trường giang lưu đông
Tác giả VW
- Tác giả
- trường giang lưu đông
- Thể loại
- tạp văn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 1
- Lượt đọc
- 16
- Cập nhật
những người đọc báo mực tím vào những năm 2000 hay đơn giản chỉ là mê truyện về tuổi học trò,chắc cũng không ít lần nghe qua và nhìn thấy những cái tên chu đình ngạn hay sóc phương đông trên cái trang văn mình đang chúi mũi vào đọc
thực ra chúng chẳng khác nhau gì đâu,những cái tên nghe có vẻ trung hoa đó thật ra đều là bút danh của một nhà văn có nhiều bút danh-nguyễn nhật ánh
nguyễn nhật ánh là người gốc quảng nam,sống ở sài gòn như ông đã nói trong nhiều tập truyện
ông yêu cái quê hương mình,ông viết về nó trong nhiều tác phẩm,thậm chí đặt tên nó cho 1 tác phẩm của mình "người quảng đi ăn mì quảng"
ông là người quảng,sống trong một môi trường cũng toàn người quảng,nhưng là quảng đông,quảng tây
nhưng không vì vậy mà ông trở nên trung quốc hóa,vẫn giữ được cái nét riêng trong văn phong của 1 người xứ cực nam trung bộ
ngôn ngữ của ông thật là trẻ con,trẻ con như một đứa trẻ đang tự mình nói,dưới ngòi bút của ông,nhân vật nói ra như bản thân họ đang nói,chứ không phải 1 dòng thoại trên trang giấy trắng,truyện của nguyễn nhật ánh thường có nhiều nét thơ ngây của tuổi học trò,đôi khi cả vẻ thơ mộng của tuổi thiếu niên
các truyện của ông,dù cũng là truyện tình yêu,nhưng nó lại nhẹ nhàng,không khí không trở nên sến súa,khiến tôi khi đọc nó phải rùng mình một cái sảng khoái như vừa vươn vai vào buổi sớm thức dậy
truyện nguyễn nhật ánh không nhất thiết là ngây thơ trong trẻo,nó có thể trong sáng như "làm bạn với bầu trời","cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ" hay "tôi là bê tô",cũng có thể là một câu chuyện tình yêu chớm nở giữa những thanh niên tuổi mới lớn như "hạ đỏ","7 bước tới mùa hè" hay "trại hoa vàng" nhưng tất cả đều có chung một chất giản dị,chân chất như một lát cắt của đời sống thực tế được diễn tả trên cái "đĩa" với đủ mọi loại "gia vị" tô điểm khiến người đọc có được 1 trải nghiệm khó quên
truyện của ông lấy bối cảnh làng quê,thường là như thế
cũng dễ hiểu thôi,cái thị trấn hà lam mà ông sinh ra cũng là 1 vùng quê,nó chứa đựng toàn bộ chất trẻ trong truyện nguyễn nhật ánh,vì nơi đó có tuổi thơ của ông,cũng giữ lại kỉ niệm của ông
chính bản thân nhà văn họ nguyễn cũng đã nói như vậy,có lẽ tôi cũng chẳng bao giờ biết nếu như tôi không đọc được 1 câu của nhân vật tí sún trong truyện cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ "vì trong 4 chúng ta,chỉ có anh là người giữ gìn kỉ niệm tốt nhất"
nhưng đó là "con" tí sún nói với "thằng" cu mùi,chẳng liên quan gì đến tác giả
rồi ngẫm lại,thấy cũng đúng,lời thoại của mỗi nhân vật do chính ông viết ra đó chứ ai
ông biết cách lưu giữ kỉ niệm,nên ông viết về kỉ niệm,thậm chí có thể xếp ông vào lớp nhà văn có xu hướng hoài niệm
nhưng tôi thấy là không,dù các tác phẩm lấy ra từ miền kí ức xưa cũ của 1 nhà văn đã sinh ra trước tôi gần nửa thế kỉ,tôi cũng vẫn cảm nhận được cái hay,cái giống nhau của đứa trẻ trong lòng ông và đứa bé trong tâm hồn mình
xu hướng thời đại có thay đổi thế nào cũng chẳng liên quan gì đến trẻ con,chúng chỉ có ăn,chơi và tưởng tượng
điều nguyễn nhật ánh đã làm tốt chính là khắc họa hình tượng đó lên các bậc đá thời gian,biết đâu tìm được một tâm hồn đồng điệu,như tôi và bao bạn đọc khác của nguyễn nhật ánh,phải không?
đó cũng là lí do tôi xếp ông ở hạng nhất trong thế giới văn học của tôi!
thực ra chúng chẳng khác nhau gì đâu,những cái tên nghe có vẻ trung hoa đó thật ra đều là bút danh của một nhà văn có nhiều bút danh-nguyễn nhật ánh
nguyễn nhật ánh là người gốc quảng nam,sống ở sài gòn như ông đã nói trong nhiều tập truyện
ông yêu cái quê hương mình,ông viết về nó trong nhiều tác phẩm,thậm chí đặt tên nó cho 1 tác phẩm của mình "người quảng đi ăn mì quảng"
ông là người quảng,sống trong một môi trường cũng toàn người quảng,nhưng là quảng đông,quảng tây
nhưng không vì vậy mà ông trở nên trung quốc hóa,vẫn giữ được cái nét riêng trong văn phong của 1 người xứ cực nam trung bộ
ngôn ngữ của ông thật là trẻ con,trẻ con như một đứa trẻ đang tự mình nói,dưới ngòi bút của ông,nhân vật nói ra như bản thân họ đang nói,chứ không phải 1 dòng thoại trên trang giấy trắng,truyện của nguyễn nhật ánh thường có nhiều nét thơ ngây của tuổi học trò,đôi khi cả vẻ thơ mộng của tuổi thiếu niên
các truyện của ông,dù cũng là truyện tình yêu,nhưng nó lại nhẹ nhàng,không khí không trở nên sến súa,khiến tôi khi đọc nó phải rùng mình một cái sảng khoái như vừa vươn vai vào buổi sớm thức dậy
truyện nguyễn nhật ánh không nhất thiết là ngây thơ trong trẻo,nó có thể trong sáng như "làm bạn với bầu trời","cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ" hay "tôi là bê tô",cũng có thể là một câu chuyện tình yêu chớm nở giữa những thanh niên tuổi mới lớn như "hạ đỏ","7 bước tới mùa hè" hay "trại hoa vàng" nhưng tất cả đều có chung một chất giản dị,chân chất như một lát cắt của đời sống thực tế được diễn tả trên cái "đĩa" với đủ mọi loại "gia vị" tô điểm khiến người đọc có được 1 trải nghiệm khó quên
truyện của ông lấy bối cảnh làng quê,thường là như thế
cũng dễ hiểu thôi,cái thị trấn hà lam mà ông sinh ra cũng là 1 vùng quê,nó chứa đựng toàn bộ chất trẻ trong truyện nguyễn nhật ánh,vì nơi đó có tuổi thơ của ông,cũng giữ lại kỉ niệm của ông
chính bản thân nhà văn họ nguyễn cũng đã nói như vậy,có lẽ tôi cũng chẳng bao giờ biết nếu như tôi không đọc được 1 câu của nhân vật tí sún trong truyện cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ "vì trong 4 chúng ta,chỉ có anh là người giữ gìn kỉ niệm tốt nhất"
nhưng đó là "con" tí sún nói với "thằng" cu mùi,chẳng liên quan gì đến tác giả
rồi ngẫm lại,thấy cũng đúng,lời thoại của mỗi nhân vật do chính ông viết ra đó chứ ai
ông biết cách lưu giữ kỉ niệm,nên ông viết về kỉ niệm,thậm chí có thể xếp ông vào lớp nhà văn có xu hướng hoài niệm
nhưng tôi thấy là không,dù các tác phẩm lấy ra từ miền kí ức xưa cũ của 1 nhà văn đã sinh ra trước tôi gần nửa thế kỉ,tôi cũng vẫn cảm nhận được cái hay,cái giống nhau của đứa trẻ trong lòng ông và đứa bé trong tâm hồn mình
xu hướng thời đại có thay đổi thế nào cũng chẳng liên quan gì đến trẻ con,chúng chỉ có ăn,chơi và tưởng tượng
điều nguyễn nhật ánh đã làm tốt chính là khắc họa hình tượng đó lên các bậc đá thời gian,biết đâu tìm được một tâm hồn đồng điệu,như tôi và bao bạn đọc khác của nguyễn nhật ánh,phải không?
đó cũng là lí do tôi xếp ông ở hạng nhất trong thế giới văn học của tôi!
Last edited:
Bình luận facebook