• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Đám Cưới Hào Môn(Bản Mới)

Chương 105: Nhìn em




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69052.png

Xem ảnh 2
69052_2.png
Phùng tổng làm việc rất đáng tin, thăm dò tâm trạng của nhân viên cũng không hề gọi người khác đến hỏi, càng không khiến người bị thăm dò cảm thấy xấu hổ sinh ra khoảng cách với đồng nghiệp.



Phùng tổng mời nhóm bọn họ đi ăn cơm mấy lần, sau đó ăn cơm một bữa với mấy người nhóm bọn họ không mâu thuẫn, rồi dựa theo tuổi của Hạ Vũ để tổng kết lại mấy loại khả năng. Thứ nhất: Cậu bé này nên yêu đương rồi. Thứ hai: Cậu bé này thất tình. Thứ ba: Cậu bé vì một vài đồng nghiệp nịnh bợ hoặc bài trừ do thân phận chưa kịp thích ứng nên hơi xoắn xuýt.



Hoàng Vĩ Nghiệp cảm thấy kết luận của nhân viên của mình rất đáng tin, nhìn ba phần phân tích lý luận rõ ràng đưa lên, gật đầu nói: “Anh cảm thấy là cái nào có khả năng cao nhất?”



Phùng tổng cảm thấy cái thứ nhất hoặc cái thứ hai: “Nghe mấy người không thích cậu ấy nói cậu ấy gần gũi với Phó Khánh Nhi, trước đây cóc không ăn được thịt thiên nga nên bây giờ muốn dùng quy tắc ngầm với người ta mà không thành công nên hai người giải tán không vui vẻ. Cũng có người nói cậu ấy không có trách nhiệm, việc Lâm Vân Huyên trước đây lại được lật lại. Suy cho cùng bây giờ cậu ấy tốt hơn trước nên người bên dưới cứ tìm những khuyết điểm của cậu ấy để tìm cảm giác cân bằng.



Nhưng em cảm thấy là Phó Khánh Nhi không đáng tin, chắc là có liên quan đến con gái bên bộ phận Tiếp viên hàng không. Con gái bây giờ sếp cũng biết đấy không giống thời chúng ta, ai cũng rất chủ động. Em nghĩ là cậu ấy cảm thấy phiền sợ người khác nói ra nói vào, tính cách của Hạ Vũ em nghĩ sếp ít nhiều cũng hiểu một chút, nhưng mấy cô gái lại không hiểu, coi chủ động là thượng sách. Họ cho rằng nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng, người nào cũng cảm thấy mình có khả năng, Hạ Vũ có thể vui được sao?”



Hoàng tổng cảm thấy có khả năng, theo quan sát của ông thì Hạ Vũ không phải loại người đó.



“Em biết rồi, trở về em sẽ cảnh cáo những cô gái đó.”



“Ngài Hà đối với em vợ đúng là không bình thường.”



“Dù sao cũng là em vợ.” Là họ hàng chính thức.



“Chưa từng thấy ngài Hà hỏi Hà lão thái gia? Hà Thịnh Quốc hình như cũng không thì phải.”



Hai người nhìn nhau không nói nữa, trong công ty có một ông tổ tông sống rồi. Không đến mức lo sợ ngày đêm nhưng mà đừng gây sự quá khó coi là được, sau này cho điều tốt cũng không nên quá tùy tiện, làm xấu danh tiếng của Hạ Vũ, ngài Hà chưa chắc đã vui.



“Được rồi, anh đi làm việc đi, sau này chú ý đến cậu ấy, đừng đến lúc nghỉ hưu rồi còn hồ đồ gây ra chuyện gì đó.'



“Còn phải đợi sếp nhắc nữa à, em biết rồi, điếu thuốc này hút rất được, em lấy nhé.”



“Anh còn thiếu hai hộp đó à?”



“Ha ha... thiếu.”



...



Phu nhân của ngài Hà có dáng vẻ thế nào, mỗi một người sẽ phác họa ra một dáng vẻ khác nhau, khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp chói mắt, giống như ngài Hà khiến người khác thần phục. Nhưng đều không phải là dáng vẻ của Hạ Diệu Diệu.



Hạ Diệu Diệu biết mình đứng cạnh Hà Mộc An nho nhã lại mang khí thế đế vương rất không hài hòa, vì vậy khi xuất hiện ở những nơi sang trọng cô thường rất yên lặng, không hay nói chuyện. Nhưng để không khiến người khác có cảm giác cô mắt cao hơn đầu thì vẫn duy trì một nụ cười mỉm thận trọng.



Trong buổi liên hoan cuối năm, Hạ Diệu Diệu mặc một bộ sườn xám màu hồng do dì Cao đích thân làm, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng do dì Cao tự dệt, xinh đẹp lại không thất lễ, che đi cái bụng hơi nhô ra của cô.



Tóc dài vấn trên đầu dùng một cây trâm ngọc bích cố định, trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai màu hồng, trên tay đeo vòng ngọc cùng màu với cây trâm, mặt trang điểm nhẹ. Cô không xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành nên dì Cao cố gắng phát huy hết sự cao quý, ưu nhã của cô, miễn cưỡng vẫn có thể đứng cạnh Hà Mộc An.



Hạ Diệu Diệu khoác tay Hà Mộc An, cười nghe anh và bạn bè hàn huyên.



Phu nhân của đối phương khách sáo cười với cô, cô cũng cười đáp trả.



Trong hoàn cảnh như vậy đều là duy trì những hành động và lời nói phù hợp với thân phận của mình, không có gì không tốt. Không hề có sự xa hoa lãng phí tiêu tiền như nước làm mờ mắt người khác, tại những nơi như vậy, khách sáo, lịch sự, khiêm tốn là sự tôn trọng đối với tập thể.



Hạ Diệu Diệu đi cùng Hà Mộc An một lúc thấy hơi mệt liền ra hiệu cho Hà Mộc An mình ra chỗ khác nghỉ ngơi.



Hà Mộc An gật đầu buông tay ra bảo cô chú ý an toàn, dùng cách rất đàn ông nhìn cô tìm một bàn ngồi xuống mới rồi đi về phía một chủ doanh nghiệp nước ngoài có ấn tượng tương đối tốt.



“Em ở đây một mình anh không yên tâm... có muốn ăn gì không anh lấy cho em...”



Cô gái trách móc oán giận lại không giấu được niềm hạnh phúc: “Anh phiền quá đi, em cũng biết lấy, anh đi tụ họp với bọn họ đi. Em chỉ hơi mệt không phải chân tay què quặt, đói rồi em sẽ tự biết chăm sóc bản thân.”



Giọng nói âu yếm của người đàn ông lại vang lên, giống như vẫn không yên tâm: “Vậy em bảo đảm bản thân sẽ không chạy lung tung?”



Cô gái lập tức trách móc: “Em chạy lung tung lúc nào? Anh nói oan cho em.”



“Được rồi, do anh không biết nói chuyện.”



Cô gái kinh ngạc: “Anh ngồi xuống làm gì? Không phải lâu lắm rồi anh mới về nước muốn tụ họp với bạn bè hả, anh đi đi!” Trời nổi sấm rồi, không phải anh định ngồi với cô ấy mãi chứ? Aaaa! Cô ấy muốn chết thôi, sao cô ấy có thể hít không khí trong lành được đây.



“Xong việc rồi tụ họp cũng được.” Anh ta thật sự không yên tâm để một mình vợ ngồi đây, Trang Trang quá biết hành hạ người khác mà. Chút nữa không thấy không biết đã chạy đi đâu chơi, hoàn toàn như một đứa trẻ, một phút không trông là cô ấy có thể leo lên nóc nhà lật ngói.



Cô gái chu môi trừng mắt nhìn cái camera bằng người, ánh mắt nói lên một câu: Anh đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!



Người đàn ông coi như không nghe thấy: “Muốn ăn gì anh lấy cho em.”



“Không ăn.” Hừ!



“Ngoan, lúc sáng còn chưa ăn gì, còn một khoảng thời gian dài nữa mới xong, em ăn gì anh lấy cho em.”



Cô gái nghĩ một lúc rồi không tình nguyện nói: “Một chiếc bánh mousse, một ly sữa chua.”



“Được, em đợi ở đây đừng đi đâu.” Anh ta đi được hai bước lại không yên tâm quay đầu dặn dò: “Ở đây đợi anh đừng đi đâu hết.”



“Em biết rồi, biết rồi, phiền chết mất.”



Tiếng oán trách của cô gái mang niềm hạnh phúc ngọt ngào như mật ong, đồng thời Hạ Diệu Diệu cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông vừa đi qua. Trông cũng đẹp trai, khuôn mặt nghiêng nhìn qua rất đẹp, miệng hơi mím, vẻ mặt nghiêm túc, không hề nhìn ra bóng dáng lúc dỗ dành vợ vừa rồi.



Hạ Diệu Diệu lắc đầu cười rồi tiếp tục lật tạp chí. Haizz, người đàn ông ấm áp đều là của nhà người khác, cô có ngồi nghỉ đến chết cũng không uống được một hớp sữa chua của chồng lấy.



Hạ Diệu Diệu vừa nghĩ xong thì thấy một cốc sữa lạc đặt lên bàn: “Phu nhân từ từ dùng.” Khả Chân lùi sang đứng bên cạnh.



Hạ Diệu Diệu nhếch mày cười, cô có thể kiêu ngạo nói: “Không cần cốc đó của Hà Mộc An” không? “Tiểu Khả đáng yêu tỉ mỉ.”



Tiểu Khả cười, phục vụ phu nhân là công việc của cô ấy.



 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom