• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên

  • Chương 308-310

Chương 308: Diệt Đào Hoa kỳ chủ

“Nếu ông đã không muốn thỏa hiệp, vậy thì ta chỉ có thể hủy đi Long Châu, dù sao cũng phải chết, có một viên Long Châu chôn cùng cũng không tệ”.

Nói xong, ám khí của Cố Thanh Hy lại nhắm ngay hoa tường vi.

Sắc mặt Lan Kỳ chủ đại biến.

Nữ nhân này ra bài không theo lẽ thường, lỡ như nàng ta thật sự khiến Long Châu trên hoa tường vi rơi xuống biển máu thì ông ta không biết làm cách nào để bù đắp tổn thất.

Dù Dịch Thần Phi biết chắc Cố Thanh Hy sẽ không đánh Long Châu rơi xuống biển máu, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy ớn lạnh.

“Những quả màu đỏ như lửa này có công hiệu chữa thương, chỉ cần ăn mấy quả thì có thể khôi phục, cô cứ ăn quả cô vừa cầm trong tay là được”.

“Sao ông biết loại trái cây này có thể chữa thương?”

“Cố Thanh Hy, ta khuyên cô chớ có hỏi quá nhiều!”

Sao ông ta có thể nói cho Cố Thanh Hy biết là mình đã đói bụng nhiều ngày, vì quá đói khát nên mới hái trái cây ăn lót dạ, nào ngờ đánh bậy đánh bạ lại khôi phục được võ công.

Cố Thanh Hy nhìn ông ta bằng ánh mắt sâu xa, rồi nhếch miệng cười, lau lau trái cây trong tay, vừa đưa cho Dịch Thần Phi vừa cảnh giác nhìn Lan kỳ chủ.

Lan kỳ chủ nói: “Ta đã trả lời câu hỏi của cô, bây giờ có thể đưa Long Châu lại cho ta rồi chứ?”

“Đương nhiên là không, ai nói ta chỉ có một câu hỏi”.

“Cô còn muốn hỏi gì?”

“Diệp Phong đâu?”

Nhắc đến Diệp Phong, Lan kỳ chủ lập tức trở mặt: “Không biết”.

Cố Thanh Hy sờ mũi.

Chỉ hỏi Diệp Phong ở đâu mà thôi, có cần phải nổi giận vậy không? Cứ như nàng và Diệp Phong bỏ trốn, khiến ông ta đội nón xanh không bằng!

“Ông tự phong bế võ công, rời khỏi nơi này, ta sẽ buông tha viên Long Châu kia”.

“Cố Thanh Hy, cô đừng có bỡn cợt ta!”, nếu ông ta tự phong bế võ công, rời khỏi đây, chẳng phải viên Long Châu này sẽ thuộc về nàng ta sao?

“Võ công ông cao như vậy, ta cũng chỉ tính toán vì cái mạng nhỏ của mình mà thôi, xin Lan kỳ chủ thông cảm”.

“Không thông cảm được!”

“Haiz… Ta biết ngay mà, cùng lắm chỉ là một hạt châu nhỏ như trứng bồ câu thôi, sao Lan kỳ chủ để tâm cho được. Hay là cứ để hạt châu nát đó chôn cùng ta đi nhỉ, dưới suối vàng coi như cũng có người bầu bạn”.

Lan kỳ chủ bị nàng chọc tức đến nỗi mặt lúc xanh lúc trắng, hận không thể phanh thây xé xác Cố Thanh Hy.

Đó là Long Châu đấy, sao lại là hạt châu nát được?

Dịch Thần Phi biết nàng đang cố kéo dài thời gian, đợi đến khi vết thương của hắn ta hoàn toàn khôi phục.

Hoặc đợi đến khi Thiên Phần tộc đến, hòng lợi dụng bọn họ đối phó với Ma tộc.

Hoặc đến khi Ngọc tộc đến, bọn họ sẽ được cứu mạng.

Dịch Thần Phi vứt bỏ tất cả, bất kể thương thế có đau đớn cỡ nào, hắn ta vẫn cố gắng điều chỉnh khí tức, tranh thủ khôi phục võ công trong thời gian ngắn nhất.

Bỗng nhiên, một cái bóng màu hồng nhạt vụt qua, lao thẳng về phía hoa tường vi.

Cố Thanh Hy nhanh tay bắn ám khí.

“XÍU...UU!”, ám khí lao về phía cái bóng kia.

Gần như cùng lúc đó, Lan kỳ chủ phát động công kích, sát chiêu bao phủ toàn thân nàng, hòng dùng một chiêu đánh chết Cố Thanh Hy.

Sau khi tránh thoát ám khí của Cố Thanh Hy, cái bóng hồng nhạt kia ăn ý phát động công kích, phối hợp với Lan kỳ chủ.

Sát chiêu của bọn họ quá ác liệt và mạnh mẽ, ở khoảng cách gần, đối mặt với công kích liên hoàn, ám khí không có tác dụng quá lớn.

Cố Thanh Hy đột nhiên nhảy vọt lên không, khó khăn lắm mới tránh thoát sát chiêu vừa rồi, kế đó, ngưng tụ nội lực trong tay, một tiếng “ầm” vang lên, hung hăng đánh về phía người có võ công yếu hơn là Đào Hoa kỳ chủ.

Lan kỳ chủ cả kinh: “Cấp một trung cấp, trong khoảng thời gian ngắn, cô có thể tăng từ võ mạch cấp thấp tăng lên một tầng trung, tương đương thực lực tăng hơn mười cấp”.

Một chiêu này của Cố Thanh Hy có thể nói là giết địch 1000, tự tổn 800.

Bị nàng toàn lực đuổi giết, Đào Hoa kỳ chủ đang bị trọng thương vốn không phải đối thủ của nàng.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là nàng đã bày toàn bộ phần lưng trước mặt Lan kỳ chủ, nếu không có người cứu giúp, chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ bị Lan kỳ chủ giết chế.

Tai Cố Thanh Hy khẽ nhúc nhích, nàng cảm nhận được sát ý của Lan kỳ chủ, có điều, tốc độ của nàng vẫn không thay đổi, vẫn ngưng tụ toàn bộ nội lực đánh về phía Đào Hoa kỳ chủ.

Hai đại kỳ chủ liên thủ công kích, nàng bị kẹp ở giữa, vốn không có bất kỳ phần thắng nào. Nếu đã như vậy, chẳng bằng dồn sức giết chết Đào Hoa kỳ chủ trước, rồi lại đối phó với Lan kỳ chủ.

Đồng thời, nàng cũng có lòng tin, tin tưởng Dịch Thần Phi sẽ không để nàng chết thảm trong tay Lan kỳ chủ.

“Phụt…”

Đào Hoa kỳ chủ không tránh thoát được, nên đã bị chưởng của Cố Thanh Hy đánh trọng thương, thân thể hệt như diều đứt dây, bị hất ngược về sau, cuối cùng rơi mạnh xuống một tảng đá lớn, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ mặt đá.

Cố Thanh Hy vẫn không thay đổi tốc độ, tung chân đá một cái, trực tiếp đá Đào Hoa kỳ chủ rơi xuống biển máu.

Nàng chỉ có thực lực cấp một trung cấp, nhưng một khi bạo phát, còn mạnh hơn so với cấp hai.

Đáng thương cho Đào Hoa kỳ chủ, cứ thế chết dưới tay Cố Thanh Hy, một kẻ có thực lực chênh lệch khá xa so với mình.

Cùng lúc đó, sát chiêu của Lan kỳ chủ cũng đuổi đến.

Dịch Thần Phi giơ tay phải lên, một cây sáo Thanh Ngọc dường như có linh tính bắn về phía Lan kỳ chủ.

Vốn chỉ là một cây sáo phổ thông, nhưng lại mang theo sát khí lạnh thấu xương. Lan kỳ chủ kinh hoàng, nếu bị sát ý mạnh như vậy bắn trúng, dù không chết thì ông ta cũng tàn phế.

Dịch Thần Phi là Tam tiên sinh Nho gia, nổi tiếng hậu thế bởi tài học, không ngờ võ công cũng cao như vậy.

Nếu hắn ta không bị thương thì chẳng phải võ công còn mạnh hơn ông ta sao?

Sau khi Lan kỳ chủ tránh thoát được sáo Thanh Ngọc, bỗng nhiên, xung quanh ông ta, những đóa hoa đang nở rộ lần lượt lìa cành, bay lên không, kế đó, từng cánh hoa tách ra, rơi lả tả đầy trời.

Đây là một bức tranh cực kỳ xinh đẹp, cánh hoa muôn màu muôn vẻ hệt như tinh linh đang bay múa giữa không gian, tỏa ra mùi hương thơm ngát, duy mỹ đến cực hạn.

Nhưng Lan kỳ chủ lại không dám thả lỏng.
Chương 309: Kẻ cầm kiếm

Thứ gì càng xinh đẹp thì lực sát thương sẽ càng lớn, ông ta không nghĩ Dịch Thần Phi chế tạo ra thứ lãng mạn như thế chỉ để ngắm.

Đúng như dự đoán, những cánh hoa đẹp cực kì kia đột nhiên thay đổi tư thế, hoá thành những lưỡi dao bắn về phía Lan kỳ chủ nhanh như chớp.

Lan kỳ chủ khẽ biến sắc, không còn tâm trạng giết Cố Thanh Hy, bật nhảy lên cao để né tránh những cánh hoa như lưỡi dao kia.

“Vù...”

Ông ta tăng tốc độ lên đến mức cao nhất, nhưng cánh tay vẫn bị vài cánh hoa làm bị thương, máu chảy ra, trên mặt cũng bị trúng một nhát dao, Lan kỳ chủ vốn không được đẹp nhưng lại rất quan tâm đến khuôn mặt của mình lập tức nổi giận.

“Dịch Thần Phi, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi ư?”

Lan kỳ chủ từ bỏ Cố Thanh Hy, quay sang phản công Dịch Thần Phi.

Dịch Thần Phi cười khẩy, xoay tròn cây sáo Thanh Ngọc trong tay một cách tao nhã, sau đó đặt nó lên miệng, chậm rãi thổi.

Tiếng sáo du dương, trầm bổng êm tai, lúc cao lúc thấp. Cùng với tiếng sáo của hắn ta, những cánh hoa bay múa trong không gian cũng liên tục thay đổi hình dạng.

Một lát sau chúng kết hợp thành một thanh kiếm sắc bén đâm dọc, chém thẳng, hoặc bổ từ nhiều hướng về phía Lan kỳ chủ.

Lan kỳ chủ tung chiêu Tiềm Long Quá Hải, không ngừng đánh bay kiếm sắc.

“Vù vù vù...”

Trường kiếm biến đổi, từ một tách thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tạo thành năm hình bát quái chém về phía Lan kỳ chủ.

Cố Thanh Hy nhìn chiến trường giữa không trung.

Thực lực chân chính của Dịch Thần Phi mạnh hơn nàng tưởng.

Dù Lan kỳ chủ có võ công cao cường cũng bị Dịch Thần Phi đánh tơi tả, mấy lần suýt chết dưới những thanh kiếm đầy sát khí kia.

Cố Thanh Hy giơ tay phải lên, nhẹ nhàng bắn một thanh ám khí về phía Lan kỳ chủ.

Mỗi lần nàng chỉ bắn một thanh ám khí, nhưng trên đường bay nó luôn tách thành hai hoặc bốn, thậm chí là thành mười sáu...

Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi phối hợp ăn ý, hầu như không có sơ hở như thể đã phối hợp với nhau trăm nghìn lần.

Vì có sự gia nhập của Cố Thanh Hy, Lan kỳ chủ vốn đang luống cuống tay chân càng bị thương nhiều hơn.

“Vèo...”

Ám khí của Cố Thanh Hy rất chậm, nhưng vừa đi được nửa đoạn đường thì tốc độ đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, Lan kỳ chủ lập tức bị bắn trúng ngực, ám khí cắm sâu vào người ông ta.

Ông ta muốn đánh trả nhưng lại bị áp chế, không hề có cơ hội đánh trả.

Nếu cứ tiếp tục thế này, ông ta nhất định sẽ chết.

Sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng Lan kỳ chủ, ông ta chỉ có thể cầu nguyện đám người Mẫu Đơn kỳ chủ nhanh chóng đến, nếu không cái mạng nhỏ của ông ta sẽ bỏ tại đây.

Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi còn sốt ruột hơn.

Chỉ dựa vào một trong hai người họ thì không thể giết Lan kỳ chủ.

Võ công của Cố Thanh Hy hiện tại không đủ.

Dịch Thần Phi vừa trọng thương vừa bệnh nặng, trừ phi họ hợp lực với nhau.

Nhưng Dịch Thần Phi bị thương quá nặng, có thể không chịu được nữa bất cứ lúc nào.

Một khi hắn ta không chịu được nữa thì chiến cuộc sẽ lập tức thay đổi.

Tiếng sáo biến đổi, trở nên mạnh mẽ, hùng hồn như tiếng trống trận, những thanh kiếm bắn giết Lan kỳ chủ càng tấn công nhanh hơn.

Khi thấy sắp có thể giết chết Lan kỳ chủ, khiến ông ta bỏ mạng tại đây mãi mãi, Cố Thanh Hy thầm mừng rỡ.

Nàng đang định tung chiêu cuối cùng, nào ngờ Dịch Thần Phi đột nhiên hộc máu, lảo đảo suýt ngã quỵ xuống đất.

Sắc mặt hắn ta trắng bệch, máu tạt vào bộ quần áo trắng như tuyết của hắn ta, hoá thành những đoá hoa sen tuyết nở rộ, lung lay khiến người ta sợ hãi.

“Thần Phi đại ca”.

Cố Thanh Hy không còn tâm trạng bận tâm đến Lan kỳ chủ, vội đỡ lấy Dịch Thần Phi, không ngừng truyền chân khí của mình cho hắn ta.

Lan kỳ chủ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhân lúc hắn ta bệnh, lấy mạng hắn ta. Lan kỳ chủ biết rõ để diệt trừ hai người họ triệt để thì cần phải thừa lúc này.

Ông ta tụ khí thành lồng, chiếc lồng ánh sáng đỏ rực bao trùm lấy họ.

Tốc độ của chiếc lồng ánh sáng rất nhanh, Cố Thanh Hy biến sắc, vừa truyền nội lực cho Dịch Thần Phi, vừa dùng nội lực ngăn cản chiếc lồng ánh sáng trên đầu mình.

Thực lực chênh lệch quá lớn, Cố Thanh Hy còn phải chia một nửa nội lực để trị thương cho Dịch Thần Phi, chiếc lồng ánh sáng càng lúc càng hạ thấp.

Nó có thể bao trùm họ hoàn toàn bất cứ lúc nào.

Hơi thở của Dịch Thần Phi không ổn định, toàn thân hắn ta không kìm được run rẩy.

Hắn ta phát tác huyết chú, vốn đã không chịu được, chỉ đang đau khổ chống đỡ, bây giờ...

Dịch Thần Phi ngước lên nhìn, chiếc lồng ánh sáng đỏ rực kia là tuyệt chiêu của Lan kỳ chủ, nó được biến ra từ nội lực của ông ta.

Nếu bị nó bao trùm, tất cả mọi thứ trong lồng đều sẽ hoá thành sương máu.

Dịch Thần Phi yếu ớt bảo: “A Hy, muội mau... mau đi đi, đừng lo cho ta”.

“Huynh nói đùa gì vậy, sao ta có thể bỏ mặc huynh được? Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, nếu được chết cùng với ca ca của mình, xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn, với lại chưa đến thời khắc cuối cùng, mọi thứ chưa thể kết luận”.

Dịch Thần Phi nôn nóng, muốn đẩy Cố Thanh Hy ra nhưng không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc lồng ánh sáng càng lúc càng hạ thấp.

Chỉ có thể nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy dần trở nên nhăn nhó.

Dịch Thần Phi hạ quyết tâm quyết tử, định phá vỡ võ mạch của mình để đẩy chiếc lồng ánh sáng kia ra xa.

Bỗng nhiên, một thanh kiếm đâm mạnh vào từ phía sau lưng, xuyên qua ngực Lan kỳ chủ, máu chảy dọc theo mũi kiếm nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất.

Lan kỳ chủ đau đớn rên rỉ, khiếp sợ nhìn kẻ vừa đâm sau lưng mình.

Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

Kẻ cầm kiếm đâm không phải ai khác mà chính là Diệp Phong.

Diệp Phong đến đây từ khi nào, hắn ta đã làm thế nào để lặng lẽ tiếp cận Lan kỳ chủ, đâm ông ta một nhát?

Không ngờ họ lại hoàn toàn không phát hiện.
Chương 310: Chưa chết

“Ông đi chết đi”.

Sự thù hận trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Phong như dời núi lấp biển, hắn ta đột nhiên rút kiếm ra, máu của Lan kỳ chủ phun ra như suối, máu tươi nóng bỏng bắn vào khuôn mặt tái nhợt của Diệp Phong, làm mờ đôi mắt hắn ta.

Nhưng giờ phút này, Diệp Phong tỉnh táo hơn bất cứ ai khác, đôi mắt đầy căm hận của hắn ta phản chiếu khuôn mặt khó tin của Lan kỳ chủ.

“Không ngờ ngươi lại dám giết ta... Ta đã nuôi nấng ngươi từ nhỏ, sao ngươi lại dám giết ta, phụt...”

Đáp lại Lan kỳ chủ là Diệp Phong vô tình đâm thêm một nhát.

Lan kỳ chủ bị đâm liên tiếp hai nhát, cơ thể đau đớn tột cùng nhưng ông ta không hề hay biết, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.

Từ khó tin cho đến thất vọng, sau đó là phẫn nộ.

Diệp Phong cười mỉa mai: “Ông nuôi nấng ta từ nhỏ? Nuôi nấng? Hơ... Cái gọi là nuôi nấng của ông chính là tra tấn ta mọi lúc mọi nơi, bắt ta trần truồng quỳ trên tuyết vào mùa đông chịu đói rét, mùa hè thì phơi nắng ta không cho ta ăn uống mấy ngày mấy đêm, còn bị phạt liên tục. Ông tự hỏi lòng mình xem ông có thật sự nuôi nấng ta không? Ở trong lòng ông ta còn không bằng một con chó, chó còn có thể chọn cái chết, chó còn có một miếng cơm thừa rượu cặn, còn ta thì sao? Ta có cái gì chứ...”

“Ông có biết ta đã sống sót bằng cách nào không? Khi bị nhốt ở đài Tù Phượng, ta đã dựa vào lượng nước mưa ít ỏi để duy trì một hơi cuối cùng. Khi đói đến mức không chịu nổi, ta đã cắn thịt trên người mình để ăn thay cơm, ta đã dập đầu chảy máu không biết bao nhiêu lần mới đổi được một miếng cơm thừa”.

“Lúc ông vui cũng đánh, lúc ông không vui cũng đánh, ông có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của ta không?”

Lan kỳ chủ tức giận: “Ta đã ban cho ngươi vinh dự tối cao, cho ngươi trở thành người hầu cao quý nhất núi Vọng Hồn”.

Diệp Phong không chút khách sáo cãi lại: “Đó là do ta đổi lấy bằng máu thịt, bằng cơ thể của mình. Lúc nhỏ ta hận ông, lớn lên cũng hận ông, bây giờ càng hận ông hơn. Cơ thể ta, lòng ta, thậm chí đến máu thịt, xương tuỷ và linh hồn của ta đều chỉ muốn bẻ gãy xương của ông, uống máu của ông, lột da ông, rút gân ông!”

Cứ nghe mỗi câu, lòng Lan kỳ chủ lại lạnh đi một phần.

Trước đây Diệp Phong cũng đã từng nói những lời này với ông ta một lần, ông ta chỉ cảm thấy phẫn nộ, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy đau xót.

Đúng là ông ta đã từng lấy việc tra tấn Diệp Phong làm niềm vui, nhưng tình cảm ông ta dành cho Diệp Phong thì không phải những người hầu khác có thể so sánh được.

Ông ta nói tặng Diệp Phong cho Mẫu Đơn kỳ chủ, tặng cho người khác cũng chỉ là nói thôi, ông ta không thể thật sự tặng Diệp Phong cho người khác.

Về phần giết Diệp Phong, ông ta có thể giết, nhưng người khác không thể làm tổn thương hắn ta dù chỉ một chút.

Ông ta không biết tình cảm mình dành cho Diệp Phong như thế nào, nhưng hắn ta lại đâm ông ta liên tiếp hai nhát, hơn nữa còn là hai nhát kiếm trúng vào vết thương trí mạng.

Diệp Phong hắn ta... hoàn toàn không muốn ông ta sống.

Sao ông ta có thể không đau lòng?

“Nếu ta không độc ác với ngươi thì sao ngươi có thể nhớ kĩ ta? Nếu ngươi không thích ta sủng ngươi bằng cách này, ta có thể đổi cách khác... Shh...”

Thanh kiếm trong tay Diệp Phong lại đâm sâu thêm vài tấc, hắn ta nghiến răng nói một câu: “Ông thật ghê tởm, Diệp Phong ta không còn là tên người hầu mà ông gọi là đến, đuổi là đi nữa”.

“Ngươi muốn giết ta thật sao?”

Diệp Phong không trả lời, nhưng từ động tác hắn ta không ngừng mạnh tay hơn như muốn đâm cả thanh kiếm vào người Lan kỳ chủ, Diệp Phong chỉ muốn giết ông ta ngay lập tức.

Lan kỳ chủ đã hoàn toàn bị kích động.

Một tay ông ta giữ chặt trường kiếm để nó không đâm sâu hơn, bàn tay dày rộng bị trường kiếm cứa rách, máu nhỏ xuống tí tách.

“Nếu ngươi đã muốn ta chết như vậy thì chúng ta cùng nhau chết đi!”

Lan kỳ chủ nói, sau đó đột nhiên buông tay, mặc cho cả thanh trường kiếm đâm vào người mình, trở tay phải, một con dao găm sáng loáng chợt xuất hiện trên tay ông ta.

Ông ta nở nụ cười tàn nhẫn và yêu dã, đột nhiên đâm về phía ngực Diệp Phong đang tiến lại gần ông ta theo quán tính.

Cùng lúc đó, Cố Thanh Hy cởi đai lưng ra, ngưng tụ nội lực vào đai lưng. Đai lưng quấn vào eo Diệp Phong như một con rắn nhỏ có linh tính, sau đó nàng kéo mạnh một phát, kéo Diệp Phong lại gần mình, tránh đi con dao găm Lan kỳ chủ đâm tới.

Vừa đâm trượt, Lan kỳ chủ lại tung một đòn, ông ta ngưng khí tụ châu, mỗi hạt châu đỏ rực đều có sức mạnh thiêu đốt và ăn mòn.

Tất cả mọi thứ bị hạt châu chạm vào đều sẽ biến thành ngọn lửa hừng hực, cháy rụi hoặc thối rữa thành thi thể.

Diệp Phong nhặt cây sáo Thanh Ngọc của Dịch Thần Phi lên, đặt lên miệng thổi.

Võ công của hắn ta bình thường, nhưng âm công lại vô cùng lợi hại. Tiếng sáo biến thành lá chắn hộ thân, chặn lại tất cả những hạt châu lửa kia, dù nó có va chạm thế nào cũng không chui vào được.

Cố Thanh Hy cố gắng trị thương cho Dịch Thần Phi, không nhịn được mắng: “Tim đã trúng hai nhát mà sao vẫn chưa chết nhỉ?”, hơn nữa còn có công lực mạnh như vậy.

Lan kỳ chủ nhìn họ bằng ánh mắt như đang nhìn một con kiến hôi: “Quên nói cho các ngươi biết, trái tim của ta ở bên phải chứ không phải bên trái, nên hai nhát kiếm kia là vết thương trí mạng, một đòn tất tử đối với người khác, nhưng với ta thì không”.

Lan kỳ chủ vừa dứt lời, không biết ông ta làm bằng cách nào mà hai lỗ máu trên ngực trái ông ta nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vẻ mặt nhóm người Cố Thanh Hy trở nên nặng nề.

Dịch Thần Phi lên tiếng: “Ông... Ông ta tu luyện tà... tà công, trừ phi tìm được điểm yếu của ông ta, nếu không... vết thương của ông ta sẽ... sẽ tự lành lại”.

Dịch Thần Phi khẽ cau mày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom