Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 107VÀO THÔN MUA THUỐC
M
ấy chục người của Bàng môn rơi xuống nước, con thuyền treo cái chuông kia quay xoay vài vòng trên mặt sông rồi tiếp tục ngược dòng đi về phía bắc, trong đầu tôi có thắc mắc mà không cách nào có được câu trả lời cũng không dám đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn con thuyền kia càng ngày càng đi xa. Bến đò trở nên vô cùng yên tĩnh, mấy bến đò phía hạ lưu không có đám người Bàng môn mai phục nên chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút. Tôi âm thầm trốn ở đây nửa ngày, có khách tới muốn qua sông nhưng trên bến đò chẳng có ai nên chỉ đành đi xuống hạ lưu tìm bến đò khác.
Trốn đến nửa buổi chiều, tôi định rời khỏi chỗ này nhưng mới đi được mấy bước ra khỏi chỗ trốn thì xương cốt cả người bỗng run lên, tôi biết thi độc lại tái phát cho nên vội vàng quay về chỗ cũ.
Một khi thi độc tái phát là hàm răng của tôi ngứa ran, thuận tay mò vào lồng ngực tìm thuốc. Số thuốc mà Sở Niên Cao để lại cho tôi không nhiều lắm nhưng bây giờ tôi đâu thể nghĩ nhiều như thế, chỉ biết nhanh chóng nhai thuốc rồi nghiến chặt hàm răng chờ thuốc phát huy tác dụng.
Vẫn là cảm giác đau đớn khiến người ta chết đi sống lại, cũng may lần này thời gian và địa điểm không quá tệ. Chỉ có điều khi tôi cắn răng cố gắng chịu đựng thì mơ hồ nhận ra thời gian thi độc phát tác dài hơn hai lần trước một chút, cơn đau cũng tăng thêm mấy phần.
Tôi bị hành hạ ít nhất hai khắc thì thứ thi độc tai quái kia mới dừng lại. Miệng tôi há to thở hổn hển, trong lòng tôi cũng có chút bất an bởi tôi phát hiện thi độc trên người tôi ngày càng nặng, nếu còn tiếp tục kéo dài e rằng đau đớn cũng ngày một nhiều thêm. Thế nhưng tôi chẳng có cách nào khác, hiện giờ thuốc kìm chế thi độc đã gần hết mà nếu không có thuốc để ngăn nó lại thì có lẽ tôi sẽ bị nó giết chết mất thôi, cho nên nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải đi tìm thuốc.
Cơ mà chuyện này vô cùng khó khăn, dược để áp chế thi độc đều là những loại dược lâu năm rất hiếm thấy, số thuốc tôi có hiện tại cũng là do Bàng Độc liều mạng xông vào Dược Thần Miếu rồi lật tung cả kho thuốc nhà người ta mới lấy được nhiều như vậy. Tôi không muốn chết cho nên dù có khó tôi cũng phải thử xem thế nào.
Sau khi nằm nghỉ ngơi một lúc tới khi hoàn toàn bình phục thì tôi mới bò ra khỏi lều. Lúc đám người Bàng môn bị tiếng chuông kia dẫn xuống sông đều đi tay không, tất cả đồ đạc của chúng vẫn để hết ở trong lều. Tôi lục soát một chút thì thu được tổng cộng hơn hai mươi đồng đại dương đều nhét vào lồng ngực, sau đó rời khỏi bến đò này.
Tôi cứ thế mà đi, trên đường gặp một cái thôn nhỏ có một bãi cát bao bên ngoài, thôn dân đang chăm chỉ làm việc ở đấy. Tôi hỏi thăm bọn họ xem thành gần nhất có còn xa đây không.
“Thành gần đây nhất cũng phải cách bốn, năm mươi dặm đấy.”
“Trong thành có tiệm thuốc không ạ?”
“Đương nhiên là có rồi.” Một lão nông nhìn có vẻ khỏe mạnh sau khi nói mấy câu đã trở nên quen thuộc, ông nói tiếp: “Cậu muốn mua thuốc à?”
“Vâng ạ, cháu chuẩn bị về nhà mà người trong nhà báo tin kêu mua thuốc tốt hơn đem về.”
“Cậu bé, ở chỗ chúng tôi mà muốn mua thuốc thì cần gì phải chạy tới hiệu thuốc?” Lão nông chỉ về phía nam, nói: “Cậu cứ đi theo hướng này chừng mười dặm sẽ thấy một cái ngã ba, đừng rẽ mà cứ đi thẳng thêm một đoạn nữa chính là thôn Bách Thảo, thuốc trong tiệm thuốc đều là từ thôn Bách Thảo đấy.”
Lão nông nói trong thôn Bách Thảo đều là những người nông dân trồng thuốc, mặc dù ruộng thuốc trong thôn chỉ trồng một vài loại thuốc thường thấy như Đỗ trọng với Hoàng kì các loại, thế nhưng trong thôn có người chuyên đi thu mua các loại thuốc đặc sản của vùng khác rồi mang về làng chế tác thành thuốc pha sẵn, sau đó vận chuyển vào thành lớn để buôn bán. Thuốc bán qua tay lời lãi cao gấp mười mấy lần, Bách Thảo Đường lừng danh trong thành Khai Phong chính là do thôn dân ở đây mở.
“Tới thôn Bách Thảo mua thuốc là tốt nhất đấy.”
Tôi vui vẻ nói cám ơn lão nông kia rồi đi theo đường ông ấy vừa chỉ, vừa đi vừa tính toán dùng không biết số tiền đang có trong người có đủ mua thuốc tốt hơn không.
Đi men theo con đường kia chưa tới bốn dặm quả nhiên tôi thấy một ngôi làng. Lúc này đang là giờ cơm tối nên ngoài ruộng thuốc không có ai nên tôi đi thẳng vào trong thôn.
Thôn Bách Thảo này quả nhiên danh bất hư truyền, vừa đặt chân vào là đã có thể ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí, những căn nhà xung quanh đều là nhà để ở còn xưởng chế thuốc được đặt tại một nơi khá cao phía sau thôn, thế nhưng tôi đi vào mấy nhà thì chẳng thấy một ai trong nhà.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc đầu tôi không quá để tâm nhưng mãi đến tận khi tôi đi hết tất cả các căn nhà trong thôn đều không thấy một ai thì bắt đầu sinh nghi. Đúng lúc tôi đang nhìn đông nhìn tây định tìm ai đó hỏi thăm một chút thì đột nhiên trông thấy trong căn nhà phía trước có mấy người hớt hải dẫn một vài ông lão lớn tuổi chạy ra.
“Người anh em?” Trong đám người kia có một người đàn ông trung niên có vẻ đôn hậu, chừng bốn mươi tuổi thốt lên: “Cậu đến mua thuốc à?”
“Vâng, cháu muốn mua chút thuốc ạ.” Tôi mau chóng móc ra đơn thuốc trước đây Sở Niên Cao để lại cho tôi cho ông ấy nhìn thử xem trong thôn có mấy loại thuốc này hay không.
“Người anh em, cậu phải chờ rồi.” Người đàn ông trung niên này rất thành thật, nói tiếp: “Lão tổ tông của chúng tôi hiển linh rồi, đang ở trong từ đường của thôn! Xong chuyện mới có người tới nói chuyện với cậu, cậu chờ một chút đi...”
Đám người già lọm khọm vội vã đi về phía sau thôn, lúc đầu tôi không muốn theo họ nhiều chuyện nhưng khi vừa nghe thấy lão tổ tông của bọn họ hiển linh thì lập tức cảm thấy tò mò, sau khi do dự một chút rồi cũng chạy theo.
Trên bãi sông này, thôn Bách Thảo được coi là một thôn giàu có, hơn nữa những người kiếm cơm chỉ bằng một nghề tổ truyền như bọn họ thì rất thành kính với lão tổ tông, cho nên từ đường cũng được sửa sang vô cùng khí phái.
Người đàn ông trung niên nhân hậu kia không lừa tôi, còn chưa tới từ đường thì tôi đã thấy một đám chứng hơn trăm người cả già trẻ, nam nữ, lớn bé đều đang quỳ trước từ đường.
Tôi không dám tới quá gần, trong từ đường đã chật kín nên những người còn dư lại đều đang quỳ bên ngoài.
“Thôn Bách Thảo của chúng ta đã có lịch sử tám trăm năm, bắt đầu từ đời lão tổ tông thứ hai vẫn luôn cung phụng thủy tổ, không ngờ tới đời chúng tôi lại may mắn được thấy lão tổ tông hiển linh!”
“Lão tổ tông đã thành thần, không thể qua mắt ngài bất cứ cái gì, thưởng phạt phân minh.”
“Có lão tổ tông phù hộ, thôn của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Tuy tôi không nghe rõ lắm đám người này đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì nhưng cũng coi như hiểu được đại khái. Từ đường này là nơi người dân thôn Bách Thảo thờ cúng thủy tổ đời thứ nhất, đây cũng là chuyện từ tám trăm năm trước nhưng có vẻ như hôm nay thủy tổ của bọn họ hiển linh rồi.
Kể từ lúc ấy, tôi càng cảm thấy tò mò hơn, thế nhưng tôi không phải là người trong thôn cho nên không thể vào từ đường của bọn họ được, chỉ đành chuồn ra một bên, thừa dịp người trong thôn không chú ý mà đi vòng qua phía sau từ đường. Tôi nhảy qua tường rồi lặng lẽ lần đến cửa sau của chính đường, xuyên qua cửa sổ là tôi có thể nhìn rõ mọi chuyện bên trong.
M
ấy chục người của Bàng môn rơi xuống nước, con thuyền treo cái chuông kia quay xoay vài vòng trên mặt sông rồi tiếp tục ngược dòng đi về phía bắc, trong đầu tôi có thắc mắc mà không cách nào có được câu trả lời cũng không dám đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn con thuyền kia càng ngày càng đi xa. Bến đò trở nên vô cùng yên tĩnh, mấy bến đò phía hạ lưu không có đám người Bàng môn mai phục nên chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút. Tôi âm thầm trốn ở đây nửa ngày, có khách tới muốn qua sông nhưng trên bến đò chẳng có ai nên chỉ đành đi xuống hạ lưu tìm bến đò khác.
Trốn đến nửa buổi chiều, tôi định rời khỏi chỗ này nhưng mới đi được mấy bước ra khỏi chỗ trốn thì xương cốt cả người bỗng run lên, tôi biết thi độc lại tái phát cho nên vội vàng quay về chỗ cũ.
Một khi thi độc tái phát là hàm răng của tôi ngứa ran, thuận tay mò vào lồng ngực tìm thuốc. Số thuốc mà Sở Niên Cao để lại cho tôi không nhiều lắm nhưng bây giờ tôi đâu thể nghĩ nhiều như thế, chỉ biết nhanh chóng nhai thuốc rồi nghiến chặt hàm răng chờ thuốc phát huy tác dụng.
Vẫn là cảm giác đau đớn khiến người ta chết đi sống lại, cũng may lần này thời gian và địa điểm không quá tệ. Chỉ có điều khi tôi cắn răng cố gắng chịu đựng thì mơ hồ nhận ra thời gian thi độc phát tác dài hơn hai lần trước một chút, cơn đau cũng tăng thêm mấy phần.
Tôi bị hành hạ ít nhất hai khắc thì thứ thi độc tai quái kia mới dừng lại. Miệng tôi há to thở hổn hển, trong lòng tôi cũng có chút bất an bởi tôi phát hiện thi độc trên người tôi ngày càng nặng, nếu còn tiếp tục kéo dài e rằng đau đớn cũng ngày một nhiều thêm. Thế nhưng tôi chẳng có cách nào khác, hiện giờ thuốc kìm chế thi độc đã gần hết mà nếu không có thuốc để ngăn nó lại thì có lẽ tôi sẽ bị nó giết chết mất thôi, cho nên nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải đi tìm thuốc.
Cơ mà chuyện này vô cùng khó khăn, dược để áp chế thi độc đều là những loại dược lâu năm rất hiếm thấy, số thuốc tôi có hiện tại cũng là do Bàng Độc liều mạng xông vào Dược Thần Miếu rồi lật tung cả kho thuốc nhà người ta mới lấy được nhiều như vậy. Tôi không muốn chết cho nên dù có khó tôi cũng phải thử xem thế nào.
Sau khi nằm nghỉ ngơi một lúc tới khi hoàn toàn bình phục thì tôi mới bò ra khỏi lều. Lúc đám người Bàng môn bị tiếng chuông kia dẫn xuống sông đều đi tay không, tất cả đồ đạc của chúng vẫn để hết ở trong lều. Tôi lục soát một chút thì thu được tổng cộng hơn hai mươi đồng đại dương đều nhét vào lồng ngực, sau đó rời khỏi bến đò này.
Tôi cứ thế mà đi, trên đường gặp một cái thôn nhỏ có một bãi cát bao bên ngoài, thôn dân đang chăm chỉ làm việc ở đấy. Tôi hỏi thăm bọn họ xem thành gần nhất có còn xa đây không.
“Thành gần đây nhất cũng phải cách bốn, năm mươi dặm đấy.”
“Trong thành có tiệm thuốc không ạ?”
“Đương nhiên là có rồi.” Một lão nông nhìn có vẻ khỏe mạnh sau khi nói mấy câu đã trở nên quen thuộc, ông nói tiếp: “Cậu muốn mua thuốc à?”
“Vâng ạ, cháu chuẩn bị về nhà mà người trong nhà báo tin kêu mua thuốc tốt hơn đem về.”
“Cậu bé, ở chỗ chúng tôi mà muốn mua thuốc thì cần gì phải chạy tới hiệu thuốc?” Lão nông chỉ về phía nam, nói: “Cậu cứ đi theo hướng này chừng mười dặm sẽ thấy một cái ngã ba, đừng rẽ mà cứ đi thẳng thêm một đoạn nữa chính là thôn Bách Thảo, thuốc trong tiệm thuốc đều là từ thôn Bách Thảo đấy.”
Lão nông nói trong thôn Bách Thảo đều là những người nông dân trồng thuốc, mặc dù ruộng thuốc trong thôn chỉ trồng một vài loại thuốc thường thấy như Đỗ trọng với Hoàng kì các loại, thế nhưng trong thôn có người chuyên đi thu mua các loại thuốc đặc sản của vùng khác rồi mang về làng chế tác thành thuốc pha sẵn, sau đó vận chuyển vào thành lớn để buôn bán. Thuốc bán qua tay lời lãi cao gấp mười mấy lần, Bách Thảo Đường lừng danh trong thành Khai Phong chính là do thôn dân ở đây mở.
“Tới thôn Bách Thảo mua thuốc là tốt nhất đấy.”
Tôi vui vẻ nói cám ơn lão nông kia rồi đi theo đường ông ấy vừa chỉ, vừa đi vừa tính toán dùng không biết số tiền đang có trong người có đủ mua thuốc tốt hơn không.
Đi men theo con đường kia chưa tới bốn dặm quả nhiên tôi thấy một ngôi làng. Lúc này đang là giờ cơm tối nên ngoài ruộng thuốc không có ai nên tôi đi thẳng vào trong thôn.
Thôn Bách Thảo này quả nhiên danh bất hư truyền, vừa đặt chân vào là đã có thể ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí, những căn nhà xung quanh đều là nhà để ở còn xưởng chế thuốc được đặt tại một nơi khá cao phía sau thôn, thế nhưng tôi đi vào mấy nhà thì chẳng thấy một ai trong nhà.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc đầu tôi không quá để tâm nhưng mãi đến tận khi tôi đi hết tất cả các căn nhà trong thôn đều không thấy một ai thì bắt đầu sinh nghi. Đúng lúc tôi đang nhìn đông nhìn tây định tìm ai đó hỏi thăm một chút thì đột nhiên trông thấy trong căn nhà phía trước có mấy người hớt hải dẫn một vài ông lão lớn tuổi chạy ra.
“Người anh em?” Trong đám người kia có một người đàn ông trung niên có vẻ đôn hậu, chừng bốn mươi tuổi thốt lên: “Cậu đến mua thuốc à?”
“Vâng, cháu muốn mua chút thuốc ạ.” Tôi mau chóng móc ra đơn thuốc trước đây Sở Niên Cao để lại cho tôi cho ông ấy nhìn thử xem trong thôn có mấy loại thuốc này hay không.
“Người anh em, cậu phải chờ rồi.” Người đàn ông trung niên này rất thành thật, nói tiếp: “Lão tổ tông của chúng tôi hiển linh rồi, đang ở trong từ đường của thôn! Xong chuyện mới có người tới nói chuyện với cậu, cậu chờ một chút đi...”
Đám người già lọm khọm vội vã đi về phía sau thôn, lúc đầu tôi không muốn theo họ nhiều chuyện nhưng khi vừa nghe thấy lão tổ tông của bọn họ hiển linh thì lập tức cảm thấy tò mò, sau khi do dự một chút rồi cũng chạy theo.
Trên bãi sông này, thôn Bách Thảo được coi là một thôn giàu có, hơn nữa những người kiếm cơm chỉ bằng một nghề tổ truyền như bọn họ thì rất thành kính với lão tổ tông, cho nên từ đường cũng được sửa sang vô cùng khí phái.
Người đàn ông trung niên nhân hậu kia không lừa tôi, còn chưa tới từ đường thì tôi đã thấy một đám chứng hơn trăm người cả già trẻ, nam nữ, lớn bé đều đang quỳ trước từ đường.
Tôi không dám tới quá gần, trong từ đường đã chật kín nên những người còn dư lại đều đang quỳ bên ngoài.
“Thôn Bách Thảo của chúng ta đã có lịch sử tám trăm năm, bắt đầu từ đời lão tổ tông thứ hai vẫn luôn cung phụng thủy tổ, không ngờ tới đời chúng tôi lại may mắn được thấy lão tổ tông hiển linh!”
“Lão tổ tông đã thành thần, không thể qua mắt ngài bất cứ cái gì, thưởng phạt phân minh.”
“Có lão tổ tông phù hộ, thôn của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Tuy tôi không nghe rõ lắm đám người này đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì nhưng cũng coi như hiểu được đại khái. Từ đường này là nơi người dân thôn Bách Thảo thờ cúng thủy tổ đời thứ nhất, đây cũng là chuyện từ tám trăm năm trước nhưng có vẻ như hôm nay thủy tổ của bọn họ hiển linh rồi.
Kể từ lúc ấy, tôi càng cảm thấy tò mò hơn, thế nhưng tôi không phải là người trong thôn cho nên không thể vào từ đường của bọn họ được, chỉ đành chuồn ra một bên, thừa dịp người trong thôn không chú ý mà đi vòng qua phía sau từ đường. Tôi nhảy qua tường rồi lặng lẽ lần đến cửa sau của chính đường, xuyên qua cửa sổ là tôi có thể nhìn rõ mọi chuyện bên trong.
Bình luận facebook