• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Bóng trăng nghiêng trời hạ

  • kỳ 5

Lời của mẹ tôi còn chưa dứt đã ngưng bặt,bà trợn to đôi mắt kinh ngạc,lắp bắp:

-2...2 con...đang....

Nguyệt lập tức tỉnh lại,nhảy vụt xuống khỏi người tôi,luống cuống:

-cháu...cháu không cố ý,cháu xin lỗi,cháu xin lỗi ạ!

Mẹ tôi nghiêm mặt,hỏi một cách trầm trọng. Như thể đây không phải là hỏi chuyện mà là lâyw khẩu cung vậy:

-cháu sinh tháng mấy?

Thấy câu hỏi không có nửa điểm liên quan,sự khó hiểu bắt đầu chiếm chỗ trong suy nghĩ của cô,khiến cô bớt phần lo lắng:

-dạ...tháng 1 ạ...

Nét mặt mẹ tôi dãn ra nhanh chóng với tốc độ có thể thấ bằng mắt thường,bà cười tươi,giả vờ:

-mẹ đi nhầm phòng,các con làm gì thì cứ làm tiếp đi,mẹ xuống nhà trước nhé!

Nói rồi bà đóng sầm cửa lại,mỉm cười bỏ đi

Tôi vẫn ngây người ở đó

Sống lại 1 đời tôi chưa thấy sự trùng hợp nào ảo diệu đến thế này,nhất thời có chút không phản ứng kịp

Nguyệt bên kia thì đương nhiên là nhanh nhẹn hơn tên đầu gỗ là tôi,mặt đỏ gay như tô son,ngồi chết trân

Mãi đến khi tôi cũng phản ứng,ngượng ngùng ngồi dậy,cô mới cất tiếng:

-xin lỗi....

Tôi vốn đang có chút ngại ngùng cũng phải cạn lời

Tình hình là nếu tôi bán cô ấy đi,khả năng cô ấy cũng sẽ ngồi đếm tiền giúp tôi

Tôi rướn người qua,đặt tay lên vai cô ấy,hướng đôi mắt đẹp về phía mình,nhìn thẳng vào con ngươi còn đang chứa đầy bối rối đó:

-nhìn tớ này

Cô đã căng thẳng lại càng bấn loạn,nhưng đôi mắt tôi khiến cô ấy phần nào bình tĩnh,miễn cưỡng hé miệng

-được...được thôi...

-cậu đã hứa sẽ không xin lỗi tùy tiện mà,cậu không có lỗi gì cả

Tôi nở nụ cười từ sâu nhất trong tâm hồn,nghiêm nghị nói đùa:

-nếu cậu ngã thêm mấy lần nữa tớ cũng không phiền đâu!

Có vẻ là đã nhìn thấy điều gì đó ở tôi

Cô nở nụ cười,nụ cười tôi chưa từng thấy

Mẹ cô chưa từng phát hiện

Lịch sử chưa từng ghi nhận

Một nụ cười rạng rỡ,có mi lực bình yên như ánh trăng trong màn đêm đen vời vợi

Trong hai đời tôi đã sống,đang sống và sẽ sống,nếu nói rực thắm như vầng dương là lá cờ của đảng,nhu mì như bóng nguyệt chính là bản thân em

Nếu có một chiếc máy ảnh,chắc chắn tôi đã chụp lại rửa ra rồi ép nhựa,đóng khung treo trong nhà rồi

Thấy cô vui vẻ như vậy,tôi nhanh chóng chớp lấy thời cơ hỏi nhỏ:

-Mai cậu rảnh không?

Cô trả lời với vẻ áy náy,:

-khô...không,tớ...có việc...phải làm...

Tôi hụt hẫng một phen,xị mặt hỏi:

-việc gì thế?

-dạy kèm cho cậu

Tôi ngớ người,hóa ra còn có thể thế này à,đúng là kiểu cách tư duy của cô khá kì lạ đấy

Tôi cốc nhẹ lên đầu cô,nói bằng một cái giọng khó có thể gọi là mắng:

-cậu ngốc thật,chẳng phải tớ cho cậu nghỉ là được sao?

Cô ấy có vẻ lo lắng,hỏi nhỏ:

-vậy có phải cậu sẽ thiệt không?

Tôi nhún vai,vẻ khinh khỉnh dù tôi không định làm thế:

-ai nói cho cậu nghỉ ở nhà,đi chỗ này với tớ!

Cô cảm thấy đề nghị này hình như cũng khá hợp lí liền đồng ý với tôi

Tiễn cô về,trong lòng tôi vẫn bồi hồi cảm giác khi kề bên gương mặt đỏ bừng ấm áp ấy,tràn ngập niềm vui trong bối rối ít khi cảm thấy,lại khiến hôm nay trở thành một ngày đặc biệt

Dù chưa biết nơi tôi muốn đến đầu cua tai nheo ra làm sao,ở đâu,thế nào,vẫn có một cảm giác mạnh mẽ,thôi thúc cô nhất đinh phải…

Ăn diện

Đối với đủ các cô gái bình thường trên quả đất bao la này,ăn diện là điều rất bình thường

Đến năm tôi 22 tuổi,phàn nàn với mẹ về chuyện ăn diện tốn kém của đám con gái,mẹ tôi cười nói “phụ nữ nó vậy”

ấy vậy mà cô lại chẳng mấy khi chung đụng đến hành động kiểu này,chắc vì từ nhỏ đã không có ai chú ý đến cô,khiến cô không mong muốn được ai chú ý

Như vậy,cô có thể yên tâm làm cái bóng mờ lướt qua cuộc đời của bất kì ai

Điều này được tự tôi xác nhận là đúng,vì ngay cả tôi,nếu không tái sinh cũng sẽ không chú ý đến sự tồn tại của cô nàng này

Nguyệt chần chừ trước cái tủ chẳng lấy làm to lớn gì,ánh mắt đưa qua lại giữa những bộ quần áo nếu không cũ sờn cũng là vá víu trong tủ

Cuối cùng chọn một chiếc váy bình thường nhất,miễn cưỡng coi là váy cho người mặc,cô gấp gọn gàng để qua một bên giường,chạy đến bên người mẹ của mình

Đúng như tưởng tượng của chín mươi chín phần trămmọi người khi nhắc đến một người mẹ đơn thân,mẹ Nguyệt là một người phụ nữ gầy gò,dẫu chiều cao không tệ và da dẻ vẫn còn chút sắc hồng,ít nhất chứng minh bà là người sống

Thấy con gái lại gần,bà biết ngay cô định làm gì,đành phải tiên hạ thủ vi cường

Bà quay về phía cô,gượng cười bằng đôi môi nhợt nhạt,tiếng nói xen lẫn hơi thở có chút nặng nề:

-con ra ngoài trước đi,mẹ nấu xong cơm sẽ gọi con

Cô lại tỏ ra không vui lắm,cô bước lại,nói với bà:

-mẹ cứ đi vào nghỉ đi chứ ạ,để con nấu được rồi

Nói rồi,cô đẩy bà vào phòng khách,cũng không quá gượng ép,chỉ là mẹ cô không nỡ làm con gái “riệu” của mình buồn,đành phải ngồi nghỉ

Không khí gia đình bên đó tuy thiếu thành viên lại rất ấm áp,còn ở bên này thì…

Tôi lúc này đang bị “hình cung” tra khảo

-con nói nghe xem,con và cô bé kia là thế nào?

Mẹ tôi vừa hỏi vừa cười nhạt,với vẻ mặt “tôi đã nắm hết bằng chứng phạm tội của anh,thành thật sẽ được khoan hồng,chống đối sẽ bị nghiêm trị”

Tôi vội phân bua,lấp liếm:

-không…không có gì ạ,bọn con chỉ là bạn học bình thường thôi ạ…không có gì đâu,mẹ đừng hiểu nhầm!

Tôi gãi gãi đầu,liếm đôi môi khô rang

Lúc nào khác chứ riêng lúc này,tôi có mọc thêm cả vạn cái miệng cũng khó mà biện minh được,chứng cứ chính mắt mẹ tôi thấy,tôi có mà trốn đằng trời

Cuối cùng,trong tâm lý một canh bạc tận,được ăn cả ngã về không,tôi thú nhận ‘tội lỗi” của mình:

-ít nhất…bây giờ…thì chưa…

Tôi gãi gãi đầu,lảng tránh ánh mắt của bà,không để ý bà đang mỉm cười

Sáng sơm ngày chủ nhật,trời mù không có nắng,trái ngược hoàn toàn với ánh nắng của ngày hôm qua

Từng lớp sương sớm lẫn với mưa phùn lưa thưa khiến ánh sáng của bầu trời như bẻ cong trong không trung,khiến cả vòm trời cao hòa chung màu ghi nhạt

Tôi cưỡi trên con “chiến mã” chạy bằng cơm của mình,chẳng mấy ung dung vừa đạp xe vừa đưa tay che đi những giọt nước li ti lất phất trong không khí

Sương lạnh buốt

Đi qua những con đường đã từng nghe,đã từng đi,đã từng đến điểm cuối,tôi chẳng mảy may để tiết trời xấu vào mắt

Chưa đến nơi,tôi đã nhìn thấy một bóng người mặc một chiếc váy màu trắng hơi ghi,lo lắng lấy tay phải cầm tay trái,bấm mấy đầu ngón tay vào với nhau,hỗn loạn

Vừa nhìn thấy người đến là tôi,Nguyệt cảm thấy bản thân có 1 cảm xúc khó tả,là đan xen giữa lo lắng,vui mừng và tò mò

-chào cậu…

Cô ấy cất lời trước,chỉ nghe giọng đã khiến tôi cảm thấy muốn tiểu đường luôn

Tôi cười rồi bảo cô lên yên sau,thực sự thì cô bé cũng khá dễ lừa,tôi bảo ngồi lên thì thực sự ngồi lên,không để ý là tôi chở

Xem ra tôi lại có thể giở ngón phanh gấp gia truyền rồi đây…

Thôi bỏ đi,tôi không định làm thế lắm đâu

Tôi vốn không biết huýt sáo,nên cố huýt cũng chỉ nghe ra tiếng thổi gió,đành rên ư ử

Tính năm mười tám tôi vẫn còn khỏe khoắn chán,ngoại trừ khối lượng bài tập đã thăng tôi lên tước “phế thận đế” thì chưa có vấn đề gì

Tôi đạp nhanh mà chậm rãi,để tà váy dài của ai kia không bị cuốn vào nan,thong thả ung dung đi lên con đường đến trường quen thuộc

Tại sao tôi lại đi trên đường đến trường à?

Trường chúng tôi chỉ cách cổng chào huyện mấy trăm mét,nên muốn đến thị trấn trung tâm huyện còn cần đi ngang qua đó chút

Kể ra cũng lâu thật,từ khi xuất phát đã 20 phút trôi qua

Trên thực tế,muốn đến nơi tôi cần đến thì 30 phút là ít,và tôi có thể chắc chắn bản thân của ngày thường sẽ cảm thấy quãng thời gian đó dài dằng dặc như đương thỉnh kinh vậy

Nhưng hôm nay thì không

E hèm

Tôi chỉ là một người bạn chở bạn cùng bàn của mình đi lên siêu thị chút thôi mà,đâu cần ngại

ấy vậy mà thời gian hôm nay trôi qua mau ghê

2 người tíu tít đủ chuyện trên đời,màn mưa lất phất cứ đều đều rơi xuống,như thê bốn chung quanh chúng tôi là 4 màn hình khổng lồ đang chiếu lặp lại 1 đoạn phim,nhưng những cuộc trò chuyện vẫn luôn rất mới mẻ

Khi tôi đã bóp phanh cái két và giục cô ấy xuống xe,Nguyệt mới biết đã đến nơi

Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên,vạn vạn khong ngờ tôi lại đi đến chỗ này

-cậu đi đến đây làm gì? Sao lại đi xa vậy?

Tôi búng trán cô một cái thật nhẹ,như không có,nạt:

-cậu ngốc vậy,đi lâu như thế mà không cảm nhận được thời gian à?

Thực ra tôi không có tư cách nói câu này,vì khi đi xe với cô ấy,tôi căn bản đã cầm lấy chiếc tẩy trong não bộ và xóa định nghĩa thời gian ra khỏi tâm trí

Đúng là,phút hạnh phúc chính là một người cuồng công việc

Nó luôn vội vã như vậy,luôn bận rộn,có đủ thứ cách để rời khỏi ta,khi ta còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn sự hiện diện của nó

Nhưng nó cố hữu,và sẽ luôn có thể gặp lại,nên tôi không vội

Tôi mỉm cười trong vô thức

Thấy tôi cười,thắc mắc trong lòng cô đã vơi bớt phân nửa,cũng không hỏi nữa,mặc nhiên đi theo tôi vào cổng

Lướt qua những dãy tủ rực rỡ với những gói kẹo sặc sỡ,những hộp bánh như tỏa hương qua lớp nhựa mỏng trong suốt,những dây chuyền,đồng hồ,máy ảnh và đồ dùng sinh hoạt cứ như nấm mọc sau mưa,mỗi kệ đều đầy nhóc

Nhìn những thứ hào nhoáng đó,cô bỗng cảm thấy bản thân trước đây như ếch ngồi đáy giếng

Nhưng…những thứ đó có cho cô 18 lá gan cô cũng không dám mua,đặc biệt là khu đồ điện tử kia

Cô biết gia đình khó khăn,chấp nhận sự nghèo khó và cố gắng thay đổi sự nghèo khó,nên cô luôn cần kiệm

Cụp mắt xuống,lại hé lên một chút để quan sát tôi

Cô ấy thấy tôi cứ đi vòng vòng,tuy không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo

Còn tôi,lúc này đã nở nủ cười vì tìm thấy kệ hàng mục tiêu của mình
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ánh Sáng Trong Bóng Tối
  • 4.00 star(s)
  • Noor Jade_011
Chương 1...
Bóng Ma
  • Tam Mộc Lâm
Chương 23
Kẻ Canh Giữ Bóng Tối
Kẻ Canh Giữ Bóng Tối
Trong bóng tối
  • Ann Brooks

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom