-
Chương 1317: Kẻ đáng thương ngu muội
Kiếm quang chém xuống giống hệt một vụ nổ siêu tân tinh mang theo một luồng ánh sáng cực mạnh như muốn chẻ đôi cả trời đất.
Còn tiếng gọi bố kia của Lilith lại như một loại sức mạnh yên lặng nhất đến từ nơi sâu thẳm vũ trụ, xuyên qua vực thẳm của ánh sáng như những sợi tơ làm bằng phản năng lượng, quấn lấy luồng kiếm quang đáng sợ kia.
Thanh đại kiếm đột ngột dừng lại giữa không trung.
Hawkworth cúi đầu nhìn Lilith.
Vì ngược sáng, ngũ quan trên gương mặt ông ta hơi mơ hồ, nhưng ánh mắt ấy lại lóe lên như sao băng xẹt ngang đêm đen.
Lý Dục Thần cũng chợt sững người, không nhịn được quay lại nhìn Lilith.
Lilith vẫn một mực ngẩng đầu nhìn gương mặt của Hawkworth.
Khuôn mặt cô ta tràn ngập vẻ kinh ngạc, vui sướng và cả nỗi oán hận không thể kiềm chế.
Hawkworth thu kiếm lại, nhìn Lý Dục Thần, ánh sáng trên người ông ta bắt đầu mờ đi, cơ thể khổng lồ cũng dần thu nhỏ lại theo luồng ánh sáng ảm đạm
Chẳng mấy chốc, luồng ánh sáng đó cũng tan biến hết, bóng hình của ông ta cũng biến mất trước bức tường cháy xém của lâu đài cổ.
"Bố!!!"
Lilith hét lên rồi lao tới.
Cô ta vịn lấy bức tường đen sạm rồi khóc nấc lên, từ từ ngồi sụp xuống.
Mọi người đều ngơ ngác, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Thiên Hào bước đến đỡ Lilith dậy.
Lý Dục Thần hỏi Carroll: "Chuyện gì vậy?"
Carroll ù ù cạc cạc nói: "Tôi cũng không biết, chắc chắn là cô ấy nhầm rồi, Hawkworth là vua của Thánh kỵ sĩ, sao có thể là bố cô ấy được chứ?"
Dù là nói như thế nhưng Carroll lại không tài nào giải thích được là vì sao, sau khi nghe được tiếng gọi bố đó thì Hawkworth lại đột nhiên dừng tay, không nói một lời rồi quay người bỏ đi?
Lilith đã bình tĩnh lại.
"Lilith, em ổn chưa?" Lâm Thiên Hào hỏi.
"Ông ấy là bố em đấy. Em đã từng gặp ông ấy trong mơ rồi, gương mặt đó của ông ấy, nhất là đôi mắt đó, nó giống hệt giấc mơ của em." Lilith nói.
"Là... trong mơ sao?" Lâm Thiên Hào dè dặt hỏi, sợ cô ta bị tổn thương.
Lilith lắc đầu nói: "Em không chắc đó chỉ là một giấc mơ hay là chuyện hồi còn bé nữa, em chỉ nhớ được mỗi dáng vẻ của họ thôi, bố em là một kỵ sĩ, mẹ em cũng tên là Lilith, bọn họ yêu nhau thắm thiết..."
Giờ lại càng không thể biết thật hư ra sao.
Lâm Thiên Hào chỉ có thể liên tục an ủi cô ta để cô ta không nghĩ ngợi miên man nữa.
Lilith bước đến trước mặt Carroll, mang theo chút cầu xin nói: "Xin anh, xin hãy cho tôi gặp ông ấy thêm một lần nữa."
Carroll hơi khó xử nói: "Ông ấy là vua của các kỵ sĩ, chỉ nghe lệnh của Giáo hoàng, chúng tôi khó lòng có thể gặp được chân thân của ông ấy. Tôi chỉ có thể báo cáo chuyện của cô lên đoàn thiên sứ và giáo đình, nếu ông ấy đồng ý gặp cô, ắt sẽ tới tìm cô."
Lilith khá thất vọng, nhưng vẫn nói một tiếng "Cảm ơn".
Lý Dục Thần nói: "Chẳng phải ban nãy anh có nói là Hawkworth đang ở trong đền Parto nào đó sao?"
Carroll nói: "À, là thần đền Parto. Bình thường Hawkworth đều ở đảo Delin, mỗi lần đến Malika ông ấy đều sẽ ở thần đền Parto."
"Thế thì còn chờ gì nữa, anh dẫn đường, chúng ta đi tìm ông ta luôn." Lý Dục Thần nói.
Carroll lắc đầu: "Vô ích thôi, thần đền Parto chỉ là một đống đổ nát, nếu ông ấy không muốn gặp cô ấy thì sẽ không xuất hiện đâu."
Lý Dục Thần nói: "Không sao, anh chỉ cần dẫn chúng tôi tới đó thôi, gặp được hay không tính sau."
Carroll hơi do dự, nhưng nghĩ một lúc rồi vẫn đồng ý.
Đó là vì hắn không có lý do gì để từ chối, cho dù có từ chối thì họ cũng sẽ tự tìm tới, thay vì vậy thì chi bằng hắn tự dẫn đi thì hơn, sau có báo cáo lên cấp trên cũng không bị coi là thất trách.
Thế là, bọn họ đi đến đền Parto.
Đền này hơn hai ngàn năm tuổi nằm trên đỉnh núi, tuy rằng chỉ còn lại một đống tàn tích đổ nát nhưng những trụ cột hùng vĩ còn đó vẫn thể hiện được sự huy hoàng năm xưa.
Trần Văn Học, Joyce và những người khác đều cảm thấy kỳ lạ, đền Parto bỏ hoang này đến một cái mái che chắn gió cũng không có, tại sao Hawkworth lại chọn sống ở đây chứ?
Nhưng ngay khi Lý Dục Thần vừa đặt chân lên đống phế tích này, anh lập tức nhận ra ở đây có một kết giới. Đền Parto bên trên chỉ là tàn tích để người đời chiêm ngưỡng, còn đền Parto thật sự lại nằm bên trong kết giới.
Lúc này, tuy mặt trời đã ngả về Tây, nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều du khách đang tham quan chụp ảnh.
Carroll bước đến một cây cột khổng lồ, làm bộ cúi người ngắm nhìn bức tượng cổ thần bí rồi giơ tay chạm vào một cây cột, tay còn lại thì khẽ nắm lấy cây thánh giá trước ngực.
Mọi người chợt như vừa nghe thấy một tiếng ngâm nga, mặt trời ở đằng tây chợt lóe một cái như một ngọn đèn dầu lay trước gió.
Lúc này, một giọng nói vang lên ở sau lưng: "Thiên sứ Carroll!"
Mọi người quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ mặc đồ đen đang đi về phía họ.
"Tôi là Jessica, người hầu của thánh Sariel, hôm nay tôi là người phụ trách trấn thủ đền Parto. Xin hỏi vì sao các vị lại gõ cửa đền Parto?"
"À, Jessica, là thế này." Carroll khẽ cúi người: "Anh Lý Dục Thần là bạn đến từ phương Đông của tôi, anh ấy có việc muốn gặp thánh Hawkworth đại nhân."
Khuôn mặt Jessica không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nói: "Kỵ sĩ đại nhân không có ở đây."
Carroll khựng lại, không ngờ mình lại đoán sai, cảm thấy hơi mất mặt bèn hỏi: "Vậy xin hỏi, cô có biết ông ấy ở đâu không?"
"Xin lỗi, tôi là người hầu của thánh Sariel, không phải tùy tùng của ngài kỵ sĩ." Jessica nói.
Carroll hơi lúng túng, rõ ràng là không vui nhưng vẫn lễ phép nói: "Được rồi, xin lỗi đã làm phiền."
Lý Dục Thần biết được sự khác nhau giữa người hầu và học trò, có lẽ người hầu sẽ thân cận với thần linh hơn chút, giống như thư ký vậy. Nhưng nhìn vẻ lạnh lùng tới mức kiêu ngạo của Jessica, có thể thấy cô ta không coi Carroll ra gì.
Một người là học trò của thánh Akibe, một người là người hầu của thánh Sariel, từ đó có thể thấy trong đoàn thiên sứ, rất có khả năng thánh Sariel có địa vị cao hơn Akibe.
Ngoài ra, từ những gì Jessica nói cũng có thể biết rằng, cô ta cũng coi thường vua kỵ sĩ kia.
Cũng dễ hiểu, dù sao các thiên sứ Thánh Quang cũng không chịu sự lãnh đạo của giáo đình, địa vị của họ ngang với Giáo hoàng, thậm chí đoàn thiên sứ còn cao hơn cả giáo đình ở một số khía cạnh, bởi vì thiên sứ là hiện thân của thần linh, họ còn gần với thần Quang Minh hơn Giáo hoàng nhiều.
Jessica đang định quay người rời đi thì Lý Dục Thần cất tiếng nói: "Chờ đã."
Jessica dừng lại, nhíu mày nhìn Lý Dục Thần: "Có chuyện gì?"
"Agatha đang ở đâu?" Lý Dục Thần hỏi.
Joyce đứng bên cạnh gật mình, lập tức vểnh tai lên đầy mong đợi.
Jessica lạnh lùng nói: "Anh tìm cô ấy làm gì?"
Joyce không nhịn được bước lên một bước: "Tôi là chồng cô ấy, cô ấy là vợ của tôi, tôi muốn gặp cô ấy."
"Anh là kẻ trộm lửa đó sao?" Vẻ mặt Jessica trầm hẳn xuống: "Người hầu của thần, trong lòng cũng chỉ có ánh sáng, phải cắt bỏ mọi vấn vương với thế giới trần tục, làm gì còn cái thứ gọi là vợ chồng ở đây? Anh đi đi, đừng đến quấy rầy nữa. Nếu không phải nể mặt anh là khách do Carroll dẫn đến, tôi đã bắt anh về đảo Delin để xét xử rồi."
"Không! Không thể nào!" Joyce hét lớn: "Agatha sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi! Chúng tôi yêu nhau, có chết cũng không thay lòng! Ngần ấy năm qua, dù có gian khổ hay nguy hiểm đến mấy tôi cũng không sợ, vì trong tim tôi luôn có cô ấy làm chỗ dựa. Tôi tin cô ấy cũng thế! Làm ơn cho tôi gặp cô ấy đi! Tôi xin các người, cho tôi gặp cô ấy một chút thôi!"
Jessica nở một nụ cười đầy chế giễu: "Hừ, thật là kẻ đáng thương ngu muội! Thần đã nói, sự si tình của phàm nhân là gốc rễ của đau khổ, tình yêu chẳng khác nào bong bóng xà phòng, cuối cùng cũng tan biến. Chỉ có Thánh Quang là vĩnh hằng! Hãy từ bỏ hy vọng đó đi, Agatha sẽ không gặp anh nữa đâu, anh cũng không bao giờ có thể gặp lại cô ấy!"
Nói xong, cô ta không nhìn họ thêm lần nào nữa, quay người bỏ đi.
Còn tiếng gọi bố kia của Lilith lại như một loại sức mạnh yên lặng nhất đến từ nơi sâu thẳm vũ trụ, xuyên qua vực thẳm của ánh sáng như những sợi tơ làm bằng phản năng lượng, quấn lấy luồng kiếm quang đáng sợ kia.
Thanh đại kiếm đột ngột dừng lại giữa không trung.
Hawkworth cúi đầu nhìn Lilith.
Vì ngược sáng, ngũ quan trên gương mặt ông ta hơi mơ hồ, nhưng ánh mắt ấy lại lóe lên như sao băng xẹt ngang đêm đen.
Lý Dục Thần cũng chợt sững người, không nhịn được quay lại nhìn Lilith.
Lilith vẫn một mực ngẩng đầu nhìn gương mặt của Hawkworth.
Khuôn mặt cô ta tràn ngập vẻ kinh ngạc, vui sướng và cả nỗi oán hận không thể kiềm chế.
Hawkworth thu kiếm lại, nhìn Lý Dục Thần, ánh sáng trên người ông ta bắt đầu mờ đi, cơ thể khổng lồ cũng dần thu nhỏ lại theo luồng ánh sáng ảm đạm
Chẳng mấy chốc, luồng ánh sáng đó cũng tan biến hết, bóng hình của ông ta cũng biến mất trước bức tường cháy xém của lâu đài cổ.
"Bố!!!"
Lilith hét lên rồi lao tới.
Cô ta vịn lấy bức tường đen sạm rồi khóc nấc lên, từ từ ngồi sụp xuống.
Mọi người đều ngơ ngác, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Thiên Hào bước đến đỡ Lilith dậy.
Lý Dục Thần hỏi Carroll: "Chuyện gì vậy?"
Carroll ù ù cạc cạc nói: "Tôi cũng không biết, chắc chắn là cô ấy nhầm rồi, Hawkworth là vua của Thánh kỵ sĩ, sao có thể là bố cô ấy được chứ?"
Dù là nói như thế nhưng Carroll lại không tài nào giải thích được là vì sao, sau khi nghe được tiếng gọi bố đó thì Hawkworth lại đột nhiên dừng tay, không nói một lời rồi quay người bỏ đi?
Lilith đã bình tĩnh lại.
"Lilith, em ổn chưa?" Lâm Thiên Hào hỏi.
"Ông ấy là bố em đấy. Em đã từng gặp ông ấy trong mơ rồi, gương mặt đó của ông ấy, nhất là đôi mắt đó, nó giống hệt giấc mơ của em." Lilith nói.
"Là... trong mơ sao?" Lâm Thiên Hào dè dặt hỏi, sợ cô ta bị tổn thương.
Lilith lắc đầu nói: "Em không chắc đó chỉ là một giấc mơ hay là chuyện hồi còn bé nữa, em chỉ nhớ được mỗi dáng vẻ của họ thôi, bố em là một kỵ sĩ, mẹ em cũng tên là Lilith, bọn họ yêu nhau thắm thiết..."
Giờ lại càng không thể biết thật hư ra sao.
Lâm Thiên Hào chỉ có thể liên tục an ủi cô ta để cô ta không nghĩ ngợi miên man nữa.
Lilith bước đến trước mặt Carroll, mang theo chút cầu xin nói: "Xin anh, xin hãy cho tôi gặp ông ấy thêm một lần nữa."
Carroll hơi khó xử nói: "Ông ấy là vua của các kỵ sĩ, chỉ nghe lệnh của Giáo hoàng, chúng tôi khó lòng có thể gặp được chân thân của ông ấy. Tôi chỉ có thể báo cáo chuyện của cô lên đoàn thiên sứ và giáo đình, nếu ông ấy đồng ý gặp cô, ắt sẽ tới tìm cô."
Lilith khá thất vọng, nhưng vẫn nói một tiếng "Cảm ơn".
Lý Dục Thần nói: "Chẳng phải ban nãy anh có nói là Hawkworth đang ở trong đền Parto nào đó sao?"
Carroll nói: "À, là thần đền Parto. Bình thường Hawkworth đều ở đảo Delin, mỗi lần đến Malika ông ấy đều sẽ ở thần đền Parto."
"Thế thì còn chờ gì nữa, anh dẫn đường, chúng ta đi tìm ông ta luôn." Lý Dục Thần nói.
Carroll lắc đầu: "Vô ích thôi, thần đền Parto chỉ là một đống đổ nát, nếu ông ấy không muốn gặp cô ấy thì sẽ không xuất hiện đâu."
Lý Dục Thần nói: "Không sao, anh chỉ cần dẫn chúng tôi tới đó thôi, gặp được hay không tính sau."
Carroll hơi do dự, nhưng nghĩ một lúc rồi vẫn đồng ý.
Đó là vì hắn không có lý do gì để từ chối, cho dù có từ chối thì họ cũng sẽ tự tìm tới, thay vì vậy thì chi bằng hắn tự dẫn đi thì hơn, sau có báo cáo lên cấp trên cũng không bị coi là thất trách.
Thế là, bọn họ đi đến đền Parto.
Đền này hơn hai ngàn năm tuổi nằm trên đỉnh núi, tuy rằng chỉ còn lại một đống tàn tích đổ nát nhưng những trụ cột hùng vĩ còn đó vẫn thể hiện được sự huy hoàng năm xưa.
Trần Văn Học, Joyce và những người khác đều cảm thấy kỳ lạ, đền Parto bỏ hoang này đến một cái mái che chắn gió cũng không có, tại sao Hawkworth lại chọn sống ở đây chứ?
Nhưng ngay khi Lý Dục Thần vừa đặt chân lên đống phế tích này, anh lập tức nhận ra ở đây có một kết giới. Đền Parto bên trên chỉ là tàn tích để người đời chiêm ngưỡng, còn đền Parto thật sự lại nằm bên trong kết giới.
Lúc này, tuy mặt trời đã ngả về Tây, nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều du khách đang tham quan chụp ảnh.
Carroll bước đến một cây cột khổng lồ, làm bộ cúi người ngắm nhìn bức tượng cổ thần bí rồi giơ tay chạm vào một cây cột, tay còn lại thì khẽ nắm lấy cây thánh giá trước ngực.
Mọi người chợt như vừa nghe thấy một tiếng ngâm nga, mặt trời ở đằng tây chợt lóe một cái như một ngọn đèn dầu lay trước gió.
Lúc này, một giọng nói vang lên ở sau lưng: "Thiên sứ Carroll!"
Mọi người quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ mặc đồ đen đang đi về phía họ.
"Tôi là Jessica, người hầu của thánh Sariel, hôm nay tôi là người phụ trách trấn thủ đền Parto. Xin hỏi vì sao các vị lại gõ cửa đền Parto?"
"À, Jessica, là thế này." Carroll khẽ cúi người: "Anh Lý Dục Thần là bạn đến từ phương Đông của tôi, anh ấy có việc muốn gặp thánh Hawkworth đại nhân."
Khuôn mặt Jessica không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nói: "Kỵ sĩ đại nhân không có ở đây."
Carroll khựng lại, không ngờ mình lại đoán sai, cảm thấy hơi mất mặt bèn hỏi: "Vậy xin hỏi, cô có biết ông ấy ở đâu không?"
"Xin lỗi, tôi là người hầu của thánh Sariel, không phải tùy tùng của ngài kỵ sĩ." Jessica nói.
Carroll hơi lúng túng, rõ ràng là không vui nhưng vẫn lễ phép nói: "Được rồi, xin lỗi đã làm phiền."
Lý Dục Thần biết được sự khác nhau giữa người hầu và học trò, có lẽ người hầu sẽ thân cận với thần linh hơn chút, giống như thư ký vậy. Nhưng nhìn vẻ lạnh lùng tới mức kiêu ngạo của Jessica, có thể thấy cô ta không coi Carroll ra gì.
Một người là học trò của thánh Akibe, một người là người hầu của thánh Sariel, từ đó có thể thấy trong đoàn thiên sứ, rất có khả năng thánh Sariel có địa vị cao hơn Akibe.
Ngoài ra, từ những gì Jessica nói cũng có thể biết rằng, cô ta cũng coi thường vua kỵ sĩ kia.
Cũng dễ hiểu, dù sao các thiên sứ Thánh Quang cũng không chịu sự lãnh đạo của giáo đình, địa vị của họ ngang với Giáo hoàng, thậm chí đoàn thiên sứ còn cao hơn cả giáo đình ở một số khía cạnh, bởi vì thiên sứ là hiện thân của thần linh, họ còn gần với thần Quang Minh hơn Giáo hoàng nhiều.
Jessica đang định quay người rời đi thì Lý Dục Thần cất tiếng nói: "Chờ đã."
Jessica dừng lại, nhíu mày nhìn Lý Dục Thần: "Có chuyện gì?"
"Agatha đang ở đâu?" Lý Dục Thần hỏi.
Joyce đứng bên cạnh gật mình, lập tức vểnh tai lên đầy mong đợi.
Jessica lạnh lùng nói: "Anh tìm cô ấy làm gì?"
Joyce không nhịn được bước lên một bước: "Tôi là chồng cô ấy, cô ấy là vợ của tôi, tôi muốn gặp cô ấy."
"Anh là kẻ trộm lửa đó sao?" Vẻ mặt Jessica trầm hẳn xuống: "Người hầu của thần, trong lòng cũng chỉ có ánh sáng, phải cắt bỏ mọi vấn vương với thế giới trần tục, làm gì còn cái thứ gọi là vợ chồng ở đây? Anh đi đi, đừng đến quấy rầy nữa. Nếu không phải nể mặt anh là khách do Carroll dẫn đến, tôi đã bắt anh về đảo Delin để xét xử rồi."
"Không! Không thể nào!" Joyce hét lớn: "Agatha sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi! Chúng tôi yêu nhau, có chết cũng không thay lòng! Ngần ấy năm qua, dù có gian khổ hay nguy hiểm đến mấy tôi cũng không sợ, vì trong tim tôi luôn có cô ấy làm chỗ dựa. Tôi tin cô ấy cũng thế! Làm ơn cho tôi gặp cô ấy đi! Tôi xin các người, cho tôi gặp cô ấy một chút thôi!"
Jessica nở một nụ cười đầy chế giễu: "Hừ, thật là kẻ đáng thương ngu muội! Thần đã nói, sự si tình của phàm nhân là gốc rễ của đau khổ, tình yêu chẳng khác nào bong bóng xà phòng, cuối cùng cũng tan biến. Chỉ có Thánh Quang là vĩnh hằng! Hãy từ bỏ hy vọng đó đi, Agatha sẽ không gặp anh nữa đâu, anh cũng không bao giờ có thể gặp lại cô ấy!"
Nói xong, cô ta không nhìn họ thêm lần nào nữa, quay người bỏ đi.
Bình luận facebook