• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62212.

Thượng Quan lão gia đã được đưa đến bệnh viện vào đêm khuya, đưa vào phòng cấp cứu, sau hai giờ sơ cứu, bác sĩ bước ra.



"Bố tôi thế nào rồi?"



Thượng Quan Trì lo lắng hỏi.



"Bệnh nhồi máu cơ tim của ông Thượng Quan tái phát, bệnh nhân hiện đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng ông ấy phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian, mọi người có thể đến thăm ông, nhưng chú ý tuyệt đối đừng để ông bị kích động nữa."



"Được."



Thượng Quan Trì đau đớn gật đầu, anh đi đến bên cạnh mẹ, lão phu nhân đã khóc đến sưng cả hai mắt, "Mẹ ơi, không sao rồi, đừng lo lắng."



Anh bảo tài xế đưa mẹ trở về nghỉ ngơi, bản thân thì ở lại bệnh viện. Đêm khuya, anh đến phòng của bố, vuốt ve gương mặt tiều tụy của bố. Anh buồn bã nói: "Con xin lỗi bố, đều tại con không tốt. Con không nên làm cho bố tức giận, con không phải là một đứa con ngoan, ngay cả bản thân con bây giờ cũng bắt đầu căm ghét chính mình... "



"Trì..."



Thượng Quan lão gia nghe thấy giọng nói của con trai, ông đột nhiên tỉnh dậy. "Đừng ghét bỏ chính mình, tất cả đều do bố không tốt, con là một đứa con ngoan, chỉ là...bố không phải là một người cha tốt."



"Là con không tốt, con luôn nổi loạn như vậy. Con luôn làm những chuyện khiến bố không vui, con tưởng rằng khiến mọi người buồn rầu thì con sẽ thoải mái một chút, nhưng đến lúc này con mới phát hiện, dù con có làm gì đi nữa, con cũng không thể giảm nhẹ sự đau khổ trong tim mình, con vẫn buồn bã, bố, con vẫn buồn bã như vậy, trong lòng con, quả thực quá đau khổ…thật sự quá đau khổ…"



Thượng Quan Trì dỡ bỏ lớp ngụy trang, anh bật khóc thảm thiết trước mặt bố, trái tim anh thực sự quá đau khổ quá đau khổ rồi, không ai có thể hiểu đó là loại đau khổ nào.



"Xin lỗi con trai, bố xin lỗi, bố thực sự xin lỗi ..." Nước mắt của Thượng Quan lão gia cũng rơi xuống, phụ tử liền tâm, nhìn thấy con trai của mình đau đớn, trái tim ông sao lại không đau đớn: “Là bố đã hủy hoại con, hủy hoại cuộc sống của con, hủy hoại mối tình khắc cốt ghi tâm của hai con, con nhất định rất hận bố, không sao đâu, con hận đi, con hận đi... "



Thượng Quan Trì ngẩng đầu lên, nắm lấy tay bố: "Con không hận bố, con thực sự không hận, bố không cần tự trách mình, bố mau chóng khỏe lại, mẹ cần bố, con cũng cần bố."



Anh muốn nói một con yêu bố, nhưng câu nói đi đến miệng rốt cuộc không thể nói ra được, tình cảm của anh dành cho bố, máu mủ tình thâm, ngay cả khi anh không nói ra, bố cũng có thể thấy hiểu.



"Hai bố con chúng ta đã lâu không uống rượu và trò chuyện cùng nhau, đợi sau khi bố khỏi bệnh, chúng ta nhất định phải uống cho thật đã."



"Vâng."



Thượng Quan Trì gật đầu thật mạnh. Anh vùi đầu vào ngực của bố.



Một đêm không ngủ, sáng hôm sau, Qquý Phong đi đến bệnh viện, quan tâm nói: "Trì, cậu đã ở đây cả đêm rồi, về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại đây canh cho lão gia."



"Vậy làm phiền cậu, tôi quay lại công ty trước."



Quý Phong ngăn anh lại: "Cậu không về nhà nghỉ ngơi à?"



"Tôi không mệt."



Thượng Quan Trì gật đầu với anh rồi vội vã chạy về công ty.



Hôm nay bất luận là lý do là gì, anh cũng sẽ đến công ty, vì hôm nay, Tư Đồ Nhã sắp rời đi rồi.



Đứng trước cửa sổ của văn phòng Chủ tịch, anh nhìn chằm chằm xuống tầng dưới cùng của tòa nhà, Tư Đồ Nhã và Thẩm Thanh Ca đứng cạnh nhau, bắt tay chào tạm biệt với các đồng nghiệp của công ty, anh không đi xuống tiễn họ, anh không thích cảnh tượng đó.



Cũng không biết đó là cố ý hay vô ý, Tư Đồ Nhã hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô và Thượng Quan Trì chợt chạm lấy nhau, chỉ là một khoảnh khắc giao nhau tức thời, nhưng nó lại làm tổn thương trái tim của hai người.



Cô và anh một lần nữa đối mặt với sự chia tay, mà lần này, có thể sẽ là mãi mãi.



Chiếc xe khởi động rồi, anh không đuổi theo ra ngoài, cô cũng không ở lại, giống như vào hai năm trước, hai người lại một lần nữa bước ra khỏi thế giới của nhau.



Một tháng sau.



Bệnh tình của Thượng Quan lão gia vẫn lúc tốt lúc xấu, để thuận tiện cho việc điều trị, ông đã ở lại trong bệnh viện.



Vào ngày này, Đàm Tuyết Vân - một vị khách không mời đã đến phòng bệnh. Bà ta đem một giỏ hoa tươi và trái cây đến, nhìn chằm chằm vào người đàn ông với khuôn mặt khô khốc đang nằm trên giường, nói: "Nhữ Dương, tôi đến thăm ông này."



Thượng Quan Nhữ Dương mở mắt, hỏi một câu yếu ớt: "Bà đến làm gì?"



"Tôi không phải đã nói tôi đã đến thăm ông sao."



"Không cần thiết."



Sắc mặt của Đàm Tuyết Vân trùng xuống, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường: "Ông ghét tôi đến như vậy à?"



"Một người đàn bà lòng dạ thâm hiểm như bà, đến chết tôi cũng sẽ không thích bà."



Câu nói này đã đâm vào trái tim ấm ức mấy chục năm của Đàm Tuyết Vân, khuôn mặt của bà ta bị nhăn lại nói: “Người phụ nữ lòng dạ thâm hiểm là Triệu Tịch Lận, bà ta không từ thủ đoạn cướp ông đi từ bên cạnh tôi, sao đến bây giờ ông vẫn không nhìn rõ bộ mặt thật của bà ta chứ?! "



"Bà ấy trước giờ chưa từng cướp đi thứ gì thuộc về bà, bởi vì tôi vốn dĩ thuộc về bà ấy, Đàm Tuyết Vân, bà nghe cho rõ đây, tôi chưa hề yêu bà, một phút cũng chưa từng."



Câu nói này của Thượng Quan Nhữ Dương đã hoàn toàn kích động và xé nát trái tim của Đàm Tuyết Vân, bà ta đột nhiên phát ra một tràng cười lạnh lùng, ánh mắt u ám nói: “Ông chưa từng yêu tôi phải không? Được, vậy tôi nói cho ông biết một chuyện…”



Bà ta cúi xuống bên tai Thượng Quan Nhữ Dương, thì thầm điều gì đó. Khi nói xong, sắc mặt của Thượng Quan Nhữ Dương đột nhiên trở nên trắng bệch, ông ôm ngực, ngón tay run run chỉ về phía Đàm Tuyết Vân: "Bà…bà..."



Ha ha ha ——



Đàm Tuyết Vân một lần nữa phát ra một tiếng cười khiến người khác nổi da gà, bà ta quay người đắc ý bỏ đi, không cho bà ta sống tốt, vậy thì mọi người cũng đừng sống tốt!



Biểu cảm của Thượng Quan Nhữ Dương dần hồi phục trở lại, ông ngỡ ngàng nhìn chăm chăm lên trần nhà như một người đần độn, hai giọt nước mắt vẩn đục rơi xuống, đôi mắt của ông cũng nhắm lại mãi mãi.



Mặc dù, trước khi ra đi, ánh mắt vẫn không cam tâm như vậy.



Thượng Quan Trì đứng trước cửa sổ trong văn phòng, cầm một tách cà phê ấm trong tay, hôm nay mí mắt của anh giật liên tục, trong lòng cũng bất an một cách kỳ lạ, điều này khiến anh không tài nào làm việc được, chỉ có thể uống một tách cà phê để tỉnh táo, có lẽ gần đây quá mệt mỏi rồi.



Lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Quý Phong xông vào, sắc mặt đau thương nói lớn: "Trì tổng, lão gia…lão gia...ông ấy đã đi rồi."



Quý Phong khóc thất thanh.



Một tiếng “xoảng”, cốc cà phê trong tay Thượng Quan Trì đã rơi xuống đất ...



Trong phòng bệnh viện là một tiếng khóc bi thương, Thượng Quan lão phu nhân ôm xác chồng, khóc đến chết đi sống lại, hôn nhân của bà và Thượng Quan Nhữ Dương đã trải qua những ngày tháng thử thách hơn 30 mấy năm, tình cảm sâu đậm đã thấm sâu vào xương tủy, mặc dù năm đó có rất nhiều người không hiểu họ, nhưng họ vẫn yêu thương nhau đi qua hết cả nửa đời người, bây giờ một người ra đi đột ngột, người còn lại phải làm thế nào mới sống tiếp được đây?



Khi Thượng Quan Trì chạy đến bệnh viện, anh quỳ “bịch bịch” trước mặt bố mình, khóc thê lương, anh nắm lấy cổ áo của bác sĩ và hét lên: "Tại sao bố tôi chết? Không phải nói tình trạng của ông ấy đã được cải thiện sao? Tại sao lại chết đột ngột như vậy ?!!"



"Anh Thượng Quan mong anh bình tĩnh một chút, Thượng Quan lão gia chết do nhồi máu cơ tim cấp tính, chúng tôi cũng bất lực, thật sự rất xin lỗi."



"Tôi giao bố tôi cho các người là muốn các người trị khỏi cho ông ấy, không phải muốn các người nói xinh lỗi với tôi, trả mạng bố tôi lại đây!!"



Tâm trạng của Thượng Quan Trì đã sụp đổ, anh hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật rằng bố mình đã chết.



"Lão phu nhân ——"



Triệu Tịch Lận đã vì quá đau buồn mà ngất đi, trong phòng bệnh vốn ngột ngạt đã tràn ngập một không khí bi thương khiến người ta không tài nào hít thở được.



Tư Đồ Nhã,rời thành phố B trở về thành phố F, cuộc sống một lần nữa tĩnh lặng, mỗi ngày đi làm lúc 9 giờ tan ca lúc 5 giờ, ngoài ra còn đi hẹn hò với Thẩm Thanh Ca.



Mặc dù trái tim cô chưa hoàn toàn hướng về anh, nhưng ít nhất cô đã chuẩn bị để sống cùng với anh, Thẩm Thanh Ca là người đàn ông không tạo áp lực cho người khác, cô rất thoải mái khi ở cạnh anh, không biết kiểu đàn ông này có hợp vợi cô hay không, nhưng mợ cô nói, chỉ có đàn ông như vậy mới yên ổn sống một đời, người đàn ông càng khiến bạn cảm thấy mãnh liệt càng không có cách nào đi cùng bạn đến cuối cùng.



Vào ngày thứ hai sau khi Thẩm Thanh Ca cầu hôn cô, cô nhận được một cuộc điện thoại từ Lâm Ái, biết được một tin khiến cô đau lòng, bố chồng đã qua đời rồi.



Sau khi nhận được cuộc gọi, cô còn không kịp chào hỏi đồng nghiệp đã trực tiếp chạy từ công ty về nhà, Diêu Mẫn Quân thấy cô mặt mũi đau khổ, giống như người mất hồn vậy, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"



"Mợ, con phải đến thành phố B một chuyến."



"Đến thành phố B? Con lại đến thành phố B làm gì?"



"Bố chồng con mất rồi, con phải về đi đưa tang."



Diêu Mẫn Quân kinh ngạc mở to mắt, đợi lúc có phản ứng lại, Tư Đồ Nhã đã xách hành lý ra khỏi phòng, bà vội vàng đuổi theo, một tay kéo cháu gái lại nói: "Đừng quay về nữa, không lẽ con đã quên người nhà bên đó lúc đầu đối xử với con như thế nào sao? Hơn nữa con và Thượng Quan Trì đã ly hôn rồi! "



"Cho dù con đã ly hôn với anh ấy, bố của anh ấy vẫn là bố chồng của con, về tình về lý, con nhất định phải quay về."



Tư Đồ Nhã thoát khỏi cánh tay của mợ, chạy ra khỏi nhà mà không ngoảnh lại.



Vào ngày đưa Thượng Quan lão gia đi chôn cất, bầu trời rất ảm đạm. Lâm Ái và Giang Hựu Nam cũng đến tham dự đám tang, Thượng Quan lão phu nhân nhìn tro cốt của chồng khóc đến đau lòng gần chết, lúc này, Tư Đồ Nhã mặc tang phục cũng bước vào linh đường.



Tất cả những người biết cô đều ngạc nhiên khi thấy cô, không ngờ cô sẽ xuất hiện trong lúc này, Lâm Ái đã báo tin cho cô nên cô ấy không hề ngạc nhiên, nhưng Giang Hựu Nam ở bên cạnh cô lại có biểu cảm kinh ngạc.



Tư Đồ Nhã thắp một nén nhang, quỳ trước di ảnh của bố chồng, cô khấu đầu ba cái thật mạnh rồi đến trước mặt mẹ chồng, ôm chặt lấy bà mà khóc đến ruột gan cào xé.



Không thể phủ nhận rằng, trừ việc của Đường Huyên là bố chồng có lỗi với cô ra, từ trước đến này, ông đều yêu thương cô như con gái ruột, đây cũng là lý do mà trước giờ cô chưa từng ghi hận với bố chồng.



Cô nước mắt nhạt nhòa nhìn về phía Thượng Quan Trì, anh chắc phải đau lòng đến nhường nào mới có biểu cảm như vậy, giống như một người gỗ không có cảm xúc gì.



Trong lúc này, ngoài cửa có một người không được chào đón bước vào. Đàm Tuyết Vân mặc đồ đen, trên đầu cài một bông hoa trắng nhỏ, đi đến trước di ảnh của Thượng Quan Nhữ Dương, vừa định thắp nén nhang, Thượng Quan Trì đã giật lấy nhang trong tay bà ta, sắc mặt u ám ra lệnh: “Cút ra ngoài!”



Đàm Tuyết Vân lạnh lùng ngước mắt nhìn: "Tôi đến để thương tiếc bố cậu, thái độ của cậu như vậy là thế nào?"



"Đợi sau khi tang lễ của bố tôi kết thúc, tôi sẽ tính sổ với bà, đừng tưởng rằng tôi không biết trước khi bố qua đời, người cuối cùng ông ấy gặp là bà!"



"Cái chết của gia phụ tôi cũng rất đau lòng, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi? Tôi và bố cậu quen biết mấy chục năm, ông ấy bị bệnh tôi đến bệnh viện thăm thì có gì không đúng sao?"



"Bà đến thăm ông ấy? Bà dám thề bà không hề nói gì với ông ấy không?"



Thượng Quan Trì nghiến răng đi về phía trước, đôi mắt của anh phóng ra một tia nhìn giết người.



Đàm Tuyết Vân bình tĩnh trả lời: "Tôi không có, tôi chỉ thấy ông ấy đang ngủ nên đặt hoa và trái cây xong thì đi rồi, cậu muốn đẩy trách nhiệm cái chết của bố cậu lên người tôi, cũng phải có chứng cứ mới được, nếu không quan khách nhiều như vậy nhìn vào, sẽ cảm thấy nhà Thượng Quan cậu không biết cách tiếp đãi khách rồi? "



"Nhìn thì đã làm sao? Có tin tôi bóp chết bà không?"



Thượng Quan Trì túm lấy cổ của Đàm Tuyết Vân.



"Buông mẹ tôi ra!!"



Giang Hựu Nam là người đầu tiên xông lên,giơ nắm đấm đánh thụi vào Thượng Quan Trì một cái, hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau.



"Dừng tay lại, dừng lại cho em!!"



Tư Đồ Nhã xông đến trước mặt hai người, kêu gào thảm thiết: "Hôm nay là ngày yên nghỉ của người đã mất, hai người muốn ông ấy mãi mãi không được yên nghỉ sao?!"



Thượng Quan Trì lau vết máu trên khóe miệng, u ám nói với Đàm Tuyết Vân: "Bà đợi đó, tôi nhất định sẽ bắt bà nợ máu trả máu!"



Anh tức giận bước ra khỏi linh đường, Tư Đồ Nhã dìu mẹ chồng như cái xác không hồn bước đi, cô nói: "Mẹ, đi thôi, chúng ta tiễn bố đi một đoạn cuối. "



Thượng Quan lão gia cuối cùng cũng được chôn cất, bầu trời bắt đầu mưa lất phất, đợi sau khi tất cả các quan khách lần lượt rời đi, Thượng Quan Trì một mình quỳ trước mộ của bố mình.



Anh lấy ra một chai rượu, hay chiếc ly, rót một ly cho bố và rót một ly cho mình.



"Bố, đây là lời hứa của chúng ta khi bố còn sống, tuy là bố thất hứa, nhưng con vẫn muốn thực hiện lời hứa này."



"Chúng ta uống nào, hôm nay để con uống một bữa thật đã với bố."



Thượng Quan Trì uống ly rượu mạnh đắng nghét, lệ từ khóe mắt anh tuôn rơi: "Bố, thực ra con luôn muốn nói với bố một câu, vốn định đợi khi bố xuất viện rồi nói, nhưng không ngờ con không đợi được ngày này, con yêu bố, con trước giờ chưa từng hận bố, bố nghe thấy không? Lời bày tỏ muộn màng này. Con biết, bố luôn muốn nghe được câu nói này, là con trai không tốt, đến lúc này rốt cuộc mới nói ra được... "



Sau khi Tư Đồ đưa mẹ chồng lên xe, cô trở lại nghĩa trang, cô đứng xa phía sau Thượng Quan Trì, nhìn anh uống rượu trò chuyện cùng bố, khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy anh rất cô đơn, trong lòng cô chua xót, cô bước nhanh về phía trước, chợt vươn hai tay ra, ôm lấy anh từ phía sau.



Cách đây rất lâu, khi anh buồn, cô cũng ôm anh như thế này, không cần nói gì cả, chỉ cần ôm lấy anh, chính là sự an ủi tốt nhất dành cho anh...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom