• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-254

Chương 255: Việc làm ăn bị ngăn chặn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70099.png

Xem ảnh 2
70099_2.png
Mùa thu tháng chín, gió mát rười rượi.



Bạn nhỏ Tỉnh Tỉnh sắp trở thành học sinh nhà trẻ, để ăn mừng cô bé nhập học, cả nhà còn vui hơn cả đón Tết Trong đó người vui nhất, đương nhiên là Tân Tân rồi.



Vì thế, cậu bé đặc biệt phát biểu bài văn đã chuẩn bị trước đó ngay trên bàn cơm.



Đương nhiên, gặp phải chữ nào không biết viết, chỉ có thể dùng ghép âm để ghi.



“Đầu tiên, Tỉnh Tỉnh, em đi nhà trẻ, em là một đứa trẻ lớn rồi, phải hiểu chuyện.



Tiếp theo, em rất xinh đẹp, nhất định sẽ có mấy tên con trai cả ngày quấn lấy em, không phải sợ, nói với anh, anh sẽ giúp em đánh bọn...” Nghe đến đó, Hà Tư Ca đang quết mứt hoa quả ở bên cạnh không nhịn được nhíu mày, ngắt lời cậu bé.



“Mẹ cảm thấy được đánh người là không đúng.” Cô phát biểu ý kiến cá nhân.



“Mẹ, mẹ không nên giội cho con một gáo nước lạnh như vậy, mẹ phải ủng hộ con.” Tân Tân ra chiều thất vọng nhìn Hà Tư Ca.



Xong rồi, đầu óc của mẹ quả nhiên là bị hỏng rồi, cũng bắt đầu đối nghịch với cậu nhóc rồi! Ba nói rất đúng, sau này mình nhất định phải nhường nhịn mẹ, chăm sóc mẹ mới được.



“Ai cũng yêu thích cái đẹp, nếu như người khác bởi vì Tỉnh Tỉnh rất xinh đẹp đáng yêu mà muốn ở bên em con, nhưng con lại muốn ra tay đánh người, không phải quá vô lý sao?” Hà Tư Ca đưa bánh mì nướng trong tay đưa cho Tân Tân, sau đó vỗ đầu, có chút lúng túng nói: “Ngại quá con trai, mẹ nhớ nhầm, con không ăn mứt hoa quả, con muốn mayonnaise.



Không sao không sao, mẹ quét lại Mayonnaise cho con!” Sau đó, cô ba chân bốn cẳng đi lấy Mayonnaise.



“Chuyện của mình tự mình làm!” Phó Cẩm Hành luôn không nói gì thò đầu ra khỏi tờ báo, khiển trách: “Đừng để vợ ba cả ngày phục vụ các con!” Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, động tác nhanh chóng dứt khoát.



Ăn sáng xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng còi xe.



Tỉnh Tỉnh đeo cặp sách nhỏ nhảy lên, vui vẻ hô lớn: “Anh A Viễn tới đón con rồi!” Phó Cẩm Hành đỡ trán: “Gọi chú A Viễn được không?”



“Anh A Viễn đẹp trai như vậy.” Tỉnh Tỉnh cắn ngón tay, vẻ mặt khó hiểu: “Chú Cảnh Đồng không đẹp trai như vậy, cho nên gọi là chú.” “Em thật không có lương tâm, bình thường chú Cảnh Đồng đối xử với em tốt như vậy, sau lưng em lại nói chú ấy không đẹp trai.” Lần này, ngay cả Tân Tân cũng không nghe nổi nữa, lắc đầu.



“Đúng vậy.” Hà Tư Ca ở một bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Đợi mẹ đi nói cho chú ấy biết, các con đừng mong đến nhà chú ấy, cũng đừng mong chơi với em bé nữa.” Em bé nhà Tào Cảnh Đồng vừa mới tròn một trăm ngày, mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu.



Vì vậy, Tân Tân và Tỉnh Tỉnh trước giờ cứ rảnh rỗi là chạy tới nhà Tào Cảnh Đồng, tranh nhau chơi với em bé.



“Đừng mà mẹ.” Tỉnh Tỉnh nhận thua, khó khăn lắm con bé mới thoát được thân phận là người nhỏ nhất, bây giờ em bé là nhỏ nhất rồi.



“Bọn họ đều phải đến công ty, vừa vặn em nhàn rỗi không có việc gì làm, em định đón em bé về nhà.



Dù sao, Tân Tân cũng coi như là lớn lên ở nhà người ta, Tỉnh Tỉnh cũng ở chỗ A Viễn, có thêm một đứa bé, trong nhà càng náo nhiệt hơn.” Hà Tư Ca thấp giọng nói, vừa giúp Phó Cẩm Hành mặc áo khoác, vừa thương lượng với hắn.



Sau khi từ nước ngoài trở về, cô đã tạm nghỉ hết mọi việc.



Đây là ý của Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca cũng không lay chuyển được, vả lại, sức khỏe của cô quả thực bị tổn hại, cần phải tĩnh dưỡng tốt.



Hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.



Hơn bảy trăm ngày đêm, cả nhà bọn họ đều sống trong lo sợ, bây giờ mới tính là có khởi sắc.



“Ừ, anh không có ý kiến gì.



Tào Cảnh Đồng bận tối mày tối mặt, Tiểu Phù cũng bận chuyện công ty, em và chị Bình cùng trong, giúp bọn họ một chút.” Chỉ cần là việc Hà Tư Ca muốn làm, Phó Cẩm Hành gần như không phản đối.



“Nhưng mà em không thể cậy mạnh, chú ý sức khỏe.” Hẳn không quên cúi người hôn một cái lên má cô.



“Chậc chậc, sáng sớm đã dính lấy nhau, cũng không quan tâm con ở bên cạnh, có xấu hổ không hả?” Giọng nói mỉa mai truyền từ cửa vào, mang theo vẻ ngả ngớn.



Hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy Minh Duệ Viễn.



Cậu ta cầm chìa khóa xe trên tay, lắc qua lắc lại.



“Tôi tới đón đại mỹ nữ đi nhà trẻ, hôm nay là ngày đầu tiên, nhất định không thể tới trễ.



Đi, chúng ta đi thôi, không nhìn những hình ảnh không phù hợp với trẻ con nữa, đúng là, cũng không chú ý ảnh hưởng...” Minh Duệ Viễn giơ tay kéo Tỉnh Tỉnh, vẻ mặt khinh thường, còn bĩu môi lẩm bẩm không ngừng.



“Cậu thì biết cái gì, cha mẹ ân ái, có thể có ảnh hưởng tốt với con cái.”



Phó Cẩm Hành ôm eo Hà Tư Ca, châm biếm, “Cũng đúng, một tên cẩu độc thân có thể biết những kiến thức này sao? Cậu nói lời cay độc như vậy, cẩn thận sau này con gái của tôi lấy chồng rồi, cậu vẫn còn FA đấy!” Minh Duệ Viễn tức giận giậm chân: “Anh nói lại lần nữa xem!” Ai ngờ, Tỉnh Tỉnh bỗng nhiên mở miệng nói: “Không ai gả cho anh A Viễn, con sẽ gả cho anh A Viễn.



Anh A Viễn, đừng để ý, nha?” Phó Cẩm Hành trợn mắt: “Con dám!” Minh Duệ Viễn cảm động đến chảy nước mắt, thuận thế lau luôn nước mũi vào khăn trải bàn nhà họ Phó: “Không hổ là bảo bối của anh!” Hà Tư Ca có cảm giác mình sắp ngất đến nơi rồi: “Cặn bã, buông con gái tôi ra!” Tân Tân ngơ ngác: “Con vừa lên tầng lấy cặp sách, hôn sự của em gái đã quyết định rồi hở? Đợi đã, dám tới gần em gái tôi, tôi quyết một trận sống chết với anh!” Ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết quang đãng.



Nếu bỏ qua âm thanh ồn ào truyền đến từ nhà họ Phó, đúng là một buổi sáng tốt đẹp.



***



Ngoại ô thành phố Trung Hải, bên ngoài nhà giam, trạm xe bus...



Phó Cẩm Thiêm cầm một cái túi bảo vệ môi trường trên tay, bên trong là đồ dùng cá nhân.



Nửa tiếng trước, anh ta nhận những đồ cá nhân này từ chỗ quản giáo.



Sau đó, trong lời nói từ biệt cố gắng làm người tốt”, Phó Cẩm Thiêm từng bước đi ra khỏi cổng lớn.



Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thán trong lòng, thời tiết thật đẹp.



Cho đến bây giờ, Phó Cẩm Thiêm vẫn có cảm giác không tin được.



Những phát minh của anh ta thật sự giúp anh ta giảm hình phạt rồi sao? Ban đầu, Phó Cẩm Thiêm cũng chỉ là muốn kiếm chút chuyện để làm, tránh cho tháng ngày trôi qua quá vô vị.



Cho đến khi thứ anh ta làm trái qua tầng tầng trình báo, nhận được giải thưởng lớn, phía trên còn đặc biệt phái lãnh đạo đến trao giải, còn chụp ảnh, còn phỏng vấn, trở thành nhân vật tiêu biểu.



Nửa năm sau đó, cho dù Phó Cẩm Thiêm đưa ra thỉnh cầu, muốn tài liệu gì, lãnh đạo nhà giam đều rất châm chước, vô cùng ủng hộ.



Cứ như vậy, mới hai năm trôi qua, Phó Cẩm Thiêm đã sở hữu mấy bản quyền sáng chế phát minh, hơn nữa thành công giúp đỡ cải tiến nâng cấp toàn bộ hệ thống nhà giam khu vực Trung Hải.



Tháng trước, đơn xin giảm hình phạt của anh ta đã được phê duyệt.



“Tít tít!” Một chiếc xe bus đi tới, chưa dừng hẳn, lái xe đã hô lớn: “Nhanh lên nhanh lên! Đây là chuyến xe đến nội thành!” Phó Cẩm Thiêm tiến lên một bước, có chút do dự nhìn về phía khác.



Anh ta cũng không biết đang đợi cái gì.



“Mau lên đây thôi! Buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyển, nếu cậu không lên, muốn quay về thành phố phải đợi đến chiều, còn ba tiếng nữa cơ!”



Lái xe nước miếng tứ tung giục giã.



Nhưng Phó Cẩm Thiêm giống như hạ quyết tâm, lại thu chân về.



“Tôi không đi.” Anh ta xua tay.



“Thần kinh!” Lái xe gắt gỏng, nhanh chóng lái xe rời đi.



Ở trạm xe bus chẳng mấy chỉ còn một mình Phó Cẩm Thiêm.



Anh ta đứng khoảng nửa tiếng, quả nhiên không nhìn thấy một chiếc xe nào.



Ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt, đã vào tháng chín, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơn ba mươi độ, phơi nắng một lúc đã làm khô miệng khô lưỡi, da sạm.



Phó Cẩm Thiêm im lặng lôi một chai nước từ trong túi ra, uống một hơi nửa chai mới đỡ khát.



Cất chai đi, anh ta nhìn thấy trong túi còn có một cái khăn lụa.



Đã mấy năm rồi, cái khăn lụa vẫn được gấp gọn gàng như cũ.



Phó Cẩm Thiêm lấy khăn lụa ra, giũ tung, nhìn nó phấp phới đón gió.



Cuối cùng, anh ta quấn nó lên cổ tay, sau đó đổ nửa chai nước còn lại lên đầu.



Giũ bớt nước trên đầu, Phó Cẩm Thiêm bắt đầu chạy bộ về phía thành phố.



Một lần chạy lên mười mấy cây số, đối với Phó Cẩm Thiêm bây giờ mà nói, cũng không quá khó khăn.



Lúc ở trại giam, hằng ngày ngoại trừ đọc sách, làm thí nghiệm ra, anh ta đều rèn luyện thân thể, giờ đây sức khỏe, cơ thể phải nói là cường tráng.



Từ xa, một chiếc xe thể thao màu đỏ xuất hiện.



Ban đầu Phó Cẩm Thiêm không để ý đến, cho đến khi chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại phía trước cách đó không xa.



Tiếng phanh xe vang rất lớn, bụi bay mù mịt.



Mui xe từ từ mở ra, một người phụ nữ mặc áo gió thò đầu ra.



Cô tháo kính râm xuống, trêu chọc: “Thật ngại quá, tôi là tài xế nữ.” Phó Cẩm Thiêm không nói gì, anh ta chỉ lau mồ hôi trên mặt, híp mắt lại nhìn người phụ nữ trước mặt.



Nhìn thấy cái khăn lụa trên cổ tay anh ta, Bạch Hải Đường sững sờ.



“Thẩm mỹ không tệ.” Cô hất cằm, cực kỳ kiêu ngạo.



“Đương nhiên.”



Phó Cẩm Thiêm đi tới, dựa lên cửa xe, chậm rãi điều chỉnh hơi thở.



“Tôi là Bạch Hải Đường, bác sĩ, chuẩn bị ra nước ngoài huấn luyện nửa năm, đang tìm một người có thể dắt chó đi dạo giúp tôi.”



Anh ta cúi đầu xuống, khẽ cười.



“Tôi là Phó Cẩm Thiêm, đang đợi việc, sẵn lòng làm một quan xúc phân.” Sau khi ra tù, anh ta không định quay về Phó Thị.



Có một số việc một khi đã xảy ra thì không thể giả vờ như không có gì được.



Vì vậy, Phó Cẩm Thiêm muốn thay đổi môi trường, bắt đầu lại một lần nữa.



Anh ta còn trẻ, còn vô số khả năng.



“Nói trước, tính tình con chó của tôi không tốt, ngộ nhỡ nó cắn anh, tôi cũng không làm sao được.” Bạch Hải Đường tháo kính râm xuống, vân về nó trong tay.



Từ khi biết được Phó Cẩm Thiêm ra tù trước thời hạn, Bạch Hải Đường không ngừng luẩn quẩn.



Cô do dự thật lâu, cuối cùng quyết định một lần nữa thuận theo trái tim mình.



“Không đâu, động vật đều rất yêu thích tôi, khi còn bé tôi đã nuôi rất nhiều thú cưng.” Nói xong, Phó Cẩm Thiêm nhắm mắt lại, anh ta dang rộng hai tay, hít mạnh một hơi.



Đây là hương vị của tự do.



“Trả lại đồ của tôi cho tôi!” Cổ tay đột nhiên bị một lực mạnh tác động, Bạch Hải Đường kéo cái khăn lụa kia đi.



Nhưng động tác của Phó Cẩm Thiêm nhanh hơn, anh ta bắt lấy tay cô.



“Nửa năm à? Nhanh thô.



Lần này, đến lượt tôi chờ em.” Bởi đã bỏ lỡ một lần, vì vậy không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa.



Nếu như em không đi, nếu như tôi còn sống, dù có đi đến nơi nào, trong vòng xoáy cuộc đời, rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau...



Hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom