trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
Kỳ 4
Nhưng cô lại quả quyết: phải đi về nhà cất đồ đã,nếu không sẽ không đi cùng tôi
Kệ vậy,tôi đâu có thiếu thời gian
Đời còn dài,ta cứ từ từ,mai làm không chết đâu mà sợ
Đi theo cô ấy về nhà,lại dẫn đường cho cô ấy về nhà tôi,lòng tôi dâng lên 1 nỗi phấn khích không tên
Không phải vì vậy mà tôi phải hát bài không tên số mấy,nhưng tôi vẫn ngân nga 1 giai điệu chưa ai ở đây biết đến
Nguyệt đi bên cạnh tuy thấy lạ,nhưng cũng không hạch hỏi gì lôi thôi
Biết người biết việc thế này chỉ có thể là vợ tôi chứ còn ai vào đây!
Bước đến trước cổng nhà tôi,Nguyệt có vẻ hơi căng thẳng,lén nuốt xuống 1 ngụm nước bọt,mồ hôi rịn ra trên trán
Nhìn cô căng thẳng bẽn lẽn như…con dâu mới về nhà chồng 3 bữa đầu,tôi phì cười,vỗ vai trấn an cô bé nhỏ này:
-yên tâm,bố mẹ tớ giờ này không có ở nhà đâu
Nghe tôi nói vậy,vẻ mặt cô ấy lại lộ ra nửa phần lo lắng,vì có nghe thế nào cũng có cảm giác lời khẳng định này có vẻ hơi…
Tính ra thì bố mẹ tôi không ở nhà có khi lại nguy hiểm hơn cho cô
Sau khi 2 người vào nhà,Nguyệt dán chặt mông vào chiếc ghế,2 tay siết lấy mép ghế,có vẻ rất căng thẳng
Tôi đi lấy một dĩa hoa quả,mời cô ấy:
-cậu ăn không?
Nguyệt vội xua tay rối rít:
-tớ không cần đâu! Cậu…cậu cứ ăn đi…
Tôi cười,làm ra vẻ đáng thương và thất vọng
Quả thật,phải nói từ khi tái sinh,vì cô ấy mà tôi đã học luôn kĩ năng giả biểu cảm cao cấp,khi có người lại thực sự tin cái vẻ mặt đó của tôi
-chúng ta là ai với ai chứ! Đừng khách sáo…
Nghe tôi nói bằng giọng bùi ngùi,Nguyệt đột nhiên thấy lòng mình trùng xuống,nặng nề,đành phải nhận cho tôi vui lòng,nhưng cô lại chỉ có 1 suy nghĩ
“vậy chúng ta là ai với ai?”
-vậy…được rồi…
Nhìn cô cứ nhắm miếng nhỏ mà ăn,còn gặm nhấm từ từ
So sánh khiếm nhã một chút,cô bây giờ giống y như 1 con chuột,hoặc là 1 sinh vật thuộc loài gặm nhấm
Thôi thì cứ để cô ấy ăn chậm rãi vậy,tôi thản nhiên tiến hành kế hoạch
Rõ ràng có bạn trong nhà,lại lôi tập ra học,lạ vậy?
Đây chính xác là suy nghĩ của Nguyệt khi tôi lấy sách vở ra bắt đầu học,cô đành im lặng ngồi ăn 1 bên
Định lẳng lặng cho tôi học,nhưng cô thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà liếc sang mấy lần
Những lần như thế,cô luôn thấy tôi đang vò đầu bứt tai,nhìn chăm chăm vào vở
Không nhịn được,cô hỏi:
-cậu sao thế? Không biết làm hả?
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt vật lộn,khó chịu “ừ” một tiếng qua hơi thở
-hay là cậu giảng cho tớ đi?
Tôi hỏi,nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ
Quả nhiên,sức chống cự của cô bé này bằng không,nhanh chóng đồng ý
Tuy đây chỉ là 1 phần kế hoạch của tôi,nhưng cô ấy thực sự giảng rất dễ hiểu
Sau khi nghe xong,tôi nửa giả nửa thật tỏ vẻ kinh ngạc:
-cậu giảng hay thật! cũng rất dễ hiểu
Tôi cười cười,nhìn thẳng vào cô:
-hay là cậu đến làm gia sư cho tớ đi? Yên tâm,tớ trả lương cho cậu
Câu hỏi bất ngờ này của tôi lại 1 lần nữa suýt làm trái tim bé bỏng của Nguyệt ngừng đập,cô không biết là mình sẽ nhận được 1 cơ hội thế này
nghe mức lương đề xuất,tim cô đạp nhanh hơn,không nhiều như khi đối diện với tôi,nhưng vẫn là nhanh
suy nghĩ là điều không cần thiết,bây giờ cô chỉ muốn có thể thấy tôi nhiều hơn so với người khác
và,cô cũng cần tiền
dù vậy,cô cũng không do dự ép giá…xuống,để tôi không mất quá nhiều tiền
thật là…
lại để tôi phải phát thẻ người tốt cho cô bé này…
-còn cô chú thì sao…?
Tôi sững người vì câu hỏi thông minh của cô,dù thoạt nhìn qua thì ai cũng thấy nó là vấn đề có thật
Lần này tôi không làm ra vẻ nữa,mà vừa làm ra vẻ vừa thực sự ngồi nghĩ nghiêm túc
-bố mẹ tớ ấy à…
Khoan,vấn đề bị bác bỏ,chủ yếu vì,tình hình là bố mẹ tôi còn giục tôi kiếm người yêu cho 2 ông bà còn bế cháu,dù sao họ có tôi cũng khá muộn,đã hơn 50 mà con mới 18,cũng sốt ruột muốn có cháu bồng cũng bình thường
Chỉ mong khi Nguyệt sang thì 2 người sẽ không nói bậy bạ gì đó làm cô ấy ngại ngùng mà chạy mất
Thế là chốt kèo,cô ấy nói sau này mấy ngày nghỉ sẽ qua dạy tôi,nói chỉ lấy 50 nghìn một buổi
Đương nhiên là tôi…nói không
-tớ nói thế này nhé...
Cô ấy căng thẳng nuốt xuống mấy ngụm nước bọt,hỏi ngược lại 1 câu ngô nghê hết sức:
-cậu muốn thế nào?
-200 một buổi,cậu làm đi
Nói rồi tôi từ trong một vị trí bí hiểm nào đó,rút ra bộ tai nghe,nhét vào tai mình và mở hết cỡ bài bong bóng tỏ tình của anh Châu,vừa nghe vừa chill
Tôi trực tiếp gắn cho cô ấy mác lương gấp 4 lần,rồi trốn luôn,đội mũ ni che tai theo đúng nghĩa đen, không thèm nghe cô mặc cả xuống nữa
Cô đành chịu thua,đồng ý với tôi
-vậy quyết rồi nhé! Chiều cậu nhớ đến đấy!
Đúng là không có tài năng gì có thể sánh lại siêu năng có chút…thơm mùi polymer của tôi
Sau khi tạm biệt Nguyệt,tôi lại không thở phào nhẹ nhõm nổi
Vì đã 11 giờ,12 giờ trưa bố mẹ tôi về sẽ có một màn tra khảo,tính từ giây phút tôi nói ra giới tính của vị “gia sư” không mấy bất đắc dĩ này
Từng giây trôi chậm như suối mùa thu,bình bình đạm đạm như muốn chơi chết tôi đang chờ chiếc thuyền phía xa đến
ấy vậy mà cũng đến lúc cánh cửa vang lên 1 tiếng cạch và 2 người trung niên bước vào nhà
Tôi cố trưng ra vẻ mặt niềm nở,vui mừng để chào bố mẹ tôi
-con chào bố mẹ ạ!
Mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên,vừa bĩu môi vừa cười,trêu chọc:
-ai dà,bữa nay còn biết chào bố mẹ nó nữa cơ đấy!
Bố mẹ tôi đều vậy,dù lớn rồi nhưng tâm hồn chắc mới 25 tuổi,vì ngay sau đó bố tôi cũng làm ra vẻ mặt y như mẹ tôi:
-có phải lại gây chuyện gì rồi không?
Bố tôi nói trúng phóc,gây cho bố mẹ 1 người con dâu đây!
Nhưng tôi nào dám nói thế,đành phải uốn khéo:
-đâu có,đâu có! Làm gì có! Con chỉ là có một người bạn rất giỏi,muốn thuê bạn ấy làm gia sư dạy kèm cho con…
Bố mẹ tôi thảng thốt:
-con mà cũng muốn học thêm cơ à?
Tôi khúm núm,trông khá là…hèn:
-con cũng…lớp 12 chứ…nên là…
Bố tôi làm vẻ bất lực,nhưng vẫn hỏi thăm:
-vậy con muốn gì mới đến xin xỏ bố mẹ già nua này đây
-con không cần nhiều đâu,chỉ cần...
Bố mẹ tôi nghe đến đây thì làm ra bộ mặt “đã biết tỏng”,hỏi thẳng:
-thôi,rốt cục cần bao nhiêu tiền?
Tôi cười hì hì,giọng nịnh nọt,xoa hai tay vào nhau
Trông bộ mặt của tôi lúc này chắc có 8 phần giống Hòa Thân,mẹ tôi liền bán tín bán nghi hỏi
-lần này là thằng Khang,hay thằng Bách,chả nhẽ lại cái thằng Nhật? Nó mà dạy được con à?
-dạ đều không phải ạ...
Tôi rụt rè,biết tai kiếp sắp tới
Quả nhiên đúng với bản chất “thám tử lừng danh” của mẹ tôi,bà bắt tôi ngồi lại ở sofa
Khi tôi đã an tọa,bà bắt đầu đoán từng cái tên một,có bao nhiêu đứa bạn tôi bà lần lượt kể ra hết,nhưng đều trật lất
Lúc bà bực quá hỏi thẳng,tôi cũng ú a ú ớ không chịu khai nửa chữ,bà chán quá chẳng thèm cố công nữa,đi thẳng vào nhà ăn trưa
Chiều đến,bố mẹ tôi lại đi làm,chỉ còn tôi không mấy cô đơn ở nhà khi mới được chưa đầy nửa tiếng thì một tiếng chuông cửa đã vang lên
Tôi bật ngay dậy,tốc độ vượt ngay mach 1,mở cửa chỉ để thấy được nó
Khuôn mặt nhỏ nhắn như bị phủ trong một lớp cánh sen tươi hồng nhạt,đôi mắt long lanh với ánh sáng của một chút niềm vui,cùng bóng tối của nỗi buồn lớn đan xen,tranh đấu lẫn nhau
Tôi vui vẻ mời “cô giáo” trẻ này vào nhà,lấy tập vở ra nghiêm túc học giả
Cũng tại ngắm người nên tôi không nhìn được vào phương trình,có điều tôi nhanh chóng thoát khỏi cái sự nửa tỉnh nửa mê chết tiệt đó,tập trung vào làm học sinh ngoan
Quả nhiên vẫn là có lí do để học mới tốt,như ngày xưa mấy cái con chữ này dù có kề gươm vào cổ cùng đừng hòng tôi nhồi nổi vô trong đầu óc
Quái lạ,ngày xưa đi học chữ chui vào tai phải đều chui ra phía đối diện hết ráo,mà giờ lại học được dễ như vậy
Phải chăng xuân mộng cũng có tác dụng kích thích não bộ?
Kể ra như vậy cũng là một phút giây êm đềm mà ấm áp,nơi cả 2 đang cùng cố gắng cho một mối quan hệ tốt đẹp
Chúng tôi ngồi học trên phòng tôi,nên lúc giải lao,tôi định đi xuống nhà lấy hoa quả lên để ăn thì bị Ngăn lại
-để tớ đi cho,cậu cứ ngồi đi
Tôi cũng đã hơi mỏi não,đành phải để vậy
Không phải vì muốn được cô ấy chăm sóc đâu,thật đó!
Bước vội giữa một nơi lạ mà lại có cảm giác ấm áp hơn cả nhà,cô bê theo đĩa táo vừa gọt,vui vẻ đi lên nhà
Những bước chân vội vàng không được đẹp như trong thơ xuân diệu,vì rất dễ vấp phải...
Cái dây quạt vắt qua sàn nhà,đen láy hòa chung màu gạch men th3o kiểu ô cờ caro khiến cho khả năng phân biệt vật thể của cô tạm bị tắt đi
Phụt,chiếc ổ cắm tuột ra,còn cô ấy thì ngã về phía giường
Về phần tôi à?
Tôi ngồi trên giường chứ đâu
Thân hình nhỏ bé lao đến khiến tôi không kịp phản ứng,bị đè ngã lên giường
2 người cách nhau rất gần
Trong một khoảnh khắc,tôi có thể cảm nhận mùi hương còn vương của bồ kết và hoa nhài trên mái tóc cô,bất giác ôm lấy cô
Nguyệt đỏ mặt lên nhanh tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường,đã hoàn toàn trông giống một trái ớt chuông hơn là cà chua
Nhưng cô lại không thể đứng dậy,nhìn khuôn mặt tôi ngay trước mắt,nếu cô có thêm chút xíu can đảm,cô sẽ hôn lên đó
Cảm nhận được cái ôm của tôi,cô ấy mới sực tỉnh muốn chống tay đứng dậy
Nhưng tiếc quá,cô không có sức mạnh này,cũng không có mục tiêu mãnh liệt nào để làm vậy
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên cùng 1 giọng nói quen thuộc
-2 con đã học xong chưa,có ăn gì không để mẹ...
Kệ vậy,tôi đâu có thiếu thời gian
Đời còn dài,ta cứ từ từ,mai làm không chết đâu mà sợ
Đi theo cô ấy về nhà,lại dẫn đường cho cô ấy về nhà tôi,lòng tôi dâng lên 1 nỗi phấn khích không tên
Không phải vì vậy mà tôi phải hát bài không tên số mấy,nhưng tôi vẫn ngân nga 1 giai điệu chưa ai ở đây biết đến
Nguyệt đi bên cạnh tuy thấy lạ,nhưng cũng không hạch hỏi gì lôi thôi
Biết người biết việc thế này chỉ có thể là vợ tôi chứ còn ai vào đây!
Bước đến trước cổng nhà tôi,Nguyệt có vẻ hơi căng thẳng,lén nuốt xuống 1 ngụm nước bọt,mồ hôi rịn ra trên trán
Nhìn cô căng thẳng bẽn lẽn như…con dâu mới về nhà chồng 3 bữa đầu,tôi phì cười,vỗ vai trấn an cô bé nhỏ này:
-yên tâm,bố mẹ tớ giờ này không có ở nhà đâu
Nghe tôi nói vậy,vẻ mặt cô ấy lại lộ ra nửa phần lo lắng,vì có nghe thế nào cũng có cảm giác lời khẳng định này có vẻ hơi…
Tính ra thì bố mẹ tôi không ở nhà có khi lại nguy hiểm hơn cho cô
Sau khi 2 người vào nhà,Nguyệt dán chặt mông vào chiếc ghế,2 tay siết lấy mép ghế,có vẻ rất căng thẳng
Tôi đi lấy một dĩa hoa quả,mời cô ấy:
-cậu ăn không?
Nguyệt vội xua tay rối rít:
-tớ không cần đâu! Cậu…cậu cứ ăn đi…
Tôi cười,làm ra vẻ đáng thương và thất vọng
Quả thật,phải nói từ khi tái sinh,vì cô ấy mà tôi đã học luôn kĩ năng giả biểu cảm cao cấp,khi có người lại thực sự tin cái vẻ mặt đó của tôi
-chúng ta là ai với ai chứ! Đừng khách sáo…
Nghe tôi nói bằng giọng bùi ngùi,Nguyệt đột nhiên thấy lòng mình trùng xuống,nặng nề,đành phải nhận cho tôi vui lòng,nhưng cô lại chỉ có 1 suy nghĩ
“vậy chúng ta là ai với ai?”
-vậy…được rồi…
Nhìn cô cứ nhắm miếng nhỏ mà ăn,còn gặm nhấm từ từ
So sánh khiếm nhã một chút,cô bây giờ giống y như 1 con chuột,hoặc là 1 sinh vật thuộc loài gặm nhấm
Thôi thì cứ để cô ấy ăn chậm rãi vậy,tôi thản nhiên tiến hành kế hoạch
Rõ ràng có bạn trong nhà,lại lôi tập ra học,lạ vậy?
Đây chính xác là suy nghĩ của Nguyệt khi tôi lấy sách vở ra bắt đầu học,cô đành im lặng ngồi ăn 1 bên
Định lẳng lặng cho tôi học,nhưng cô thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà liếc sang mấy lần
Những lần như thế,cô luôn thấy tôi đang vò đầu bứt tai,nhìn chăm chăm vào vở
Không nhịn được,cô hỏi:
-cậu sao thế? Không biết làm hả?
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt vật lộn,khó chịu “ừ” một tiếng qua hơi thở
-hay là cậu giảng cho tớ đi?
Tôi hỏi,nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ
Quả nhiên,sức chống cự của cô bé này bằng không,nhanh chóng đồng ý
Tuy đây chỉ là 1 phần kế hoạch của tôi,nhưng cô ấy thực sự giảng rất dễ hiểu
Sau khi nghe xong,tôi nửa giả nửa thật tỏ vẻ kinh ngạc:
-cậu giảng hay thật! cũng rất dễ hiểu
Tôi cười cười,nhìn thẳng vào cô:
-hay là cậu đến làm gia sư cho tớ đi? Yên tâm,tớ trả lương cho cậu
Câu hỏi bất ngờ này của tôi lại 1 lần nữa suýt làm trái tim bé bỏng của Nguyệt ngừng đập,cô không biết là mình sẽ nhận được 1 cơ hội thế này
nghe mức lương đề xuất,tim cô đạp nhanh hơn,không nhiều như khi đối diện với tôi,nhưng vẫn là nhanh
suy nghĩ là điều không cần thiết,bây giờ cô chỉ muốn có thể thấy tôi nhiều hơn so với người khác
và,cô cũng cần tiền
dù vậy,cô cũng không do dự ép giá…xuống,để tôi không mất quá nhiều tiền
thật là…
lại để tôi phải phát thẻ người tốt cho cô bé này…
-còn cô chú thì sao…?
Tôi sững người vì câu hỏi thông minh của cô,dù thoạt nhìn qua thì ai cũng thấy nó là vấn đề có thật
Lần này tôi không làm ra vẻ nữa,mà vừa làm ra vẻ vừa thực sự ngồi nghĩ nghiêm túc
-bố mẹ tớ ấy à…
Khoan,vấn đề bị bác bỏ,chủ yếu vì,tình hình là bố mẹ tôi còn giục tôi kiếm người yêu cho 2 ông bà còn bế cháu,dù sao họ có tôi cũng khá muộn,đã hơn 50 mà con mới 18,cũng sốt ruột muốn có cháu bồng cũng bình thường
Chỉ mong khi Nguyệt sang thì 2 người sẽ không nói bậy bạ gì đó làm cô ấy ngại ngùng mà chạy mất
Thế là chốt kèo,cô ấy nói sau này mấy ngày nghỉ sẽ qua dạy tôi,nói chỉ lấy 50 nghìn một buổi
Đương nhiên là tôi…nói không
-tớ nói thế này nhé...
Cô ấy căng thẳng nuốt xuống mấy ngụm nước bọt,hỏi ngược lại 1 câu ngô nghê hết sức:
-cậu muốn thế nào?
-200 một buổi,cậu làm đi
Nói rồi tôi từ trong một vị trí bí hiểm nào đó,rút ra bộ tai nghe,nhét vào tai mình và mở hết cỡ bài bong bóng tỏ tình của anh Châu,vừa nghe vừa chill
Tôi trực tiếp gắn cho cô ấy mác lương gấp 4 lần,rồi trốn luôn,đội mũ ni che tai theo đúng nghĩa đen, không thèm nghe cô mặc cả xuống nữa
Cô đành chịu thua,đồng ý với tôi
-vậy quyết rồi nhé! Chiều cậu nhớ đến đấy!
Đúng là không có tài năng gì có thể sánh lại siêu năng có chút…thơm mùi polymer của tôi
Sau khi tạm biệt Nguyệt,tôi lại không thở phào nhẹ nhõm nổi
Vì đã 11 giờ,12 giờ trưa bố mẹ tôi về sẽ có một màn tra khảo,tính từ giây phút tôi nói ra giới tính của vị “gia sư” không mấy bất đắc dĩ này
Từng giây trôi chậm như suối mùa thu,bình bình đạm đạm như muốn chơi chết tôi đang chờ chiếc thuyền phía xa đến
ấy vậy mà cũng đến lúc cánh cửa vang lên 1 tiếng cạch và 2 người trung niên bước vào nhà
Tôi cố trưng ra vẻ mặt niềm nở,vui mừng để chào bố mẹ tôi
-con chào bố mẹ ạ!
Mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên,vừa bĩu môi vừa cười,trêu chọc:
-ai dà,bữa nay còn biết chào bố mẹ nó nữa cơ đấy!
Bố mẹ tôi đều vậy,dù lớn rồi nhưng tâm hồn chắc mới 25 tuổi,vì ngay sau đó bố tôi cũng làm ra vẻ mặt y như mẹ tôi:
-có phải lại gây chuyện gì rồi không?
Bố tôi nói trúng phóc,gây cho bố mẹ 1 người con dâu đây!
Nhưng tôi nào dám nói thế,đành phải uốn khéo:
-đâu có,đâu có! Làm gì có! Con chỉ là có một người bạn rất giỏi,muốn thuê bạn ấy làm gia sư dạy kèm cho con…
Bố mẹ tôi thảng thốt:
-con mà cũng muốn học thêm cơ à?
Tôi khúm núm,trông khá là…hèn:
-con cũng…lớp 12 chứ…nên là…
Bố tôi làm vẻ bất lực,nhưng vẫn hỏi thăm:
-vậy con muốn gì mới đến xin xỏ bố mẹ già nua này đây
-con không cần nhiều đâu,chỉ cần...
Bố mẹ tôi nghe đến đây thì làm ra bộ mặt “đã biết tỏng”,hỏi thẳng:
-thôi,rốt cục cần bao nhiêu tiền?
Tôi cười hì hì,giọng nịnh nọt,xoa hai tay vào nhau
Trông bộ mặt của tôi lúc này chắc có 8 phần giống Hòa Thân,mẹ tôi liền bán tín bán nghi hỏi
-lần này là thằng Khang,hay thằng Bách,chả nhẽ lại cái thằng Nhật? Nó mà dạy được con à?
-dạ đều không phải ạ...
Tôi rụt rè,biết tai kiếp sắp tới
Quả nhiên đúng với bản chất “thám tử lừng danh” của mẹ tôi,bà bắt tôi ngồi lại ở sofa
Khi tôi đã an tọa,bà bắt đầu đoán từng cái tên một,có bao nhiêu đứa bạn tôi bà lần lượt kể ra hết,nhưng đều trật lất
Lúc bà bực quá hỏi thẳng,tôi cũng ú a ú ớ không chịu khai nửa chữ,bà chán quá chẳng thèm cố công nữa,đi thẳng vào nhà ăn trưa
Chiều đến,bố mẹ tôi lại đi làm,chỉ còn tôi không mấy cô đơn ở nhà khi mới được chưa đầy nửa tiếng thì một tiếng chuông cửa đã vang lên
Tôi bật ngay dậy,tốc độ vượt ngay mach 1,mở cửa chỉ để thấy được nó
Khuôn mặt nhỏ nhắn như bị phủ trong một lớp cánh sen tươi hồng nhạt,đôi mắt long lanh với ánh sáng của một chút niềm vui,cùng bóng tối của nỗi buồn lớn đan xen,tranh đấu lẫn nhau
Tôi vui vẻ mời “cô giáo” trẻ này vào nhà,lấy tập vở ra nghiêm túc học giả
Cũng tại ngắm người nên tôi không nhìn được vào phương trình,có điều tôi nhanh chóng thoát khỏi cái sự nửa tỉnh nửa mê chết tiệt đó,tập trung vào làm học sinh ngoan
Quả nhiên vẫn là có lí do để học mới tốt,như ngày xưa mấy cái con chữ này dù có kề gươm vào cổ cùng đừng hòng tôi nhồi nổi vô trong đầu óc
Quái lạ,ngày xưa đi học chữ chui vào tai phải đều chui ra phía đối diện hết ráo,mà giờ lại học được dễ như vậy
Phải chăng xuân mộng cũng có tác dụng kích thích não bộ?
Kể ra như vậy cũng là một phút giây êm đềm mà ấm áp,nơi cả 2 đang cùng cố gắng cho một mối quan hệ tốt đẹp
Chúng tôi ngồi học trên phòng tôi,nên lúc giải lao,tôi định đi xuống nhà lấy hoa quả lên để ăn thì bị Ngăn lại
-để tớ đi cho,cậu cứ ngồi đi
Tôi cũng đã hơi mỏi não,đành phải để vậy
Không phải vì muốn được cô ấy chăm sóc đâu,thật đó!
Bước vội giữa một nơi lạ mà lại có cảm giác ấm áp hơn cả nhà,cô bê theo đĩa táo vừa gọt,vui vẻ đi lên nhà
Những bước chân vội vàng không được đẹp như trong thơ xuân diệu,vì rất dễ vấp phải...
Cái dây quạt vắt qua sàn nhà,đen láy hòa chung màu gạch men th3o kiểu ô cờ caro khiến cho khả năng phân biệt vật thể của cô tạm bị tắt đi
Phụt,chiếc ổ cắm tuột ra,còn cô ấy thì ngã về phía giường
Về phần tôi à?
Tôi ngồi trên giường chứ đâu
Thân hình nhỏ bé lao đến khiến tôi không kịp phản ứng,bị đè ngã lên giường
2 người cách nhau rất gần
Trong một khoảnh khắc,tôi có thể cảm nhận mùi hương còn vương của bồ kết và hoa nhài trên mái tóc cô,bất giác ôm lấy cô
Nguyệt đỏ mặt lên nhanh tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường,đã hoàn toàn trông giống một trái ớt chuông hơn là cà chua
Nhưng cô lại không thể đứng dậy,nhìn khuôn mặt tôi ngay trước mắt,nếu cô có thêm chút xíu can đảm,cô sẽ hôn lên đó
Cảm nhận được cái ôm của tôi,cô ấy mới sực tỉnh muốn chống tay đứng dậy
Nhưng tiếc quá,cô không có sức mạnh này,cũng không có mục tiêu mãnh liệt nào để làm vậy
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên cùng 1 giọng nói quen thuộc
-2 con đã học xong chưa,có ăn gì không để mẹ...
Bình luận facebook