• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Ấn công đức

  • Chap-426

Chương 426 : Chương 426ĐỀ PHÒNG







Trong khi Tô Lâm An mang theo chim non rời phỏi phường luyện dược, quay về phòng mình thì Dụ Phi Vãn đã kể lại toàn bộ sự việc cho sư phụ hắn ta nghe. Vết thương do trâm cài tóc rạch đã biến mất, có điều trên mũi vẫn còn đắp dược thảo màu xanh khiến gương mặt hắn ta xanh ngắt, cả khuôn mặt lòe loẹt nhìn vẫn vô cùng thê thảm.



“Sư phụ, con đã đồng ý dâng con Cửu Thiên Hỏa Diên đó cho vị quý nhân kia, giờ không còn nữa thì phải làm sao đây?”



“Tại sao lúc ấy không cướp hỏa diên lại?”



“Sư phụ, cho dù nàng ta có bối cảnh gì đi nữa, chẳng lẽ còn lớn hơn cả hoàng tộc được sao?” Thấy sắc mặt sư phụ âm trầm, Dụ Phi Vãn sắp điên cả đầu nhưng giọng điệu vẫn rất kiềm chế, hắn ta chỉ nói: “Không giao chim Hỏa Diên ra được, nếu vì thế mà đắc tội hoàng tộc thì sư phụ, chúng ta...”



“Hôm nay nàng ta mới tới. Vừa rồi ở quân doanh của Đồng Mộc Quân, Liễu đường chủ cố ý căn dặn chúng ta phải quan tâm tới nàng ta.” Lý Ngọc thở dài, “Cô gái đó được linh mộc cưng chiều hết sức, việc quan tâm nàng ta cũng là ý của Kim Đồng Mộc.”



Chỗ dựa của nàng ta không phải người nào cả, mà là linh mộc bảo vệ thành Kim Đồng, là sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả thành chủ. Hơn nữa nàng ta đã nói, con chim Cửu Thiên Hỏa Diên đó là do linh mộc bảo vệ tặng cho nàng ta, bọn họ cướp thế nào đây?



“Nếu hoàng tộc hỏi, ngươi cứ nói rõ là được.”



“Chúng ta không thể cướp công khai, không có nghĩa là vị kia không dám cướp.”



Lý Ngọc nói câu này xong thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tuổi tác của cô nương đó không lớn lắm, nhưng trình độ am hiểu dược lý lại cao hơn ngươi. Phi Vãn, ngươi nên chú tâm vào việc luyện dược hơn, đừng khiến vi sư thất vọng.”



“Vâng, đệ tử xin nghe sư phụ dạy bảo.” Sắc mặt Dụ Phi Vãn lúc đỏ lúc trắng. Trước giờ hắn ta luôn được khen ngợi, hôm nay là lần đầu tiên hắn ta bị phê bình vì trình độ luyện dược của bản thân. Hắn ta thấy mặt nóng rát, trong lòng càng thêm căm hận Tô Lâm An. Không chịu giao Cửu Thiên Hỏa Diên ra, vậy thì để nàng ta đối mặt với cơn giận dữ của hoàng tộc!



Hắn ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc linh mộc bảo vệ cưng chiều nàng ta đến mức nào, có bằng lòng vì nàng ta mà đối đầu với hoàng tộc hay không.



Không lâu sau khi Tô Lâm An trở lại phòng, Liễu đường chủ và Vân Trung Ưng đã vội vàng chạy tới.



Vân Trung Ưng vừa bước vào đã vội vã hỏi: “Ngươi đã ký khế ước với Cửu Thiên Hỏa Diên chưa?” Lão vừa nói xong thì thấy Tô Lâm An đang ngồi bên cạnh bàn ngẩng đầu lên. Lúc này con chim đang làm ổ trên đỉnh đầu nàng cũng đồng thời ngẩng đầu, hướng về phía lão kêu chiếp một tiếng.



Nó không chỉ kêu mà còn phun ra một ngọn lửa nhỏ khiến lão nhìn thấy mà râu run lên bần bật, chỉ sợ râu mình bị đốt cháy. Lão thầm lẩm bẩm, Tô Tô sao thế nhỉ, ngay cả lửa của Cửu Thiên Hỏa Diên mà tóc nàng cũng không sợ sao?



Rõ ràng họ chưa ký khế ước, cho dù Cửu Thiên Hỏa Diên có đi theo nàng thì ngọn lửa này cũng có thể gây thương tổn cho nàng. Rốt cuộc mái tóc của nàng thế nào mà lại chẳng mảy may bị đốt? Chẳng lẽ đây không phải là Cửu Thiên Hỏa Diên?



Lão hơi tò mò tiến lại gần, cẩn thận quan sát rồi nói: “Nhìn thì đúng là Cửu Thiên Hỏa Diên mà.” Đoạn, lão lại gọi Liễu Diệp Thanh, “Liễu đường chủ, ông ra đây nhìn thử xem. Ta vẫn chưa từng nhìn thấy Cửu Thiên Hỏa Diên thật bao giờ.”



Vân Trung Ưng chỉ từng nhìn thấy chim Hỏa Diên trong sách tranh về linh thú mà thôi. Ngược lại, Liễu đường chủ từng gặp mặt vị đại năng ở hoàng thành kia một lần, cũng có may mắn được thấy thú cưỡi của vị đó, hẳn là sẽ biết nhiều hơn lão.



Vân Trung Ưng vừa dứt lời thì thấy Cửu Thiên Hỏa Diên lại chiếp một tiếng. Một đốm lửa bé xíu phun ra từ cái mỏ nhọn của nó. Lão đứng quá gần mà lại quên tránh, đốm lửa bắn trúng vào bộ râu bạc của lão, chớp mắt cả bộ râu liền bốc cháy.



Vẫn là Tô Lâm An phản ứng mau lẹ, vươn tay ra nắm lấy ngọn lửa ở trên râu lão, lúc này lửa mới tắt. Sau khi nàng buông tay thì phát hiện ra, bộ râu bạc của Vân Trung ưng vẫn bị cháy mất hơn nửa, chỉ còn một đoạn ngắn cũn.



Điều này khiến Vân Trung Ưng đau lòng muốn chết. Lão sờ chòm râu của mình rồi than thở ai oán mấy tiếng, cuối cùng còn nhìn Tô Lâm An với vẻ mặt ấm ức: “Quả nhiên là Cửu Thiên Hỏa Diên. Ngươi xem, có phải cũng nên bồi thường cho lão phu hay không? Ta nuôi bộ râu đẹp này cũng không dễ dàng gì...”



Lão còn chưa nói xong thì đã bị Liễu đường chủ đẩy sang một bên. Liễu Diệp Thanh nghiêm túc nói: “Nói chuyện chính.”



Ông ta hỏi: “Ngươi đã xem xong bản danh sách kia chưa?”



Tô Lâm An cho rằng bọn họ tới hỏi chuyện của Cửu Thiên Hỏa Diên, không ngờ đề tài lại nhảy tới chuyện danh sách. Nàng gật đầu đáp, “Xem xong rồi.”



“Trong danh sách có tên của ba người, ngươi có ấn tượng không?” Liễu Diệp Thanh tiếp tục nói: “Hiên Viên Hạo Thiên, Đoạn Lâm Lang, Cổ Hàn Ngọc.”



Vốn dĩ Tô Lâm An đọc đến đâu là nhớ đến đấy, sau khi nghe thấy ba cái tên này thì gật đầu, “Trong danh sách, chỉ ba người này không được ghi chú là tới từ thành nào. Bọn họ là hoàng tộc?” Lúc đọc nàng đã có suy đoán như vậy, giờ đột nhiên Liễu Diệp Thanh nhắc tới nên nàng tiện thể hỏi luôn.



“Ngươi đoán không sai.” Liễu Diệp Thanh vuốt cằm, “Ba người đó đều là hoàng tộc trong hoàng thành Thất Tinh. Chúng ta không tra ra được nhiều tin tức về họ nhưng có thể xác định được, ba người này đều sẽ tiến vào bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết.”



Nói tới đây, ông ta chuyển đề tài: “Chim hỏa diên của ngươi vẫn chưa nhận chủ đúng không.”



“Bây giờ người trong hoàng thành đã biết đến sự tồn tại của con chim này, ngươi muốn bảo vệ nó, rất khó.”



“Có thể nói, Cửu Thiên Hỏa Diên chính là biểu tượng cho thân phận hoàng tộc. Trên bích họa ở di tích viễn cổ, thứ tổ tiên chúng ta cưỡi chính là Cửu Thiên Hỏa Diên. Sau khi loài chim này trưởng thành, hai cánh dang rộng ra có thể dài tới mấy ngàn dặm, che khuất bầu trời. Cũng chỉ có loài chim này mới chở được cơ thể của chúng ta sau khi thức tỉnh.”



Tô Lâm An có hơi sửng sốt. Con gà con trên đầu nàng có thể lớn tới vậy sao? Thế chẳng phải không chênh lệch là mấy so với Côn(*) trong truyền thuyết của giới tu chân, còn to hơn cả thú Phệ Căn ở trong khe nứt không gian nhiều.




(*) Côn: loài cá lớn trong truyền thuyết thời xưa.



“Bây giờ, cũng chỉ có một vị trong hoàng tộc có được một con chim Cửu Thiên Hỏa Diên.”



“Chim của người còn chưa nhận chủ, chắc chắn hoàng tộc sẽ gây áp lực, dùng đủ mọi điều kiện để trao đổi với ngươi.” Liễu Diệp Thanh nói tới đây thì thoáng ngừng lại, “Nếu thế, ta đề nghị ngươi chuyển giao chim Hỏa Diên đi.”



Tô Lâm An còn chưa lên tiếng, chim Hỏa Diên đã kêu chiêm chiếp rồi phun ra một chuỗi lửa nhỏ. Liễu Diệp Thanh không hề thay đổi sắc mặt, cũng không tránh né. Đằng trước ông ta xuất hiện một lá chắn vô hình, chặn hoàn toàn ngọn lửa lại. Sau đó ông ta nói tiếp: “Đương nhiên, nếu ngươi không muốn vậy thì hãy ký khế ước linh thú với nó luôn đi. Ngươi là người của Đồng Mộc Quân ta, chỉ cần ngươi ở Linh Mộc Đường thì đương nhiên chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.”



“Nhưng nếu vậy thì sau khi tiến vào bí cảnh, ngươi phải đề phòng cẩn thận mới được.”



Nói cách khác, nếu chim Hỏa Diên không nhận chủ, vậy bọn họ đề nghị nàng chủ động giao chim Hỏa Diên ra để đổi lấy một lượng tài nguyên lớn. Còn nếu nàng không muốn giao chim Hỏa Diên cho người khác, vậy thì nên nhanh chóng ký khế ước. Sau khi ký khế ước, người khác muốn cướp nó thì phải giết nàng mới được.



Nhưng nàng là một thành viên của Đồng Mộc Quân, cho dù là hoàng tộc cũng sẽ không ra tay ở trong Đồng Mộc Quân. Nàng sẽ an toàn khi ở Linh Mộc Đường.



Nhưng mà Tô Lâm An không thể ở mãi trong Linh Mộc Đường được, nửa năm sau nàng phải tới bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết, tu sĩ bên ngoài bí cảnh không có cách nào biết được tình hình bên trong. Mà trong những kẻ đi vào bí cảnh cũng có những kẻ thuộc hoàng tộc vô cùng thèm khát chim Hỏa Diên, sự an toàn của nàng sẽ không thể được đảm bảo.



“Vị quý nhân mà Dụ Phi Vãn kết thân chính là Cổ Hàn Ngọc, cũng là kẻ có tiềm lực nhất trong ba người bọn họ.” Liễu Diệp Thanh nhíu mày, “Cổ Hàn Ngọc đã được đại tế ti chúc phúc, mặc dù hiện tại tu vi là cảnh giới Thuần Huyết sơ kỳ, nhưng đó là do cô ta luôn áp chế tu vi, không chịu đột phá để chờ lần vào bí cảnh này. Không thể xem thường sức chiến đấu thật sự của cô ta.”



Cuối cùng Liễu Diệp Thanh nói: “Nếu như ngươi thật sự không nỡ bỏ con chim Hỏa Diên, ta đề nghị ngươi không nên tham gia chuyến vào bí cảnh này.”



Tô Lâm An chắp tay cảm ơn, “Đa tạ Liễu đường chủ chỉ bảo. Nhưng ta bắt buộc phải vào bí cảnh. Còn chim lửa, nó cũng không muốn đi theo kẻ khác.”



Nhìn độ bám dính của nó cũng biết, nếu giao nó cho kẻ khác thì nó sẽ bị đả kích mạnh đến nhường nào.



Liễu Diệp Thanh nghe những lời này, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ. Có điều đây là lựa chọn của nàng, ông ta không có quyền xen vào, vì thế chỉ có thể nói: “Vậy nửa năm tới ngươi hãy chuyên tâm tu luyện đi.”



“Ngươi có thể chế ngự Dụ Phi Vãn một cách dễ dàng, thực lực chắc hẳn không kém. Ta không nhìn rõ được tu vi của ngươi, chắc là do trên người ngươi có cơ duyên gì đó giúp che giấu hơi thở. Ta cũng không gặng hỏi làm chi, ngươi tự mình nắm chắc là được.” Liễu Diệp Thanh nói tiếp, “Ngày mai ngươi tới Tàng Binh Các chọn lấy một thứ vũ khí thuận tay đi.”



“Ta không cần vũ khí. Có thể cho ta một ít nguyên liệu luyện khí được không?”



Lúc này cuối cùng Vân Trung Ưng đã xen miệng vào được, “Chẳng lẽ ngươi còn biết luyện khí?” Lão đã biết trình độ dược lý của nàng không thấp, giờ lại nghe nàng nhắc tới luyện khí thì cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.



“Biết chút chút.”



“Vậy được, nửa năm tới ngươi cứ yên phận ở Linh Mộc Đường luyện dược luyện khí, đừng chạy đi đâu hết.” Cũng chỉ khi ở trong quân doanh, nàng mới thật sự an toàn.



“Được.”



Sau đó nàng chủ động nhắc tới chuyện bồi thường. Vì lúc đó vừa may không có đại sư nào đang luyện dược, dược thảo đều chẳng quá quý hiếm nên Vân Trung Ưng vung tay nói: “Số dược thảo này ta sẽ trả thay ngươi.”



Còn về chuyện Khoa Đẩu Hỏa đi làm công để trả nợ, bọn họ cũng đã đồng ý. Gần đây mọi người đều phải luyện dược, Địa Tâm Hỏa đột nhiên ít đi, đúng là không hay cho lắm, lửa của nàng có thể hỗ trợ được thì tốt quá.







Thương lượng xong, hai người rời khỏi phòng của Tô Lâm An. Sau khi tiễn Liễu đường chủ và Vân trưởng lão đi, Tô Lâm An túm chim Hỏa Diên xuống khỏi đầu mình. Nàng đặt nó ở trong lòng bàn tay rồi hỏi: “Ngươi có muốn nhận chủ không?”



Chim lửa nhỏ gật đầu như giã tỏi. Lúc trước nó rất thích nương, nhưng giờ nó ỷ lại vào bà ngoại hơn. Hơn nữa, nó biết nếu không nhận chủ thì nó sẽ bị kẻ khác cướp đi.



Chim lửa nhỏ dùng cánh “ôm” lấy đầu ngón tay Tô Lâm An không buông, cái mỏ nhỏ nhắn chủ động mổ lên đầu ngón tay nàng, lại chẳng ngờ...



Không những không mổ trầy da nàng, trái lại mỏ chim của nó bị cong mất một đoạn, xém thì gãy.



Chim lửa nhỏ: “...”



Hu hu hu, suýt nữa đã phải khóc oan khóc ức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ấn Công Đức full
  • Thanh Sam Yên Vũ
Ấn Công Đức
  • Thanh Sam Yên Vũ
Dâu tây ấn
  • Bất Chỉ Thị Khoả Thái
Chap-105

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom