Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
182. Thứ 182 chương hắn vốn nên đối với nàng thống hạ sát thủ mới là.
nằm tiểu trong chăn đêm mây thường nhìn tiểu nha đầu tiến đến, phát hiện phía sau của nàng còn theo một người.
“Cúng thất tuần?”
Tiểu nha đầu men theo thanh âm nhìn lại, liền nhìn thấy nào đó nữ nhân đầu từ trong chăn vươn ra, cặp mắt kia trợn thật lớn nhìn nàng.
“Hoàng Tả Tả, ngươi vẫn chưa có ngủ sao?”
“Ta một mực chờ đợi ngươi nha.”
Kỳ thực nàng đã rất khốn rất mệt nhọc.
Đêm mây thường nói xong, ánh mắt cũng đã rơi vào đứng ở tiểu nha đầu sau lưng trên người thiếu niên.
Tiểu nha đầu thấy nàng ánh mắt rơi vào phía sau mình, giống như là biết nàng muốn hỏi gì tựa như.
“Lục ca ca tiễn cúng thất tuần trở về, vừa rồi chuẩn bị lúc đi bên ngoài trời mưa.”
Nghe tiểu nha đầu lời giải thích, đêm mây thường vừa định để cho hai người nhanh lên một chút nằm xuống ngủ, cửa kia bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi nhỏ nhẹ tiếng bước chân.
Chỉ thấy ngoài cửa trên hành lang đột nhiên sáng lên ánh sáng - nến, xuyên thấu qua cửa sổ hình bóng hẹn hẹn có thể thấy là một người xuyên áo cà sa đầu trọc tăng nhân.
Đoán chừng là buổi tối tới kiểm tra phòng.
Tiểu nha đầu lập tức cỡi giày ra leo lên ải sàn, thật chặc đắp kín mình tiểu chăn, chỉ lộ ra nửa đầu nhỏ.
“Lục ca ca?” Nàng nhìn thiếu niên đứng ở đàng kia không nhúc nhích, hai mắt thật to viết đầy khốn hoặc nhìn hắn.
Tiểu nha đầu nhỏ giọng bức bức nhắc nhở hắn nói: “có...... Có người tới.”
Thiếu niên nhìn tiểu nha đầu bên cạnh cái kia không giường ngủ, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến na ngoài hành lang thân ảnh sắp đi tới cửa, hồi lâu chưa từng di chuyển nửa phần thiếu niên rốt cục động, hắn lanh lẹ vén chăn lên nằm xuống.
Cùng lúc đó, na đóng chặt môn chậm rãi bị đẩy ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
Tiểu nha đầu nắm thật chặc chăn, nhắm lại hai mắt của mình, làm bộ chính mình đang đứng ở đang ngủ say dáng vẻ.
Qua một hồi, cửa kia lại bị nhẹ nhàng khép lại.
Cửa kia bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng xa, thẳng đến ở bên tai hoàn toàn tiêu thất.
Tiểu nha đầu rồi mới từ tiểu trong chăn thò đầu ra, qua một lúc lâu bên nàng đầu nhìn về phía nằm nàng bên người thiếu niên, thanh âm cực nhỏ mở miệng nói: “Lục ca ca, ngươi đã ngủ chưa?”
“Không có.” Thiếu niên trả lời rất dứt khoát.
“Ah......”
Tiểu nha đầu lại nghiêng đầu nhìn ngủ ở bên cạnh nàng nào đó nữ nhân, thận trọng mở miệng nói: “Hoàng Tả Tả, ngươi đã ngủ chưa?”
Không ai trả lời nàng.
“Hoàng Tả Tả?”
Tiểu nha đầu thấy nàng không trả lời, khẽ giơ lên bắt đầu đầu nhỏ nhìn nàng một cái, chỉ thấy nào đó nữ nhân đã nhắm chặc hai mắt, hô hấp đều đặn.
Hoàng Tả Tả không khỏi ngủ cũng quá nhanh a!......
Tiểu nha đầu đánh nhẹ rồi cái ngáp, mình trên dưới mí mắt không nhịn được đánh cái.
Nàng cảm giác mình cũng có chút mệt nhọc.
“Na Lục ca ca ngủ ngon ~”
Tiểu nha đầu nói xong những lời này, không đợi một bên thiếu niên trả lời, cũng đã nhắm hai mắt lại.
Cũng không lâu lắm hắn cũng đã nghe thấy được bên cạnh truyền đến tiểu nha đầu na vững vàng tiếng hít thở, tựa hồ đã lâm vào ngủ say.
Hắn vi vi nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu na điềm tĩnh mắt buồn ngủ, ước đoán nàng là nằm mơ thấy cái gì mộng đẹp, cả kia cái miệng nhỏ nhắn đều bẹp rồi vài cái.
Nhìn tiểu nha đầu đối với mình không hề phòng bị ngủ say dáng dấp, thiếu niên cả người rơi vào trầm tư.
Nàng cho là hắn là của nàng ca ca, cho nên mới phải đối với hắn không hề phòng bị sao?
Thiếu niên ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn hồi lâu, vô luận là mặt mày của nàng vẫn là mũi, đều cùng người kia không có sai biệt.
Hắn vốn nên không có lý do gì để cho nàng sống đến bây giờ, hắn vốn nên hạ tâm sắc đá...... Hắn vốn nên đối với nàng thống hạ sát thủ mới là.
“Cúng thất tuần?”
Tiểu nha đầu men theo thanh âm nhìn lại, liền nhìn thấy nào đó nữ nhân đầu từ trong chăn vươn ra, cặp mắt kia trợn thật lớn nhìn nàng.
“Hoàng Tả Tả, ngươi vẫn chưa có ngủ sao?”
“Ta một mực chờ đợi ngươi nha.”
Kỳ thực nàng đã rất khốn rất mệt nhọc.
Đêm mây thường nói xong, ánh mắt cũng đã rơi vào đứng ở tiểu nha đầu sau lưng trên người thiếu niên.
Tiểu nha đầu thấy nàng ánh mắt rơi vào phía sau mình, giống như là biết nàng muốn hỏi gì tựa như.
“Lục ca ca tiễn cúng thất tuần trở về, vừa rồi chuẩn bị lúc đi bên ngoài trời mưa.”
Nghe tiểu nha đầu lời giải thích, đêm mây thường vừa định để cho hai người nhanh lên một chút nằm xuống ngủ, cửa kia bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi nhỏ nhẹ tiếng bước chân.
Chỉ thấy ngoài cửa trên hành lang đột nhiên sáng lên ánh sáng - nến, xuyên thấu qua cửa sổ hình bóng hẹn hẹn có thể thấy là một người xuyên áo cà sa đầu trọc tăng nhân.
Đoán chừng là buổi tối tới kiểm tra phòng.
Tiểu nha đầu lập tức cỡi giày ra leo lên ải sàn, thật chặc đắp kín mình tiểu chăn, chỉ lộ ra nửa đầu nhỏ.
“Lục ca ca?” Nàng nhìn thiếu niên đứng ở đàng kia không nhúc nhích, hai mắt thật to viết đầy khốn hoặc nhìn hắn.
Tiểu nha đầu nhỏ giọng bức bức nhắc nhở hắn nói: “có...... Có người tới.”
Thiếu niên nhìn tiểu nha đầu bên cạnh cái kia không giường ngủ, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến na ngoài hành lang thân ảnh sắp đi tới cửa, hồi lâu chưa từng di chuyển nửa phần thiếu niên rốt cục động, hắn lanh lẹ vén chăn lên nằm xuống.
Cùng lúc đó, na đóng chặt môn chậm rãi bị đẩy ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
Tiểu nha đầu nắm thật chặc chăn, nhắm lại hai mắt của mình, làm bộ chính mình đang đứng ở đang ngủ say dáng vẻ.
Qua một hồi, cửa kia lại bị nhẹ nhàng khép lại.
Cửa kia bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng xa, thẳng đến ở bên tai hoàn toàn tiêu thất.
Tiểu nha đầu rồi mới từ tiểu trong chăn thò đầu ra, qua một lúc lâu bên nàng đầu nhìn về phía nằm nàng bên người thiếu niên, thanh âm cực nhỏ mở miệng nói: “Lục ca ca, ngươi đã ngủ chưa?”
“Không có.” Thiếu niên trả lời rất dứt khoát.
“Ah......”
Tiểu nha đầu lại nghiêng đầu nhìn ngủ ở bên cạnh nàng nào đó nữ nhân, thận trọng mở miệng nói: “Hoàng Tả Tả, ngươi đã ngủ chưa?”
Không ai trả lời nàng.
“Hoàng Tả Tả?”
Tiểu nha đầu thấy nàng không trả lời, khẽ giơ lên bắt đầu đầu nhỏ nhìn nàng một cái, chỉ thấy nào đó nữ nhân đã nhắm chặc hai mắt, hô hấp đều đặn.
Hoàng Tả Tả không khỏi ngủ cũng quá nhanh a!......
Tiểu nha đầu đánh nhẹ rồi cái ngáp, mình trên dưới mí mắt không nhịn được đánh cái.
Nàng cảm giác mình cũng có chút mệt nhọc.
“Na Lục ca ca ngủ ngon ~”
Tiểu nha đầu nói xong những lời này, không đợi một bên thiếu niên trả lời, cũng đã nhắm hai mắt lại.
Cũng không lâu lắm hắn cũng đã nghe thấy được bên cạnh truyền đến tiểu nha đầu na vững vàng tiếng hít thở, tựa hồ đã lâm vào ngủ say.
Hắn vi vi nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu na điềm tĩnh mắt buồn ngủ, ước đoán nàng là nằm mơ thấy cái gì mộng đẹp, cả kia cái miệng nhỏ nhắn đều bẹp rồi vài cái.
Nhìn tiểu nha đầu đối với mình không hề phòng bị ngủ say dáng dấp, thiếu niên cả người rơi vào trầm tư.
Nàng cho là hắn là của nàng ca ca, cho nên mới phải đối với hắn không hề phòng bị sao?
Thiếu niên ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn hồi lâu, vô luận là mặt mày của nàng vẫn là mũi, đều cùng người kia không có sai biệt.
Hắn vốn nên không có lý do gì để cho nàng sống đến bây giờ, hắn vốn nên hạ tâm sắc đá...... Hắn vốn nên đối với nàng thống hạ sát thủ mới là.
Bình luận facebook