Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-431
Chương 432: Từ chối
Nghe thấy tiếng, hai người kinh 3ngạc, sau đó cùng nhìn qua.
Đúng là thanh niên có thể 9chất tốt, cho dù vừa làm phẫu t0huật, cả người đều bị tiêm thuố9c mê, nhưng trong một thời gian ngắn Minh Duệ Viễn đã tỉnh lại rồi
Hiệu lực của thuốc mê dần dần biến mất, cơn đau đớn ở miệng vết thương được khâu lại cũng dần trở nên dữ dội hơn, chẳng trách cậu ta đau đến mức rên rỉ.
“Minh Duệ Viễn, cậu có thể nghe thấy tôi nói không?”
Phó Cẩm Hành đi tới, cúi người xuống, lớn tiếng hỏi.
Hơn nữa, sở dĩ cậu ta trúng đạn cũng là gieo gió gặt bão mà thôi
Ai bảo cậu ta cứ nhất quyết xông ra, xảy ra xung đột với người của Mộ Kính Nhất?
Một khi Minh Duệ Viễn trúng đạn, bọn họ thậm chí còn không có khả năng tiến hành đàm phán với Mộ Kính Nhất nữa.
“Chị, giọng điệu chị như vậy là có ý gì..
tôi là vì chị mới trúng đạn..
khụ...” Thấy thái độ của Mạnh Tri Ngư đối với mình không nóng không lạnh, Minh Duệ Viễn cảm thấy vô cùng tổn thương, cậu ta oán trách, còn muốn ngồi dậy
Kết quả, không cẩn thận động đến miệng vết thương vừa mới khâu lại, chỉ nghe thấy Minh Duệ Viễn hét to một tiếng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh
Phó Cẩm Hành ấn vai cậu ta xuống, không cho cậu ta lộn xộn nữa
“Cẩn thận, nếu cậu muốn làm rách miệng vết thương ra, tôi không bảo đảm chắc chắn sẽ có người đến khâu lại cho cậu lần nữa đâu!”
Hắn nói thật
“Đừng ồn ào, tôi đâu có điếc.”
Mấy giây sau, Minh Duệ Viễn không chút khách sáo lườm hắn một cái.
Nói xong, cậu ta lại rên rỉ.
“Cậu đừng có rên nữa, viên đạn đã được lấy ra rồi, bác sĩ đã làm phẫu thuật cho cậu, đau là chuyện đương nhiên.” Mạnh Tri Ngư đứng ở bên cạnh, giọng nói không quá nhẹ nhàng
Đã đến lúc này rồi, nếu bảo cô đi dỗ dành Minh Duệ Viễn như dỗ một đứa trẻ thì hoàn toàn không thể
Kết quả, không cẩn thận động đến miệng vết thương vừa mới khâu lại, chỉ nghe thấy Minh Duệ Viễn hét to một tiếng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh
Phó Cẩm Hành ấn vai cậu ta xuống, không cho cậu ta lộn xộn nữa
“Cẩn thận, nếu cậu muốn làm rách miệng vết thương ra, tôi không bảo đảm chắc chắn sẽ có người đến khâu lại cho cậu lần nữa đâu!”
Hắn nói thật
Loại người có tâm trạng bất ổn như Mộ Kính Nhất, một giây trước còn sợ Minh Duệ Viễn sẽ chết, một giây sau nói không chừng còn mặc kệ sống chết của cậu ta.
Hơn nữa, bọn họ căn bản không phải là anh em, chỉ là Mộ Kính Nhất hiểu lầm thôi.
“Còn nữa, tôi nói với cậu một chuyện.” Phó Cẩm Hành lo lắng trong phòng nghỉ sẽ có camera giám sát, hoặc đặt thiết bị nghe trộm, vì vậy, hắn cầm một tay Minh Duệ Viễn lên, định viết cho cậu ta xem
“Này, anh làm gì thế? Đừng tưởng là tôi bị thương..
thì có thể chiêm tiện nghi của tôi..
ông đây là trai thẳng..
anh là đàn ông còn sờ tay tôi làm gì...” Minh Duệ Viễn nghẹn họng nhìn Phó Cẩm Hành, không biết hắn phát điên vì chuyện gì mà lại cầm tay mình, còn nắm rõ chặt nữa chứ
Phó Cẩm Hành không quan tâm đến phản ứng của cậu ta, lấy cái chăn trên người Minh Duệ Viễn che khuất tay hai người, sau đó giơ ngón trỏ ra, viết chữ lên lòng bàn tay cậu ta.
Lúc đầu, Minh Duệ Viễn còn trợn mắt, chẳng thèm ngó tới
Theo động tác của Phó Cẩm Hành, cuối cùng nét mặt cậu ta cũng thay đổi, bắt đầu trở nên nghiêm túc, dường như đang xem từng chữ kia có nghĩa gì.
Một lát sau, Phó Cẩm Hành đã viết xong những gì mình muốn nói
Vì muốn để Minh Duệ Viễn có thể cảm nhận được, hắn viết rất chậm
Hắn nói với Minh Duệ Viễn, Mộ Kính Nhất hiểu lầm cậu ta là con trai của Minh Đạt, coi cậu ta như em trai cùng cha khác mẹ với mình, cho nên mới gọi bác sĩ tới, lập tức làm phẫu thuật cho cậu ta.
Nếu như để Mộ Kính Nhất biết được Minh Duệ Viễn và Minh Đạt lại không có quan hệ gì, chỉ có thể coi là đứa trẻ được ông ta nhận nuôi, thì rất có thể Mộ Kính Nhất sẽ trở mặt, thậm chí cho rằng Minh Duệ Viễn là một tên lừa đảo, sẽ đối phó với cậu ta.
Vì vậy, ý của Phó Cẩm Hành là muốn Minh Duệ Viễn tạm thời không được nói sự thật với Mộ Kính Nhất.
Nói ngắn gọn, chính là kéo dài thêm được ngày nào tốt ngày đó
“Ừm, tôi biết rồi.”
Minh Duệ Viễn không nói gì, chỉ gật đầu
Cậu ta cũng không ngốc, nếu như không cẩn thận bị Mộ Kính Nhất hiểu lầm, vậy cũng là tự hắn chuốc lấy, đáng đời
Chỉ cần hắn không nhắc đến, Minh Duệ Viễn cảm thấy mình cũng không có nghĩa vụ phải nói ra sự thật
Nhìn người tự phụ như hắn mà bị xấu mặt, chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy vô cùng thoải mái
“Nhưng bây giờ cậu đã như vậy rồi, trước hết phải nghỉ ngơi thật tốt
Cho dù tiếp theo xảy ra chuyện gì đi nữa, cậu cũng đừng tham gia vào, chú ý giữ sức khỏe của mình.” Việc đến nước này rồi, Phó Cẩm Hành chỉ có thể làm một người không giữ chữ tín, đơn phương cắt đứt liên hệ với Minh Duệ Viễn.
Hắn cũng là vì nghĩ cho Minh Duệ Viễn, mặc dù vết thương của cậu ta là ở phần bụng, nhưng miệng vết thương cũng không nhỏ, hơn nữa còn đang chảy máu, một khi bị nhiễm trùng, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chuyện cứu Tỉnh Tỉnh quả thực là vô cùng cấp bách, nhưng cũng không cần phải bồi thêm một mạng người.
“Ha ha, tôi tưởng anh còn mong tôi chết sớm đi chứ
Phó Cẩm Hành, anh bớt ở đây giả nhân giả nghĩa đi, giữa chúng ta còn có một món nợ chưa tính xong đâu, tôi và Tập đoàn Minh Thị đều sẽ không bỏ qua cho anh!” Minh Duệ miễn cưỡng lên tinh thần, nửa thật nửa giả nói.
Hắn nghĩ, nếu như Mộ Kính Nhất thật sự biến thái đến mức nghe lén cuộc đối thoại giữa bọn họ, nghe đến đây, có lẽ sẽ càng thêm tin tưởng mình và Phó Cẩm Hành không phải đồng bọn của nhau.
Quả nhiên mấy tên vệ sĩ canh giữ ngoài cửa nghe không bỏ sót một chữ nào, đồng thời, cũng chuyển lại cho Mộ Kính Nhất không sót một chữ.
Còn hành động giữa Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Viễn, bọn họ không nhìn thấy, vì vậy đương nhiên là không cách nào báo cáo lại
“Không muốn phí lời với hai người nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Minh Duệ Viễn nghiến răng nghiến lợi vì đau, mỗi lần nói mấy chữ, sẽ phải hít sâu một hơi, khản cả tiếng
Đến lúc này rồi, cậu ta cũng không cần phải tỏ vẻ nữa, huống hồ cũng không gắng gượng nổi nữa rồi.
Nếu như Mộ Kính Nhất chủ động liên lạc với Minh Đạt, sẽ lập tức vạch trần được lời nói dối của bọn họ, cho nên ba người đều đang đánh cược, cược xem rốt cuộc lúc nào Mộ Kính Nhất sẽ đi tìm Minh Đạt
Cảm giác chờ đợi trong lo lắng, thấp thỏm..
thật sự không dễ chịu chút nào.
Đối với Mộ Kính Nhất mà nói, nhận lại cha mẹ ruột của mình, không phải một việc khó
Chỉ có điều, tạm thời hắn không muốn làm như vậy
Bởi vì mẹ nuôi của hắn - bà Bruno, đã không còn nhiều thời gian ở lại thế giới này nữa rồi, theo suy đoán của bác sĩ, cùng lắm chỉ còn hai đến ba tháng, thậm chí có thể còn ngắn hơn
Chính vì vậy, Mộ Kính Nhất mới âm thầm ra quyết định, lúc mẹ nuôi hắn còn sống, hắn sẽ không đi gặp Mai Lan và Minh Đạt.
Sau khi bà Bruno vĩnh biệt cõi đời, hắn sẽ đi giải quyết những chuyện và những người đáng lẽ phải giải quyết từ lâu rồi kia
Nếu như không phải đám người Phó Cẩm Hành tự ý xuất hiện ở đây, Mộ Kính Nhất định qua mấy tháng nữa mới chủ động đến Trung Hải tìm bọn họ
Hắn lái xe về phía bệnh viện, thăm mẹ nuôi của mình
Bà Bruno hiểu rất rõ bệnh tình của mình, bà vô cùng thản nhiên, thậm chí còn muốn an ủi chồng và hai đứa con trai.
Xác định mình không còn nhiều thời gian nữa, bà còn yêu cầu ở lại trong bệnh viện, tránh cho đến lúc hấp hối sắp chết, còn phải hành người nhà đưa bà từ nhà đến bệnh viện.
“Con trai thân yêu của mẹ.” Vừa thấy Mộ Kính Nhất xuất hiện ở phòng bệnh, bà Bruno lập tức đặt cuốn sách trong tay xuống, dang hai tay ra, dịu dàng gọi
Bây giờ bà đã không thể đứng thẳng được nữa, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, để cho y tá đưa ra ban công phơi nắng
Mặc dù như thế nhưng quần áo của bà Bruno vẫn chỉnh tề, tóc tai được chải cẩn thận, thậm chí còn tô son.
“Mẹ.”
Mộ Kính Nhất cung kính đi tới, ôm lấy bà, hôn lên mặt bà một cái.
“Sao Rand lại không đi cùng con? Nếu như thằng nhóc kia cũng giống như con để cho mẹ bớt lo đi thì tốt biết mấy.” Bà Bruno nhìn ra phía sau hắn, thấy không có một bóng người, bà có vẻ hơi thất vọng, nói.
Trên thực tế, Rand đang ở trong một phòng bệnh ngay dưới tầng.
Hẳn bị Phó Cẩm Hành đánh trúng mũi, gãy xương mũi, bị thương không nhẹ, cần phải làm phẫu thuật nối xương
Nhưng tất cả mọi người đều giấu bà Bruno, tránh để bà lo lắng
“Mẹ, Rand đi bàn chuyện làm ăn rồi, mấy ngày nữa sẽ đến đây thăm mẹ.” Mộ Kính Nhất mấy chục năm vẫn vậy, luôn nói dối thay Rand, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Con đừng lừa mẹ, nhất định là nó lại gây ra hoa rồi, mẹ thật không biết tại sao mẹ lại nuôi được một đứa con trai như vậy nữa.”
Bà Bruno vừa nói, vừa tìm cây thánh giá trước ngực, lặng lẽ cầu nguyện, hình như đang khẩn cầu khoan dung.
“Sau khi mẹ chết, con phải sống thật tốt, buông bỏ hết tất cả những thù hận tích tụ trong lòng, để cho tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đều qua đi, được không?”
Mặc dù chỉ là mẹ nuôi, nhưng tự tay nuôi đứa trẻ này lớn lên, cho nên bà Bruno hiểu rất rõ tính cách Mộ Kính Nhất.
Bà đã sớm đã nhìn ra, trong lòng của hắn có thù hận, hơn nữa, theo thời gian trôi đi, sự thù hận này không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng sâu
“Mẹ, con với mẹ đi phơi nắng đi.” Mộ Kính Nhất đẩy xe lăn, chậm rãi đi đến một góc ban công, sau đó cầm một cái chăn lông, phủ lên đùi bà Bruno.
Hơn nửa tiếng sau đó, hai người yên tĩnh phơi nắng, thỉnh thoảng lại nhắc đến mấy chuyện thú vị hồi còn bé, rất vui vẻ hòa thuận
Mãi cho đến khi bà Bruno lộ vẻ mệt mỏi, y tá mới đi tới nhắc nhở Mộ Kính Nhất là bà nên nghỉ ngơi rồi, hắn mới rời đi.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Mộ Kính Nhất không rời khỏi bệnh viện ngay, mà lại đến thăm Rand
Rand đã làm phẫu thuật xong, mũi hắn bị quấn một miếng băng gạc rất lớn, che mất gần nửa khuôn mặt, nhìn có chút buồn cười
Nhưng mà, không một ai dám tỏ vẻ cười đùa ở trước mặt hắn.
Lúc trước có một y tá không nhịn được, lúc thay thuốc cho hắn đã cười, kết quả, cô ta suýt nữa bị Rand bóp chết
Từ đó về sau, không còn ai dám thể hiện ra bất cứ thái độ nào nữa.
Thấy Mộ Kính Nhất, Rand lập tức ngồi dậy, phẫn nộ hét lên: “Anh bắt được bọn chúng chưa?” Bởi vì vừa làm phẫu thuật mũi xong, nên nghe giọng hắn hơi ồm ồm
Hành động quá mạnh nên xương mũi lại đau nhức nhối, Rand bị đau, cũng không dám hộ to giống như vừa rồi nữa.
“Ừ, người đã ở trong tay anh rồi.” Mộ Kính Nhất gật đầu.
Nghe vậy, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Rand cũng được hạ xuống
Lại có người dám ra tay đánh hắn ngay trên địa bàn của hắn, hơn nữa còn dám chạy trốn?
Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị người ta cười vào mặt, sau này hắn sẽ không thể lăn lộn được nữa sao!
“Tốt, vậy anh giao người cho em đi.”
Rand đan hai tay vào nhau, dùng sức siết chặt, làm cho khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc
Hắn thề, hắn phải đánh cái người đàn ông tên Phó Cẩm Hành kia từ từ đến chết, sẽ bán người phụ nữ của hắn vào chỗ dơ bẩn nhất, để cho cô bị hành hạ đến chết!
“Anh xin lỗi, Rand, anh sẽ không giao bọn họ cho em
Em yên tâm, em sẽ không bị đánh oan uổng vậy đâu, anh sẽ đòi lại món nợ này thay em
Nhưng mà, người phải ở trong tay anh.” Không ngờ Mộ Kinh Nhất lại nhất quyết từ chối yêu cầu của Rand.
Nghe thấy tiếng, hai người kinh 3ngạc, sau đó cùng nhìn qua.
Đúng là thanh niên có thể 9chất tốt, cho dù vừa làm phẫu t0huật, cả người đều bị tiêm thuố9c mê, nhưng trong một thời gian ngắn Minh Duệ Viễn đã tỉnh lại rồi
Hiệu lực của thuốc mê dần dần biến mất, cơn đau đớn ở miệng vết thương được khâu lại cũng dần trở nên dữ dội hơn, chẳng trách cậu ta đau đến mức rên rỉ.
“Minh Duệ Viễn, cậu có thể nghe thấy tôi nói không?”
Phó Cẩm Hành đi tới, cúi người xuống, lớn tiếng hỏi.
Hơn nữa, sở dĩ cậu ta trúng đạn cũng là gieo gió gặt bão mà thôi
Ai bảo cậu ta cứ nhất quyết xông ra, xảy ra xung đột với người của Mộ Kính Nhất?
Một khi Minh Duệ Viễn trúng đạn, bọn họ thậm chí còn không có khả năng tiến hành đàm phán với Mộ Kính Nhất nữa.
“Chị, giọng điệu chị như vậy là có ý gì..
tôi là vì chị mới trúng đạn..
khụ...” Thấy thái độ của Mạnh Tri Ngư đối với mình không nóng không lạnh, Minh Duệ Viễn cảm thấy vô cùng tổn thương, cậu ta oán trách, còn muốn ngồi dậy
Kết quả, không cẩn thận động đến miệng vết thương vừa mới khâu lại, chỉ nghe thấy Minh Duệ Viễn hét to một tiếng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh
Phó Cẩm Hành ấn vai cậu ta xuống, không cho cậu ta lộn xộn nữa
“Cẩn thận, nếu cậu muốn làm rách miệng vết thương ra, tôi không bảo đảm chắc chắn sẽ có người đến khâu lại cho cậu lần nữa đâu!”
Hắn nói thật
“Đừng ồn ào, tôi đâu có điếc.”
Mấy giây sau, Minh Duệ Viễn không chút khách sáo lườm hắn một cái.
Nói xong, cậu ta lại rên rỉ.
“Cậu đừng có rên nữa, viên đạn đã được lấy ra rồi, bác sĩ đã làm phẫu thuật cho cậu, đau là chuyện đương nhiên.” Mạnh Tri Ngư đứng ở bên cạnh, giọng nói không quá nhẹ nhàng
Đã đến lúc này rồi, nếu bảo cô đi dỗ dành Minh Duệ Viễn như dỗ một đứa trẻ thì hoàn toàn không thể
Kết quả, không cẩn thận động đến miệng vết thương vừa mới khâu lại, chỉ nghe thấy Minh Duệ Viễn hét to một tiếng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh
Phó Cẩm Hành ấn vai cậu ta xuống, không cho cậu ta lộn xộn nữa
“Cẩn thận, nếu cậu muốn làm rách miệng vết thương ra, tôi không bảo đảm chắc chắn sẽ có người đến khâu lại cho cậu lần nữa đâu!”
Hắn nói thật
Loại người có tâm trạng bất ổn như Mộ Kính Nhất, một giây trước còn sợ Minh Duệ Viễn sẽ chết, một giây sau nói không chừng còn mặc kệ sống chết của cậu ta.
Hơn nữa, bọn họ căn bản không phải là anh em, chỉ là Mộ Kính Nhất hiểu lầm thôi.
“Còn nữa, tôi nói với cậu một chuyện.” Phó Cẩm Hành lo lắng trong phòng nghỉ sẽ có camera giám sát, hoặc đặt thiết bị nghe trộm, vì vậy, hắn cầm một tay Minh Duệ Viễn lên, định viết cho cậu ta xem
“Này, anh làm gì thế? Đừng tưởng là tôi bị thương..
thì có thể chiêm tiện nghi của tôi..
ông đây là trai thẳng..
anh là đàn ông còn sờ tay tôi làm gì...” Minh Duệ Viễn nghẹn họng nhìn Phó Cẩm Hành, không biết hắn phát điên vì chuyện gì mà lại cầm tay mình, còn nắm rõ chặt nữa chứ
Phó Cẩm Hành không quan tâm đến phản ứng của cậu ta, lấy cái chăn trên người Minh Duệ Viễn che khuất tay hai người, sau đó giơ ngón trỏ ra, viết chữ lên lòng bàn tay cậu ta.
Lúc đầu, Minh Duệ Viễn còn trợn mắt, chẳng thèm ngó tới
Theo động tác của Phó Cẩm Hành, cuối cùng nét mặt cậu ta cũng thay đổi, bắt đầu trở nên nghiêm túc, dường như đang xem từng chữ kia có nghĩa gì.
Một lát sau, Phó Cẩm Hành đã viết xong những gì mình muốn nói
Vì muốn để Minh Duệ Viễn có thể cảm nhận được, hắn viết rất chậm
Hắn nói với Minh Duệ Viễn, Mộ Kính Nhất hiểu lầm cậu ta là con trai của Minh Đạt, coi cậu ta như em trai cùng cha khác mẹ với mình, cho nên mới gọi bác sĩ tới, lập tức làm phẫu thuật cho cậu ta.
Nếu như để Mộ Kính Nhất biết được Minh Duệ Viễn và Minh Đạt lại không có quan hệ gì, chỉ có thể coi là đứa trẻ được ông ta nhận nuôi, thì rất có thể Mộ Kính Nhất sẽ trở mặt, thậm chí cho rằng Minh Duệ Viễn là một tên lừa đảo, sẽ đối phó với cậu ta.
Vì vậy, ý của Phó Cẩm Hành là muốn Minh Duệ Viễn tạm thời không được nói sự thật với Mộ Kính Nhất.
Nói ngắn gọn, chính là kéo dài thêm được ngày nào tốt ngày đó
“Ừm, tôi biết rồi.”
Minh Duệ Viễn không nói gì, chỉ gật đầu
Cậu ta cũng không ngốc, nếu như không cẩn thận bị Mộ Kính Nhất hiểu lầm, vậy cũng là tự hắn chuốc lấy, đáng đời
Chỉ cần hắn không nhắc đến, Minh Duệ Viễn cảm thấy mình cũng không có nghĩa vụ phải nói ra sự thật
Nhìn người tự phụ như hắn mà bị xấu mặt, chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy vô cùng thoải mái
“Nhưng bây giờ cậu đã như vậy rồi, trước hết phải nghỉ ngơi thật tốt
Cho dù tiếp theo xảy ra chuyện gì đi nữa, cậu cũng đừng tham gia vào, chú ý giữ sức khỏe của mình.” Việc đến nước này rồi, Phó Cẩm Hành chỉ có thể làm một người không giữ chữ tín, đơn phương cắt đứt liên hệ với Minh Duệ Viễn.
Hắn cũng là vì nghĩ cho Minh Duệ Viễn, mặc dù vết thương của cậu ta là ở phần bụng, nhưng miệng vết thương cũng không nhỏ, hơn nữa còn đang chảy máu, một khi bị nhiễm trùng, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chuyện cứu Tỉnh Tỉnh quả thực là vô cùng cấp bách, nhưng cũng không cần phải bồi thêm một mạng người.
“Ha ha, tôi tưởng anh còn mong tôi chết sớm đi chứ
Phó Cẩm Hành, anh bớt ở đây giả nhân giả nghĩa đi, giữa chúng ta còn có một món nợ chưa tính xong đâu, tôi và Tập đoàn Minh Thị đều sẽ không bỏ qua cho anh!” Minh Duệ miễn cưỡng lên tinh thần, nửa thật nửa giả nói.
Hắn nghĩ, nếu như Mộ Kính Nhất thật sự biến thái đến mức nghe lén cuộc đối thoại giữa bọn họ, nghe đến đây, có lẽ sẽ càng thêm tin tưởng mình và Phó Cẩm Hành không phải đồng bọn của nhau.
Quả nhiên mấy tên vệ sĩ canh giữ ngoài cửa nghe không bỏ sót một chữ nào, đồng thời, cũng chuyển lại cho Mộ Kính Nhất không sót một chữ.
Còn hành động giữa Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Viễn, bọn họ không nhìn thấy, vì vậy đương nhiên là không cách nào báo cáo lại
“Không muốn phí lời với hai người nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Minh Duệ Viễn nghiến răng nghiến lợi vì đau, mỗi lần nói mấy chữ, sẽ phải hít sâu một hơi, khản cả tiếng
Đến lúc này rồi, cậu ta cũng không cần phải tỏ vẻ nữa, huống hồ cũng không gắng gượng nổi nữa rồi.
Nếu như Mộ Kính Nhất chủ động liên lạc với Minh Đạt, sẽ lập tức vạch trần được lời nói dối của bọn họ, cho nên ba người đều đang đánh cược, cược xem rốt cuộc lúc nào Mộ Kính Nhất sẽ đi tìm Minh Đạt
Cảm giác chờ đợi trong lo lắng, thấp thỏm..
thật sự không dễ chịu chút nào.
Đối với Mộ Kính Nhất mà nói, nhận lại cha mẹ ruột của mình, không phải một việc khó
Chỉ có điều, tạm thời hắn không muốn làm như vậy
Bởi vì mẹ nuôi của hắn - bà Bruno, đã không còn nhiều thời gian ở lại thế giới này nữa rồi, theo suy đoán của bác sĩ, cùng lắm chỉ còn hai đến ba tháng, thậm chí có thể còn ngắn hơn
Chính vì vậy, Mộ Kính Nhất mới âm thầm ra quyết định, lúc mẹ nuôi hắn còn sống, hắn sẽ không đi gặp Mai Lan và Minh Đạt.
Sau khi bà Bruno vĩnh biệt cõi đời, hắn sẽ đi giải quyết những chuyện và những người đáng lẽ phải giải quyết từ lâu rồi kia
Nếu như không phải đám người Phó Cẩm Hành tự ý xuất hiện ở đây, Mộ Kính Nhất định qua mấy tháng nữa mới chủ động đến Trung Hải tìm bọn họ
Hắn lái xe về phía bệnh viện, thăm mẹ nuôi của mình
Bà Bruno hiểu rất rõ bệnh tình của mình, bà vô cùng thản nhiên, thậm chí còn muốn an ủi chồng và hai đứa con trai.
Xác định mình không còn nhiều thời gian nữa, bà còn yêu cầu ở lại trong bệnh viện, tránh cho đến lúc hấp hối sắp chết, còn phải hành người nhà đưa bà từ nhà đến bệnh viện.
“Con trai thân yêu của mẹ.” Vừa thấy Mộ Kính Nhất xuất hiện ở phòng bệnh, bà Bruno lập tức đặt cuốn sách trong tay xuống, dang hai tay ra, dịu dàng gọi
Bây giờ bà đã không thể đứng thẳng được nữa, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, để cho y tá đưa ra ban công phơi nắng
Mặc dù như thế nhưng quần áo của bà Bruno vẫn chỉnh tề, tóc tai được chải cẩn thận, thậm chí còn tô son.
“Mẹ.”
Mộ Kính Nhất cung kính đi tới, ôm lấy bà, hôn lên mặt bà một cái.
“Sao Rand lại không đi cùng con? Nếu như thằng nhóc kia cũng giống như con để cho mẹ bớt lo đi thì tốt biết mấy.” Bà Bruno nhìn ra phía sau hắn, thấy không có một bóng người, bà có vẻ hơi thất vọng, nói.
Trên thực tế, Rand đang ở trong một phòng bệnh ngay dưới tầng.
Hẳn bị Phó Cẩm Hành đánh trúng mũi, gãy xương mũi, bị thương không nhẹ, cần phải làm phẫu thuật nối xương
Nhưng tất cả mọi người đều giấu bà Bruno, tránh để bà lo lắng
“Mẹ, Rand đi bàn chuyện làm ăn rồi, mấy ngày nữa sẽ đến đây thăm mẹ.” Mộ Kính Nhất mấy chục năm vẫn vậy, luôn nói dối thay Rand, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Con đừng lừa mẹ, nhất định là nó lại gây ra hoa rồi, mẹ thật không biết tại sao mẹ lại nuôi được một đứa con trai như vậy nữa.”
Bà Bruno vừa nói, vừa tìm cây thánh giá trước ngực, lặng lẽ cầu nguyện, hình như đang khẩn cầu khoan dung.
“Sau khi mẹ chết, con phải sống thật tốt, buông bỏ hết tất cả những thù hận tích tụ trong lòng, để cho tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đều qua đi, được không?”
Mặc dù chỉ là mẹ nuôi, nhưng tự tay nuôi đứa trẻ này lớn lên, cho nên bà Bruno hiểu rất rõ tính cách Mộ Kính Nhất.
Bà đã sớm đã nhìn ra, trong lòng của hắn có thù hận, hơn nữa, theo thời gian trôi đi, sự thù hận này không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng sâu
“Mẹ, con với mẹ đi phơi nắng đi.” Mộ Kính Nhất đẩy xe lăn, chậm rãi đi đến một góc ban công, sau đó cầm một cái chăn lông, phủ lên đùi bà Bruno.
Hơn nửa tiếng sau đó, hai người yên tĩnh phơi nắng, thỉnh thoảng lại nhắc đến mấy chuyện thú vị hồi còn bé, rất vui vẻ hòa thuận
Mãi cho đến khi bà Bruno lộ vẻ mệt mỏi, y tá mới đi tới nhắc nhở Mộ Kính Nhất là bà nên nghỉ ngơi rồi, hắn mới rời đi.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Mộ Kính Nhất không rời khỏi bệnh viện ngay, mà lại đến thăm Rand
Rand đã làm phẫu thuật xong, mũi hắn bị quấn một miếng băng gạc rất lớn, che mất gần nửa khuôn mặt, nhìn có chút buồn cười
Nhưng mà, không một ai dám tỏ vẻ cười đùa ở trước mặt hắn.
Lúc trước có một y tá không nhịn được, lúc thay thuốc cho hắn đã cười, kết quả, cô ta suýt nữa bị Rand bóp chết
Từ đó về sau, không còn ai dám thể hiện ra bất cứ thái độ nào nữa.
Thấy Mộ Kính Nhất, Rand lập tức ngồi dậy, phẫn nộ hét lên: “Anh bắt được bọn chúng chưa?” Bởi vì vừa làm phẫu thuật mũi xong, nên nghe giọng hắn hơi ồm ồm
Hành động quá mạnh nên xương mũi lại đau nhức nhối, Rand bị đau, cũng không dám hộ to giống như vừa rồi nữa.
“Ừ, người đã ở trong tay anh rồi.” Mộ Kính Nhất gật đầu.
Nghe vậy, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Rand cũng được hạ xuống
Lại có người dám ra tay đánh hắn ngay trên địa bàn của hắn, hơn nữa còn dám chạy trốn?
Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị người ta cười vào mặt, sau này hắn sẽ không thể lăn lộn được nữa sao!
“Tốt, vậy anh giao người cho em đi.”
Rand đan hai tay vào nhau, dùng sức siết chặt, làm cho khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc
Hắn thề, hắn phải đánh cái người đàn ông tên Phó Cẩm Hành kia từ từ đến chết, sẽ bán người phụ nữ của hắn vào chỗ dơ bẩn nhất, để cho cô bị hành hạ đến chết!
“Anh xin lỗi, Rand, anh sẽ không giao bọn họ cho em
Em yên tâm, em sẽ không bị đánh oan uổng vậy đâu, anh sẽ đòi lại món nợ này thay em
Nhưng mà, người phải ở trong tay anh.” Không ngờ Mộ Kinh Nhất lại nhất quyết từ chối yêu cầu của Rand.
Bình luận facebook