-
Chương 1288-1289
Chương 1288: Phân chia lợi ích
Cuối cùng Lưu Khải Minh cũng đã hiểu rõ, cái vỗ nhẹ lên vai anh ta lúc nãy của Lý Dục Thần không chỉ đã truyền cho anh ta một luồng sức mạnh thần bí nào đó, giúp tăng cường sức mạnh cho ý niệm bẩm sinh nhưng yếu ớt của anh ta, mà đồng thời còn chữa khỏi cả tay chân đang què của anh ta nữa.
Đây không còn là tín ngưỡng với thần nữa, mà là một vị thần thật sự!
Anh ta run rẩy đứng dậy, vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Lý Dục Thần.
Ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ cảm kích và kính sợ.
Lưu Khải Minh biết rất rõ tay chân mình được chữa khỏi thế nào, còn những người khác thì không.
Khi mọi người nhìn thấy Lưu Khải Minh đứng dậy bắt tay với Lý Dục Thần, ngoài sự kinh ngạc ra, điều duy nhất họ nghĩ tới chính là Lưu Khải Minh chưa từng bị què, anh ta quỳ gối lau xe trước cổng Ngân Sa cũng chỉ là đang nhẫn nhục chịu đựng, mài giũa ý chí, tất cả đều chỉ vì lần báo thù ngày hôm nay, chỉ vì chờ Mã gia trở về!
Trong mắt mọi người, hình tượng của Lưu Khải Minh lập tức trở nên vô cùng to lớn.
Nếu danh hiệu "thánh sòng bạc" lúc nãy của anh ta còn có chút tranh cãi, thì giờ đây đã khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.
Nếu không phải thánh sòng bạc thì hơi đâu mà tính xa như vậy?
Nếu không phải thánh sòng bạc thì sao có thể thắng đẹp đến thế kia chứ?
Thậm chí, không cần Lưu Khải Minh phải giải thích, mọi người đã tự tìm ra lý do cho thất bại lần trước của anh ta.
"Tôi đã nói rồi mà, lần trước là cố ý thua đó. Cậu không thấy thằng giả thần giả quỷ Stephin đó biết tà thuật sao? Lần đó Mã gia không có ở đây, nếu thánh sòng bạc mà thắng, chắc chắn Stephin sẽ dùng tà hỏa đốt trụi cả sòng bạc, tổn thất đó ắt sẽ rất kinh khủng. Cho nên anh ta mới cố ý thua, mài giũa ý chí, chỉ đợi ngày Mã gia trở về."
"Đúng đúng đúng, cậu nhìn hai ván lần này xem, giống nhau y chang! Nếu anh ta không tính sẵn từ trước thì ai mà tin! Mắc cười là thằng Stephin đó còn hếch mũi tự xưng là cha đỡ đầu của Hào Giang, thần bài Hào Giang, tôi thấy gọi là heo ngu Hào Giang còn đúng hơn! Ha ha!"
"Heo ngu Hào Giang cái con khỉ, rõ ràng là heo Tây trắng, đừng có lôi Hào Giang bọn này vào. Xưa kia Hào Giang chúng ta có vua sòng bạc, giờ đây lại có thánh sòng bạc, nói tới thành phố cờ bạc, không nơi nào trên thế giới này có thể sánh bằng Hào Giang!"
Người dân Hào Giang hả hê, nhưng cũng có người thất vọng.
Elber ngã gục xuống bàn đánh bài, nhìn thi thể mơ hồ của Stephin ở cách đó không xa, sợ đến mức hồn vía lên mây.
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, Mã Sơn cầm một con dao đưa cho Lưu Khải Minh, nói: "Khải Minh, tay cậu không sao rồi thì tự cầm dao đi. Trước kia ông ta xử cậu thế nào, cậu cứ trả lại y như vậy."
Lưu Khải Minh nhận lấy con dao, gương mặt bùng lên một luồng sát khí.
Đừng thấy bình thường anh ta nhã nhặn, là một người lăn lộn lâu năm trong sòng bạc, việc thấy cảnh đứt tay gãy chân chẳng cũng chẳng ít gì, bản chất ắt không yếu đuối.
Nghĩ đến cơn đau lúc bị cắt đứt gân tay gân chân và tiếng cười điên cuồng của Elber, sát khí trong ánh mắt Lưu Khải Minh càng lúc càng mãnh liệt.
"No! No!..." Elber hét lên: "Cậu đừng tới đây! Cậu không được làm vậy! Tất cả đều là ý của Stephin, không liên quan gì tới tôi cả!"
Thấy Lưu Khải Minh không bị lay động mà vẫn bước từng bước đi tới, Elber đột ngột chạy tới chỗ Lâm Thiên Hào, quỳ xuống ôm chặt lấy đùi Lâm Thiên Hào van xin: "Thầy ơi, cứu em với! Thầy nhất định phải cứu em! Em là học trò của thầy, sau này còn phải phụng dưỡng thầy lúc tuổi già nữa mà! Thầy..."
Lâm Thiên Hào thở dài, nói: "Elber, chẳng lẽ cậu quên rồi sao, bài học đầu tiên của Thiên Môn chính là bốn chữ: chấp nhận thua cuộc. Cậu thua rồi thì phải nhận. Không dưỡng già được cho tôi thì tôi nuôi cậu cũng được."
Nói xong ông ta nhắm mắt lại, không nỡ nhìn tiếp.
Elber lại van xin thêm một hồi lâu, thấy Lâm Thiên Hào vẫn không chịu cứu mình, bèn bất ngờ buông đùi ra lùi lại mấy bước, chỉ vào Lâm Thiên Hào mà chửi lớn: "Chó chết! Lũ yellow monkey các người, kém cỏi như cứt! Đừng tưởng hôm nay thắng rồi là thắng mãi được. Thần sẽ phạt bọn mày! Thần sẽ trừng trị bọn mày! ..."
Ông ta vừa nhảy dựng vừa điên cuồng chửi rủa.
Trịnh Gia Hào lập tức dẫn theo mấy người lao lên gô cổ Elber, dùng băng keo quấn mấy vòng quanh miệng ông ta rồi đè xuống đất.
Lưu Khải Minh bước lên, cắt đứt gân tay và gân chân của Elber. Anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc để không dùng hết sức mình, làm y hệt những gì Elber đã từng làm với anh ta nhằm đảm bảo ông ta không hoàn toàn què quặt, vẫn có thể đi lau xe trong bãi đậu xe.
Cảnh tượng vốn rất tàn khốc nhưng mọi người lại cảm thấy vô cùng hả dạ.
Elber nhanh chóng bị khiêng đi.
Nhân viên của Ngân Sa đều vui mừng phấn khởi, nhưng sau đó, từng người một đều run sợ, không biết bản thân sẽ phải đối mặt với số phận thế nào.
Mã Sơn đứng ra nói: "Tôi biết, có rất nhiều người trong số các cậu bất đắc dĩ lắm mới phải làm thuê cho bọn ngoại quốc. Làm thuê kiếm tiền thôi, chẳng sao cả!"
"Bây giờ, chúng tôi đã giành lại được Ngân Sa. Không chỉ Ngân Sa mà là cả Hào Giang, thậm chí cả Las Vegas, Monten, Thái Dương Thành... tất cả sòng bạc trên thế giới đều đã được chúng tôi chiến thắng giành lại!"
"Nếu các cậu muốn tiếp tục làm nghề này thì cứ ở lại. Không muốn làm nữa thì tới chỗ kế toán nhận tiền trợ cấp rồi về nhà tìm một công việc đàng hoàng, sống qua ngày."
Nhân viên của sòng bạc nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có ai trong bọn họ không muốn làm đâu, thế là họ nhao nhao lên bày tỏ: "Mã gia, chúng tôi nguyện đi theo anh!"
Mã Sơn cười ha hả: "Các cậu muốn làm nhưng tôi thì chưa chắc! Trận cá cược hôm nay là do Lưu Khải Minh giành lại. Tôi muốn giao toàn bộ việc kinh doanh của Hào Giang cho cậu ấy. Cha nuôi của tôi đã mất, Hào Giang mất đi một vua sòng bạc, nhưng hôm nay Hào Giang lại có được thánh sòng bạc! Linh hồn cờ bạc Hào Giang mãi mãi bất bại!"
Lưu Khải Minh vội vàng từ chối: "Mã gia, Hào Giang không thể thiếu anh được! Lưu Khải Minh này đâu có đức có tài gì đâu, hôm nay là nhờ có anh và anh Lý ở đây tôi mới có đủ tự tin. Nếu không có hai người, tôi nào dám tự xưng là thánh sòng bạc, làm gì có tư cách sánh ngang với ông Hà chứ!"
Mã Sơn trợn mắt: "Bảo cậu làm thì cứ làm đi! Nhưng nói thật, tôi cũng chỉ có thể giao chuyện làm ăn của Ngân Sa cho cậu, còn các sòng bạc khác thì không thuộc quyền quản lý của tôi. Hôm nay chúng ta có thể thắng đều nhờ các ông chủ đã ủng hộ, tài sản thắng được cũng thuộc về bọn họ."
Mã Sơn vừa dứt lời đã dẫn tới rất nhiều cuộc bàn luận. Mọi người cảm thấy anh ta nói có lý, từng ấy ông chủ cùng góp vốn mới gom đủ tiền vốn đánh cược hôm nay, thắng rồi đương nhiên cũng nên chia theo tỷ lệ vốn họ đã góp vào.
Hoắc Lôi bước ra, cười lớn nói: "Mã Sơn lão đệ, cậu khách khí quá rồi. Hôm nay mấy ông già chúng tôi tới đây là để cổ vũ, tình thế lớn như cuộc tranh chấp Ta - Tây này, nếu chúng tôi không tới thì quả thực phụ cái họ của mình. Có cậu và cậu Lý ở đây, ván này hoàn toàn không thể thua được! Nên chuyện tiền cược ấy cũng chẳng đáng bận tâm. Tôi mang đến bao nhiêu thì mang về bấy nhiêu, còn phần thắng được, các cậu cứ chia nhau đi."
Nhà họ Hoắc ở Hương Giang đã bày ra thái độ như thế thì người khác còn có thể nói gì.
Lý Triệu Phong, Quách Thắng Lợi, Uông Phú Đức và những người khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ, chỉ lấy lại phần tiền cược của mình, phần thắng được thì không nhận.
Cuối cùng chỉ còn lại Tra Nhĩ Tây, Nguyễn Hướng Đông, Hà Thanh Liên và Lang Dụ Văn.
Tra Nhĩ Tây cười hề hề: "Các ông chủ lớn phẩm cách cao thượng thật đấy, tôi vốn không bằng được. Hôm nay tôi đến đây chỉ để giúp cháu rể tôi thôi. Bây giờ trận này đã thắng, tôi lấy lại vốn gốc, phần còn lại cháu rể tôi muốn chia sao thì chia, tôi về nhà rồi thì chỉ cần cháu gái cưng của tôi không trách tôi tới muộn là tôi đã mừng đến tạ ơn trên rồi, ha ha ha!"
Ông ta cũng xách thùng tiền của mình rồi rút lui.
Nguyễn Hướng Đông nói: "Thứ tôi mang tới hôm nay là tài sản của Hồng Môn, không phải tài sản riêng của tôi. Trước khi tới đây, tôi đã hỏi Vạn gia, Vạn gia đã nói là chút tiền này coi như tặng cho cậu Lý. Cậu Lý đã trừ khử kẻ phản bội Hồng Môn là Giang Long Huy, lại còn cứu vớt Hồng Môn thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng ở Lạc Thành, hai lần đại ơn như vậy, thật sự không có cách nào báo đáp, càng không thể dùng tiền bạc mà cân đo. Chỉ là tùy cơ ứng biến, năm mươi tỷ này cứ xem như là một chút lòng thành của Hồng Môn. Sau này nếu cậu Lý có chuyện cần thì chỉ cần gọi một tiếng, hai mươi ba triệu môn đồ của Hồng Môn khắp thế giới đều sẵn sàng nghe lệnh, lên núi đao xuống biển lửa, quyết không từ!"
Chương 1289: Lập quỹ mới
Lời của Nguyễn Hướng Đông nhận được những tiếng vỗ tay tán thưởng.
Sau khi ông ta nói xong, chỉ còn lại Hà Thanh Liên và Lang Dụ Văn.
Hà Thanh Liên bước lên, vừa định nói gì đó thì bị Lang Dụ Văn ngăn lại.
“Chị cả Hà, để tôi nói trước nhé.”
Lang Dụ Văn nhìn Hà Thanh Liên đang bất ngờ, khẽ mỉm cười, rồi bước ra giữa.
“Tôi biết chị cả Hà muốn nói gì, nhưng mà tình thế hiện nay, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có cách nào giải quyết. Rõ ràng đã thắng được cả thế giới, mà tất cả mọi người đều không muốn nhận, thế thì cuối cùng tài sản sẽ thuộc về ai? Các ông muốn để Thánh sòng bạc Lưu một mình tiếp quản toàn bộ sòng bạc ở Hào Giang, Las Vegas, Monten và Thái Dương Thành sao? Đừng nói Thánh sòng bạc Lưu là người, mà cho dù anh ta thật sự là thánh, là thần, thì cũng không thể làm được!”
Lang Dụ Văn dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Có thể sẽ có người nói, tất cả tài sản này thuộc về tập đoàn Kinh Lý là được. Tôi cũng muốn thế lắm! Nhưng tiếc là tôi không phải ông chủ. Ông chủ của tập đoàn Kinh Lý là cậu Lý.”
Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần.
“Mọi người đều biết, cậu Lý là người của nhà họ Lý ở thủ đô, mà nhà họ Lý ở thủ đô có một quy định làm ăn từ lâu rồi, đó là không bao giờ tham gia vào các ngành nghề liên quan đến cờ bạc, ma túy, mại dâm. Vì vậy, tập đoàn Kinh Lý chúng tôi dĩ nhiên cũng phải tuân thủ quy định này, không thể kinh doanh sòng bạc được. Anh Mã Sơn tuy là phó tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Lý, phụ trách công việc ở Nam Dương, nhưng công việc ở Hào Giang của anh ta là độc lập, Tân Ngân Sa cũng không sáp nhập vào tập đoàn Kinh Lý.”
Lý Dục Thần cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì ngay cả bản thân anh cũng không biết nhà họ Lý có một quy định như vậy. Những chuyện làm ăn, anh đều giao cho Lang Dụ Văn làm, trước nay chưa bao giờ nói với ông ta những quy định này.
Anh tin tưởng vào nguyên tắc của Lang Dụ Văn, bởi Lang Dụ Văn luôn có một khí chất kiêu hãnh đặc biệt, và những người có khí chất kiêu hãnh như vậy khi làm việc sẽ có nguyên tắc của riêng mình.
Lang Dụ Văn nói như vậy khiến Lý Dục Thần cảm thấy rất hài lòng.
“Tôi nghĩ thế này, mọi người cứ chia đi, nếu đã thắng được cả thế giới mà không muốn nhận, thì giống như chiến thắng rồi lại vứt bỏ chiến lợi phẩm vậy. Tôi biết mọi người đều là những người có đạo đức cao, nhưng bọn người ngoại quốc chắc chắn sẽ cười chúng ta ngu ngốc!”
“Nhưng chia thì chia, cũng không cần phải theo tỷ lệ tiền đặt cược. Tiền bạc nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là chúng ta đồng lòng, hình thành một khối đại đoàn kết chưa từng có trong giới doanh nhân người Hoa Hạ, để người phương Tây thấy được sự đoàn kết và sức mạnh của chúng ta.”
“Vì vậy, tôi đề nghị thành lập một quỹ mới, mà mọi người sẽ cùng nhau sở hữu cổ phần, cùng quản lý toàn bộ tài sản này.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
“Ông Lang quả là đại tài, tôi đồng ý!” Hoắc Lôi là người đầu tiên tán thành.
Những người khác cũng đều bày tỏ đồng ý.
Lang Dụ Văn lại nói: “Ngoài ra, tôi còn một đề nghị nữa, liên quan đến chị cả Hà.”
Hà Thanh Liên hơi ngạc nhiên: “Tôi ư?”
Lang Dụ Văn cười nói: “Chị cả Hà là người có danh tiếng hiển hách ở Hào Giang, mang đậm phong cách của cha chị, điều này ai cũng công nhận. Việc thành lập quỹ thì dễ, nhưng quản lý quỹ lại rất khó, vì hầu hết các tài sản liên quan đến sòng bạc. Nhà họ Hà đã điều hành công việc ở Hào Giang hơn nửa thế kỷ, có kinh nghiệm, có mối quan hệ, mời chị cả Hà làm người quản lý quỹ, đứng ra điều hành các sòng bạc này thì chẳng ai phản đối đâu, đúng chứ?”
Lang Dụ Văn dừng lại một lúc, thấy không ai phản đối, liền tiếp tục: “Quản lý một quỹ lớn, điều hành nhiều sòng bạc như vậy, sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức. Mọi người đều là những người chỉ ký tên, vậy thì nhà họ Hà sẽ sở hữu một phần cổ phần lớn hơn, tôi nghĩ chắc không ai phản đối đâu nhỉ?”
Hà Thanh Liên vội vàng từ chối: “Ông Lang, các vị, Hà Thanh Liên tôi có tài đức gì đâu, làm sao xứng đáng nhận được sự tin tưởng và giao phó như vậy?”
Lang Dụ Văn nói: “Chị cả Hà đừng khiêm tốn nữa. Hôm nay chị là người đầu tiên bỏ tiền ra, chỉ riêng điểm này đã đủ để chúng tôi tin tưởng và giao phó cho chị rồi!”
“Nếu tôi giao lại toàn bộ sòng bạc Hào Giang cho chị, với tính cách của chị cả, chắc chị cũng sẽ không nhận. Nhưng sòng bạc Hào Giang nếu không giao cho nhà họ Hà, thì giao cho ai? Tôi nghĩ đề nghị này là hợp lý nhất rồi. Chị cả Hà đừng từ chối nữa!”
Mọi người cũng rối rít khuyên nhủ.
Cuối cùng, Hà Thanh Liên cũng đồng ý.
Người phụ nữ mạnh mẽ này đã gắng gượng chống đỡ nhà họ Hà sau khi Vua sòng bạc qua đời, giờ đây khóe mắt bà ta đã hơi ươn ướt.
Lang Dụ Văn lập tức soạn thảo hợp đồng, chung tay thành lập quỹ mới, do nhà họ Hoắc ở Hương Giang, nhà họ Lý, nhà họ Quách, nhà họ Uông, nhà họ Tra ở Nam Dương, nhà họ Hà ở Hào Giang, Mã Sơn, và Lưu Khải Minh mỗi người sở hữu một phần cổ phần, tổng cộng là tám phần, còn hai phần còn lại thuộc về nhà họ Hà ở Hào Giang.
Phân chia cổ phần như vậy rất hợp lý.
Tuy nhiên, ngay lập tức có người lên tiếng nghi vấn: “Ông Lang, ông chia như vậy, tất cả cổ phần đều thuộc về chúng tôi, còn ông và cậu Lý thì không lấy phần nào, thế này khiến chúng tôi cảm thấy bất an trong lòng! Lợi ích lớn như vậy mà các ông không nhận, làm sao chúng tôi có mặt mũi nhận được?”
Lang Dụ Văn cười ha ha: "Hào Giang hay Las Vegas, đều không phải là thành phố nhỏ, ngoài sòng bạc ra, vẫn còn rất nhiều ngành nghề khác. Chúng tôi không tham gia vào sòng bạc và khu giải trí, nhưng chúng tôi có thể làm những ngành nghề khác mà."
Nói rồi, ông ta ra hiệu cho người lấy ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước.
"Đây, tôi có một bản hợp đồng hợp tác chiến lược, sau này các ông làm sòng bạc thì du lịch, khách sạn, bất động sản thương mại, tài chính xung quanh sòng bạc, tất cả sẽ thuộc về tập đoàn Kinh Lý."
Mọi người nhìn bản hợp đồng đã in sẵn trên giấy trắng mực đen, mới nhận ra rằng người này đã tính toán kỹ lưỡng hơn ai hết.
Trong lòng họ mặc dù thầm mắng lão cáo già này, nhưng không thể không bội phục, Lang Dụ Văn quả thật là một thiên tài.
“Ông Lang quả là đại tài!”
Hoắc Lôi là người đầu tiên ký tên.
Dưới sự dẫn đầu của ông ta, những người khác cũng lần lượt ký tên, một bản dự thảo hợp đồng liên quan đến 70% ngành công nghiệp cờ bạc toàn cầu đã được hoàn tất.
Lý Triệu Phong nói: "Chúng ta thế này có phải hơi giống cướp còn chưa xong đã vội chia của không? Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta thực ra chỉ mới lấy lại được các sòng bạc ở Hào Giang. Còn những nơi khác, đám Tây kia liệu có chịu công nhận ván cược hôm nay không?"
Lang Dụ Văn cười nói: "Công nhận hay không là chuyện của bọn họ, nhưng có lấy hay không là chuyện của chúng ta. Không thể vì bọn họ không công nhận mà chúng ta cũng không lấy."
“Tôi cảm thấy ông Lang có tố chất làm nhà ngoại giao đấy.” Hoắc Lôi nói.
Lang Dụ Văn đáp: “Ngoại giao có mạnh hay không, phải xem thực lực. Không có thực lực, dù nhà ngoại giao có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ có thể nói những lời nhạt nhẽo, không thể cứng rắn được. Vậy nên, mấu chốt không phải ở bộ ngoại giao, mà là ở quân ủy!”
Nói rồi, ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần và Mã Sơn.
Lý Dục Thần cười lớn: “Anh Mã Sơn, ông Lang sai bảo chúng ta kìa, phải đi đòi nợ rồi.”
Mã Sơn than vãn: “Quân đoàn đòi nợ? Đúng là giết gà mà dùng dao mổ trâu!”
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Lang Dụ Văn hỏi: “Hai vị chuẩn bị đi theo tuyến nào, tôi sẽ phái đội ngũ đi thu hồi tài sản.”
Lý Dục Thần nói: “Trước tiên đến Las Vegas, rồi đi Monten. Tôi cũng tiện đường ghé thăm Malika một chuyến.”
Những việc này cũng không phải đóng kín cửa lại bí mật bàn bạc, cũng không đuổi đám khách đang xem trong phòng VIP đi, tất cả đều được quyết định ngay trước mặt mọi người.
Như lời của Lang Dụ Văn nói, đây là một thời kỳ hoàng kim của thế giới người Hoa Hạ, là chuyện có thể tự hào.
Huống hồ hôm nay là thắng một cách đường đường chính chính, sau này đương nhiên cũng phải quang minh chính đại đòi lại khoản nợ đánh cược, chẳng cần phải lén lén lút lút.
Còn về việc người khác đã có chuẩn bị, Lý Dục Thần và Mã Sơn hoàn toàn không sợ.
Khi kế hoạch đã được ấn định, tất cả đều vui vẻ, bỗng một giọng nói vang lên:
“Cậu Lý, việc của các cậu xong rồi, vậy còn chuyện của chúng tôi, có phải cũng nên tính toán chút không?”
Cuối cùng Lưu Khải Minh cũng đã hiểu rõ, cái vỗ nhẹ lên vai anh ta lúc nãy của Lý Dục Thần không chỉ đã truyền cho anh ta một luồng sức mạnh thần bí nào đó, giúp tăng cường sức mạnh cho ý niệm bẩm sinh nhưng yếu ớt của anh ta, mà đồng thời còn chữa khỏi cả tay chân đang què của anh ta nữa.
Đây không còn là tín ngưỡng với thần nữa, mà là một vị thần thật sự!
Anh ta run rẩy đứng dậy, vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Lý Dục Thần.
Ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ cảm kích và kính sợ.
Lưu Khải Minh biết rất rõ tay chân mình được chữa khỏi thế nào, còn những người khác thì không.
Khi mọi người nhìn thấy Lưu Khải Minh đứng dậy bắt tay với Lý Dục Thần, ngoài sự kinh ngạc ra, điều duy nhất họ nghĩ tới chính là Lưu Khải Minh chưa từng bị què, anh ta quỳ gối lau xe trước cổng Ngân Sa cũng chỉ là đang nhẫn nhục chịu đựng, mài giũa ý chí, tất cả đều chỉ vì lần báo thù ngày hôm nay, chỉ vì chờ Mã gia trở về!
Trong mắt mọi người, hình tượng của Lưu Khải Minh lập tức trở nên vô cùng to lớn.
Nếu danh hiệu "thánh sòng bạc" lúc nãy của anh ta còn có chút tranh cãi, thì giờ đây đã khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.
Nếu không phải thánh sòng bạc thì hơi đâu mà tính xa như vậy?
Nếu không phải thánh sòng bạc thì sao có thể thắng đẹp đến thế kia chứ?
Thậm chí, không cần Lưu Khải Minh phải giải thích, mọi người đã tự tìm ra lý do cho thất bại lần trước của anh ta.
"Tôi đã nói rồi mà, lần trước là cố ý thua đó. Cậu không thấy thằng giả thần giả quỷ Stephin đó biết tà thuật sao? Lần đó Mã gia không có ở đây, nếu thánh sòng bạc mà thắng, chắc chắn Stephin sẽ dùng tà hỏa đốt trụi cả sòng bạc, tổn thất đó ắt sẽ rất kinh khủng. Cho nên anh ta mới cố ý thua, mài giũa ý chí, chỉ đợi ngày Mã gia trở về."
"Đúng đúng đúng, cậu nhìn hai ván lần này xem, giống nhau y chang! Nếu anh ta không tính sẵn từ trước thì ai mà tin! Mắc cười là thằng Stephin đó còn hếch mũi tự xưng là cha đỡ đầu của Hào Giang, thần bài Hào Giang, tôi thấy gọi là heo ngu Hào Giang còn đúng hơn! Ha ha!"
"Heo ngu Hào Giang cái con khỉ, rõ ràng là heo Tây trắng, đừng có lôi Hào Giang bọn này vào. Xưa kia Hào Giang chúng ta có vua sòng bạc, giờ đây lại có thánh sòng bạc, nói tới thành phố cờ bạc, không nơi nào trên thế giới này có thể sánh bằng Hào Giang!"
Người dân Hào Giang hả hê, nhưng cũng có người thất vọng.
Elber ngã gục xuống bàn đánh bài, nhìn thi thể mơ hồ của Stephin ở cách đó không xa, sợ đến mức hồn vía lên mây.
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, Mã Sơn cầm một con dao đưa cho Lưu Khải Minh, nói: "Khải Minh, tay cậu không sao rồi thì tự cầm dao đi. Trước kia ông ta xử cậu thế nào, cậu cứ trả lại y như vậy."
Lưu Khải Minh nhận lấy con dao, gương mặt bùng lên một luồng sát khí.
Đừng thấy bình thường anh ta nhã nhặn, là một người lăn lộn lâu năm trong sòng bạc, việc thấy cảnh đứt tay gãy chân chẳng cũng chẳng ít gì, bản chất ắt không yếu đuối.
Nghĩ đến cơn đau lúc bị cắt đứt gân tay gân chân và tiếng cười điên cuồng của Elber, sát khí trong ánh mắt Lưu Khải Minh càng lúc càng mãnh liệt.
"No! No!..." Elber hét lên: "Cậu đừng tới đây! Cậu không được làm vậy! Tất cả đều là ý của Stephin, không liên quan gì tới tôi cả!"
Thấy Lưu Khải Minh không bị lay động mà vẫn bước từng bước đi tới, Elber đột ngột chạy tới chỗ Lâm Thiên Hào, quỳ xuống ôm chặt lấy đùi Lâm Thiên Hào van xin: "Thầy ơi, cứu em với! Thầy nhất định phải cứu em! Em là học trò của thầy, sau này còn phải phụng dưỡng thầy lúc tuổi già nữa mà! Thầy..."
Lâm Thiên Hào thở dài, nói: "Elber, chẳng lẽ cậu quên rồi sao, bài học đầu tiên của Thiên Môn chính là bốn chữ: chấp nhận thua cuộc. Cậu thua rồi thì phải nhận. Không dưỡng già được cho tôi thì tôi nuôi cậu cũng được."
Nói xong ông ta nhắm mắt lại, không nỡ nhìn tiếp.
Elber lại van xin thêm một hồi lâu, thấy Lâm Thiên Hào vẫn không chịu cứu mình, bèn bất ngờ buông đùi ra lùi lại mấy bước, chỉ vào Lâm Thiên Hào mà chửi lớn: "Chó chết! Lũ yellow monkey các người, kém cỏi như cứt! Đừng tưởng hôm nay thắng rồi là thắng mãi được. Thần sẽ phạt bọn mày! Thần sẽ trừng trị bọn mày! ..."
Ông ta vừa nhảy dựng vừa điên cuồng chửi rủa.
Trịnh Gia Hào lập tức dẫn theo mấy người lao lên gô cổ Elber, dùng băng keo quấn mấy vòng quanh miệng ông ta rồi đè xuống đất.
Lưu Khải Minh bước lên, cắt đứt gân tay và gân chân của Elber. Anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc để không dùng hết sức mình, làm y hệt những gì Elber đã từng làm với anh ta nhằm đảm bảo ông ta không hoàn toàn què quặt, vẫn có thể đi lau xe trong bãi đậu xe.
Cảnh tượng vốn rất tàn khốc nhưng mọi người lại cảm thấy vô cùng hả dạ.
Elber nhanh chóng bị khiêng đi.
Nhân viên của Ngân Sa đều vui mừng phấn khởi, nhưng sau đó, từng người một đều run sợ, không biết bản thân sẽ phải đối mặt với số phận thế nào.
Mã Sơn đứng ra nói: "Tôi biết, có rất nhiều người trong số các cậu bất đắc dĩ lắm mới phải làm thuê cho bọn ngoại quốc. Làm thuê kiếm tiền thôi, chẳng sao cả!"
"Bây giờ, chúng tôi đã giành lại được Ngân Sa. Không chỉ Ngân Sa mà là cả Hào Giang, thậm chí cả Las Vegas, Monten, Thái Dương Thành... tất cả sòng bạc trên thế giới đều đã được chúng tôi chiến thắng giành lại!"
"Nếu các cậu muốn tiếp tục làm nghề này thì cứ ở lại. Không muốn làm nữa thì tới chỗ kế toán nhận tiền trợ cấp rồi về nhà tìm một công việc đàng hoàng, sống qua ngày."
Nhân viên của sòng bạc nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có ai trong bọn họ không muốn làm đâu, thế là họ nhao nhao lên bày tỏ: "Mã gia, chúng tôi nguyện đi theo anh!"
Mã Sơn cười ha hả: "Các cậu muốn làm nhưng tôi thì chưa chắc! Trận cá cược hôm nay là do Lưu Khải Minh giành lại. Tôi muốn giao toàn bộ việc kinh doanh của Hào Giang cho cậu ấy. Cha nuôi của tôi đã mất, Hào Giang mất đi một vua sòng bạc, nhưng hôm nay Hào Giang lại có được thánh sòng bạc! Linh hồn cờ bạc Hào Giang mãi mãi bất bại!"
Lưu Khải Minh vội vàng từ chối: "Mã gia, Hào Giang không thể thiếu anh được! Lưu Khải Minh này đâu có đức có tài gì đâu, hôm nay là nhờ có anh và anh Lý ở đây tôi mới có đủ tự tin. Nếu không có hai người, tôi nào dám tự xưng là thánh sòng bạc, làm gì có tư cách sánh ngang với ông Hà chứ!"
Mã Sơn trợn mắt: "Bảo cậu làm thì cứ làm đi! Nhưng nói thật, tôi cũng chỉ có thể giao chuyện làm ăn của Ngân Sa cho cậu, còn các sòng bạc khác thì không thuộc quyền quản lý của tôi. Hôm nay chúng ta có thể thắng đều nhờ các ông chủ đã ủng hộ, tài sản thắng được cũng thuộc về bọn họ."
Mã Sơn vừa dứt lời đã dẫn tới rất nhiều cuộc bàn luận. Mọi người cảm thấy anh ta nói có lý, từng ấy ông chủ cùng góp vốn mới gom đủ tiền vốn đánh cược hôm nay, thắng rồi đương nhiên cũng nên chia theo tỷ lệ vốn họ đã góp vào.
Hoắc Lôi bước ra, cười lớn nói: "Mã Sơn lão đệ, cậu khách khí quá rồi. Hôm nay mấy ông già chúng tôi tới đây là để cổ vũ, tình thế lớn như cuộc tranh chấp Ta - Tây này, nếu chúng tôi không tới thì quả thực phụ cái họ của mình. Có cậu và cậu Lý ở đây, ván này hoàn toàn không thể thua được! Nên chuyện tiền cược ấy cũng chẳng đáng bận tâm. Tôi mang đến bao nhiêu thì mang về bấy nhiêu, còn phần thắng được, các cậu cứ chia nhau đi."
Nhà họ Hoắc ở Hương Giang đã bày ra thái độ như thế thì người khác còn có thể nói gì.
Lý Triệu Phong, Quách Thắng Lợi, Uông Phú Đức và những người khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ, chỉ lấy lại phần tiền cược của mình, phần thắng được thì không nhận.
Cuối cùng chỉ còn lại Tra Nhĩ Tây, Nguyễn Hướng Đông, Hà Thanh Liên và Lang Dụ Văn.
Tra Nhĩ Tây cười hề hề: "Các ông chủ lớn phẩm cách cao thượng thật đấy, tôi vốn không bằng được. Hôm nay tôi đến đây chỉ để giúp cháu rể tôi thôi. Bây giờ trận này đã thắng, tôi lấy lại vốn gốc, phần còn lại cháu rể tôi muốn chia sao thì chia, tôi về nhà rồi thì chỉ cần cháu gái cưng của tôi không trách tôi tới muộn là tôi đã mừng đến tạ ơn trên rồi, ha ha ha!"
Ông ta cũng xách thùng tiền của mình rồi rút lui.
Nguyễn Hướng Đông nói: "Thứ tôi mang tới hôm nay là tài sản của Hồng Môn, không phải tài sản riêng của tôi. Trước khi tới đây, tôi đã hỏi Vạn gia, Vạn gia đã nói là chút tiền này coi như tặng cho cậu Lý. Cậu Lý đã trừ khử kẻ phản bội Hồng Môn là Giang Long Huy, lại còn cứu vớt Hồng Môn thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng ở Lạc Thành, hai lần đại ơn như vậy, thật sự không có cách nào báo đáp, càng không thể dùng tiền bạc mà cân đo. Chỉ là tùy cơ ứng biến, năm mươi tỷ này cứ xem như là một chút lòng thành của Hồng Môn. Sau này nếu cậu Lý có chuyện cần thì chỉ cần gọi một tiếng, hai mươi ba triệu môn đồ của Hồng Môn khắp thế giới đều sẵn sàng nghe lệnh, lên núi đao xuống biển lửa, quyết không từ!"
Chương 1289: Lập quỹ mới
Lời của Nguyễn Hướng Đông nhận được những tiếng vỗ tay tán thưởng.
Sau khi ông ta nói xong, chỉ còn lại Hà Thanh Liên và Lang Dụ Văn.
Hà Thanh Liên bước lên, vừa định nói gì đó thì bị Lang Dụ Văn ngăn lại.
“Chị cả Hà, để tôi nói trước nhé.”
Lang Dụ Văn nhìn Hà Thanh Liên đang bất ngờ, khẽ mỉm cười, rồi bước ra giữa.
“Tôi biết chị cả Hà muốn nói gì, nhưng mà tình thế hiện nay, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có cách nào giải quyết. Rõ ràng đã thắng được cả thế giới, mà tất cả mọi người đều không muốn nhận, thế thì cuối cùng tài sản sẽ thuộc về ai? Các ông muốn để Thánh sòng bạc Lưu một mình tiếp quản toàn bộ sòng bạc ở Hào Giang, Las Vegas, Monten và Thái Dương Thành sao? Đừng nói Thánh sòng bạc Lưu là người, mà cho dù anh ta thật sự là thánh, là thần, thì cũng không thể làm được!”
Lang Dụ Văn dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Có thể sẽ có người nói, tất cả tài sản này thuộc về tập đoàn Kinh Lý là được. Tôi cũng muốn thế lắm! Nhưng tiếc là tôi không phải ông chủ. Ông chủ của tập đoàn Kinh Lý là cậu Lý.”
Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần.
“Mọi người đều biết, cậu Lý là người của nhà họ Lý ở thủ đô, mà nhà họ Lý ở thủ đô có một quy định làm ăn từ lâu rồi, đó là không bao giờ tham gia vào các ngành nghề liên quan đến cờ bạc, ma túy, mại dâm. Vì vậy, tập đoàn Kinh Lý chúng tôi dĩ nhiên cũng phải tuân thủ quy định này, không thể kinh doanh sòng bạc được. Anh Mã Sơn tuy là phó tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Lý, phụ trách công việc ở Nam Dương, nhưng công việc ở Hào Giang của anh ta là độc lập, Tân Ngân Sa cũng không sáp nhập vào tập đoàn Kinh Lý.”
Lý Dục Thần cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì ngay cả bản thân anh cũng không biết nhà họ Lý có một quy định như vậy. Những chuyện làm ăn, anh đều giao cho Lang Dụ Văn làm, trước nay chưa bao giờ nói với ông ta những quy định này.
Anh tin tưởng vào nguyên tắc của Lang Dụ Văn, bởi Lang Dụ Văn luôn có một khí chất kiêu hãnh đặc biệt, và những người có khí chất kiêu hãnh như vậy khi làm việc sẽ có nguyên tắc của riêng mình.
Lang Dụ Văn nói như vậy khiến Lý Dục Thần cảm thấy rất hài lòng.
“Tôi nghĩ thế này, mọi người cứ chia đi, nếu đã thắng được cả thế giới mà không muốn nhận, thì giống như chiến thắng rồi lại vứt bỏ chiến lợi phẩm vậy. Tôi biết mọi người đều là những người có đạo đức cao, nhưng bọn người ngoại quốc chắc chắn sẽ cười chúng ta ngu ngốc!”
“Nhưng chia thì chia, cũng không cần phải theo tỷ lệ tiền đặt cược. Tiền bạc nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là chúng ta đồng lòng, hình thành một khối đại đoàn kết chưa từng có trong giới doanh nhân người Hoa Hạ, để người phương Tây thấy được sự đoàn kết và sức mạnh của chúng ta.”
“Vì vậy, tôi đề nghị thành lập một quỹ mới, mà mọi người sẽ cùng nhau sở hữu cổ phần, cùng quản lý toàn bộ tài sản này.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
“Ông Lang quả là đại tài, tôi đồng ý!” Hoắc Lôi là người đầu tiên tán thành.
Những người khác cũng đều bày tỏ đồng ý.
Lang Dụ Văn lại nói: “Ngoài ra, tôi còn một đề nghị nữa, liên quan đến chị cả Hà.”
Hà Thanh Liên hơi ngạc nhiên: “Tôi ư?”
Lang Dụ Văn cười nói: “Chị cả Hà là người có danh tiếng hiển hách ở Hào Giang, mang đậm phong cách của cha chị, điều này ai cũng công nhận. Việc thành lập quỹ thì dễ, nhưng quản lý quỹ lại rất khó, vì hầu hết các tài sản liên quan đến sòng bạc. Nhà họ Hà đã điều hành công việc ở Hào Giang hơn nửa thế kỷ, có kinh nghiệm, có mối quan hệ, mời chị cả Hà làm người quản lý quỹ, đứng ra điều hành các sòng bạc này thì chẳng ai phản đối đâu, đúng chứ?”
Lang Dụ Văn dừng lại một lúc, thấy không ai phản đối, liền tiếp tục: “Quản lý một quỹ lớn, điều hành nhiều sòng bạc như vậy, sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức. Mọi người đều là những người chỉ ký tên, vậy thì nhà họ Hà sẽ sở hữu một phần cổ phần lớn hơn, tôi nghĩ chắc không ai phản đối đâu nhỉ?”
Hà Thanh Liên vội vàng từ chối: “Ông Lang, các vị, Hà Thanh Liên tôi có tài đức gì đâu, làm sao xứng đáng nhận được sự tin tưởng và giao phó như vậy?”
Lang Dụ Văn nói: “Chị cả Hà đừng khiêm tốn nữa. Hôm nay chị là người đầu tiên bỏ tiền ra, chỉ riêng điểm này đã đủ để chúng tôi tin tưởng và giao phó cho chị rồi!”
“Nếu tôi giao lại toàn bộ sòng bạc Hào Giang cho chị, với tính cách của chị cả, chắc chị cũng sẽ không nhận. Nhưng sòng bạc Hào Giang nếu không giao cho nhà họ Hà, thì giao cho ai? Tôi nghĩ đề nghị này là hợp lý nhất rồi. Chị cả Hà đừng từ chối nữa!”
Mọi người cũng rối rít khuyên nhủ.
Cuối cùng, Hà Thanh Liên cũng đồng ý.
Người phụ nữ mạnh mẽ này đã gắng gượng chống đỡ nhà họ Hà sau khi Vua sòng bạc qua đời, giờ đây khóe mắt bà ta đã hơi ươn ướt.
Lang Dụ Văn lập tức soạn thảo hợp đồng, chung tay thành lập quỹ mới, do nhà họ Hoắc ở Hương Giang, nhà họ Lý, nhà họ Quách, nhà họ Uông, nhà họ Tra ở Nam Dương, nhà họ Hà ở Hào Giang, Mã Sơn, và Lưu Khải Minh mỗi người sở hữu một phần cổ phần, tổng cộng là tám phần, còn hai phần còn lại thuộc về nhà họ Hà ở Hào Giang.
Phân chia cổ phần như vậy rất hợp lý.
Tuy nhiên, ngay lập tức có người lên tiếng nghi vấn: “Ông Lang, ông chia như vậy, tất cả cổ phần đều thuộc về chúng tôi, còn ông và cậu Lý thì không lấy phần nào, thế này khiến chúng tôi cảm thấy bất an trong lòng! Lợi ích lớn như vậy mà các ông không nhận, làm sao chúng tôi có mặt mũi nhận được?”
Lang Dụ Văn cười ha ha: "Hào Giang hay Las Vegas, đều không phải là thành phố nhỏ, ngoài sòng bạc ra, vẫn còn rất nhiều ngành nghề khác. Chúng tôi không tham gia vào sòng bạc và khu giải trí, nhưng chúng tôi có thể làm những ngành nghề khác mà."
Nói rồi, ông ta ra hiệu cho người lấy ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước.
"Đây, tôi có một bản hợp đồng hợp tác chiến lược, sau này các ông làm sòng bạc thì du lịch, khách sạn, bất động sản thương mại, tài chính xung quanh sòng bạc, tất cả sẽ thuộc về tập đoàn Kinh Lý."
Mọi người nhìn bản hợp đồng đã in sẵn trên giấy trắng mực đen, mới nhận ra rằng người này đã tính toán kỹ lưỡng hơn ai hết.
Trong lòng họ mặc dù thầm mắng lão cáo già này, nhưng không thể không bội phục, Lang Dụ Văn quả thật là một thiên tài.
“Ông Lang quả là đại tài!”
Hoắc Lôi là người đầu tiên ký tên.
Dưới sự dẫn đầu của ông ta, những người khác cũng lần lượt ký tên, một bản dự thảo hợp đồng liên quan đến 70% ngành công nghiệp cờ bạc toàn cầu đã được hoàn tất.
Lý Triệu Phong nói: "Chúng ta thế này có phải hơi giống cướp còn chưa xong đã vội chia của không? Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta thực ra chỉ mới lấy lại được các sòng bạc ở Hào Giang. Còn những nơi khác, đám Tây kia liệu có chịu công nhận ván cược hôm nay không?"
Lang Dụ Văn cười nói: "Công nhận hay không là chuyện của bọn họ, nhưng có lấy hay không là chuyện của chúng ta. Không thể vì bọn họ không công nhận mà chúng ta cũng không lấy."
“Tôi cảm thấy ông Lang có tố chất làm nhà ngoại giao đấy.” Hoắc Lôi nói.
Lang Dụ Văn đáp: “Ngoại giao có mạnh hay không, phải xem thực lực. Không có thực lực, dù nhà ngoại giao có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ có thể nói những lời nhạt nhẽo, không thể cứng rắn được. Vậy nên, mấu chốt không phải ở bộ ngoại giao, mà là ở quân ủy!”
Nói rồi, ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần và Mã Sơn.
Lý Dục Thần cười lớn: “Anh Mã Sơn, ông Lang sai bảo chúng ta kìa, phải đi đòi nợ rồi.”
Mã Sơn than vãn: “Quân đoàn đòi nợ? Đúng là giết gà mà dùng dao mổ trâu!”
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Lang Dụ Văn hỏi: “Hai vị chuẩn bị đi theo tuyến nào, tôi sẽ phái đội ngũ đi thu hồi tài sản.”
Lý Dục Thần nói: “Trước tiên đến Las Vegas, rồi đi Monten. Tôi cũng tiện đường ghé thăm Malika một chuyến.”
Những việc này cũng không phải đóng kín cửa lại bí mật bàn bạc, cũng không đuổi đám khách đang xem trong phòng VIP đi, tất cả đều được quyết định ngay trước mặt mọi người.
Như lời của Lang Dụ Văn nói, đây là một thời kỳ hoàng kim của thế giới người Hoa Hạ, là chuyện có thể tự hào.
Huống hồ hôm nay là thắng một cách đường đường chính chính, sau này đương nhiên cũng phải quang minh chính đại đòi lại khoản nợ đánh cược, chẳng cần phải lén lén lút lút.
Còn về việc người khác đã có chuẩn bị, Lý Dục Thần và Mã Sơn hoàn toàn không sợ.
Khi kế hoạch đã được ấn định, tất cả đều vui vẻ, bỗng một giọng nói vang lên:
“Cậu Lý, việc của các cậu xong rồi, vậy còn chuyện của chúng tôi, có phải cũng nên tính toán chút không?”
Bình luận facebook