• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (6 Viewers)

  • Chương 1218-1220

Chương 1218: Ngọn đèn Minh Hải

Lý Dục Thần đỡ lão quái Hồng Bào đứng dậy, nhìn ông ta từ đầu đến chân mấy lần, rồi cũng không nhắc đến thân phận yêu quái của ông ta nữa mà chỉ nói: “Sau này không hành lễ như thế đâu, tôi vừa nói chuyện với Ô Long chân nhân, rằng vạn vật đều bình đẳng, không phân chia trên dưới cao hèn, ông cũng đừng gọi tôi là Thánh chủ nữa.”

Hồng Bào sửng sốt, quay sang nhìn Ô Long chân nhân, ngạc nhiên hỏi: “Ô Long, Thánh chủ nói vậy là có ý gì? Cậu ấy không cần chúng ta nữa sao?”

Ô Long chân nhân bật cười: “Con khỉ ngốc này, Thánh… à cậu Lý đâu có nói là không cần chúng ta đâu, cậu ấy bảo từ nay về sau cứ làm người đàng hoàng đi, đừng có suốt ngày cổ quái như thế nữa.”

Lão quái Hồng Bào đưa tay ra sau sờ mông mình, rồi lại đưa lên gãi đầu: “Cổ quái á?”

Lý Dục Thần nghe thấy thế cũng phải bật cười.

Đột nhiên anh lại nhớ đến những lời Hồng Bào vừa nói, lập tức hỏi: “Vừa rồi ông nói phải đi cứu Minh Bộc, ý ông là sao?”

Hồng Bào vỗ đùi một cái: “Đúng đúng đúng! Mới mấy câu thôi mà đã lạc đề rồi, bây giờ đi cứu Minh Bộc đại nhân quan trọng hơn, Thánh chủ, chúng ta mau đi thôi!”

Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Đi đâu mà cứu?”

“Đương nhiên là ở biển Trầm Quang rồi!” Hồng Bào đáp: “Chân thân của Minh Bộc đại nhân đang bị giam ở biển Trầm Quang, cậu là Thánh chủ, giỏi như vậy, chắc chắn là có thể cứu được Minh Bộc đại nhân!”

Lý Dục Thần đột nhiên rất muốn bật cười, con khỉ này đúng là tính khí nôn nóng thật.

Chỉ là chuyện này lại khiến anh hoài nghi thêm mấy phần.

Anh biết chân thân của Minh Bộc đang ở biển Trầm Quang, nhưng không ngờ lại bị Minh Vương giam ở đó, xem ra Minh Bộc và Minh Vương không cùng một phe.

Ô Long chân nhân lên tiếng: “Hồng Bào, bỏ cái kiểu cứ có chuyện gì là lại tru tréo lên như thế đi, ông tưởng đi biển Trầm Quang cứu người mà dễ như vậy à? Bây giờ Thánh chủ đã về rồi, chúng ta chỉ cần tận tâm tận lực hỗ trợ cậu ấy, đây cũng chính là mục đích Minh Bộc đại nhân bồi dưỡng chúng ta, cậu đừng có bỏ gốc lấy ngọn như thế, phụ lòng kỳ vọng của Minh Bộc đại nhân!”

Lão quái Hồng Bào cười hì hì: “Đúng là tôi hơi vội thật, vội thật, he he he!”

Ô Long nói: “Được rồi được rồi, đừng ồn nữa, làm ảnh hưởng Thánh chủ thắp đèn.”

Ông ta nhắc, mọi người lúc này mới nhận ra trên bàn vẫn còn một chiếc đèn đen kịt.

Lý Dục Thần biết, trong lòng Ô Long vẫn còn chút hoài nghi về việc anh không thể thắp sáng ngọn đèn Minh Bộc để lại, chỉ khi nào ngọn đèn này sáng lên, thân phận của anh mới thật sự được chứng minh.

Hơn nữa, anh cũng rất muốn xem xem, ngọn đèn này sau khi thắp lên sẽ xuất hiện thứ gì, nếu là đồ Minh Bộc để lại cho anh thì không thể nào chỉ là một ngọn đèn bình thường được.

Lý Dục Thần đứng trước bàn, thần thái thoải mái hơn lúc trước rất nhiều, anh vươn một ngón tay ra, nơi đầu ngón tay bỗng dấy lên một ngọn lửa màu đen to bằng hạt đậu.

Ngọn lửa đen chạm đến bấc đèn, bấc đèn lập tức lóe sáng lên, tỏa ra một thứ ánh đen kỳ lạ.

Từ trong ánh sáng đen ấy, có một cái bóng đen bay lên, hóa thành hình người rồi lơ lửng giữa không trung.

Ô Long chân nhân và lão quái Hồng Bảo sợ đến biến sắc, không kìm được mà hô lên: “Minh Bộc đại nhân!”

Hai người vô thức muốn lao tới, nhưng rồi lại thấy Lý Dục Thần vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích thì khựng lại, chỉ là sự phấn khích trên khuôn mặt không thể giấu được.

Vậy mà cái bóng đen kia không hề đáp lại hai người họ, chỉ lẳng lặng lơ lửng trên không trung.

Lý Dục Thần cau mày. Cái bóng này khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện của một năm trước. Dù cho Minh Bộc có trung thành với anh đến mức nào thì trong ấn tượng của anh, cái bóng ấy vẫn luôn gắn với chết chóc. Tâm ma trong lòng anh quả thật đã có sẵn từ trước, nhưng chính cái bóng này mới là chất xúc tác dữ dội nhất.

Lý Dục Thần không ngờ lại có thể gặp được cái bóng đó ở đây.

Nhưng gần như ngay sau đó, anh lập tức nhận ra đây không phải là phân thân của Minh Bộc, mà chỉ là một mảnh tàn hồn, hoặc đúng hơn, là một phần ý thức của phân thân, phải dựa vào công dụng đặc biệt của ngọn đèn này mới không bị tiêu tan.

Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, anh vốn dĩ có rất nhiều chuyện muốn hỏi Minh Bộc, nhưng mảnh tàn hồn này lại chẳng thể trả lời anh, ý thức của tàn hồn chỉ có thể truyền tin một chiều, cũng chính là lời nhắn Minh Bộc để lại cho anh, tương đương với một đoạn hình ảnh và lời nhắn, nhưng không thể nào tương tác với Lý Dục Thần.

Trong thần thức của Lý Dục Thần, anh nghe thấy giọng của Minh Bộc:

“Ôi, cuối cùng cùng ra được rồi! Chủ nhân, là anh sao?”

“Đúng rồi, chắc chắn là anh rồi! Nếu không thì làm sao có thể thắp sáng ngọn đèn này chứ? Ngọn đèn Minh Hải này là vật năm đó anh cho tôi để tôi dẫn đường ở Minh Hải. Chắc anh quên rồi nhỉ?”

“Tôi để ngọn đèn này ở lại nhân gian, biết đâu có ngày đó anh phải dùng đến, một ngày nào đó, anh sẽ lại đến Minh Giới. Mang theo nó, nó có thể soi sáng cả con đường bên trong biển Trầm Quang cho anh.”

“Anh nhất định phải giết tên phản đồ Minh Vương đó! Gã đã phản bội anh, chiếm quyền ở dưới Minh Giới. Hơn nữa, có lẽ Thiên Đạo đã ngầm đồng ý nên gã mới có thể lên Minh Vương của Minh Giới.”

“Tôi đã điều tra suốt bao năm qua, thu được một số manh mối và bằng chứng, gã và Thiên Đô đã từng qua lại, mà Thiên Đô chính là đại diện của Thiên Đạo ở nhân gian.”

Nghe đến đấy, Lý Dục Thần kinh hãi.

Bản năng mách bảo anh không thể tin những chuyện này, nhưng mảnh tàn hồn kia của Minh Bộc dường như cũng không có lý do gì để lừa anh.

Hơn nữa, phần ý thức trong ngọn đèn này không phải chỉ vừa mới để lại mấy năm gần đây, mà là từ rất lâu rồi, khi đó có lẽ anh vẫn chưa trở thành đệ tử của Thiên Đô, thậm chí là có thể trước cả khi anh được sinh ra.

Nghĩ đến chuyện hai mươi năm trước Minh Vương từng lên núi, Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh ứa ra.

Trước đây anh từng đoán rằng, Minh Vương phân thân lên núi là vì muốn ngăn cản Thiên Đô phái người đi cứu nhà họ Lý.

Nhưng nghĩ lại, đường đường là chủ nhân của Minh Giới, nắm trong tay một cõi của thế gian, trên danh nghĩa có thể xem là nhân vật chống lại được cả Thiên đạo, hà cớ gì phải vì chuyện tồn vong của một gia tộc nhỏ nhoi nơi thủ đô mà ra mặt?

Năm đó vây hãm nhà họ Lý, cùng lắm cũng chỉ có Ngũ Sứ Ma Môn do Diệp Tiễn Lâm cầm đầu, cùng với mười môn phái lớn trong Huyền môn, so với Minh Vương thì kém hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.

Nếu chuyện của nhà họ Lý và mẹ anh thật sự khiến Minh Vương bận tâm đến thế, muốn tiêu diệt nhà họ Lý, vậy thì cần gì phải phân thân lên Thiên Đô, đến thẳng thủ đô luôn, chẳng lẽ lại không được?

Với pháp lực của Minh Vương, chỉ cần một chưởng thôi là cả nhà họ Lý đã tan xương nát thịt rồi!

Chỉ còn một cách duy nhất, chính là gã đến Thiên Đô là có mưu đồ khác.

Theo như Minh Bộc nói, rất có khả năng Minh Vương không phải cố ý đi gây sự, mà là muốn đến gặp ai đó.

Nhưng nếu vậy, thì tại sao sau đó phân thân kia lại bị Nhị sư huynh chém tan?

Lý Dục Thần càng nghĩ càng thấy không ổn, có quá nhiều điểm đáng ngờ ở đây.

Trong khi những suy nghĩ của anh đang không ngừng xoay chuyển, tàn hồn của Minh Bộc vẫn tiếp tục nói:

“Chủ nhân, tôi biết anh vừa mới trở về, chắc hẳn cũng đang chật vật lắm, Thiên đạo không chấp nhận anh, Minh Giới thì phản bội anh, tôi đây lại không thể giúp gì, ngoài ngọn đèn Minh Hải này, tôi chỉ có thể bồi dưỡng vài người trung thành tin cậy được, san sẻ chút việc vặt với anh.”

“Ô Long thành cẩn trọng kiên trì, có chuyện gì có thể giao cho ông ta xử lý. Hồng Bào là một con khỉ tính tình nóng này hấp tấp, việc lớn đừng giao cho mình ông ta, nhưng ông ta là người trọng nghĩa khí, biết giữ chữ tín, khi cần có thể làm tử sĩ, để cho ông ta xông lên tiên phong.”

“Ở Thục Sơn có một đại yêu thượng cổ, tên là Bán Thiên Yêu, không biết là thứ gì hóa thành, về sau đã bị lão tổ Thục Sơn giết chết, móc yêu đan luyện thành thân thể. Tôi đã cứu hồn phách của nó ra, gửi nuôi trên người một con dơi ở Thục Sơn, hiện giờ chắc cũng đã lớn hơn rồi, có thể dùng được.”

“Ngoài ra còn có quỷ vương Phong Đô - La Thế Hào, từng là tri kỷ của đường chủ Hắc Thủy Đường Ma giáo, tôi và hắn có gặp nhau mấy lần. La Thế Hào hiện giờ đang bị trấn áp ở Sinh Hãm Ngục ở núi Ngũ Đài, nếu chủ nhân cứu được hắn ra, có thể nắm giữ một trăm nghìn quỷ tu Phong Đô trong tay, sau này tiến vào Minh Giới sẽ trở thành cả một đội quân.”

“Nhưng núi Ngũ Đài đang có Đại Phật trấn giữ, không thể coi thường, Thiên Phật Câu nơi Hắc Thủy Quỷ Vương chôn xác năm đó cũng là bút tích của núi Ngũ Đài kia.”

“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho anh. Tôi tự biết mình tội nghiệt đầy mình, không đáng để anh tha thứ, anh cũng không cần tới đây cứu tôi. Tôi bị Minh Vương giam ở nơi tối tăm nhất, nhưng cũng là nơi rực rỡ nhất biển Trầm Quang, tích tụ ánh sáng, phần âm xâm nhập, chân thân đã mục rữa không thể chịu nổi từ lâu rồi…”

Nói đến đây, bóng dáng Minh Bộc dần nhạt đi.

Lý Dục Thần ngẩn ngơ đứng đó, một hồi lâu sau, anh đưa tay lên, ngọn đèn Minh Hải rơi vào lòng bàn tay anh.

Anh khẽ thổi tắt ngọn lửa màu đen kia, cả căn phòng lập tức sáng lại.

Nhưng trong lòng anh, vẫn còn một ngọn lửa đen vẫn đang âm ỉ cháy…
Chương 1219: Cứ quan sát trước

Ánh đèn Minh Hải và tàn hồn Minh Bộc xuất hiện như một bước xác thực thân phận của Lý Dục Thần, mặc dù mấy người Ô Long chân nhân cũng không nghe được Minh Bộc nói gì, bởi vì nó được truyền từ tàn hồn, chỉ có Lý Dục Thần có thể hiểu.

Nhưng Ô Long chân nhân cũng không nghi ngờ thân phận của Lý Dục Thần nữa.

Sau đó, ông ta dẫn Lý Dục Thần đi thăm vườn trà mà bọn họ kinh doanh.

Vườn trà tên là vườn trà Thanh Nham, Từ Thanh là ông chủ trên danh nghĩa, Ô Long chân nhân chính là thầy làm trà mà hắn “mời” về, còn Hồng Bào thì rất ít lộ mặt trước người khác, thường núp ở phía sau núi, vẫn làm công việc cũ, phụ trách hái trà dại ở vách đá.

Vườn trà rất lớn, có nơi trồng chè, nhà máy chè, là một công ty có kích thước không nhỏ, phía dưới có mấy loại trà, lượng tiêu thụ lá trà cũng không tệ, nhất là trà đắt tiền, rất được giới thượng lưu thích.

Ô Long chân nhân nói cho Lý Dục Thần biết mấy trăm năm qua, dựa vào lá trà mà ông ta đã tích lũy được khối tài sản không nhỏ.

Ngay ở bên cạnh căn phòng đặt đèn Minh Hải, ông ta có một kho chứa tài sản bí mật, Lý Dục Thần đi theo ông ta đi xem, bên trong có vàng bạc châu báu chất đống.

"Thánh chủ... à không, cậu Lý..." Ô Long chân nhân chỉ vào đống tài sản nói: "Những thứ này đều là của cậu. Không chỉ những thứ này, bao gồm nhà máy trà trước mắt cùng tất cả sản nghiệp, cũng đều là của cậu."

Lý Dục Thần lại nhíu mày.

Ô Long chân nhân sợ đối phương hiểu sai ý, hơi lúng túng nói: "Tôi biết cậu có nhiều của cải, thành tích một năm qua giống như sự tích vậy. Chút tài sản nhỏ này của tôi khiến cậu chê cười rồi. Đây chính là một chút tâm ý của tôi, mong cậu không chê."

Lý Dục Thần hơi sững sờ, khoát tay cười nói: "Sao tôi có thể chê được, ông kinh doanh vườn trà mấy trăm năm, lại phải che giấu thân phận, tích lũy đến bây giờ thì đã rất vất vả. Huống chi mỗi người đều có sở trường riêng, trà đạo cũng vậy, trên đời cũng không có mấy người dám nói mình hiểu biết hơn ông."

"Vậy tại sao cậu lại..." Ô Long chân nhân không hiểu nhìn Lý Dục Thần.

"Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ, những thứ này đều là vật ngoài thân, rốt cuộc thì những thứ này có ích gì với chúng ta?"

Lý Dục Thần đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trời.

"Trước đây tôi cũng cảm thấy, tích lũy tài sản là chuyện quan trọng. Dù là người tu hành, sáu căn thanh tịnh, không nhiễm bụi trần thì vẫn phải chú ý đến tài sản. Những thứ tài sản này như có sẵn từ khi thế giới hình thành, xã hội thành lập."

"Sau đó tôi suy nghĩ rõ ràng, tất cả những thứ này không phải Thiên Đạo sao? Thiên Đạo không phải sự sống cái chết, giàu nghèo hay sao? Tôi muốn đi ngược lại với Thiên Đạo, nhưng lại dùng tài sản của Thiên Đạo, ông cảm thấy hợp lý không?"

Ô Long chân nhân ngẩn người tại đó, không biết nên trả lời như thế nào.

Giống như ông ta đã hiểu, nhưng cũng lại hoàn toàn không hiểu.

Qua thật lâu, ông ta mới nói: "Nếu cậu cảm thấy những thứ này vô dụng, vậy chúng tôi cũng không cần. Tôi cũng cảm thấy làm những chuyện này quá mệt mỏi, bỏ đi cũng không tiếc, như vậy cũng có thể tự do tự tại."

Lý Dục Thần cười mỉm: "Cũng không cần phải bỏ ngay, chẳng qua là tôi hy vọng ông biết một đạo lý. Ông có thể vứt bỏ tất cả những thứ này, để đạt được sự tự do của mình bất cứ lúc nào, nhưng người trên thế giới này thì sao? Bọn họ có thể vứt bỏ không?"

Ô Long chân nhân lắc đầu một cái.

"Tôi sống mấy trăm tuổi, trừ làm trà ở núi Vũ Di thì đã làm rất nhiều nghề khác, cũng coi như từng gặp vô số người. Nhưng tôi chưa từng thấy ai có thể thật sự buông bỏ danh lợi, không phải là không muốn, mà là không thể. Trên đời, con người đều bị những sợi dây vô hình buộc chặt, cho dù có là vua hay người dân bình thường thì cũng không thể tránh thoát được sợi dây đó."

"Vậy ông cảm thấy, sợi dây đó là cái gì?"

"Số mạng."

"Số mạng đến từ đâu?”

Ô Long chân nhân ngẩng đầu nhìn một cái, ngón tay chỉ trời: "Tới từ trời."

Lý Dục Thần gật đầu nói: "Không sai, đây chính là quy tắc Thiên Đạo. Lấy số mạng làm gông xiềng, lấy tài sản làm công cụ, lấy sự sống làm lòng tham, lấy cái chết làm sự sợ hãi, đây là những thủ đoạn buộc chặt mỗi một người."

"Tôi biết." Ô Long chân nhân chợt nói: "Minh Bộc đại nhân từng nói, thánh chủ trở về, long trời lở đất. Bây giờ tôi đã hiểu ý “long trời lở đất” là gì rồi."

"Ông là người của Minh Bộc cho nên tôi mới nói những chuyện này với ông. Có vài thứ, chỉ cần trong lòng ông biết là được." Lý Dục Thần nhìn ông ta nói: "Con đường này vô cùng gian nan, dựa vào sức mạnh bây giờ của chúng ta thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Ông hoàn toàn có thể không tham gia, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, cứ bán trà của ông. Con đường lớn chẳng phân biệt được cao thấp, làm tốt việc của mình cũng là một con đường lớn."

"Không, thánh chủ!" Ô Long chân nhân không để cho cậu Lý nói nốt mà đã lớn tiếng kêu lên hai chữ “thánh chủ': "Tôi nhận ơn của Minh Bộc đại nhân, hôm nay lại thấy con đường lớn, tôi nguyện đi theo thánh chủ, không bao giờ rời bỏ!"

Lý Dục Thần cười nói: "Cũng không cần thề như vậy, trong lòng có là được, chúng ta không lập tông phái nào cả. Không nên trông cậy vào việc dùng vận để vượt qua số mệnh. Những người tu hành ngày xưa từng nói 'Mạng tôi do tôi không do trời', thật ra thì 'Mạng do trời tạo', ông thừa nhận số mạng thì chẳng khác nào thừa nhận trời. Chính vì nguyên nhân này nên Thiên Đạo mới bất bại."

"Nếu muốn phá quy tắc Thiên Đạo, muốn chinh phục số mạng thì phải bỏ qua số mạng. Không phải mạng tôi do tôi không do trời, mà là tôi vốn không có mạng, trời có thể làm được gì!"

Nét mặt Ô Long thật sự khiếp sợ, lẩm bẩm nhớ tới: "Tôi vốn không có mạng, trời làm được gì..."

Ngay cả khi Lý Dục Thần đã đi xa mà ông ta cũng không biết.

...

Đúng như Lý Dục Thần nói, một người giác ngộ có thể tùy tiện bỏ qua tất cả, bao gồm tài sản, danh tiếng, địa vị...

Nhưng bạn không thể nào thoát khỏi số mệnh.

Và vô số chúng sinh không tu luyện đã luân hồi mà không hề hay biết.

Cho nên cuộc sống vẫn còn tiếp tục, mọi người vẫn bận rộn như cũ.

Lý Dục Thần trở lại Hòa Thành, bảo Lang Dụ Văn phái người đến gặp Từ Thanh, còn về chuyện sau này đầu tư hay là hợp nhất, anh cũng không quan tâm, chẳng qua là thông qua cách làm như vậy để tạo ra một con đường giúp anh và Ô Long chân nhân thường xuyên gặp nhau.

Còn về những người Minh Bộc giao cho anh, Lý Dục Thần vẫn chưa nghĩ ra phải dùng làm sao.

Mấy người ở núi Vũ Di cũng khá tốt, trừ Hồng Bào là một con khỉ thành tinh ra thì Ô Long và Từ Thanh đều là người, đều có thân phận người bình thường.

Nhưng Bán Thiên Yêu ở Thục Sơn và quỷ vương Phong Đô - La Thế Hào đang bị trấn áp ở Sinh Hãm Ngục trong núi Ngũ Đài thì hơi phiền phức.

Minh Bộc nói như vậy, nếu Lý Dục Thần chẳng ngó ngàng gì tới thì cũng không được.

Nhưng nếu đi cứu thì cũng chẳng dễ gì.

Hai nơi này cũng rất đặc biệt, một người ở trung tâm Phật giáo, có rất nhiều cao tăng lỗi lạc từng thế hệ, Minh Bộc nói còn có Phật lớn trấn giữ.

Một nơi khác là ở Huyền Môn, là nơi các tiên nhân phái Thục Sơn tụ tập, địa vị của Huyền Môn chỉ thấp hơn Thiên Đô một chút, khi đụng phải tiền bối ở Thục Sơn thì ngay cả đệ tử Thiên Đô cũng phải nhường ba phần.

Nhưng Minh Bộc cố ý nhắc tới, chắc chắn là hai người này có điểm hơn người.

Anh định làm xong chuyện trong tay thì đến hai nơi đó một chuyến, quan sát tình hình rồi quyết định.

Lúc này, Lý A Tứ ở thủ đô đột nhiên gọi điện thoại tới, nói anh ta nhận được tin nhắn ngắn của Vương Ốc gửi đến, Nguyệt Tiên Tử đã trở về núi.
Chương 1220: Đến Vương Ốc

Lý Dục Thần thiếu chút nữa đã quên mất, lúc đến gặp Nguyệt Tiên Lăng ở Vương Ốc, anh đã để lại số điện thoại của Lý A Tứ. Không ngờ lâu như vậy mà người ta còn nhớ, còn gửi tin tới thật.

Mà lại rất trùng hợp, Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành cũng nhận được thư mời mà Vương Ốc gửi, nói rằng chưởng môn hiện tại là Mộ Vân tiên tử nghe được lời anh giảng đạo nên muốn mời anh đến bàn luận.

Hai chuyện này đồng thời xảy ra, anh luôn cảm thấy quá mức trùng hợp.

Hết lần này tới lần khác, vào lúc Nguyệt Tiên Lăng trở lại, chưởng môn Vương Ốc gửi thư mời luận đạo đến. Có thể thấy được người muốn gặp anh không phải Mộ Vân tiên tử, mà là Nguyệt Tiên Lăng.

Lúc Lý Dục Thần đến Vương Ốc, trên núi Vương Ốc mới vừa có một trận mưa, không khí vô cùng trong lành. Một chiếc cầu vồng bước ngang qua núi, nhìn từ không trung thì giống như cây cầu của tiên nhân, thần hạc trở về.

Thời tiết mùa này rất lạnh, du khách cũng ít cho nên thanh tịnh hơn lần trước rất nhiều.

Người tiếp đãi anh là nữ tu lần trước, cũng chính là người gửi thư cho Lý A Tứ.

Khi Lý Dục Thần tự giới thiệu xong, nữ tu hơi kinh ngạc: "Ồ, không phải anh tên là Lý A Tứ sao?"

Lý Dục Thần cười nói: "Số điện thoại mà tôi để lại là của Lý A Tứ, tôi tên là Lý Dục Thần, là người mà Mộ Vân tiên tử mời tới."

"Hóa ra anh chính là cậu Lý nổi tiếng khắp thủ đô! Tôi tên là Quỳnh Hoa."

"Hóa ra là Quỳnh Hoa tiên tử!"

Quỳnh Hoa nhìn Lý Dục Thần mấy lần, thản nhiên cười: "Tôi là đệ tử đời thứ ba, thuộc hệ hoa. Chỉ có hệ vân đời thứ hai mới được gọi là tiên tử!"

Lý Dục Thần luôn cảm thấy ánh mắt Quỳnh Hoa nhìn anh hơi kỳ quái, nhưng giống như không có ác ý.

"À, hóa ra là xếp thế hệ như thế, như vậy phía trên hệ vân là hệ nguyệt à?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, nhưng hệ nguyệt đã rất già, bây giờ chỉ còn lại Nguyệt Tiên Tử."

Quỳnh Hoa vừa nói, chợt "a" một tiếng rồi bụm miệng: "Đáng chết! Đáng chết! Sao tôi có thể nói Nguyệt Tiên Tử già chứ!"

"Nguyệt Tiên Tử rất đáng sợ sao?"

"Cũng không phải, nhưng nói tiền bối già thì cũng không tôn trọng lắm. Huống chi Nguyệt Tiên Tử còn là đại mỹ nhân!" Lúc nói đến ba chứ đại mỹ nhân, Quỳnh Hoa nhìn chằm chằm Lý Dục Thần trong một các chớp mắt: "Anh đã gặp Nguyệt Tiên Tử chưa?"

Lý Dục Thần lắc đầu một cái.

“Ồ, không phải lần trước anh đã đến gặp rồi sao? Tôi còn tưởng anh đã gặp rồi!" Quỳnh Hoa nói: "Đàn ông chỉ cần nhìn Nguyệt Tiên Tử một cái là không thể quên được. Năm đó Nguyệt Tiên Tử làm chưởng môn, cửa núi Vương Ốc suýt bị các tu sĩ trong thiên hạ làm hỏng!"

Lý Dục Thần tin tưởng lời Quỳnh Hoa nói là sự thật, nhưng vừa nghĩ tới lời Cung Nhân Lạc nói, Nguyệt Tiên Lăng chính là Diệp Tiễn Lâm, bản thể là một người đàn ông thì anh lại thấy buồn nôn.

Nhưng Quỳnh Hoa lại không ngừng lảm nhảm nói đến Nguyệt Tiên Lăng, cả đường đi vẫn luôn nói Nguyệt Tiên Tử xinh đẹp như thế nào, còn không ngừng nhìn sắc mặt Lý Dục Thần, giống như đang cố ý làm anh chán ghét.

"Cô nói một chút về chưởng môn Mộ Vân tiên tử đi." Lý Dục Thần chỉ có thể đổi chủ đề.

"Mộ Vân tiên tử cũng là một người đẹp!"

Quỳnh Hoa như chỉ biết dùng từ đẹp và không đẹp để miêu tả người khác, khiến cho Lý Dục Thần thiếu chút nữa nghĩ rằng mình đi tới tụ điểm giải trí buôn chuyện.

Tóm lại, ở trong miệng Quỳnh Hoa, phái Vương Ốc không có ai không đẹp.

"Cô cũng là một người đẹp." Lý Dục Thần nói.

"Thật sao?" Quỳnh Hoa không né tránh, hào phóng nhìn anh: "Cám ơn lời khen của anh! Anh cũng rất tuấn tú!"

Lý Dục Thần nhất thời im lặng, bây giờ cũng không biết nên tiếp tục trò chuyện như thế nào, chỉ có thể ngậm miệng, trầm mặc đi theo Quỳnh Hoa.

Bởi vì cả Vương Ốc đều là nữ tu cho nên chuyện tiếp đón tu sĩ nam rất phức tạp, nhưng Lý Dục Thần là người được chưởng môn mời cho nên tránh được rất nhiều phiền toái, Quỳnh Hoa đưa anh đến phòng tiếp khách của Vương Ốc.

Ở nơi đó, anh gặp được chưởng môn hiện tại của Vương Ốc - Mộ Vân tiên tử.

Mộ Vân tiên tử thật sự rất đẹp, ngồi ở chính giữa đám mây, trên dưới cả người đều có cảm giác tiên khí.

"Cậu chính là Lý Dục Thần à?" Mộ Vân tiên tử nhìn anh, khóe miệng hơi cong lên, giống như hiếu kỳ, lại có chút hài hước.

"Đúng vậy."

Lý Dục Thần đứng ở nơi đó, rất đúng mực.

Vương Ốc cũng không mời anh ngồi, thậm chí trong toàn bộ trong phòng tiếp khách trừ Mộ Vân tiên tử ngồi trên đám mây thật cao thì cũng không còn chỗ ngồi nào khác.

Không cho chỗ ngồi, còn phải ngẩng đầu ngẩng mặt, đây rõ ràng là có ý thể hiện quyền lực.

Nhưng Lý Dục Thần lại hồn nhiên không thèm để ý, mặt mỉm cười, thoải mái tựa như đang đứng ở trong sân nhà mình.

"Ừ, quả nhiên có chút phong độ." Mộ Vân tiên tử gật đầu một cái, nhẹ nhàng khoát tay, giữa không trung hiện ra một chiếc bồ đoàn làm bằng mây: "Lý cậu, mời ngồi."

Chỗ ngồi này thấp hơn đám mây Mộ Vân tiên tử ngồi một chút, nhưng Mộ Vân tiên tử là chủ nhân, lại là chưởng môn của phái hàng đầu, cho nên để khách ngồi ở vị trí như vậy đã là không tồi.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng ngồi xuống, mặt đối mặt với Mộ Vân tiên tử.

"Nghe nói cậu truyền đạo ở Ngô Đồng Cư, còn có người nói cậu truyền đạo lật đổ Thiên Đạo, để ai trong chúng sinh cũng có thể đắc đạo, thậm chí có người còn gọi cậu là thánh nhân?"

Tiếng nói của Mộ Vân tiên tử thong thả mà mờ ảo, rõ ràng là ở ngay trước mặt, nhưng lại giống như ở rất xa.

Lý Dục Thần cười nói: "Tôi chỉ là một người tu hành, truyền lại những gì mình hiểu cho chúng sinh. Còn về thánh nhân thì cũng chỉ là lời nói đùa của mọi người, không đáng nhắc tới. Huống chi, đạo mà tôi theo là trên đời không có thánh nhân. Đạo ở trong người, ở đây không có thánh nhân. Như người xưa đã từng nói, chừng nào còn thánh nhân thì vẫn sẽ còn trộm cắp."

"Nói như vậy, lật đổ Thiên Đạo là sự thật?"

"Chưa nói tới lật đổ, chẳng qua là tôi sửa đạo của chính mình, không để trời chi phối mà thôi."

Sắc mặt của Mộ Vân tiên tử khẽ thay đổi: "Không chịu trời chi phối... Cậu vẫn luôn nói mình không phải thánh nhân, không phải vận mệnh, còn nói trên đời không có thánh, trong vài câu nói vẫn luôn nhắc đến trời, nhưng lại coi thường trời, cậu không cảm thấy mâu thuẫn sao? Tất cả con người ở dưới Thiên Đạo, thứ chúng ta nhìn thấy chính là sắc trời, chúng ta sống giữa đất trời, sử dụng đồ mà trời tạo ra. Tất cả chúng ta đều do trời sinh ra và nuôi dưỡng, sao có thể không để trời chi phối? Cậu làm trái ý trời như vậy, đúng là giống người con bất hiếu, nếu bố cậu biết thì ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?"

Lý Dục Thần không ngờ Mộ Vân tiên tử sẽ lấy cả bố của mình ra để dùng lý luận đạo đức.

Anh khẽ mỉm cười, nói: "Trời sinh vạn vật, hay là vạn vật sinh trời? Vạn vật là thật, trời là giả. Lấy hư nuôi thực, thì thực không tồn tại. Lấy thực nuôi hư, thì hư có thể tồn tại. Chúng ta đều được sinh ra từ tự nhiên, sao có thể nói là trời sinh?"

Anh dừng một chút, thấy Mộ Vân tiên tử không phản bác thì tiếp tục nói: "Trời vốn là hư vô, dùng đạo để lập thân, trộm đạo mà tự cho mình là đúng, lấy trời làm đạo là kẻ gian trá. Mọi thứ đều được sinh ra tự nhiên, không phải do trời, mà ngược lại, mọi thứ mới là thứ nuôi trời, mà không phải do trời nuôi mọi thứ."

"Trời không thể nhận ra, có mọi vật mới có trời, mọi vật nuôi trời, đó là kết quả tự nhiên, sao có thể lấy chuyện cha con ra để lý luận? Cha con đều là sự tồn tại thật sự, cũng không phải là một người cha hư vô sinh ra một người con tồn tại. Chẳng qua là thân phận cha con khác nhau, nhưng đều là thực thể bình đẳng, cũng không có tôn ti giàu nghèo. Mà trời đứng ra thay cho đạo, lấy tên là Thiên Đạo để quyết định quỹ đạo của mọi vật, hạn chế sự tự do của mọi người. Trong lòng tiên tử có Thiên Đạo thì sẽ đánh mất chính mình, cũng không còn nhìn thấy bộ mặt thật của đạo nữa."

Mặt Mộ Vân tiên tử lộ vẻ kinh ngạc: "Quả nhiên là cậu có chút đạo hạnh, nhưng dưới quy tắc Thiên Đạo, tất cả mọi người ở trong đó, có ai từng thấy Thiên Đạo có dáng vẻ như thế nào chứ? Cậu nói trời vốn là thứ hư vô, nhưng bỏ trời đi thì chẳng phải sẽ hư vô hơn sao? Đây là cậu đang tự tạo mục tiêu theo ý chí của bản thân."

Lý Dục Thần định tiếp tục nói thì chợt thấy Mộ Vân tiên tử khoát tay ngăn cản:

"Được rồi, tôi đã lĩnh giáo được đạo mà cậu nói. Không thể nói mà không làm, vậy cậu hãy cho tôi lĩnh giáo chút đạo của cậu đi. Nghe nói cậu bị sư môn phong ấn Tiên Thiên, tôi cũng không thấy được Thần Quang của cậu, không phải đây là trò bịp bợm chứ?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom