hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 73: Suy tính
Bóng người đang tiến lại gần, chậm rãi nhưng vững chãi, dáng đi ẩn hiện giữa lớp sương mù lờ mờ như thể hòa vào bóng tối.
Trước một căn nhà nhỏ cũ kỹ, tường gỗ xộc xệch, mái ngói rêu phong, người đứng giữa nhóm dừng lại. Hắn bước tới, khẽ gõ nhẹ lên cánh cửa đã mục.
“Mời vào.”
Giọng nói vọng ra từ bên trong, trầm thấp, điềm tĩnh, chẳng mang theo chút cảm xúc nào khiến người ta khó lòng đoán biết tâm tư người nói.
Ba người ngoài cửa không chần chừ. Sau khi được phép, họ đẩy cửa bước vào. Căn phòng bên trong đơn sơ, trống trải đến lạnh lẽo. Chỉ có một bộ bàn ghế gỗ cũ đặt giữa phòng, nơi một người đàn ông cao lớn đang ngồi, tay lặng lẽ nhấp từng ngụm trà đã nguội từ lâu.
Chưa kịp ai lên tiếng, người dẫn đầu là một thanh niên gầy gò nhưng ánh mắt sắc lạnh, đã chủ động mở lời:
“Mấy hôm suy nghĩ, Lữ huynh thấy lời đề nghị của ta có đáng để cân nhắc không?”
Lữ Chung, người đàn ông đang ngồi, uống cạn phần trà còn lại, chậm rãi đáp:
“Lời của Ngô công tử đúng là rất có sức thuyết phục. Nhưng ta không sống một mình. Đám huynh đệ dưới trướng đều có con đường riêng, ta không thể thay họ quyết định.”
Từ sau vụ bị Sở Vương ám toán, Ngô Sách ôm hận trong lòng, nung nấu ý định báo thù. Hắn dùng mọi mối quan hệ, cả thế lực tình báo lẫn quyền lực của tông môn phía sau, để lên kế hoạch cho một ván cờ lật đổ vương quyền.
Và nước cờ đầu tiên chính là Lữ Chung, người cầm đầu một hắc bang lớn tại Yên quốc. Đối với Ngô Sách, Lữ Chung không chỉ là cánh tay đắc lực, mà còn là cánh cửa mở ra vô số mạng lưới và tiềm lực ngầm mà hắn cần cho kế hoạch của mình.
“Ta nghe nói, những người kia đều một mực trung thành với ngươi. Ngươi cho họ nơi ăn chốn ở, kéo họ ra khỏi đáy xã hội, họ nợ ngươi cả mạng sống. Lẽ nào ngươi còn ngại họ phản?”
Ngô Sách cười nhẹ, đôi mắt lóe lên ánh tính toán.
“Hơn nữa, nếu hợp tác, ta sẽ cung cấp đầy đủ nhu yếu phẩm. Không còn cảnh sống lẩn lút trong cống rãnh. Các ngươi sẽ có cuộc sống tốt hơn, an toàn hơn.”
Lữ Chung không đáp ngay. Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của một người con gái, giọng nói nhẹ nhàng năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Mục tiêu của ta… là sống sót. Không có ngươi, ta vẫn sống được.”
Câu trả lời điềm tĩnh, nhưng không khiến Ngô Sách nao núng. Hắn chỉ nhếch mép, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
“Vậy còn sức mạnh thì sao? Ngươi từng nói, muốn mạnh như A Quang, đại ca năm xưa của ngươi. Ta có thể chỉ ngươi con đường ấy.”
Vừa dứt lời, hắn quay sang đồng bạn là một người đàn ông to lớn, gương mặt lạnh như sắt đá. Đây là sư huynh của Ngô Sách trong tông môn, được hắn mượn xuống núi một thời gian, tu vi đã đạt tới Nhân cảnh tầng bảy, vượt xa đám võ giả tầm thường nơi đây.
Người kia không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước lên một bước rồi tung một cú đấm xuống đất.
Lữ Chung thoáng nhíu mày. Đòn đánh chẳng có gì lạ lẫm, dưới trướng hắn không thiếu kẻ đấm còn mạnh hơn thế. Nhưng rồi…
Ầm!
Một tiếng nổ trầm vang lên, mặt đất dưới chân như bị xé toạc. Khói bụi mịt mù bốc lên, những vết nứt chạy dài như mạng nhện. Một quyền đơn giản nhưng để lại sức hủy diệt mà từ trước đến nay Lữ Chung chưa từng chứng kiến. Lần đầu tiên, hắn thấy có người chỉ dùng tay không mà có thể gây ra loại lực phá hoại như thế.
Ngô Sách chậm rãi quay đầu lại, giọng nói như dòng nước lạnh:
“Thế nào? Hợp tác chứ, Lữ huynh? Ta cần nhân lực của ngươi, đổi lại, ngươi sẽ được tiếp xúc với thứ vũ lực đích thực, vượt xa giới hạn người thường. Một cơ hội để thoát khỏi vũng bùn này.”
Lữ Chung thu lại ánh mắt kinh ngạc. Dù chỉ là đại ca của một đám rác rưởi nơi đáy xã hội, hắn vẫn giữ được phong thái của một kẻ từng nắm quyền sinh sát. Sự kinh ngạc lắng lại sau một lớp bình tĩnh giả vờ.
Hắn gật đầu, khẽ cười.
“Xem ra, ta cũng chẳng còn lý do gì để từ chối nữa. Ngô công tử, hợp tác vui vẻ.”
…
Trong một căn sương lâu tọa lạc giữa khu phố thanh lâu náo nhiệt bậc nhất thành đô của Ngụy quốc, tiếng đàn nhẹ vang lên như tơ như khói, hòa lẫn cùng tiếng cười đùa say sưa của những công tử quyền quý.
Tầng hai, trong một gian phòng lụa là giăng kín, hương trầm nhẹ tỏa, Thái tử Ngụy quốc khoác áo lụa mỏng, tay ôm ngang lưng một mỹ nhân dung nhan yêu kiều, đang nằm dựa hờ trên đùi hắn, y phục xộc xệch, ánh mắt uể oải mà ẩn giấu một tia tĩnh lặng sâu thẳm.
Nàng là Công chúa Diên Khâu, hoàng tộc lưu vong của Yên quốc đã diệt vong, hiện thân là món đồ chơi sang trọng mà Thái tử Ngụy quốc đang sủng ái nhất. Kẻ ngu thì thấy nàng là một nữ nhân đẹp để ngắm, người tinh ý lại nhìn thấy nơi nàng một thứ gì đó khác biệt, ánh mắt của kẻ không chịu chôn vùi dĩ vãng.
Mặc dù phần lớn nam giới hoàng tộc Yên quốc đều bị xử tử, nữ giới đều bị sung làm kỹ nữ thanh lâu nhưng vị Diên Khâu công chúa lại có thể thành công tạo được tiếng vang từ thân phận kỹ nữ này, nàng dễ dàng hấp dẫn, mê hoặc đoán quan viên. Cuối cùng trở thành một người kề cận với vị Thái tử quyền năng này của Ngụy quốc.
Bên ngoài phòng, một bóng áo đen khẽ chớp động rồi xuất hiện trước cửa. Gã cung nhân vừa định ngăn lại, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một miếng lệnh bài sắc đen có khắc hình con mắt đang nhắm. Ánh mắt gã lập tức dại đi, vô thức lui sang một bên.
Cánh cửa mở ra không một tiếng động. Người áo đen cúi đầu thật sâu:
“Thái tử điện hạ, có người gửi quà đêm, là từ Ngô công tử.”
Thái tử Ngụy nhướng mày, tay vẫn vuốt nhẹ làn tóc đen nhánh của mỹ nhân trên đùi.
“Hắn còn chưa chết à? Bị Sở vương thanh trừng mà vẫn sống sót được, xem ra mạng lưới của hắn cũng ghê gớm thật.”
Gã áo đen dâng lên một phong thư, phong ấn đặc biệt, chỉ người biết ám hiệu mới mở được. Thái tử lật xem qua vài dòng, ánh mắt lập tức tối lại. Trong thư, Ngô Sách dùng những lời đầy cẩn trọng nhưng sắc bén, hé lộ nhiều nhược điểm đang tồn tại trong hệ thống quân sự của Sở quốc, thậm chí cả thông tin hành trình của đại quân trấn giữ biên giới phía nam, điều chỉ có nội gián cực cao cấp mới biết.
Hắn còn viết:
“Điện hạ, Sở quốc hiện nay tựa như một con mãnh thú no nê, tuy mạnh mẽ nhưng cũng đang dần chậm chạp. Nếu có kẻ quấy rối từ bên trong, cộng thêm thế lực Ngụy quốc ép từ ngoài, thì cho dù là mãnh thú cũng sẽ lộ cổ ra cho người ta chém."
Thái tử bật cười:
“Hắn muốn đổi tin tức lấy chỗ dựa từ ta? Rắn độc này thật biết thời điểm mà trườn mình ra khỏi vũng lầy.”
Nằm trên đùi hắn, Công chúa Diên Khâu khẽ cất tiếng, giọng ngái ngủ mà mềm mại:
“Là ai khiến điện hạ hứng thú vậy?”
Thái tử vuốt má nàng, cười khẽ:
“Một tên sát thủ có dã tâm làm thầy thiên hạ, nhưng hắn đủ thông minh để không làm rồng trong đống tro tàn. Nàng hẳn sẽ thích hắn đấy, hắn giống như nàng, đều là những kẻ chờ đợi.”
Nàng cười khẽ, mắt vẫn khép hờ:
“Vậy thì... giúp hắn đi. Một con rắn độc muốn cắn Sở quốc, có khi lại hữu dụng. Còn phần ta... ta cũng muốn thử xem, một kẻ như Ngô Sách liệu có đủ tư cách làm đồng minh, hay sẽ chỉ là một con tốt khác bị ta lợi dụng.”
Thái tử bật cười ha hả, tay nâng chén rượu:
“Tốt, vậy thì để rắn gặp cáo, cáo gặp quỷ. Cuộc chơi này càng lúc càng thú vị rồi. Quả thực đề nghị rất hấp dẫn, Sở đã thôn tính một phần tư diện tích đất của Ngụy quốc ta, nếu như lợi dụng được hắn thì ta có thể giành được công lớn, danh chính ngôn thuận bước lên vương vị.”
“Khi ấy, ta sẽ sắc phong nàng thành quân chủ của Yên quốc, khôi phục lại quốc gia của nàng, sẽ nằm dưới sự bảo hộ của Ngụy quốc ta”
Trong màn đêm, bóng áo đen khẽ cúi người rút lui. Mọi thứ đều âm thầm diễn ra dưới làn khói hương, nhưng trong bóng tối, ba thế lực – Ngô Sách, Thái tử Ngụy quốc, và công chúa Diên Khâu – đã bắt đầu chạm tay nhau qua những làn chỉ mỏng nhất, chuẩn bị xiết chặt cổ họng Sở quốc trong một ván cờ mà không ai biết rõ bên nào là con rối, bên nào là người điều khiển.
…
Bất chấp thế cục tam quốc ngày càng rối ren, Lý Uyển Như vẫn sống cuộc đời nô lệ khá thong thả. Từ sau khi Ngụy Doãn phát hiện ra dấu hiệu phóng túng bất thường nơi cô, cô đã ngầm hiểu: hắn đã bắt đầu nghi ngờ rằng cô không còn là một con rối vô tri, mà đã dần có tư tưởng riêng.
Từ chỗ chỉ biết lặng lẽ tuân lệnh, Lý Uyển Như đã bắt đầu đưa ra ý kiến dù không sắc sảo hay đột phá, nhưng lại khiến chủ nhân cực kỳ hài lòng. Một công cụ biết suy nghĩ nhưng không thể phản bội, vẫn trung thành tuyệt đối, so với một con rối chỉ biết vâng dạ rõ ràng có giá trị hơn nhiều.
Cô càng được Ngụy Doãn ưa chuộng, nhưng vẫn giấu kín khả năng thực sự của mình. Trong mắt hắn, Lý Uyển Như chỉ là một nữ nô có chút sức quyến rũ, đủ để khiến đám dong binh si mê mà dễ bề thao túng. Hắn không hề hay biết, một kẻ hữu dụng như Phùng Sâm đã âm thầm rơi vào vòng kiểm soát của ả nô lệ.
Hắn không còn thường xuyên lui tới tìm cô, vì đã bị dục vọng bị dập tắt bằng dấu ấn chế ngự, nhưng chỉ cần cảm giác hoan lạc còn lưu lại, chỉ cần một chút luyến tiếc khi hoan hảo... đã đủ để Lý Uyển Như nắm lấy cổ sợi xích nơi con sói cô độc này.
Căn phòng nhỏ tại bản doanh của Thôn Thiên đoàn chìm trong ánh sáng nhàn nhạt từ hai ngọn nến đặt trên bàn, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhuộm không gian một màu dục vọng. Căn phòng đơn sơ chẳng có gì đặc biệt nhưng lại có một bầu không khí nặng trĩu bởi hơi thở dồn dập, tiếng rên rỉ, và thứ mùi hỗn hợp của mồ hôi, hương nước hoa rẻ tiền trên cơ thể Lý Uyển Như, cùng với sự nam tính nồng đậm từ Ngụy Doãn.
Lý Uyển Như đứng giữa phòng, chiếc váy lụa đỏ mỏng manh chỉ vừa kịp kéo lên ngang eo, để lộ đôi vai trắng ngần lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn. Phần thượng váy trễ nải, lỏng lẻo ôm lấy bầu ngực căng đầy, mép vải mỏng bị kéo xuống, để lộ đường cong gợi cảm nơi khe ngực, rung lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở gấp gáp của cô. Đôi chân dài nuột nà, một bên đã bị Ngụy Doãn nâng cao, gác lên vai hắn, để lộ hoàn toàn hạ thân không một mảnh vải che chắn. Âm hộ của cô, ướt át và đỏ hồng, đang bị dương vật cương cứng của Ngụy Doãn ra vào không ngừng, mỗi cú thúc mạnh mẽ khiến cả cơ thể cô rung lên, phát ra những âm thanh “bạch… bạch…” dâm đãng, vang vọng trong không gian chật hẹp.
Ngụy Doãn, thân hình cao lớn, cơ bắp săn chắc, đứng vững phía sau cô, một tay nắm lấy eo Lý Uyển Như, giữ chặt để cô không ngã, tay còn lại bấu vào đùi cô, móng tay cắm nhẹ vào làn da trắng mịn. Hắn không mặc áo, để lộ lồng ngực rắn rỏi lấm tấm mồ hôi, từng cơ bắp co giật mỗi khi hắn đẩy hông, đưa dương vật vào sâu hơn trong cơ thể cô. Mái tóc đen của hắn bết lại, vài lọn rơi lòa xòa trước trán, đôi mắt sắc lạnh giờ đây cháy bỏng dục vọng, nhìn xuống nơi hai cơ thể giao nhau với sự thỏa mãn của một kẻ chinh phục.
“... Ah... ah... chủ nhân, để... Ah... ah... Uyển nô mặc trang phục đã.”
Lý Uyển Như rên rỉ, giọng nói ngọt ngào xen lẫn nũng nịu, nhưng lại mang theo một sự quyến rũ chết người, như thể cô đang cố tình khơi gợi thêm ngọn lửa trong lòng Ngụy Doãn. Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, hơi thở đứt quãng, mỗi tiếng rên như một nhát búa đập vào bản năng của hắn. Cô ngả đầu ra sau, mái tóc dài chạm vào lưng Ngụy Doãn, cọ xát vào da thịt hắn, tạo thêm một tầng kích thích.
Ngụy Doãn không đáp, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo, cực kỳ hài lòng với biểu cảm của Lý Uyển Như, sau khi tâm trí thức tình dường như cô càng ngoan ngoãn hơn, càng dâm đãng hơn, thực sự rất hợp khẩu vị của hắn.
Hắn không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc, mỗi cú thúc mạnh hơn, sâu hơn, khiến Lý Uyển Như phải cắn môi để kìm lại những tiếng rên lớn hơn. Âm thanh nhóp nhép ẩm ướt hòa cùng tiếng da thịt va chạm, như một bản nhạc dâm loạn vang lên không ngừng. Cô cố bám tay vào mép bàn gỗ phía trước, nhưng bàn tay run rẩy, móng tay cào lên mặt gỗ, để lại những vệt xước nông.
Chiếc váy lụa đỏ giờ đã bị xô lệch hoàn toàn, tụt xuống ngang eo, để lộ cặp mông tròn trịa của Lý Uyển Như, rung lên theo mỗi nhịp đẩy của Ngụy Doãn. Hắn cúi xuống, môi lướt qua gáy cô, cắn nhẹ vào làn da trắng mịn, để lại một dấu đỏ mờ. Một tay hắn rời khỏi eo cô, luồn lên trước, xé toạc phần thượng váy còn lại, khiến đôi bầu ngực căng tròn bật ra, rung động trong không khí. Hắn nắm lấy một bên, bóp mạnh, ngón tay lướt qua núm vú hồng hào, khiến Lý Uyển Như khẽ cong người, phát ra một tiếng rên dài đầy khoái lạc.
“Chủ nhân ... Ah... ah... chậm… chậm lại… Uyển nô… không chịu nổi…”
Cô thở hổn hển, nhưng giọng nói lại mang theo sự khiêu khích, như thể cô biết rõ mình càng nói vậy, Ngụy Doãn càng bị kích thích. Quả nhiên, hắn cười khàn, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.
“Không chịu nổi? Vậy thì chịu thêm đi.” Giọng hắn trầm thấp, đầy uy quyền, trước khi đẩy mạnh một cú khiến cô phải hét lên, cơ thể run rẩy dữ dội.
Căn phòng nhỏ như rung chuyển theo nhịp điệu của hai người. Lý Uyển Như, lúc này lại như một kỹ nữ dâm loạn, cơ thể cô uốn éo, đáp ứng từng nhịp thúc của Ngụy Doãn, đôi mắt khép hờ ánh lên sự mê đắm, như thể đã hoàn toàn buông mình vào khoái lạc.
Ngụy Doãn, kẻ luôn tự hào về quyền lực và sự kiểm soát, giờ đây cũng không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn chìm vào cơn say dục vọng, mỗi cú thúc là một lần khẳng định sự chiếm hữu của mình. Hắn kéo Lý Uyển Như sát vào người, để cơ thể cô dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận từng nhịp rung động từ cô.
“Nói, ngươi là của ai?” Hắn gầm gừ, giọng đầy đe dọa, nhưng cũng xen lẫn sự thỏa mãn.
“... Ah... ah... Uyển nô… là của ... Ah... ah... chủ nhân… chỉ của chủ nhân…”
Lý Uyển Như đáp, giọng run rẩy, nhưng ánh mắt cô lại lóe lên một tia tinh ranh, như thể cô biết rõ mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, và cô đang tận hưởng nó.
Âm thanh dâm mỹ cuối cùng cũng kết thúc khi Ngụy Doãn bắn ra tất cả tinh túy của hắn vào âm hộ của Lý Uyển Như. Trước khi quay người bỏ đi, để lại ả nô lệ đang thở dốc, cố mặc lại trang phục của mình, hắn nói:
“Không cho phép ngươi mặc đồ lót, cơ thể ngươi sẽ đóng vai trò quan trọng trong yến hội.”
Trước một căn nhà nhỏ cũ kỹ, tường gỗ xộc xệch, mái ngói rêu phong, người đứng giữa nhóm dừng lại. Hắn bước tới, khẽ gõ nhẹ lên cánh cửa đã mục.
“Mời vào.”
Giọng nói vọng ra từ bên trong, trầm thấp, điềm tĩnh, chẳng mang theo chút cảm xúc nào khiến người ta khó lòng đoán biết tâm tư người nói.
Ba người ngoài cửa không chần chừ. Sau khi được phép, họ đẩy cửa bước vào. Căn phòng bên trong đơn sơ, trống trải đến lạnh lẽo. Chỉ có một bộ bàn ghế gỗ cũ đặt giữa phòng, nơi một người đàn ông cao lớn đang ngồi, tay lặng lẽ nhấp từng ngụm trà đã nguội từ lâu.
Chưa kịp ai lên tiếng, người dẫn đầu là một thanh niên gầy gò nhưng ánh mắt sắc lạnh, đã chủ động mở lời:
“Mấy hôm suy nghĩ, Lữ huynh thấy lời đề nghị của ta có đáng để cân nhắc không?”
Lữ Chung, người đàn ông đang ngồi, uống cạn phần trà còn lại, chậm rãi đáp:
“Lời của Ngô công tử đúng là rất có sức thuyết phục. Nhưng ta không sống một mình. Đám huynh đệ dưới trướng đều có con đường riêng, ta không thể thay họ quyết định.”
Từ sau vụ bị Sở Vương ám toán, Ngô Sách ôm hận trong lòng, nung nấu ý định báo thù. Hắn dùng mọi mối quan hệ, cả thế lực tình báo lẫn quyền lực của tông môn phía sau, để lên kế hoạch cho một ván cờ lật đổ vương quyền.
Và nước cờ đầu tiên chính là Lữ Chung, người cầm đầu một hắc bang lớn tại Yên quốc. Đối với Ngô Sách, Lữ Chung không chỉ là cánh tay đắc lực, mà còn là cánh cửa mở ra vô số mạng lưới và tiềm lực ngầm mà hắn cần cho kế hoạch của mình.
“Ta nghe nói, những người kia đều một mực trung thành với ngươi. Ngươi cho họ nơi ăn chốn ở, kéo họ ra khỏi đáy xã hội, họ nợ ngươi cả mạng sống. Lẽ nào ngươi còn ngại họ phản?”
Ngô Sách cười nhẹ, đôi mắt lóe lên ánh tính toán.
“Hơn nữa, nếu hợp tác, ta sẽ cung cấp đầy đủ nhu yếu phẩm. Không còn cảnh sống lẩn lút trong cống rãnh. Các ngươi sẽ có cuộc sống tốt hơn, an toàn hơn.”
Lữ Chung không đáp ngay. Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của một người con gái, giọng nói nhẹ nhàng năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Mục tiêu của ta… là sống sót. Không có ngươi, ta vẫn sống được.”
Câu trả lời điềm tĩnh, nhưng không khiến Ngô Sách nao núng. Hắn chỉ nhếch mép, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
“Vậy còn sức mạnh thì sao? Ngươi từng nói, muốn mạnh như A Quang, đại ca năm xưa của ngươi. Ta có thể chỉ ngươi con đường ấy.”
Vừa dứt lời, hắn quay sang đồng bạn là một người đàn ông to lớn, gương mặt lạnh như sắt đá. Đây là sư huynh của Ngô Sách trong tông môn, được hắn mượn xuống núi một thời gian, tu vi đã đạt tới Nhân cảnh tầng bảy, vượt xa đám võ giả tầm thường nơi đây.
Người kia không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước lên một bước rồi tung một cú đấm xuống đất.
Lữ Chung thoáng nhíu mày. Đòn đánh chẳng có gì lạ lẫm, dưới trướng hắn không thiếu kẻ đấm còn mạnh hơn thế. Nhưng rồi…
Ầm!
Một tiếng nổ trầm vang lên, mặt đất dưới chân như bị xé toạc. Khói bụi mịt mù bốc lên, những vết nứt chạy dài như mạng nhện. Một quyền đơn giản nhưng để lại sức hủy diệt mà từ trước đến nay Lữ Chung chưa từng chứng kiến. Lần đầu tiên, hắn thấy có người chỉ dùng tay không mà có thể gây ra loại lực phá hoại như thế.
Ngô Sách chậm rãi quay đầu lại, giọng nói như dòng nước lạnh:
“Thế nào? Hợp tác chứ, Lữ huynh? Ta cần nhân lực của ngươi, đổi lại, ngươi sẽ được tiếp xúc với thứ vũ lực đích thực, vượt xa giới hạn người thường. Một cơ hội để thoát khỏi vũng bùn này.”
Lữ Chung thu lại ánh mắt kinh ngạc. Dù chỉ là đại ca của một đám rác rưởi nơi đáy xã hội, hắn vẫn giữ được phong thái của một kẻ từng nắm quyền sinh sát. Sự kinh ngạc lắng lại sau một lớp bình tĩnh giả vờ.
Hắn gật đầu, khẽ cười.
“Xem ra, ta cũng chẳng còn lý do gì để từ chối nữa. Ngô công tử, hợp tác vui vẻ.”
…
Trong một căn sương lâu tọa lạc giữa khu phố thanh lâu náo nhiệt bậc nhất thành đô của Ngụy quốc, tiếng đàn nhẹ vang lên như tơ như khói, hòa lẫn cùng tiếng cười đùa say sưa của những công tử quyền quý.
Tầng hai, trong một gian phòng lụa là giăng kín, hương trầm nhẹ tỏa, Thái tử Ngụy quốc khoác áo lụa mỏng, tay ôm ngang lưng một mỹ nhân dung nhan yêu kiều, đang nằm dựa hờ trên đùi hắn, y phục xộc xệch, ánh mắt uể oải mà ẩn giấu một tia tĩnh lặng sâu thẳm.
Nàng là Công chúa Diên Khâu, hoàng tộc lưu vong của Yên quốc đã diệt vong, hiện thân là món đồ chơi sang trọng mà Thái tử Ngụy quốc đang sủng ái nhất. Kẻ ngu thì thấy nàng là một nữ nhân đẹp để ngắm, người tinh ý lại nhìn thấy nơi nàng một thứ gì đó khác biệt, ánh mắt của kẻ không chịu chôn vùi dĩ vãng.
Mặc dù phần lớn nam giới hoàng tộc Yên quốc đều bị xử tử, nữ giới đều bị sung làm kỹ nữ thanh lâu nhưng vị Diên Khâu công chúa lại có thể thành công tạo được tiếng vang từ thân phận kỹ nữ này, nàng dễ dàng hấp dẫn, mê hoặc đoán quan viên. Cuối cùng trở thành một người kề cận với vị Thái tử quyền năng này của Ngụy quốc.
Bên ngoài phòng, một bóng áo đen khẽ chớp động rồi xuất hiện trước cửa. Gã cung nhân vừa định ngăn lại, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một miếng lệnh bài sắc đen có khắc hình con mắt đang nhắm. Ánh mắt gã lập tức dại đi, vô thức lui sang một bên.
Cánh cửa mở ra không một tiếng động. Người áo đen cúi đầu thật sâu:
“Thái tử điện hạ, có người gửi quà đêm, là từ Ngô công tử.”
Thái tử Ngụy nhướng mày, tay vẫn vuốt nhẹ làn tóc đen nhánh của mỹ nhân trên đùi.
“Hắn còn chưa chết à? Bị Sở vương thanh trừng mà vẫn sống sót được, xem ra mạng lưới của hắn cũng ghê gớm thật.”
Gã áo đen dâng lên một phong thư, phong ấn đặc biệt, chỉ người biết ám hiệu mới mở được. Thái tử lật xem qua vài dòng, ánh mắt lập tức tối lại. Trong thư, Ngô Sách dùng những lời đầy cẩn trọng nhưng sắc bén, hé lộ nhiều nhược điểm đang tồn tại trong hệ thống quân sự của Sở quốc, thậm chí cả thông tin hành trình của đại quân trấn giữ biên giới phía nam, điều chỉ có nội gián cực cao cấp mới biết.
Hắn còn viết:
“Điện hạ, Sở quốc hiện nay tựa như một con mãnh thú no nê, tuy mạnh mẽ nhưng cũng đang dần chậm chạp. Nếu có kẻ quấy rối từ bên trong, cộng thêm thế lực Ngụy quốc ép từ ngoài, thì cho dù là mãnh thú cũng sẽ lộ cổ ra cho người ta chém."
Thái tử bật cười:
“Hắn muốn đổi tin tức lấy chỗ dựa từ ta? Rắn độc này thật biết thời điểm mà trườn mình ra khỏi vũng lầy.”
Nằm trên đùi hắn, Công chúa Diên Khâu khẽ cất tiếng, giọng ngái ngủ mà mềm mại:
“Là ai khiến điện hạ hứng thú vậy?”
Thái tử vuốt má nàng, cười khẽ:
“Một tên sát thủ có dã tâm làm thầy thiên hạ, nhưng hắn đủ thông minh để không làm rồng trong đống tro tàn. Nàng hẳn sẽ thích hắn đấy, hắn giống như nàng, đều là những kẻ chờ đợi.”
Nàng cười khẽ, mắt vẫn khép hờ:
“Vậy thì... giúp hắn đi. Một con rắn độc muốn cắn Sở quốc, có khi lại hữu dụng. Còn phần ta... ta cũng muốn thử xem, một kẻ như Ngô Sách liệu có đủ tư cách làm đồng minh, hay sẽ chỉ là một con tốt khác bị ta lợi dụng.”
Thái tử bật cười ha hả, tay nâng chén rượu:
“Tốt, vậy thì để rắn gặp cáo, cáo gặp quỷ. Cuộc chơi này càng lúc càng thú vị rồi. Quả thực đề nghị rất hấp dẫn, Sở đã thôn tính một phần tư diện tích đất của Ngụy quốc ta, nếu như lợi dụng được hắn thì ta có thể giành được công lớn, danh chính ngôn thuận bước lên vương vị.”
“Khi ấy, ta sẽ sắc phong nàng thành quân chủ của Yên quốc, khôi phục lại quốc gia của nàng, sẽ nằm dưới sự bảo hộ của Ngụy quốc ta”
Trong màn đêm, bóng áo đen khẽ cúi người rút lui. Mọi thứ đều âm thầm diễn ra dưới làn khói hương, nhưng trong bóng tối, ba thế lực – Ngô Sách, Thái tử Ngụy quốc, và công chúa Diên Khâu – đã bắt đầu chạm tay nhau qua những làn chỉ mỏng nhất, chuẩn bị xiết chặt cổ họng Sở quốc trong một ván cờ mà không ai biết rõ bên nào là con rối, bên nào là người điều khiển.
…
Bất chấp thế cục tam quốc ngày càng rối ren, Lý Uyển Như vẫn sống cuộc đời nô lệ khá thong thả. Từ sau khi Ngụy Doãn phát hiện ra dấu hiệu phóng túng bất thường nơi cô, cô đã ngầm hiểu: hắn đã bắt đầu nghi ngờ rằng cô không còn là một con rối vô tri, mà đã dần có tư tưởng riêng.
Từ chỗ chỉ biết lặng lẽ tuân lệnh, Lý Uyển Như đã bắt đầu đưa ra ý kiến dù không sắc sảo hay đột phá, nhưng lại khiến chủ nhân cực kỳ hài lòng. Một công cụ biết suy nghĩ nhưng không thể phản bội, vẫn trung thành tuyệt đối, so với một con rối chỉ biết vâng dạ rõ ràng có giá trị hơn nhiều.
Cô càng được Ngụy Doãn ưa chuộng, nhưng vẫn giấu kín khả năng thực sự của mình. Trong mắt hắn, Lý Uyển Như chỉ là một nữ nô có chút sức quyến rũ, đủ để khiến đám dong binh si mê mà dễ bề thao túng. Hắn không hề hay biết, một kẻ hữu dụng như Phùng Sâm đã âm thầm rơi vào vòng kiểm soát của ả nô lệ.
Hắn không còn thường xuyên lui tới tìm cô, vì đã bị dục vọng bị dập tắt bằng dấu ấn chế ngự, nhưng chỉ cần cảm giác hoan lạc còn lưu lại, chỉ cần một chút luyến tiếc khi hoan hảo... đã đủ để Lý Uyển Như nắm lấy cổ sợi xích nơi con sói cô độc này.
Căn phòng nhỏ tại bản doanh của Thôn Thiên đoàn chìm trong ánh sáng nhàn nhạt từ hai ngọn nến đặt trên bàn, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhuộm không gian một màu dục vọng. Căn phòng đơn sơ chẳng có gì đặc biệt nhưng lại có một bầu không khí nặng trĩu bởi hơi thở dồn dập, tiếng rên rỉ, và thứ mùi hỗn hợp của mồ hôi, hương nước hoa rẻ tiền trên cơ thể Lý Uyển Như, cùng với sự nam tính nồng đậm từ Ngụy Doãn.
Lý Uyển Như đứng giữa phòng, chiếc váy lụa đỏ mỏng manh chỉ vừa kịp kéo lên ngang eo, để lộ đôi vai trắng ngần lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn. Phần thượng váy trễ nải, lỏng lẻo ôm lấy bầu ngực căng đầy, mép vải mỏng bị kéo xuống, để lộ đường cong gợi cảm nơi khe ngực, rung lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở gấp gáp của cô. Đôi chân dài nuột nà, một bên đã bị Ngụy Doãn nâng cao, gác lên vai hắn, để lộ hoàn toàn hạ thân không một mảnh vải che chắn. Âm hộ của cô, ướt át và đỏ hồng, đang bị dương vật cương cứng của Ngụy Doãn ra vào không ngừng, mỗi cú thúc mạnh mẽ khiến cả cơ thể cô rung lên, phát ra những âm thanh “bạch… bạch…” dâm đãng, vang vọng trong không gian chật hẹp.
Ngụy Doãn, thân hình cao lớn, cơ bắp săn chắc, đứng vững phía sau cô, một tay nắm lấy eo Lý Uyển Như, giữ chặt để cô không ngã, tay còn lại bấu vào đùi cô, móng tay cắm nhẹ vào làn da trắng mịn. Hắn không mặc áo, để lộ lồng ngực rắn rỏi lấm tấm mồ hôi, từng cơ bắp co giật mỗi khi hắn đẩy hông, đưa dương vật vào sâu hơn trong cơ thể cô. Mái tóc đen của hắn bết lại, vài lọn rơi lòa xòa trước trán, đôi mắt sắc lạnh giờ đây cháy bỏng dục vọng, nhìn xuống nơi hai cơ thể giao nhau với sự thỏa mãn của một kẻ chinh phục.
“... Ah... ah... chủ nhân, để... Ah... ah... Uyển nô mặc trang phục đã.”
Lý Uyển Như rên rỉ, giọng nói ngọt ngào xen lẫn nũng nịu, nhưng lại mang theo một sự quyến rũ chết người, như thể cô đang cố tình khơi gợi thêm ngọn lửa trong lòng Ngụy Doãn. Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, hơi thở đứt quãng, mỗi tiếng rên như một nhát búa đập vào bản năng của hắn. Cô ngả đầu ra sau, mái tóc dài chạm vào lưng Ngụy Doãn, cọ xát vào da thịt hắn, tạo thêm một tầng kích thích.
Ngụy Doãn không đáp, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo, cực kỳ hài lòng với biểu cảm của Lý Uyển Như, sau khi tâm trí thức tình dường như cô càng ngoan ngoãn hơn, càng dâm đãng hơn, thực sự rất hợp khẩu vị của hắn.
Hắn không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc, mỗi cú thúc mạnh hơn, sâu hơn, khiến Lý Uyển Như phải cắn môi để kìm lại những tiếng rên lớn hơn. Âm thanh nhóp nhép ẩm ướt hòa cùng tiếng da thịt va chạm, như một bản nhạc dâm loạn vang lên không ngừng. Cô cố bám tay vào mép bàn gỗ phía trước, nhưng bàn tay run rẩy, móng tay cào lên mặt gỗ, để lại những vệt xước nông.
Chiếc váy lụa đỏ giờ đã bị xô lệch hoàn toàn, tụt xuống ngang eo, để lộ cặp mông tròn trịa của Lý Uyển Như, rung lên theo mỗi nhịp đẩy của Ngụy Doãn. Hắn cúi xuống, môi lướt qua gáy cô, cắn nhẹ vào làn da trắng mịn, để lại một dấu đỏ mờ. Một tay hắn rời khỏi eo cô, luồn lên trước, xé toạc phần thượng váy còn lại, khiến đôi bầu ngực căng tròn bật ra, rung động trong không khí. Hắn nắm lấy một bên, bóp mạnh, ngón tay lướt qua núm vú hồng hào, khiến Lý Uyển Như khẽ cong người, phát ra một tiếng rên dài đầy khoái lạc.
“Chủ nhân ... Ah... ah... chậm… chậm lại… Uyển nô… không chịu nổi…”
Cô thở hổn hển, nhưng giọng nói lại mang theo sự khiêu khích, như thể cô biết rõ mình càng nói vậy, Ngụy Doãn càng bị kích thích. Quả nhiên, hắn cười khàn, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.
“Không chịu nổi? Vậy thì chịu thêm đi.” Giọng hắn trầm thấp, đầy uy quyền, trước khi đẩy mạnh một cú khiến cô phải hét lên, cơ thể run rẩy dữ dội.
Căn phòng nhỏ như rung chuyển theo nhịp điệu của hai người. Lý Uyển Như, lúc này lại như một kỹ nữ dâm loạn, cơ thể cô uốn éo, đáp ứng từng nhịp thúc của Ngụy Doãn, đôi mắt khép hờ ánh lên sự mê đắm, như thể đã hoàn toàn buông mình vào khoái lạc.
Ngụy Doãn, kẻ luôn tự hào về quyền lực và sự kiểm soát, giờ đây cũng không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn chìm vào cơn say dục vọng, mỗi cú thúc là một lần khẳng định sự chiếm hữu của mình. Hắn kéo Lý Uyển Như sát vào người, để cơ thể cô dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận từng nhịp rung động từ cô.
“Nói, ngươi là của ai?” Hắn gầm gừ, giọng đầy đe dọa, nhưng cũng xen lẫn sự thỏa mãn.
“... Ah... ah... Uyển nô… là của ... Ah... ah... chủ nhân… chỉ của chủ nhân…”
Lý Uyển Như đáp, giọng run rẩy, nhưng ánh mắt cô lại lóe lên một tia tinh ranh, như thể cô biết rõ mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, và cô đang tận hưởng nó.
Âm thanh dâm mỹ cuối cùng cũng kết thúc khi Ngụy Doãn bắn ra tất cả tinh túy của hắn vào âm hộ của Lý Uyển Như. Trước khi quay người bỏ đi, để lại ả nô lệ đang thở dốc, cố mặc lại trang phục của mình, hắn nói:
“Không cho phép ngươi mặc đồ lót, cơ thể ngươi sẽ đóng vai trò quan trọng trong yến hội.”
Bình luận facebook