trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 2
Thấy tôi chạy vào lớp với bộ dáng hớt ha hớt hải,cô Khánh có vẻ bực bội nói:
-em đi vòng sang đường nhánh rồi mới quay lại hay sao,đến muộn đến như vậy là cùng!
Cô quắc mắt nhìn tôi,nói:
-nếu em còn đi muộn thêm 1 lần nữa thì đừng đi thi đại học nữa! Về chỗ!
Tôi chỉ biết cười ruồi rồi lò dò đi về chỗ
Đúng như tôi đoán,ai cũng đã ngồi vào đúng chỗ của mình,chỉ còn một chỗ trống
Dù không nhớ bản thân ngồi ở đâu hồi trung học,nhưng có ngốc cũng hiểu đó là vị trí của tôi
Đặt mông xuống,nhìn thấy cô gái ngay bên cạnh,lúc này hình bóng của cô trong tâm trí tôi đã trở nên rõ ràng hơn
Cuộc sống tuổi 30 của tôi không có ai trong lớp học này cả,từng người đều đã tha phương cầu thực
Viễn thời tái ngộ,cũng không khỏi để tôi nhớ đến một vài ký ức xa xưa,nhưng chỉ một thoáng
Tôi chẳng có mấy thứ để nhớ về nơi này,chỉ có những ngày tháng ôn thi lệch cả mặt thì cũng chỉ có cô ta…
1 kỷ niệm đã biến thành hư ảo
Thay vào vị trí từng là của con nhỏ đó trong trái tim của tôi 17 tuổi là một vầng trăng sáng
Tính kĩ thì,đôi mắt này của tôi là của cô ấy,cái mạng này của tôi cũng chính nhờ một mong muốn mà sự hy sinh của cô ấy vô tình thúc đẩy giật lại từ tay tử thần
Tôi có lẽ đến cả tư cách nói tôi yêu cô ấy cũng không có
Vậy thì đợi tôi trả hết nợ,tôi sẽ là người có tư cách
Tạm ứng trước 63 năm,để tôi từ từ trả góp
Tất nhiên,với điều kiện tôi thọ được 80 tuổi
Thấy tôi cứ ngơ ngẩn nhìn,còn tủm tỉm cười,Ánh Nguyệt cảm thấy hơi nóng mặt
Vẫn cúi đầu,cô nhẹ nhàng nhắc tôi:
-Thiên…cậu có thể đừng nhìn tớ nữa được không…cậu nên nghe giảng thì hơn…
Bị phát hiện nhìn trộm,tôi lại rất bình tĩnh,tỏ vẻ như mình chẳng biết gì:
-tớ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà
Cô nhìn sang bên phải mình,bức tường vôi trắng ngà như đang đập vào mặt cố dòng chũ “có cái gì đâu mà ngắm”
-ờ…
Cô cũng lười tranh cãi,hoặc đúng hơn là cô hoàn toàn không có khả năng cãi cọ
Với tính cách này của cô,nói chuyện với người bình thường đã là vấn đề,nói chuyện với tôi lại càng là vấn đề,cãi nhau với tôi là 1 vấn đề cực kì lớn
Nên cô đành chọn cách làm thinh
Tôi cũng tủm tỉm rồi quay lại lên bảng nghe giảng
9 phần 10 bài giảng của cô tôi đều nghe hiểu,nhưng thiếu kiến thức quá nên cũng có hơi khó khăn trong xử lí
Nhìn sang cô nàng bên cạnh,nhìn vào số 10 ngay ngắn,chỉnh tề trên bài kiểm tra của cô và cái số 9 ngược xiêu vẹo trên bài kiểm tra của mình lại thấy bản thân hình như
Có chút không xứng đáng
Thôi thì lùi một bước cũng là thế anh hùng
Tôi đành mặt dày mày dặn lân la lại gần Ánh Nguyệt
-Nguyệt ơi!
Giọng nói của tôi tuy đã cố dứt khoát nhưng lại rất bé,khiến nó nghe như 1 câu nói nũng nịu,và khiến tôi tự hoài nghi nhân sinh của bản thân
Cái giọng nói này quả thật so với thái độ thông thường của tôi với cô ấy mà nói,chính là chín tầng trời so với mười tấc đất,bằng với khoảng cách từ đỉnh everest đến rãnh mariana
Ánh Nguyệt thật sự không nghĩ một câu nói thế này lại có thể phát ra từ miệng tôi nên hoàn toàn không biết là tôi nói
Thấy cô cứ ngồi im như tượng,tôi cũng hơi thấy lạ,bèn thử lại,to hơn 1 chút:
-Nguyệt ơi!
Lần này cô đã nghe thấy,âm thanh to như vậy,lại gần như vậy,sao mà nghe không thấy chứ
Nhưng hơi quá bất ngờ,cô không kịp chuẩn bị tinh thần,vội vàng trả lời:
-hở…hả…có…có…
Ánh Nguyệt luống cuống thế nào lại làm rơi chiếc bút cô đang cầm trên tay,khi nhặt lên thì ngòi bút đã tắc chết cứng
Tôi còn vội hơn,nhanh nhanh chóng chóng phân bua:
-tớ xin lỗi,tớ không cố ý!
Tôi chợt nhận ra không biết bản thân đang xin lỗi vì cái gì,nhưng đối mặt với cô,lời xin lỗi bật ra như một phản ứng tự nhiên,tôi không kiểm soát được
Cô không trách mắng gì tôi,chỉ lặng lẽ cúi đầu,nhẹ giọng nói:
-không sao,không phải lỗi của cậu đâu…
Giọng nói ấy đáng thương đến lạ,nghe qua màng nhĩ của tôi lại càng sầu muộn,nhưng những sự bất bình ấy lại như đang bị cố ý nén lại
Tôi lục tìm trong cặp,quả nhiên vẫn còn bút,liền không do dự mà đền bù cho cô gái đáng yêu này
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cô,cố gắng hết sức nhẹ nhàng đưa chiếc bút đến trước mặt cô,giọng van nài
-tha lỗi cho tớ đi,nhé?
Trong khoảnh khắc,cô như nhìn thấy gương mặt tôi bừng sáng và qua tai cô,tiếng nói của tôi êm đềm đến lạ
Nhưng tôi nào có hay,chỉ thấy mặt cô đỏ ửng lên như bị dị ứng,miệng ấp úng:
-không…không cần đâu…cậu…đâu có lỗi…dù sao thì…thì nó cũng cũ rồi…
Tôi cười,khuyên cô theo cách dịu dàng nhất mà kẻ vốn quen thô ráp như tôi có thể làm được:
-nào,cậu cứ nhận đi,coi như có việc tớ muốn nhờ cậu
Có lẽ nếu tôi không nói vậy,cô sẽ còn chần chừ đến tết maroc mới chịu nhận,vì vừa nghe tôi nói vậy,cô liền lấy lại được một chút tự tin nhỏ nhoi,cầm lấy cây bút mà hỏi:
-việc gì vậy?
Tôi nhờ cô ấy giảng cho tôi bài cuối cùng trong đề kiểm tra hôm trước,cô ấy cũng vui vẻ dạy cho tôi
Một người dám dạy,1 người dám học,cứ thế mà hết cả giờ giải lao
Còn ở cách đây 2 dãy bàn,khi mọi thứ không giống như trước,có người đã bắt đầu sốt ruột
Hoài My đang nói chuyện với đám bạn thân của cô ta,rôm rả bàn tán về….tôi
-sao hôm nay cậu ta dám không đến chứ
-có khi nào cậu ta đang thẹn quá hóa giận không
Cô ta tựa lưng vào ghế,tỏ vẻ không mấy quan tâm:
-tối đa hai ngày nữa cậu ta lại chạy đến trước mặt tớ,các cậu tin không?
Cả đám mặt mày e ngại,đồng thanh lên tiếng:
-thôi đi,lần trước bị cậu lừa cá cược một lần,kết quả là ai ngờ cậu ta thực sự chạy đến kí túc xá nữ lúc nửa đêm chứ,mất cả tiền oan rồi! không ai thực sự ngốc đến mức sa vào chiêu này 2 lần đâu,chúng tớ xin kiếu!
Trái ngược với cái bầu không khí rôm rả lúc này đối với tôi đã trở nên vô cùng đáng ghét và ghê tởm,môi trường ở nơi góc lớp này trong lành hơn,chỉ có tiếng nói đều đều ngọt dịu như muốn đưa tôi vào giấc ngủ
Sự bình yên đó chỉ bị phá vỡ khi những tiếng ho nhỏ nhẹ,khúc khắc phát ra từ dưới mái tóc dày che đi cả khuôn mặt của Ánh Nguyệt
Tôi có chút lo lắng về tình trạng sức khỏe của cô,tập bệnh án mà đồn cảnh sát cho tôi xem ngay sau cái tương lai u ám đó đã đủ để viết thành sách về tất cả các bệnh thường gặp trên thế giới rồi
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô bé,cảm nhận từng hơi thở gấp gáp khiến cho lồng ngực cô rung lên từng hồi
-cậu có sao không?
Đột nhiên tiếng ho im bặt,và nếu mái tóc của cô bớt dài 1 chút,anh sẽ thấy rõ má cô đang hồng lên một cách dễ thương
Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh trên thân thể mình,cô thực sự cảm thấy cơn ho đã đứt hẳn và sự khó thở do đờm cũng đã dã từ cô
Nhưng cô lại thấy một kiểu khó thở khác,do chính cô tự gây ra
Cố gắng một cách khó nhọc,cô thốt ra 1 câu rất đỗi bình thường,như kiểu đi thi tiếng anh cứ “how are you” thì cũng “am phai thanh kiu èn diu” vậy
-tớ…không…sao…
Lúc này tôi mới yên tâm bỏ tay ra và vô hình chung khiến hơi thở của cô trở lại ổn định
Tiết sau là tiết tiếng anh thật,nhưng là 1 đám học sinh lớp 12 thì sẽ không có một cái “how are you” nào,chỉ có 1 đống công thức đảo ngữ và câu điều kiện loại 3 để học
Có hai kiểu buồn ngủ của tôi trong các giờ học,kiểu một là đề quá khó,nghe không hiểu gì
Kiểu thứ 2 thì
Tôi mà ngủ…là do đề quá dễ
Giờ tiếng anh mà tôi đang học là loại thứ 2
Nhìn đống câu hỏi dành cho mấy tên gà ielts 7 chấm trở xuống trước mặt,mí mắt tôi ngày một nặng trĩu,tầm nhìn lờ mờ như bị quáng gà
Đến lúc tôi gục đầu xuống bàn,cũng vừa kịp để cho thầy Hào nhìn thấy cái chỏm đầu đã yến giấc của tôi
-Thiên!
Tôi giật bắn mình,vội vàng bật dậy sắp xếp lại tập vở trên bàn,ngồi thẳng dậy
Nhưng bây giờ có giả làm học trò ngoan ngoãn cũng chẳng thể tránh được kiếp nạn này của tôi
-em đứng dậy đọc lại đoạn văn này,rồi giải luôn bài tập này cho thầy
Khi ai cũng đang chờ tôi trở thành trò cười thì họ mới nhận ra họ mới là trò cười thực sự
Tôi đọc vanh vách,không sót 1 từ,tròn âm và rõ chữ
Bài đọc cũng bị tôi nhanh chóng xử lí không thương tiếc
Cô Khánh có thể làm khó em bằng cách này,nhưng thầy thì không thể đâu!
Tôi vừa mừng thầm trong bụng vừa ngồi xuống,mặc kệ ánh mắt không thể tin nổi của mọi người
Dù vừa bị tôi khịa thầm trong lòng 20 giây trước,thầy hào vẫn mỉm cười
Học trò của thầy có thể tốt lên,có một thành tích ổn áp,vào một ngôi trường phù hợp và có được 1 công việc mình thích,chính là điều vui nhất thầy mong muốn
Tôi làm sao mà hiểu được cái nỗi lòng cao cả ấy,chỉ biết thoát chết là được
Hên thiệt hên!
Trưa ngày xuân thực cũng đượm một màu ảm đạm,những gốc rạ đã được dọn đi dù mạ non chưa kịp cấy xuống,đồng quạnh hiu
Xa xa,hàng cây bị che phủ bởi sương tết,hòa một màu xám tro dỏng lên nền trời màu ghi u ám còn những đám mây đen chưa kịp bay đi
Tôi đạp xe về nhà,tâm trạng vẫn vui như mở hội,cũng chẳng để cảnh trí âm u có cơ hội len lỏi vào tâm trí mình
Qua một buổi chiều thứ 6 phải đi nghe tuyên truyền dưới cái lạnh thấu xương,tôi lại lui cui đạp xe về
Cảnh vật chiều tà thay đổi cũng chỉ trên cái nền trời ấy,sắc vàng cam từ những tia nắng cuối cùng chẳng còn đủ để có được 1 vị trí nổi bật trên bầu trời
Phía bên kia của ánh hoàng hôn,trăng lên trắng ngà,xuyên qua các tầng mây
Vầng bán nguyệt soi xuống thế gian một điều gì đó,nhẹ nhàng mà lớn lao
Một tôi mới,một cuộc đời cũ
Dẫu vậy,mỗi ngày trăng lên,tôi lại thấy tâm hồn mình đẹp hơn,dù chỉ một mảy
Gột rửa đi cuộc sống người lớn bừa bộn
Đây là tuổi 17 của tôi
-em đi vòng sang đường nhánh rồi mới quay lại hay sao,đến muộn đến như vậy là cùng!
Cô quắc mắt nhìn tôi,nói:
-nếu em còn đi muộn thêm 1 lần nữa thì đừng đi thi đại học nữa! Về chỗ!
Tôi chỉ biết cười ruồi rồi lò dò đi về chỗ
Đúng như tôi đoán,ai cũng đã ngồi vào đúng chỗ của mình,chỉ còn một chỗ trống
Dù không nhớ bản thân ngồi ở đâu hồi trung học,nhưng có ngốc cũng hiểu đó là vị trí của tôi
Đặt mông xuống,nhìn thấy cô gái ngay bên cạnh,lúc này hình bóng của cô trong tâm trí tôi đã trở nên rõ ràng hơn
Cuộc sống tuổi 30 của tôi không có ai trong lớp học này cả,từng người đều đã tha phương cầu thực
Viễn thời tái ngộ,cũng không khỏi để tôi nhớ đến một vài ký ức xa xưa,nhưng chỉ một thoáng
Tôi chẳng có mấy thứ để nhớ về nơi này,chỉ có những ngày tháng ôn thi lệch cả mặt thì cũng chỉ có cô ta…
1 kỷ niệm đã biến thành hư ảo
Thay vào vị trí từng là của con nhỏ đó trong trái tim của tôi 17 tuổi là một vầng trăng sáng
Tính kĩ thì,đôi mắt này của tôi là của cô ấy,cái mạng này của tôi cũng chính nhờ một mong muốn mà sự hy sinh của cô ấy vô tình thúc đẩy giật lại từ tay tử thần
Tôi có lẽ đến cả tư cách nói tôi yêu cô ấy cũng không có
Vậy thì đợi tôi trả hết nợ,tôi sẽ là người có tư cách
Tạm ứng trước 63 năm,để tôi từ từ trả góp
Tất nhiên,với điều kiện tôi thọ được 80 tuổi
Thấy tôi cứ ngơ ngẩn nhìn,còn tủm tỉm cười,Ánh Nguyệt cảm thấy hơi nóng mặt
Vẫn cúi đầu,cô nhẹ nhàng nhắc tôi:
-Thiên…cậu có thể đừng nhìn tớ nữa được không…cậu nên nghe giảng thì hơn…
Bị phát hiện nhìn trộm,tôi lại rất bình tĩnh,tỏ vẻ như mình chẳng biết gì:
-tớ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà
Cô nhìn sang bên phải mình,bức tường vôi trắng ngà như đang đập vào mặt cố dòng chũ “có cái gì đâu mà ngắm”
-ờ…
Cô cũng lười tranh cãi,hoặc đúng hơn là cô hoàn toàn không có khả năng cãi cọ
Với tính cách này của cô,nói chuyện với người bình thường đã là vấn đề,nói chuyện với tôi lại càng là vấn đề,cãi nhau với tôi là 1 vấn đề cực kì lớn
Nên cô đành chọn cách làm thinh
Tôi cũng tủm tỉm rồi quay lại lên bảng nghe giảng
9 phần 10 bài giảng của cô tôi đều nghe hiểu,nhưng thiếu kiến thức quá nên cũng có hơi khó khăn trong xử lí
Nhìn sang cô nàng bên cạnh,nhìn vào số 10 ngay ngắn,chỉnh tề trên bài kiểm tra của cô và cái số 9 ngược xiêu vẹo trên bài kiểm tra của mình lại thấy bản thân hình như
Có chút không xứng đáng
Thôi thì lùi một bước cũng là thế anh hùng
Tôi đành mặt dày mày dặn lân la lại gần Ánh Nguyệt
-Nguyệt ơi!
Giọng nói của tôi tuy đã cố dứt khoát nhưng lại rất bé,khiến nó nghe như 1 câu nói nũng nịu,và khiến tôi tự hoài nghi nhân sinh của bản thân
Cái giọng nói này quả thật so với thái độ thông thường của tôi với cô ấy mà nói,chính là chín tầng trời so với mười tấc đất,bằng với khoảng cách từ đỉnh everest đến rãnh mariana
Ánh Nguyệt thật sự không nghĩ một câu nói thế này lại có thể phát ra từ miệng tôi nên hoàn toàn không biết là tôi nói
Thấy cô cứ ngồi im như tượng,tôi cũng hơi thấy lạ,bèn thử lại,to hơn 1 chút:
-Nguyệt ơi!
Lần này cô đã nghe thấy,âm thanh to như vậy,lại gần như vậy,sao mà nghe không thấy chứ
Nhưng hơi quá bất ngờ,cô không kịp chuẩn bị tinh thần,vội vàng trả lời:
-hở…hả…có…có…
Ánh Nguyệt luống cuống thế nào lại làm rơi chiếc bút cô đang cầm trên tay,khi nhặt lên thì ngòi bút đã tắc chết cứng
Tôi còn vội hơn,nhanh nhanh chóng chóng phân bua:
-tớ xin lỗi,tớ không cố ý!
Tôi chợt nhận ra không biết bản thân đang xin lỗi vì cái gì,nhưng đối mặt với cô,lời xin lỗi bật ra như một phản ứng tự nhiên,tôi không kiểm soát được
Cô không trách mắng gì tôi,chỉ lặng lẽ cúi đầu,nhẹ giọng nói:
-không sao,không phải lỗi của cậu đâu…
Giọng nói ấy đáng thương đến lạ,nghe qua màng nhĩ của tôi lại càng sầu muộn,nhưng những sự bất bình ấy lại như đang bị cố ý nén lại
Tôi lục tìm trong cặp,quả nhiên vẫn còn bút,liền không do dự mà đền bù cho cô gái đáng yêu này
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cô,cố gắng hết sức nhẹ nhàng đưa chiếc bút đến trước mặt cô,giọng van nài
-tha lỗi cho tớ đi,nhé?
Trong khoảnh khắc,cô như nhìn thấy gương mặt tôi bừng sáng và qua tai cô,tiếng nói của tôi êm đềm đến lạ
Nhưng tôi nào có hay,chỉ thấy mặt cô đỏ ửng lên như bị dị ứng,miệng ấp úng:
-không…không cần đâu…cậu…đâu có lỗi…dù sao thì…thì nó cũng cũ rồi…
Tôi cười,khuyên cô theo cách dịu dàng nhất mà kẻ vốn quen thô ráp như tôi có thể làm được:
-nào,cậu cứ nhận đi,coi như có việc tớ muốn nhờ cậu
Có lẽ nếu tôi không nói vậy,cô sẽ còn chần chừ đến tết maroc mới chịu nhận,vì vừa nghe tôi nói vậy,cô liền lấy lại được một chút tự tin nhỏ nhoi,cầm lấy cây bút mà hỏi:
-việc gì vậy?
Tôi nhờ cô ấy giảng cho tôi bài cuối cùng trong đề kiểm tra hôm trước,cô ấy cũng vui vẻ dạy cho tôi
Một người dám dạy,1 người dám học,cứ thế mà hết cả giờ giải lao
Còn ở cách đây 2 dãy bàn,khi mọi thứ không giống như trước,có người đã bắt đầu sốt ruột
Hoài My đang nói chuyện với đám bạn thân của cô ta,rôm rả bàn tán về….tôi
-sao hôm nay cậu ta dám không đến chứ
-có khi nào cậu ta đang thẹn quá hóa giận không
Cô ta tựa lưng vào ghế,tỏ vẻ không mấy quan tâm:
-tối đa hai ngày nữa cậu ta lại chạy đến trước mặt tớ,các cậu tin không?
Cả đám mặt mày e ngại,đồng thanh lên tiếng:
-thôi đi,lần trước bị cậu lừa cá cược một lần,kết quả là ai ngờ cậu ta thực sự chạy đến kí túc xá nữ lúc nửa đêm chứ,mất cả tiền oan rồi! không ai thực sự ngốc đến mức sa vào chiêu này 2 lần đâu,chúng tớ xin kiếu!
Trái ngược với cái bầu không khí rôm rả lúc này đối với tôi đã trở nên vô cùng đáng ghét và ghê tởm,môi trường ở nơi góc lớp này trong lành hơn,chỉ có tiếng nói đều đều ngọt dịu như muốn đưa tôi vào giấc ngủ
Sự bình yên đó chỉ bị phá vỡ khi những tiếng ho nhỏ nhẹ,khúc khắc phát ra từ dưới mái tóc dày che đi cả khuôn mặt của Ánh Nguyệt
Tôi có chút lo lắng về tình trạng sức khỏe của cô,tập bệnh án mà đồn cảnh sát cho tôi xem ngay sau cái tương lai u ám đó đã đủ để viết thành sách về tất cả các bệnh thường gặp trên thế giới rồi
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô bé,cảm nhận từng hơi thở gấp gáp khiến cho lồng ngực cô rung lên từng hồi
-cậu có sao không?
Đột nhiên tiếng ho im bặt,và nếu mái tóc của cô bớt dài 1 chút,anh sẽ thấy rõ má cô đang hồng lên một cách dễ thương
Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh trên thân thể mình,cô thực sự cảm thấy cơn ho đã đứt hẳn và sự khó thở do đờm cũng đã dã từ cô
Nhưng cô lại thấy một kiểu khó thở khác,do chính cô tự gây ra
Cố gắng một cách khó nhọc,cô thốt ra 1 câu rất đỗi bình thường,như kiểu đi thi tiếng anh cứ “how are you” thì cũng “am phai thanh kiu èn diu” vậy
-tớ…không…sao…
Lúc này tôi mới yên tâm bỏ tay ra và vô hình chung khiến hơi thở của cô trở lại ổn định
Tiết sau là tiết tiếng anh thật,nhưng là 1 đám học sinh lớp 12 thì sẽ không có một cái “how are you” nào,chỉ có 1 đống công thức đảo ngữ và câu điều kiện loại 3 để học
Có hai kiểu buồn ngủ của tôi trong các giờ học,kiểu một là đề quá khó,nghe không hiểu gì
Kiểu thứ 2 thì
Tôi mà ngủ…là do đề quá dễ
Giờ tiếng anh mà tôi đang học là loại thứ 2
Nhìn đống câu hỏi dành cho mấy tên gà ielts 7 chấm trở xuống trước mặt,mí mắt tôi ngày một nặng trĩu,tầm nhìn lờ mờ như bị quáng gà
Đến lúc tôi gục đầu xuống bàn,cũng vừa kịp để cho thầy Hào nhìn thấy cái chỏm đầu đã yến giấc của tôi
-Thiên!
Tôi giật bắn mình,vội vàng bật dậy sắp xếp lại tập vở trên bàn,ngồi thẳng dậy
Nhưng bây giờ có giả làm học trò ngoan ngoãn cũng chẳng thể tránh được kiếp nạn này của tôi
-em đứng dậy đọc lại đoạn văn này,rồi giải luôn bài tập này cho thầy
Khi ai cũng đang chờ tôi trở thành trò cười thì họ mới nhận ra họ mới là trò cười thực sự
Tôi đọc vanh vách,không sót 1 từ,tròn âm và rõ chữ
Bài đọc cũng bị tôi nhanh chóng xử lí không thương tiếc
Cô Khánh có thể làm khó em bằng cách này,nhưng thầy thì không thể đâu!
Tôi vừa mừng thầm trong bụng vừa ngồi xuống,mặc kệ ánh mắt không thể tin nổi của mọi người
Dù vừa bị tôi khịa thầm trong lòng 20 giây trước,thầy hào vẫn mỉm cười
Học trò của thầy có thể tốt lên,có một thành tích ổn áp,vào một ngôi trường phù hợp và có được 1 công việc mình thích,chính là điều vui nhất thầy mong muốn
Tôi làm sao mà hiểu được cái nỗi lòng cao cả ấy,chỉ biết thoát chết là được
Hên thiệt hên!
Trưa ngày xuân thực cũng đượm một màu ảm đạm,những gốc rạ đã được dọn đi dù mạ non chưa kịp cấy xuống,đồng quạnh hiu
Xa xa,hàng cây bị che phủ bởi sương tết,hòa một màu xám tro dỏng lên nền trời màu ghi u ám còn những đám mây đen chưa kịp bay đi
Tôi đạp xe về nhà,tâm trạng vẫn vui như mở hội,cũng chẳng để cảnh trí âm u có cơ hội len lỏi vào tâm trí mình
Qua một buổi chiều thứ 6 phải đi nghe tuyên truyền dưới cái lạnh thấu xương,tôi lại lui cui đạp xe về
Cảnh vật chiều tà thay đổi cũng chỉ trên cái nền trời ấy,sắc vàng cam từ những tia nắng cuối cùng chẳng còn đủ để có được 1 vị trí nổi bật trên bầu trời
Phía bên kia của ánh hoàng hôn,trăng lên trắng ngà,xuyên qua các tầng mây
Vầng bán nguyệt soi xuống thế gian một điều gì đó,nhẹ nhàng mà lớn lao
Một tôi mới,một cuộc đời cũ
Dẫu vậy,mỗi ngày trăng lên,tôi lại thấy tâm hồn mình đẹp hơn,dù chỉ một mảy
Gột rửa đi cuộc sống người lớn bừa bộn
Đây là tuổi 17 của tôi
Bình luận facebook