• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-263

Chương 264: Phụ nữ hiểu phụ nữ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70481.png

Xem ảnh 2
70481_2.png
Quả nhiên Minh Duệ Viễn không chém gió.



Lễ tân đặt điện thoại xuống, mấy phút sau, cô ấy đã nhìn thấy Lạc Tuyết người vừa nhậm chức trợ lý Tổng Giám đốc đích thân xuống đón người



“Chào cậu



Mời đi theo tôi.” Lạc Tuyết gật đầu với lễ tân, sau đó cô quan sát Minh Duệ Viễn mấy cái, khách sáo nói với cậu ta.



Dọc đường đi, hình như Minh Duệ Viễn cảm thấy rất hứng thú với tất cả mọi thứ xung quanh, nhìn đông nhìn tây



Không chỉ như vậy, cậu ta còn khiêu khích hỏi Lạc Tuyết: “Thật không ngờ trợ lý của Phó Cẩm Hành lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ cô Phó không ghen à?”



Lạc Tuyết không để ý đến cậu ta, chỉ chuyên tâm dẫn đường



Chẳng mấy đã đi đến trước cửa phòng làm việc của Phó Cẩm Hành, cô gõ cửa



“Mời vào.” Tiếng Phó Cẩm Hành truyền ra..



Lạc Tuyết đẩy cửa phòng ra, làm động tác mới với Minh Duệ Viễn, “Mời vào



Còn nữa, cậu muốn uống gì?” Cậu ta nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Cô-ca lạnh.” Câu trả lời này làm Lạc Tuyết có chút bất ngờ



“Được.” Cô xoay người đến phòng trà nước.



Sau khi vào phòng, Minh Duệ Viễn đi thẳng đến trước mặt Phó Cẩm Hành, hai người chỉ cách nhau một cái bàn làm việc.



“Phó Cẩm Hành, anh nghe cho rõ đây, mỗi câu tôi sắp nói đều không phải là đang đùa với anh



Tốt nhất là anh dựng tại lên, lấy trăm phần trăm tinh thần mà nghe, anh nghe rõ chưa?”



Cậu ta đánh đòn phủ đầu.



Nhìn thấy cái dáng vẻ vô cùng nghiêm túc này của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành không khỏi cảm thấy buồn cười.



Tên nhóc này nghĩ mình là ai chứ? Có điều, hắn vẫn không để lộ vẻ xem thường, mà gật đầu: “Được, cậu nói đi.”



Thái độ của Phó Cẩm Hành làm Minh Duệ Viễn hài lòng, nếu người đàn ông này dám lộ ra dù chỉ một chút nghi ngờ, mình sẽ bùng nổ tại chỗ.



“Chuyện vợ anh mang thai, anh thấy thế nào?”



Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định hỏi cách nghĩ của hắn trước.



Dù sao thì theo cách nói của Minh Duệ Tư, chuyện Hà Tư Ca mang thai cũng là một âm mưu



“Đây là chuyện riêng của tôi và vợ tôi, hình như không liên quan đến cậu.” Phó Cẩm Hành ngả lưng ra sau, cầm một cây bút ký, vân về nó trong tay



Đúng lúc này, Lạc Tuyết gõ cửa, mang một cốc trà nóng và một cốc cô ca lạnh vào



“Mời hai người dùng.” Cô đặt đồ xuống, sau đó lại lui ra ngoài



“Có rất nhiều người đến chỗ tôi, cậu là người đầu tiên muốn uống cổ ca.” Nhìn rõ chất lỏng trước mặt Minh Duệ Viễn cái gì, Phó Cẩm Hành bật cười nói.



“Vậy à?” Minh Duệ Viễn nhe răng, hung hăng cắn ống hút, uống một ngụm lớn



Đợi cậu ta uống xong, Phó Cẩm Hành lại mở miệng nói: “Được rồi, uống cũng uống rồi, ầm ĩ cũng đủ rồi, nếu như cậu không có chuyện gì khác, tôi không tiễn.” Đến tận lúc này hắn vẫn cảm thấy, Minh Duệ Viễn chỉ đến gây sự.



“Anh không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Hôm nay tôi gặp chị ấy, chị ấy nói với tôi, thật ra chị ấy không muốn mang thai, vậy tại sao lại đột nhiên có thai?” Minh Duệ Viễn đẩy cốc ra, lạnh lùng hỏi



Phó Cẩm Hành ngẩn ra



Hà Tư Ca không muốn mang thai?



Vậy tại sao...



“Sao cô ấy lại nói chuyện này với cậu?”



Suy nghĩ một chút, Phó Cẩm Hành cảm thấy không thể tin Minh Duệ Viễn được



Có lẽ là cậu ta nói dối



“Không tin à? Được, vậy anh về hỏi chị ấy đi, tôi không để ý đâu.” Minh Duệ Viễn nhún vai



Lần này, có vẻ Phó Cẩm Hành đã tin



“Trên thực tế, tôi tưởng là cô ấy muốn có con



Bởi vì tôi ở nhà phát hiện bao cao su bị kim chọc thủng, làm rất cẩn thận, dưới tình huống bình thường sẽ không bị phát hiện, tôi cũng vô tình mới nhìn thấy.” Phó Cẩm Hành nói



“Ồ, hóa ra hai người nghi ngờ lẫn nhau, chị ấy tưởng là anh làm, anh tưởng là chị ấy làm



Chậc chậc, xem ra tình cảm giữa hai người..



hình như cũng không bền vững đến thế, ha ha!”



Minh Duệ Viễn giễu cợt nhìn hắn



Làm rõ vấn đề này rồi, sắc mặt Cẩm Hành càng thêm khó coi.



“Xem ra anh đã hiểu rồi nhỉ? Vậy tôi cũng không vòng vo nữa, chuyện chị ấy mang thai chính là do anh cả tôi làm.”



Minh Duệ Viễn lúng túng, không biết tại sao, nói ra những lời này ở trước mặt Phó Cẩm Hành, cậu ta cứ cảm thấy thấp kém hơn người ta



Có lẽ là cách làm của Minh Duệ Tư khiến người ta quá khinh thường, nên khiến cậu ta cũng thấy hổ thẹn



“Tại sao phải nói cho tôi biết chuyện này? Cậu cũng nói rồi, Minh Duệ Tư là người thân của cậu, cách làm bây giờ của cậu có khác nào bán đứng hắn?”



Phó Cẩm Hành tạm thời vẫn chưa hiểu rõ mục đích của cậu ta



Cho nên, hắn không thể không nghi ngờ đây lại là một cái bẫy khác.



“Anh ngu xuẩn hơn tôi tưởng tượng nhiều! Anh còn không biết sao, mục đích anh ấy để chị ấy mang thai là vì muốn chị ấy sẩy thai! Anh ấy muốn khiến các người đau khổ, trả thù các người!” Minh Duệ Viễn thấy mãi mà hắn không hiểu, tức giận đập bôm bốp lên bàn



Nghe nói Phó Cẩm Hành thủ đoạn ghê gớm, trí tuệ hơn người, sao hắn lại không nhìn ra được chứ? “Sẩy thai.” Quả nhiên, Phó Cẩm Hành cũng biến sắc.



“Những điều này do tôi nghe lén được! Chính miệng anh cả tôi nói với A Hải, A Hải là cấp dưới của anh ấy, một tên to con, anh từng gặp rồi chứ?” Minh Duệ Viễn liếc nhìn hắn.



Phó Cẩm Hành gật đầu: “Tôi biết, A Hải vừa là vệ sĩ tài xế, vừa là sát thủ, hơn nữa, hắn chỉ nghe lời của một mình Minh Duệ Tư.”



“Anh biết là tốt rồi.” Minh Duệ Viễn nhún vai, uống một hơi cạn sạch cốc cô ca lạnh trước mặt.



“Tại sao cậu phải nói với tôi?”



Phó Cẩm Hành im lặng một lúc, lại hỏi



“Tôi thích vợ anh, có được không?” Vẻ mặt Minh Duệ Viễn gợi đòn nhìn hắn, giống như cố ý chọc giận Phó Cẩm Hành.



Nhìn thấu tâm tư của cậu ta, Phó Cẩm Hành không tức giận.



“Vợ tôi lương thiện xinh đẹp, đương nhiên có rất nhiều người thích, có thêm cậu cũng không có gì lạ



Chuyện này chỉ có thể chứng minh khiếu thẩm mỹ của cậu là bình thường, ngoài ra chẳng chứng minh được cái gì cả



Phó Cẩm Hành cúi đầu, nâng tách trà lên, khẽ thổi, ung dung uống một ngụm



Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Minh Duệ Viễn cau mày



Bàn về mưu tính, đương nhiên cậu ta không phải là đối thủ của Phó Cẩm Hành.



Giằng có một lúc, Minh Duệ Viễn chỉ đành nói: “Tôi không đùa đâu! Nếu như bây giờ tôi lớn hơn mười tuổi, không, năm tuổi, mà không, ba tuổi! Tôi nhất định sẽ theo đuổi chị ấy, hơn nữa, tôi nhất định sẽ theo thành công!”



Cậu ta nghiêm túc, rất tự tin, không giống nói đùa.



“Có thể” Phó Cẩm Hành cười, không chặn họng cậu ta.



Dù sao, thứ hắn luôn không để ý nhất chính là giả thuyết.



Giả thuyết thì chẳng có bất cứ ý nghĩa gì hết



Đời người không có diễn tập, bất kể tình huống nào cũng là diễn xuất chính thức



Chậm chính là chậm, muộn chính là muộn.



“Anh xem thường tôi!”



Minh Duệ Viễn có chút thẹn quá hóa giận, suýt nữa thì nhảy dựng lên



“Bình tĩnh



Không có một người phụ nữ nào sẽ thích người đàn ông động một tí là nổi giận, bao gồm cả vợ tôi.” Vẻ mặt Phó Cẩm Hành như cười như không mà nói



Quả nhiên, Minh Duệ Viễn mấp máy môi, ngồi yên lại



“Cám ơn cậu đã nói cho tôi tin tức này, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy, sẽ không để cho người khác có cơ hội làm hại cô ấy, và cả đứa bé trong bụng cô ấy nữa.” Đợi cậu ta bình tĩnh lại, Phó Cẩm Hành mở miệng cảm ơn



“Vậy thì tốt.” Minh Duệ Viễn thở phào nhẹ nhõm



Cho dù mạo hiểm bán đứng Minh Duệ Tư, cậu ta cũng nhất định phải nói tin tức này cho Phó Cẩm Hành



Cậu ta hoàn toàn không bị dao động về chuyện này



“Ngoài ra, tôi có một việc muốn hỏi anh.” Sau khi im lặng mất mấy phút, Minh Duệ Viễn hít sâu mấy cái, hai tay cũng viết thành quả đấm, trông có vẻ căng thẳng



Phó Cẩm Hành không hiểu tại sao cậu ta lại có biểu hiện như vậy



“Cậu hỏi đi.” Hắn lại uống một ngụm trà



“Anh..



anh có phải là cha ruột của tôi không?” Minh Duệ Viễn do dự, vẫn hỏi



“Phụt!” Dường như Phó Cẩm Hành không kịp chuẩn bị tâm lý, phun hết ngụm trà vừa uống ra ngoài



Trống hắn có chút nhếch nhác, vội vàng đặt tách trà xuống, cầm khăn giấy lên rồi lau khóe miệng và mặt bàn.



Minh Duệ Viễn lạnh lùng nhìn cảnh này.



Cậu ta cũng không ngờ Phó Cẩm Hành lại có phản ứng như vậy.



Có ý gì, có tật giật mình à? “Có phải có ai nói gì với cậu không?” Phó Cẩm Hành nhìn Minh Duệ Viễn, nhanh chóng suy nghĩ



Chẳng lẽ là Minh Duệ Tư vì lừa cậu ta nên mới bịa ra một lời nói dối như vậy? “Chính vì không có ai nói với tôi, cho nên tôi mới chỉ có thể hỏi thằng anh! Anh chỉ cần trả lời tôi, phải hay không phải!” Minh Duệ Viễn siết chặt nắm đấm



“Không phải.” Phó Cẩm Hành nhìn thẳng vào mắt cậu ta, thái độ vô cùng kiên quyết, giọng nói cũng nghiêm túc không thể nghi ngờ được



Nghe được câu trả lời này, không biết tại sao, cả người Minh Duệ Viễn mềm nhũn, ngồi xụi lơ lên ghế



Không phải?



Mình đoán sai rồi ư? Nhưng nếu như không phải, tại sao cậu ta càng ngày càng cảm thấy thân thể của mình cực kỳ kỳ lạ?



“Tôi có thể thể, tôi chỉ có Tân Tân, còn cả đứa bé trong bụng vợ tôi là con



Giữa tôi và cậu không có bất cứ quan hệ huyết thống nào cả



Phó Cẩm Hành trình trọng nói.



“Không tin, chúng ta có thể đi làm xét nghiệm.” Hắn lại bổ sung một câu.



“Không, không cần.” Minh Duệ Viễn chán nản lắc đầu.



Cậu ta tin.



Mặc dù cậu ta không thích Phó Cẩm Hành, nhưng cậu ta biết, Phó Cẩm Hành không phải một người thích nói dối, hơn nữa còn là trong vấn đề này.



Chính vì tin, cho nên cậu ta mới lựa chọn hỏi thẳng.



“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao cậu lại tưởng cậu và tôi có quan hệ với nhau không?”



Phó Cẩm Hành cảm thấy tò mò chuyện này.



Minh Duệ Viễn rất thông minh, tự dưng cậu ta có suy nghĩ như vậy, nhất định là có nguyên nhân



“Tôi phát hiện, cho dù là anh cả tội, hay là ba tôi, lần này trở lại Trung Hải đều là nhắm vào nhà họ Phó



Trừ cái này ra, tôi tạm thời không nghĩ ra được tại sao bọn họ lại hận nhà anh như vậy.”



Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, cũng nghi ngờ



“Ba cậu cũng đang ở Trung Hải à?” Phó Cẩm Hành để ý đến điểm then chốt.



Minh Duệ Viễn ngẩn ra một chút, phản ứng lại ngay: “Anh đừng mơ moi được tin tức từ chỗ tôi! Tôi sẽ không nói cho anh biết! Nếu như anh nhà tan cửa nát, nói không chừng vì anh sẽ rời xa anh!”



Nếu thật sự xảy ra chuyện này, cậu ta nghĩ mình sẽ có cơ hội tiến đến gần Hà Tư Ca hơn một bước



Dù sao thì vẫn có thể xem là một chuyện tốt.



“Cậu nghĩ nhiều rồi, từ trước đến nay thứ mà vợ tôi yêu không phải là tiền của tôi.”



Phó Cẩm Hành nói chắc nịch, trong ánh mắt có thêm chút châm biếm.



“Vậy chị ấy yêu cái gì ở anh?” Minh Duệ Viễn giận dỗi hỏi.



“Tôi không nói cho cậu biết.”



Sau khi cố ý gợi lên hứng thú của cậu ta, hắn không nói thêm một chữ nào nữa, Minh Duệ Viễn tức giận biển sắc tại chỗ, Phó Cẩm Hành cười vô cùng gian xảo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom