• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Đám Cưới Hào Môn(Bản Mới)

  • dam-cuoi-hao-mon-257

Chương 257: Hơn một thượng thượng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
73688.png

Xem ảnh 2
73688_2.png
“Cậu tự tin nhỉ.” Hạ Diệu Diệu nhấp một ngụm nước cam, cười đầy hàm ý.



Khổng Đồng Đồng xù lông: “Cậu dùng ánh mắt đó nhìn tớ làm gì, tớ nói đâu có sai, vốn dĩ là như vậy mà!”



“Đúng, cậu nói rất đúng, cậu nói cái gì cũng đúng.” Lại còn “tự tin có thể cho đối phương hạnh phúc nữa chứ”? Sao cậu không nói cậu có thể lên trời luôn đi. Chỉ vì thấy thằng em nhà mình tốt mà khẳng định người khác không thể khiến cô gái đó hạnh phúc sao? Hơn nữa, định nghĩa về hạnh phúc của mỗi lại rất khác nhau, hạnh phúc với người này nhưng chưa chắc đã là hạnh phúc với người kia, thế nào là hạnh phúc tự mình cảm nhận là được.



Khổng Đồng Đồng nhìn dáng vẻ này là biết Diệu Diệu bỏ ngoài tai lời của cô, đúng là khiến người ta sốt ruột, thích một người đâu có dễ dàng gì, sao phải bỏ cuộc, lỡ như không thể gặp được người mình thích nữa thì làm thế nào, cứ như vậy mà sống tạm bợ cả đời sao: “Diệu Diệu à, điều quan trọng bây giờ là phải biết nỗ lực cạnh tranh, điều này không đồng nghĩa với việc đâm đầu vào tường đầu rơi máu chảy mới chịu quay đầu, tư tưởng này của cậu đã quá lạc hậu rồi! Cậu không cố gắng làm sao biết được đó không phải là của cậu, cậu đừng sống ngoài hành tinh khác nữa, quay về với Trái đất đi.” Khổng Đồng Đồng vô cùng khinh bỉ nhìn Hạ Diệu Diệu.



Hạ Diệu Diệu tự thấy thế này, nếu lời này mà nói ra từ miệng của người khác cô thấy còn tạm chấp nhận được, nhưng mà nói ra từ miệng của Khổng Đồng Đồng thì...



“Cậu nhìn tớ làm gì!”



“Không có gì, chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ...” Ví dụ như Lộ Hi Ngọc...



Khổng Đồng Đồng hình như cũng nhớ lại điều gì đó, ánh mắt tránh né cúi đầu xuống uống nước trái cây: “Hình như... chuyện đó... cướp bạn gái của người khác hình như cũng không được trượng nghĩa cho lắm.”



“Ăn đồ của cậu đi.”







Hạ Diệu Diệu nằm dài trên sofa trong nhà, ngắm tấm ảnh con trai nhà Tiền Quân mà anh ta vừa gửi đến, càng nhìn lại càng thích: “Đã lớn thế này rồi, nhìn cái mũi này đúng y như Tiền Quân, Tiểu Tuyết đúng là tốt số!” Nói xong cô xoay người, tay vẫn cầm điện thoại xem tiếp.



Bà Hạ ngồi xe lăn đi đến: “Con tự nhìn lại bản thân mình đi, có thời gian ở đó mà cảm thán con nhà người khác, sao không nhanh mà đẻ đi.”



Hạ Diệu Diệu hời hợt đáp: “Chuyện này không thể gấp gáp được, nếu mà con đẻ luôn bây giờ chả dọa người đến mức nhảy lên người Tiểu Ngũ à.”



Nhảy lên, nhảy lên…



Bà Hạ cầm lấy chiếc gối ngay cạnh đó, muốn đập vào người cô: “Mày chỉ được cái lý cùn, mau đứng lên đi, Hà Mộc An mà nhìn thấy mày thế này chẳng mấy nữa mà trả về đấy.”



“Trả về vừa hay có thể làm bạn với mẹ, ôi, con nhà người ta sao mà khéo đẻ thế chứ, toàn chọn lấy ưu điểm của bôa mẹ thôi!”



“Nếu mày có chút ít vẻ ngoài thì con nó cũng tự biết chọn lấy ưu điểm, mau đứng dậy đi, một lát nữa là Hà Mộc An đến rồi.”



“Đến thì đến thôi, có phải là chưa đến bao giờ đâu. Mỗi tuần đến một lần, mẹ không thấy phiền à.”



“Phiền, tôi thấy phiền nhất là chị, mau dậy ngay, mang thai chứ đâu phải bị rút xương, nhìn lại mình đi xem giống cái gì, lại còn là ‘phu nhân’ cơ đấy, nếu không phải sinh được Thượng Thượng thì không biết Hà Mộc An có thèm nhìn đến hay không.”



“Mẹ nghĩ lại thật kỹ xem, mẹ có con gái trước hay là có con rể trước.”



“Tôi có tổ tông trước, mau đứng lên!... Không chịu đứng lên phải không, cô muốn...”



Hạ Diệu Diệu ngồi bật dậy: “Con biết rồi, mẹ thật là, về nhà cũng không được yên, mẹ nghĩ kỹ cho kỹ nhá, giờ mẹ chỉ có mỗi con gái và con rể về nhà mẹ đẻ, mẹ đắc tội con rồi, sau này con sẽ không về nữa.”



“Sau này vẫn còn Tiểu Ngư mà, cô định uy hiếp ai đấy, cô không quay về tôi càng nhẹ lòng, mau vào bếp xem xem mấy món ăn đã chuẩn bị Hà Mộc An có thích hay không, đúng thật là, cô rốt cuộc đã làm được cái gì chứ, ngồi không ra ngồi đứng chẳng ra đứng.” Bà Hạ càm ràm, nhưng cũng chỉ giống như rất nhiều ông bố bà mẹ khác lầm bầm vài câu thôi, cũng chẳng oán trách gì.



Hạ Diệu Diệu lầm bầm bước vào nhà bếp, giữa đường bị bà Hạ cho một đập thì mới bình thường trở lại, ai oán đi vào bếp, nếm một lượt tất cả các món, càng ăn càng thấy ngon, ừm... ngon quá, món mẹ chọn sao có thể không ngon được, nhìn đi, con chạy trên mặt đất, con bơi dưới nước, con bay trên trời đủ cả, cứ cuối tuần lại đổi món liên tục.



Ài, đãi con rể đâu phải tiếp lãnh đạo cấp cao, lần nào cũng như thế này không thấy mệt hay sao, có điều làm thế để giết thời gian cũng tốt, ngon quá đi, ăn thêm con cua nữa nào.



“Mẹ bảo con đến xem không phải đến ăn.” Còn ăn gạch cua nữa! Mang thai mà cứ ăn lung tung, lớn thế này rồi mà không biết kiêng kỵ gì cả, nẫu ruột.



“Ối, mẹ đừng đánh con nữa.” Hạ Diệu Diệu vội vàng thu tay lại: “Con không ăn làm sao biết được có ngon hay không.”



“Còn lý sự nữa.”



Chỉ cần có sự xuất hiện của Hà Mộc An thì không khí bữa cơm của nhà họ Hạ so với yến tiệc quốc gia còn long trọng hơn, đẳng cấp của bữa ăn như được nâng lên một tầm cao mới.



Trừ Hạ Diệu Diệu với Thượng Thượng thỉnh thoảng lại để dụng cụ dùng bữa va vào nhau phát ra âm thanh thì động tác của những người còn lại đều đồng nhất với Hà Mộc An một cách khó tin.



Trong quá trình ăn cơm Hạ Diệu Diệu liếc nhìn Hạ Vũ, thấy cậu vẫn ổn, vẫn rất bình thường, không khoa trương như lời ba mẹ nói. Tâm trang Hạ Tiểu Ngư cũng không tồi, không có cảm xúc bất thường khi bạn bè đột nhiên rời xa.



Hạ Diệu Diệu nhìn hết lượt ba mẹ, em trai em gái, rồi đến con gái cùng ông xã, tâm trạng rất tốt, mọi việc cứ thế này là được.



Hà Mộc An bỏ đũa xuống.



Ông bà Hạ cùng đồng thời bỏ đũa xuống.



Hạ Vũ và Hạ Tiểu Ngư cũng theo ngay sau đó.



Cánh tay đang sắp vươn ra của Hạ Diệu Diệu gặp ngay phải ánh mắt sắc lẹm của bà Hạ, nhưng cô vẫn không coi như không tiếp tục với ra: Con sợ mẹ chắc!



Bà Hạ nhanh chóng quay ra cười hiền từ với Hà Mộc An: Con trẻ không hiểu chuyện, con bao dung nó hơn nữa nhé.



Hà Mộc An không hề thấy lạ, ba mẹ ông bà anh khi dùng cơm với anh cũng chẳng khác gì ba mẹ vợ: “Cơm rất ngon, cảm ơn mẹ.”



Bà Hạ nghe vậy cười vui vẻ: “Con thích là tốt, thích là tốt rồi...” Mày còn ăn nữa! Bà Hạ lườm con gái cái nữa, rất muốn đập kéo tay nó một cái nhưng với không đến nên chỉ đành mặc kệ cô.



Bà Hạ cũng chẳng muốn tính toán gì một bữa cơm với con gái, Diệu Diệu đang mang bầu ăn nên ăn nhiều một chút. Ăn cơm xong bà nhân lúc ông Hạ cùng con trai đang tiếp chuyện con rể thì bà kéo hai cô con gái vào phòng, lấy ra một xấp ảnh, cười nói: “Nào, chọn một nàng dâu cho Hạ Vũ đi.”



 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đám Cưới Hào Môn full
  • Anh Vũ Tắm Trăng
Đám Cưới Hào Môn Full dịch
  • 5.00 star(s)
  • Anh Vũ Tắm Trăng
chap-589
Truyện Ma: Đám ma thành đám cưới

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom