• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (3 Viewers)

  • Chương 1326-1330

Chương 1326: Kiếm Luân Hồi

“Thiên Vẫn kiếm!”

Gần như trong nháy mắt tông chủ Thiên La xuất kiếm, Tô Minh cũng lấy kiếm ra ngay lập tức.

Nhưng mà anh không dùng kiếm thật sự.

Bây giờ lấy thực lực của Tô Minh, kiếm thật sự cũng không có nhiều trợ giúp cho anh lắm, trừ khi là Ma La Kiếm, nhưng giết chết tông chủ Thiên La cần dùng Ma La Kiếm sao? Tô Minh cảm thấy không cần.

Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp dùng kiếm nguyên tấn công, không phải sao?

Tô Minh đưa ngón trỏ ra vạch một cái.

Đầu tiên là đạt đến pháp nguyên không gian cấp tám đỉnh phòng hoàn toàn đi kèm, thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của kiếm nguyên đến mức cao nhất mà Tô Minh có thể làm được bây giờ trước đã.

Mặt khác, kiếm nguyên này không còn đơn giản chỉ là kiếm nguyên nữa, mà pháp nguyên lôi điện cũng đã được thêm vào hoàn toàn.

Có thể tưởng tượng ra được pháp nguyên lôi điện cấp tám đỉnh phong có uy lực như thế nào.

Thế là trên thực tế, kiếm nguyên này của Tô Minh có thể hình dung một cách chính xác là kiếm lôi.

Hơn nữa còn là kiếm lôi đặc biệt, kiếm lôi đẳng cấp cực cao.

Ngoài ra còn sử dụng hết mức Thiên Vẫn kiếm pháp đã tu luyện đến đỉnh phong!

Chỉ trong chớp mắt.

“Vèo!”

Một lỗ đen khổng lồ, khuếch tán ra vô biên vô hạn được tạo ra giữa không trung.

Đó là hai kiếm mang va chạm giữa không trung.

Lặng yên không một tiếng động, lại hủy diệt tất cả.

Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là rất nhiều người ở đây lại muốn cắn nát đầu lưỡi một lần nữa.

Đậu má.

Mẹ nó chứ.

Ngang sức ngang tài.

Đây không phải chuyện tào lao lớn nhất chư thiên vạn giới sao?

Sao lại sóng yên biển lặng rồi?

Nếu nói trước đó Đại Âm Dương Cầm Thiên Thủ của tông chủ Thiên La bị Tô Minh ngăn cản được, còn có thể dùng lý do Tông chủ Thiên La không sử dụng hết thực lực của mình mà còn có chút xem nhẹ Tô Minh, như vậy lúc này thì sao?

Mọi người đều biết, “Phần Kiếm Tứ Thập Cửu Trảm” chính là chiêu thức làm nên tên tuổi của tông chủ Thiên La.

Thế mà vẫn chỉ có thể ngang sức ngang tài với Tô Minh?

Căn bản không thể chấp nhận được!

“Tiền bối rất thích chơi kiếm, tiền bối đưa cho vãn bối một kiếm “Phần Kiếm Tứ Thập Cửu Trảm”, vậy vãn bối sẽ đưa tiền bối một chiêu “Kiếm Luân Hồi””, một giây sau, Tô Minh cười nói trong sự tĩnh mịch.

“Kiếm Luân Hồi” trong miệng Tô Minh chính là phiên bản cao cấp hơn của kiếm chiêu “Kiếm pháp Luân Hồi”.

“Vèo!”

Tốc độ Tô Minh ra tay cực kỳ nhanh.

Ít nhất bởi vì không dùng kiếm mà chỉ dùng kiếm nguyên, cho nên hầu như không cần rót năng lượng vào, không cần vận chuyển kiếm nguyên vào trong kiếm thật, cho nên lúc ra tay gần như không hề tốn thời gian.

Trong một tiếng vang yếu ớt, Tô Minh vẫn huy động vung ngón trỏ.

Một kiếm mang bắn ra.

Như ẩn như hiện.

Không có một khí tức dao động nào trên kiếm mang.

Nhưng.

Kiếm này, rất mạnh!

Cực mạnh.

Đây là phán đoán của rất nhiều tu giả võ đạo có thực lực mạnh ở đây.

Thậm chí đã có người ngửi được mùi vị của hơi thở sinh mệnh trong một kiếm mang này, còn có cả mùi vị luân hồi.

“Kiếm kỹ? Hồn kỹ? Rốt cuộc là cái gì?”, tông chủ Thiên La bị “Kiếm Luân Hồi” khóa chặt người, cảm nhận được khắc sâu nhất, lông tơ cả người ông ta đều dựng đứng hết lên, đều triệt để dựng lên, bị “Kiếm Luân Hồi” khóa chặt là một trong những lần cảm nhận được mùi vị của cái chết không nhiều lắm trong cuộc đời của ông ta.

Tông chủ Thiên La có chút hoảng hốt.

Cho dù thế nào ông ta cũng không dám tin tưởng “Thiên Vẫn kiếm pháp” vừa rồi của Tô Minh vẫn không phải là kiếm pháp mạnh nhất mà Tô Minh có thể lấy ra.

Không phải sao, tiếp theo “Kiếm Luân Hồi” này còn mạnh hơn, không chỉ mạnh hơn mà lại còn cứ như lên tới cấp độ thần hồn, cực kỳ quỷ dị.

Nhưng cho dù chấn động thế nào, ngạc nhiên thế nào, tâm trạng dao động ra sao, giờ phút này tông chủ Thiên La cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa.

Không nói hai lời, ông ta vung cây kiếm lớn trong tay trên không.

Dốc hết toàn lực.

Khí tức cả người mạnh mẽ giống như muốn nổ tung, muốn nhập ma, mái tóc cũng rối tung.

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...”

Kiếm lớn vung vẩy trên không trung.

Tông chủ Thiên La tức giận quát: “Kiếm Lạc Cửu Thiên”, “Kiếm Bi Xuân Thu”, “Kiếm Ngân Vô Ảnh”, “Kiếm Bạo Cửu Thập Cửu”...”

Tông chủ Thiên La tựa như một chiến thần rơi vào trong kiếm đạo điên cuồng.

Thanh kiếm lớn trong tay có khí tức cực kỳ dày đặc, hiển nhiên trọng lượng của kiếm rất đáng sợ, nhưng giờ phút này tông chủ Thiên La vung vẩy kiếm này nhẹ nhàng cứ như là đang vung vẩy lông vũ vậy.

Kiếm nguyên vô biên vô tận đã bao lấy cả người tông chủ Thiên La.

Tám đoạn kiếm nguyên đỉnh phong chặt chẽ vững vàng, mênh mông cuồn cuộn, chứng tỏ rõ kiếm đạo cực mạnh.

Còn có cả ba loại pháp nguyên là pháp nguyên hủy diệt, pháp nguyên giết chóc, pháp nguyên hỏa kết hợp dung hợp lại cùng nhau, chồng chất bên trên thanh kiếm lớn.

Mà kiếm đạo thần thông ông ta sử dụng, mỗi một cái đều là kiếm đạo thần thông cấp cao nhất, hơn nữa mỗi một cái đều được tu luyện đến viên mãn thậm chí tới trình độ không gì sánh bằng.

Từng kiếm mang giống như sao băng lạnh lẽo, lại như ánh sáng chết chóc, hoặc giống như liêm đao u minh, liên miên không ngừng bắn ra đầy trời đầy đất.

Nhưng mà.

Từng màn khiến người ta sợ run, khiến lòng người như muốn nổ tung xuất hiện - từng kiếm mang với tất cả sức lực, kiếm mang vô cùng vô tận của tông chủ Thiên La lúc đối đầu với kiếm mang “Kiếm Luân Hồi” của Tô Minh, vậy mà lại vỡ vụn từng cái. Căn bản không chịu được.

“Cho nên, có đôi khi chồng chất thuần túy cũng không có tác dụng mấy”, Tô Minh thầm nói ở đáy lòng.

Nhìn xem, pháp nguyên của tông chủ Thiên La còn kinh khủng hơn Tô Minh.

Dù sao tông chủ Thiên La nắm giữ kiếm nguyên, pháp nguyên hỏa, pháp nguyên giết chóc, pháp nguyên hủy diệt, trọn vẹn bốn loại, hơn nữa mỗi một loại đều có cấp độ ít nhất là Bát Đoạn đỉnh phong.

Cái này còn mạnh hơn Tô Minh chỉ có kiếm nguyên Bát Đoạn trung kỳ, lôi nguyên Bát Đoạn đỉnh phong, pháp nguyên không gian Bát Đoạn đỉnh phong.

Nhưng vì sao những kiếm đạo thần thông kia của tông chủ Thiên La nhìn như trùng trùng điệp điệp, nhìn như có thể chém giết cả trời đất, nhưng đụng phải “Kiếm Luân Hồi” lại như biến thành giấy?

Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Minh nhìn ra được rõ ràng. Tông chủ Thiên La chất chồng hàng loạt bốn loại kiếm kiếm nguyên, pháp nguyên hỏa, pháp nguyên giết chóc, pháp nguyên hủy diệt lên trên kiếm đạo thần thông, nhưng cũng không thể khiến bốn loại này hoàn toàn phù hợp, dung hợp.

1+1+1+1 thậm chí còn không đạt tới 4, chứ đừng nói đến là nhiều hơn.

Có chút lộn xộn.

Có chút bài xích lẫn nhau.

Mà “Kiếm Luân Hồi” của Tô Minh thì sao? Kiếm nguyên và lôi nguyên phối hợp hoàn mỹ, bên trong tôi có anh, trong anh có tôi, 1+1 có hiệu quả lớn hơn 2. Không có cách nào cả, ai bảo anh có hai loại thuộc tính lớn của kiếm tâm là kiếm và lôi chứ?

Bật hack như thế này, hiển nhiên không phải là thứ mà tông chủ Thiên La có thể có.
Chương 1327: Pháp nguyên không gian thần thông

Giờ phút này.

Phía dưới, đám người Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn, áo bào trắng mặc dù bởi vì khí tức chiến đấu của Tô Minh và tông chủ Thiên La quá kinh khủng, đến mức cho dù có Tô Minh để ý vẫn vô cùng gian nan, gần như không đứng vững, nhưng giờ phút này bọn họ vẫn ngẩng đầu, cố nén áp lực và sợ hãi cực lớn để xem trận chiến của Tô Minh và tông chủ Thiên La, nhìn thấy tông chủ Thiên La không phải là đối thủ của Tô Minh, đám người Diệp Mộ Cẩn kích động đến mức muốn khóc, đến mức không thể diễn tả được.

Chỗ núi giả.

“Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này quá điên cuồng...”, Đạm Đài Vô Niệm lại bị vả mặt một lần nữa, cũng không biết nói cái gì.

Một giây sau.

Cuối cùng.

Theo tông chủ Thiên La phát rồ liên tục tung ra kiếm chiêu vượt qua ba trăm lần trong một lần.

Ba trăm chiêu lớn kiếm đạo thần thông liên tục không ngừng ngăn cản, làm hao mòn kiếm mang “Kiếm Luân Hồi”, rốt cuộc lấy nhiều làm hao mòn ít vẫn có thể thành công.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Tông chủ Thiên La bởi vì phải đối kháng với “Kiếm Luân Hồi” này của Tô Minh mà tiêu hao quá lớn, giờ phút này sắc mặt ông ta có chút tái nhợt.

“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Tại sao có thể như vậy?”, khuôn mặt tông chủ Thiên La vặn vẹo dữ tợn, trong lòng đang điên cuồng chửi mắng, cứ như là ác mộng, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày này, vậy mà mình lại không phải đối thủ của một tên nhóc tép riu chưa đến mười nghìn tuổi, ngay cả cảnh giới Tru Mệnh cũng không đạt được, nhưng sự thật đang ở trước mắt, thậm chí chẳng những không phải là đối thủ mà ông ta đã có chút kinh ngạc và sợ hãi, ông ta đã bắt đầu lo lắng cho tính mạng của mình, giờ phút này thậm chí ông ta còn quên mất cái chết của con gái mình - La Hinh Nhi.

Một giây sau.

Tông chủ Thiên La đột nhiên ra tay.

““Thiên Địa Cấm Kỵ Trảm”!”, giọng nói của tông chủ Thiên La đã khàn cả đi, khí tức trên người cứ như bị rút sạch mất bảy phần.

Thanh kiếm lớn trong tay dao động đến mức lớn nhất.

Kiếm ảnh vô song.

Một kiếm mang từ phía trên trút xuống, giống như ánh sáng tử vong.

Trùng trùng điệp điệp, không kiêng nể gì cả, hướng về phía...

Hướng về phía đám người Diệp Mộ Cẩn.

Đúng thế.

Không phải hướng về phía Tô Minh.

Mà là hướng về phía đám người Diệp Mộ Cẩn.

Đồng thời trong nháy mắt chém ra một kiếm này, ông ta cũng sải bước ra, muốn trốn vào hư không.

Trốn.

Tông chủ Thiên La muốn chạy trốn.

Hơn nữa phương pháp lựa chọn rất không tệ, ông ta đột nhiên tấn công đám người Diệp Mộ Cẩn, muốn ép Tô Minh đánh chuột sợ vỡ bình.

Đồng thời nhân lúc này để trốn vào hư không.

Nhìn thì có vẻ khá hoàn mỹ.

Nhưng mà.

Giờ phút này...

Có thể nhìn thấy rất rõ, Tô Minh cong khóe miệng nở nụ cười khinh thường.

“Tiền bối, chạy cái gì? Rõ ràng ông còn có thể chiến đấu tiếp mà. Chạy như vậy thì chẳng thú vị chút nào. Hơn nữa, ông có thể chạy sao?”, Tô Minh lạnh nhạt cười nói.

Lúc này vậy mà Tô Minh lại không có động tác gì, vừa không ngăn cản một kiếm vô cùng điên cuồng táo bạo mạnh mẽ hướng về phía đám người Diệp Mộ Cẩn, cũng không ngăn cản tông chủ Thiên La chạy trốn.

Ngược lại còn tùy ý nhẹ nhàng cười trào phúng, cứ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh vậy? Tất cả đều đã được tính trước?

Rất quái dị.

Quái dị sao?

Một giây sau, khi tông chủ Thiên La dốc hết toàn lực đánh lén, đột nhiên tung ra một kiếm rơi xuống trên đỉnh đầu đám người Diệp Mộ Cẩn, nhìn có vẻ đám người Diệp Mộ Cẩn sắp bị chém thành tro tàn, nhưng kiếm mang kia lại chậm hơn trăm nghìn lần, gần giống như đứng im, đọng lại, vẻ mặt đã tính từ trước của Tô Minh cũng không còn quái dị nữa.

Đồng thời, rõ ràng tông chủ Thiên La đang chạy trốn vừa sải bước ra, còn chưa kịp tiến vào hư không, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ như rơi vào trong đầm lầy vô biên vô tận, tốc độ cũng bị thả chậm hơn trăm nghìn lần, gần như đứng im, vẻ mặt đã tính từ trước của Tô Minh lại càng không còn quái dị nữa.

“Pháp nguyên không gian thần thông?”, tông chủ Thiên La không dám tin kinh ngạc kêu lên: “Trên trăm loại pháp nguyên không gian thần thông chồng chất? Điều này... không có khả năng!”

Tông chủ Thiên La suýt nữa bị dọa đến mức rơi từ bên trong hư không xuống.

Pháp nguyên không gian thần thông không đáng sợ, pháp nguyên không gian Bát Đoạn đỉnh phong cũng không đáng sợ, đáng sợ là ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng, pháp nguyên không gian thần thông ngăn cản mình không chỉ có một cái, mà là trên trăm cái, hơn nữa là trên trăm pháp nguyên không gian thần thông đã được thôi diễn lĩnh ngộ đến mức cao nhất, hoàn toàn viên mãn, càng điên rồ hơn chính là trên trăm cái pháp nguyên không gian thần thông này đang chồng chất, dung hợp, ngưng tụ cùng một chỗ, cứ như một điểm biến thành một mặt phẳng.

Mẹ nó đây không phải là bao trùm khắp bầu trời rồi sao?

Chính tông chủ Thiên La cũng là người am hiểu đạo không gian, chính ông ta cũng lĩnh ngộ được pháp nguyên không gian đến Bát Đoạn đỉnh phong, ngang hàng với Tô Minh, hơn nữa ông ta đã tu võ trên triệu năm, pháp nguyên không gian tu cũng đã được tu luyện trên triệu năm, trong tình huống này, pháp nguyên không gian thần thông mà ông ta nắm giữ cũng chỉ mới có sáu bảy phần, trong đó còn có bốn năm cái chỉ tới tình trạng đại thành mà không phải viên mãn, nhưng chỉ như vậy, ông ta cũng đã được coi như nhân vật kiệt xuất về pháp nguyên không gian thần thông trong đám tu giả võ đạo cùng cấp bậc rồi.

Như thế, nếu đem ra so sánh với Tô Minh.

Trên trăm loại, hơn nữa còn đều là viên mãn?

Đây không phải ác mộng thì là cái gì?

“Đáng chết!”, sắc mặt tông chủ Thiên La đã không chỉ là khó coi nữa, mà là có chút tái nhợt, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kị và kinh ngạc, bây giờ vấn đề đã biến thành ông ta có thể sống được không rồi?

“Cánh Lưu Diễm!”, tiếp theo tông chủ Thiên La có vẻ hơi do dự một chút, nhưng lập tức liền cắn răng thật mạnh, hạ quyết tâm, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, đột nhiên quát lên.

Ngay sau đó rõ ràng khí tức trên người ông ta có một sự hoán đổi dao động.

Sau đó chỉ nhìn thấy một cặp cánh màu đỏ tím cứ như có ánh sáng dung nham đang bốc cháy nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng ông ta, đôi cánh kia giương ra tạo thành khí tức nóng rực khiến trời đất cứ như muốn bốc cháy. Là một đôi cánh lửa thuần túy.
Chương 1328: Xin tha

Khi đôi cánh này xuất hiện, không gian phong tỏa được tạo ra từ trên trăm loại pháp nguyên không gian thần thông cuối cùng đều bị đôi cánh lửa kia đập mạnh thiêu hủy nhanh chóng.

Tông chủ Thiên La cứ như được giải trừ đông cứng và phong ấn ngay lập tức.

Tông chủ Thiên La có thể động, suy ý nghĩ đầu tiên chính là tiếp tục trốn!

Mà không phải đối đầu với Tô Minh.

Mặc dù ông ta còn có một số chiêu thức và con át chủ bài mạnh hơn, nhưng nếu dùng những chiêu thức và con át chủ bài đó đều phải trả giá rất lớn, không đáng.

Hơn nữa nói không chừng tên yêu nghiệt siêu cấp còn chưa đến mười nghìn tuổi, quỷ dị đến mức không phù hợp với lẽ thường kia cũng sẽ có chiêu thức và con át chủ bài khác thì sao?

Lại nói cho dù là đôi cánh lửa này, ông ta cũng đã phải bỏ ra cái giá rất lớn rồi.

Đây là một pháp tướng thần thông pháp tướng đến từ thời đại khởi nguyên, đẳng cấp cực kỳ cao, muốn sử dụng nó, chỉ tiêu hao Tiên Nguyên trong cơ thể là hoàn toàn không đủ, cho nên vì để sử dụng đôi cánh Lưu Diễm này, tông chủ Thiên La còn quả quyết thiêu đốt Thọ Nguyên.

Lấy tốc độ thiêu đốt mấy trăm năm trên một giây đồng hồ.

Có thể tưởng tượng ra được cái giá phải trả này lớn đến bao nhiêu.

Cũng may mà tuổi tác của tông chủ Thiên La không lớn, Thọ Nguyên còn lại rất nhiều mới có thể làm được.

Tông chủ Thiên La cũng cực kỳ quả quyết, vì có thể nhanh chóng thoát khỏi trận chiến sống chết chưa rõ với Tô Minh, cho dù phải bỏ ra cái giá lớn như thế cũng không có chút do dự, từ một điểm này có thể nhìn ra ông ta có thể đi được đến ngày hôm nay không phải ngẫu nhiên.

“Đúng là một đôi cánh thú vị, cấp bậc hỏa diễm cao đến mức đáng sợ, đến mức ngay cả pháp nguyên không gian thần thông chồng chất cũng bị cắt nát như giấy trắng gặp kéo, có chút ra ngoài dự đoán, quả nhiên không thể coi thường bất kỳ kẻ nào”, giờ phút này Tô Minh tự lẩm bẩm, đáy lòng có chút kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra còn có một chút khát vọng đối với cánh Lưu Diễm kia, đúng vậy, cánh Lưu Diễm kinh khủng đến mức ngay cả Tô Minh cũng động lòng.

Chính lúc này.

“Phù...”, tông chủ Thiên La phá vỡ trên trăm pháp nguyên không gian thần thông chồng chất phong tỏa, sau đó vỗ cánh Lưu Diễm tiếp tục bỏ chạy, lần này ông ta còn sử dụng thân pháp tới mức cao nhất, toàn bộ pháp nguyên không gian Bát Đoạn chảy xuôi bên trên cánh Lưu Diễm, cánh Lưu Diễm càng tỏ ra ánh sáng chói mắt, cứ như một đôi sao băng lấp lóe trong bóng tối hư không vô tận.

Lúc tất cả mọi người cảm thấy tông chủ Thiên La có thể bỏ chạy được.

Nhưng đột nhiên.

“Ầm!”, một tiếng lanh lảnh đột nhiên vang lên.

Giống như hòa thượng già gõ chuông trong khe núi.

Âm thanh trầm bổng trong không gian hư thực.

Trầm bổng trong tai của mỗi một tu giả võ đạo.

Khi âm thanh kia vang lên, rõ ràng, cơ thể tông chủ Thiên La chấn động một cái, sau đó ngừng lại, ông ta bị đâm loạng choạng cứ như gặp phải trở ngại.

“Tiền bối, nếu tôi đã nói muốn giết chết ông thì sẽ cố gắng không nuốt lời, tiền bối muốn chạy, tôi cũng không cho phép đâu, ha ha...”, Tô Minh lạnh nhạt cười.

Có thể thấy rõ bên trong hư không kia.

Có một tấm bia khổng lồ vắt ngang trời đất, vượt qua bầu trời vô tận, vượt qua hư không.

Khổng lồ không thấy biên giới.

Chính là tấm bia kia đã chặn tông chủ Thiên La lại giống như một bức tường vô biên.

“Người trẻ tuổi, làm gì mà phải đuổi tận giết tuyệt? Bản tọa đã nhận sợ. Cái chết của con gái bản tọa cũng bỏ qua, bản tọa có thể huỷ bỏ lệnh truy nã truy sát với người phụ nữ của cậu. Coi như là không có chuyện này, như thế nào?”, tông chủ Thiên La quay người nhìn về phía Tô Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy, ở sâu trong nội tâm thì là sự kiêng kị, rõ ràng tấm bia ngăn cản mình là dung khí của Tô Minh, nhưng đẳng cấp của dung khí này có vẻ hơi cao, vậy mà đã đạt đến dung khí thượng phẩm, hơn nữa cũng không còn cách dung khí cực phẩm xa lắm, ngoài ra tông chủ Thiên La rất chắc chắn độ phù hợp của dung khí này và Tô Minh cao đến mức vượt quá tưởng tượng, bình thường dung khí của tu giả võ đạo chính là binh khí bản mệnh của tu giả võ đạo đó, lúc đầu độ phù hợp sẽ vô cùng cao, nhưng Tô Minh còn cao hơn cả những người khác, đến mức lúc cái bia dung khí này yên lặng hình thành ra một bức tường vô hình ở trong hư không, ông ta còn không hề phát hiện ra, một chút động tĩnh cũng không có, đơn giản là cực kỳ đáng sợ.

Bây giờ sự kiêng kỵ và e ngại của Tông chủ Thiên La đối với Tô Minh đã đến mức cao nhất.

“Tiền bối cũng không nhỏ tuổi nữa, vì sao lại nói những lời ngây thơ này?”, Tô Minh cười nhạo.

Bây giờ buông tha cho tông chủ Thiên La?

Ha ha...

Có lẽ về sau tông chủ Thiên La mãi mãi cũng không có khả năng đuổi kịp thực lực của mình, mà sẽ chỉ chênh lệch càng lúc càng lớn.

Đương nhiên Tô Minh không lo lắng về sau tông chủ Thiên La sẽ tìm mình trả thù.

Nhưng Tô Minh anh còn có người nhà, có người thân, có phụ nữ, có sư tôn vân vân.

Có quá nhiều người để anh phải quan tâm.

Bây giờ không giết chết đối phương, diệt cỏ tận gốc, về sau không chừng mình sẽ hối hận đến chết.

Về phần bây giờ tông chủ Thiên La cam đoan muốn hòa giải hay là nhận sợ, ha ha, có lẽ bây giờ tông chủ Thiên La thật sự có suy nghĩ này, nhưng mối thù về cái chết của đứa con gái duy nhất của ông ta sẽ vĩnh viễn không thể xóa được, nếu thật sự để ông ta sống sót, sau này khi thời gian dần trôi qua ông ta sẽ lại có suy nghĩ báo thù cho con gái mình, nhất là khi thực lực của ông ta nâng cao hơn, đây chính là bản tính con người.
Chương 1329: Còn có liêm sỉ nữa không

Thế giới võ đạo

Luôn tàn khốc như vậy.

Hoặc là không kết thù.

Hoặc là kết thù thì phải nhổ cỏ tận gốc mới kết thúc được.

Chí ít, Tô Minh cho là như vậy.

Tông chủ Thiên La im lặng!

Lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Tông chủ Thiên La biết, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi.

Cũng may, ông ta vẫn còn một vài con bài chưa lật.

Một khắc sau.

“Tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương, tông chủ Thiên Khiếm, cùng nhau ra tay, giết chết người này! Thiên La chúng ta sẽ có hậu tạ!”, tông chủ Thiên La gào lên, trời đất đều rung chuyển, giọng nói kiên định, sát ý vô cùng rõ ràng.

Tô Minh quá mức hùng hổ họa người.

Vậy thì không chết không được.

Còn về tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương, tông chủ Thiên Khiếm trong miệng ông ta, đó chính là những minh chủ có quan hệ rất tốt với ông ta trong số mười bảy minh chủ trong liên minh, thậm chí ba người đã âm thầm kết liên minh với Thiên La.

Tông chủ Thiên La rất chắc chắn, mình cam kết bỏ ra nhiều thù lao.

Là có thể thuyết phục ba người này cùng mình công vây Tô Minh.

Chỉ cần ba người đều bằng lòng giúp mình.

Thì ông ta nắm chắc chín phần sẽ giết được Tô Minh.

Dù sao đi nữa, mặc dù thực lực của tông chủ Vân Nhai kém tông chủ Thiên La một chút, nhưng cũng không kém quá nhiều. Nếu không, làm sao ông ta có thể ngồi lên vị trí minh chủ của liên minh mười bảy văn minh chứ?

Quả nhiên.

Phía trước, trên quảng trường phía trước đại điện, có ba người trung niên, khí tức trên người chợt biến đổi.

Một người giống như tiên hạc vân dã, cả người quần áo trắng, tay cầm kiếm trúc. Lúc này, ánh mắt ông ta lóe lên, ông ta hơi híp mắt lại, phong tỏa Tô Minh. Người này chính là tông chủ Vân Nhai.

Tông chủ Thiên Phương lại vô cùng bá đạo, trên người tỏa ra khí tức cứng rắn như sắt thép, bá đạo tới cực điểm. Binh khí trên tay ông ta là một thanh thất nhận trường tiễn dài ba bốn thước được chế tạo từ kim loại bên ngoài không gian. Thanh trường tiễn ấy luôn tỏa ra phong mang khiến người ta cảm thấy khó thở. Tông chủ Phương Thiên híp mắt nhìn về phía Tô Minh, nắm chặt thất nhận trường tiễn trong tay. Phong mang được ngưng tụ lại, cách không gian, phong tỏa trên người Tô Minh.

Còn về tông chủ Thiên Khiếm, mặc dù trông có chút thô bỉ, nhưng lúc này, khí tức trên người ông ta cũng trở nên ác liệt, quỷ dị, chợt ẩn chợt hiện, hung ác, lạnh như băng, sát khí nồng nặc.

Ba người không hề do dự chút nào, nghe theo lời hiệu triệu của tông chủ Thiên La, cùng nhau chiến đấu với Tô Minh.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Minh tuy mạnh!

Nhưng nếu như bốn người họ hợp lực lại, cũng có lòng tin trăm phần trăm sẽ chiến thắng.

Thật sự cho rằng những bá chủ đứng đầu nền văn minh cấp tám cao cấp nhất như họ yếu sao?

Hơn nữa, rõ ràng, chỉ cần lần này đồng ý giúp tông chủ Thiên La, thù lao sẽ vô cùng khả quan.

Quan trọng nhất là, Tô Minh còn trẻ như vậy mà đã có thực lực thế này, chứng minh điều gì chứ? Chứng minh, trên người Tô Minh có bí mật ngập trời. Bằng không, dù là yêu nghiệt hay thiên tài đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào mạnh đến mức như vậy được.

Chỉ cần giết chết Tô Minh, những bí mật trên người anh, làm tốt là có thể lấy được. Có lẽ, đây chính là hy vọng giúp những nền văn minh cấp tám cao cấp nhất tiến lên một bước, trở thành nền văn minh cấp chín.

“Ha ha… Tông chủ Thiên La, lão hủ cũng góp một chân”, theo sát, không ai ngờ tới, trên quảng trường trước đại điện, một lão giả râu bạc, tướng mạo xấu xí lại chủ động mở miệng, nụ cười có phần nham hiểm, khí tức cũng không hề do dự mà phong tỏa Tô Minh.

“Tông chủ Cửu Phong, cảm ơn ông”, tông chủ Thiên La có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã đắc ý và vui mừng, chắp tay cảm ơn.

Quan hệ giữa ông ta và tông chủ Cửu Phong chỉ có thể nói là tạm được, xa xa không đến mức có thể kết minh, cùng tiến cùng lui được.

Nhưng mà lúc này tông chủ Cửu Phong lại đứng ra.

Còn nguyên nhân, ha ha, hẳn đối phương đã biết, tham gia cùng vây công với tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương và tông chủ Thiên Khiếm, Tô Minh nhất định phải chết!

Ông ta cũng muốn chia một chén canh.

Rất khôn ngoan.

“Có thêm bổn tọa nữa, mèo chó gì đó, cũng dám tới thành Liên Minh gây gổ, thứ không biết sống chết!”, sau khi tông chủ Cửu Phong mở miệng, lại thêm một người trung niên mặc áo bào tím, cầm nhuyễn kiếm, da ngăm đen, cặp mắt rất sáng cũng lên tiếng, lại không chút kiêng kị, giơ nhuyễn kiếm trong tay, chỉ vào Tô Minh.

“Ha ha ha, tông chủ Nhiên Tịnh, cảm ơn!”, Tông chủ Thiên La hoàn toàn thả lỏng, thậm chí, đứng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Tô Minh, ánh mắt cũng biến thành vẻ nghiền ngẫm.

Thế cờ đã xoay chuyển ngược lại rồi, không phải sao?

Có lúc, cũng không phải chỉ một mình cậu mạnh mẽ thì cậu không cần kiêng kị gì.

Quá kiêu ngạo, sẽ phải trả cái giá đắt.

Một khắc sau.

Chỉ trong chớp mắt, tông chủ Thiên La, tông chủ Cửu Phong, tông chủ Nhiên Tịnh, tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương và tông chủ Thiên Khiếm – sáu người – đứng ở sáu hướng khác nhau, bao vây phong tỏa Tô Minh.

Đáng sợ!

Phải biết rằng, sáu người này đều thuộc cấp bậc bá chủ của nền văn minh cấp tám.

Tông chủ Thiên La chính là cảnh giới Tru Thần tầng thứ chín.

Mà năm người còn lại cũng đều là cảnh giới Tru Thần tầng thứ chín.

Không chỉ có vậy, sáu người này còn đeo trên mình rất nhiều lá bài chưa lật và nội tình của sáu nền văn minh cấp tám cao cấp nhất. Giới hạn chiến đấu cụ thể đáng sợ đến thế nào, không ai biết được.

Nhưng có thể xác định được rằng, sáu người này hợp lực lại, sợ là không ai địch nổi.

Trên thực tế, đâu chỉ sáu người này, xung quanh còn có sáu bảy minh chủ liên minh nữa.

Giờ phút này, ánh mắt sáu bảy minh chủ kia cũng lóe lên, đều có ý muốn gia nhập giết chết Tô Minh, dù sao thì cũng thấy được anh phải chết chẳng thể nghi ngờ. Ở đây có đào có thể hái, có ai mà không muốn chia phần chứ? Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ vẫn không lên tiếng, bởi sáu bảy người còn lại không hợp với tông chủ Thiên La, không tính là kẻ địch, nhưng cũng có mâu thuẫn lợi ích. Bọn họ không thể nào muối mặt đi giúp tông chủ Thiên La được, sự tồn tại cấp bậc bá chủ phải có lập trường, cũng phải có mặt mũi.

“Nên… Nên… Nên làm cái gì đây?”, phía dưới, Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn đã trắng bệch cả mặt, vô cùng luống cuống.

Mà đám người Bạch Bào, Vương Hiếm Hiện cũng đều ủ rũ, không cam lòng, tức giận. Rõ ràng tông chủ Thiên La không phải đối thủ của Tô Minh, nhưng lúc này ván cờ đã đổi chiều rồi!

Quá không công bằng.

Ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy ít địch nhiều?

Còn có liêm sỉ nữa không?

Đáng tiếc, thế giới võ đạo luôn luôn lấy kết quả làm chủ đạo, người thắng cuộc sẽ được tôn sùng, không hề để ý đến quá trình.
Chương 1330: Kiếm Ma La

Đám người Bạch Bào chỉ hận thực lực của bản thân quá yếu, hiện tại, đừng nói là giúp đỡ Tô Minh, chỉ cần tông chủ Thiên La liếc mắt một cái, đám người bọn họ đã hít thở không thông, căn bản là không có năng lực để giúp đỡ Tô Minh. Đáng chết.

Ở phía xa xa, hơi thở của Đạm Đài Vô Tình đang đứng sau núi giả bỗng chốc dao động, thân hình chợt loé, hướng thẳng về phía Tô Minh, cùng Tô Minh kề vai chiến đấu.

Cho dù chết, cũng phải chết cùng một chỗ.

Nhưng mà.

Giờ phút này, bên tai Đạm Đài Vô Tình truyền đến âm thanh của Tô Minh: “Thành thành thật thật nấp một chỗ để xem diễn đi, sự việc cỏn con này người đàn ông của em vẫn có thể giải quyết được, không cần đến đây thêm phiền”.

Âm thanh không lớn.

Nhưng vô cùng tự tin.

Lại không thể khiến người khác nghi ngờ.

Cũng chính vào giây phút này.

“Người trẻ tuổi, bây giờ, cậu hối hận rồi sao?”, tông chủ Thiên La cười lạnh nói, trong ánh mắt tràn đầy sự độc ác và oán hận, còn có sát ý không chút kiêng kè dao động, ông ta nhe răng trợn mắt, u ám quát: “Người trẻ tuổi, giơ tay chịu trói đi, bổn tọa có thể cho cậu chết thoải mái hơn một chút!”

Tô Minh chỉ mỉm cười.

Hơn nữa, anh chỉ liếc mắt nhìn tông chủ Thiên La một cái. Tiếp theo, thật ngoài ý muốn, Tô Minh nhìn xuống dưới quảng trường nói: “Còn ai muốn gia nhập đội ngũ vây giết tôi nữa không? Nhanh lên, không cần ngại”.

Con mẹ nó!

Phía dưới, rát nhiều người bị câu nói của Tô Minh làm cho nghẹn đến mức muốn đi gặp diêm vương.

Kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo.

Lúc này đã bị cường giả của lục đại bá chủ tập trung vây giết, vậy mà còn dám tiếp tục khiêu khích?

Còn ngại không đủ nhiều hay sao?

Còn muốn nhiều cường giả hơn tham gia?

Kẻ điên cũng không điên đến mức này chứ?

Trong lúc nhất thời, từng âm thanh ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ xì xào vang lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn thẳng về phía Tô Minh, thật lâu sau vẫn không có tiếng động, im lặng không chút âm thanh.

Mấy giây sau.

“Đáng tiếc”, Tô Minh khẽ lắc đầu, quả thật là ít người.

Dù sao thì anh cũng đã quyết định muốn dùng kiếm Ma La.

Có bao nhiêu người vây giết mình thì cũng đều như cắt hoa quả thôi.

Sáu, thật sự là quá ít.

Được rồi.

Sáu thì sáu.

Giây lát, khí tức của Tô Minh lập tức thay đổi, trở nên sắc bén, tàn nhẫn hơn gấp trăm triệu lần, khóe miệng anh nâng lên, ẩn chứa một tia sát ý, trong tay xuất hiện một thanh kiếm

Kiếm Ma La!

Cầm kiếm Ma La trong tay, Tô Minh lạnh lùng cười khẽ: “Các vị, mời các vị xuống dưới địa ngục”.

Lời nói còn chưa dứt.

Kiếm đã di chuyển.

“Kiếm của hắn…”, ngay khi kiếm Ma La xuất hiện trong tay Tô Minh, tông chủ Thiên La là người đầu tiên cảm nhận được sự khủng bố của kiếm Ma La, ánh mắt của tông chủ Thiên La điên cuồng run rẩy, sống hơn triệu tuổi, lần đầu tiên ông ta cảm thấy đầu óc trống rỗng, loại cảm giác này rất khó miêu tả, dường như là sợ hãi xen lẫn không dám tin rồi lại hoảng loạn đến cùng cực, làm cho tâm trí mơ hồ nhộn nhạo, một loại cảm giác kỳ lạ tựa như tất cả đều cô đọng lại trong yên lặng.

Cùng lúc đó.

“Ha!”

Tô Minh xuất kiếm.

Thật ra, khoảnh khắc xuất kiếm, Tô Minh có chút nhàm chán, ừm, kiếm quá mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể coi vạn vật đất trời như giấy mà xé, mạnh đến mức anh cảm nhận được, nếu không thu bớt lại một chút, làm không tốt có thể đâm hỏng cả chư thiên vạn giới.

Tay cầm kiếm Ma La, điều động tất cả kiếm nguyên sấm sét trong cơ thể, sau đó lại đem tất cả pháp nguyên không gian bao trùm bên ngoài kiếm Ma La, thật sự là lúc này, Tô Minh cảm thấy mình nhất định là vô địch thiên hạ.

Cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển,

Một ánh kiếm phóng thẳng ra từ kiếm Ma La.

Ánh sáng bạc chiếu rọi như ban ngày!

Cảnh tượng trước mặt giống như là mặt trời bị rơi xuống.

Chỉ cảm thấy ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều ngưng tụ và nén chặt trong khoảnh khắc như vậy, cuối cùng hòa vào một đốm sáng màu trắng bạc và tràn vào nhãn cầu.

Ánh kiếm dao động, hàng tỷ đường kiếm gợn sóng quay cuồng, gợn sóng vô tận nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến mức sáu người tông chủ Thiên La còn chưa kịp cảm nhận điều gì đã bị ánh kiếm đánh trúng.

Nhanh đến mức, ánh kiếm đã xuyên thẳng trái tim của bọn họ, mà bọn họ vẫn còn đang suy nghĩ miên man.

Nhanh đến mức, đã chết đến nơi rồi, thân thể và thần hồn cũng bị chặt đứt rồi nhưng lồng ngực vẫn không hề có vết máu hay vết kiếm gì, bởi vì không kịp đổ máu, không kịp xuất hiện vết kiếm bị xuyên thủng.

Mãi đến mấy giây sau.

Mấy người tông chủ Thiên La kia như người máy bị cắt điện, đồng loạt rơi xuống từ giữa không trung, sáu vị trí khác nhau, vây quanh Tô Minh.

Trong quá trình rơi xuống, người cũng đã chết!

“Nhàm chán vô vị!”, Tô Minh tự lẩm bẩm nói: “Tương lai, tao phải bớt dùng kiếm Ma La lại thôi, nếu không, tao sẽ không được trải qua cảm giác vui sướng khi chiến đấu. Nếu tao luôn dùng thanh kiếm này, tao sẽ lạc đường mất, lão quy, mi nói xem có đúng không? "

Tô Minh tuỳ ý nói chuyện phiếm với Huyền Võ Tiên Quy.

“Chủ nhân, kiếm này của người, khụ khụ…Thật là đáng sợ, thực sự, lão quy tôi sợ rằng cũng không thể ngăn cản được một kiếm”, thanh âm của Huyền Võ Tiên Quy run nhè nhẹ.

Phải biết rằng, hiện tại, Huyền Võ Tiên Quy cũng không phải là cảnh giới Tru Thần tầng chín.

Mà là đột phá.

Đúng vậy.

Dòng máu vô tận cực kỳ chất lượng được hấp thụ theo ý muốn, Huyền Võ Tiên Quy buộc phải vượt qua giới hạn huyết thống của nó, mà một khi đã đột phá được, nó có thể tiến vào cảnh giới Nguyên trong truyền thuyết.

Phía trên cảnh giới Tru Thần chính là cảnh giới Nguyên.

Nếu nói “Tru” đại biểu cho sự tiến đánh thảo phạt, huỷ diệt cực hạn.

Thì “Nguyên” đại biểu cho sự tái tạo sau tiến đánh thảo phạt, huỷ diệt cực hạn.

Giống như một miếng thuỷ tinh, đem nó đập vỡ khó khăn hơn? Hay là sau khi đập vỡ lại khôi phục lại như lúc ban đầu khó khăn hơn? Hiển nhiên là cái sau.

Đạt tới cảnh giới Nguyên, có một dấu hiệu – nội thế giới.

Chỉ có đạt tới cảnh giới Nguyên, bản thân mới trở thành một ngọn nguồn hệ thống, bí ẩn, có thể không ngừng sinh sôi, có thể sáng tạo nội thế giới của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom