• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (7 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-308

Chương 309: Vướng mắc trong lòng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71484.png

Xem ảnh 2
71484_2.png
Ai ngờ, ông chủ khách sạn vừa nghe thấy cái tên này, lập tức phủi tay.



“Cậu tìm cô ta làm gì? Người phụ nữ này thật đen đủi, cô ta đến thành phố làm giúp việc cho người ta, qua mấy năm lại trở về, kiểm không ít tiền, xây lại nhà mới, sau đó lập gia đình.



Không lâu sau, nghe chồng cô ta nói cô ta không đứng đắn, haiz, vợ chồng sống với nhau, làm gì có chuyện không cãi nhau...” Nói đến tin đồn, ông chủ khách sạn cũng hăng hái.



Phó Cẩm Hành đậu xe ở bên cạnh, đưa hai điếu thuốc qua, lại móc bật lửa ra.



Ông chủ khách sạn vừa nhìn thấy nhãn hiệu thuốc lá, vội vàng kẹp một điếu lên tai, cực kỳ vui vẻ.



“Nhìn cậu thì chắc là từ thành phố tới đây hả? Tôi nói cậu này, nếu như cậu tìm người phụ nữ này, vậy thì không tìm được đầu, cô ta chết rồi.



Có điều, chồng cô ta và người nhà cô ta đã giải quyết riêng với nhau rồi, không ai truy cứu cả.” Miếng thịt bịt lấy mồm, cầm điếu thuốc của Phó Cẩm Hành rồi, ông chủ khách sạn cũng nhiệt tình tiết lộ thông tin.



Chỉ là, ông ta có chút kiêng kỵ, cho nên hạ thấp giọng, sau khi chắc chắn bên cạnh không có ai khác mới chậm rãi nói ra.



“Không giấu gì cậu, vợ tôi và cô ta là người cùng thôn, trước khi chưa kết hôn, quan hệ của hai người họ cũng không tệ lắm!”



Ông chủ khách sạn có chút đắc ý nhả ra một hơi khói.



“Tôi cũng không tìm cô ta, chỉ là nghe nói một người như thế, định đi xem thử.



Người nhà cô ta vẫn ở trong thôn à?” Phó Cẩm Hành hời hợt hỏi.



“Đã không ở đó nữa rồi, may mà cậu gặp được tôi, đỡ phải uổng công đi một chuyến! Chồng cô ta cầm một số tiền, mua nhà cho ông bà già ở một thị trấn khác, giá nhà hai năm trước vẫn không quá cao.



À, tôi đột nhiên nhớ ra, năm ngoái có người mua nhà của cô ta ở quê, san bằng tất cả, xây một căn nhà bốn tầng, nghe nói tiêu hai ba trăm vạn.



Thật là xa hoa! Lúc Vợ tôi về nhà mẹ vợ, còn lấy điện thoại ra quay video đẩy, cũng ầm ĩ muốn về thôn xây nhà, nhưng bị tôi mắng cho một trận”.



Ông ta gãi đầu, rút điện thoại ra khỏi túi quần, tìm được một đoạn video, đưa cho Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành nhận lấy điện thoại, nghiêm túc xem hết đoạn video.



Quả đúng như lời ông chủ khách sạn nói, đây là một căn nhà to lớn bốn tầng khiến người ta trầm trồ, nhìn từ bên ngoài, thậm chí không khác gì biệt thự, rất xa hoa.



Hắn trả lại điện thoại, làm như vô tình hỏi, “Căn nhà tốt như vậy, là ai ở thế?” Vẻ mặt ông chủ khách sạn cũng bất ngờ: “Không có ai, vẫn luôn bỏ trống.



Thế mới nói, đây không phải ném tiền qua cửa sổ sao?” Phó Cẩm Hành nghe đến đó, gần như có thể khẳng định, căn nhà đó là do Tiêu Tụng bỏ tiền ra xây.



Bởi vì người phụ nữ kia chết rồi, trong lòng cậu ta vẫn luôn áy náy sâu sắc, cho nên sau khi kiếm được tiền liền lập tức mua mảnh đất của cô ta ở quê rồi xây lên một căn nhà xa hoa.



Có lẽ, lúc người phụ nữ kia làm giúp việc ở nhà họ Tiêu thì đã không chỉ một lần nói với cậu ta là mình cố gắng kiếm tiền ở thành phố, muốn về quê xây nhà, cho cha mẹ sống cuộc sống tốt nhất.



“Được, anh chỉ đường cho tôi, tôi qua đó xem thử.” Phó Cẩm Hành không nói hai lời, rút mấy tờ tiền trong ví ra, còn cả hộp thuốc lá, trực tiếp nhét vào tay ông chủ khách sạn.



Người đàn ông kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu...”.



Có lẽ ông ta nghĩ Phó Cẩm Hành là nhà khai thác, thế nên không chỉ hào hứng nói tất cả các tuyến đường trong thôn một lần mà còn đích thân tiễn hắn đến đó.



Có người chỉ đường, mặc dù đường trong thôn cũng không dễ đi, nhưng Phó Cẩm Hành không bị đi vòng, mà rất thuận lợi tìm được nơi đó.



Hơn nữa, căn nhà bốn tầng kia rất dễ thấy, cách mấy trăm mét là Phó Cẩm Hành đã thấy rõ rồi, không cần hỏi thăm người dân trong thôn nữa.



Hắn không lái xe đến quá gần, để tránh gây ra nghi ngờ.



Sau khi đậu xe, Phó Cẩm Hành đi bộ đến căn nhà kia.



Trong nhà tối đen như mực, chẳng có lấy một bóng đèn.



Quả nhiên giống như những gì ông chủ khách sạn nói, trước sau căn nhà không có bất cứ dấu vết sinh hoạt nào, một căn nhà như thế lại nằm trơ trọi ở nơi này, nhìn thôi đã cảm thấy rùng rợn.



Phó Cẩm Hành chậm rãi đến gần, cố gắng bước thật nhẹ.



Mấy phút sau, cuối cùng hắn cũng đứng trước cửa căn nhà.



Quan sát một lát, về cơ bản Phó Cẩm Hành có thể chắc chắn, nơi này không có ai, ngay cả người mở cửa cũng không có.



Hắn ngồi xổm xuống, dùng đèn pin trong điện thoại cẩn thận chiếu xuống đất.



“Dấu chân mới như thế...” Phó Cẩm Hành phát hiện một loạt dấu chân, hắn lần theo dấu chân, quả nhiên phát hiện dấu bánh xe cách đó 100 m.



Nói cách khác, trước đó không lâu cũng có người lái xe tới nơi này giống như hắn, sau đó dừng xe lại, đi vào trong nhà.



Phát hiện này khiến Phó Cẩm Hành mơ hồ cảm thấy hưng phấn.



Nhưng hắn không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, chỉ lấy một thiết bị nhỏ ra khỏi túi quần, tới gần cổng chính.



Phải mất một chút thời gian mới giải quyết được khóa điện tử ở cổng, Phó Cẩm Hành thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng bước vào trong sân.



Theo ánh sáng đèn pin, hắn càng thấy rõ hơn, trên bậc thang có một loạt dấu chân đàn ông, nhưng lại không có dấu chân phụ nữ.



Không chắc nơi này có camera hay không, cho nên, Phó Cẩm Hành không dám chậm trễ, chuẩn bị phá cửa vào.



Đúng lúc này, điện thoại trong túi hắn rung mạnh lên.



Phó Cẩm Hành nhíu mày, do dự một chút, vẫn rút điện thoại ra.



Nhìn thấy là Tào Cảnh Đồng gọi tới, Phó Cẩm Hành lập tức bắt máy: “A lô!”



“Anh Phó, đừng đi vào!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói căng thẳng của Tào Cảnh Đồng: “Anh vẫn chưa vào nhà chứ?” “Trong nhà có cái gì?” Phó Cẩm Hành nhận ra nguy hiểm, lui từng bước ra phía sau, lại trở lại trong sân.



Hẳn đã rất cẩn thận rồi, vẫn luôn tìm dấu chân trên đất, gần như là hoàn toàn giẫm lên dấu chân cũ.



Ít nhất, có thể tạm thời đảm bảo an toàn.



“Tôi đang trên đường rồi, tôi còn dẫn theo người cùng qua đó, tóm lại, anh nhất định đừng đi vào trong!” Tào Cảnh Đồng nhìn tài liệu trên tay, vẫn quyết định không dọa Phó Cẩm Hành, chỉ dặn đi dặn lại.



“Tôi biết rồi.” Hai ba phút sau, Phó Cẩm Hành chậm rãi trở lại trong xe, chờ đám người Tào Cảnh Đồng tới.



Trước bình minh là thời khắc tối tăm nhất.



Phó Cẩm Hành có cảm giác, Hà Tư Ca đang ở cách mình không xa.



Cảm giác này, là thần giao cách cảm của vợ chồng sau khi sống chung với nhau lâu ngày mà có.



Lúc phía đông hơi sáng lên, Tào Cảnh Đồng đã đến.



Nhìn thấy Phó Cẩm Hành, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.



“Anh Phó, lúc đó tôi thật sự sợ anh trực tiếp xông vào, tôi gọi cho anh vô số cuộc điện thoại, nhưng tín hiệu quá kém, không tài nào kết nối được.” Phó Cẩm Hành cười: “Vào lúc quan trọng nhất, tôi vẫn nhận được điện thoại của cậu, như vậy là đủ rồi.” Hắn nói xong, nhìn về phía hai người đứng sau Tào Cảnh Đồng, bọn họ đang chuyển đồ từ trong xe xuống.



“Bây giờ cậu có thể nói thật rồi.” Phó Cẩm Hành nhìn Tào Cảnh Đồng: “Trong nhà có cái gì?” Tào Cảnh Đồng có gì nói nấy: “Bên trong có bom, đây là chính miệng Tiểu Tụng nói cho tôi biết qua điện thoại.” Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, Tiêu Tụng đặc biệt bảo Thẩm Lương Nguyệt liên lạc với Tào Cảnh Đồng.



“Làm sao cậu ta có thể thẳng thắn như vậy?” Phó Cẩm Hành khó hiểu.



Bất cứ ai nghe thấy có bom cũng không thể bình tĩnh, hắn cũng không ngoại lệ.



“Tiêu Tụng nói, cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không muốn để hai người chôn chung với nhau.” Tào Cảnh Đồng dở khóc dở cười thuật lại nguyên văn lời Tiêu Tụng.



Phó Cẩm Hành kinh ngạc.



Lúc nói chuyện, hai người Tào Cảnh Đồng dẫn đến đã tạm thời sắp xếp xong, ra hiệu cho bọn họ cố gắng cách xa một chút.



“Dựa theo kết quả thăm dò, trong nhà quả thật có một số bom nhất định.” Một người trong đó nặng nề nói.



“May mà nhà ở đây không nhiều, cũng không san sát, hàng xóm gần nhất cũng sống cách đó 500 m, chắc là không cần sơ tán.” Quan sát môi trường xung quanh, lúc này Phó Cẩm Hành mới yên tâm gật đầu.



Cho dù hắn và Hà Tư Ca có thể bình an không, cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, nếu không, bọn họ đều sẽ cảm thấy bất an.



“Chúng tôi sẽ cố hết sức gỡ bom, yên tâm đi.” Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Phó Cẩm Hành thấy người nói chuyện kia bắt đầu tiến vào sân, đồng thời vẫn duy trì cuộc gọi với bọn họ, nối máy bất cứ lúc nào.



Khoảnh khắc mở cửa ra, Phó Cẩm Hành không nhịn được sợ hãi.



Hóa ra, Tiểu Tụng sai người bố trí kíp nổ phía sau cửa.



Nếu hắn không nhận được điện thoại của Tào Cảnh Đồng, thậm chí, nếu như hắn quyết định vào trước rồi mới nghe điện thoại thì có lẽ bây giờ hắn đã mất mạng rồi.



Quan sát tình hình qua màn hình camera, Phó Cẩm Hành thấy kíp nổ và dây rợ liên quan đã được tháo bỏ hoàn toàn rồi.



Trong nháy mắt, tất cả mọi người thở phào một hơi, trái tim treo trên cổ họng mới quay về chỗ cũ.



“Được rồi, hai người có thể vào được rồi.” Trong tai nghe truyền đến tiếng nói, Phó Cẩm Hành lập tức đứng dậy, không có bất cứ do dự gì.



Tào Cảnh Đồng ngược lại có chút chần chừ, theo bản năng ngăn cản hắn: “Anh Phó...” Phó Cẩm Hành mỉm cười nhìn cậu ta, gật đầu: “Đã tháo gỡ rồi, không sao đâu, mấy người có thể ở bên ngoài chờ tôi.” Tào Cảnh Đồng vội vàng nói: “Tôi không có ý đó! Được, tôi và anh cùng vào!” Phó Cẩm Hành cũng không cự tuyệt, sải bước đi vào.



Cho dù trước đó biết trong nhà có bom, nhưng mà tận mắt nhìn thấy đống thiết bị đó, tâm trạng vẫn là hoàn toàn khác biệt.



“Đã giải quyết rồi, may mà không có vụ nổ nào, nó nhìn tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng mạnh, hoàn toàn có thể làm nổ tung căn nhà này.” Nghe chuyên gia giải thích, trên mặt Phó Cẩm Hành lướt qua chút u ám.



“Vất vả rồi.” Hắn gật đầu cám ơn, sau đó cùng Tào Cảnh Đồng chia nhau ra hành động.



Căn nhà bốn tầng, lần lượt tìm từng nơi một, không được bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, thật ra cũng là một nhiệm vụ không nhỏ.



Hơn nữa, nơi này còn có tầng hầm và gác xép.



Phó Cẩm Hành tìm hai nơi này trước, nhưng không thu hoạch được gì.



Nếu cứ tìm như con ruồi không đầu thế này, sợ là tìm hai tiếng nữa cũng không có tiến triển gì.



Vì thế, hắn đứng tại chỗ thở hổn hển, cẩn thận suy nghĩ.



Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lát, không chút do dự đi thẳng lên phòng ngủ chính ở tầng ba.



Hắn đẩy cửa phòng ra, cẩn thận ngửi.



Là hương thơm quen thuộc! Mặc dù rất nhẹ, gần như có thể không chú ý tới.



Những Phó Cẩm Hành vẫn khẳng định, đây là mùi hương trên người Tư Ca, mùi hương gần như đã hòa thành một thể với cô!



“Tu Ca!”



Hắn gọi lớn.



Nhưng chờ đợi hắn, chỉ có sự im lặng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom