trường giang lưu đông
Tác giả VW
- Tác giả
- trường giang lưu đông
- Thể loại
- tạp văn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 1
- Lượt đọc
- 12
- Cập nhật
Sinh ra vào đầu những năm 2000,tôi cũng như những người trẻ khác,đã bỏ lỡ những năm tháng cuối cùng của thế kỷ 20,bỏ qua 2 mùa world cup,bỏ qua những tác phẩm mới toanh của nguyễn nhật ánh-nhà văn tôi yêu thích
Nhưng những điều đó không phải trọng điểm,vì world cup có thể xem lại,sách truyện có thể đọc lại,nhưng cái lối sống và cái cuộc sống hoài niệm đó sẽ không bao giờ trải nghiệm lại được nữa
Rất may cho tôi,và cả nhiều người khác,những năm 1990 là thời kì nếu không hoàng kim thì cũng là bạch ngân của dân số việt nam,người sinh ra khi đó rất nhiều,trong đó không thiếu những nhà văn,nhà thơ,nghệ sĩ và họa sĩ để kể lại,viết lại và vẽ lại những ngày xưa ấy dưới dạng con chữ,lời nói và hình ảnh cho chúng ta được chiêm ngưỡng
Đọc “199 mấy,hồi ấy làm gì ?” ấn tượng đầu tiên của tôi là khó mà phân biệt nổi thể loại chính xác của cuốn sách này,vì nếu xét lượng chữ thì đúng là truyện chữ,nhưng xét số hình thì lại là truyện tranh
Có lẽ vì đây là kiệt tác kết tinh từ 1 nhà văn và một họa sĩ nên mới thế chăng?
Cuốn sách có nhiều phần mục nhỏ,mỗi cái 1 tiêu đề
ừ thì tiêu đề cũng là chữ,nhưng nó lại lạ lùng ở chỗ cái chữ này không chỉ đơn thuần là chữ đen hay bất kì màu sắc nào khác trên tờ giấy trắng,mà là một hình ảnh có dạng tổng thể là một từ ngữ,trên một nền vàng vốn có tạo nên không khí hoài cổ
từ ngữ cấu thành tiêu đề của mỗi phần trong cuốn sách đều có một hình ảnh khác nhau,tương đồng với nội dung của mỗi phần
từ lúc dán mắt vào trang sách đầu tiên,tôi đã chú ý thấy một điều,một chi tiết nhỏ thôi nhưng khiến không khí của cuốn sách thay đổi hết cả
nền giấy đã vàng,các hình ảnh còn được vẽ bằng tông màu thiên về sắc màu nóng,khiến tôi chưa đọc lấy nội dung đã thấy cái cũ xưa xâm chiếm lấy mình
trông cuốn sách khi này giống như cuốn sách đã cũ mèm,vàng vọt,khiến cho phần nội dung đã cổ này càng cổ hơn
tuổi thơ của tác giả phần chữ là trang neko đã được thể hiện ra sinh động khiến độc giả,cả tôi và các bạn phần nào tạo ra 1 hình ảnh tưởng tượng cho riêng mình,cái hình ảnh đó sẽ lồng vào tranh vẽ của họa sĩ x.lan khiến nó hoàn thiện hơn,cổ kính hơn và quan trọng nhất là mang theo chất đặc sắc lấy ra từ kỉ niệm và quan điểm của mỗi người
không biết có ai để ý không chứ sau bao lần đọc đi đọc lại,tôi lại phát hiện ra họa sĩ x.lan đã thêm chữ x.lan vào mỗi cái tiêu đề khiến nó luôn có 1 dấu ấn mà không trở nên lộ liễu,biến đây thành nét đặc trưng của cuốn sách
vì 1 lí do nào đó,như thể có thuật đọc tâm,trang neko đã tạo nên 1 tuổi thơ đậm chất 9x để chiều lòng độc giả ở độ tuổi này,không chỉ thế,miền kí ức của cô còn vắt sang cả những năm 2000,có những trò mà tôi đã tự mình chơi qua,cho tôi thấy tuổi thơ của mình trong tuổi thơ của một người hơn tôi ít nhất là 20 tuổi,cũng rất thú vị đó chứ!
Tác phẩm đã kể chi tiết,kể chân thực và kể gần sát với tuổi thơ của nhiều người từ 9x đến 2000,thậm chí 8x,khiến nó khắc sâu vào tâm trí của người đọc ở mọi độ tuổi như một cột mốc thời gian khắc trên bia đá,họ có thể xem lại bất cứ khi nào,bất cứ nơi đâu họ muốn,nếu xét trên phương diện xem lại tuổi thơ,chắc cuốn sách cũng hiệu quả không kém gì tấm vé nguyễn nhật ánh đã xin được và cất giữ trong túi trên chuyến tàu không có người soát vé
Nhưng những điều đó không phải trọng điểm,vì world cup có thể xem lại,sách truyện có thể đọc lại,nhưng cái lối sống và cái cuộc sống hoài niệm đó sẽ không bao giờ trải nghiệm lại được nữa
Rất may cho tôi,và cả nhiều người khác,những năm 1990 là thời kì nếu không hoàng kim thì cũng là bạch ngân của dân số việt nam,người sinh ra khi đó rất nhiều,trong đó không thiếu những nhà văn,nhà thơ,nghệ sĩ và họa sĩ để kể lại,viết lại và vẽ lại những ngày xưa ấy dưới dạng con chữ,lời nói và hình ảnh cho chúng ta được chiêm ngưỡng
Đọc “199 mấy,hồi ấy làm gì ?” ấn tượng đầu tiên của tôi là khó mà phân biệt nổi thể loại chính xác của cuốn sách này,vì nếu xét lượng chữ thì đúng là truyện chữ,nhưng xét số hình thì lại là truyện tranh
Có lẽ vì đây là kiệt tác kết tinh từ 1 nhà văn và một họa sĩ nên mới thế chăng?
Cuốn sách có nhiều phần mục nhỏ,mỗi cái 1 tiêu đề
ừ thì tiêu đề cũng là chữ,nhưng nó lại lạ lùng ở chỗ cái chữ này không chỉ đơn thuần là chữ đen hay bất kì màu sắc nào khác trên tờ giấy trắng,mà là một hình ảnh có dạng tổng thể là một từ ngữ,trên một nền vàng vốn có tạo nên không khí hoài cổ
từ ngữ cấu thành tiêu đề của mỗi phần trong cuốn sách đều có một hình ảnh khác nhau,tương đồng với nội dung của mỗi phần
từ lúc dán mắt vào trang sách đầu tiên,tôi đã chú ý thấy một điều,một chi tiết nhỏ thôi nhưng khiến không khí của cuốn sách thay đổi hết cả
nền giấy đã vàng,các hình ảnh còn được vẽ bằng tông màu thiên về sắc màu nóng,khiến tôi chưa đọc lấy nội dung đã thấy cái cũ xưa xâm chiếm lấy mình
trông cuốn sách khi này giống như cuốn sách đã cũ mèm,vàng vọt,khiến cho phần nội dung đã cổ này càng cổ hơn
tuổi thơ của tác giả phần chữ là trang neko đã được thể hiện ra sinh động khiến độc giả,cả tôi và các bạn phần nào tạo ra 1 hình ảnh tưởng tượng cho riêng mình,cái hình ảnh đó sẽ lồng vào tranh vẽ của họa sĩ x.lan khiến nó hoàn thiện hơn,cổ kính hơn và quan trọng nhất là mang theo chất đặc sắc lấy ra từ kỉ niệm và quan điểm của mỗi người
không biết có ai để ý không chứ sau bao lần đọc đi đọc lại,tôi lại phát hiện ra họa sĩ x.lan đã thêm chữ x.lan vào mỗi cái tiêu đề khiến nó luôn có 1 dấu ấn mà không trở nên lộ liễu,biến đây thành nét đặc trưng của cuốn sách
vì 1 lí do nào đó,như thể có thuật đọc tâm,trang neko đã tạo nên 1 tuổi thơ đậm chất 9x để chiều lòng độc giả ở độ tuổi này,không chỉ thế,miền kí ức của cô còn vắt sang cả những năm 2000,có những trò mà tôi đã tự mình chơi qua,cho tôi thấy tuổi thơ của mình trong tuổi thơ của một người hơn tôi ít nhất là 20 tuổi,cũng rất thú vị đó chứ!
Tác phẩm đã kể chi tiết,kể chân thực và kể gần sát với tuổi thơ của nhiều người từ 9x đến 2000,thậm chí 8x,khiến nó khắc sâu vào tâm trí của người đọc ở mọi độ tuổi như một cột mốc thời gian khắc trên bia đá,họ có thể xem lại bất cứ khi nào,bất cứ nơi đâu họ muốn,nếu xét trên phương diện xem lại tuổi thơ,chắc cuốn sách cũng hiệu quả không kém gì tấm vé nguyễn nhật ánh đã xin được và cất giữ trong túi trên chuyến tàu không có người soát vé
Last edited:
Bình luận facebook