• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (4 Viewers)

  • Chương 1236: Đối đầu

Ngay gần nhà thờ Tân Quang Minh, có một tòa Chỉ Nam Cung , là một đạo quán của Huyền Môn nổi tiếng tại Bắc Thị.

Mà ngay lúc này, bên trong Chỉ Nam Cung đã tiếp đón một vị khách quý – Diệu Âm chân nhân.

Diệu Âm chân nhân là cao đạo Thục Sơn, cùng với Diệu Nhãn đạo nhân và Diệu Pháp chân nhân tự xưng là “Tam Diệu”, hay còn gọi là Thục Sơn tam tiên, là trưởng lão của Thục Sơn, trăm năm trước đã vang danh khắp thiên hạ.

Huyền Môn của Hoa Hạ, đương nhiên sẽ xem Côn Luân là nơi gần Cửu Thiên nhất, coi Thiên Đô là tông môn của vạn tiên.

Ngoài Côn Luân và Thiên Đô ra, trong Huyền Môn còn có thêm mấy môn phái địa vị vô cùng cao, Thục Sơn chính là một trong số đó, bởi vậy rất được các đồng đạo tôn sùng.

Diệu Âm chân nhân đến Bắc Thị lần này, là bởi vì một vụ án năm xưa.

Vào giữa thế kỷ trước, một đệ tử của Thục Sơn đã mang một món chí bảo trong núi đi tới Loan Tỉnh. Do hoàn cảnh đặc biệt trong một thời kỳ đặc biệt nên hai nơi này vẫn chưa có đường thông giữa để đi lại, mãi cho đến cuối thế kỷ trước, Thục Sơn mới phái người đến truy tìm, đáng tiếc là khi đó, đệ tử kia đã thăng thiên, còn món pháp bảo đó thì chẳng biết đang lưu lạc ở nơi nào.

Cách đây không lâu, món pháp bảo này lại đột nhiên xuất hiện ở Bắc Thị, bị Chỉ Nam Cung thu giữ. Với uy danh của Thục Sơn, Chỉ Nam Cung nào dám giấu luôn món pháp bảo đó. Họ thông báo cho Thục Sơn, mời người đến xác nhận, nếu thật sự là đồ của Thục Sơn thì Chỉ Nam Cung sẵn sàng trả lại.

Thục Sơn vô cùng coi trọng, lập tức để trưởng lão Diệu Âm chân nhân đích thân đến.

Còn Diệu Âm chân nhân xuống núi, thật ra là có một việc riêng.

Ông ta vốn họ Khuất, là nhân sĩ người Tương Tây, có một hậu bối cùng tộc, tên là Khuất Hồng Hạc, từ bé đã thông minh nhanh nhẹn, Diệu Âm thấy ông ta có duyên với tiên nên đã chỉ điểm cho đôi chút, định quan sát vài năm rồi dẫn đến Thục Sơn.

Nhưng sau khi về núi, ông ta lại phải bế quan tu hành nên đã lùi việc này lại, đến khi xuất quan thì đã gần trăm năm trôi qua.

Khuất Hồng Hạc thật sự là một thiên tài, chỉ nhờ vào mấy đường cơ bản Diệu Âm chỉ điểm, ông ta đã tự mình lĩnh ngộ, vậy mà đã chạm đến ngưỡng Tiên Thiên.

Đáng tiếc, không có ai tiếp tục hướng dẫn, khi đối mặt với lôi kiếp, ông ta lại độ kiếp thất bại, suýt chết, may có Miệt Cơ của Dược Tiên Cốc cứu, lúc ấy mới giữ được mạng. Về sau ông ta ở rể tại làng Xà, cộng thêm được Miệt Cơ giúp đỡ, chuyển sang tu ma đạo, một lần nữa chạm đến Tiên Thiên.

Sau này Diệu Âm tìm được Khuất Hồng Hạc, biết ông ta đã chuyển sang tu ma đạo thì vô cùng tiếc nuối, nhưng phần nhân quả này lại do chính ông ta gieo xuống, vậy nên ông ta định sẽ phế bỏ tu vi của Khuất Hồng Hạc, rồi đưa về Thục Sơn.

Khi đó, Khuất Hồng Hạc đã cầu xin Diệu Âm tha cho mình, đảm bảo rằng mặc dù tu ma đạo nhưng không dám làm việc ác, vẫn luôn ở Dược Tiên Cốc giúp Dược Cơ chữa bệnh cứu người, còn nói rằng ở mình cũng đã có gia đình ở trần gian.

Ông ta còn nói với Diệu Âm, lúc còn ở Miến Bắc đã phát hiện ra tung tích của đèn Chúc Long Cửu Âm, đang nằm trong tay một vu tăng.

Rồi ông ta lại đồng ý với Diệu Âm, rằng sau khi tìm lại được đèn Chúc Long Cửu Âm, sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, sẽ lập tức chủ động trở về Thục Sơn, tùy mọi người xử lý.

Diệu Âm bế quan cả trăm năm, nào biết Miệt Cơ của Dược Tiên Cốc thật ra chính là giáo chủ của Ngũ Độc Giáo, còn tưởng rằng Khuất Hồng Hạc thật sự đã ở đây chữa bệnh cứu người, chẳng qua chỉ tu ma đạo mà thôi, nên đã nhẹ dạ tin lời ông ta.

Hơn nữa, đèn Chúc Long Cửu Âm đột nhiên xuất hiện ở trần thế, đến cả Diệu Âm cũng cảm thấy khiếp sợ. Đây là thần vật thượng cổ, không hề thua kém gì trấn sơn pháp bảo dưới Thục Sơn.

Dù cảnh giới có cao tới đâu, khi đối mặt với pháp bảo, ai cũng khó mà tránh được nảy sinh lòng tham. Diệu Âm lập tức có ý định muốn cùng Khuất Hồng Hạc đi tìm đèn Cửu Âm.

Nhưng Khuất Hồng Hạc sao chịu để Diệu Âm cầm món pháp bảo đó về, huống hồ nếu Diệu Âm đi cùng ông ta, chuyện ông ta ăn thịt người moi tim ở Miến Bắc sẽ bị bại lộ, thế nên đã một mực từ chối.

Đúng lúc này, Thục Sơn lại gọi Diệu Âm về gấp, vậy nên ông ta đành phải quay về Thục Sơn trước.

Đến khi ông ta xuống núi lần nữa, Khuất Hồng Hạc đã biến mất dạng.

Diệu Âm đi đến làng Xà ở Điền Nam tìm hiểu, lúc này mới biết mình đã bị Khuất Hồng Hạc lừa, Dược Tiên Cốc thực chất là cứ điểm của Ngũ Độc Giáo.

Ông ta lại đi đến Dược Tiên Cốc, nhưng nơi này đã sớm không còn một bóng người, chẳng còn thứ gì ở đấy nữa.

Dưới bùn đất chỉ còn lại một luồng ma khí đáng sợ, cả Dược Tiên Cốc cứ như bị loại ma khí này quét qua, chẳng còn chút sự sống nào ở đây cả.

Diệu Âm chân nhân đang ở Chỉ Nam Cung, được cung chủ đích thân tiếp đón nhiệt tình, đang cười cười nói nói, đột nhiên ông ta quay đầu, chỉ về một hướng hỏi: “Bên kia là nơi nào?”

“À, bên kia là một nhà thờ Tây Dương, tên là nhà thờ Tân Quang Minh. Có lẽ là đạo của người Tây Dương, khá khác so với người Trung thổ chúng ta, khí tức quấy nhiễu lẫn nhau. Thú thật là cũng hết cách, Bắc Thị này tấc đất tấc vàng, ai ai cũng ở sát nhau như thế cả.”

Diệu Âm chân nhân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày: “Đó không thể là đạo Tây Dương bình thường được, để tôi qua xem thử.”

Dứt lời, cả người ông ta nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã biết mất ngay giữa đại sảnh của Chỉ Nam Cung, chỉ để lại chút dư ảnh ở chỗ ông ta vừa ngồi, chốc sau cũng lập tức biến mất.

Mấy tu sĩ của Chỉ Nam Cung chứng kiến cảnh này đều há hốc mồm, ai cũng thầm nghĩ, tiên pháp rộng lớn, vẫn phải nhìn về phía đại lục mênh mông, một tỉnh nhỏ nhoi thế này, khó mà thành chính tông được.



Vạn Cẩm Sinh không thể hiểu nổi tại sao lúc này rồi mà Mã Sơn vẫn còn cười được, trong khi đó ông ta đã bị uy thế của kẻ mặc giáp đi đè đến mức không thở nổi.

Giáp bạc lấp lánh phát sáng, mà thanh kiếm lớn hình thánh giá kia lại càng chói mắt hơn.

Cả nhà thờ tràn ngập sát khí.

Mã Sơn đã từng nghe Lý Dục Thần nói, người phụ trách mỗi một đại khu của Thánh Quang Hội, cũng chính là đại giám mục, sẽ luôn có kỵ sĩ Thánh điện ở bên cạnh để bảo vệ.

Tên mặc áo giáp màu bạc kia có lẽ là một kỵ sĩ bình thường, còn những tên mặc giáp vàng đã từng giao chiến với Lý Dục Thần sẽ mạnh hơn.

Mã Sơn cảm thấy hơi hào hứng.

Ba năm qua, tu vi của anh ta đã tăng lên rất nhiều, nhưng chưa gặp được một đối thủ xứng tầm thật sự, vậy nên chính anh ta cũng không biết mình đã đạt đến trình độ nào.

Kể từ khi dung nạp đèn Chúc Long Cửu Âm vào người, con đường tu hành của anh ta đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác với người bình thường. Vậy nên anh ta không thể nào dùng hệ thống đan đạo của Huyền Môn để kiểm tra.

Theo như Lý Dục Thần nói, tu pháp của anh ta khá giống với đại yêu viễn cổ, khi ấy rất có thể cả Thiên Đạo cũng chưa hoàn thiện. Cho nên thiên kiếp anh ta gặp sợ là sẽ khác với thiên kiếp của những tu sĩ khác, không có cách nào để đoán trước được, càng không thể nào dùng độ kiếp để xác định cảnh giới của anh ta.

Mã Sơn nheo mắt lại, đối diện với ánh sáng chói lóa kia, ngẩng đầu lên nhìn về phía kỵ sĩ giáp bạc cao hơn mình cả một cái đầu.

Kỵ sĩ giương thanh kiếm trong tay lên, lưỡi kiếm lóng lánh, một luồng sáng chém từ trên đỉnh đầu xuống, tựa như cả bầu trời nứt rạn.

Mã Sơn không né tránh, mà chỉ giơ một cánh tay lên, cứ như muốn che đi thứ ánh sáng chói mắt ấy, mà cũng giống như muốn dùng tay đỡ đòn kiếm đó.

Cả Vạn Cẩm Sinh và Nguyễn Hướng Đông đều hô lên thành tiếng.

Lúc vừa mới xuất hiện, kỵ sĩ Thánh Điện kia một nhát kiếm chém xuống, mặt đất nứt ra sâu cả thước, hỏng cả một vườn hoa.

Người bằng xương bằng thịt, làm sao có thể đỡ được một kiếm kinh thiên này chứ!

Ngay cả gã kỵ sĩ Thánh Điện to con ở phía sau cũng nở một nụ cười khinh miệt, như muốn nói: Phàm nhân chẳng khác gì con kiến hôi, giờ thì chịu chết đi.

Một tiếng nổ rung cả trời đất vang lên.

Nghe như tiếng kim loại va mạnh vào nhau.

Thanh kiếm lớn chém vào tay Mã Sơn, vậy mà lại bị bật ngược lên.

Kỵ sĩ thoáng sững sờ, kinh ngạc nhìn cánh tay kì quái như đúc ra từ sắt của Mã Sơn.

Mà đúng lúc này, Mã Sơn vặn người, một cánh tay khác vươn ra phía trước, năm ngón tay như vuốt rồng, nhắm thẳng vào ngực của kỵ sĩ.

Đó chính là vị trí cứng nhất của cả bộ giáp.

Nhưng lớp giáp bảo vệ cứng cáp ấy, lại bị năm ngón tay trần của Mã Sơn xé toạc ra.

Kỵ sĩ cúi xuống nhìn phần ngực bị lõm sâu vào của mình, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, rồi cả người ngửa về sau, đổ ầm xuống đất.

Mã Sơn nhìn tay mình, cau mày lại.

Vừa rồi đưa tay vào lồng ngực tên kia, anh ta mới phát hiện ra gã chẳng qua chỉ có vẻ ngoài giống người thôi, thực chất bên trong đã bị phá hư từ lâu rồi.

Chẳng trách Lý Dục Thần từng nói, những kỵ sĩ Thánh Điện mà Thánh Quang đào tạo ra, thật ra chỉ là những cái xác không hồn biết đi mà thôi.

Nghe nói Trần Văn Học suýt chút nữa đã được trở thành kỵ sĩ. Nghĩ đến cái tên đeo kính gọng vàng thư sinh kia, nếu như biến thành một cái xác biết đi cứ hưo huơ thanh kiếm chữ thập to đùng thế kia, Mã Sơn không khỏi rợn cả tóc gáy.

“Hay lắm!” Vạn Cẩm Sinh và Nguyễn Hướng Đông ngẩn người trong chốc lát, sau đó đồng loạt tán thưởng.

Vạn Cẩm Sinh cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy cao thủ chân chính rốt cuộc là như thế nào, còn Nguyễn Hướng Đông còn bởi vì có quan hệ thân thiết với Mã Sơn mà cảm thấy tự hào vô cùng.

Ngay lúc ấy, trong hư không cách đó không xa, bóng dáng của Diệu Âm chân nhân hiện lên, ông ta khẽ gật đầu tán thưởng: “Không ngờ trần gian còn có những cao thủ như thế, dùng cơ thể của con người để tu luyện thành Thánh cổ pháp, hay! Rất hay!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom