Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cung-chieu-co-vo-quan-nhan-283
Chương 283: Nụ hôn đánh cắp - giết người (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nếu ông ta không làm chuyện gì sai thì tôi chẳng làm gì được.” Hoắc Hoành lại cẩn thận dặn dò một lần nữa, “Nhớ là phải đánh cho thật đau vào đấy.”
Hàn Nghiêu phe phẩy tập văn kiện trong tay, nhếch miệng cười: “Yên tâm đi, cú đánh này của cậu sợ là có thể bẻ gãy cả xương sườn của phe cánh tả đấy chứ.” “Tóm lại, nhất định phải nhanh, tốt nhất ngay sáng mai đã ầm ĩ lên rồi.”
Vừa rồi Lý Tông Dũng gọi điện cho anh nói là Trần Mậu Trung gọi điện thoại đến yêu cầu sáng mai phải cho ông ta câu trả lời
Cho nên, trận này nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được
Nhìn ra được sự nóng vội trong mắt anh, Hàn Nghiêu vỗ vai anh, “Rồi, ai bảo trước kia ở trong quân đội, mối quan hệ của chúng ta rất tốt chứ! Yên tâm đi, có tôi ở đây, năm nay của bọn họ sẽ cực kì náo nhiệt.” “Vấn đề sinh tồn của thôn làng kia, cậu cũng sắp xếp ổn định giúp luôn.” Hoắc Hoành lại bổ sung thêm một câu
Nụ cười của Hàn Nghiêu cứng đờ, tò mò thò mặt tới trước mặt anh, hỏi: “Không phải người phụ nữ của cậu là người sống trong thôn ấy đấy chứ?” Hoắc Hoành không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như thế nhưng vẫn đáp: “Không phải, có chuyện gì à?” “Vậy sao cậu còn bận tâm cả việc sinh tồn của bọn họ thế?” Hàn Nghiêu nhìn anh tỏ vẻ kỳ quái
“Suy nghĩ cho cậu thôi mà, tích lũy thêm điểm uy tín.” “Lừa ai chứ, từ lúc bắt đầu vào quân đội, tôi chưa từng thấy cậu quan tâm tới ai như thể bao giờ.” Anh ta không quên những năm tháng ở trong quân đội trước đây, mỗi lần người này mắc lỗi đều bẫy cho anh ta phải gánh tội thay mình
Quan trọng nhất là anh ta còn cam tâm tình nguyện gánh thay mới chết chứ, cuối cùng chuyện này đến tai ông già, lúc về còn bị đánh cho một trận
Giờ nghĩ lại lại thấy những năm tháng ấy mình thật ngu hết chỗ nói
Hoắc Hoành cảm nhận được oán khí nồng đậm ở bên cạnh, anh nghĩ nếu đã xong chuyện rồi thì nên về cho sớm thì hơn
Vì thế, anh gọi điện thoại ra lệnh: “Tới đây đi.” Rồi đứng dậy nói với Hàn Nghiêu: “Muộn rồi, tôi đi đây, chuyện này cậu vất vả một chút vậy.” Vừa nói tới đây, từ cách đó không xa đã vang lên tiếng cánh quạt trực thăng gầm rú
Hoắc Hoành vỗ vai anh ta, sau đó đi tới rìa sân thượng, không quay đầu nhìn lại
Hàn Nghiêu đứng yên tại chỗ lập tức oán giận: “Hơ? Cứ thế đi luôn à? Dù gì cũng phải cho tôi xem mặt chị dâu tương lai cái đã chứ!”
Tiếng trực thăng càng lúc càng lớn, gió xoáy cuộn tới làm anh ta phải lùi về sau
“Sau này cậu sẽ được gặp!” Hoắc Hoành trả lời anh ta xong liền nhảy lên trực thăng
Trực thăng chậm rãi cất cánh, sau khi xoay mấy vòng trên không trung thì bay đi
Hàn Nghiêu đứng trong gió lạnh, tay cầm tài liệu, mặt mày trầm ngâm
Vừa rồi Hoắc Hoành cố ý cho trực thăng xoay mấy vòng trên không trung, đó từng là ám hiệu giữa bọn họ, ý là giục anh ta phải tăng tốc lên, càng nhanh càng tốt
Xong rồi, lần này chơi lớn rồi! Một mình anh ta xông vào hang ổ của người ta thì thôi đi, đã thế vừa tới cửa đã tặng quà lớn thế này
Ôi..
bỏ đi, bỏ đi, đại thọ năm mươi tuổi của ông già sắp tới rồi, mượn cái này làm vui lòng ông ấy vậy
Sau khi quyết định như thế, anh ta chờ thêm mười phút rồi mới vội vàng đi xuống lầu, lái xe đi thẳng
Bóng đêm càng lúc càng mờ mịt
Mấy tiếng sau, ở phía chân trời dần nổi lên một vầng sáng nhàn nhạt
Hoắc Hoành đáp xuống ở sau núi, vừa mới xuống khỏi trực thăng thì lính cần vụ đã chờ sẵn ở đó lập tức chạy tới.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hàn Nghiêu phe phẩy tập văn kiện trong tay, nhếch miệng cười: “Yên tâm đi, cú đánh này của cậu sợ là có thể bẻ gãy cả xương sườn của phe cánh tả đấy chứ.” “Tóm lại, nhất định phải nhanh, tốt nhất ngay sáng mai đã ầm ĩ lên rồi.”
Vừa rồi Lý Tông Dũng gọi điện cho anh nói là Trần Mậu Trung gọi điện thoại đến yêu cầu sáng mai phải cho ông ta câu trả lời
Cho nên, trận này nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được
Nhìn ra được sự nóng vội trong mắt anh, Hàn Nghiêu vỗ vai anh, “Rồi, ai bảo trước kia ở trong quân đội, mối quan hệ của chúng ta rất tốt chứ! Yên tâm đi, có tôi ở đây, năm nay của bọn họ sẽ cực kì náo nhiệt.” “Vấn đề sinh tồn của thôn làng kia, cậu cũng sắp xếp ổn định giúp luôn.” Hoắc Hoành lại bổ sung thêm một câu
Nụ cười của Hàn Nghiêu cứng đờ, tò mò thò mặt tới trước mặt anh, hỏi: “Không phải người phụ nữ của cậu là người sống trong thôn ấy đấy chứ?” Hoắc Hoành không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như thế nhưng vẫn đáp: “Không phải, có chuyện gì à?” “Vậy sao cậu còn bận tâm cả việc sinh tồn của bọn họ thế?” Hàn Nghiêu nhìn anh tỏ vẻ kỳ quái
“Suy nghĩ cho cậu thôi mà, tích lũy thêm điểm uy tín.” “Lừa ai chứ, từ lúc bắt đầu vào quân đội, tôi chưa từng thấy cậu quan tâm tới ai như thể bao giờ.” Anh ta không quên những năm tháng ở trong quân đội trước đây, mỗi lần người này mắc lỗi đều bẫy cho anh ta phải gánh tội thay mình
Quan trọng nhất là anh ta còn cam tâm tình nguyện gánh thay mới chết chứ, cuối cùng chuyện này đến tai ông già, lúc về còn bị đánh cho một trận
Giờ nghĩ lại lại thấy những năm tháng ấy mình thật ngu hết chỗ nói
Hoắc Hoành cảm nhận được oán khí nồng đậm ở bên cạnh, anh nghĩ nếu đã xong chuyện rồi thì nên về cho sớm thì hơn
Vì thế, anh gọi điện thoại ra lệnh: “Tới đây đi.” Rồi đứng dậy nói với Hàn Nghiêu: “Muộn rồi, tôi đi đây, chuyện này cậu vất vả một chút vậy.” Vừa nói tới đây, từ cách đó không xa đã vang lên tiếng cánh quạt trực thăng gầm rú
Hoắc Hoành vỗ vai anh ta, sau đó đi tới rìa sân thượng, không quay đầu nhìn lại
Hàn Nghiêu đứng yên tại chỗ lập tức oán giận: “Hơ? Cứ thế đi luôn à? Dù gì cũng phải cho tôi xem mặt chị dâu tương lai cái đã chứ!”
Tiếng trực thăng càng lúc càng lớn, gió xoáy cuộn tới làm anh ta phải lùi về sau
“Sau này cậu sẽ được gặp!” Hoắc Hoành trả lời anh ta xong liền nhảy lên trực thăng
Trực thăng chậm rãi cất cánh, sau khi xoay mấy vòng trên không trung thì bay đi
Hàn Nghiêu đứng trong gió lạnh, tay cầm tài liệu, mặt mày trầm ngâm
Vừa rồi Hoắc Hoành cố ý cho trực thăng xoay mấy vòng trên không trung, đó từng là ám hiệu giữa bọn họ, ý là giục anh ta phải tăng tốc lên, càng nhanh càng tốt
Xong rồi, lần này chơi lớn rồi! Một mình anh ta xông vào hang ổ của người ta thì thôi đi, đã thế vừa tới cửa đã tặng quà lớn thế này
Ôi..
bỏ đi, bỏ đi, đại thọ năm mươi tuổi của ông già sắp tới rồi, mượn cái này làm vui lòng ông ấy vậy
Sau khi quyết định như thế, anh ta chờ thêm mười phút rồi mới vội vàng đi xuống lầu, lái xe đi thẳng
Bóng đêm càng lúc càng mờ mịt
Mấy tiếng sau, ở phía chân trời dần nổi lên một vầng sáng nhàn nhạt
Hoắc Hoành đáp xuống ở sau núi, vừa mới xuống khỏi trực thăng thì lính cần vụ đã chờ sẵn ở đó lập tức chạy tới.
Bình luận facebook