trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 1
- Tác giả
- trường giang lưu đông
- Thể loại
- tiểu thuyết
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- 1
- Lượt đọc
- 32
- Cập nhật
Hơn 4700 trang nhật kí,có lẽ là tài sản lớn nhất mà vị ân nhân này của tôi để lại
Khoảng khi tôi đến 3 tiếng trước,cô ấy đã treo cổ tại đây
Một viên cảnh sát tiến lại bên cạnh tôi,nói bằng giọng quân điều:
-mời đồng chí cùng chúng tôi về đồn lập biên bản
Thực ra vấn đề không lớn,cảnh sát chỉ xác nhận là tự sát rồi thả tôi
Viên cảnh trưởng nói với tôi:
-xét thấy nạn nhân không có gia đình,anh lại có nhã ý lo liệu tang sự cho nạn nhân,di vật của nạn nhân anh có thể giữ lại
Thực ra chẳng nhiều nhặn gì,chỉ là bộ bát đũa,1 cái bàn xếp,1 chiếc nokia 2100 gần như đã hỏng,và chồng nhật kí dày cộp
Đứng trong căn phòng đó mà tôi cảm thấy oán khí đang vây lấy mình
Ngày 6/9/2012
Hôm nay mình bị hạ đường huyết,đều tại phải lao động,nếu không có thể không cần ăn,sẽ tiết kiệm được một chút
May mà có mấy chiếc kẹo này,cậu bạn cùng bàn đưa cho mình
Cậu ấy hình như tên là...
Lê Hạ Thiên thì phải?
Ngày 12/9/2012
Bạn Hạ Thiên hôm nay bị sốt rồi,sáng nay vừa phải nằm phòng y tế
Nếu được chắc mình sẽ lên đó chăm sóc cho cậu ấy
Nhưng mình có tiết mất rồi
Nếu không học thì sẽ không có khoản cuối năm nữa
Ngày 23/9/2012
Ngày 15/10/2012
Ngày 27/10/2012
Những con số cứ kéo dài mãi theo hàng mi ngấn lệ của một ông chú trung niên 30 tuổi
Tôi có thể đọc thứ này cho đến sáng,vì từng chi tiết
Đều khớp với những gì tôi đã làm cho bạn cùng bàn năm lớp 12
Thứ mà cô ấy coi như ơn huệ tái sinh lại chỉ là đồ thừa mà Hoài my tôi từng theo đuổi bỏ đi,được tôi tìm đại 1 nơi để trút
Ngày 26/1/2013
Hình như mình thích Hạ Thiên mất rồi....
Mình không hiểu,nhưng từ lần đầu gặp cậu ấy
Mình đã cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều...
Ngày 14/2/2013
Hạ Thiên thích một bạn học khác hay sao ấy
Hôm nay còn tỏ tình nữa,nhưng bị từ chối rồi
Không sao,qua nhiều lần không được cậu ấy sẽ buông bỏ thôi
Nhưng…
Cậu ấy tổn thương như vậy,mình xót quá…
Ngày 22/6/2013
Hạ Thiên vẫn thích Hoài My…
Mình đoán mình không nên tìm cậu ấy nữa…
Ngày 18/9/2013
Mình vào được chung trường với cậu ây rồi,nhưng cậu ấy ở khoa nào nhỉ?
Ngày 23/12/2013
Đông lạnh rồi,không biết cậu ấy có uống đủ nước không
Năm nhất
Năm 2
Năm 3
Mỗi ngày đều dõi theo tôi,không nghỉ một ngày
Ngày 9/2/2016
Tôi để ý thấy đây là trang trống duy nhất của cuốn nhật kí,thật lạ
Ngày 8/11/2020
Anh đang ở đâu?
Em tuyệt vọng quá…
Có lẽ em vẫn có thể cố gắng,nhưng…
Ngày 28/12/2022
Nghe nói Hạ Thiên bị thoái hóa võng mạc
Có lẽ đây là lần cuối mình viết nhật ký
Nhưng không sao,anh ấy mãi sẽ trong trái tim mình
Tiến trình của cuốn nhật ký tự nhiên ngừng lại
Một người con gái,suốt 13 năm ròng rã
Không thấy mặt
Không nghe tiếng
Ấy vậy mà vẫn còn tình yêu cho tôi lớn như vậy
Lệ nhòa trong ánh bình minh mới lên sau cả đêm dài miệt mài đọc
Tôi nhìn ngôi nhà nhỏ này,không đến 10 mét vuông
Hình bóng cô gái ấy hiện lên trong tâm trí tôi,mờ nhạt
Sao tôi lại không có một kí ức gì cả?
Sao tôi không có sự đáp lại nào cả?
Để cô ấy phải chịu đựng lâu như vậy vì một tình yêu hư ảo?
“đây không phải lỗi của tôi,tôi không biết cô ấy thích mình”
Ai nói thế thì nói,tôi sẽ không
Tôi sẽ hành động cụ thể một chút
Con dao gọt hoa quả trên chiếc khay bàn,chễm chệ như thôi thúc điều gì
Điều đó tôi biết rõ
Tôi cầm bút lên,run rẩy đề xuống 3 dòng cuối của cuốn nhật kí còn dở dang
Ngày 25/12/2025
Anh đến rồi
Để tạ tội với em
Thứ tôi cầm trên tay không phải cây bút nữa,là lưỡi dao sẽ kết thúc sự lầm lũi của tôi
Dòng hơi ấm tuôn chảy nơi cổ tay khiến ý chí tôi mờ dần đi,như thể thấy một ánh trăng sáng trước mắt
Ha
Loại như tôi có thể lên thiên đường tìm cô ấy sao?
Móc ra đôi mắt này cũng không xứng để tôi lên đó,vì nó vốn là của cô ấy
Nhưng dù sao tôi xứng đáng ở địa ngục
Trắng xóa
Một màu trắng xóa
Vẫn một màu trắng xóa
Mãi một màu trắng xóa
Màu trắng xóa
Trắng xóa
Trắng
Trắng nhạt nhòa
Đơn giản chỉ một màu…
Trắng
...
Anh bạn
Anh bạn
Cậu có nghĩ chết đi sẽ thoát được món nợ này không?
Tôi giật mình vì tiếng gọi trong đầu,trả lời với sự kiên định và -bằng cách nào đó- mơ hồ
-không
Cậu rõ ràng biết điều này
Tỉnh dậy đi
…
…
Tại một nơi có lẽ còn không thể được gọi là một thị trấn
Một cảnh trí nên thơ đã bị bao phủ trong màn đêm tĩnh lặng
Một căn nhà bình thường đến mức phổ thông
Tôi hít một hơi như người bị nghẹn vừa được thông ra,mắt trợn ngược,thở hổn hển,ngã ngửa ra lưng tựa của chiếc ghế xoay
Lấy lại sự bình tĩnh mơ hồ,tôi cảm thấy mình như nhẹ đi
Không phải là cảm giác siêu thoát của cái chết,đơn giản chỉ là cân nặng giảm đi
Tôi theo thói quen muốn rút điện thoại ra để xem giờ thì đột nhiên nhận thấy
Túi quần chẳng có gì,túi áo cũng…
Sao lại là áo trắng,tôi nhớ rõ là tôi mặc áo đen cơ mà
Một hình tượng quen thuộc,một dòng chữ quen thuộc điềm nhiên đập vào mắt tôi,đủ chậm để đọc nhưng quá nhanh để nhìn chi tiết
Có điều,chỉ cần biết đây là lô gô của áo trường,chắc chắn là vậy
Tôi giơ tay lên,quan sát nó kĩ thêm chút nữa,là áo đồng phục cấp 3 của tôi,không sai
Có hai trường hợp,một là…
Khoan đã,đó có phải một tờ lịch không?
Trời đất,tôi đúng là thằng đần
15/2/2013
Biết ngay!
Khoan -thêm lần nữa- đã,lỡ có ai rảnh rỗi đùa tôi thì sao,hay đây là mơ?
Tôi tự nắm chặt bàn tay để móng tay găm vào thịt
Đây không phải cách tự chủ,tôi chỉ hay làm thế khi xúc động
Đau quá!
Không phải mơ!
Còn…
Tôi cúi xuống nhìn cổ tay mình
Hoàn toàn trống trơn
Thân thể nhẹ bỗng,sức khỏe cuộn trào
Quả thật không hề có dấu vết của 1 kẻ thất bại tuổi 30 đang ủ rũ và vừa mới cắt tay tự sát nào
Vậy là đây không phải trò đùa
Giống như trong tiểu thuyết ấy
Tôi tái sinh rồi!
Khoan đã,việc đầu tiên cần làm là
Xem tôi đang ở đâu trước,lỡ như đang bám theo con nhỏ Hoài My kia,chắc tôi xấu hổ chết mất
Đúng là làm chó liếm.Liếm,liếm mãi rồi chẳng được gì
Thề chết không làm chó liếm!
À,khoan đã
Trước đó phải làm việc quan trọng nhất
Tôi nhìn xung quanh,ánh sáng mờ nhạt khiến căn phòng trở nên lạ lẫm
Bóng đèn ngủ và bóng đèn học của tôi đang tranh nhau tỏa sáng,dù căn phòng vẫn tối tăm
Hóa ra là phòng tôi
Tôi thở phào và quan sát thời gian
12 giờ rồi!
Chết tiệt,cái đống gì đây!
Tôi thất kinh khi nhìn vào mớ giấy tờ trước mặt,tôi thực không hiểu trên đó là loại ngôn từ cổ đại nào,chỉ thấy căn căn phần phần,bình phương lập phương chi chít,f(x) đủ loại
Không ổn chút nào!
Tôi có nhớ cái gì đâu chứ!
Có vẻ ông trời không ủng hộ tôi tới nơi tới chốn
Tài thì có tăng,nhưng là do trải nghiệm bao năm qua bồi đắp lên
Học thì vẫn vậy,còn tệ hơn cả lúc đi học khi này
Gọi là “tài cao học thiển” cũng không sai
Vò đầu bứt tai,cuối cùng lên được giường lúc 1 giờ sáng,với đống bài tập có đáp án sai gần hết
May mắn là trước đó -tức là trước khi tôi của hiện tại đến đây- tôi của quá khứ đã làm xong 9 phần rồi
Hôm nay là thứ sáu,trời đêm yên ắng khiến tôi chìm vào giấc ngủ đủ đầy mà đã lâu không có được,trăng đã lặn từ đời nảo đời nào rồi
Ngày mới thức giấc với tâm trạng không mấy sảng khoái,tôi ngái ngủ mà gượng dậy
Sực tỉnh,tôi nghe thấy một giọng nói đang gọi tên…tôi
-Thiên,Thiên ơi! Xuống ăn sáng nhanh còn đi học con,sắp muộn học rồi đấy!
Tôi vội vã mà bật dậy,vớ lấy chiếc sơ mi theo thói quen,quên mất là mình không còn là dân công sở nữa,đành chuyển sang mặc áo khoác trường rồi chạy vội xuống nhà
Gặp lại cha mẹ,hình ảnh vẫn thân thuộc như vậy,cũng không mấy là ngạc nhiên
Đừng hiểu lầm!
Không phải tôi bất hiếu,nhưng bố mẹ tôi sau này còn sống khỏe,ngày nào cũng gọi điện cho tôi
Cảm giác như mỗi lần về thăm nhà vậy,quen thuộc
Ăn những món ăn mẹ nấu,dù chỉ có bát thịt kho tàu và chén cơm trắng,vẫn có một mùi vị của hoài niệm len lỏi vào vỏ não tôi,cảm giác thật thanh bình
Tôi bây giờ là học sinh lớp 12 trường trung học phổ thông A Hải Hậu
Không phải lập trình viên của viettel nữa
Tôi đã có lại được tự do
Ít nhất là sau kì thi đại học này
Chết tiệt! muộn giờ học rồi!
Hoài niệm chết tiệt!
Tôi vừa gồng sức đạp xe vừa rủa thầm như vậy
Nhưng có lẽ hôm nay có bị phạt cũng không tệ
Cũng giống như thẻ nhớ của một chiếc điện thoại hay ổ cứng của một chiếc máy tính
Tâm trí của chúng ta quá nhỏ để có thẻ chứa cùng lúc nhiều khuôn mặt hoặc nhiều cái tên
Chỉ khi tình cờ gặp lại người đó trên phố hoặc vô tình thấy qua một mẩu tin trên tv,bạn mới ngặc nhiên kêu lên kiểu như
“ôi,đã lâu lắm rồi mình không gặp nó,năm ngoái mình kẹt tiền,nó có cho mình vay mấy triệu!”
Tôi cũng thế thôi,làm sao tôi có thể nhớ ra và tìm đến cô ấy giữa một đống các vị trí khả thi và một đám đầu cổ lúc nhúc trước mặt
Chính vì tôi đi muộn,cả lớp chỉ còn một chỗ trống,tôi biết chắc đó là chỗ của tôi,cũng biết chắc cô ấy ở đó
Ánh Nguyệt ở đó,vẫn đợi tôi như ngày tôi không biết
Nhưng giờ đây thì chẳng còn gì là bí mật nữa
Tôi biết rồi,kể cả thứ tôi chưa từng nhận thấy trong bấy nhiêu năm…
…lẫn thứ mà tôi muốn bảo vệ,muốn bù đắp
Món nợ ân tình,tôi nhớ rõ
Thứ gì cần trả,tôi sẽ trả
Cô ấy vì tôi đã hy sinh 13 năm thanh xuân của mình trong hiu quạnh
Tôi vì cô ấy trả lại 26 năm,39 năm,thậm chí cả đời này có sao!
Dù tình yêu chưa bao giờ phủ bóng lên mối quan hệ lỏng lẻo vô nghĩa chỉ kéo dài có vỏn vẹn 4 tháng giữa hai người
Nhưng lần này sẽ là khác biệt
Vì tôi biết,chỉ những hàng mực kéo dài đến bất tận,chỉ với 13 năm đó
Nhiều hơn là sự thương hại...
...hay lòng biết ơn...
...Là những gì tôi đã trót dành cho cô ấy
Có lẽ là…
Yêu…
Khoảng khi tôi đến 3 tiếng trước,cô ấy đã treo cổ tại đây
Một viên cảnh sát tiến lại bên cạnh tôi,nói bằng giọng quân điều:
-mời đồng chí cùng chúng tôi về đồn lập biên bản
Thực ra vấn đề không lớn,cảnh sát chỉ xác nhận là tự sát rồi thả tôi
Viên cảnh trưởng nói với tôi:
-xét thấy nạn nhân không có gia đình,anh lại có nhã ý lo liệu tang sự cho nạn nhân,di vật của nạn nhân anh có thể giữ lại
Thực ra chẳng nhiều nhặn gì,chỉ là bộ bát đũa,1 cái bàn xếp,1 chiếc nokia 2100 gần như đã hỏng,và chồng nhật kí dày cộp
Đứng trong căn phòng đó mà tôi cảm thấy oán khí đang vây lấy mình
Ngày 6/9/2012
Hôm nay mình bị hạ đường huyết,đều tại phải lao động,nếu không có thể không cần ăn,sẽ tiết kiệm được một chút
May mà có mấy chiếc kẹo này,cậu bạn cùng bàn đưa cho mình
Cậu ấy hình như tên là...
Lê Hạ Thiên thì phải?
Ngày 12/9/2012
Bạn Hạ Thiên hôm nay bị sốt rồi,sáng nay vừa phải nằm phòng y tế
Nếu được chắc mình sẽ lên đó chăm sóc cho cậu ấy
Nhưng mình có tiết mất rồi
Nếu không học thì sẽ không có khoản cuối năm nữa
Ngày 23/9/2012
Ngày 15/10/2012
Ngày 27/10/2012
Những con số cứ kéo dài mãi theo hàng mi ngấn lệ của một ông chú trung niên 30 tuổi
Tôi có thể đọc thứ này cho đến sáng,vì từng chi tiết
Đều khớp với những gì tôi đã làm cho bạn cùng bàn năm lớp 12
Thứ mà cô ấy coi như ơn huệ tái sinh lại chỉ là đồ thừa mà Hoài my tôi từng theo đuổi bỏ đi,được tôi tìm đại 1 nơi để trút
Ngày 26/1/2013
Hình như mình thích Hạ Thiên mất rồi....
Mình không hiểu,nhưng từ lần đầu gặp cậu ấy
Mình đã cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều...
Ngày 14/2/2013
Hạ Thiên thích một bạn học khác hay sao ấy
Hôm nay còn tỏ tình nữa,nhưng bị từ chối rồi
Không sao,qua nhiều lần không được cậu ấy sẽ buông bỏ thôi
Nhưng…
Cậu ấy tổn thương như vậy,mình xót quá…
Ngày 22/6/2013
Hạ Thiên vẫn thích Hoài My…
Mình đoán mình không nên tìm cậu ấy nữa…
Ngày 18/9/2013
Mình vào được chung trường với cậu ây rồi,nhưng cậu ấy ở khoa nào nhỉ?
Ngày 23/12/2013
Đông lạnh rồi,không biết cậu ấy có uống đủ nước không
Năm nhất
Năm 2
Năm 3
Mỗi ngày đều dõi theo tôi,không nghỉ một ngày
Ngày 9/2/2016
Tôi để ý thấy đây là trang trống duy nhất của cuốn nhật kí,thật lạ
Ngày 8/11/2020
Anh đang ở đâu?
Em tuyệt vọng quá…
Có lẽ em vẫn có thể cố gắng,nhưng…
Ngày 28/12/2022
Nghe nói Hạ Thiên bị thoái hóa võng mạc
Có lẽ đây là lần cuối mình viết nhật ký
Nhưng không sao,anh ấy mãi sẽ trong trái tim mình
Tiến trình của cuốn nhật ký tự nhiên ngừng lại
Một người con gái,suốt 13 năm ròng rã
Không thấy mặt
Không nghe tiếng
Ấy vậy mà vẫn còn tình yêu cho tôi lớn như vậy
Lệ nhòa trong ánh bình minh mới lên sau cả đêm dài miệt mài đọc
Tôi nhìn ngôi nhà nhỏ này,không đến 10 mét vuông
Hình bóng cô gái ấy hiện lên trong tâm trí tôi,mờ nhạt
Sao tôi lại không có một kí ức gì cả?
Sao tôi không có sự đáp lại nào cả?
Để cô ấy phải chịu đựng lâu như vậy vì một tình yêu hư ảo?
“đây không phải lỗi của tôi,tôi không biết cô ấy thích mình”
Ai nói thế thì nói,tôi sẽ không
Tôi sẽ hành động cụ thể một chút
Con dao gọt hoa quả trên chiếc khay bàn,chễm chệ như thôi thúc điều gì
Điều đó tôi biết rõ
Tôi cầm bút lên,run rẩy đề xuống 3 dòng cuối của cuốn nhật kí còn dở dang
Ngày 25/12/2025
Anh đến rồi
Để tạ tội với em
Thứ tôi cầm trên tay không phải cây bút nữa,là lưỡi dao sẽ kết thúc sự lầm lũi của tôi
Dòng hơi ấm tuôn chảy nơi cổ tay khiến ý chí tôi mờ dần đi,như thể thấy một ánh trăng sáng trước mắt
Ha
Loại như tôi có thể lên thiên đường tìm cô ấy sao?
Móc ra đôi mắt này cũng không xứng để tôi lên đó,vì nó vốn là của cô ấy
Nhưng dù sao tôi xứng đáng ở địa ngục
Trắng xóa
Một màu trắng xóa
Vẫn một màu trắng xóa
Mãi một màu trắng xóa
Màu trắng xóa
Trắng xóa
Trắng
Trắng nhạt nhòa
Đơn giản chỉ một màu…
Trắng
...
Anh bạn
Anh bạn
Cậu có nghĩ chết đi sẽ thoát được món nợ này không?
Tôi giật mình vì tiếng gọi trong đầu,trả lời với sự kiên định và -bằng cách nào đó- mơ hồ
-không
Cậu rõ ràng biết điều này
Tỉnh dậy đi
…
…
Tại một nơi có lẽ còn không thể được gọi là một thị trấn
Một cảnh trí nên thơ đã bị bao phủ trong màn đêm tĩnh lặng
Một căn nhà bình thường đến mức phổ thông
Tôi hít một hơi như người bị nghẹn vừa được thông ra,mắt trợn ngược,thở hổn hển,ngã ngửa ra lưng tựa của chiếc ghế xoay
Lấy lại sự bình tĩnh mơ hồ,tôi cảm thấy mình như nhẹ đi
Không phải là cảm giác siêu thoát của cái chết,đơn giản chỉ là cân nặng giảm đi
Tôi theo thói quen muốn rút điện thoại ra để xem giờ thì đột nhiên nhận thấy
Túi quần chẳng có gì,túi áo cũng…
Sao lại là áo trắng,tôi nhớ rõ là tôi mặc áo đen cơ mà
Một hình tượng quen thuộc,một dòng chữ quen thuộc điềm nhiên đập vào mắt tôi,đủ chậm để đọc nhưng quá nhanh để nhìn chi tiết
Có điều,chỉ cần biết đây là lô gô của áo trường,chắc chắn là vậy
Tôi giơ tay lên,quan sát nó kĩ thêm chút nữa,là áo đồng phục cấp 3 của tôi,không sai
Có hai trường hợp,một là…
Khoan đã,đó có phải một tờ lịch không?
Trời đất,tôi đúng là thằng đần
15/2/2013
Biết ngay!
Khoan -thêm lần nữa- đã,lỡ có ai rảnh rỗi đùa tôi thì sao,hay đây là mơ?
Tôi tự nắm chặt bàn tay để móng tay găm vào thịt
Đây không phải cách tự chủ,tôi chỉ hay làm thế khi xúc động
Đau quá!
Không phải mơ!
Còn…
Tôi cúi xuống nhìn cổ tay mình
Hoàn toàn trống trơn
Thân thể nhẹ bỗng,sức khỏe cuộn trào
Quả thật không hề có dấu vết của 1 kẻ thất bại tuổi 30 đang ủ rũ và vừa mới cắt tay tự sát nào
Vậy là đây không phải trò đùa
Giống như trong tiểu thuyết ấy
Tôi tái sinh rồi!
Khoan đã,việc đầu tiên cần làm là
Xem tôi đang ở đâu trước,lỡ như đang bám theo con nhỏ Hoài My kia,chắc tôi xấu hổ chết mất
Đúng là làm chó liếm.Liếm,liếm mãi rồi chẳng được gì
Thề chết không làm chó liếm!
À,khoan đã
Trước đó phải làm việc quan trọng nhất
Tôi nhìn xung quanh,ánh sáng mờ nhạt khiến căn phòng trở nên lạ lẫm
Bóng đèn ngủ và bóng đèn học của tôi đang tranh nhau tỏa sáng,dù căn phòng vẫn tối tăm
Hóa ra là phòng tôi
Tôi thở phào và quan sát thời gian
12 giờ rồi!
Chết tiệt,cái đống gì đây!
Tôi thất kinh khi nhìn vào mớ giấy tờ trước mặt,tôi thực không hiểu trên đó là loại ngôn từ cổ đại nào,chỉ thấy căn căn phần phần,bình phương lập phương chi chít,f(x) đủ loại
Không ổn chút nào!
Tôi có nhớ cái gì đâu chứ!
Có vẻ ông trời không ủng hộ tôi tới nơi tới chốn
Tài thì có tăng,nhưng là do trải nghiệm bao năm qua bồi đắp lên
Học thì vẫn vậy,còn tệ hơn cả lúc đi học khi này
Gọi là “tài cao học thiển” cũng không sai
Vò đầu bứt tai,cuối cùng lên được giường lúc 1 giờ sáng,với đống bài tập có đáp án sai gần hết
May mắn là trước đó -tức là trước khi tôi của hiện tại đến đây- tôi của quá khứ đã làm xong 9 phần rồi
Hôm nay là thứ sáu,trời đêm yên ắng khiến tôi chìm vào giấc ngủ đủ đầy mà đã lâu không có được,trăng đã lặn từ đời nảo đời nào rồi
Ngày mới thức giấc với tâm trạng không mấy sảng khoái,tôi ngái ngủ mà gượng dậy
Sực tỉnh,tôi nghe thấy một giọng nói đang gọi tên…tôi
-Thiên,Thiên ơi! Xuống ăn sáng nhanh còn đi học con,sắp muộn học rồi đấy!
Tôi vội vã mà bật dậy,vớ lấy chiếc sơ mi theo thói quen,quên mất là mình không còn là dân công sở nữa,đành chuyển sang mặc áo khoác trường rồi chạy vội xuống nhà
Gặp lại cha mẹ,hình ảnh vẫn thân thuộc như vậy,cũng không mấy là ngạc nhiên
Đừng hiểu lầm!
Không phải tôi bất hiếu,nhưng bố mẹ tôi sau này còn sống khỏe,ngày nào cũng gọi điện cho tôi
Cảm giác như mỗi lần về thăm nhà vậy,quen thuộc
Ăn những món ăn mẹ nấu,dù chỉ có bát thịt kho tàu và chén cơm trắng,vẫn có một mùi vị của hoài niệm len lỏi vào vỏ não tôi,cảm giác thật thanh bình
Tôi bây giờ là học sinh lớp 12 trường trung học phổ thông A Hải Hậu
Không phải lập trình viên của viettel nữa
Tôi đã có lại được tự do
Ít nhất là sau kì thi đại học này
Chết tiệt! muộn giờ học rồi!
Hoài niệm chết tiệt!
Tôi vừa gồng sức đạp xe vừa rủa thầm như vậy
Nhưng có lẽ hôm nay có bị phạt cũng không tệ
Cũng giống như thẻ nhớ của một chiếc điện thoại hay ổ cứng của một chiếc máy tính
Tâm trí của chúng ta quá nhỏ để có thẻ chứa cùng lúc nhiều khuôn mặt hoặc nhiều cái tên
Chỉ khi tình cờ gặp lại người đó trên phố hoặc vô tình thấy qua một mẩu tin trên tv,bạn mới ngặc nhiên kêu lên kiểu như
“ôi,đã lâu lắm rồi mình không gặp nó,năm ngoái mình kẹt tiền,nó có cho mình vay mấy triệu!”
Tôi cũng thế thôi,làm sao tôi có thể nhớ ra và tìm đến cô ấy giữa một đống các vị trí khả thi và một đám đầu cổ lúc nhúc trước mặt
Chính vì tôi đi muộn,cả lớp chỉ còn một chỗ trống,tôi biết chắc đó là chỗ của tôi,cũng biết chắc cô ấy ở đó
Ánh Nguyệt ở đó,vẫn đợi tôi như ngày tôi không biết
Nhưng giờ đây thì chẳng còn gì là bí mật nữa
Tôi biết rồi,kể cả thứ tôi chưa từng nhận thấy trong bấy nhiêu năm…
…lẫn thứ mà tôi muốn bảo vệ,muốn bù đắp
Món nợ ân tình,tôi nhớ rõ
Thứ gì cần trả,tôi sẽ trả
Cô ấy vì tôi đã hy sinh 13 năm thanh xuân của mình trong hiu quạnh
Tôi vì cô ấy trả lại 26 năm,39 năm,thậm chí cả đời này có sao!
Dù tình yêu chưa bao giờ phủ bóng lên mối quan hệ lỏng lẻo vô nghĩa chỉ kéo dài có vỏn vẹn 4 tháng giữa hai người
Nhưng lần này sẽ là khác biệt
Vì tôi biết,chỉ những hàng mực kéo dài đến bất tận,chỉ với 13 năm đó
Nhiều hơn là sự thương hại...
...hay lòng biết ơn...
...Là những gì tôi đã trót dành cho cô ấy
Có lẽ là…
Yêu…
Last edited:
Bình luận facebook