Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 109: Sự bắt đầu bi thảm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khâu Linh cười mỉa: “Cậu chắc chắn đôi hoa tai không đến ngàn tệ này của cậu có thể trụ được đến lúc ấy, không khéo cậu chưa chết mà nó đã xong trước rồi!”
Nói xong cô hào phóng tháo chiếc nhẫn vàng đang đeo ra ném vào hòm quyên góp, một trăm tệ kia cô không dám đưa ra, nếu biết được thì chắc lũ lợn nhà cô sẽ khóc mắt: “Nào các em, chờ cho đến khi đồ của chị ấy hỏng rồi thì hãy lấy của chị ra dùng, vừa hay để các cháu thế hệ học sinh sau này dùng khi tỏ tình.” Ba cô sinh viên cười rạng rỡ đón nhận: “Cảm ơn chị nhiều, các chị thật vui tính.” Khổng Đồng Đồng vội tìm trên người mình, chưa kết hôn đúng là thiệt thòi mà chẳng có nhẫn để mà quyên góp, cô nhắm ngay đến dây buộc tóc trên đầu Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu vội trốn nhanh: “Tớ mua với giá một xu, đúng chỉ một xu, thật đấy.” Sợ cô ấy không tin cổ còn giải thích thêm: “Hôm qua đi mua nước thấy nên tiện mua luôn.” Cái này mà đem đi quên góp thì mất mặt lắm, ôi tóc của tôi.
Khổng Đồng Đồng hơi tức bạn vì vào lúc quan trọng lại chẳng có tác dụng gì, cô lại tiếp tục lục lọi trên người, quần áo không đáng tiền, hôm nay không mang thắt lưng, đồng hồ thì đắt quá không nỡ đem cho.
Tìm một hồi cô mới phát hiện thứ đồ duy nhất mà mình có thể đem cho chính là đôi giày có giá trị tám trăm tệ? Mà trời nóng như thể chắc người ta không cần đâu: “Xí, của tớ ít ra thì cũng đáng ngàn tệ, cái nhẫn bé tí đó của cậu cùng lắm được chín trăm!” Khâu Linh khinh bỉ: To quá ai mà vứt vào hòm quyên góp được.
Hạ Diệu Diệu chống cằm nghĩ ngợi, nhìn từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy được phần mái cao vời của thư viện giữa trùng trùng các tòa giảng đường.
Thu Môn không giống với các trường đại học khác, tòa nhà thư viện mới là kiến trúc cao nhất trong trường, ngoài ba tầng thấp nhất ra thì những tầng bên trên trong thư viện rất ít mở khi mở cửa.
Nghe nói bên trong lưu giữ rất nhiều quyển sách quý hiếm, có một số thuộc về Thu Môn, một số thuộc về bảo tàng địa phương.
Vì Thu Môn có điều kiện bảo quản tốt hơn, vậy nên đại đa số đều được cất giữ ở đây, cũng coi như là tặng miễn phí cho trường, vì thế thư viện ở đây có danh tiếng không nhỏ.
Mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên bừng sáng, cô nói với Khổng Đồng Đồng: “Tớ sẽ tặng cho trường một tòa thư viện mới ngay đối diện thư viện bây giờ, cậu thấy sao?” Khổng Đồng Đồng lập tức tiếp lời: “Tại sao bắt buộc phải ở đối diện thư viện?” Hạ Diệu Diệu kiêu ngạo: “Bởi vì tòa thư viện này là do Hà Mộc An xây tặng, nếu tớ xây thêm một tòa nữa ở đối diện thì sẽ thành một đôi, có đôi có cặp, yêu thương đùm bọc, phu thê ân ái, cộng thành chữ hảo, thế nào?” Chẳng...
chẳng thể nào cả.
Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục tưởng tượng: “Đấy cậu xem, câu chuyện cũng có rồi, đây sẽ là một câu chuyện cảm động biết bao nhiêu, nó sẽ được lưu truyền đến cả trăm năm sau khiến người ta ngưỡng mộ, haha!” “Cậu có bệnh à, đồ thần kinh.” “Vậy thì có sao.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Nói xong cô hào phóng tháo chiếc nhẫn vàng đang đeo ra ném vào hòm quyên góp, một trăm tệ kia cô không dám đưa ra, nếu biết được thì chắc lũ lợn nhà cô sẽ khóc mắt: “Nào các em, chờ cho đến khi đồ của chị ấy hỏng rồi thì hãy lấy của chị ra dùng, vừa hay để các cháu thế hệ học sinh sau này dùng khi tỏ tình.” Ba cô sinh viên cười rạng rỡ đón nhận: “Cảm ơn chị nhiều, các chị thật vui tính.” Khổng Đồng Đồng vội tìm trên người mình, chưa kết hôn đúng là thiệt thòi mà chẳng có nhẫn để mà quyên góp, cô nhắm ngay đến dây buộc tóc trên đầu Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu vội trốn nhanh: “Tớ mua với giá một xu, đúng chỉ một xu, thật đấy.” Sợ cô ấy không tin cổ còn giải thích thêm: “Hôm qua đi mua nước thấy nên tiện mua luôn.” Cái này mà đem đi quên góp thì mất mặt lắm, ôi tóc của tôi.
Khổng Đồng Đồng hơi tức bạn vì vào lúc quan trọng lại chẳng có tác dụng gì, cô lại tiếp tục lục lọi trên người, quần áo không đáng tiền, hôm nay không mang thắt lưng, đồng hồ thì đắt quá không nỡ đem cho.
Tìm một hồi cô mới phát hiện thứ đồ duy nhất mà mình có thể đem cho chính là đôi giày có giá trị tám trăm tệ? Mà trời nóng như thể chắc người ta không cần đâu: “Xí, của tớ ít ra thì cũng đáng ngàn tệ, cái nhẫn bé tí đó của cậu cùng lắm được chín trăm!” Khâu Linh khinh bỉ: To quá ai mà vứt vào hòm quyên góp được.
Hạ Diệu Diệu chống cằm nghĩ ngợi, nhìn từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy được phần mái cao vời của thư viện giữa trùng trùng các tòa giảng đường.
Thu Môn không giống với các trường đại học khác, tòa nhà thư viện mới là kiến trúc cao nhất trong trường, ngoài ba tầng thấp nhất ra thì những tầng bên trên trong thư viện rất ít mở khi mở cửa.
Nghe nói bên trong lưu giữ rất nhiều quyển sách quý hiếm, có một số thuộc về Thu Môn, một số thuộc về bảo tàng địa phương.
Vì Thu Môn có điều kiện bảo quản tốt hơn, vậy nên đại đa số đều được cất giữ ở đây, cũng coi như là tặng miễn phí cho trường, vì thế thư viện ở đây có danh tiếng không nhỏ.
Mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên bừng sáng, cô nói với Khổng Đồng Đồng: “Tớ sẽ tặng cho trường một tòa thư viện mới ngay đối diện thư viện bây giờ, cậu thấy sao?” Khổng Đồng Đồng lập tức tiếp lời: “Tại sao bắt buộc phải ở đối diện thư viện?” Hạ Diệu Diệu kiêu ngạo: “Bởi vì tòa thư viện này là do Hà Mộc An xây tặng, nếu tớ xây thêm một tòa nữa ở đối diện thì sẽ thành một đôi, có đôi có cặp, yêu thương đùm bọc, phu thê ân ái, cộng thành chữ hảo, thế nào?” Chẳng...
chẳng thể nào cả.
Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục tưởng tượng: “Đấy cậu xem, câu chuyện cũng có rồi, đây sẽ là một câu chuyện cảm động biết bao nhiêu, nó sẽ được lưu truyền đến cả trăm năm sau khiến người ta ngưỡng mộ, haha!” “Cậu có bệnh à, đồ thần kinh.” “Vậy thì có sao.”
Bình luận facebook