Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-599
Chương 599 : Chương 599ĐỔI NGƯỜI
Chương 599ĐỔI NGƯỜI
“Mẹ.”
“Mẹ đừng cử động, cứ nghỉ ngơi đã.”
Tô Lâm An nắm lấy một bàn tay của Nữ vương, nhẹ nhàng vỗ về.
Giọng nói dịu dàng mang theo năng lượng thần kỳ vỗ về nguyên thần, hơi thở đặc biệt trên người con gái khiến dòng máu trong cơ thể bà dần dần ổn định lại.
Nữ vương Thiên Ma vẫn luôn bị phong ấn đày đọa cảm thấy mí mắt rất nặng. Lúc này, nỗi đau đớn trên nguyên thần và cơ thể, mối thù hận, oán trách trong lòng đều trở nên xa xôi. Bà thấy đầu óc trống rỗng, cuối cùng dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Tô Lâm An ôm chặt lấy mẹ nàng.
Người ở ngoại vực thường rất cao lớn, Nữ vương cũng không ngoại lệ.
Sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, Nữ vương Thiên Ma có dáng người rất cao, nhưng lại gầy như que củi, Tô Lâm An ôm bà ấy mà giống như đang ôm lấy một cây gậy tre. Mặt mày hai mẹ con nàng giống nhau đến bảy tám phần, nhưng hai gò má của Nữ vương hóp vào, trắng bệch, lại còn có thêm rất nhiều vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, bên trong còn cáu bẩn.
Bộ dạng của bà khiến người khác nhìn mà thấy thắt lòng.
Nàng lạnh lùng nhìn Thiệu Lưu Tiên.
Bà ta là một trong số những hung thủ, hơn nữa còn là chủ mưu.
Thiệu Lưu Tiên cảm nhận được ánh nhìn của Tô Lâm An, vừa cười vừa nâng khóm hoa trong tay lên một chút, nói: “Ta tự làm tự chịu.”
Hiện giờ chẳng phải báo ứng đã đến rồi sao?
Mặc dù cho đến tận bây giờ, Thiệu Lưu Tiên vẫn không thấy việc lập kế giam giữ Thiên Ma có gì sai trái. Nhưng lúc này bà ta một lòng muốn chết, trái lại cũng chịu nói vài câu lọt tai.
Để tránh việc đối phương thật sự đánh tiếp, bà ta e rằng mình sẽ không tự khống chế nổi.
Thiệu Lưu Tiên chưa hề trút những năng lượng bạo ngược hung dữ đó ra.
Hoặc là hủy diệt thế giới bên ngoài để kéo dài thêm chút thời gian, hoặc là hủy diệt bản thân, tự tìm đường chết.
Bà ta chọn vế thứ hai.
Nhưng chọn tự sát cũng không dễ dàng gì. Thực lực quá mạnh, ngay cả chết cũng chậm hơn so với người khác, giày vò từng giây từng phút. Chỉ sợ ngộ nhỡ không chịu đựng được sự đày đọa, lại thành ra công cốc.
Chờ đến khi thấy Tô Lâm An khắc chế được ý muốn giết người, Thiệu Lưu Tiên mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta quay đầu nhìn về phía lâu chủ Thiên Cơ Lâu, “Nhóc con, ngươi có tính ra được hôm nay ta sẽ chết không?”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu được Khương Chỉ Khanh bảo vệ, khuôn mặt căng cứng, môi mím chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Quả thực nó đã tính ra được Thiệu Lưu Tiên sẽ gặp phải kiếp nạn lớn, bây giờ coi như quẻ đã ứng nghiệm rồi. Thế nhưng với những ma đầu đối địch với thiên đạo này thì có gì tốt đẹp để nói. Ánh mắt lâu chủ Thiên Cơ Lâu lạnh lẽo như băng, chửi thầm trong lòng: “Phụ nữ đều là tai họa.”
Thiệu Lưu Tiên cũng không định nghe nó trả lời, bà ta liếc nhìn Khương Chỉ Khanh, bĩu môi nói: “Ngươi không tranh giành được với vị đó đâu.”
Lúc này trạng thái của Khương Chỉ Khanh rất tốt, tu vi đã thăng cấp. Hắn không còn mặc bộ áo cưới do bà ta chuẩn bị mà đã thay sang một độ đồ trắng. Trong lúc bà ta không để ý, Khương Chỉ Khanh trốn ở một bên đã lén lút làm được nhiều việc như vậy.
“Chẳng qua ngươi cũng không cần.”
Nhìn đến Tiểu Thiền giờ đã ngừng thở, chỉ còn lại một cái xác tằm, Thiệu Lưu Tiên hơi nhướng mày, lạnh lùng cười thành tiếng.
Đây mới chính là kẻ không bị tình yêu trói buộc.
Tiểu Thiền bị oán khí quấn lấy, sau khi mất kiểm soát đã giết sạch đám tu sĩ đến tham dự lễ cưới, cuối cùng chết dưới kiếm của Khương Chỉ Khanh. Vết thương trí mạng do kiếm gây ra, Thiệu Lưu Tiên vừa nhìn là có thể nhận ra.
Việc Tiểu Thiền phát điên có liên quan rất lớn đến người đàn ông mà nàng yêu.
Kết quả người đàn ông mà nàng liều mạng để bảo vệ, liều mạng mà yêu, lại chính là người giết chết nàng. Chuyện Khương Chỉ Khanh bỗng nhiên thăng cấp, có lẽ có liên quan đến việc hắn giết Tiểu Thiền.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bà ta.
Nếu không phải Quân Nặc trở về thì có lẽ khi Thiệu Lưu Tiên nhìn thấy những việc bực mình này, bà ta sẽ càng tức giận điên cuồng. Nhưng mà bây giờ bà ta chỉ nhướng mày, căn bản là chẳng thèm để ý. Sống chết còn chẳng bận tâm, những chuyện khác lại càng không đáng kể gì.
Có điều khi thấy ánh mắt của Khương Chỉ Khanh, Thiệu Lưu Tiêu lại nói: “Ngươi muốn giết ta?”
Sát khí chợt lóe lên trong ánh mắt đó, Thiệu Lưu Tiên không thể nào không cảm nhận được.
“Ta sắp chết rồi, cần gì ngươi phải ra tay.”
“Chẳng qua ngươi có thể lên thử xem.”
Bà ta không động đến đám người Tô Lâm An không có nghĩa là bà ta sẽ tha cho Khương Chỉ Khanh.
Khương Chỉ Khanh chưa trả lời.
Trong đầu hắn có một giọng nói vang lên không ngừng.
“Diệt cái ác làm điều thiện. Giết một kẻ ác, thực lực của ngươi cũng sẽ tăng lên.”
“Tuy số sinh linh mà Tiểu Thiền đã giết không nhiều nhưng vừa rồi cũng giúp ngươi thăng cấp luôn!”
“Số người chết dưới tay Thiệu Lưu Tiên nhiều không đếm xuể. Nếu có thể kết liễu bà ta, bắt lấy nguyên thần đưa vào trong cánh cửa Hỗn Độn của ta, chắc đến tám phần rằng ta có thể nhảy vọt lên thành thần khí.”
“Quy tắc đã bắt đầu bị sụp đổ, ta có thể thay thế thiên đạo.”
Tiếng nói đầy phấn khởi, càng lúc càng kích động.
Khương Chỉ Khanh: “Cho dù bà ta sắp chết, ta cũng không giết được bà ta.”
Thực lực chênh lệch quá nhiều, bây giờ hắn tùy tiện xông lên thì chẳng khác nào đi nộp mạng.
Hắn cảm thấy ấn Công Đức thiếu sự bình tĩnh, khác xa so với bộ dạng trước đây, cũng không biết có phải do bị Tô Lâm An chọc tức không.
Bị dội một thùng nước lạnh, ấn Công Đức cuối cùng cũng yên lặng.
Thiệu Lưu Tiên, Mục Cẩm Vân, dù là giết bất cứ ai trong hai kẻ này thì nó đều sẽ được tẩm bổ cực nhiều. Nhưng giờ chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, nó quả thực vô cùng bứt rứt khó chịu. May mà thiên hạ đã loạn, sự ràng buộc của sức mạnh quy tắc đối với nó cũng đã rất yếu ớt, sau này còn có rất nhiều kẻ ác để trừng trị.
Nó sẽ bảo Khương Chỉ Khanh đảm nhận sứ mệnh giải cứu thế giới, xây dựng lại một thiên hạ thiện ác rõ ràng.
“Không lên sao?” Thấy Khương Chỉ Khanh đã yên phận, Thiệu Lưu Tiên ngoắc ngón tay, gọi thanh kiếm đang nằm trong tay hắn quay lại.
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Khương Chỉ Khanh cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Hắn bước lên một bước, muốn lấy lại thanh kiếm đó.
Chẳng qua hắn bước được một bước rồi lại không có động tĩnh nữa, hiển nhiên là kiêng kỵ gì đó, không muốn ra tay.
“Ngươi chưa nhận ra sao?”
Thiệu Lưu Tiên cười ha ha.
“Ta lừa ngươi đấy! Chẳng có Thiệu Lưu Tình nào hết, càng không có linh kiếm nào cả.” Khi xưa bà ta buồn chán, tìm Khương Chỉ Khanh để giải sầu, cũng biến ra một Thiệu Lưu Tình để quyến rũ hắn. Cùng một trò, bà ta đã dùng mấy lần rồi.
Tu vi của Khương Chỉ Khanh còn cao hơn Quân Nặc năm xưa một chút.
Nhưng hắn lại chẳng nhận ra.
Chỉ có Quân Nặc. Quân Nặc mắt mù không nhìn thấy gì lại có thể nhận ra bà ta, biết được bọn họ là cùng một người.
Thiệu Lưu Tiên đột nhiên dồn sức bóp nát thanh kiếm trong tay. Khương Chỉ Khanh ở trước mặt tức thì cảm thấy khắp người đau đớn dữ dội, giống như thứ bà ta bóp lấy không phải một thanh kiếm mà là cơ thể của hắn.
Xương cốt khắp người hắn phát ra tiếng “rắc rắc”.
Có những khúc xương gãy lộ cả ra ngoài, máu chảy không ngừng.
“Ồ?”
Lông tóc của Khương Chỉ Khanh đã bị bà ta dung hợp vào trong thanh kiếm này. Bà ta cứ tưởng rằng thoáng cái là có thể giày vò hắn đến chết, nhưng lại không ngờ được rằng, xương cốt Khương Chỉ Khanh còn cứng lắm, nguyên thần cũng mạnh hơn so với tưởng tượng của bà ta, kiếm gãy rồi mà hắn thì vẫn sống.
Thiệu Lưu Tiên đang định ra tay tiếp thì nghe thấy tiếng Tô Lâm An: “Chờ đã.”
Ánh mắt của Thiệu Lưu Tiên và Mục Cẩm Vân cùng hướng về phía Tô Lâm An.
Trong ánh mắt của Mục Cẩm Vân như chứa vô số mũi châm, ghim thẳng vào mặt Tô Lâm An làm nàng đau nhói. Nhưng quả thật nàng không thể trơ mắt nhìn Khương Chỉ Khanh bị người ta bóp chết như vậy.
“Con ấn đó đã chạy đến chỗ Khương Chỉ Khanh rồi, nàng còn muốn cầu xin cho hắn ư?” Mục Cẩm Vân lạnh lùng truyền âm.
Tô Lâm An đáp lại: “Hắn từng cứu phân thân của ta.”
Khương Chỉ Khanh là cố nhân ở châu Vân Lai.
Đôi bên cũng coi như là có chút quan hệ.
Suy cho cùng hắn đã từng giúp nàng.
Hai người cũng chẳng có thù hận sâu đậm gì. Về phần ấn Công Đức, cái thứ chó má đó cưỡng ép nhận chủ, lúc này đã vào trong cơ thể Khương Chỉ Khanh, nhưng cũng chẳng thể vì thế mà lập tức hủy diệt luôn cả hắn.
Lúc này cứu người thì chẳng qua chỉ cần mở miệng là được. Nếu cứ trơ mắt đứng nhìn không can thiệp, Tô Lâm An tự thấy thẹn với lương tâm.
“Ngươi muốn cầu xin cho hắn?” Không biết Thiệu Lưu Tiên đã nghĩ gì mà cười một cách mỉa mai, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân, rõ ràng là có ý muốn xem kịch hay.
Có điều bà ta nghĩ lại, thấy bản thân mình cũng chẳng xem nổi nữa, tức thì lắc đầu rồi nói: “Được rồi, nể mặt ngươi.”
Không giết người nữa, tiện tay ném luôn kiếm đi, bà ta vung tay áo đánh văng Khương Chỉ Khanh ra ngoài.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhào đến đỡ hắn, kết quả là cả hai người cùng bay ra xa, lăn lộc cộc một vòng rồi mới dừng lại.
Kết giới của thành Họa chỉ mở ra trong thoáng chốc để cho Thiên Ma tiến vào, hơn nữa chỉ vào được chứ không thể ra. Đám người Khương Chỉ Khanh tạm thời vẫn không chạy thoát nổi, sau khi bị hất bay chỉ có thể cẩn thận đứng chờ ở một bên. Sự sống chết của bọn họ vẫn phụ thuộc vào suy nghĩ của Thiệu Lưu Tiên.
Chương 599ĐỔI NGƯỜI
“Mẹ.”
“Mẹ đừng cử động, cứ nghỉ ngơi đã.”
Tô Lâm An nắm lấy một bàn tay của Nữ vương, nhẹ nhàng vỗ về.
Giọng nói dịu dàng mang theo năng lượng thần kỳ vỗ về nguyên thần, hơi thở đặc biệt trên người con gái khiến dòng máu trong cơ thể bà dần dần ổn định lại.
Nữ vương Thiên Ma vẫn luôn bị phong ấn đày đọa cảm thấy mí mắt rất nặng. Lúc này, nỗi đau đớn trên nguyên thần và cơ thể, mối thù hận, oán trách trong lòng đều trở nên xa xôi. Bà thấy đầu óc trống rỗng, cuối cùng dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Tô Lâm An ôm chặt lấy mẹ nàng.
Người ở ngoại vực thường rất cao lớn, Nữ vương cũng không ngoại lệ.
Sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, Nữ vương Thiên Ma có dáng người rất cao, nhưng lại gầy như que củi, Tô Lâm An ôm bà ấy mà giống như đang ôm lấy một cây gậy tre. Mặt mày hai mẹ con nàng giống nhau đến bảy tám phần, nhưng hai gò má của Nữ vương hóp vào, trắng bệch, lại còn có thêm rất nhiều vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, bên trong còn cáu bẩn.
Bộ dạng của bà khiến người khác nhìn mà thấy thắt lòng.
Nàng lạnh lùng nhìn Thiệu Lưu Tiên.
Bà ta là một trong số những hung thủ, hơn nữa còn là chủ mưu.
Thiệu Lưu Tiên cảm nhận được ánh nhìn của Tô Lâm An, vừa cười vừa nâng khóm hoa trong tay lên một chút, nói: “Ta tự làm tự chịu.”
Hiện giờ chẳng phải báo ứng đã đến rồi sao?
Mặc dù cho đến tận bây giờ, Thiệu Lưu Tiên vẫn không thấy việc lập kế giam giữ Thiên Ma có gì sai trái. Nhưng lúc này bà ta một lòng muốn chết, trái lại cũng chịu nói vài câu lọt tai.
Để tránh việc đối phương thật sự đánh tiếp, bà ta e rằng mình sẽ không tự khống chế nổi.
Thiệu Lưu Tiên chưa hề trút những năng lượng bạo ngược hung dữ đó ra.
Hoặc là hủy diệt thế giới bên ngoài để kéo dài thêm chút thời gian, hoặc là hủy diệt bản thân, tự tìm đường chết.
Bà ta chọn vế thứ hai.
Nhưng chọn tự sát cũng không dễ dàng gì. Thực lực quá mạnh, ngay cả chết cũng chậm hơn so với người khác, giày vò từng giây từng phút. Chỉ sợ ngộ nhỡ không chịu đựng được sự đày đọa, lại thành ra công cốc.
Chờ đến khi thấy Tô Lâm An khắc chế được ý muốn giết người, Thiệu Lưu Tiên mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta quay đầu nhìn về phía lâu chủ Thiên Cơ Lâu, “Nhóc con, ngươi có tính ra được hôm nay ta sẽ chết không?”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu được Khương Chỉ Khanh bảo vệ, khuôn mặt căng cứng, môi mím chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Quả thực nó đã tính ra được Thiệu Lưu Tiên sẽ gặp phải kiếp nạn lớn, bây giờ coi như quẻ đã ứng nghiệm rồi. Thế nhưng với những ma đầu đối địch với thiên đạo này thì có gì tốt đẹp để nói. Ánh mắt lâu chủ Thiên Cơ Lâu lạnh lẽo như băng, chửi thầm trong lòng: “Phụ nữ đều là tai họa.”
Thiệu Lưu Tiên cũng không định nghe nó trả lời, bà ta liếc nhìn Khương Chỉ Khanh, bĩu môi nói: “Ngươi không tranh giành được với vị đó đâu.”
Lúc này trạng thái của Khương Chỉ Khanh rất tốt, tu vi đã thăng cấp. Hắn không còn mặc bộ áo cưới do bà ta chuẩn bị mà đã thay sang một độ đồ trắng. Trong lúc bà ta không để ý, Khương Chỉ Khanh trốn ở một bên đã lén lút làm được nhiều việc như vậy.
“Chẳng qua ngươi cũng không cần.”
Nhìn đến Tiểu Thiền giờ đã ngừng thở, chỉ còn lại một cái xác tằm, Thiệu Lưu Tiên hơi nhướng mày, lạnh lùng cười thành tiếng.
Đây mới chính là kẻ không bị tình yêu trói buộc.
Tiểu Thiền bị oán khí quấn lấy, sau khi mất kiểm soát đã giết sạch đám tu sĩ đến tham dự lễ cưới, cuối cùng chết dưới kiếm của Khương Chỉ Khanh. Vết thương trí mạng do kiếm gây ra, Thiệu Lưu Tiên vừa nhìn là có thể nhận ra.
Việc Tiểu Thiền phát điên có liên quan rất lớn đến người đàn ông mà nàng yêu.
Kết quả người đàn ông mà nàng liều mạng để bảo vệ, liều mạng mà yêu, lại chính là người giết chết nàng. Chuyện Khương Chỉ Khanh bỗng nhiên thăng cấp, có lẽ có liên quan đến việc hắn giết Tiểu Thiền.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bà ta.
Nếu không phải Quân Nặc trở về thì có lẽ khi Thiệu Lưu Tiên nhìn thấy những việc bực mình này, bà ta sẽ càng tức giận điên cuồng. Nhưng mà bây giờ bà ta chỉ nhướng mày, căn bản là chẳng thèm để ý. Sống chết còn chẳng bận tâm, những chuyện khác lại càng không đáng kể gì.
Có điều khi thấy ánh mắt của Khương Chỉ Khanh, Thiệu Lưu Tiêu lại nói: “Ngươi muốn giết ta?”
Sát khí chợt lóe lên trong ánh mắt đó, Thiệu Lưu Tiên không thể nào không cảm nhận được.
“Ta sắp chết rồi, cần gì ngươi phải ra tay.”
“Chẳng qua ngươi có thể lên thử xem.”
Bà ta không động đến đám người Tô Lâm An không có nghĩa là bà ta sẽ tha cho Khương Chỉ Khanh.
Khương Chỉ Khanh chưa trả lời.
Trong đầu hắn có một giọng nói vang lên không ngừng.
“Diệt cái ác làm điều thiện. Giết một kẻ ác, thực lực của ngươi cũng sẽ tăng lên.”
“Tuy số sinh linh mà Tiểu Thiền đã giết không nhiều nhưng vừa rồi cũng giúp ngươi thăng cấp luôn!”
“Số người chết dưới tay Thiệu Lưu Tiên nhiều không đếm xuể. Nếu có thể kết liễu bà ta, bắt lấy nguyên thần đưa vào trong cánh cửa Hỗn Độn của ta, chắc đến tám phần rằng ta có thể nhảy vọt lên thành thần khí.”
“Quy tắc đã bắt đầu bị sụp đổ, ta có thể thay thế thiên đạo.”
Tiếng nói đầy phấn khởi, càng lúc càng kích động.
Khương Chỉ Khanh: “Cho dù bà ta sắp chết, ta cũng không giết được bà ta.”
Thực lực chênh lệch quá nhiều, bây giờ hắn tùy tiện xông lên thì chẳng khác nào đi nộp mạng.
Hắn cảm thấy ấn Công Đức thiếu sự bình tĩnh, khác xa so với bộ dạng trước đây, cũng không biết có phải do bị Tô Lâm An chọc tức không.
Bị dội một thùng nước lạnh, ấn Công Đức cuối cùng cũng yên lặng.
Thiệu Lưu Tiên, Mục Cẩm Vân, dù là giết bất cứ ai trong hai kẻ này thì nó đều sẽ được tẩm bổ cực nhiều. Nhưng giờ chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, nó quả thực vô cùng bứt rứt khó chịu. May mà thiên hạ đã loạn, sự ràng buộc của sức mạnh quy tắc đối với nó cũng đã rất yếu ớt, sau này còn có rất nhiều kẻ ác để trừng trị.
Nó sẽ bảo Khương Chỉ Khanh đảm nhận sứ mệnh giải cứu thế giới, xây dựng lại một thiên hạ thiện ác rõ ràng.
“Không lên sao?” Thấy Khương Chỉ Khanh đã yên phận, Thiệu Lưu Tiên ngoắc ngón tay, gọi thanh kiếm đang nằm trong tay hắn quay lại.
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Khương Chỉ Khanh cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Hắn bước lên một bước, muốn lấy lại thanh kiếm đó.
Chẳng qua hắn bước được một bước rồi lại không có động tĩnh nữa, hiển nhiên là kiêng kỵ gì đó, không muốn ra tay.
“Ngươi chưa nhận ra sao?”
Thiệu Lưu Tiên cười ha ha.
“Ta lừa ngươi đấy! Chẳng có Thiệu Lưu Tình nào hết, càng không có linh kiếm nào cả.” Khi xưa bà ta buồn chán, tìm Khương Chỉ Khanh để giải sầu, cũng biến ra một Thiệu Lưu Tình để quyến rũ hắn. Cùng một trò, bà ta đã dùng mấy lần rồi.
Tu vi của Khương Chỉ Khanh còn cao hơn Quân Nặc năm xưa một chút.
Nhưng hắn lại chẳng nhận ra.
Chỉ có Quân Nặc. Quân Nặc mắt mù không nhìn thấy gì lại có thể nhận ra bà ta, biết được bọn họ là cùng một người.
Thiệu Lưu Tiên đột nhiên dồn sức bóp nát thanh kiếm trong tay. Khương Chỉ Khanh ở trước mặt tức thì cảm thấy khắp người đau đớn dữ dội, giống như thứ bà ta bóp lấy không phải một thanh kiếm mà là cơ thể của hắn.
Xương cốt khắp người hắn phát ra tiếng “rắc rắc”.
Có những khúc xương gãy lộ cả ra ngoài, máu chảy không ngừng.
“Ồ?”
Lông tóc của Khương Chỉ Khanh đã bị bà ta dung hợp vào trong thanh kiếm này. Bà ta cứ tưởng rằng thoáng cái là có thể giày vò hắn đến chết, nhưng lại không ngờ được rằng, xương cốt Khương Chỉ Khanh còn cứng lắm, nguyên thần cũng mạnh hơn so với tưởng tượng của bà ta, kiếm gãy rồi mà hắn thì vẫn sống.
Thiệu Lưu Tiên đang định ra tay tiếp thì nghe thấy tiếng Tô Lâm An: “Chờ đã.”
Ánh mắt của Thiệu Lưu Tiên và Mục Cẩm Vân cùng hướng về phía Tô Lâm An.
Trong ánh mắt của Mục Cẩm Vân như chứa vô số mũi châm, ghim thẳng vào mặt Tô Lâm An làm nàng đau nhói. Nhưng quả thật nàng không thể trơ mắt nhìn Khương Chỉ Khanh bị người ta bóp chết như vậy.
“Con ấn đó đã chạy đến chỗ Khương Chỉ Khanh rồi, nàng còn muốn cầu xin cho hắn ư?” Mục Cẩm Vân lạnh lùng truyền âm.
Tô Lâm An đáp lại: “Hắn từng cứu phân thân của ta.”
Khương Chỉ Khanh là cố nhân ở châu Vân Lai.
Đôi bên cũng coi như là có chút quan hệ.
Suy cho cùng hắn đã từng giúp nàng.
Hai người cũng chẳng có thù hận sâu đậm gì. Về phần ấn Công Đức, cái thứ chó má đó cưỡng ép nhận chủ, lúc này đã vào trong cơ thể Khương Chỉ Khanh, nhưng cũng chẳng thể vì thế mà lập tức hủy diệt luôn cả hắn.
Lúc này cứu người thì chẳng qua chỉ cần mở miệng là được. Nếu cứ trơ mắt đứng nhìn không can thiệp, Tô Lâm An tự thấy thẹn với lương tâm.
“Ngươi muốn cầu xin cho hắn?” Không biết Thiệu Lưu Tiên đã nghĩ gì mà cười một cách mỉa mai, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân, rõ ràng là có ý muốn xem kịch hay.
Có điều bà ta nghĩ lại, thấy bản thân mình cũng chẳng xem nổi nữa, tức thì lắc đầu rồi nói: “Được rồi, nể mặt ngươi.”
Không giết người nữa, tiện tay ném luôn kiếm đi, bà ta vung tay áo đánh văng Khương Chỉ Khanh ra ngoài.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhào đến đỡ hắn, kết quả là cả hai người cùng bay ra xa, lăn lộc cộc một vòng rồi mới dừng lại.
Kết giới của thành Họa chỉ mở ra trong thoáng chốc để cho Thiên Ma tiến vào, hơn nữa chỉ vào được chứ không thể ra. Đám người Khương Chỉ Khanh tạm thời vẫn không chạy thoát nổi, sau khi bị hất bay chỉ có thể cẩn thận đứng chờ ở một bên. Sự sống chết của bọn họ vẫn phụ thuộc vào suy nghĩ của Thiệu Lưu Tiên.
Bình luận facebook