Chương 216: Thế lực cấp SSS đỉnh cao!
"Bảo vệ Thánh nữ!"
Sắc mặt của nhóm người Huyết tộc lập tức thay đổi khi thấy người đàn ông mặc trường sam màu trắng xuất hiện, trên tay còn cầm một cuốn Thánh Kinh, cả đám hét lên.
"Bọn quỷ hút máu sống trong bóng tối này không nên xuất hiện ngoài ánh sáng!"
Người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh vừa nhìn nhóm người Huyết tộc vừa thì thầm.
Sau khi nói xong, ông ta vung tay đánh về phía nhóm người Huyết tộc để đàn áp bọn họ.
Ầm!
Khi người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh vung tay, một đạo ánh sáng loá mắt, chứa đựng lực lượng ánh sáng vô tận được phóng ra, đánh thẳng vào nhóm người Huyết tộc.
Trong khoảnh khắc này, những người khác trong sân của biệt thự đều cảm nhận được một cảm giác lo sợ chết chóc mạnh mẽ.
Người đứng đầu bộ phận thứ ba và thứ tư của Sở giám sát và đám người Huyết Phu đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Ầm!!!
Cùng với tiếng ầm ĩ, một luồng năng lượng đáng sợ quét tới, những người khác đang ở đây lập tức ra tay ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Tuy nhiên, khi luồng năng lượng này lao tới chỗ Diệp Phàm thì tự động tan biến mất.
Sau vài phút, năng lượng ánh sáng đáng sợ tan đi, người đàn ông mặc trường sam màu trắng, trên tay cầm cuốn Thánh Kinh thì vẫn đứng đó, nhưng đám người Huyết tộc kia đều đã biến thành bột mịn, không còn sót lại một mảnh xương vụn nào, như thể chúng chưa từng xuất hiện.
Vào lúc này, Giang Phong - người phụ trách ban 3 của Sở giám sát, Từ Thành - người phụ trách ban 4 và các thành viên khác của Sở giám sát đều sửng sốt.
Huyết Phu, Lôi Chiến và Vua Bắc Cực đều cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn người đàn ông này.
Không khí tại hiện trường lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
Trong số đó, chỉ có Diệp Phàm và A Cơ là bình tĩnh nhất.
"Thánh Nữ Huyết tộc, cô đã gây ra tổn thất nặng nề cho Thánh Điện của tôi trong một trận chiến trước kia. Hôm nay, hãy dùng mạng của cô để hiến tế cho những linh hồn đã khuất trong Thánh Điện của tôi đi!"
Người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh trong tay nhìn A Cơ và nói một cách thờ ơ.
"Tôi không quen biết ông!"
A Cơ nhìn đối phương nói.
"Nhìn dáng vẻ này của cô… không lẽ bị mất trí nhớ?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn A Cơ loé lên, nói: "Có vẻ như ông Trời đã định hôm nay cô sẽ chết trong tay bản sứ!"
Sau khi người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh nói xong, ông ta đi về phía A Cơ.
Ầm!
Nhưng ngay lúc đối phương chuẩn bị đi tới trước mặt A Cơ, Diệp Phàm đã đứng trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: "Đây là nhà của tôi, từ lúc nào lại đến lượt anh muốn giết ai thì giết?"
Người đàn ông liếc nhìn Diệp Phàm: "Cậu trai trẻ, xét đến việc cậu là người Long Quốc, bản sứ có thể tha thứ cho hành vi bây giờ của cậu, xin cậu hãy tránh ra ngay lập tức, nếu không..."
Nhưng trước khi người đàn ông kia nói xong, Diệp Phàm đã tung ra một quyền.
Lúc Diệp Phàm tung ra một cú đấm, sắc mặt của người đàn ông thay đổi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ông ta đột nhiên lao ra để ngăn chặn cú đấm của Diệp Phàm.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên.
Người đàn ông bị đánh bay ra ngoài, quỳ gục trước cửa sân biệt thự, phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, những người trong Sở giám sát đều sửng sốt, trong mắt ba người Huyết Phu cũng sáng lên.
"Cậu..."
Lúc này, người đàn ông đến từ Thánh Điện nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh hãi, không biết nên nói gì!
Ông ta tuyệt đối không ngờ người trẻ tuổi đến từ Long Quốc này lại có thực lực đáng sợ như vậy, thậm chí ông ta còn bị một chiêu thức của đối phương làm bị thương nặng.
"Ông cũng có chút bản lĩnh đấy, còn có thể đỡ được cú đấm của tôi!"
Diệp Phàm nhìn người đàn ông này, hừ lạnh nói.
Thực lực của người đàn ông này rất mạnh, dù sao cũng không có nhiều người có thể đỡ nổi cú đấm của hắn!
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nghiêm túc nói.
"Người chết không cần biết điều này!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Tôi là Thánh sứ của Thánh Điện, cậu dám đối địch với Thánh Điện à?"
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, hét lớn.
"Tôi không quan tâm ông là người của điện gì đó!"
Diệp Phàm khinh thường nói, sau đó tiến lên một bước, lại tung ra một cú đấm.
Xoẹt!
Cú đấm của Diệp Phàm đánh ra đã xé nát không gian, ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Người đàn ông lập tức cảm giác được nguy cơ tử vong một cách mãnh liệt.
Ông ta mở cuốn Thánh Kinh ra, lẩm bẩm những lời khó hiểu trong miệng, hai tay kết ấn bên trong quyển Kinh Thánh này.
Ầm!
Đột nhiên, Kinh thánh mở ra, phát ra ánh sáng thần thánh chói lóa, một luồng áp lực kinh khủng quét qua, bao trùm toàn bộ biệt thự.
Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy có cảm giác nghẹt thở mãnh liệt.
Nhưng cảm giác ngột ngạt đó biến mất chỉ sau vài giây.
Chỉ thấy Diệp Phàm vung nắm đấm làm nổ tung cuốn Thánh Kinh đang phát ra ánh sáng thần thánh, sau đó tiếp tục xuyên qua cơ thể người đàn ông, một đòn giết chết ông ta!
Một vệt máu từ ngực người đàn ông bắn ra, ông ta trợn mắt nhìn Diệp Phàm, chưa kịp nói câu nào mà trực tiếp ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ!
Vào lúc này, những người của Sở giám sát và ba người Huyết Phu đều thầm giật mình.
Đặc biệt là ba người Huyết Phu, tuy biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ hắn mạnh đến thế, ngay cả Thánh sứ của Thánh Điện cũng có thể bị một quyền của hắn giết chết!
"Thánh sứ gì chứ, cứ cầm một cuốn Thành Kinh mà muốn giả làm thần côn ở đây!"
Diệp Phàm nhếch môi, hừ lạnh nói.
Ầm!
Lúc này, Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người của Sở giám sát: "Các người còn muốn bắt Thánh nữ Huyết tộc không?"
"Xin lỗi Diệp thiếu, là chúng tôi đã làm phiền anh, chúng ta sẽ rời đi ngay!"
Từ Thành - người phụ trách ban 4 của Sở giám sát nói ngay, trong khi Giang Phong - người phụ trách ban 3 là người vừa rồi rất kiêu ngạo, cũng không nói gì nữa.
Bọn họ lập tức rời khỏi đây.
"Tiện thể xử lý cái xác chết này đi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nhóm người của Sở giám sát nhanh chóng khiêng thi thể người đàn ông của Thánh Điện lên rồi rời đi.
"Thiếu chủ, ngài thật sự rất lợi hại, ngay cả cường giả của Thánh Điện cũng không bằng ngài!"
Lôi Chiến nhìn Diệp Phàm với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Thánh Điện này rất lợi hại à?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Thiếu chủ, Thánh Điện là thế lực cấp SSS trong thế giới ngầm, thậm chí là thế lực cấp SSS đỉnh cao, đã được truyền thừa hơn nghìn năm, nền tảng cực kỳ sâu và đáng sợ."
"Không ai trong toàn bộ thế giới ngầm dám khiêu khích Thánh Điện, tất nhiên ngoại trừ Huyết tộc."
"Bởi vì Huyết tộc vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung với Thánh Điện, hai bên đã gây chiến hàng nghìn năm, bọn họ đều muốn tiêu diệt lẫn nhau, nhưng vẫn chưa thể tiêu diệt hoàn toàn."
"Nhưng gần một trăm năm qua, vì cuộc chiến giữa mười ba thị tộc mà Huyết tộc không thể đoàn kết với nhau nên luôn bị Thánh Điện đàn áp, các đệ tử của Huyết tộc bị thương vong nặng nề. "
"Tuy nhiên, nghe nói Huyết tộc đã sinh ra một vị Thánh nữ có thiên phú nghịch thiên và thực lực mạnh mẽ, không biết vị Thánh nữ này đã làm gì mà có thể khiến mười ba thị tộc của Huyết tộc tuân theo mệnh lệnh của cô ta, lại đoàn kết chống lại Thánh Điện một lần nữa."
"Hơn một tháng trước, một cuộc chiến lớn đã nổ ra giữa Huyết tộc và Thánh Điện, trong trận chiến đó, nghe nói Thánh nữ Huyết tộc đã giết chết vô số cường giả của Thánh Điện, rửa sạch nỗi nhục nhã của Huyết tộc hơn một trăm năm qua, cô ta đã tát thẳng vào mặt Thánh Điện!"
Lôi Chiến nói liên tục không ngừng.
Nói xong, ánh mắt hắn ta liếc nhìn A Cơ, nuốt nước miếng nói: "Thiếu chủ, cô ta thật sự là Thánh nữ Huyết tộc sao?"
Lúc này Huyết Phu và Vua Bắc Cực đều liếc nhìn A Cơ.
"Tôi không biết, tôi đã cứu cô ta khỏi võ đài dưới lòng đất, cô ta đã bị mất trí nhớ và không biết gì cả!"
Diệp Phàm nhìn A Cơ và nói.
"Tôi nhận được tin tức, Thánh nữ Huyết tộc đã biến mất sau trận chiến đó. Có phải vì cô ta đã bị thương và mất trí nhớ không? "
Vua Bắc Cực trầm giọng nói.
"Đợi khi nào trí nhớ của cô ta hồi phục sẽ biết ngay!"
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.
"Thiếu chủ, nếu cô ta thực sự là Thánh nữ Huyết tộc, e là Huyết tộc và Thánh điện sẽ không bỏ qua như vậy!"
Huyết Phu nhìn Diệp Phàm nói.
"Không quan trọng!"
Diệp Phàm xem thường việc này.
Hắn đã thu nhận A Cơ vào nên đương nhiên không thể giao cô ta ra được.
Về phần Huyết tộc và Thánh điện, Diệp Phàm không quan tâm!
Trong mắt hắn, bất kỳ thế lực cấp SSS nào đều không đáng nhắc tới!
Dù sao thì hắn đã được huấn luyện bởi bảy cường giả cực kỳ khủng bố!
Đặc biệt sau khi hắn nhìn thấy thực lực như thần tiên của Đại sư phụ, những kẻ được gọi là cường giả của thế giới ngầm này hoàn toàn không thể hù dọa được Diệp Phàm!
Chương 217: Cuộc thi đấu y thuật!
"Diệp... Diệp Thần y!"
Lúc này, Khương Vân Hi bước ra khỏi biệt thự, khi nhìn thấy Diệp Phàm thì vẻ mặt không được tự nhiên.
"Cô tỉnh rượu rồi à!"
Diệp Phàm nhìn về phía Khương Vân Hi nhưng không có vẻ gì là mất tự nhiên.
"Ừ, cảm ơn anh vì tối hôm qua!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, có chút ngượng ngùng nói.
"Không có gì, nhưng một cô gái tay trói gà không chặt như cô không nên đến quán bar, nơi đó không thích hợp với cô!"
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi nói.
"Được!"
Khương Vân Hi gật đầu khi nghe những lời Diệp Phàm nói.
"Này, anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Vân Hi nhà chúng tôi, anh định bồi thường cho Vân Hi nhà chúng tôi thế nào đây?"
Lúc này, Lý Tử Huyên cũng bước ra, nhìn Diệp Phàm hỏi.
Khuôn mặt Khương Vân Hi lập tức đỏ bừng, che miệng Lý Tử Huyên lại: "Đừng nói bậy!"
"Hai đứa đã phát triển đến mức này rồi à?"
Ngay lập tức, một lão giả xuất hiện ở đây, nhìn Diệp Phàm và Khương Vân Hi rồi mỉm cười nói, đó là Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện.
"Ông nội Hoa, sao ông lại ở đây?"
Khương Vân Hi vô cùng lúng túng khi nhìn thấy Hoa Ân xuất hiện.
"Vân Hi, không ngờ con và Diệp công tử đã…"
"Ông nội Hoa, ông hiểu lầm rồi!"
Hoa Ân vừa mở miệng, Khương Vân Hi vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ bừng.
"Ha ha ha!!!"
Hoa Ân hiểu ý mỉm cười liếc nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử rất tài giỏi lại đẹp trai, y thuật lại cường đại nên hoàn toàn xứng đôi với Vân Hi!"
"Ông nội Hoa, ông thật sự hiểu lầm rồi!"
Lúc này, Khương Vân Hi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Ông già, ông đừng ghép đôi lung tung!"
Diệp Phàm nói.
"Diệp công tử, không biết cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút!"
Sau đó, Hoa Ân nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phàm.
"Nói chuyện? Nói chuyện gì vậy?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe!"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm rồi nói.
"Nếu vậy, chúng ta cùng đi uống cà phê đi, tôi thấy bên ngoài chung cư này có một quán cà phê!"
Lý Tử Huyên đề xuất.
"Vậy đến quán cà phê đi!"
Diệp Phàm trả lời nhẹ nhàng.
Sau đó, bọn họ cùng nhau đi về hướng quán cà phê, Lý Tử Huyên thì kéo theo Khương Vân Hi đi cùng.
"Ông nội Hoa tìm Diệp Thần y nói chuyện, chúng ta đi theo không tốt đâu!"
Khương Vân Hi nói.
"Không sao đâu, đi chung đi!"
Hoa Ân mỉm cười nói.
Ngay sau đó, bọn họ đến quán cà phê và tìm một chỗ ngồi, mỗi người gọi một tách cà phê.
"Sao cái này đắng quá vậy?"
Nhưng khi Diệp Phàm uống một ngụm cà phê, hắn lập tức nhăn mày.
"Đồ ngốc, anh quên bỏ đường rồi!"
Lý Tử Huyên không thể nhịn cười, nói: "Anh chưa từng uống cà phê à?"
"Chưa!"
Diệp Phàm trả lời thẳng thừng.
Trước đây hắn ở trên núi Cửu Long, trên đó chưa từng được uống thứ này đâu?
Đến thế giới này lâu như vậy, Diệp Phàm chưa từng động tới cà phê, hôm nay là lần đầu tiên hắn uống.
Lúc này, Khương Vân Hi cho đường vào cà phê của Diệp Phàm, khuấy đều và nói: "Thử lại lần nữa đi!"
"Ừ, cũng được!"
Diệp Phàm nếm một ngụm và gật đầu.
"Vân Hi, vừa rồi cậu giống như một người vợ hiền đảm đang phục vụ chồng mình!"
Lý Tử Huyên nhìn Khương Vân Hi và nói đùa.
"Cô bé này, cậu nói bậy gì vậy?"
Khương Vân Hi lại đỏ mặt.
"Nói đi, ông tìm tôi có chuyện gì?"
Ánh mắt của Diệp Phàm nhìn về phía Hoa Ân.
"Cậu đã nghe về cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới chưa?"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm nói.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới?"
"Chưa từng nghe!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là một cuộc thi y thuật được tổ chức bởi các quốc gia trên thế giới. Trong cuộc thi này, sẽ có nhiều thiên tài y thuật của các quốc gia tham gia, thậm chí còn có nhiều thế lực đặc biệt tham gia."
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là cuộc thi so tài về y thuật cứu người. Nếu giành được giải nhất trong cuộc thi đấu y thuật này, không chỉ mang lại vinh dự cho đất nước mình, mà còn nhận được giải thưởng khổng lồ, thậm chí trở thành một bậc thầy y thuật nổi tiếng quốc tế!"
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới được tổ chức 10 năm một lần. Tuy nhiên, trong những lần thi trước, thành tích của Long Quốc chúng ta không được tốt lắm, chúng ta bị Tây y các nước phương Tây và các phương pháp y học khác hoàn toàn áp đảo."
"Cuộc thi đấu y thuật mới sắp bắt đầu và sẽ được tổ chức tại Long Quốc!"
Hoa Ân vừa nhìn Diệp Phàm vừa nói từng câu một.
"Ông nói nhiều như vậy chỉ là muốn tôi làm gia cuộc thi đấu y thuật này để Long Quốc được vẻ vang đúng không?"
Diệp Phàm trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Ân.
"Đúng vậy, y thuật của Long Quốc chúng ta từ xưa đến nay luôn đứng số một trên thế giới, nhưng theo sự phát triển của lịch sử cận đại, nhiều sách y cổ quý giá của Long Quốc chúng ta đã bị hư hại, khiến cho tinh hoa của y thuật đất nước ta bị đứt đoạn, dẫn đến việc y thuật Long Quốc bị các nước khác coi thường, thậm chí ngay cả người dân bản xứ cũng coi thường y học truyền thống của Long Quốc chúng ta và chuyển sang sùng bái y học phương Tây!"
"Cuộc thi đấu y thuật lần này, nếu Long Quốc không thể đạt được thành tích tốt, không chỉ sẽ làm mất mặt toàn bộ đất nước ta mà còn là một đả kích lớn với toàn bộ giới y thuật của Long Quốc!"
"Vì vậy, tôi hy vọng Diệp công tử có thể đại diện cho Long Quốc tham gia cuộc thi y thuật lần này. Hơn nữa, giải thưởng của cuộc thi y thuật lần này cũng rất phong phú, giải nhất không chỉ có thể nhận được một viên ngọc rồng và năm mươi tỷ, mà còn có thể nhận được một bảo vật!"
Hoa Ân nhìn Dương Phàm thẳng thắn nói.
"Hạng nhất sẽ nhận được ngọc rồng sao?"
Diệp Phàm nheo mắt lại, kinh ngạc nói.
Bây giờ hắn đã có được hai viên ngọc rồng, nếu lấy được thêm một viên ngọc rồng, hắn sẽ có được một phần ba trong số chín viên ngọc rồng.
"Đúng!"
"Diệp công tử chắc cũng biết truyền thuyết về ngọc rồng, nếu cậu có thể lấy được viên ngọc này, nói không chừng sẽ có cơ hội khám phá kho báu được giấu trong ngọc rồng!"
Hoa Ân mỉm cười.
"Bảo vật mà ông vừa nhắc tới là gì?"
Diệp Phàm hỏi.
"Bảo vật này tôi cũng không hiểu rõ lắm, là do Y Các cung cấp!"
Hoa Ân nói.
"Y Các?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Y Các là tổ chức y thuật lớn nhất của Long Quốc, đã chiêu mộ một nhóm tinh anh về y thuật của Long Quốc, hơn nữa Y Các còn có nhiều cao thủ y thuật trấn giữ, ngay cả ngự y viện của tôi cũng không thể sánh bằng."
"Tuy nhiên, người của Y Các đều không được tham gia bất kỳ cuộc tranh giành quyền lực nào, chỉ có thể một lòng theo đuổi việc nghiên cứu y thuật!"
Hoa Ân giới thiệu.
"Ở Long Quốc lại có một thế lực như vậy?"
"Vậy tại sao vẫn không giành được giải nhất cuộc thi đấu y thuật? Y thuật của các người thật sự quá tệ sao?"
Diệp Phàm không khách sáo nói.
Hoa Ân ho khan một cách lúng túng và nói: "Diệp công tử hiểu lầm rồi, cuộc thi y thuật này có quy định, chỉ có bác sĩ thế hệ trẻ mới được tham gia, những người thế hệ trước như chúng tôi không được phép tham gia thi đấu, nếu không dựa vào ngự y viện và các bậc thầy y thuật của Y Các cũng không thể thua các nước khác!"
"Là vậy sao!"
Diệp Phàm hiểu ra, ánh mắt chợt liếc nhìn Khương Vân Hi: "Sao cô không gia nhập Y Các kia?"
"Tôi từng muốn gia nhập Y Các, nhưng Y Các chỉ tuyển những người học y không có bất kỳ nền tảng gia đình nào, tôi đã bị loại!"
Khương Vân Hi bất đắc dĩ nói.
"Y Các này khá thú vị!"
Diệp Phàm nhẹ nhàng mỉm cười.
"Cuộc thi đấu y thuật lần này do chính phủ Long Quốc tổ chức, ngự y viện và Y Các phụ trách hỗ trợ, Y Các đã đưa ra một bảo vật làm giải thưởng cho người chiến thắng cuộc thi đấu y thuật lần này!"
"Mặc dù tôi không biết bảo vật đó cụ thể là gì, nhưng theo những gì tôi được biết bảo vật này chắc chắn không đơn giản, lần này sẽ có rất nhiều thế lực bí ẩn tham gia, tất cả đều là để lấy được ngọc rồng và bảo vật này!"
Hoa Ân nói từng cái một.
"Xem ra cuộc thi đấu y thuật lần này khá thú vị, nếu vậy thì tôi cũng tham gia chơi vậy!"
Diệp Phàm nhếch môi nói thẳng.
Nghe thấy Diệp Phàm đồng ý tham gia, trong mắt Hoa Ân hiện lên sự vui mừng nói: "Cảm ơn Diệp công tử, nếu cậu có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này, Diệp công tử sẽ trở thành vị cứu tinh của ngành y học của Long Quốc chúng ta."
"Được rồi, đừng nói những lời tâng bốc này nữa!"
"Tôi chỉ là đi chơi thôi!"
Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Với thực lực của Diệp Thần y chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt hâm mộ.
"Cuối cùng cũng tìm được các người!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 218: Hắc Thiên Sứ lại xuất hiện
Lúc này, một đám người đông đúc xuất hiện trong quán cà phê, dọa cho khách trong quán bỏ đi hết.
Kẻ dẫn đầu đám người này chính là Trịnh thiếu gia hôm qua định ra tay với hai người Khương Vân Hi.
Lần này hắn ta dẫn theo một đám người, trong đó còn có không ít cao thủ.
"Lại là anh!"
Lý Tử Huyên nhìn Trịnh thiếu gia với sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói.
"Hai cô gái xinh đẹp à, các cô không thoát khỏi lòng bàn tay tôi được đâu!"
"Chưa có người phụ nữ nào Trịnh Vinh này muốn mà không có được!"
Trịnh thiếu gia hừ lạnh, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ sát ý lạnh lẽo: "Còn thằng nhãi nhà mày, hôm nay chết chắc rồi!"
"Xem ra hôm qua tao đạp quá nhẹ nên mày vẫn còn sức nói chuyện!"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Giết nó cho tao!"
Trịnh Vinh lập tức ra lệnh.
"Dừng tay!"
Lúc này, Hoa Ân nghiêm mặt nói.
"Lão già, ông cũng muốn xen vào việc của người khác hả?"
Trịnh Vinh liếc nhìn Hoa Ân.
"Tôi là Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện!"
"Cậu là con cái nhà ai mà hỗn láo như vậy?"
Hoa Ân nhìn Trịnh Vinh, buông lời khiển trách.
"Viện trưởng ngự y viện?"
Trịnh Vinh lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cho dù ông là viện trưởng ngự y viện thì sao nào? Cha tôi là Trịnh Tứ Hải đấy!"
"Trịnh Tứ Hải? Một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long?"
Hoa Ân ngạc nhiên hỏi.
"Không sai!"
Trịnh Vinh đắc ý nói.
"Trịnh Tứ Hải? Cái tên này quê thật đấy!"
"Sao không gọi là Trịnh Bát Phương đi?"
Lý Tử Huyên bật cười.
"Con ả kia, mày dám chê cười cha tao? Cha tao chính là một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long, một câu nói của ông ấy có thể khiến chúng mày trắng tay không còn gì hết!"
Trịnh Vinh sầm mặt quát.
"Xời, lại còn thần tài. Vậy anh có biết vị hôn phu của Vân Hi nhà chúng tôi là ai không? Người ta là..."
"Tử Huyên, đừng nói bừa!"
Lý Tử Huyên còn chưa nói hết câu đã bị Khương Vân Hi ngắt lời.
"Xông lên cho tao!"
Trịnh Vinh vung tay, đám người hắn ta dẫn theo lập tức ra tay. Trong đó có nhiều cường giả Nhân Cảnh tầng bảy trở lên, thậm chí có mấy cao thủ đã nửa bước vào Huyền Cảnh.
Lúc này, ba người Huyết Phu xuất hiện, thẳng tay giết sạch đám người này.
"Nhãi ranh, mày to gan đấy, dám đối địch với thiếu chủ!"
Lôi Chiến vươn tay bóp cổ Trịnh Vinh, xách bổng hắn ta lên.
"Thả ra, cha tao là Trịnh..."
"Cha mày là ai cũng vô dụng, chết đi!"
Lôi Chiến lạnh lùng quát một tiếng, đồng thời bóp gãy cổ tên này!
"Đừng!"
Hoa Ân thấy Lôi Chiến muốn giết Trịnh Vinh thì mặt biến sắc, lập tức hét lên nhưng đã muộn.
"Haiz, các người không nên giết cậu ta, lần này gặp rắc rối rồi!"
Hoa Ân nhíu mày, vẻ mặt nặng nề.
"Ông Hoa ơi, gã này rất lợi hại sao?"
Khương Vân Hi hỏi dò.
"Cha của cậu ta là cửu đại thần tài của thương hội Thiên Long, nắm giữ một nửa thế lực trong giới tài chính Long quốc. Một khi ông ta nổi giận, cả Long quốc sẽ gặp khủng hoảng tài chính!"
"Bây giờ con trai của ông ta bị giết, làm sao ông ta chịu để yên?"
Hoa Ân trầm giọng nói.
"Chỉ là một thương nhân mà thôi, có gì mà phải sợ?"
Lôi Chiến tỏ ý coi thường.
Ở Trung Phi, những đại gia sở hữu tài sản mấy trăm tỷ, có vô số mỏ kim cương và mỏ dầu đều ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của minh chủ liên minh Cuồng Chiến là hắn ta. Vì vậy, trong mắt hắn ta, một thần tài không là gì cả.
Đương nhiên Hoa Ân không biết sự đáng sợ của Lôi Chiến, nếu không ông ấy đã chẳng nói những lời này.
"Được rồi, chỉ là một cậu ấm ăn chơi, chết thì chết thôi, trời cũng chẳng sập được!"
Diệp Phàm hừ khẽ, dứt khoát rời đi.
Sau đó, trong căn biệt thự mà Khương Vân Hi đang sinh sống, Lý Tử Huyên vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: "Vân Hi à, ban nãy cậu không cho tớ nói có phải vì không muốn để cho Diệp Phàm biết cậu có vị hôn phu không?"
"Đâu có."
"Tớ chỉ không muốn liên lụy tới người khác mà thôi. Tớ chưa từng gặp đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương, và cũng không muốn lợi dụng thân phận của anh ta!"
"Hơn nữa, hôn ước này là do ông nội tớ và điện chủ điện Long Vương định ra, tớ không đồng ý. Vì vậy, đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương không phải là vị hôn phu của tớ."
"Tử Huyên, về sau cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu không tớ sẽ giận đấy!"
Khương Vân Hi trịnh trọng nói với Lý Tử Huyên.
"Được, sau này tớ không nói nữa!"
"Nhưng cậu vẫn tiếp tục ở lại Thiên Hải à? Tớ thấy anh chàng kia không có ý định nhận cậu làm đồ đệ đâu."
"Chi bằng chúng ta trở về Đế Đô thôi, ở đây chúng ta toàn bị bắt nạt. Nếu nơi này là Đế Đô, để xem kẻ nào dám lăm le chúng ta?"
Lý Tử Huyên hừ mũi đầy kiêu ngạo.
"Không được, tớ nhất định phải bái Diệp thần y làm sư phụ!"
Khương Vân Hi kiên định nói.
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Trong phòng VIP của một nhà hàng nào đó ở Thiên Hải.
Ba người Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Tô Nhược Tuyết ngồi trong phòng VIP.
"Sao hôm nay cô lại nghĩ đến chuyện mời chúng tôi đi ăn vậy?"
Lúc này, Diệp Phàm tò mò nhìn Tô Nhược Tuyết.
"Chẳng phải là vì tôi muốn tỏ bày lòng cảm ơn tới anh sao? Hơn nữa, trước đây cô Đường từng mời tôi một bữa, đương nhiên tôi phải mời lại chứ!"
Tô Nhược Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
"Vậy thì ăn thôi!"
Diệp Phàm nói thẳng.
Mười mấy phút sau, Đường Sở Sở lên tiếng: "Hai người ăn đi, em vào toilet đã!"
Sau khi Đường Sở Sở rời đi, Tô Nhược Tuyết bưng ly rượu, đi tới trước mặt Diệp Phàm: "Diệp Phàm, tôi mời anh một ly!"
Nói xong cô uống cạn ly rượu vang.
Ngay sau đó, mặt Tô Nhược Tuyết đỏ hây hây, ánh mắt mơ màng nhìn Diệp Phàm: "Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thật lòng không?"
"Vấn đề gì?"
Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết.
"Nếu anh không có bạn gái, anh có thích tôi không?"
Tô Nhược Tuyết phả ra hơi rượu, hỏi Diệp Phàm.
"Sao nào, cô thích tôi hả?"
Diệp Phàm nở nụ cười.
Đột nhiên Tô Nhược Tuyết hôn lên mặt Diệp Phàm, sau đó vội vàng trở lại vị trí của mình như đứa trẻ làm chuyện xấu.
Diệp Phàm sờ mặt mình, cười bất đắc dĩ.
Trong mấy ngày nay hắn đã được hai cô gái hôn, đây là gặp vận đào hoa hả?
Kế tiếp, ba người dùng bữa xong, Tô Nhược Tuyết được người quản lý đón đi.
"Anh Tiểu Phàm, em thấy hôm nay cô Tô uống không ít rượu, cảm thấy cô ấy có chuyện gì đó!"
Sau khi về đến khu biệt thự Tử Kinh, Đường Sở Sở đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
"Có hả?"
Diệp Phàm làm bộ thoải mái nói.
"Có phải cô Tô thích anh không?"
"Em thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh rất lạ!"
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Anh và cô ấy không có quan hệ gì hết!"
Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm ưu tú như vậy, cô gái khác thích anh cũng là chuyện bình thường."
"Anh yên tâm, em đã nói là em không ngại anh có người phụ nữ khác, chỉ cần trong trái tim anh có em là được!"
Đường Sở Sở áp sát vào người Diệp Phàm, thì thầm nói khẽ.
"Sở Sở à, em đối xử với anh quá tốt!"
Diệp Phàm xúc động.
Trong lòng Đường Sở Sở, Diệp Phàm chính là trời.
Diệp Phàm làm bất cứ chuyện gì, cô đều ủng hộ, kể cả hắn có người phụ nữ khác!
"Anh Tiểu Phàm, anh là người đàn ông em xác định yêu cả đời, đương nhiên em phải đối xử tốt với anh!"
Đường Sở Sở nở nụ cười ngọt ngào.
Diệp Phàm lập tức hôn cô.
Hai người ôm hôn nhau.
Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp này nhanh chóng bị phá vỡ.
"Hai cô cậu hôn nhau cháy bỏng nhỉ!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Diệp Phàm buông Đường Sở Sở ra, liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy một đám người mặc đồ đen xuất hiện, hơn nữa tất cả đều là người ngoại quốc. Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo. Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên mũi ưng.
"Các người là ai?"
Diệp Phàm đang thân thiết với vợ thì bị cắt ngang, tức giận nói.
"Nhóc con, cậu chính là kẻ bị treo thưởng năm tỷ kia?"
Người đàn ông mũi ưng hỏi Diệp Phàm.
"Ông đến vì giải thưởng đó à?"
Diệp Phàm nhướng mày. Hắn không ngờ vẫn có người muốn lấy giải thưởng năm tỷ kia.
"Tôi đến vì Tu La."
"Nói đi, cậu và Tu La có quan hệ gì? Còn nữa, Tu La đang ở đâu?"
Người đàn ông mũi ưng nhìn Diệp Phàm, quát.
"Lại là người đến vì Tứ sư phụ!"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Tôi còn chẳng biết các người, dựa vào đâu mà nói cho các người?"
Sau đó, Diệp Phàm lạnh lùng quát.
"Nói cho cậu cũng chẳng sao, chúng tôi là người của Hắc Thiên Sứ!"
Người đàn ông mũi ưng thẳng thắn tiết lộ.
Diệp Phàm nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Hắc Thiên Sứ?
Đó chẳng phải là thế lực hồi trước bị Tứ sư phụ tiêu diệt sao?
Lúc này, bốn người Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh xuất hiện, ai nấy đều nhìn chằm chằm người đàn ông mũi ưng.
"Không ngờ Hắc Thiên Sứ vẫn chưa bị diệt sạch!"
Huyết Phu lạnh lùng cất lời.
"Các người là ai?"
Thấy mấy người Huyết Phu xuất hiện, người đàn ông mũi ưng kia nhướng mày.
"Để lại một người sống!"
Diệp Phàm hờ hững nói một câu, sau đó đưa Đường Sở Sở vào trong biệt thự.
Khi hắn trở lại, chỉ thấy đám người Hắc Thiên Sứ kia chỉ có người đàn ông mũi ưng còn sống, những người khác đã chết cả rồi.
Còn người đàn ông mũi ưng kia thì bị cắt hết tay chân, quỳ dưới đất, vô cùng thê thảm.
"Nói đi, Hắc Thiên Sứ còn ai khác không?"
Diệp Phàm nhìn người đàn ông mũi ưng, lạnh lùng chất vấn.
"Tao sẽ không nói đâu!"
"Mày giết tao đi!"
Người đàn ông mũi ưng quát Diệp Phàm.
"Giết đi!"
Diệp Phàm không dài dòng, lạnh lùng ra lệnh.
Lôi Chiến thẳng tay bóp nát cổ người đàn ông này.
"Thiếu chủ, xem ra Hắc Thiên Sứ tro tàn lại cháy rồi!"
Vua Bắc Cực nói.
"Tôi sẽ thông báo cho liên minh Cuồng Chiến, bảo bọn họ tìm cho ra đám người kia, tiêu diệt tận gốc!"
Lôi Chiến lập tức lên tiếng.
"Mau chóng tìm ra các thành viên khác của Hắc Thiên Sứ, tiêu diệt toàn bộ!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Hắc Thiên Sứ là kẻ thù của Tứ sư phụ, tuyệt đối không thể giữ lại!
"Thiếu chủ, có biến!"
Đột nhiên Huyết Phu la lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía xa.
Chương 219: Bốn thuật sĩ!
Chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu rọi, hàng mấy nghìn người xuất hiện ở nơi đây.
Những người này đều đeo mặt nạ, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng, trông hệt như người máy, không có cảm xúc!
Bốn người dẫn đầu mặc bốn loại trang phục khác nhau: xanh, đỏ, tím, trắng. Cả bốn đều đeo mặt nạ, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ!
Bọn họ đi tới trước mặt Diệp Phàm thì dừng lại.
Giờ phút này, không khí ban đêm lập tức đông cứng!
"Các người là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
"Phong!"
"Hỏa!"
"Lôi!"
"Băng!"
Bốn người này đồng thanh nói.
"Các ông là người của Thiên Phạt?"
Diệp Phàm nhìn đám người này, đưa ra suy đoán.
"Đúng vậy. Diệp Phàm, cậu giết Hắc Bạch Phán Quan của Thiên Phạt chúng tôi, hôm nay tứ đại thiên tướng chúng tôi thống lĩnh ba nghìn quân tinh nhuệ Thiên Phạt đến bắt cậu!"
Một trong bốn người lên tiếng.
Ba người Huyết Phu nghe thấy đối phương là người của Thiên Phạt, tức thì nét mặt cứng lại, ánh mắt cảnh giác.
"Người Thiên Phạt các ông đều đáng chết!"
Trong mắt Diệp Phàm lộ rõ sát ý lạnh lùng.
Hắn lập tức xông ra ngoài, lao về phía tứ đại thiên tướng Phong Hỏa Lôi Băng.
Bốn người này vung hai tay lên, trên người bùng lên gió lốc, ngọn lửa, sấm sét, băng giá.
Cả bốn người đều là thuật sĩ.
Hơn nữa, cấp bậc thuật sĩ của bọn họ cao hơn Kim thiên sư và sở trưởng sở tuần tra Thiên Viêm rất nhiều.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tứ đại thiên tướng dốc toàn sức lực ra tay.
Chỉ trong thoáng chốc, gió lốc điên cuồng, lửa nóng hừng hực, sấm sét tràn đầy hơi thở hủy diệt và băng giá lạnh thấu xương đều ập về phía Diệp Phàm.
Giờ phút này đất trời biến sắc, luồng năng lượng vô tận truy sát Diệp Phàm.
Tứ đại thiên tướng vừa ra tay đã khiến bốn người Huyết Phu chấn động!
Mặc dù bọn họ cũng từng gặp thuật sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến bốn thuật sĩ mạnh như thế này đồng loạt ra tay!
Đối mặt với sự tấn công của bốn thuật sĩ này, Diệp Phàm tung ra một quyền.
Một quyền này của hắn mang theo sức mạnh hủy diệt, trực tiếp phá tan toàn bộ gió lốc, ngọn lửa, sấm sét, băng giá.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Tứ đại thiên tướng lập tức hộc máu, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt cực sốc!
Diệp Phàm vung nắm đấm tấn công bọn họ.
Tứ đại thiên tướng rối rít dốc hết sức lực thôi động thuật pháp để chống đỡ.
Từng lưỡi đao gió xé rách không gian.
Từng con rồng lửa thiêu đốt bầu trời.
Từng tia sét long trời lở đất.
Từng mũi băng cực kỳ sắc bén.
Tất cả đều tấn công Diệp Phàm.
Nhưng đối mặt với những công kích này, Diệp Phàm chỉ cần vung tay một cái là phá hủy toàn bộ.
Trước mặt Diệp Phàm, thuật pháp của bọn họ chẳng đỡ nổi một kích.
Chẳng mấy chốc Diệp Phàm đã xông đến trước mặt bốn người này. Trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, hắn lập tức vung lên!
Một tia sáng lạnh xuất hiện.
Tức thì bốn vị thiên tướng này của Thiên Phạt trợn to mắt, chỗ yết hầu phun ra từng dòng máu tươi.
Bốn người này che yết hầu, mắt nhìn Diệp Phàm đăm đăm, lập tức ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
Bốn cường giả thuật sĩ của Thiên Phạt cứ thế chết trong tay Diệp Phàm.
Đôi mắt lạnh lùng đảo qua ba nghìn quân tinh nhuệ còn lại của Thiên Phạt, Diệp Phàm lạnh lùng hô: "Giết!"
Bốn người Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực, U Ảnh lập tức xông ra ngoài, bắt đầu tàn sát quân tinh nhuệ của Thiên Phạt một cách điên cuồng.
Có lẽ ở nơi khác, đám quân tinh nhuệ này của Thiên Phạt chính là cao thủ hàng đầu, đủ để đối đầu với một quân đoàn mấy vạn người. Nhưng trước mặt bốn người Huyết Phu, bọn họ vẫn còn kém xa!
Bốn người Huyết Phu không phải sát thủ đỉnh cấp, mà là chí cường giả trên Hắc Bảng, tất nhiên bọn họ dư sức đối phó với ba nghìn quân tinh nhuệ này của Thiên Phạt.
Chưa đầy mười phút, ba nghìn quân tinh nhuệ của Thiên Phạt đã bị giết sạch.
Bốn người Huyết Phu toàn thân đầy máu, sát khí bừng bừng.
"Tôi giao hiện trường cho các ông đấy."
Diệp Phàm bỏ lại một câu rồi đi vào biệt thự tắm rửa.
Sau đó, hắn đi tới phòng của Đường Sở Sở, bắt đầu hỗ trợ Đường Sở Sở tu luyện.
Có sự trợ giúp của Diệp Phàm, thực lực của Đường Sở Sở tăng lên nhanh chóng!
Trong lúc Diệp Phàm đang hỗ trợ Đường Sở Sở tăng cường thực lực, mấy vị sư phụ của Diệp Phàm ngồi trò chuyện trong một căn nhà tranh trên núi Cửu Long.
Lúc này, Tu La hừng hực sát khí đi vào.
"Hai thằng nhóc kia lại bị ông hành hạ không nhẹ nhỉ?"
Điện chủ điện Long Vương mỉm cười nhìn Tu La.
"Thiên phú của cặp anh em này không tệ, đáng để bồi dưỡng!"
Tu La trực tiếp uống trà, lạnh lùng nói.
"Hai anh em này là người có thần lực trời sinh, đương nhiên thiên phú không tệ!"
Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc trường bào màu trắng ngồi đó, hờ hững cất lời. Ông ấy là minh chủ Võ Minh, Nhị sư phụ của Diệp Phàm.
"Ngày mai tôi sẽ dạy bọn họ thật kỹ!"
Chiến thần Thiên Sách ngồi một bên, lạnh lùng lên tiếng.
"Cặp anh em này rơi vào tay các ông coi như xui xẻo. Vẫn là cô nhóc họ Lâm kia tốt số, được vị kia đích thân chỉ dạy, không phải chịu khổ!"
Thất sư phụ của Diệp Phàm là Bách Hoa Chi Chủ đi tới, tức giận trợn mắt trừng mấy người kia.
"Được vị kia đích thân chỉ dạy cũng là phúc của cô nhóc kia!"
"Cô nhóc này có thể khiến thằng nhóc thúi kia đích thân cử người đưa tới đây, e là quan hệ giữa hai người không đơn giản!"
Điện chủ điện Long Vương cười híp mắt nói.
"Cô nhóc kia có nhan sắc và khí chất không tệ, xem ra đứa đồ đệ này của tôi khá tinh mắt."
Bách Hoa Chi Chủ khen ngợi.
"Tất nhiên! Ngày ngày đi theo bên cạnh một tiên nữ xinh đẹp, làm sao ánh mắt kém cỏi cho được?"
Thánh Y Quỷ Cốc ở bên cạnh nở nụ cười.
"Mọi người nói xem rốt cuộc vị kia có lai lịch gì? Sao lại đáng sợ như vậy?"
Lúc này, Tu La trầm giọng nói.
Ông ấy nói xong, mấy vị sư phụ còn lại của Diệp Phàm đều im lặng.
Mặc dù sáu người bọn họ không biết lai lịch Đại sư phụ của Diệp Phàm, nhưng thực lực của đối phương vượt trội hơn hẳn sáu người bọn họ - những người đứng trên đỉnh kim tự tháp giới Võ đạo quốc tế.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi nào đó ở núi Cửu Long.
Một người phụ nữ mặc váy trắng cung đình, đeo khăn che mặt đứng ở đây, mái tóc đen nhánh bay bay trong gió. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bà ấy thoát tục như tiên, tựa Cửu Thiên Huyền Nữ xuống nhân gian, thần thánh không thể khinh nhờn!
Lúc này, người phụ nữ giống như thần thiên này đang chăm chú nhìn về phía Thiên Hải, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Chủ nhân!”
Lúc này, Lâm Thi Âm xuất hiện, cung kính gọi người phụ nữ này.
Thời gian từ khi Lâm Thi Âm lên núi tới nay chưa được mười ngày, nhưng khí chất trên người cô ấy đã có sự thay đổi rất lớn, tuy không thoát tục tựa thần tiên như người phụ nữ trước mặt, nhưng cũng có chút cảm giác siêu phàm thoát tục.
"Tốt lắm, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã lĩnh ngộ được nội dung chính của tầng thứ nhất Cửu Thiên Cầm Quyết."
Người phụ nữ này quay lại nhìn Lâm Thi Âm, nhỏ nhẹ nói. Giọng của bà ấy nhẹ nhàng êm tai, tựa tiếng trời quanh quẩn bên tai, dường như lắng nghe bà ấy nói chuyện cũng là một kiểu hưởng thụ!
"Cảm ơn chủ nhân đã bồi dưỡng."
Lâm Thi Âm khom lưng đáp.
"Muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn ấy!"
"Tiếp theo tôi sẽ bế quan, tập trung dạy cô, giúp cô nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nhất. Đến lúc đó, cô có thể xuất sơn giúp đỡ hắn!"
Người phụ nữ này nhẹ nhàng nói.
"Vâng!"
Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng Lâm Thi Âm không hỏi nhiều.
...
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, một ngày mới đã đến!
Sáng sớm, Diệp Phàm vừa mới ăn sáng xong thì Xuân Lan tới.
"Có tin tức gì không?"
Diệp Phàm nhìn Xuân Lan và hỏi.
"Thưa thiếu chủ, đại tiểu thư mới truyền tin nói vẫn chưa tìm thấy vị trí tổng bộ Thiên Phạt, nhưng đã tra được vị trí của mấy chục phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới!"
Xuân Lan trả lời.
Tức thì trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng lạnh, hắn nói: "Tìm được phân bộ nào thì diệt phân bộ đó, không được bỏ qua bất kỳ một nơi nào!"
"Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực!"
Diệp Phàm gọi.
"Thiếu chủ!"
Ba người lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
"Ba người các ông hãy điều động thế lực của mình đi tiêu diệt tất cả các phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới. Nhớ kỹ, không được để lại một ai sống sót, giết hết không tha!"
Diệp Phàm ra lệnh.
"Rõ!"
Ba người kia sôi nổi gật đầu.
"À phải rồi thiếu chủ, chúng ta đã điều tra được chủ mưu giấu mặt treo giải thưởng năm tỷ kia. Đó là nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên!"
Xuân Lan tiếp tục nói.
"Nhà họ Hạng!"
"Thì ra là bọn họ!"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Thiếu chủ, có cần tôi cử người đến quận Nam Thiên diệt tận gốc nhà họ Hạng không?"
Xuân Lan hỏi ý kiến.
"Quận Nam Thiên? Anh Tiểu Phàm, mọi người cũng muốn đến quận Nam Thiên sao?"
Đúng lúc này, Đường Sở Sở từ trên tầng đi xuống. Cô nhìn Diệp Phàm và hỏi.
"Sao vậy, Sở Sở cũng muốn tới quận Nam Thiên à?"
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.
"Vâng. Bên quận Nam Thiên có một công ty lớn muốn gia nhập Đường Thị chúng ta, đúng lúc em cũng đang tính phát triển Đường Thị đến quận khác, vì vậy em dự định hôm nay sẽ đi quận Nam Thiên bàn bạc chuyện thu mua với đối phương."
Đường Sở Sở đáp lời.
"Trùng hợp thế?"
Diệp Phàm nhướng mày.
Hắn đang định đối phó với nhà họ Hạng thì Đường Sở Sở muốn tới quận Nam Thiên, trùng hợp như vậy khiến Diệp Phàm cảm thấy trong chuyện này có mờ ám.
"Vậy thì anh sẽ đi cùng em!"
Diệp Phàm lập tức nói.
"Được!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên.
"Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Hạng Viễn Sơn lạnh lùng hỏi.
"Lão gia chủ cứ yên tâm, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lần này chắc chắn có thể dụ thằng nhãi kia tới. Cho dù cậu ta không tới, thì chúng ta bắt bạn gái của cậu ta, cậu ta sẽ phải tới thôi!"
"Chỉ cần cậu ta tới, quận Nam Thiên sẽ nơi chôn xác của cậu ta!"
Quản gia nhà họ Hạng nói.
"Tôi muốn cậu ta chết không có chỗ chôn!"
Hạng Viễn Sơn giận dữ quát, vẻ mặt bừng bừng sát khí.
Chương 220: Phục kích tiệm trà!
Thành phố Giang Thiên quận Nam Thiên.
Mất mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, thư ký và vệ sĩ, U Ảnh mới đến được quận Nam Thiên.
“Cô là chủ tịch của Đường thị?”
Bọn họ vừa ra khỏi sân bay đã có một người đàn ông mặc vest đi tới, anh ta cung kính nói với Đường Sở Sở.
“Ông là người của công ty Hành Viễn?”
Đường Sở Sở nhìn đối phương.
Trước đó, Hành Viễn đã liên hệ với Đường thị, muốn Đường thị thu mua công ty của bọn họ.
“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cô Đường tới để đàm phán, vậy nên đặc biệt để tôi tới đón cô!”
Người đàn ông đáp.
“Vậy đi thôi!”
Đường Sở Sở gật đầu.
“Mấy vị đây là?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Diệp Phàm và U Ảnh.
“À, đây là bạn trai và vệ sĩ của tôi, bọn họ đi cùng tôi tới đây, các người sẽ không để ý chứ?”
Đường Sở Sở nói.
“Đương nhiên là không rồi, xin mời!”
Ánh mắt người đàn ông thoáng ngạc nhiên, anh ta trầm giọng nói.
Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm lên xe đi tới thành phố Giang Thiên.
Hơn mười phút sau, bọn họ dừng xe bên ngoài một quán trà.
“Không phải đến công ty các anh sao? Sao lại tới đây?”
Đường Sở Sở xuống xe, nhìn thấy quán trà thì ngạc nhiên.
“Chủ tịch của chúng tôi thích uống trà, vậy nên mới cố ý chọn nơi này để nói chuyện, mong cô không để ý!”
Người đàn ông nói.
“Ồ!”
Đường Sở Sở không hề nghi ngờ anh ta, bọn họ bước vào trong tiệm trà.
“Thiếu chủ, trong quán trà này có sát khí!
Vừa bước vào trong, U Ảnh đã quay sang nói với Diệp Phàm.
Thân là một sát thủ hàng đầu trên thế giới, U Ảnh vô cùng nhạy cảm với sát khí!”
“Quả nhiên có vấn đề!”
Diệp Phàm cười lạnh.
Nhưng mà hắn vẫn không nhắc nhở Đường Sở Sở, hắn lại muốn xem rốt cuộc ai đang giở trò quỷ!
Rất nhanh, bọn họ đi tới một phòng trong quán trà.
“Chủ tịch Đường, mời các cô ngồi!”
Người đàn ông lên tiếng.
“Chủ tịch của các anh đâu?”
“Chủ tịch sắp tới rồi, xin chờ một chút!”
Nói xong câu này, anh ta lập tức rời đi.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy có gì đó không ổn!”
Tôn Tiểu Tiểu nói.
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm...”
“Không sao, nếu đã tới đây thì ngồi xuống uống chén trà!”
Diệp Phàm ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, thảnh thơi uống.
Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu thấy vậy cũng ngồi xuống.
“Ranh con, uống xong chén trà, cậu cũng nên đi đời rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến.
Hạng Viễn Sơn xuất hiện cùng quản gia, lão ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
“Các người là ai? Chủ tịch Hành Viễn đâu?”
Đường Sở Sở nhìn Hạng Viễn Sơn xuất hiện, cô khẽ nhíu mày.
“Ông lừa bà xã tôi tới, thuận tiện cũng dẫn tôi đến đây nhỉ!”
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.
“Đúng thế, cậu giết con trai và cháu trai của tôi, diệt đi Bá Vương Minh, hôm nay tôi phải báo thù cho bọn họ!”
“Hôm nay cậu đã tới đây, tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn, chết cùng con trai và cháu trai của tôi!”
Hạng Viễn Sơn tức giận, quát về phía Diệp Phàm.
Lúc này vẻ mặt của Đường Sở Sở thay đổi, cô không ngờ mình lại bị lừa, còn liên lụy đến anh Tiểu Phàm.
“Thì ra là người nhà họ Hạng, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đi tìm, không ngờ các người lại tự mình đưa tới cửa.”
Diệp Phàm cười lạnh nói: “Nhưng mà, lúc trước hơn vạn người của Bá Vương Minh cũng không giết được tôi, ông cảm thấy chỉ dựa vào nắm xương già yếu của mình có thể giết được tôi?”
“Ranh con, trước kia là ở chỗ của mày, hôm nay, nơi này là địa bàn của nhà họ Hạng, mày chết là cái chắc!”
Người quản gia kia nhìn về phía Diệp Phàm rôi vỗ vỗ tay.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, mấy nghìn người vọt ra từ xung quanh tiệm trà.
Hơn một nửa trong số họ cầm súng ống, nửa còn lại thì cầm đao, bọn họ trực tiếp bao vây bốn phía.
Toàn bộ họng súng và trường đao đều chĩa về phía đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, U Ảnh, Đường Sở Sở lại khá bình tĩnh.
Nhưng một cô gái bình thường như Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, cô bị dọa tới choáng váng!
“Không sao!”
Đường Sở Sở vỗ bả vai Tôn Tiểu Tiểu an ủi.
“Chỉ có vài người như vậy? Tôi còn tưởng hơn vạn người tới chứ!”
Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà.
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng.
Bịch bịch bịch!!!
Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhiều lời, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.
Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.
Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt U Ảnh cũng phải thay đổi.
Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thể.
Nhưng ông lại không lo lắng, bởi vì có thiếu chủ ở đây!
Trước kia, ông đã từng được chứng kiến thực lực vô cùng thần kỳ của thiếu chủ, ông biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.
Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.
Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát ra.
Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trở về đường cũ.
Phụt phụt phụt!!!
Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.
Lúc này, Hạng Viễn Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.
Tôn Tiểu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Mày...”
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!
Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.
Vụt!
U Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.
Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh , trong đó có rất nhiều cường giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!
Nhưng đứng trước mặt U Ảnh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.
Giờ phút này U Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những người này, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!
Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị U Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đến khi chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bi thảm!
Bên trong phòng trà lúc này, ngoại trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.
Vẻ mặt của bọn họ vô cùng khó coi!
“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã.
“Được, được lắm!”
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ, Hạng Viễn Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả U Ảnh đã chắn ở trước mặt.
Ầm!!!
Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.
Cơ thể U Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.
Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
“Lão gia!”
Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.
“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nhìn U Ảnh.
“Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”
U Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm U Ảnh rồi tung quyền.
Nhưng mà khi lão ta đánh tới, U Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.
Phụt phụt!
Khi U Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viễn Sơn thay đổi, ông ta cảm giác được nguy cơ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, U Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.
Hạng Viễn Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, U Ảnh lại biến mất!
Là một sát thủ, U Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!
Mà một vết đâm này của U Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.
“Lão gia!”
“Tao liều mạng với mày!”
Quản gia nhìn Hạng Viễn Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chằm chằm U Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.
Phụt.
U Ảnh khẽ di chuyển, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.
Máu bắn văng tung tóe, ông ta ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viễn Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.
“Ô, hôm nay ở đây náo nhiệt thế!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài tiệm trà.
"Bảo vệ Thánh nữ!"
Sắc mặt của nhóm người Huyết tộc lập tức thay đổi khi thấy người đàn ông mặc trường sam màu trắng xuất hiện, trên tay còn cầm một cuốn Thánh Kinh, cả đám hét lên.
"Bọn quỷ hút máu sống trong bóng tối này không nên xuất hiện ngoài ánh sáng!"
Người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh vừa nhìn nhóm người Huyết tộc vừa thì thầm.
Sau khi nói xong, ông ta vung tay đánh về phía nhóm người Huyết tộc để đàn áp bọn họ.
Ầm!
Khi người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh vung tay, một đạo ánh sáng loá mắt, chứa đựng lực lượng ánh sáng vô tận được phóng ra, đánh thẳng vào nhóm người Huyết tộc.
Trong khoảnh khắc này, những người khác trong sân của biệt thự đều cảm nhận được một cảm giác lo sợ chết chóc mạnh mẽ.
Người đứng đầu bộ phận thứ ba và thứ tư của Sở giám sát và đám người Huyết Phu đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Ầm!!!
Cùng với tiếng ầm ĩ, một luồng năng lượng đáng sợ quét tới, những người khác đang ở đây lập tức ra tay ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Tuy nhiên, khi luồng năng lượng này lao tới chỗ Diệp Phàm thì tự động tan biến mất.
Sau vài phút, năng lượng ánh sáng đáng sợ tan đi, người đàn ông mặc trường sam màu trắng, trên tay cầm cuốn Thánh Kinh thì vẫn đứng đó, nhưng đám người Huyết tộc kia đều đã biến thành bột mịn, không còn sót lại một mảnh xương vụn nào, như thể chúng chưa từng xuất hiện.
Vào lúc này, Giang Phong - người phụ trách ban 3 của Sở giám sát, Từ Thành - người phụ trách ban 4 và các thành viên khác của Sở giám sát đều sửng sốt.
Huyết Phu, Lôi Chiến và Vua Bắc Cực đều cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn người đàn ông này.
Không khí tại hiện trường lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
Trong số đó, chỉ có Diệp Phàm và A Cơ là bình tĩnh nhất.
"Thánh Nữ Huyết tộc, cô đã gây ra tổn thất nặng nề cho Thánh Điện của tôi trong một trận chiến trước kia. Hôm nay, hãy dùng mạng của cô để hiến tế cho những linh hồn đã khuất trong Thánh Điện của tôi đi!"
Người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh trong tay nhìn A Cơ và nói một cách thờ ơ.
"Tôi không quen biết ông!"
A Cơ nhìn đối phương nói.
"Nhìn dáng vẻ này của cô… không lẽ bị mất trí nhớ?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn A Cơ loé lên, nói: "Có vẻ như ông Trời đã định hôm nay cô sẽ chết trong tay bản sứ!"
Sau khi người đàn ông cầm cuốn Thánh Kinh nói xong, ông ta đi về phía A Cơ.
Ầm!
Nhưng ngay lúc đối phương chuẩn bị đi tới trước mặt A Cơ, Diệp Phàm đã đứng trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: "Đây là nhà của tôi, từ lúc nào lại đến lượt anh muốn giết ai thì giết?"
Người đàn ông liếc nhìn Diệp Phàm: "Cậu trai trẻ, xét đến việc cậu là người Long Quốc, bản sứ có thể tha thứ cho hành vi bây giờ của cậu, xin cậu hãy tránh ra ngay lập tức, nếu không..."
Nhưng trước khi người đàn ông kia nói xong, Diệp Phàm đã tung ra một quyền.
Lúc Diệp Phàm tung ra một cú đấm, sắc mặt của người đàn ông thay đổi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ông ta đột nhiên lao ra để ngăn chặn cú đấm của Diệp Phàm.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên.
Người đàn ông bị đánh bay ra ngoài, quỳ gục trước cửa sân biệt thự, phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, những người trong Sở giám sát đều sửng sốt, trong mắt ba người Huyết Phu cũng sáng lên.
"Cậu..."
Lúc này, người đàn ông đến từ Thánh Điện nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh hãi, không biết nên nói gì!
Ông ta tuyệt đối không ngờ người trẻ tuổi đến từ Long Quốc này lại có thực lực đáng sợ như vậy, thậm chí ông ta còn bị một chiêu thức của đối phương làm bị thương nặng.
"Ông cũng có chút bản lĩnh đấy, còn có thể đỡ được cú đấm của tôi!"
Diệp Phàm nhìn người đàn ông này, hừ lạnh nói.
Thực lực của người đàn ông này rất mạnh, dù sao cũng không có nhiều người có thể đỡ nổi cú đấm của hắn!
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nghiêm túc nói.
"Người chết không cần biết điều này!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Tôi là Thánh sứ của Thánh Điện, cậu dám đối địch với Thánh Điện à?"
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, hét lớn.
"Tôi không quan tâm ông là người của điện gì đó!"
Diệp Phàm khinh thường nói, sau đó tiến lên một bước, lại tung ra một cú đấm.
Xoẹt!
Cú đấm của Diệp Phàm đánh ra đã xé nát không gian, ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Người đàn ông lập tức cảm giác được nguy cơ tử vong một cách mãnh liệt.
Ông ta mở cuốn Thánh Kinh ra, lẩm bẩm những lời khó hiểu trong miệng, hai tay kết ấn bên trong quyển Kinh Thánh này.
Ầm!
Đột nhiên, Kinh thánh mở ra, phát ra ánh sáng thần thánh chói lóa, một luồng áp lực kinh khủng quét qua, bao trùm toàn bộ biệt thự.
Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy có cảm giác nghẹt thở mãnh liệt.
Nhưng cảm giác ngột ngạt đó biến mất chỉ sau vài giây.
Chỉ thấy Diệp Phàm vung nắm đấm làm nổ tung cuốn Thánh Kinh đang phát ra ánh sáng thần thánh, sau đó tiếp tục xuyên qua cơ thể người đàn ông, một đòn giết chết ông ta!
Một vệt máu từ ngực người đàn ông bắn ra, ông ta trợn mắt nhìn Diệp Phàm, chưa kịp nói câu nào mà trực tiếp ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ!
Vào lúc này, những người của Sở giám sát và ba người Huyết Phu đều thầm giật mình.
Đặc biệt là ba người Huyết Phu, tuy biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ hắn mạnh đến thế, ngay cả Thánh sứ của Thánh Điện cũng có thể bị một quyền của hắn giết chết!
"Thánh sứ gì chứ, cứ cầm một cuốn Thành Kinh mà muốn giả làm thần côn ở đây!"
Diệp Phàm nhếch môi, hừ lạnh nói.
Ầm!
Lúc này, Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người của Sở giám sát: "Các người còn muốn bắt Thánh nữ Huyết tộc không?"
"Xin lỗi Diệp thiếu, là chúng tôi đã làm phiền anh, chúng ta sẽ rời đi ngay!"
Từ Thành - người phụ trách ban 4 của Sở giám sát nói ngay, trong khi Giang Phong - người phụ trách ban 3 là người vừa rồi rất kiêu ngạo, cũng không nói gì nữa.
Bọn họ lập tức rời khỏi đây.
"Tiện thể xử lý cái xác chết này đi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nhóm người của Sở giám sát nhanh chóng khiêng thi thể người đàn ông của Thánh Điện lên rồi rời đi.
"Thiếu chủ, ngài thật sự rất lợi hại, ngay cả cường giả của Thánh Điện cũng không bằng ngài!"
Lôi Chiến nhìn Diệp Phàm với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Thánh Điện này rất lợi hại à?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Thiếu chủ, Thánh Điện là thế lực cấp SSS trong thế giới ngầm, thậm chí là thế lực cấp SSS đỉnh cao, đã được truyền thừa hơn nghìn năm, nền tảng cực kỳ sâu và đáng sợ."
"Không ai trong toàn bộ thế giới ngầm dám khiêu khích Thánh Điện, tất nhiên ngoại trừ Huyết tộc."
"Bởi vì Huyết tộc vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung với Thánh Điện, hai bên đã gây chiến hàng nghìn năm, bọn họ đều muốn tiêu diệt lẫn nhau, nhưng vẫn chưa thể tiêu diệt hoàn toàn."
"Nhưng gần một trăm năm qua, vì cuộc chiến giữa mười ba thị tộc mà Huyết tộc không thể đoàn kết với nhau nên luôn bị Thánh Điện đàn áp, các đệ tử của Huyết tộc bị thương vong nặng nề. "
"Tuy nhiên, nghe nói Huyết tộc đã sinh ra một vị Thánh nữ có thiên phú nghịch thiên và thực lực mạnh mẽ, không biết vị Thánh nữ này đã làm gì mà có thể khiến mười ba thị tộc của Huyết tộc tuân theo mệnh lệnh của cô ta, lại đoàn kết chống lại Thánh Điện một lần nữa."
"Hơn một tháng trước, một cuộc chiến lớn đã nổ ra giữa Huyết tộc và Thánh Điện, trong trận chiến đó, nghe nói Thánh nữ Huyết tộc đã giết chết vô số cường giả của Thánh Điện, rửa sạch nỗi nhục nhã của Huyết tộc hơn một trăm năm qua, cô ta đã tát thẳng vào mặt Thánh Điện!"
Lôi Chiến nói liên tục không ngừng.
Nói xong, ánh mắt hắn ta liếc nhìn A Cơ, nuốt nước miếng nói: "Thiếu chủ, cô ta thật sự là Thánh nữ Huyết tộc sao?"
Lúc này Huyết Phu và Vua Bắc Cực đều liếc nhìn A Cơ.
"Tôi không biết, tôi đã cứu cô ta khỏi võ đài dưới lòng đất, cô ta đã bị mất trí nhớ và không biết gì cả!"
Diệp Phàm nhìn A Cơ và nói.
"Tôi nhận được tin tức, Thánh nữ Huyết tộc đã biến mất sau trận chiến đó. Có phải vì cô ta đã bị thương và mất trí nhớ không? "
Vua Bắc Cực trầm giọng nói.
"Đợi khi nào trí nhớ của cô ta hồi phục sẽ biết ngay!"
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.
"Thiếu chủ, nếu cô ta thực sự là Thánh nữ Huyết tộc, e là Huyết tộc và Thánh điện sẽ không bỏ qua như vậy!"
Huyết Phu nhìn Diệp Phàm nói.
"Không quan trọng!"
Diệp Phàm xem thường việc này.
Hắn đã thu nhận A Cơ vào nên đương nhiên không thể giao cô ta ra được.
Về phần Huyết tộc và Thánh điện, Diệp Phàm không quan tâm!
Trong mắt hắn, bất kỳ thế lực cấp SSS nào đều không đáng nhắc tới!
Dù sao thì hắn đã được huấn luyện bởi bảy cường giả cực kỳ khủng bố!
Đặc biệt sau khi hắn nhìn thấy thực lực như thần tiên của Đại sư phụ, những kẻ được gọi là cường giả của thế giới ngầm này hoàn toàn không thể hù dọa được Diệp Phàm!
Chương 217: Cuộc thi đấu y thuật!
"Diệp... Diệp Thần y!"
Lúc này, Khương Vân Hi bước ra khỏi biệt thự, khi nhìn thấy Diệp Phàm thì vẻ mặt không được tự nhiên.
"Cô tỉnh rượu rồi à!"
Diệp Phàm nhìn về phía Khương Vân Hi nhưng không có vẻ gì là mất tự nhiên.
"Ừ, cảm ơn anh vì tối hôm qua!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, có chút ngượng ngùng nói.
"Không có gì, nhưng một cô gái tay trói gà không chặt như cô không nên đến quán bar, nơi đó không thích hợp với cô!"
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi nói.
"Được!"
Khương Vân Hi gật đầu khi nghe những lời Diệp Phàm nói.
"Này, anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Vân Hi nhà chúng tôi, anh định bồi thường cho Vân Hi nhà chúng tôi thế nào đây?"
Lúc này, Lý Tử Huyên cũng bước ra, nhìn Diệp Phàm hỏi.
Khuôn mặt Khương Vân Hi lập tức đỏ bừng, che miệng Lý Tử Huyên lại: "Đừng nói bậy!"
"Hai đứa đã phát triển đến mức này rồi à?"
Ngay lập tức, một lão giả xuất hiện ở đây, nhìn Diệp Phàm và Khương Vân Hi rồi mỉm cười nói, đó là Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện.
"Ông nội Hoa, sao ông lại ở đây?"
Khương Vân Hi vô cùng lúng túng khi nhìn thấy Hoa Ân xuất hiện.
"Vân Hi, không ngờ con và Diệp công tử đã…"
"Ông nội Hoa, ông hiểu lầm rồi!"
Hoa Ân vừa mở miệng, Khương Vân Hi vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ bừng.
"Ha ha ha!!!"
Hoa Ân hiểu ý mỉm cười liếc nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử rất tài giỏi lại đẹp trai, y thuật lại cường đại nên hoàn toàn xứng đôi với Vân Hi!"
"Ông nội Hoa, ông thật sự hiểu lầm rồi!"
Lúc này, Khương Vân Hi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Ông già, ông đừng ghép đôi lung tung!"
Diệp Phàm nói.
"Diệp công tử, không biết cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút!"
Sau đó, Hoa Ân nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phàm.
"Nói chuyện? Nói chuyện gì vậy?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe!"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm rồi nói.
"Nếu vậy, chúng ta cùng đi uống cà phê đi, tôi thấy bên ngoài chung cư này có một quán cà phê!"
Lý Tử Huyên đề xuất.
"Vậy đến quán cà phê đi!"
Diệp Phàm trả lời nhẹ nhàng.
Sau đó, bọn họ cùng nhau đi về hướng quán cà phê, Lý Tử Huyên thì kéo theo Khương Vân Hi đi cùng.
"Ông nội Hoa tìm Diệp Thần y nói chuyện, chúng ta đi theo không tốt đâu!"
Khương Vân Hi nói.
"Không sao đâu, đi chung đi!"
Hoa Ân mỉm cười nói.
Ngay sau đó, bọn họ đến quán cà phê và tìm một chỗ ngồi, mỗi người gọi một tách cà phê.
"Sao cái này đắng quá vậy?"
Nhưng khi Diệp Phàm uống một ngụm cà phê, hắn lập tức nhăn mày.
"Đồ ngốc, anh quên bỏ đường rồi!"
Lý Tử Huyên không thể nhịn cười, nói: "Anh chưa từng uống cà phê à?"
"Chưa!"
Diệp Phàm trả lời thẳng thừng.
Trước đây hắn ở trên núi Cửu Long, trên đó chưa từng được uống thứ này đâu?
Đến thế giới này lâu như vậy, Diệp Phàm chưa từng động tới cà phê, hôm nay là lần đầu tiên hắn uống.
Lúc này, Khương Vân Hi cho đường vào cà phê của Diệp Phàm, khuấy đều và nói: "Thử lại lần nữa đi!"
"Ừ, cũng được!"
Diệp Phàm nếm một ngụm và gật đầu.
"Vân Hi, vừa rồi cậu giống như một người vợ hiền đảm đang phục vụ chồng mình!"
Lý Tử Huyên nhìn Khương Vân Hi và nói đùa.
"Cô bé này, cậu nói bậy gì vậy?"
Khương Vân Hi lại đỏ mặt.
"Nói đi, ông tìm tôi có chuyện gì?"
Ánh mắt của Diệp Phàm nhìn về phía Hoa Ân.
"Cậu đã nghe về cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới chưa?"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm nói.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới?"
"Chưa từng nghe!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là một cuộc thi y thuật được tổ chức bởi các quốc gia trên thế giới. Trong cuộc thi này, sẽ có nhiều thiên tài y thuật của các quốc gia tham gia, thậm chí còn có nhiều thế lực đặc biệt tham gia."
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là cuộc thi so tài về y thuật cứu người. Nếu giành được giải nhất trong cuộc thi đấu y thuật này, không chỉ mang lại vinh dự cho đất nước mình, mà còn nhận được giải thưởng khổng lồ, thậm chí trở thành một bậc thầy y thuật nổi tiếng quốc tế!"
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới được tổ chức 10 năm một lần. Tuy nhiên, trong những lần thi trước, thành tích của Long Quốc chúng ta không được tốt lắm, chúng ta bị Tây y các nước phương Tây và các phương pháp y học khác hoàn toàn áp đảo."
"Cuộc thi đấu y thuật mới sắp bắt đầu và sẽ được tổ chức tại Long Quốc!"
Hoa Ân vừa nhìn Diệp Phàm vừa nói từng câu một.
"Ông nói nhiều như vậy chỉ là muốn tôi làm gia cuộc thi đấu y thuật này để Long Quốc được vẻ vang đúng không?"
Diệp Phàm trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Ân.
"Đúng vậy, y thuật của Long Quốc chúng ta từ xưa đến nay luôn đứng số một trên thế giới, nhưng theo sự phát triển của lịch sử cận đại, nhiều sách y cổ quý giá của Long Quốc chúng ta đã bị hư hại, khiến cho tinh hoa của y thuật đất nước ta bị đứt đoạn, dẫn đến việc y thuật Long Quốc bị các nước khác coi thường, thậm chí ngay cả người dân bản xứ cũng coi thường y học truyền thống của Long Quốc chúng ta và chuyển sang sùng bái y học phương Tây!"
"Cuộc thi đấu y thuật lần này, nếu Long Quốc không thể đạt được thành tích tốt, không chỉ sẽ làm mất mặt toàn bộ đất nước ta mà còn là một đả kích lớn với toàn bộ giới y thuật của Long Quốc!"
"Vì vậy, tôi hy vọng Diệp công tử có thể đại diện cho Long Quốc tham gia cuộc thi y thuật lần này. Hơn nữa, giải thưởng của cuộc thi y thuật lần này cũng rất phong phú, giải nhất không chỉ có thể nhận được một viên ngọc rồng và năm mươi tỷ, mà còn có thể nhận được một bảo vật!"
Hoa Ân nhìn Dương Phàm thẳng thắn nói.
"Hạng nhất sẽ nhận được ngọc rồng sao?"
Diệp Phàm nheo mắt lại, kinh ngạc nói.
Bây giờ hắn đã có được hai viên ngọc rồng, nếu lấy được thêm một viên ngọc rồng, hắn sẽ có được một phần ba trong số chín viên ngọc rồng.
"Đúng!"
"Diệp công tử chắc cũng biết truyền thuyết về ngọc rồng, nếu cậu có thể lấy được viên ngọc này, nói không chừng sẽ có cơ hội khám phá kho báu được giấu trong ngọc rồng!"
Hoa Ân mỉm cười.
"Bảo vật mà ông vừa nhắc tới là gì?"
Diệp Phàm hỏi.
"Bảo vật này tôi cũng không hiểu rõ lắm, là do Y Các cung cấp!"
Hoa Ân nói.
"Y Các?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Y Các là tổ chức y thuật lớn nhất của Long Quốc, đã chiêu mộ một nhóm tinh anh về y thuật của Long Quốc, hơn nữa Y Các còn có nhiều cao thủ y thuật trấn giữ, ngay cả ngự y viện của tôi cũng không thể sánh bằng."
"Tuy nhiên, người của Y Các đều không được tham gia bất kỳ cuộc tranh giành quyền lực nào, chỉ có thể một lòng theo đuổi việc nghiên cứu y thuật!"
Hoa Ân giới thiệu.
"Ở Long Quốc lại có một thế lực như vậy?"
"Vậy tại sao vẫn không giành được giải nhất cuộc thi đấu y thuật? Y thuật của các người thật sự quá tệ sao?"
Diệp Phàm không khách sáo nói.
Hoa Ân ho khan một cách lúng túng và nói: "Diệp công tử hiểu lầm rồi, cuộc thi y thuật này có quy định, chỉ có bác sĩ thế hệ trẻ mới được tham gia, những người thế hệ trước như chúng tôi không được phép tham gia thi đấu, nếu không dựa vào ngự y viện và các bậc thầy y thuật của Y Các cũng không thể thua các nước khác!"
"Là vậy sao!"
Diệp Phàm hiểu ra, ánh mắt chợt liếc nhìn Khương Vân Hi: "Sao cô không gia nhập Y Các kia?"
"Tôi từng muốn gia nhập Y Các, nhưng Y Các chỉ tuyển những người học y không có bất kỳ nền tảng gia đình nào, tôi đã bị loại!"
Khương Vân Hi bất đắc dĩ nói.
"Y Các này khá thú vị!"
Diệp Phàm nhẹ nhàng mỉm cười.
"Cuộc thi đấu y thuật lần này do chính phủ Long Quốc tổ chức, ngự y viện và Y Các phụ trách hỗ trợ, Y Các đã đưa ra một bảo vật làm giải thưởng cho người chiến thắng cuộc thi đấu y thuật lần này!"
"Mặc dù tôi không biết bảo vật đó cụ thể là gì, nhưng theo những gì tôi được biết bảo vật này chắc chắn không đơn giản, lần này sẽ có rất nhiều thế lực bí ẩn tham gia, tất cả đều là để lấy được ngọc rồng và bảo vật này!"
Hoa Ân nói từng cái một.
"Xem ra cuộc thi đấu y thuật lần này khá thú vị, nếu vậy thì tôi cũng tham gia chơi vậy!"
Diệp Phàm nhếch môi nói thẳng.
Nghe thấy Diệp Phàm đồng ý tham gia, trong mắt Hoa Ân hiện lên sự vui mừng nói: "Cảm ơn Diệp công tử, nếu cậu có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này, Diệp công tử sẽ trở thành vị cứu tinh của ngành y học của Long Quốc chúng ta."
"Được rồi, đừng nói những lời tâng bốc này nữa!"
"Tôi chỉ là đi chơi thôi!"
Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Với thực lực của Diệp Thần y chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt hâm mộ.
"Cuối cùng cũng tìm được các người!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 218: Hắc Thiên Sứ lại xuất hiện
Lúc này, một đám người đông đúc xuất hiện trong quán cà phê, dọa cho khách trong quán bỏ đi hết.
Kẻ dẫn đầu đám người này chính là Trịnh thiếu gia hôm qua định ra tay với hai người Khương Vân Hi.
Lần này hắn ta dẫn theo một đám người, trong đó còn có không ít cao thủ.
"Lại là anh!"
Lý Tử Huyên nhìn Trịnh thiếu gia với sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói.
"Hai cô gái xinh đẹp à, các cô không thoát khỏi lòng bàn tay tôi được đâu!"
"Chưa có người phụ nữ nào Trịnh Vinh này muốn mà không có được!"
Trịnh thiếu gia hừ lạnh, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ sát ý lạnh lẽo: "Còn thằng nhãi nhà mày, hôm nay chết chắc rồi!"
"Xem ra hôm qua tao đạp quá nhẹ nên mày vẫn còn sức nói chuyện!"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Giết nó cho tao!"
Trịnh Vinh lập tức ra lệnh.
"Dừng tay!"
Lúc này, Hoa Ân nghiêm mặt nói.
"Lão già, ông cũng muốn xen vào việc của người khác hả?"
Trịnh Vinh liếc nhìn Hoa Ân.
"Tôi là Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện!"
"Cậu là con cái nhà ai mà hỗn láo như vậy?"
Hoa Ân nhìn Trịnh Vinh, buông lời khiển trách.
"Viện trưởng ngự y viện?"
Trịnh Vinh lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cho dù ông là viện trưởng ngự y viện thì sao nào? Cha tôi là Trịnh Tứ Hải đấy!"
"Trịnh Tứ Hải? Một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long?"
Hoa Ân ngạc nhiên hỏi.
"Không sai!"
Trịnh Vinh đắc ý nói.
"Trịnh Tứ Hải? Cái tên này quê thật đấy!"
"Sao không gọi là Trịnh Bát Phương đi?"
Lý Tử Huyên bật cười.
"Con ả kia, mày dám chê cười cha tao? Cha tao chính là một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long, một câu nói của ông ấy có thể khiến chúng mày trắng tay không còn gì hết!"
Trịnh Vinh sầm mặt quát.
"Xời, lại còn thần tài. Vậy anh có biết vị hôn phu của Vân Hi nhà chúng tôi là ai không? Người ta là..."
"Tử Huyên, đừng nói bừa!"
Lý Tử Huyên còn chưa nói hết câu đã bị Khương Vân Hi ngắt lời.
"Xông lên cho tao!"
Trịnh Vinh vung tay, đám người hắn ta dẫn theo lập tức ra tay. Trong đó có nhiều cường giả Nhân Cảnh tầng bảy trở lên, thậm chí có mấy cao thủ đã nửa bước vào Huyền Cảnh.
Lúc này, ba người Huyết Phu xuất hiện, thẳng tay giết sạch đám người này.
"Nhãi ranh, mày to gan đấy, dám đối địch với thiếu chủ!"
Lôi Chiến vươn tay bóp cổ Trịnh Vinh, xách bổng hắn ta lên.
"Thả ra, cha tao là Trịnh..."
"Cha mày là ai cũng vô dụng, chết đi!"
Lôi Chiến lạnh lùng quát một tiếng, đồng thời bóp gãy cổ tên này!
"Đừng!"
Hoa Ân thấy Lôi Chiến muốn giết Trịnh Vinh thì mặt biến sắc, lập tức hét lên nhưng đã muộn.
"Haiz, các người không nên giết cậu ta, lần này gặp rắc rối rồi!"
Hoa Ân nhíu mày, vẻ mặt nặng nề.
"Ông Hoa ơi, gã này rất lợi hại sao?"
Khương Vân Hi hỏi dò.
"Cha của cậu ta là cửu đại thần tài của thương hội Thiên Long, nắm giữ một nửa thế lực trong giới tài chính Long quốc. Một khi ông ta nổi giận, cả Long quốc sẽ gặp khủng hoảng tài chính!"
"Bây giờ con trai của ông ta bị giết, làm sao ông ta chịu để yên?"
Hoa Ân trầm giọng nói.
"Chỉ là một thương nhân mà thôi, có gì mà phải sợ?"
Lôi Chiến tỏ ý coi thường.
Ở Trung Phi, những đại gia sở hữu tài sản mấy trăm tỷ, có vô số mỏ kim cương và mỏ dầu đều ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của minh chủ liên minh Cuồng Chiến là hắn ta. Vì vậy, trong mắt hắn ta, một thần tài không là gì cả.
Đương nhiên Hoa Ân không biết sự đáng sợ của Lôi Chiến, nếu không ông ấy đã chẳng nói những lời này.
"Được rồi, chỉ là một cậu ấm ăn chơi, chết thì chết thôi, trời cũng chẳng sập được!"
Diệp Phàm hừ khẽ, dứt khoát rời đi.
Sau đó, trong căn biệt thự mà Khương Vân Hi đang sinh sống, Lý Tử Huyên vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: "Vân Hi à, ban nãy cậu không cho tớ nói có phải vì không muốn để cho Diệp Phàm biết cậu có vị hôn phu không?"
"Đâu có."
"Tớ chỉ không muốn liên lụy tới người khác mà thôi. Tớ chưa từng gặp đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương, và cũng không muốn lợi dụng thân phận của anh ta!"
"Hơn nữa, hôn ước này là do ông nội tớ và điện chủ điện Long Vương định ra, tớ không đồng ý. Vì vậy, đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương không phải là vị hôn phu của tớ."
"Tử Huyên, về sau cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu không tớ sẽ giận đấy!"
Khương Vân Hi trịnh trọng nói với Lý Tử Huyên.
"Được, sau này tớ không nói nữa!"
"Nhưng cậu vẫn tiếp tục ở lại Thiên Hải à? Tớ thấy anh chàng kia không có ý định nhận cậu làm đồ đệ đâu."
"Chi bằng chúng ta trở về Đế Đô thôi, ở đây chúng ta toàn bị bắt nạt. Nếu nơi này là Đế Đô, để xem kẻ nào dám lăm le chúng ta?"
Lý Tử Huyên hừ mũi đầy kiêu ngạo.
"Không được, tớ nhất định phải bái Diệp thần y làm sư phụ!"
Khương Vân Hi kiên định nói.
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Trong phòng VIP của một nhà hàng nào đó ở Thiên Hải.
Ba người Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Tô Nhược Tuyết ngồi trong phòng VIP.
"Sao hôm nay cô lại nghĩ đến chuyện mời chúng tôi đi ăn vậy?"
Lúc này, Diệp Phàm tò mò nhìn Tô Nhược Tuyết.
"Chẳng phải là vì tôi muốn tỏ bày lòng cảm ơn tới anh sao? Hơn nữa, trước đây cô Đường từng mời tôi một bữa, đương nhiên tôi phải mời lại chứ!"
Tô Nhược Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
"Vậy thì ăn thôi!"
Diệp Phàm nói thẳng.
Mười mấy phút sau, Đường Sở Sở lên tiếng: "Hai người ăn đi, em vào toilet đã!"
Sau khi Đường Sở Sở rời đi, Tô Nhược Tuyết bưng ly rượu, đi tới trước mặt Diệp Phàm: "Diệp Phàm, tôi mời anh một ly!"
Nói xong cô uống cạn ly rượu vang.
Ngay sau đó, mặt Tô Nhược Tuyết đỏ hây hây, ánh mắt mơ màng nhìn Diệp Phàm: "Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thật lòng không?"
"Vấn đề gì?"
Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết.
"Nếu anh không có bạn gái, anh có thích tôi không?"
Tô Nhược Tuyết phả ra hơi rượu, hỏi Diệp Phàm.
"Sao nào, cô thích tôi hả?"
Diệp Phàm nở nụ cười.
Đột nhiên Tô Nhược Tuyết hôn lên mặt Diệp Phàm, sau đó vội vàng trở lại vị trí của mình như đứa trẻ làm chuyện xấu.
Diệp Phàm sờ mặt mình, cười bất đắc dĩ.
Trong mấy ngày nay hắn đã được hai cô gái hôn, đây là gặp vận đào hoa hả?
Kế tiếp, ba người dùng bữa xong, Tô Nhược Tuyết được người quản lý đón đi.
"Anh Tiểu Phàm, em thấy hôm nay cô Tô uống không ít rượu, cảm thấy cô ấy có chuyện gì đó!"
Sau khi về đến khu biệt thự Tử Kinh, Đường Sở Sở đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
"Có hả?"
Diệp Phàm làm bộ thoải mái nói.
"Có phải cô Tô thích anh không?"
"Em thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh rất lạ!"
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Anh và cô ấy không có quan hệ gì hết!"
Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm ưu tú như vậy, cô gái khác thích anh cũng là chuyện bình thường."
"Anh yên tâm, em đã nói là em không ngại anh có người phụ nữ khác, chỉ cần trong trái tim anh có em là được!"
Đường Sở Sở áp sát vào người Diệp Phàm, thì thầm nói khẽ.
"Sở Sở à, em đối xử với anh quá tốt!"
Diệp Phàm xúc động.
Trong lòng Đường Sở Sở, Diệp Phàm chính là trời.
Diệp Phàm làm bất cứ chuyện gì, cô đều ủng hộ, kể cả hắn có người phụ nữ khác!
"Anh Tiểu Phàm, anh là người đàn ông em xác định yêu cả đời, đương nhiên em phải đối xử tốt với anh!"
Đường Sở Sở nở nụ cười ngọt ngào.
Diệp Phàm lập tức hôn cô.
Hai người ôm hôn nhau.
Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp này nhanh chóng bị phá vỡ.
"Hai cô cậu hôn nhau cháy bỏng nhỉ!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Diệp Phàm buông Đường Sở Sở ra, liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy một đám người mặc đồ đen xuất hiện, hơn nữa tất cả đều là người ngoại quốc. Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo. Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên mũi ưng.
"Các người là ai?"
Diệp Phàm đang thân thiết với vợ thì bị cắt ngang, tức giận nói.
"Nhóc con, cậu chính là kẻ bị treo thưởng năm tỷ kia?"
Người đàn ông mũi ưng hỏi Diệp Phàm.
"Ông đến vì giải thưởng đó à?"
Diệp Phàm nhướng mày. Hắn không ngờ vẫn có người muốn lấy giải thưởng năm tỷ kia.
"Tôi đến vì Tu La."
"Nói đi, cậu và Tu La có quan hệ gì? Còn nữa, Tu La đang ở đâu?"
Người đàn ông mũi ưng nhìn Diệp Phàm, quát.
"Lại là người đến vì Tứ sư phụ!"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Tôi còn chẳng biết các người, dựa vào đâu mà nói cho các người?"
Sau đó, Diệp Phàm lạnh lùng quát.
"Nói cho cậu cũng chẳng sao, chúng tôi là người của Hắc Thiên Sứ!"
Người đàn ông mũi ưng thẳng thắn tiết lộ.
Diệp Phàm nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Hắc Thiên Sứ?
Đó chẳng phải là thế lực hồi trước bị Tứ sư phụ tiêu diệt sao?
Lúc này, bốn người Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh xuất hiện, ai nấy đều nhìn chằm chằm người đàn ông mũi ưng.
"Không ngờ Hắc Thiên Sứ vẫn chưa bị diệt sạch!"
Huyết Phu lạnh lùng cất lời.
"Các người là ai?"
Thấy mấy người Huyết Phu xuất hiện, người đàn ông mũi ưng kia nhướng mày.
"Để lại một người sống!"
Diệp Phàm hờ hững nói một câu, sau đó đưa Đường Sở Sở vào trong biệt thự.
Khi hắn trở lại, chỉ thấy đám người Hắc Thiên Sứ kia chỉ có người đàn ông mũi ưng còn sống, những người khác đã chết cả rồi.
Còn người đàn ông mũi ưng kia thì bị cắt hết tay chân, quỳ dưới đất, vô cùng thê thảm.
"Nói đi, Hắc Thiên Sứ còn ai khác không?"
Diệp Phàm nhìn người đàn ông mũi ưng, lạnh lùng chất vấn.
"Tao sẽ không nói đâu!"
"Mày giết tao đi!"
Người đàn ông mũi ưng quát Diệp Phàm.
"Giết đi!"
Diệp Phàm không dài dòng, lạnh lùng ra lệnh.
Lôi Chiến thẳng tay bóp nát cổ người đàn ông này.
"Thiếu chủ, xem ra Hắc Thiên Sứ tro tàn lại cháy rồi!"
Vua Bắc Cực nói.
"Tôi sẽ thông báo cho liên minh Cuồng Chiến, bảo bọn họ tìm cho ra đám người kia, tiêu diệt tận gốc!"
Lôi Chiến lập tức lên tiếng.
"Mau chóng tìm ra các thành viên khác của Hắc Thiên Sứ, tiêu diệt toàn bộ!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Hắc Thiên Sứ là kẻ thù của Tứ sư phụ, tuyệt đối không thể giữ lại!
"Thiếu chủ, có biến!"
Đột nhiên Huyết Phu la lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía xa.
Chương 219: Bốn thuật sĩ!
Chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu rọi, hàng mấy nghìn người xuất hiện ở nơi đây.
Những người này đều đeo mặt nạ, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng, trông hệt như người máy, không có cảm xúc!
Bốn người dẫn đầu mặc bốn loại trang phục khác nhau: xanh, đỏ, tím, trắng. Cả bốn đều đeo mặt nạ, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ!
Bọn họ đi tới trước mặt Diệp Phàm thì dừng lại.
Giờ phút này, không khí ban đêm lập tức đông cứng!
"Các người là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
"Phong!"
"Hỏa!"
"Lôi!"
"Băng!"
Bốn người này đồng thanh nói.
"Các ông là người của Thiên Phạt?"
Diệp Phàm nhìn đám người này, đưa ra suy đoán.
"Đúng vậy. Diệp Phàm, cậu giết Hắc Bạch Phán Quan của Thiên Phạt chúng tôi, hôm nay tứ đại thiên tướng chúng tôi thống lĩnh ba nghìn quân tinh nhuệ Thiên Phạt đến bắt cậu!"
Một trong bốn người lên tiếng.
Ba người Huyết Phu nghe thấy đối phương là người của Thiên Phạt, tức thì nét mặt cứng lại, ánh mắt cảnh giác.
"Người Thiên Phạt các ông đều đáng chết!"
Trong mắt Diệp Phàm lộ rõ sát ý lạnh lùng.
Hắn lập tức xông ra ngoài, lao về phía tứ đại thiên tướng Phong Hỏa Lôi Băng.
Bốn người này vung hai tay lên, trên người bùng lên gió lốc, ngọn lửa, sấm sét, băng giá.
Cả bốn người đều là thuật sĩ.
Hơn nữa, cấp bậc thuật sĩ của bọn họ cao hơn Kim thiên sư và sở trưởng sở tuần tra Thiên Viêm rất nhiều.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tứ đại thiên tướng dốc toàn sức lực ra tay.
Chỉ trong thoáng chốc, gió lốc điên cuồng, lửa nóng hừng hực, sấm sét tràn đầy hơi thở hủy diệt và băng giá lạnh thấu xương đều ập về phía Diệp Phàm.
Giờ phút này đất trời biến sắc, luồng năng lượng vô tận truy sát Diệp Phàm.
Tứ đại thiên tướng vừa ra tay đã khiến bốn người Huyết Phu chấn động!
Mặc dù bọn họ cũng từng gặp thuật sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến bốn thuật sĩ mạnh như thế này đồng loạt ra tay!
Đối mặt với sự tấn công của bốn thuật sĩ này, Diệp Phàm tung ra một quyền.
Một quyền này của hắn mang theo sức mạnh hủy diệt, trực tiếp phá tan toàn bộ gió lốc, ngọn lửa, sấm sét, băng giá.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Tứ đại thiên tướng lập tức hộc máu, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt cực sốc!
Diệp Phàm vung nắm đấm tấn công bọn họ.
Tứ đại thiên tướng rối rít dốc hết sức lực thôi động thuật pháp để chống đỡ.
Từng lưỡi đao gió xé rách không gian.
Từng con rồng lửa thiêu đốt bầu trời.
Từng tia sét long trời lở đất.
Từng mũi băng cực kỳ sắc bén.
Tất cả đều tấn công Diệp Phàm.
Nhưng đối mặt với những công kích này, Diệp Phàm chỉ cần vung tay một cái là phá hủy toàn bộ.
Trước mặt Diệp Phàm, thuật pháp của bọn họ chẳng đỡ nổi một kích.
Chẳng mấy chốc Diệp Phàm đã xông đến trước mặt bốn người này. Trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, hắn lập tức vung lên!
Một tia sáng lạnh xuất hiện.
Tức thì bốn vị thiên tướng này của Thiên Phạt trợn to mắt, chỗ yết hầu phun ra từng dòng máu tươi.
Bốn người này che yết hầu, mắt nhìn Diệp Phàm đăm đăm, lập tức ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
Bốn cường giả thuật sĩ của Thiên Phạt cứ thế chết trong tay Diệp Phàm.
Đôi mắt lạnh lùng đảo qua ba nghìn quân tinh nhuệ còn lại của Thiên Phạt, Diệp Phàm lạnh lùng hô: "Giết!"
Bốn người Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực, U Ảnh lập tức xông ra ngoài, bắt đầu tàn sát quân tinh nhuệ của Thiên Phạt một cách điên cuồng.
Có lẽ ở nơi khác, đám quân tinh nhuệ này của Thiên Phạt chính là cao thủ hàng đầu, đủ để đối đầu với một quân đoàn mấy vạn người. Nhưng trước mặt bốn người Huyết Phu, bọn họ vẫn còn kém xa!
Bốn người Huyết Phu không phải sát thủ đỉnh cấp, mà là chí cường giả trên Hắc Bảng, tất nhiên bọn họ dư sức đối phó với ba nghìn quân tinh nhuệ này của Thiên Phạt.
Chưa đầy mười phút, ba nghìn quân tinh nhuệ của Thiên Phạt đã bị giết sạch.
Bốn người Huyết Phu toàn thân đầy máu, sát khí bừng bừng.
"Tôi giao hiện trường cho các ông đấy."
Diệp Phàm bỏ lại một câu rồi đi vào biệt thự tắm rửa.
Sau đó, hắn đi tới phòng của Đường Sở Sở, bắt đầu hỗ trợ Đường Sở Sở tu luyện.
Có sự trợ giúp của Diệp Phàm, thực lực của Đường Sở Sở tăng lên nhanh chóng!
Trong lúc Diệp Phàm đang hỗ trợ Đường Sở Sở tăng cường thực lực, mấy vị sư phụ của Diệp Phàm ngồi trò chuyện trong một căn nhà tranh trên núi Cửu Long.
Lúc này, Tu La hừng hực sát khí đi vào.
"Hai thằng nhóc kia lại bị ông hành hạ không nhẹ nhỉ?"
Điện chủ điện Long Vương mỉm cười nhìn Tu La.
"Thiên phú của cặp anh em này không tệ, đáng để bồi dưỡng!"
Tu La trực tiếp uống trà, lạnh lùng nói.
"Hai anh em này là người có thần lực trời sinh, đương nhiên thiên phú không tệ!"
Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc trường bào màu trắng ngồi đó, hờ hững cất lời. Ông ấy là minh chủ Võ Minh, Nhị sư phụ của Diệp Phàm.
"Ngày mai tôi sẽ dạy bọn họ thật kỹ!"
Chiến thần Thiên Sách ngồi một bên, lạnh lùng lên tiếng.
"Cặp anh em này rơi vào tay các ông coi như xui xẻo. Vẫn là cô nhóc họ Lâm kia tốt số, được vị kia đích thân chỉ dạy, không phải chịu khổ!"
Thất sư phụ của Diệp Phàm là Bách Hoa Chi Chủ đi tới, tức giận trợn mắt trừng mấy người kia.
"Được vị kia đích thân chỉ dạy cũng là phúc của cô nhóc kia!"
"Cô nhóc này có thể khiến thằng nhóc thúi kia đích thân cử người đưa tới đây, e là quan hệ giữa hai người không đơn giản!"
Điện chủ điện Long Vương cười híp mắt nói.
"Cô nhóc kia có nhan sắc và khí chất không tệ, xem ra đứa đồ đệ này của tôi khá tinh mắt."
Bách Hoa Chi Chủ khen ngợi.
"Tất nhiên! Ngày ngày đi theo bên cạnh một tiên nữ xinh đẹp, làm sao ánh mắt kém cỏi cho được?"
Thánh Y Quỷ Cốc ở bên cạnh nở nụ cười.
"Mọi người nói xem rốt cuộc vị kia có lai lịch gì? Sao lại đáng sợ như vậy?"
Lúc này, Tu La trầm giọng nói.
Ông ấy nói xong, mấy vị sư phụ còn lại của Diệp Phàm đều im lặng.
Mặc dù sáu người bọn họ không biết lai lịch Đại sư phụ của Diệp Phàm, nhưng thực lực của đối phương vượt trội hơn hẳn sáu người bọn họ - những người đứng trên đỉnh kim tự tháp giới Võ đạo quốc tế.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi nào đó ở núi Cửu Long.
Một người phụ nữ mặc váy trắng cung đình, đeo khăn che mặt đứng ở đây, mái tóc đen nhánh bay bay trong gió. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bà ấy thoát tục như tiên, tựa Cửu Thiên Huyền Nữ xuống nhân gian, thần thánh không thể khinh nhờn!
Lúc này, người phụ nữ giống như thần thiên này đang chăm chú nhìn về phía Thiên Hải, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Chủ nhân!”
Lúc này, Lâm Thi Âm xuất hiện, cung kính gọi người phụ nữ này.
Thời gian từ khi Lâm Thi Âm lên núi tới nay chưa được mười ngày, nhưng khí chất trên người cô ấy đã có sự thay đổi rất lớn, tuy không thoát tục tựa thần tiên như người phụ nữ trước mặt, nhưng cũng có chút cảm giác siêu phàm thoát tục.
"Tốt lắm, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã lĩnh ngộ được nội dung chính của tầng thứ nhất Cửu Thiên Cầm Quyết."
Người phụ nữ này quay lại nhìn Lâm Thi Âm, nhỏ nhẹ nói. Giọng của bà ấy nhẹ nhàng êm tai, tựa tiếng trời quanh quẩn bên tai, dường như lắng nghe bà ấy nói chuyện cũng là một kiểu hưởng thụ!
"Cảm ơn chủ nhân đã bồi dưỡng."
Lâm Thi Âm khom lưng đáp.
"Muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn ấy!"
"Tiếp theo tôi sẽ bế quan, tập trung dạy cô, giúp cô nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nhất. Đến lúc đó, cô có thể xuất sơn giúp đỡ hắn!"
Người phụ nữ này nhẹ nhàng nói.
"Vâng!"
Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng Lâm Thi Âm không hỏi nhiều.
...
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, một ngày mới đã đến!
Sáng sớm, Diệp Phàm vừa mới ăn sáng xong thì Xuân Lan tới.
"Có tin tức gì không?"
Diệp Phàm nhìn Xuân Lan và hỏi.
"Thưa thiếu chủ, đại tiểu thư mới truyền tin nói vẫn chưa tìm thấy vị trí tổng bộ Thiên Phạt, nhưng đã tra được vị trí của mấy chục phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới!"
Xuân Lan trả lời.
Tức thì trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng lạnh, hắn nói: "Tìm được phân bộ nào thì diệt phân bộ đó, không được bỏ qua bất kỳ một nơi nào!"
"Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực!"
Diệp Phàm gọi.
"Thiếu chủ!"
Ba người lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
"Ba người các ông hãy điều động thế lực của mình đi tiêu diệt tất cả các phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới. Nhớ kỹ, không được để lại một ai sống sót, giết hết không tha!"
Diệp Phàm ra lệnh.
"Rõ!"
Ba người kia sôi nổi gật đầu.
"À phải rồi thiếu chủ, chúng ta đã điều tra được chủ mưu giấu mặt treo giải thưởng năm tỷ kia. Đó là nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên!"
Xuân Lan tiếp tục nói.
"Nhà họ Hạng!"
"Thì ra là bọn họ!"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Thiếu chủ, có cần tôi cử người đến quận Nam Thiên diệt tận gốc nhà họ Hạng không?"
Xuân Lan hỏi ý kiến.
"Quận Nam Thiên? Anh Tiểu Phàm, mọi người cũng muốn đến quận Nam Thiên sao?"
Đúng lúc này, Đường Sở Sở từ trên tầng đi xuống. Cô nhìn Diệp Phàm và hỏi.
"Sao vậy, Sở Sở cũng muốn tới quận Nam Thiên à?"
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.
"Vâng. Bên quận Nam Thiên có một công ty lớn muốn gia nhập Đường Thị chúng ta, đúng lúc em cũng đang tính phát triển Đường Thị đến quận khác, vì vậy em dự định hôm nay sẽ đi quận Nam Thiên bàn bạc chuyện thu mua với đối phương."
Đường Sở Sở đáp lời.
"Trùng hợp thế?"
Diệp Phàm nhướng mày.
Hắn đang định đối phó với nhà họ Hạng thì Đường Sở Sở muốn tới quận Nam Thiên, trùng hợp như vậy khiến Diệp Phàm cảm thấy trong chuyện này có mờ ám.
"Vậy thì anh sẽ đi cùng em!"
Diệp Phàm lập tức nói.
"Được!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên.
"Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Hạng Viễn Sơn lạnh lùng hỏi.
"Lão gia chủ cứ yên tâm, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lần này chắc chắn có thể dụ thằng nhãi kia tới. Cho dù cậu ta không tới, thì chúng ta bắt bạn gái của cậu ta, cậu ta sẽ phải tới thôi!"
"Chỉ cần cậu ta tới, quận Nam Thiên sẽ nơi chôn xác của cậu ta!"
Quản gia nhà họ Hạng nói.
"Tôi muốn cậu ta chết không có chỗ chôn!"
Hạng Viễn Sơn giận dữ quát, vẻ mặt bừng bừng sát khí.
Chương 220: Phục kích tiệm trà!
Thành phố Giang Thiên quận Nam Thiên.
Mất mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, thư ký và vệ sĩ, U Ảnh mới đến được quận Nam Thiên.
“Cô là chủ tịch của Đường thị?”
Bọn họ vừa ra khỏi sân bay đã có một người đàn ông mặc vest đi tới, anh ta cung kính nói với Đường Sở Sở.
“Ông là người của công ty Hành Viễn?”
Đường Sở Sở nhìn đối phương.
Trước đó, Hành Viễn đã liên hệ với Đường thị, muốn Đường thị thu mua công ty của bọn họ.
“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cô Đường tới để đàm phán, vậy nên đặc biệt để tôi tới đón cô!”
Người đàn ông đáp.
“Vậy đi thôi!”
Đường Sở Sở gật đầu.
“Mấy vị đây là?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Diệp Phàm và U Ảnh.
“À, đây là bạn trai và vệ sĩ của tôi, bọn họ đi cùng tôi tới đây, các người sẽ không để ý chứ?”
Đường Sở Sở nói.
“Đương nhiên là không rồi, xin mời!”
Ánh mắt người đàn ông thoáng ngạc nhiên, anh ta trầm giọng nói.
Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm lên xe đi tới thành phố Giang Thiên.
Hơn mười phút sau, bọn họ dừng xe bên ngoài một quán trà.
“Không phải đến công ty các anh sao? Sao lại tới đây?”
Đường Sở Sở xuống xe, nhìn thấy quán trà thì ngạc nhiên.
“Chủ tịch của chúng tôi thích uống trà, vậy nên mới cố ý chọn nơi này để nói chuyện, mong cô không để ý!”
Người đàn ông nói.
“Ồ!”
Đường Sở Sở không hề nghi ngờ anh ta, bọn họ bước vào trong tiệm trà.
“Thiếu chủ, trong quán trà này có sát khí!
Vừa bước vào trong, U Ảnh đã quay sang nói với Diệp Phàm.
Thân là một sát thủ hàng đầu trên thế giới, U Ảnh vô cùng nhạy cảm với sát khí!”
“Quả nhiên có vấn đề!”
Diệp Phàm cười lạnh.
Nhưng mà hắn vẫn không nhắc nhở Đường Sở Sở, hắn lại muốn xem rốt cuộc ai đang giở trò quỷ!
Rất nhanh, bọn họ đi tới một phòng trong quán trà.
“Chủ tịch Đường, mời các cô ngồi!”
Người đàn ông lên tiếng.
“Chủ tịch của các anh đâu?”
“Chủ tịch sắp tới rồi, xin chờ một chút!”
Nói xong câu này, anh ta lập tức rời đi.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy có gì đó không ổn!”
Tôn Tiểu Tiểu nói.
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm...”
“Không sao, nếu đã tới đây thì ngồi xuống uống chén trà!”
Diệp Phàm ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, thảnh thơi uống.
Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu thấy vậy cũng ngồi xuống.
“Ranh con, uống xong chén trà, cậu cũng nên đi đời rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến.
Hạng Viễn Sơn xuất hiện cùng quản gia, lão ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
“Các người là ai? Chủ tịch Hành Viễn đâu?”
Đường Sở Sở nhìn Hạng Viễn Sơn xuất hiện, cô khẽ nhíu mày.
“Ông lừa bà xã tôi tới, thuận tiện cũng dẫn tôi đến đây nhỉ!”
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.
“Đúng thế, cậu giết con trai và cháu trai của tôi, diệt đi Bá Vương Minh, hôm nay tôi phải báo thù cho bọn họ!”
“Hôm nay cậu đã tới đây, tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn, chết cùng con trai và cháu trai của tôi!”
Hạng Viễn Sơn tức giận, quát về phía Diệp Phàm.
Lúc này vẻ mặt của Đường Sở Sở thay đổi, cô không ngờ mình lại bị lừa, còn liên lụy đến anh Tiểu Phàm.
“Thì ra là người nhà họ Hạng, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đi tìm, không ngờ các người lại tự mình đưa tới cửa.”
Diệp Phàm cười lạnh nói: “Nhưng mà, lúc trước hơn vạn người của Bá Vương Minh cũng không giết được tôi, ông cảm thấy chỉ dựa vào nắm xương già yếu của mình có thể giết được tôi?”
“Ranh con, trước kia là ở chỗ của mày, hôm nay, nơi này là địa bàn của nhà họ Hạng, mày chết là cái chắc!”
Người quản gia kia nhìn về phía Diệp Phàm rôi vỗ vỗ tay.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, mấy nghìn người vọt ra từ xung quanh tiệm trà.
Hơn một nửa trong số họ cầm súng ống, nửa còn lại thì cầm đao, bọn họ trực tiếp bao vây bốn phía.
Toàn bộ họng súng và trường đao đều chĩa về phía đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, U Ảnh, Đường Sở Sở lại khá bình tĩnh.
Nhưng một cô gái bình thường như Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, cô bị dọa tới choáng váng!
“Không sao!”
Đường Sở Sở vỗ bả vai Tôn Tiểu Tiểu an ủi.
“Chỉ có vài người như vậy? Tôi còn tưởng hơn vạn người tới chứ!”
Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà.
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng.
Bịch bịch bịch!!!
Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhiều lời, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.
Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.
Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt U Ảnh cũng phải thay đổi.
Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thể.
Nhưng ông lại không lo lắng, bởi vì có thiếu chủ ở đây!
Trước kia, ông đã từng được chứng kiến thực lực vô cùng thần kỳ của thiếu chủ, ông biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.
Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.
Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát ra.
Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trở về đường cũ.
Phụt phụt phụt!!!
Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.
Lúc này, Hạng Viễn Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.
Tôn Tiểu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Mày...”
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!
Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.
Vụt!
U Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.
Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh , trong đó có rất nhiều cường giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!
Nhưng đứng trước mặt U Ảnh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.
Giờ phút này U Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những người này, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!
Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị U Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đến khi chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bi thảm!
Bên trong phòng trà lúc này, ngoại trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.
Vẻ mặt của bọn họ vô cùng khó coi!
“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã.
“Được, được lắm!”
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ, Hạng Viễn Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả U Ảnh đã chắn ở trước mặt.
Ầm!!!
Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.
Cơ thể U Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.
Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
“Lão gia!”
Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.
“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nhìn U Ảnh.
“Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”
U Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm U Ảnh rồi tung quyền.
Nhưng mà khi lão ta đánh tới, U Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.
Phụt phụt!
Khi U Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viễn Sơn thay đổi, ông ta cảm giác được nguy cơ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, U Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.
Hạng Viễn Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, U Ảnh lại biến mất!
Là một sát thủ, U Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!
Mà một vết đâm này của U Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.
“Lão gia!”
“Tao liều mạng với mày!”
Quản gia nhìn Hạng Viễn Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chằm chằm U Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.
Phụt.
U Ảnh khẽ di chuyển, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.
Máu bắn văng tung tóe, ông ta ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viễn Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.
“Ô, hôm nay ở đây náo nhiệt thế!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài tiệm trà.
Bình luận facebook