• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Bóng trăng nghiêng trời hạ

  • kỳ 3

Ánh nguyệt trở về nhà,chẳng mấy khác với cô dự đoán,căn nhà vẫn chỉ có mình cô

Có lẽ là mẹ cô chưa đi làm về,hoặc là đêm nay bà sẽ lại không về

Cũng lại là sự quen thuộc,nhưng không có sự ấm áp

Bởi trong cả cuộc đời,ấm áp duy nhất mà cô có là mẹ,nhưng bà không có ở đây bây giờ

Mở cánh cửa quen thuộc,nhìn căn phòng quen thuộc,ngồi lên chiếc ghế quen thuộc và bày sách vở lên chiếc bàn quen thuộc

Cô bắt đầu học,có lẽ là không có việc gì khác để làm

Hoặc có

Từ trong cặp sách,cô lấy ra 1 quyển nhật ký,dày dặn nhưng chưa hoàn thiện

Đặt bút,lại hồi tưởng lại một ngày vốn nghĩ sẽ như bao ngày khác

Rồi cô lại ngạc nhiên phát hiện ra,hôm nay có lẽ là 1 ngày vui hơn nhiều,nghĩ đến một chàng trai mà cô luôn nghĩ đến

Ngày 14/2/2013

Hôm nay cậu ấy vậy mà chủ động bắt chuyện với mình !(>w<)

Nghĩ ngợi một chút,cô quyết định xóa cái biểu tượng kia đi,vì nó có vẻ hơi…kì kì

Cậu ấy còn nhờ mình giảng bài giúp nữa!

Lúc mình ho còn lo lắng cho mình!

Từng nét chữ đều ẩn chứa sự phấn khích,sự phấn khích mà nếu tôi không tái sinh,sẽ mãi mãi chỉ nằm trong những con chữ

Mang theo niềm vui không thể kể với ai,cô đành tự mình nhâm nhi nó

Ít nhất thì dễ chịu hơn so với hương vị của nỗi buồn trước đây…

Đặt lưng lên giường,lần đầu tiên trong nhiều năm,một nụ cười như hoa nở trên môi cô gái không biết cười,nhẹ thôi,nhưng là một sự kiện trọng đại

Tiếc là tôi chẳng biết gì về sự việc này,vẫn đang vui vẻ nhai cơm,vẫn thấy vị cơm nhà mới ngon làm sao

Trên thực tế mà nói,gia đình của tôi không phải là thứ cô ấy cần phải ước ao,vì về cơ bản,đây luôn là gia đình của cô ấy,cô ấy có thể đến bất cứ lúc nào,không ai sẽ từ chối

Hoặc ít nhất,tôi sẽ không từ chối

Gió đêm cuộn về trên đồng,khiến những bụi cây 2 bên đường cái rung nhẹ những đóa hoa mười giờ trắng và tím

Tôi cắn bút nhìn khối bài tập khổng lồ trước mặt,tôi đoán là tôi sẽ phế 1 tay trước khi viết xong hết văn và phế nửa bán cầu não trái trước khi làm xong hết toán

Chưa kể mấy bài không biết làm sẽ tốn bao nhiêu thì giờ

Điện thoại thì tôi có đây,nhưng có “ai đó” lại không có,nên tôi cũng chẳng tài nào hỏi được

Có người khác cũng muốn nhắn cho tôi,nhưng…

Hoài my tìm kiếm lời chúc ngủ ngon mà cô ta luôn nhận được,nhưng không có dấu hiệu gì của một thứ như vậy

Cô ta bắt đầu lục điện thoại xem tôi đang ở đâu,nhưng đã xem hết cả danh bạ vẫn chưa thấy

Cô ta tìm tên tôi trên thanh tìm kiếm

Không có kết quả phù hợp

Haha

Buồn cười thật

Thật đấy

Tôi xóa cô ta rồi thì có tìm thế nào cũng không thấy được đâu

Mặc kệ,thậm chí tôi còn chẳng biết vụ này,đó chỉ là nếu tôi nhìn thấy

Cái tôi cần biết là tôi phải cày lại sách giáo khoa 1 lần trước khi thực sự đi làm mấy bài này,còn phải xem lại vở ghi một chút,chắc sẽ…

Ôi trời ạ!

Sao lắm thế!

Tôi có tài thánh cũng khó lòng mà đọc hết nổi,hơn nữa cố nhồi vào chỉ khiến não của tôi đơ mất thêm mấy phút nữa

May mắn cho tôi,và cho cả bán cầu não trái của tôi,mai là ngày nghỉ

Tại sao ư?

Tôi cũng chẳng rõ,nghe nói hình như trường định dùng lớp chúng tôi làm gì đó

Thực ra họ làm gì mặc họ,tôi thì cứ làm một chàng trai thư giãn khi nhận ra sau ngày mai là chủ nhật,tức là chúng tôi được nghỉ đến 2 ngày liền

Tôi “đành” phải mặc kệ,nếu không muốn nói là hoan hỉ giã từ đống bài tập kia,không chờ ngày tái ngộ

Tôi đoán là ngày mai tôi sẽ đi tìm cô ấy

Học thầy không tày học bạn

Mà học bạn thì không tày học…vợ được!

Một địa điểm hoàn hảo để tìm Ánh Nguyệt,không thể không kể đến…nhà cô

Tôi biết,nhưng thực sự,có ai sẽ làm thế không?

Nếu không có ai,thì để tôi vẽ ra một con đường mới cho tán gái thiên hạ ở cái năm 2013 này

Buổi sáng trời mù,mây phủ kín nửa bầu trời,bất ngờ là hôm nay lại là 1 ngày nắng gắt trái mùa

Ánh nắng cố xua đi mây đen,để lộ ra nửa vòm trời xanh ngắt,nhưng yếu ớt và vô lực

Từ nhỏ đến lớn,tôi cũng không biết mình đã trải qua cảnh tượng này mấy lần,chỉ biết sự lạ kì ít ỏi đó không đủ để đếm hết các đầu ngón tay của tôi

Đi trên con đường bị chia cát bởi lằn ranh giữa ánh sáng và bóng tối,dần đạp xe xuyên qua âm u,tôi đi vào vùng sáng,về phía xóm quê mà tôi đã không chỉ đọc qua 1 lần trong đêm đó dưới ánh trăng,trong những trang nhật kí ảm đạm tuyệt vọng ấy

Vì một lí do nào đó,đứng trong con hẻm nhỏ,tôi như thấy ảo ảnh của 1 cô gái yếu đuối nhưng mang theo niềm vui ít ỏi trên khóe môi,đang xách làn đi chợ

Khoan đã,đó không phải ảo ảnh,là 1 con người

Hơn nữa còn là…

Ánh Nguyệt tay xách chiếc làn mây,có lẽ là định đi chợ mua đồ ăn hay gì đó,bước trong ngõ nhỏ

Đột nhiên,ánh mắt cô chạm phải 1 chiếc xe đạp dừng két lại trước mặt mình,theo bản năng cúi xuống,có chút sợ hãi,phát ra tiếng nói đầy nỗi buồn:

-xin…xin lỗi…

Tôi bật cười trong nỗi cay đắng,vội vàng trấn an cô bé:

-tớ đây,cậu xin lỗi cái gì chứ

Cô ấy nghe thấy giọng tôi,mờ hồ như rất quen thuộc và ấm áp,ngẩng đầu lên:

-a…chào cậu,cậu đi…đâu…thế..?

Tôi tiến đến,hồn nhiên một cách cố ý xoa tóc cô ấy,phớt lờ câu hỏi vu vơ mà cô ấy đưa ra:

-cậu không nên luôn là người xin lỗi,cậu không có lỗi gì cả!

Bị tôi vuốt ve mái tóc mượt,cô ấy cảm thấy có 1 sức nóng từ nơi gương mặt của cô khiến nó đỏ hồng lên,và nơi con tim cô khiến nó loạn nhịp gấp gáp

Nhìn quả cà chua trước mặt,tôi sực nhận ra cô bé này đối mặt với tôi căn bản không có khả năng chống trả,có lẽ thúc ép tiến triển quá nhanh sẽ khiến cô ấy không chịu được mà lăn ra đau tim cũng nên

Tôi nhẹ nhàng và tự nhiên hết sức có thể,thu tay trở về mỉm cười,hỏi khẽ:

-được không?

Nguyệt lúc này mới hoàn hồn,run rẩy lắp bắp đồng ý với tôi:

-được…thôi…

Cô nhanh chóng chuyển chủ đề,lấy lại được 4 phần tự tin,hỏi tôi:

-vậy cậu đến đây làm gì…

-không có việc thì đến tìm cậu,có vấn đề gì à?

Cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng,không biết vì lời tôi nói hay sợ lời mình sắp nói khiến tôi giận;

-không có! Chỉ là…bình thường giờ này cậu…không phải nên đi tìm My sao?

Tôi chỉ cười,lại vô thức vén mái tóc dày của cô,để lộ đôi mắt chứa sự tò mò và sự áy náy lớn lao,trả lời cô:

-cậu đã thấy ai bị từ chối 4 lần vẫn còn cố chấp theo đuổi chưa?

Tất nhiên,đây là cái cớ tôi định ra cho bản thân,chứ nếu tôi không trở lại,cô ấy thực sự sẽ được chứng kiến kì tích đó

Tôi thực sự có chút hoài nghi về trí tuệ và cái bộ não yêu đương của bản thân trước đây rồi đấy

Tôi rụt tay lại,đút vào túi áo,ngửa mặt lên trời để cho ngầu,nghiêm túc nói thật:

-tớ từ bỏ rồi

Chắc là nghĩ tôi buồn,cô ấy bèn cố nén lại niềm vui để không biểu lộ ra nụ cười đắc chí

Dẫu muốn ở lại,tôi cũng không có lí do hợp lí nào để vào nhà cô ấy

Chẳng lẽ lại xông vào nói cháu đến để tìm con gái cô chú

Khoan đã,làm gì có chú nhỉ

Có lẽ là đã biết quá ít,nhất thời không thể nhớ hết,nội dung trong nhật kí,tôi giờ mới nhớ ra cô không còn ba,nỗi buồn hơi dâng lên trong lòng:

-vậy cậu không có việc gì thì tớ đi trước đây

Cô nói,dắt xe đi trước,tôi đành chạy lại,vui vẻ nói:

-tớ đi cùng với,vừa hay tớ có thứ muốn mua

Đùa,không đi cùng cô ấy thì biết bao giờ cô ấy về để tôi lừa...

Nhầm,lộn,bình tĩnh

Gọi sang nhà làm gia sư đây…

Ngôi chợ không lớn,nhưng những hàng quán vẫn như trải dài bất tận

Nơi đây cũng chia ra nhiều khu vực nhỏ,tràn ra cả các hang cùng ngõ hẻm quanh khu chợ,biến nó thành 1 mạng lưới khổng lồ,hoàn toàn đối nghịch với diện tích chính thức của nó

2 người chúng tôi vốn dĩ đi xe đạp,cũng chầm chậm quốc bộ trên con đường nhỏ,mùi cá,mùi hoa,nhưng hàng quần áo,vải vóc và thức ăn cứ lượn lờ trước mắt

Việc đi chợ là thứ tôi chưa bao giờ làm,nhưng nó lại có vẻ là hành động hằng ngày của Nguyệt

Nhìn cô ấy thoăn thoát chọn các loại thịt thà rau củ,chuyên nghiệp như một bà nội trợ lâu năm,không khỏi cảm khái về cuộc sống sau này của mình sẽ sung sướng ra sao

Đem theo nỗi ngạc nhiên thật sự,tôi hỏi Nguyệt với vẻ ngạc nhiên giả tạo:

-sao cậu chọn nhanh thế?

Lí do cho sự ngạc nhiên của tôi không phải cái đó,nhưng tôi ngạc nhiên là thật,nên trông mặt mày có vẻ uy tín

-làm mỗi ngày thì tự nhiên sẽ giỏi thôi…

Cô đột nhiên cảm thấy câu nói của mình có vài phần kiêu ngạo,có lẽ là cảm giác thành tựu khi làm tôi ngạc nhiên về khả năng của bản thân,vội vàng chữa lại

-ý tớ là,làm nhiều nên tớ quen rồi

Tôi không để ý nhiều,thản nhiên khen ngợi:

-cậu giỏi thật! sau này ai mà lấy được cậu sẽ hạnh phúc lắm đấy!

Nghe tôi nói,cô bé ngu ngơ còn chưa hiểu ý tứ,mặt hơi nghệt ra,vừa có chút ngờ ngợ đã bị tôi cắt ngang:

-cậu sang nhà tớ chơi chút không?

Câu hỏi đột ngột này khiến tim cô như bị ong chích,giật nảy lên,bắt đầu mất kiểm soát về nhịp điệu,lắp bắp nói:

-cậu…định…định làm gì thế

Cái con nhóc này!

Làm như tôi là thứ dê già biến thái,yêu râu xanh ở đâu không vậy!

Tôi cốc nhẹ lên đầu cô ấy,giả vờ tức giận:

-cậu nghĩ cái gì thế,cậu coi tớ là người thế nào vậy!

Ánh nguyệt có vẻ hơi áy náy,vẻ mặt đáng thương đến tội,ôm đầu:

-xin..xin lỗi…

Tôi lại làm ra vẻ tức giận,nhưng nhẹ thôi,chủ yếu là không nỡ để cô ấy phải sợ hãi:

-đã bảo cậu đừng xin lỗi,nếu là người khác chắc đã nện túi vào mặt tớ rồi

Tôi cười,không giấu vẻ tinh nghịch:

-thế nào?

Cô dừng lại,suy nghĩ rất lâu,có lẽ là khoảng 2 phút:

-cũng…cũng được…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ánh Sáng Trong Bóng Tối
  • 4.00 star(s)
  • Noor Jade_011
Chương 1...
Bóng Ma
  • Tam Mộc Lâm
Chương 23
Kẻ Canh Giữ Bóng Tối
Kẻ Canh Giữ Bóng Tối
Trong bóng tối
  • Ann Brooks

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom