bay vạ gió.
Cường giả Lâm Sơn quốc cực kỳ tức giận.
- Hừ, nơi này nhiều yêu thú như thế, các hạ ý là cầm mạng của ta đi đổi mạng đệ tử Lâm Sơn quốc sao? Nếu như ta chết, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi có thể ngăn cản yêu thú công kích? Ta cũng suy nghĩ vì đại cục mà thôi.
Tả Nhất Minh cười lạnh, hắn nói rất đường hoàng, trong khi nói chuyện ánh mắt bắn ra hào quang âm lãnh.
- Ngươi...
Tên cường giả Lâm Sơn quốc nghe xong, lời định nói bị nghẹn, hắn tức giận toàn thân run rẩy, cũng không nói nên lời.
Hết lần này tới lần khác hắn còn không dám tức giận.
Tả Nhất Minh là hội trưởng một trong năm đại cường quốc Đông Thăng quốc, là cường giả ngũ giai Võ Tông, mà Lâm Sơn quốc chỉ là một tiểu quốc trong liên minh mười ba nước, thực lực của hắn cũng chỉ là Thiên Vũ Sư nhị trọng.
Luận bối cảnh luận thực lực, hắn căn bản không thể so sánh với Tả Nhất Minh, cho dù trong nội tâm tức giận nhưng chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi.
- Đây chính là cái gọi cạnh tranh công bằng mà ngươi nói sao?
Đông Phương Ngôn Ngữ không nhịn được giễu cợt một câu.
Tả Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, lại không nói lời nào.
- Ta không hi vọng nhìn tâấy chuyện như thế lần thứ hai.
Chúc Thiên Lam lạnh lùng nói:
- Hiện tại mọi người đồng tâm hiệp lực chống cự thú triều.
- Giết, giết chết tất cả nhân loại.
- Chết cho ta.
Trong động đá vôi, vô số yêu thú điên cuồng tấn công võ giả nhân loại.
Ầm ầm!
Hai tộc lao vào đại chiến với nhau.
Dưới lòng đất, Diệp Huyền lập tức truyền âm cho Tiểu Tử Điêu:
- Tiểu Tử Điêu, ngươi thủ tại chỗ này, trên Thất Thải Hoa Liên có thiên hỏa chi lực, thời điểm hành động ta sẽ thông báo cho ngươi biết.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Huyền lập tức thúc dục xuyên sơn giáp tiến vào lòng đất.
Chuyện này không bị người nào biết.
Không thể không nói xuyên sơn giáp đào hang vô cùng có nghề, nó nhanh chóng đào sâu mười dặm vào nham thạch cứng rắn.
- Chính là nơi này.
Diệp Huyền có thể cảm nhận được khí tức hỏa diễm giấu ở bên cạnh.
Quả nhiên sau khi phá vách nham thạch cứng rắn một huyệt động sâu trong lòng dất xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền vốn lo lắng trong lòng đất sẽ có dung nham nóng chảy, hiện tại xem ra chỉ là nham thạch ấm áp.
- Có lẽ ở gần nơi này.
Diệp Huyền mở thần linh đồng thị, hắn cẩn thận quan sát phía trước.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một tế đàn, trên tế đàn có một đáo hỏa diễm màu đỏ đang phiêu phù, nó vẫn ở đó không nhúc nhích.
Hỏa diễm này vô cùng thần kỳ dường như nó có sinh mạng, nó bốc cháy chẳng khác gì mệnh đăng.
- Không ngờ là vô tận dung hỏa!
Trong nội tâm Diệp Huyền lúc này đang gào thét dữ dội.
Chương 510: Cấm chế thần bí (1)
Trong truyền thuyết có mười tám loại thiên hỏa.
Căn cứ thiên hỏa mạnh yếu hay không, các cường giả đại lục Thiên Huyền cũng tiến hành bài danh cho chúng.
Trong đó xếp hàng thứ nhất là là hỗn độn huyền hỏa trong truyền thuyết.
Mà vô tận dung hỏa bài danh thứ ba.
Diệp Huyền có thể nhận ra vô tận dung hỏa là vì khí tức của nó, sở dĩ vô tận dung hỏa có xưng hô như thế chính là vì trên người nó có khí tức vô tận, dường như nó vĩnh viễn không vẫn lạc.
Loại khí tức này người bình thường căn bản nhìn không ra nhưng Diệp Huyền lại có thể cảm thụ được.
- Lại là vô tận dung hỏa, hỏa diễm bài danh thứ ba trên đại lục Thiên Huyền, nếu như đạt được vô tận dung hỏa, đời này luyện dược học của ta sẽ siêu việt kiếp trước, ít nhất đã thành công một nửa.
Diệp Huyền nghĩ tới đây đã kích động không nhỏ.
Ảnh hưởng lớn nhất lên một tên luyện dược sư có ba nhân tố, đầu tiên là thiên phú, thứ nhì là hỏa diễm, thứ ba là thực lực.
Trên phương diện thiên phú, Diệp Huyền trọng sinh căn bản không cần lo lắng cái gì, kiếp trước hắn có thể thành tựu cửu giai luyện dược sư nghịch thiên tự nhiên là có thiên phú nghịch thiên.
Mà hỏa diễm, kiếp trước Diệp Huyền chỉ có được tủy tâm hỏa là địa hỏa bài danh thứ ba mà thôi, hiện tại hắn nhìn thấy thiên hỏa bài danh thứ ba là vô tận dung hỏa.
So với vô tận dung hỏa, tủy tâm hỏa chẳng khác gì đứa bé, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Bá!
Diệp Huyền áp chế hưng phấn trong nội tâm và nhìn tế đàn trước mặt, hắn không có tùy tiện hành động, ngược lại hắn đang quan sát cẩn thận..
Chỉ thấy vô tận dung hỏa không ngừng thẩm thấu khí tức của mình vào rễ cây, xem vị trí vừa vặn nối với Thất Thải Hoa Liên.
Hiển nhiên Thất Thải Hoa Liên phát ra khí tức hỏa diễm chính là vì vô tận dung hỏa làm ra.
- Rễ cây Thất Thải Hoa Liên lại mọc từ nơi này? Quả nhiên không hổ là vô căn hoa.
Diệp Huyền âm thầm lấy làm kỳ.
Thất Thải Hoa Liên có tên khác là vô căn hoa, không phải vì nó không có rễ, ngược lại bởi vì rễ và bản thể sinh trưởng tại hai nơi khác nhau, cả hai thông qua sinh mệnh trao đổi với nhau.
Nói đơn giản, Thất Thải Hoa Liên trong động nham thạch chỉ là cành lá và hoa mà thôi, rễ cây chân chính đang nằm ở nơi này.
Mà rễ cây Thất Thải Hoa Liên ở các phương diện khác kém đóa hoa Thất Thải Hoa Liên nhưng từ sinh mệnh lực thì nó càng hơn cả đóa hoa một bậc.
Cho dù rễ cây Thất Thải Hoa Liên là linh dược nghịch thiên cũng chỉ thu hút ánh mắt của Diệp một lúc mà thôi, toàn bộ tâm thần của hắn nhanh chóng nhìn vào vô tận dung hỏa.
Từ khí tức mà nhìn, vô tận dung hỏa cũng không có gì mạnh, thậm chí còn kém hơn tủy tâm hỏa của hắn kiếp trước một bậc.
Diệp Huyền lập tức biết rõ đây là vì vô tận dung hỏa còn chưa phát triển.
Vô tận dung hỏa chân chính mà xuất hiện tại nơi nàynhư vậy nó có thể dễ dàng đốt ngọn núi thành hư vô.
Hiện tại vô tận dung hỏa chỉ thai nghén ra Thất Thải Hoa Liên, nói rõ khí tức bổn nguyên của nó cũng không phải rất cường đại.
Đối với chuyện này Diệp Huyền chẳng những không có thất lạc, ngược lại hắn càng hưng phấn.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, nếu thật gặp được vô tận dung hỏa thành thục thể, đừng nói hấp thu, hắn không chết đã là may mắn, chỉ có thừa dịp vô tận dung hỏa còn không có phát triển thì Diệp Huyền mới có cơ hội hấp thu nó.
Mặc dù nói thiên hỏa phát triển thập phần khó khăn, từ sơ cấp đạt tới hình thái hoàn mỹ cần phải trải qua thời gian ít nhất là trăm năm, hơn nữa còn phải hấp thu đại lượng thiên địa dị bảo.
Nhưng Diệp Huyền có lòng tin sau khi đoạt được vô tận dung hỏa có thể làm cho nó dần dần tiến hóa mạnh hơn.
Nghĩ vậy Diệp Huyền lúc này không hề do dự nữa, hắn chuẩn bị hấp thu vô tận dung hỏa.
Còn không chờ hắn động thủ, đột nhiên hắn có cảm giác một tia không đúng, hắn lập tức dừng tay và toàn thân chấn động.
Lúc trước hắn vẫn có cảm giác hiếu kỳ, tại sao lại có vô tận dung hỏa hình thái sơ cấp xuất hiện tại nơi này, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện trên tế đàn có cấm chế thần bí, mà vô tận dung hỏa bị cấm chế ở bên trong.
Muốn hấp thu vô tận dung hỏa nhất định phải phá cấm chế.
Mà Diệp Huyền giật mình không phải chuyện này, mà là hắn đứng ở nơi này lâu như thế nhưng không có thể phát hiện cấm chế tồn tại, thẳng đến lúc chuẩn bị hấp thu vô tận dung hỏa mới ngoài ý muốn phát hiện điểm này.
Chuyện này làm cho Diệp Huyền lập tức rung động không thôi, tu vi trận pháp của hắn mạnh bao nhiêu thì hắn biết rõ, tuyệt đối là cửu giai trận pháp đại sư, cho dù như thế hắn vẫn không phát hiện ra cấm chế tại nơi này.
Nhân vật năm xưa bố trí cấm chế này mạnh cỡ nào?
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hãi, đồng thời hồn thức quét qua cấm chế, không nghĩ tới vừa nhìn liền ngạc nhiên không nhỏ, cấm chế rõ ràng biểu hiện thập phần đơn giản, cũng không tính là vô cùng phức tạp nhưng cẩn thận phân biệt sẽ có cảm giác cao thâm mạt trắc, hơn nữa càng khó phân tích ra.
Cấm chế cỡ này hồn nhiên thiên thành, khó mà tìm ra tỳ vết.
Hơn nữa Diệp Huyền cảm giác được cấm chế có vài phần quen thuộc, sau khi hắn nhìn kỹ liền có cảm giác cùng loại với cấm chế trên phá không huyền phù lấy được từ Ngô Húc, cả hai cùng một thủ pháp.
Ngay sau đó Diệp Huyền càng chú ý tới vô tận dung hỏa trên tế đàn.
Hắn cho rằng tế đàn này là tự nhiên hình thành khi thai nghén vô tận dung hỏa, hiện tại hắn càng chấn động, tế đàn tuyệt đối là do người nào đó tạo ra.
- Chẳng lẽ cường giả này cố ý dưỡng vô tận dung hỏa tại nơi này?
Trong đầu Diệp Huyền xuất hiện một chút tưởng tượng, tưởng tượng vừa xuất hiện đã bị hắn bác bỏ, hắn không thể tưởng tượng có cường giả lại có thể nuôi dưỡng thiên hỏa.
Thiên hỏa tại đại lục Thiên Huyền trân quý như thế, có ai tìm được thiên hỏa sau đó bản thân không hấp thu, ngược lại nuôi dưỡng tại nơi này?
Hơn nữa nơi này là một bí cảnh, mười năm mới mở ra một lần, cho dù muốn bồi dưỡng thiên hỏa, người nọ cũng không thể đào tạo thiên hỏa trong bí cảnh tượng cổ thế này chứ?
Hoặc là nói người sáng tạo thiên hỏa năm đó chính là chủ nhân của bí cảnh?
Trong đầu Diệp Huyền xuất hiện một ít suy đoán.
Mặc kệ có người nuôi dưỡng thiên hỏa tại đây hay tình huống như thế nào, Diệp Huyền sẽ không bỏ qua vô tận dung hỏa.
Dù sao thiên hỏa quá mức quan trọng, nếu mình đã đi tới nơi này, như vậy hắn là người hữu duyên, hắn không có tâm tư quản chuyện khác.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Diệp Huyền lúc này cẩn thận phỏng đoán cấm chế.
húc Thiên Lam hội trưởng, các ngươi đến?
- Cát Lợi Huy hội trưởng, ngươi cũng ở nơi đây.
Tại một khu rừng rậm cách hang đá không xa, một đám võ giả Nhân loại tụ tập tại nơi này.
- Cát Lợi Huy hội trưởng, ngươi tới tương đối sớm, biết rõ huyệt động tình huống như thế nào không? Còn nữa, trên đường đi ta nhìn thấy dấu vết chém giết, đệ tử chúng ta chết nhiều ít?
- Trong huyệt động này có bảo vật hỏa hệ nhưng không biết là bảo vật gì, về phần võ giả chết tại đây là vì yêu thú trong huyệt động phát hiện ra tung tích của chúng ta, từ đó chúng tiến hành đồ sát.
Nói đến đây Cát Lợi Huy thở dài:
- Ta cũng có tâm cứu viện, chỉ tiếc số lượng yêu thú quá nhiều, lúc ấy chỉ có mấy người chúng ta mà thôi, có tâm không có lực.
- Ngươi có biết bên trong có bao nhiêu yêu thú hay không?
Chúc Thiên Lam ngưng trọng nói.
- Nơi này có ba bốn trăm con yêu thú, trong đó yếu nhất cũng là yêu thú tam giai, đại đa số là tứ giai, còn có chút yêu thú ngũ giai đang ở trong huyệt động, trừ đám này ra còn có không ít Huyền thú, tối thiểu có tới vài chục con.
Cát Lợi Huy nói xong liền nhìn chung quanh, Nhân loại chỉ có hai trăm người tiên vào phù quang bí cảnh, nơi này chỉ có bảy tám chục người nhưng cho dù về số lượng hay thực lực đều kém hơn yêu thú vài lần.
- Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải nghĩ biện pháp tiến vào trong huyệt động.
Hai mắt đám người Tả Nhất Minh tỏa sáng.
Bọn họ cân nhắc không giống với kẻ khác, người khác cân nhắc số lượng yêu thú tại nơi này đông đảo, thực lực cường hãn, mà hắn cân nhắc số lượng yêu thú và Huyền thú tụ tập tại đây đông như thế, hiển nhiên bên trong là bảo vật vô cùng kinh người.
Bọn họ đi vào phù quang bí cảnh, chẳng lẻ không phải là vì đạt được bảo vật hay sao?
- Muốn đi vào huyệt động, võ giả Nhân loại chúng ta phải liên thủ mới được, qua một hồi tất cả mọi người nghe theo lệnh ta hành động, ta nghĩ không có ai không muốn ah.
Ánh mắt Chúc Thiên Lam nhìn quét qua bốn phía.
Không người từ chối.
- Rất tốt, mọi người chờ một lúc, chúng ta lập tức chế định ra kế hoạch.
Không bao lâu, một kế hoạch được đám người Chúc Thiên Lam chế định và âm thầm thi hành.
Cách vị trí đám người Chúc Thiên Lam chừng vài dặm, ba người Dạ Phồn Tinh, Chu Lương, Bạch Khởi đang ngồi uống rượu với nhau.
- Hiện tại rất nhiều cường giả liên minh mười ba nước đến đây, chúng ta có đi hội hợp hay không?
- Hừ, chuyện liên minh mười ba nước là của liên minh mười ba nước, liên quan gì tới chúng ta?
- Nói cũng phải, nếu như chúng ta ra mặt còn phải nghe lệnh của bọn chúng, nếu đã như vậy còn không bằng ở lại nơi nà làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
- Đúng thế.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai ba người.
- Loan Hồng sư huynh.
Ba người lập tức đại hỉ.
Quay đầu, Loan Hồng vẻ mặt uy nghiêm đi ra vào rừng rậm.
- TÌnh huống hiện tại như thế nào?
Loan Hồng trầm giọng hỏi.
Rất nhanh, ba người Chu Lương cũng nói tình huống xảy ra tại nơi này cho hắn biết.
- Nói như vậy? Hiện tại bảo vật kia còn chưa xuát thế?
Ba người Chu Lương gật gật đầu:
- Sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không nóng nảy, ta nhìn thấy đạo hào quang kia, nếu như không có đoán sai hẳn là khí tức của linh dược, một khi linh dược cấp bậc như thế thành thục sẽ có khí tức khủng bố tỏa ra ngoài, trước hết chờ đám phế vật liên minh mười ba nước tiêu hao với đám yêu thú đi, sau khi linh dược thành thục chúng ta làm ngư ông đắc lợi.
Loan Hồng lạnh lùng cười cười, khoan thai tự đắc.
- Đúng thế, các ngươi có phát hiện tung tích Lưu Vân quốc Diệp Huyền hay không?
Đột nhiên Loan Hồng hỏi.
Mấy người đều lắc đầu.
Loan Hồng nhướng mày, nói:
- Tiểu tử kia đi nơi nào? Chẳng lẻ không ở bên này? Hay hắn vẫn lạc trong phù quang bí cảnh, với biểu hiện của hắn trên phù quang đại hội sẽ không dến mức vẫn lạc tại nơi này đâu. Nếu hắn phát hiện động tĩnh tại nơi này chắc chắn hắn sẽ đến.
Nghĩ vậ Loan Hồng nhắc nhở:
- Mấy người các ngươi nhìn chằm chằm vào nơi này, nếu như phát hiện tung tích Diệp Huyền phải nói cho ta biết.
Bị sỉ nhục trên phù quang đại hội, Loan Hồng vẫn ghi nhớ trong nội tâm, trên người Diệp Huyền còn có cách điều chế Lam Tinh thảo vũ hồn cách càng làm hắn nhớ thương Diệp Huyền không quên.
Mấy người bên kia đang thương lượng đối sách với nhau, sau đó Chúc Thiên Lam suất lĩnh võ giả nhân loại tấn công vào huyệt động yêu thú.
Bởi vì bị bất ngờ cho nên đám yêu thú bị đám người Chúc Thiên Lam đánh chết rất nhiều.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Trong sơn động, mấy con Huyền thú ngũ giai cảm ứng được động tĩnh bên ngoài nên quát hỏi.
- Đại nhân, không tốt, có đại lượng võ giả Nhân loại tiến công huyệt động chúng ta, thủ hạ dưới trướng chúng ta chết tổn thương thảm trọng..
Vài đầu Huyền thú cấp thấp lo lắng chạy vào.
- Cái gì, đám nhân loại đáng chết.
Mấy Huyền thú ngũ giai nghe xong giận tím mặt.
- Đám người các ngươi dẫn theo bọn chúng đi ra bên ngoài, những người kia chẳng những làm xằng làm bậy trong lãnh địa của chúng ta, hiện tại lại ngấp nghé bảo vật của chúng ta.
Ầm ầm!
mệnh lệnh, một đoàn Huyền thú lúc này xông ra ngoài như hồng thủy, chúng không ngừng lao ra khỏi hang động.
Thời điểm đám Huyền thú chạy tới bên ngoài huyệt động, đám người Chúc Thiên Lam cũng rút lui ra bên ngoài.
Mấy con Huyền thú lao ra cũng bất đắc dĩ lui trở lại.
- Đám nhân loại kia đâu?
Ba đại Huyền thú lạnh giọng hỏi.
- Đại nhân, những nhân loại kia phát hiện chúng ta cường đại, đột nhiên lui lại, thuộc hạ không kịp đuổi theo.
- Hừ, tính toán bọn chúng thức thời.
Ba đại Huyền thú quát lớn.
Vào lúc bọn chúng vừa ổn định lại, cửa động lại có tiếng nổ lớn vang lên.
- Báo, đại nhân, đám nhân loại kia trở lại.
- Đáng chết, đi giết bọn chúng cho ta.
Vào lúc đám yêu thú ngũ giai lao ra bên ngoài, Chúc Thiên Lam suất lĩnh đội ngũ nhân loại chay ra bên ngoài.
Hiện trường chỉ còn lại thi thể vài chục yêu thú.
- Đại nhân, những nhân loại kia chạy thoát.
- Cái gì?
Ba đại Huyền thú nổi trận lôi đình.
Trong hai ngày kế tiếp võ giả Nhân tộc nghe theo Chúc Thiên Lam hành động, thỉnh thoảng lại phat động tấn công vào trong hang động, mỗi một lần tiến công đều đánh xong chạy đi, chỉ cần đánh chết vài con hoặc chục con yêu thú là đủ.
- Đám nhân loại đáng chết.
Ba đại Huyền thú tức giận toàn thân run rẩy, hận không thể lao ra đại sát tứ phương, đáng tiếc nơi này có Thất Thải Hoa Liên cho nên chúng không dám rời đi nửa bước.
Chương 507: Hoa sen thành thục
ứ như vậy.
Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã có gần hai trăm con yêu thú chết trong tay đám người Chúc Thiên Lam.
Diệp Huyền đang âm thầm ẩn nấp bên ngoài hang động, thông qua Tiểu Tử Điêu tự nhiên biết rõ mọi chuyện xảy ra bên trong nhưng trong lòng của hắn lại kinh ngạc.
Thực lực của đám yêu thú vốn bao trùm trên võ giả nhân loại, không nghĩ tới được mấy võ giả nhân loại dẫn dắt, hai ngày qua đã chiếm được không ít ưu thế.
Mặc dù biết rõ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ở đây nhưng Diệp Huyền không có ra mặt.
Hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn đặt vào hang động, hắn đang nhớ thương thiên hỏa dưới đáy dung nham, hắn không có cùng mục tiêu với đám người Chúc Thiên Lam.
Yêu thú bên ngoài hang núi không còn bao nhiêu, ba đại Huyền thú lập tức ngồi không yên.
- Không được, lại tiếp tục như vậy thủ hạ của chúng ta sẽ chết sạch.
Không thể không nói Huyền thú có được trí khôn nhất định nhưng không thể so sánh với võ giả nhân loạik, nếu như là nhân loại đối địch, chỉ sợ bọn họ sớm mai phục chờ đám người Chúc Thiên Lam xông vào.
Hết lần này tới lần khác ba đại Huyền thú chỉ phái yêu thú cấp thấp ra ngoài, làm như thế chẳng khác gì không có đầu óc.
Tuy chúng hiểu tình cảnh của mình nhưng muốn chúng bỏ qua Thất Thải Hoa Liên đi mai phục đám người Chúc Thiên Lam thì bọn chúng không nỡ.
Cứ tiếp tục như vậy đám Huyền thú sẽ không còn bao nhiêu.
Trải qua một phen thương lượng, ba đại Huyền thú cũng phái ba con yêu thú ngũ giai dưới trướng đi đóng ở cửa động.
Yêu thú ngũ giai đã có năng lực tư duy nhất định, mặc dù chúng thập phần không nỡ Thất Thải Hoa Liên ở hồ dung nham nhưng phải nghe lệnh Huyền thú thủ lĩnh đi ra đóng ở ngoài cửa động.
Trong núi rừng.
nhân loại đi tìm hiểu đã quay trở lại.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, dường như Huyền thú bên trong có đề phòng, lần này phái ba đầu yêu thú ngũ giai thủ ở cửa động, trừ chúng ta còn có hơn mười con yêu thú tứ giai.
Ba đầu yêu thú ngũ giai?
Cường giả liên minh mười ba nước lúc này cau mày nhìn nhau.
Sở dĩ lúc trơớc bọn họ có thể du kích chiến hoàn toàn là thực lực yêu thú thủ ở cửa cũng không mạnh, mạnh nhất chỉ là yêu thú tứ giai.
Hiện tại xuất hiện yêu thú ngũ giai đóng ở cửa động, tình hình sẽ có phiền toái.
óố lượng cường giả ở nơi này không ít, có năm người là hội trưởng, tất cả đều là ngũ giai Võ Tông.
Trừ bọn họ ra, phó hội trưởng, trưởng lão gần hai mươi người, tất cả đều là cao thủ cấp bậc tứ giai Thiên Vũ Sư.
Cao thủ như thế đối phó yêu thú ngũ giai cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng mấu chốt là một khi bọn họ chiến đấu, chỉ cần không thể lập tức đánh chết ba con yêu thú ngũ giia, đợi đến lúc yêu thú khác trong hang động lao ra trợ giúp, như vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Chúc Thiên Lam nhướng mày, suy nghĩ hồi lâu liền nói:
- Như vậy chúng ta dừng tấn công, chờ thêm một thời gian là được.
- Chẳng lẽ chúng ta buông tha bảo vật bên trong?
Có không ít võ giả lập tức bạo động.
- Ta có nói buông tha hay sao?
Chúc Thiên Lam lại nói:
- Hiện tại đám yêu thú chắc chắn có phòng bị, nếu chúng ta hiện tại ra tay, mặc dù có cơ hội nhất định đánh chết ba đầu yêu thú ngũ giai nhưng một khi bị yêu thú khác trong hang động lao ra ngoài vây quanh, đội ngũ của chúng ta xuất hiện thương vong, ta nghĩ mọi người cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy a?
- Ta có suy nghĩ, chờ thời điểm bảo vật bên trong thành thục chúng ta lại ra tay, đến lúc đó Huyền thú trong hang động khẳng định không thể chú ý bên ngoài, đến lúc đó chúng ta một đường giết vào có hi vọng càng lớn, thương vong nhỏ hơn.
Tả Nhất Minh lắc lắc đầu nói:
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, chủ ý của ngươi rất không tệ, nhưng lúc bảo vật xuất thế chúng ta xuất thủ có phải quá muộn hay không? Rất có thể chờ thời điểm chúng ta đi vào trong, bảo vật đã là vật có chủ.
- Về phần thương vong, trong phù quang bí cảnh vốn có nguy hiểm nhất định, ta nghĩ mỗi người sau khi đi vào cũng có chuẩn bị nhất định, tranh đoạt bảo vật làm sao không có thương vong, theo ta thấy phải mau chóng tiến vào hang động mới có thể tranh đoạt quyền sở hữu bảo vật với đám yêu thú.
Đám người Tả Nhất Minh thương nghị với nhau.
Hắn xem ra chỉ chết vài tên võ giả bình thường mà thôi, vì bảo vật, cho dù võ giả ở nơi này chết sạch không còn thì có là cái gì chứ?
Trọng yếu nhất là, làm sao có thể đạt được bảo vật mới là chuyện quan trọng nhất.
- Tả Nhất Minh hội trưởng, ta cảm thấy rất có đạo lý.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng đồng ý đầu tiên.
- Hừ.
Đông Phương Ngôn Ngữ hừ lạnh một tiếng,
- Ta lại cảm thấy biện pháp của Chúc Thiên Lam hội trưởng mới tốt, cho tới bây giờ, chúng ta còn không biết rõ trong hang động có bật vật gì, có thể tiến vào phù quang bí cảnh đều là luyện hồn sư thiên tài của liên minh mười ba nước, là tương lai của liên minh mười ba nước, nếu vì một kiện bảo vật mà chết tổn thương thảm trọng, chỉ sợ được không bù mất ah.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ngươi có phải nói chuyện giật gân hay không? Từ số lượng và chất lượng Huyền thú, yêu thú tụ tập tại nơi này, bảo vật trong hang động tuyệt đối không tầm thường, sở dĩ liên minh mười ba nước chúng ta không thể quật khởi trên đại lục chính là vì tài nguyên rất thưa thớt. Hôm nay có được cơ hội hiếm có, chẳng lẽ chúng ta còn phải làm rùa rút đâu sao? Chỉ cần có thể đạt được bảo vật bên trong, một chút chết tổn thương coi là cái gì?
- Một chút chết tổn thương, nói thật dễ nghe, chết tổn thương cũng chỉ là võ giả bình thường mà thôi, mà đạt được bảo vật lại có phần của ngươi đúng không? Nói một cách khác, cho dù võ giả bình thường đoạt được bảo vật, cuối cùng cũng sẽ rơi vào trong tay ngươi đúng không?
- Đông Phương Ngôn Ngữ, ngươi có ý gì?
Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống.
- Ta nói có ý gì, ngươi đường đường Tả Nhất Minh hội trưởng chẳng lẽ không biết?
Đông Phương Ngôn Ngữ trào phúng cười cười.
- Tả Nhất Minh ta đỉnh thiên lập địa, sao có thể là người như ngươi nói, mọi người tụ tập ở chỗ này đều là vì tranh đoạt công bằng, đến lúc đó tranh đoạt bảo vật đều bằng vào tài năng, cho dù là đệ tử Đông Thăng quốc đạt được bảo vật, Tả Nhất Minh ta làm sao có thể làm ra chuyện tranh đoạt bảo vật.
- Thật không?
Đông Phương Ngôn Ngữ cười nhạt một tiếng, cũng không nói chuyện.
Rất nhiều võ giả ở đây sau khi nghe Tả Nhất Minh đề nghị hết sức hứng thú, hiện tại nghe Đông Phương Ngôn Ngữ nói liền rùng mình, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Chương 508: Vô tận dung hỏa (1)
Bọn họ đều bị bảo vật nơi này hấp dẫn cho nên choáng váng đầu óc, toàn bộ tâm thần chỉ vì đoạt bảo vật.
Bọn họ không nghĩ tới, tất cả cường giả hội trưởng của năm đại đế quốc đang ở đây, dùng thực lực của bọn họ có thể đạt được bảo vật sao/
Đừng đến lúc đó bất chấp nguy hiểm vất vả chém giết, thậm chí vẫn lạc, cuối cùng chỉ bán mạng cho kẻ khác.
- Ta đồng ý với quyết định của Chúc Thiên Lam hội trưởng.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói đúng, ta thấy thời điểm bảo vật xuất thế chúng ta lại thừa dịp loạn tiến công.
Từng tên võ giả lập tức lên tiếng.
- Đáng giận.
Nhìn thấy nhiều người ủng hộ Đông Phương Ngôn Ngữ và Chúc Thiên Lam, đám người Tả Nhất Minh tức giận nhìn sang Đông Phương Ngôn Ngữ, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ thông qua quyết định.
Biết rõ đám người Chúc Thiên Lam hành động, Loan Hồng nhìn thấy cảnh này liền cười cười.
- Đám người này cũng không phải quá ngu ngốc, đã như vậy chúng ta chờ một chút, xem tình huống, chờ linh dược thành thục cũng cần một hai ngày.
Loan Hồng đã sớm có chuẩn bị nên khóe miệng mỉm cười, hắn như nắm chắc phần thắng trong tay.
Dưới mặt đất Diệp Huyền cũng khẩn trương đi vào bên trong.
Vào thời điểm này, đột nhiên sắc mặt của hắn biến thành ngưng trọng.
Cúi đầu xuống, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua mười dặm mặt đất.
- Chấn động mờ mịt như thế, Thất Thải Hoa Liên sắp thành thục.
Bất chấp suy nghĩ nhiều hơn, Diệp Huyền lại đi dọc theo hang động bị đào sẵn và đi vào bên dưới.
Vào lúc này cả hang động xuất hiện vết nứt lớn.
Ầm ầm!
Một đạo hào quang bắn thẳng lên trời.
Cả ngọn núi chấn động rất mạnh giống như động đất.
- Bảo vật xuất thế.
Đám người Chúc Thiên Lam sớm có chuẩn bị, ánh mắt bọn họ tỏa sáng.
- Tất cả nghe lệnh của ta, đi vào bên trong.
Đám võ giả nhân loại chờ đợi đã lâu, rốt cục có hơn trăm cường giả nhân loại lập tức xông vào như châu chấu, cả đám tiến vào trong hang động phía dưới.
Trong khoảng thời gian này sáu tên ngũ giai Võ Tông cùng nhau động thủ chém giết vài chục con yêu thú ngăn ở cửa động.
Cho dù có ba yêu thú ngũ giai trấn thủ nhưng đối mặt số lượng võ giả nhân loại nhiều gấp đôi, cửa hang nhanh chóng thất thủ.
Trang hang động dưới lòng đất.
Vào lúc này ba đại Huyền thú cũng cảm nhận được võ giả tiến vào.
Vào lúc này bọn chúng không chú ý quá nhiều.
Oanh!
Trong hồ dung nham nóng chảy sinh ra sóng ngầm cuồn cuộn, hào quang màu đỏ bảo vệ chung quanh gốc Thất Thải Hoa Liên ở giữa hồ dung nham biến mất, một gốc hoa sen bảy đóa với bảy màu sắc khác nhau xuất hiện trước mặt đám Huyền thú.
Thất Thải Liên Hoa tỏa hào quang chói mắt, khí tức sinh mệnh và uy áp bộc phát đáng sợ.
Lúc này hào quang màu đỏ bắn ra khắp bốn phía, hào quang sáng ngời xóa tan bóng tối.
Đồng thời khí tức sinh mệnh thấm vào ruột gan bao phủ toàn bộ hang động.
Tất cả Huyền thú, yêu thú ngửi được khí tức này, lực lượng trong cơ thể bọn chúng chấn động giống như xúc động bình chướng đột phá, khí tức tỏa ra hương vị mê người.
Chỉ còn lại khí tức Thất Thải Hoa Liên mà thôi.
Đôi mắt tất cả Huyền thú và yêu thú vào lúc này ngây ngất.
Chỉ cần đạt được Thất Thải Hoa Liên, chúng có thể dễ dàng tiến thêm một giai trở thành thú vương bao trùm trên Huyền thú và yêu thú.
- Thất Thải Hoa Liên thành thục.
- Nhanh đoạt.
- Tổng cộng bảy đóa sen, cướp được một đóa là đủ.
- Lên!
Tất cả Huyền thú và yêu thú đều xúc động, chúng như mũi tên lao thẳng vào hồ dung nham, dường như sợ chậm chân sẽ không có phần của mình.
- Đều cút ngay cho ta.
- Dừng lại, kẻ nào dám tiến lên đều phải chết.
Ánh mắt ba đại Huyền thú bắn ra hung quang, chúng gào to, hồn lực cường đại tỏa ra khắp hang động.
Vào lúc này đối mặt với hấp dẫn tấn cấp, đối mặt thiên tài dị bảo sinh ra hấp dẫn bẩm sinh, đám yêu thú vô cùng ngu thuận, Huyền thú tứ giai cũng không nghe theo lệnh của đám Huyền thú ngũ giai.
Thậm chí ba đại Huyền thú còn phát hiện đám yêu thú ngũ giai bị chúng điều khiển đã không còn bị chúng khống chế.
Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, bản năng của Huyền thú và yêu thú bị hấp dẫn dữ dội, những yêu thú cấp bậc thấp càng không ngăn cản nổi loại hương vị mê người này.
- Muốn chết.
Ba đại Huyền thú giận dữ, đám gia hỏa nói gì nghe nấy hiện tại đã tạo phản.
Oanh!
Phốc phốc!
Vài con Huyền thú và yêu thú xông lên đầu tiên lập tức bị lực lượng hồn lực vô hình đẩy vào trong dung nham nóng chảy.
Càng có vài con Huyền thú ở gần bị ba con đại Huyền thú dùng trảo xé nát.
Hành động của ba đại Huyền thú căn bản không thể khống chế đám yêu thú chung quanh, trơước mặt Thất Thải Hoa Liên, đám yêu thú không khác gì bị điên, căn bản không thể ngăn cản bước chân của chúng.
Ba Huyền thú thấy thế mới phát hiện không cần quản nhiều, bọn chúng cũng lao thẳng về phía Thất Thải Hoa Liên.
Đúng lúc này võ giả nhân loại đi theo đám người Chúc Thiên Lam xông vào bên trong hang động.
- Khí tức sinh mệnh thật nồng đậm, ta cảm giác hoạt tính của huyền lực trong người mạnh hơn vài phần.
- Đó là linh dược gì? Bảy đóa hoa sen, uy áp thật cường đại.
- Chẳng lẽ là Thất Thải Hoa Liên trong truyền thuyết hay sao?
Đại lượng võ giả nhân loại lúc này vào trong hang động, ánh mắt của bọn họ bị Thất Thải Hoa Liên ở giữa hồ nham thạch nóng chảy hấp dẫn, cả đám trợn mắt há hốc mồm, hai mắt tỏa sáng.
Khí tức sinh mệnh cường đại làm nhiều người hiểu ra, linh dược ở giữa hồ dung nham nóng chảy chính là linh dược nghịch thiên.
Sưu sưu sưu!
Căn bản không cần nhắc nhở, vô số người lập tức hóa thành hào quang bay thẳng về phía Thất Thải Hoa Liên.
- Đáng chết, nhân loại cũng tới.
Huyền thú nhất tộc nhìn thấy liền gào to.
Đáng ăn mừng là, chúng đã sớm thủ hộ trong hang động nên chiếm cứ ưu thế.
Thời điểm võ giả nhân loại ra tay, vài con Huyền thú xông tới đầu tiên đã đến gần Thất Thải Hoa Liên.
Vài con Huyền thú căn bản không có suy nghĩ, chúng trực tiếp chụp vào mấy đóa Thất Thải Hoa Liên.
Yêu tộc và võ giả còn lại rung động nhìn sang,.
- Ha ha, đến tay.
Một đầu Huyền thú tứ giai ra tay nhanh nhất, trong nội tâm vui mừng và móng vuốt chạm vào hoa sen.
Nó đã hạ quyết tâm, sau khi đoạt được hoa sen sẽ nuốt luôn, dùng công hiệu của Thất Thải Hoa Liên có thể giúp nó trong thời gian ngắn đột phá ngũ giai, trở thành một trong mây cự đầu, căn bản không cần lại e ngại Xích Viêm ba yêu.
Thậm chí trong nội tâm của nó đã tưởng tượng tới hình ảnh rong ruổi trong rừng rậm, vạn thú phải cúi đầu.
Còn chưa chờ nó hái hoa sen xuống.
Chương 509: Vô tận dung hỏa (2)
Trong lúc đó ——
Phanh!
Lúc này trên hoa sen tỏa ra khí tức hỏa diễm cực kỳ đáng sợ, hỏa diễm chi lực vô hình bao phủ con Huyền thú vào bên trong.
- Ah!
Tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên một nửa, con Huyền thú lập tức bị đốt thành tro tàn biến mất không thấy gì nữa.
Cảnh tượng này làm rất nhiều người kinh ngạc ngây người.
Trừ Diệp Huyền nấp trong lòng đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn vui mừng không nhỏ.
- Quả nhiên là thiên hỏa, hiện tại thiên hỏa chỉ phân ra một ít lực lượng bám vào Thất Thải Hoa Liên, nó chuẩn bị dùng Thất Thải Hoa Liên làm mồi ngử hấp dẫn những Huyền thú và yêu thú đi qua cướp đoạt, cuối cùng bị nó hốt gọn và hấp thu lực lượng của chúng để tiến hóa.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nội tâm Diệp Huyền vừa mừng vừa sợ.
Thiên hỏa hiện tại có trí tuệ không kém, vui là vì thiên hỏa thai nghén Thất Thải Hoa Liên đến hấp dẫn Huyền thú tứ giai ngũ giai và yêu thú tới nơi này, nói rõ lực lượng của thiên hỏa còn không phải lúc mạnh nhất.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Huyền lập tức triệu hoán xuyên sơn giáp.
Trong đám Huyền thú, yêu thú ở nơi này, còn có võ giả nhân loại nhìn thấy tình cảnh như vậy, nội tâm mọi người phát lạnh.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Thất Thải Hoa Liên thành thục lại đốt cháy yêu thú và võ giả, đây là việc bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Lúc này hoàn cảnh trong hang động vô cùng hỗn loạn, con Huyền thú đầu tiên bị đốt thành tro tàn ra, mấy con yêu thú và Huyền thú tới gần Thất Thải Hoa Liên cũng bị Thất Thải Hoa Liên cũng bị hỏa diễm lan tới gần và thiêu đốt, bọn chúng gào thét thảm thiết và hóa thành hư vô.
Tràng diện vốn hỗn loạn lâp tức an tĩnh như chết.
Trong tình huống không rõ ràng, không có Huyền thú dám tùy tiện ra tay.
Ngay cả Xích Viêm, Hắc Minh, Bạch Tượng cũng như vậy, hỏa diễm có thể đốt chết Huyền thú tứ giai, nói không chừng cũng có thể đốt chết bọn nó, trước khi tình huống rõ ràng, bọn chúng sẽ không ra tay.
Sau đó ánh mắt tất cả yêu thú và Huyền thú đều nhìn lên người đám võ gia nhân loại.
Ba Huyền thú nhìn nhau, hồn lực chấn động vô hình bao phủ chung quanh.
- Đầu tiên phải đánh chết đám võ giả nhân loại, sau khi giết sạch đám nhân loại ở nơi này, chúng ta lại thương thảo phân phối Thất Thải Hoa Liên.
Rống!
Chúng gầm lên giận dữ.
Đám Huyền thú và yêu thú vừa rồi lao về phía Thất Thải Hoa Liên cũng quay đầu lại nhìn sang đám võ giả nhân loại.
- Không tốt, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, không nên tự ý hành động.
Đám người Chúc Thiên Lam hoàn toàn không ngờ tình hình lại phát triển như thế, vội vàng hét lớn một tiếng, liên tục cố thủ với nhau.
Lúc trước vì tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên nên không ít người đã vọt tới gần hồ dung nham, căn bản không kịp quay trở lại.
Trong đó có Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh.
Ông!
Trong mắt ba đại Huyền thú tỏa ra hàn quang.
- Đầu tiên phải giết võ giả nhân loại.
Quát lớn một tiếng, trong đầu Hắc Minh sinh ra hồn lực chấn động chui vào trong đầu Tả Nhất Minh, đồng thời nó thao túng yêu thú ngũ giai một trái một phải bao quanh Tả Nhất Minh.
Tả Nhất Minh cảm giác mình chóng mặt, trong nội tâm hắn vô cùng kinh hãi, hắn bất chấp do dự, hắn bắt lấy hai tên võ giả gần mình ném về phía hai con yêu thú ngũ giai, đồng thời thân hình lùi lại thật nhanh.
- Ah!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bên võ giả không kịp phản ứng đã bị yêu thú ngũ giai lao tới xé thành mảnh nhỏ, mà Tả Nhất Minh nhân cơ hội này quay lại bên cạnh mọi người.
- Tả Nhất Minh, vì sao ngươi bắt đệ tử Lâm Sơn quốc của ta làm tấm mộc.
Một tên cường giả thấy thế liền nổi giận gào lên.
Tả Nhất Minh lúc trước ném hai tên võ giả, một người trong đó là đệ tử Đông Thăng quốc, một người khác là thiên tài của Lâm Sơn quốc, kết quả gặp tai bay vạ gió.
Cường giả Lâm Sơn quốc cực kỳ tức giận.
- Hừ, nơi này nhiều yêu thú như thế, các hạ ý là cầm mạng của ta đi đổi mạng đệ tử Lâm Sơn quốc sao? Nếu như ta chết, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi có thể ngăn cản yêu thú công kích? Ta cũng suy nghĩ vì đại cục mà thôi.
Tả Nhất Minh cười lạnh, hắn nói rất đường hoàng, trong khi nói chuyện ánh mắt bắn ra hào quang âm lãnh.
- Ngươi...
Tên cường giả Lâm Sơn quốc nghe xong, lời định nói bị nghẹn, hắn tức giận toàn thân run rẩy, cũng không nói nên lời.
Hết lần này tới lần khác hắn còn không dám tức giận.
Tả Nhất Minh là hội trưởng một trong năm đại cường quốc Đông Thăng quốc, là cường giả ngũ giai Võ Tông, mà Lâm Sơn quốc chỉ là một tiểu quốc trong liên minh mười ba nước, thực lực của hắn cũng chỉ là Thiên Vũ Sư nhị trọng.
Luận bối cảnh luận thực lực, hắn căn bản không thể so sánh với Tả Nhất Minh, cho dù trong nội tâm tức giận nhưng chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi.
- Đây chính là cái gọi cạnh tranh công bằng mà ngươi nói sao?
Đông Phương Ngôn Ngữ không nhịn được giễu cợt một câu.
Tả Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, lại không nói lời nào.
- Ta không hi vọng nhìn tâấy chuyện như thế lần thứ hai.
Chúc Thiên Lam lạnh lùng nói:
- Hiện tại mọi người đồng tâm hiệp lực chống cự thú triều.
- Giết, giết chết tất cả nhân loại.
- Chết cho ta.
Trong động đá vôi, vô số yêu thú điên cuồng tấn công võ giả nhân loại.
Ầm ầm!
Hai tộc lao vào đại chiến với nhau.
Dưới lòng đất, Diệp Huyền lập tức truyền âm cho Tiểu Tử Điêu:
- Tiểu Tử Điêu, ngươi thủ tại chỗ này, trên Thất Thải Hoa Liên có thiên hỏa chi lực, thời điểm hành động ta sẽ thông báo cho ngươi biết.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Huyền lập tức thúc dục xuyên sơn giáp tiến vào lòng đất.
Chuyện này không bị người nào biết.
Không thể không nói xuyên sơn giáp đào hang vô cùng có nghề, nó nhanh chóng đào sâu mười dặm vào nham thạch cứng rắn.
- Chính là nơi này.
Diệp Huyền có thể cảm nhận được khí tức hỏa diễm giấu ở bên cạnh.
Quả nhiên sau khi phá vách nham thạch cứng rắn một huyệt động sâu trong lòng dất xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền vốn lo lắng trong lòng đất sẽ có dung nham nóng chảy, hiện tại xem ra chỉ là nham thạch ấm áp.
- Có lẽ ở gần nơi này.
Diệp Huyền mở thần linh đồng thị, hắn cẩn thận quan sát phía trước.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một tế đàn, trên tế đàn có một đáo hỏa diễm màu đỏ đang phiêu phù, nó vẫn ở đó không nhúc nhích.
Hỏa diễm này vô cùng thần kỳ dường như nó có sinh mạng, nó bốc cháy chẳng khác gì mệnh đăng.
- Không ngờ là vô tận dung hỏa!
Trong nội tâm Diệp Huyền lúc này đang gào thét dữ dội.
Chương 510: Cấm chế thần bí (1)
Trong truyền thuyết có mười tám loại thiên hỏa.
Căn cứ thiên hỏa mạnh yếu hay không, các cường giả đại lục Thiên Huyền cũng tiến hành bài danh cho chúng.
Trong đó xếp hàng thứ nhất là là hỗn độn huyền hỏa trong truyền thuyết.
Mà vô tận dung hỏa bài danh thứ ba.
Diệp Huyền có thể nhận ra vô tận dung hỏa là vì khí tức của nó, sở dĩ vô tận dung hỏa có xưng hô như thế chính là vì trên người nó có khí tức vô tận, dường như nó vĩnh viễn không vẫn lạc.
Loại khí tức này người bình thường căn bản nhìn không ra nhưng Diệp Huyền lại có thể cảm thụ được.
- Lại là vô tận dung hỏa, hỏa diễm bài danh thứ ba trên đại lục Thiên Huyền, nếu như đạt được vô tận dung hỏa, đời này luyện dược học của ta sẽ siêu việt kiếp trước, ít nhất đã thành công một nửa.
Diệp Huyền nghĩ tới đây đã kích động không nhỏ.
Ảnh hưởng lớn nhất lên một tên luyện dược sư có ba nhân tố, đầu tiên là thiên phú, thứ nhì là hỏa diễm, thứ ba là thực lực.
Trên phương diện thiên phú, Diệp Huyền trọng sinh căn bản không cần lo lắng cái gì, kiếp trước hắn có thể thành tựu cửu giai luyện dược sư nghịch thiên tự nhiên là có thiên phú nghịch thiên.
Mà hỏa diễm, kiếp trước Diệp Huyền chỉ có được tủy tâm hỏa là địa hỏa bài danh thứ ba mà thôi, hiện tại hắn nhìn thấy thiên hỏa bài danh thứ ba là vô tận dung hỏa.
So với vô tận dung hỏa, tủy tâm hỏa chẳng khác gì đứa bé, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Bá!
Diệp Huyền áp chế hưng phấn trong nội tâm và nhìn tế đàn trước mặt, hắn không có tùy tiện hành động, ngược lại hắn đang quan sát cẩn thận..
Chỉ thấy vô tận dung hỏa không ngừng thẩm thấu khí tức của mình vào rễ cây, xem vị trí vừa vặn nối với Thất Thải Hoa Liên.
Hiển nhiên Thất Thải Hoa Liên phát ra khí tức hỏa diễm chính là vì vô tận dung hỏa làm ra.
- Rễ cây Thất Thải Hoa Liên lại mọc từ nơi này? Quả nhiên không hổ là vô căn hoa.
Diệp Huyền âm thầm lấy làm kỳ.
Thất Thải Hoa Liên có tên khác là vô căn hoa, không phải vì nó không có rễ, ngược lại bởi vì rễ và bản thể sinh trưởng tại hai nơi khác nhau, cả hai thông qua sinh mệnh trao đổi với nhau.
Nói đơn giản, Thất Thải Hoa Liên trong động nham thạch chỉ là cành lá và hoa mà thôi, rễ cây chân chính đang nằm ở nơi này.
Mà rễ cây Thất Thải Hoa Liên ở các phương diện khác kém đóa hoa Thất Thải Hoa Liên nhưng từ sinh mệnh lực thì nó càng hơn cả đóa hoa một bậc.
Cho dù rễ cây Thất Thải Hoa Liên là linh dược nghịch thiên cũng chỉ thu hút ánh mắt của Diệp một lúc mà thôi, toàn bộ tâm thần của hắn nhanh chóng nhìn vào vô tận dung hỏa.
Từ khí tức mà nhìn, vô tận dung hỏa cũng không có gì mạnh, thậm chí còn kém hơn tủy tâm hỏa của hắn kiếp trước một bậc.
Diệp Huyền lập tức biết rõ đây là vì vô tận dung hỏa còn chưa phát triển.
Vô tận dung hỏa chân chính mà xuất hiện tại nơi nàynhư vậy nó có thể dễ dàng đốt ngọn núi thành hư vô.
Hiện tại vô tận dung hỏa chỉ thai nghén ra Thất Thải Hoa Liên, nói rõ khí tức bổn nguyên của nó cũng không phải rất cường đại.
Đối với chuyện này Diệp Huyền chẳng những không có thất lạc, ngược lại hắn càng hưng phấn.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, nếu thật gặp được vô tận dung hỏa thành thục thể, đừng nói hấp thu, hắn không chết đã là may mắn, chỉ có thừa dịp vô tận dung hỏa còn không có phát triển thì Diệp Huyền mới có cơ hội hấp thu nó.
Mặc dù nói thiên hỏa phát triển thập phần khó khăn, từ sơ cấp đạt tới hình thái hoàn mỹ cần phải trải qua thời gian ít nhất là trăm năm, hơn nữa còn phải hấp thu đại lượng thiên địa dị bảo.
Nhưng Diệp Huyền có lòng tin sau khi đoạt được vô tận dung hỏa có thể làm cho nó dần dần tiến hóa mạnh hơn.
Nghĩ vậy Diệp Huyền lúc này không hề do dự nữa, hắn chuẩn bị hấp thu vô tận dung hỏa.
Còn không chờ hắn động thủ, đột nhiên hắn có cảm giác một tia không đúng, hắn lập tức dừng tay và toàn thân chấn động.
Lúc trước hắn vẫn có cảm giác hiếu kỳ, tại sao lại có vô tận dung hỏa hình thái sơ cấp xuất hiện tại nơi này, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện trên tế đàn có cấm chế thần bí, mà vô tận dung hỏa bị cấm chế ở bên trong.
Muốn hấp thu vô tận dung hỏa nhất định phải phá cấm chế.
Mà Diệp Huyền giật mình không phải chuyện này, mà là hắn đứng ở nơi này lâu như thế nhưng không có thể phát hiện cấm chế tồn tại, thẳng đến lúc chuẩn bị hấp thu vô tận dung hỏa mới ngoài ý muốn phát hiện điểm này.
Chuyện này làm cho Diệp Huyền lập tức rung động không thôi, tu vi trận pháp của hắn mạnh bao nhiêu thì hắn biết rõ, tuyệt đối là cửu giai trận pháp đại sư, cho dù như thế hắn vẫn không phát hiện ra cấm chế tại nơi này.
Nhân vật năm xưa bố trí cấm chế này mạnh cỡ nào?
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hãi, đồng thời hồn thức quét qua cấm chế, không nghĩ tới vừa nhìn liền ngạc nhiên không nhỏ, cấm chế rõ ràng biểu hiện thập phần đơn giản, cũng không tính là vô cùng phức tạp nhưng cẩn thận phân biệt sẽ có cảm giác cao thâm mạt trắc, hơn nữa càng khó phân tích ra.
Cấm chế cỡ này hồn nhiên thiên thành, khó mà tìm ra tỳ vết.
Hơn nữa Diệp Huyền cảm giác được cấm chế có vài phần quen thuộc, sau khi hắn nhìn kỹ liền có cảm giác cùng loại với cấm chế trên phá không huyền phù lấy được từ Ngô Húc, cả hai cùng một thủ pháp.
Ngay sau đó Diệp Huyền càng chú ý tới vô tận dung hỏa trên tế đàn.
Hắn cho rằng tế đàn này là tự nhiên hình thành khi thai nghén vô tận dung hỏa, hiện tại hắn càng chấn động, tế đàn tuyệt đối là do người nào đó tạo ra.
- Chẳng lẽ cường giả này cố ý dưỡng vô tận dung hỏa tại nơi này?
Trong đầu Diệp Huyền xuất hiện một chút tưởng tượng, tưởng tượng vừa xuất hiện đã bị hắn bác bỏ, hắn không thể tưởng tượng có cường giả lại có thể nuôi dưỡng thiên hỏa.
Thiên hỏa tại đại lục Thiên Huyền trân quý như thế, có ai tìm được thiên hỏa sau đó bản thân không hấp thu, ngược lại nuôi dưỡng tại nơi này?
Hơn nữa nơi này là một bí cảnh, mười năm mới mở ra một lần, cho dù muốn bồi dưỡng thiên hỏa, người nọ cũng không thể đào tạo thiên hỏa trong bí cảnh tượng cổ thế này chứ?
Hoặc là nói người sáng tạo thiên hỏa năm đó chính là chủ nhân của bí cảnh?
Trong đầu Diệp Huyền xuất hiện một ít suy đoán.
Mặc kệ có người nuôi dưỡng thiên hỏa tại đây hay tình huống như thế nào, Diệp Huyền sẽ không bỏ qua vô tận dung hỏa.
Dù sao thiên hỏa quá mức quan trọng, nếu mình đã đi tới nơi này, như vậy hắn là người hữu duyên, hắn không có tâm tư quản chuyện khác.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Diệp Huyền lúc này cẩn thận phỏng đoán cấm chế.
Bình luận facebook