Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 95NGHE TRỘM DƯỚI CỬA SỔ
S
uy nghĩ này khiến tôi không ngủ được, tôi cầm lấy cái khăn vải thấm đẫm nước thuốc kia nhìn một chút cũng chẳng nhìn ra cái gì. Thuốc là do Lạc Nguyệt nấu, nếu trong thuốc có gì đó không đúng thì chắc chắn có liên quan đến Lạc Nguyệt. Thế nhưng nghĩ tới gương mặt bận bịu của cô ấy thì tôi lại không chắc. Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ rằng có phải lúc tôi uống thuốc đã ngửi nhầm rồi. Thuốc uống mấy ngày trước không có bất cứ vấn đề gì, nghĩ lại thì đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình làm quá lên, hơn nữa nghi ngờ Lạc Nguyệt là chuyện rất không nên. Lạc Nguyệt muốn hại tôi thì hai ngày trước cô ấy đã có cơ hội ra tay rồi.
“Vậy tức là người trong tiệm thuốc có bỏ thêm dược liệu khác nên mới xuất hiện mùi hương nhàn nhạt đó.” Trong lòng tôi nghĩ như vậy, tự thuyết phục bản thân mình không nên nghi thần nghi quỷ.
Thế nhưng dù tôi có tự thuyết phục bản thân cỡ nào thì vẫn cảm thấy bất an, cứ nằm miên man suy nghĩ. Tôi nằm rất lâu, đêm đã rất khuya nhưng vẫn không ngủ được. Tôi vừa định xoay người ép bản thân đi vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe được cửa phòng Lạc Nguyệt ngay bên cạnh nhẹ nhàng vang lên tiếng động. Tiểu viện này rất nhỏ, hai gian phòng lại ngay sát nhau nên mọi động tĩnh gì đều có thể nghe được.
Tiếp đó cửa phòng của tôi bị đẩy ra, bước chân của Lạc Nguyệt rất nhẹ nhưng mấy ngày nay tôi đã nghe đến quen tai cho nên có thể nhận ra cô ấy đang vào phòng của tôi. Thời khắc này tôi không thể nói trong lòng mình nghĩ cái gì, chỉ đành nhắm mắt, không nhúc nhích vờ như đang ngủ.
“Tiểu Lục Nhi?” Lạc Nguyệt đi tới cạnh giường, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Tôi nghe rất rõ ràng, trong lòng lại đang rối bời. Lạc Nguyệt thấy tôi không mở mắt liền giơ tay xua xua trước mắt tôi. Mặc dù không mở mắt nhưng tôi biết cô ấy đang thử thăm dò xem tôi có ngủ thật hay không. Nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng tôi cũng biết cảm giác mất tự nhiên trong lòng mình từ đâu mà tới. Bát thuốc kia quả nhiên có vấn đề, thứ lạ trong bát thuốc đó sẽ khiến tôi ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Lạc Nguyệt cho rằng tôi đã ngủ rồi nên kéo chăn giúp tôi rồi xoay người đi ra ngoài. Cô ấy vừa đi là tôi lập tức dỏng tai xem cô ấy muốn làm cái gì.
“Két...”
Cửa viện mở ra, tôi không nhìn thấy nên chỉ có thể dựa vào thính giác. Dường như có tiếng trò chuyện rất nhỏ truyền tới từ sân bên ngoài. Tiếp đó có lẽ người kia vào phòng Lạc Nguyệt, cửa phòng đóng chặt khiến tôi không nghe được bất cứ âm thanh gì, trong lòng ngứa ngáy tò mò như bị mèo cào.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tôi cắn răng bò dậy, phía sau phòng ngủ chính là tường viện cho nên tôi chỉ cần nhảy ra ngoài cửa sổ là có thể leo đến phía sau căn phòng của Lạc Nguyệt. Chuyện đến bước này đầu óc tôi cũng có chút hồ đồ, thầm nghĩ kiểu gì cũng phải biết được Lạc Nguyệt muốn làm cái gì.
Tôi rón rén nhảy qua cửa sổ vô cùng cẩn thận, chỉ sợ gây ra chút tiếng động nào sẽ khiến người trong phòng chú ý tới. Khoảng cách giữa gian phòng và tường viện là một con hẻm rộng chưa đến một trượng, tôi cúi người, dùng cả tay lẫn chân để bò đến dưới cửa sổ phòng Lạc Nguyệt.
Trong phòng Lạc Nguyệt có thắp một ngọn đèn leo lắt. Tôi ở bên ngoài phiêu bạt thành quen nên thích những nơi thoải mái còn Lạc Nguyệt thì khác, cửa sổ luôn đóng chặt. Vậy nên tôi chỉ có thể nhìn qua khe cửa để xem tình hình bên trong.
Trong phòng, tôi thấy Lạc Nguyệt và một người khác đang ngồi đối diện cạnh bàn nhỏ, người kia quay lưng về phía cửa sổ. Tôi không thấy rõ mặt đối phương, người ngày mặc một cái áo choàng đen rộng thùng thình, gương mặt giấu dưới nón lá nên chẳng những tôi không nhìn thấy mặt mà đối phương là nam hay nữ cũng không biết.
Tôi không nghe được cuộc đối thoại lúc trước giữa hai người họ, cho đến khi tôi nhảy xuống dưới cửa sổ nghe lén thì bọn họ lại chẳng nói gì, im lặng ít nhất nửa khắc.
“Ngươi làm việc càng ngày càng cẩn thận.” Lạc Nguyệt lên tiếng, từ tốn nói: “Biết ta chưa thể bại lộ thân phận nên một mình lặng lẽ tới tìm ta.”
Người mặc áo choàng đen không lên tiếng chỉ hơi giật giật người.
“Chuyện này ta không lừa ngươi cũng không muốn lừa ngươi, bằng không ta sẽ không thông báo cho ngươi.” Lạc Nguyệt nói tiếp: “Hôm nay tìm ngươi tới chính là để thương lượng với ngươi một chuyện, tên tiểu quỷ kia cũng coi như nhanh trí nhưng vẫn có chút ngây thơ, nó thật sự cho rằng ta tin nó tên Tiểu Lục Nhi. Thế nhưng ta vừa nhìn thấy nó thì đã biết nó là người của Thất môn.”
Tôi nghe tới đây thì giật mình, cả người choáng váng. Tôi vẫn luôn cho rằng Lạc Nguyệt chỉ là một cô gái yếu đuối lưu lạc chốn thanh lâu nhưng không ngờ cô ấy lại có ẩn giấu sâu như vậy. Vietwriter.vn
Cô ấy đã biết tôi là người của Thất môn ngay từ đầu?
Tôi cau mày nghĩ lại, sau đó đột nhiên nhớ ra lúc tôi vào phòng của Lạc Nguyệt thì tôi và cô ấy đã giằng co đến mức rách cả áo... Đả Quỷ Tiên!
Áo ngắn bên ngoài bị xé đương nhiên Đả Quỷ Tiên quấn quanh eo tôi cũng lộ ra. Đả Quỷ Tiên là vật tổ truyền của Thất môn, không thể làm giả. Thế nhưng lúc đó trời tối lại đang loạn hết cả lên mà Lạc Nguyệt chỉ cần liếc mắt đã đoán được thân phận của tôi, cô ấy tâm cơ đến mức nào? Ánh mắt sắc bén ra sao?
“Tôi biết nó là Trần Lục Cân, là hậu nhân của nhà họ Trần trong Thất Môn.” Lạc Nguyệt thấy người mặc áo choàng đen không lên tiếng cũng không để bụng, nói tiếp: “Ta muốn thương lượng với ngươi để nó lại cho ta, ta có chuyện cần nó...”
Cơ thể của người mặc áo choàng đen giật giật nhưng Lạc Nguyệt đã giơ tay cản lại.
“Không cần tức giận như vậy, cũng không cần động thủ.” Lạc Nguyệt thản nhiên nói, mặc kệ người mặc áo choàng đen kia làm thế nào thì cô ấy vẫn duy trì sự bình tĩnh của bản thân: “Trần Lục Cân ở trong tay ta sẽ không có vấn đề gì, ta khẳng định sẽ không để nó chết, ngươi hiểu không? Người điên đuổi theo nó lúc trước rất lợi hại? Gã đó để lại trên người Trần Lục Cân một cái “hồn đăng”, nó có chạy bao xa cũng sẽ bị người điên kia tìm được. Tạm thời ta giấu cái “hồn đăng” kia đi rồi nghĩ cách để nó tắt hẳn. Ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm sao? Cho nên cứ để Trần Lục Cân cho ta, được không?”
“Rầm!!!”
Người mặc áo choàng đen nghe không nổi nữa liền vỗ bàn đứng dậy.
“Nói nhỏ một chút! Tuy nó đã uống thuốc nhưng ngươi làm ồn thế này không sợ nó tỉnh dậy sao?” Lạc Nguyệt thấy người nọ muốn gây sự, nói mềm không có tác dụng liền đanh giọng thêm một chút: “Mọi người tính toán gì ta đều biết cả, đừng trách ta nói toạc ra! Ngươi biết bí mật của nhà họ Trần cho nên muốn động tay động chân với Trần Lục Cân đúng không?!”
Lạc Nguyệt nói xong, quả nhiên người mặc áo choàng đen bất động, nửa ngày sau mới chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Mỗi người đều có mục đích của mình, ta không muốn đắc tội với ngươi nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, bằng không để chuyện lớn lên thì chẳng ai có được chỗ tốt cả.” Lạc Nguyệt thở dài một hơi: “Ngươi bán cho ta một cái ân tình ta sẽ nhớ kỹ, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp ngươi.”
S
uy nghĩ này khiến tôi không ngủ được, tôi cầm lấy cái khăn vải thấm đẫm nước thuốc kia nhìn một chút cũng chẳng nhìn ra cái gì. Thuốc là do Lạc Nguyệt nấu, nếu trong thuốc có gì đó không đúng thì chắc chắn có liên quan đến Lạc Nguyệt. Thế nhưng nghĩ tới gương mặt bận bịu của cô ấy thì tôi lại không chắc. Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ rằng có phải lúc tôi uống thuốc đã ngửi nhầm rồi. Thuốc uống mấy ngày trước không có bất cứ vấn đề gì, nghĩ lại thì đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình làm quá lên, hơn nữa nghi ngờ Lạc Nguyệt là chuyện rất không nên. Lạc Nguyệt muốn hại tôi thì hai ngày trước cô ấy đã có cơ hội ra tay rồi.
“Vậy tức là người trong tiệm thuốc có bỏ thêm dược liệu khác nên mới xuất hiện mùi hương nhàn nhạt đó.” Trong lòng tôi nghĩ như vậy, tự thuyết phục bản thân mình không nên nghi thần nghi quỷ.
Thế nhưng dù tôi có tự thuyết phục bản thân cỡ nào thì vẫn cảm thấy bất an, cứ nằm miên man suy nghĩ. Tôi nằm rất lâu, đêm đã rất khuya nhưng vẫn không ngủ được. Tôi vừa định xoay người ép bản thân đi vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe được cửa phòng Lạc Nguyệt ngay bên cạnh nhẹ nhàng vang lên tiếng động. Tiểu viện này rất nhỏ, hai gian phòng lại ngay sát nhau nên mọi động tĩnh gì đều có thể nghe được.
Tiếp đó cửa phòng của tôi bị đẩy ra, bước chân của Lạc Nguyệt rất nhẹ nhưng mấy ngày nay tôi đã nghe đến quen tai cho nên có thể nhận ra cô ấy đang vào phòng của tôi. Thời khắc này tôi không thể nói trong lòng mình nghĩ cái gì, chỉ đành nhắm mắt, không nhúc nhích vờ như đang ngủ.
“Tiểu Lục Nhi?” Lạc Nguyệt đi tới cạnh giường, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Tôi nghe rất rõ ràng, trong lòng lại đang rối bời. Lạc Nguyệt thấy tôi không mở mắt liền giơ tay xua xua trước mắt tôi. Mặc dù không mở mắt nhưng tôi biết cô ấy đang thử thăm dò xem tôi có ngủ thật hay không. Nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng tôi cũng biết cảm giác mất tự nhiên trong lòng mình từ đâu mà tới. Bát thuốc kia quả nhiên có vấn đề, thứ lạ trong bát thuốc đó sẽ khiến tôi ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Lạc Nguyệt cho rằng tôi đã ngủ rồi nên kéo chăn giúp tôi rồi xoay người đi ra ngoài. Cô ấy vừa đi là tôi lập tức dỏng tai xem cô ấy muốn làm cái gì.
“Két...”
Cửa viện mở ra, tôi không nhìn thấy nên chỉ có thể dựa vào thính giác. Dường như có tiếng trò chuyện rất nhỏ truyền tới từ sân bên ngoài. Tiếp đó có lẽ người kia vào phòng Lạc Nguyệt, cửa phòng đóng chặt khiến tôi không nghe được bất cứ âm thanh gì, trong lòng ngứa ngáy tò mò như bị mèo cào.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tôi cắn răng bò dậy, phía sau phòng ngủ chính là tường viện cho nên tôi chỉ cần nhảy ra ngoài cửa sổ là có thể leo đến phía sau căn phòng của Lạc Nguyệt. Chuyện đến bước này đầu óc tôi cũng có chút hồ đồ, thầm nghĩ kiểu gì cũng phải biết được Lạc Nguyệt muốn làm cái gì.
Tôi rón rén nhảy qua cửa sổ vô cùng cẩn thận, chỉ sợ gây ra chút tiếng động nào sẽ khiến người trong phòng chú ý tới. Khoảng cách giữa gian phòng và tường viện là một con hẻm rộng chưa đến một trượng, tôi cúi người, dùng cả tay lẫn chân để bò đến dưới cửa sổ phòng Lạc Nguyệt.
Trong phòng Lạc Nguyệt có thắp một ngọn đèn leo lắt. Tôi ở bên ngoài phiêu bạt thành quen nên thích những nơi thoải mái còn Lạc Nguyệt thì khác, cửa sổ luôn đóng chặt. Vậy nên tôi chỉ có thể nhìn qua khe cửa để xem tình hình bên trong.
Trong phòng, tôi thấy Lạc Nguyệt và một người khác đang ngồi đối diện cạnh bàn nhỏ, người kia quay lưng về phía cửa sổ. Tôi không thấy rõ mặt đối phương, người ngày mặc một cái áo choàng đen rộng thùng thình, gương mặt giấu dưới nón lá nên chẳng những tôi không nhìn thấy mặt mà đối phương là nam hay nữ cũng không biết.
Tôi không nghe được cuộc đối thoại lúc trước giữa hai người họ, cho đến khi tôi nhảy xuống dưới cửa sổ nghe lén thì bọn họ lại chẳng nói gì, im lặng ít nhất nửa khắc.
“Ngươi làm việc càng ngày càng cẩn thận.” Lạc Nguyệt lên tiếng, từ tốn nói: “Biết ta chưa thể bại lộ thân phận nên một mình lặng lẽ tới tìm ta.”
Người mặc áo choàng đen không lên tiếng chỉ hơi giật giật người.
“Chuyện này ta không lừa ngươi cũng không muốn lừa ngươi, bằng không ta sẽ không thông báo cho ngươi.” Lạc Nguyệt nói tiếp: “Hôm nay tìm ngươi tới chính là để thương lượng với ngươi một chuyện, tên tiểu quỷ kia cũng coi như nhanh trí nhưng vẫn có chút ngây thơ, nó thật sự cho rằng ta tin nó tên Tiểu Lục Nhi. Thế nhưng ta vừa nhìn thấy nó thì đã biết nó là người của Thất môn.”
Tôi nghe tới đây thì giật mình, cả người choáng váng. Tôi vẫn luôn cho rằng Lạc Nguyệt chỉ là một cô gái yếu đuối lưu lạc chốn thanh lâu nhưng không ngờ cô ấy lại có ẩn giấu sâu như vậy. Vietwriter.vn
Cô ấy đã biết tôi là người của Thất môn ngay từ đầu?
Tôi cau mày nghĩ lại, sau đó đột nhiên nhớ ra lúc tôi vào phòng của Lạc Nguyệt thì tôi và cô ấy đã giằng co đến mức rách cả áo... Đả Quỷ Tiên!
Áo ngắn bên ngoài bị xé đương nhiên Đả Quỷ Tiên quấn quanh eo tôi cũng lộ ra. Đả Quỷ Tiên là vật tổ truyền của Thất môn, không thể làm giả. Thế nhưng lúc đó trời tối lại đang loạn hết cả lên mà Lạc Nguyệt chỉ cần liếc mắt đã đoán được thân phận của tôi, cô ấy tâm cơ đến mức nào? Ánh mắt sắc bén ra sao?
“Tôi biết nó là Trần Lục Cân, là hậu nhân của nhà họ Trần trong Thất Môn.” Lạc Nguyệt thấy người mặc áo choàng đen không lên tiếng cũng không để bụng, nói tiếp: “Ta muốn thương lượng với ngươi để nó lại cho ta, ta có chuyện cần nó...”
Cơ thể của người mặc áo choàng đen giật giật nhưng Lạc Nguyệt đã giơ tay cản lại.
“Không cần tức giận như vậy, cũng không cần động thủ.” Lạc Nguyệt thản nhiên nói, mặc kệ người mặc áo choàng đen kia làm thế nào thì cô ấy vẫn duy trì sự bình tĩnh của bản thân: “Trần Lục Cân ở trong tay ta sẽ không có vấn đề gì, ta khẳng định sẽ không để nó chết, ngươi hiểu không? Người điên đuổi theo nó lúc trước rất lợi hại? Gã đó để lại trên người Trần Lục Cân một cái “hồn đăng”, nó có chạy bao xa cũng sẽ bị người điên kia tìm được. Tạm thời ta giấu cái “hồn đăng” kia đi rồi nghĩ cách để nó tắt hẳn. Ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm sao? Cho nên cứ để Trần Lục Cân cho ta, được không?”
“Rầm!!!”
Người mặc áo choàng đen nghe không nổi nữa liền vỗ bàn đứng dậy.
“Nói nhỏ một chút! Tuy nó đã uống thuốc nhưng ngươi làm ồn thế này không sợ nó tỉnh dậy sao?” Lạc Nguyệt thấy người nọ muốn gây sự, nói mềm không có tác dụng liền đanh giọng thêm một chút: “Mọi người tính toán gì ta đều biết cả, đừng trách ta nói toạc ra! Ngươi biết bí mật của nhà họ Trần cho nên muốn động tay động chân với Trần Lục Cân đúng không?!”
Lạc Nguyệt nói xong, quả nhiên người mặc áo choàng đen bất động, nửa ngày sau mới chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Mỗi người đều có mục đích của mình, ta không muốn đắc tội với ngươi nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, bằng không để chuyện lớn lên thì chẳng ai có được chỗ tốt cả.” Lạc Nguyệt thở dài một hơi: “Ngươi bán cho ta một cái ân tình ta sẽ nhớ kỹ, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp ngươi.”
Bình luận facebook