• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-274

Chương 275: Cậu hai nhà họ minh




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70826.png

Xem ảnh 2
70826_2.png
Lần chờ đợi này kéo dài hơn bốn tiếng.



Đối với bác sĩ mà nói, gặp phải bệnh nhân bởi vì thiếu dưỡng khí mà hôn mê cũng giống như một thử thách.



Tào Cảnh Đồng mấy lần khuyên Phó Cẩm Hành đi nghỉ ngơi trước, nhưng hắn không chịu, kiên trì chờ đến khi Hà Tư Ca được đẩy ra.



“Tư Ca!” Hắn nhẹ giọng gọi.



Bác sĩ nhịn không được nhắc nhở: “Tạm thời cô ấy vẫn chưa thể tỉnh lại, xin mọi người đừng quá nóng lòng, bệnh nhân cần phải nằm viện để quan sát.” “Được, tôi đi làm thủ tục.” Tào Cảnh Đồng lập tức đi giải quyết.



“Lúc nào vợ tôi mới có thể tỉnh lại?” Phó Cẩm Hành khăng khăng yêu cầu một đáp án chính xác.



“Lúc cấp cứu, chúng tôi phát hiện trong não bệnh nhân có một vùng tối, lúc đó tình hình khẩn cấp, bác sĩ mổ chính mổ chính nhanh chóng phẫu thuật để loại bỏ hết máu tụ bên trong.” Bác sĩ nói tình hình của Hà Tư Ca với Phó Cẩm Hành, hắn liên tục gật đầu: “Đúng vậy, trong đầu vợ tôi có máu tụ, nhưng vẫn luôn áp dụng phương pháp điều trị bảo thủ, không tiến hành xử lý.” Dừng một chút, Phó Cẩm Hành lại tiếp tục hỏi: “Có phải loại bỏ hết máu tụ sẽ giải quyết được hết các nguy hiểm tiềm ẩn không?” Sở dĩ bọn họ vẫn luôn không dám phẫu thuật là vì lo gặp hậu quả không ngờ được, vì vậy mới chấp nhận phương pháp kéo dài thời gian.



“Trước mắt chắc là như vậy, nhưng vẫn phải xem tình trạng của cô ấy sau khi tỉnh.



Thiếu dưỡng khí quá lâu, não bộ có bị tổn hại hay không vẫn phải tiến hành kiểm tra thêm một bước, tạm thời không có cách nào dự đoán trước được tình hình cụ thể.” Bác sĩ dặn dò mấy câu, lúc này mới rời khỏi phòng bệnh.



Phó Cẩm Hành đóng cửa phòng, lại đi tới cạnh giường bệnh, cầm tay Hà Tư Ca.



“Em có nghe thấy không, bác sĩ đã xử lý xong khối máu tụ rồi, trước kia chúng ta luôn không dám đối mặt với vấn đề này, có tính là trong cái rủi có cái may không?” Phó Cẩm Hành ngồi ở bên giường, cũng không biết cô có thể nghe được lời mình hay không, nhưng vẫn nhỏ giọng nói với Hà Tư Ca đủ mọi chuyện.



Đến lúc Tào Cảnh Đồng giải quyết xong xuôi các thủ tục, vừa về tới phòng bệnh đã thấy Phó Cẩm Hành cúi đầu, khóe mắt ươn ướt.



Trong ấn tượng của cậu ta, Phó Cẩm Hành sẽ không bởi vì bất kỳ chuyện gì mà dễ dàng rơi nước mắt.



“Anh Phó.” Tào Cảnh tổng hắng giọng, có chút lúng túng nói: “Anh có muốn đi nghỉ ngơi trước một chút không? Đúng rồi, Tiểu Phù cũng đã lo liệu bên đó thỏa đáng, anh không cần lo lắng.”



Phó Cẩm Hành ho một tiếng, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường.



Hắn gật đầu: “Được, vậy tôi đây yên tâm rồi.



Vất vả cả đêm, cậu cũng về đi, tránh cho mọi người lo lắng.



Tôi sẽ ở đây, ngộ nhỡ Tư Ca tỉnh lại, tôi muốn đảm bảo cô ấy nhìn thấy tôi đầu tiên.” Biết rõ không lay chuyển được hắn, Tào Cảnh Đồng đi mua chút đồ ăn, đưa cho Phó Cẩm Hành, lúc này mới rời đi.



Từ khi chuyện Trương Tử Hân bị giết được công bố, cả Trung Hải gần như rơi vào trạng thái kinh hoàng.



Những phóng viên kia đều chỉ muốn đào bới, săn được tin tức độc nhất.



May mà bọn họ vẫn chưa nghĩ tới việc chặn cửa nhà Đoàn Phù Quang.



Vì vậy cô thuận lợi đưa chị Bình và Tân Tân về nhà, không để bọn họ bị quấy rầy.



Tào Cảnh Đồng đi trên phố cả buổi, xác định không bị bám đuôi, lúc này mới lái xe vào ga ra, vào thang máy lên tầng.



“Thế nào rồi?”



Vừa nhìn thấy Tào Cảnh Đồng về, Chị Bình và Đoàn Phù Quang đều tiến tới hỏi dồn dập.



Bọn họ đã xin cho Tân Tân nghỉ, để cậu bé làm bài tập trong phòng sách.



Thằng bé còn nhỏ, tạm thời không biết chuyện gì xảy ra.



“Không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá xấu.” Tào Cảnh Đồng cảm thấy mình y như người truyền tin, lại nói tình hình một lần nữa, cùng lúc, cậu ta còn ăn hết hai bát cơm rang trứng, uống một chai nước.



“Được rồi, anh đi ngủ đi.” Nhìn đôi mắt cậu ta thâm quầng, râu ria đầy cằm, Đoàn Phù Quang cũng biết, tạm thời không hỏi được gì nữa.



“Không, anh tắm rửa xong sẽ đi luôn.”.



Tào Cảnh Đồng lấy quần áo, đi thẳng vào nhà tắm.



Xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy ngày nay Phó Cẩm Hành sẽ không thể đến công ty, chỉ có cậu ta là hiểu rõ tình hình của Phó Thị và có thể giúp được.



“Anh biết cho dù anh làm gì, em cũng sẽ không ngăn cản.



Nhưng anh cũng phải hứa với em, không thể cậy mạnh, tình hình bây giờ rối loạn, chúng ta đều phải bảo vệ tốt cho mình rồi mới có thể bảo vệ được người khác.” Trước khi ra ngoài, Đoàn Phù Quang ngăn Tào Cảnh Đồng lại, nhẹ giọng dặn dò.



“Anh biết rồi, vợ đại nhân!” Tào Cảnh Đồng ngẩn ra một chút, cười hì hì trả lời.



Đoàn Phú Quang cũng hơi ngây ra: “Anh gọi ai là vợ? Đừng có gọi linh tinh!” “Đợi qua khoảng thời gian bận rộn này, chúng ta kết hôn nhé? Cuộc đời ngắn ngủi, chúng ta không nên chậm trễ, anh không muốn rời xa em dù chỉ một giây một phút, thật đấy.” Tào Cảnh Đồng đột nhiên nghiêm túc nói.



Có lẽ là nhìn thấy quá nhiều người tan tan hợp hợp, cậu ta cảm thấy, mình nên học cách quý trọng.



“Ngay cả nhẫn kim cương cũng chưa mua, còn muốn lấy vợ, đúng là người xấu...”



Đoàn Phù Quang nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, giơ tay đẩy Tào Cảnh Đồng ra khỏi nhà.



Chờ Tào Cảnh Đồng đi rồi, cô mới quay người lại.



Kết quả, vừa nhìn thấy cậu nhóc đứng phía sau, Đoàn Phù Quang lại càng hoảng sợ sơn: “Tân Tân, sao con lại đi ra đây?” Tân Tân khẽ cau mày lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc không khác Phó Cẩm Hành là bao: “Cô Tiểu Phù, mẹ con làm sao thế?” Cậu bé hỏi như vậy, mũi Đoàn Phù Quang lập tức cay cay.



“Mọi người giấu con, đang lén nói cái gì thế? Còn nữa, ba con đâu?” Tân Tân trước giờ là một đứa bé thông minh, hơn nữa cũng đang dần dần trưởng thành, không dễ bị lừa.



Không đợi Đoàn Phù Quang mở miệng, cậu bé lại nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, cô đều nên nói cho con biết, con là con của ba mẹ, con có quyền biết.” Nghe lời này rất có lý.



Đoàn Phú Quang do dự một chút, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.



“Mẹ con sẽ không sau đâu.” Ai ngờ, đợi cô ấy nói xong, vốn tưởng là Tân Tân sẽ lo lắng khóc lớn, nhưng cậu bé lại biểu hiện hiểu chuyện trưởng thành hơn so với những đứa bé cùng tuổi.



“Sao con dám chắc chắn như vậy?” Ngay cả Đoàn Phù Quang cũng nghi hoặc.



“Cho dù có chuyện, ba con cũng sẽ ở bên mẹ, mẹ con sẽ không cô đơn.



Còn con, con sẽ ở bên em gái, tất cả đều không cô đơn.” Tân Tân ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc.



Nghe cậu bé nói thế, Đoàn Phù Quang lại không nói biết nên nói gì.



Đứa bé này không hổ là con ruột của Phó Cẩm Hành, ngay cả thần thái vẻ mặt lúc nói chuyện đều giống y như cha mình! “Ai nói với con những lời này?” Đoàn Phù Quang vô cùng tò mò.



“Cái này cần gì phải ai nói với con, con tự biết, cả nhà con đều biết.



Được rồi, con phải đi gọi video với Tỉnh Tỉnh đây, em ấy tỉnh ngủ là sẽ muốn nhìn thấy con.” Tân Tân đứng lên, vẻ mặt lộ chút căng thẳng, nhưng không hề hoảng loạn hay bất an.



Đoàn Phù Quang líu lưỡi, không nói được gì.



Quả nhiên, gen di truyền nhà họ Phó vô cùng mạnh, mới mấy tuổi mà đã có khí chất của người thừa kế rồi.



Chẳng trách Phó Cẩm Hành yên tâm để mình đưa Tân Tân về nhà! Bởi vì ảnh hưởng của dư luận, cảnh sát cũng chịu áp lực vô cùng lớn.



Vụ án của Trương tử Hân đã trở thành chủ đề bàn tán từ giới giải trí, người giàu sang đến dân chúng bình thường.



Mọi người gặp nhau đều không nhịn được mà nói mấy câu.



Dưới tình hình này, tất cả thành viên trong tổ trọng án đều phải tăng ca, muốn phá án trong thời gian ngắn nhất.



Cho đến khi bọn họ nghênh đón một vị khách không mời mà tới Không ai biết Tiêu Tụng đã nói gì với cảnh sát, điều duy nhất mọi người biết là cậu ta đến tự thú, nhanh chóng bị liệt vào kẻ tình nghi giết hại Trương Tử Hân.



Mà Hà Tư Ca bị tình nghi phạm tội rốt cuộc được rửa sạch nỗi oan.



Chỉ là, cô vẫn hôn mê không tỉnh, không có cách nào đích thân trả lời bất kỳ vấn đề nào của cảnh sát.



“Nếu như Tiêu Tụng đã chính miệng thừa nhận là cậu ta giết Trương Tử Hân, vậy thì các anh cũng không có lý do gì để quấn lấy vợ tôi nữa.



Còn tại sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ đó, tôi nói rồi, Tiểu Tụng đã từng nói là Trương Tử Hân lừa cô ấy đến biệt thự.” Cảnh sát làm theo thông lệ, đi vào phòng bệnh của Hà Tư Ca, nhưng bị Phó Cẩm Hành ngăn ở bên ngoài.



Hà Tư Ca mãi mà không tỉnh đã làm cho Phó Cẩm Hành vô cùng lo lắng rồi.



Huống hồ những cảnh sát này còn muốn quấy rầy cô, Phó Cẩm Hành đã cổ đè nén xúc động muốn nổi giận.



“Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ tình hình trên nhiều phương diện...” Không đợi đối phương nói xong, Phó Cẩm Hành đã cười lạnh ngắt lời: “Những gì nên phối hợp, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp, nhưng ít nhất phải đợi đến khi cô ấy tỉnh rồi hãy nói.



Vả lại, nếu như trước đó các người không khăng khăng vợ tôi chính là hung thủ giết người, có thể phái lực lượng cảnh sát ta trợ giúp tôi tìm kiếm tung tích của cô ấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ không biến thành như bây giờ.” Nghe Phó Cẩm Hành lên án, mấy cảnh sát đều nhìn nhau, sau cùng đành phải rời khỏi bệnh viện trước.



Đợi bọn họ đi rồi, Phó Cẩm Hành lại quay về phòng bệnh.



Một ngày một đêm trôi qua, các chỉ số tính mạng của Hà Tư Ca đã gần như ổn định rồi, chỉ là vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.



Bác sĩ đã quét hình não bộ của cô, tình hình không quá lạc quan.



Chỉ là, không ai dám nói thẳng với Phó Cẩm Hành kết quả như vậy.



Ngay cả Tào Cảnh Đồng cũng an ủi Phó Cẩm Hành, nói người còn là tốt rồi, còn khôi phục thì phải từ từ, gấp cũng không được.



“Ý của cậu là, bởi vì não bộ tổn thương, cô ấy biến thành một người...” Cho dù như thế nào, Phó Cẩm Hành cũng không nói ra được ba chữ “người thực vật” kia.



“Chỉ là có thể, chưa chắc sẽ như vậy.” Thở dài một hơi, Tào Cảnh Đồng cũng không muốn nói trực tiếp như vậy.



Trầm mặc rất lâu, Phó Cẩm Hành mới mở miệng hỏi: “Mộ Kính Nhất đâu? Đừng để hắn chạy thoát.” Tào Cảnh Đồng vội vàng lên tinh thần: “Hắn rất ngoan ngoãn, chỉ là luôn nghe ngóng tình hình, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không nói cho hắn biết.” Ngộ ngỡ để hắn biết chuyện này, biết đâu hắn sẽ thừa cơ tạo ra phiền toái mới.



Nói đi nói lại, Trương Tử Hân chết cũng là do Mộ Kính Nhất gián tiếp gây nên.



Mọi chuyện đều do hắn mà ra, thế nhưng hắn lại không phải trả cái giá nào, sao lại không khiến người ta cảm thấy căm hận được? “Đúng rồi, Mộ Kính Nhất ầm ĩ muốn gặp anh.”



Tào Cảnh Đồng nhắc nhở: “Đừng quan tâm đến hắn, chờ vụ án của Trương Tử Hân hoàn toàn chấm dứt thì tính món nợ này với hắn sau!” Không ngờ, Phó Cẩm Hành ngẫm nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu.



“Mộ Kính Nhất sẽ không vô duyên vô cớ muốn gặp tôi, nếu như hắn không có ý muốn chạy trốn, chúng ta cứ đi nghe xem hắn muốn nói gì.” Hắn luôn trông coi ở bệnh viện, không ăn không ngủ, cả người phờ phạc, cũng nên về đi tắm, thay quần áo rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom