trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 10
Buổi chiều,lớp chúng tôi bầu chọn cán bộ lớp,tôi được bầu làm lớp trưởng một cách bất đắc dĩ,với thành tích của tôi,cũng không còn cách nào khác
Ngày mai chúng tôi phải huấn luyện quân sự,có 2 tên đang lo lắng muốn chết,nhưng tôi và khải thì không,tôi kiếp trước đã đi 1 lần rồi,thể lực cũng tốt,khải thì cả mùa hè đều tập gym,huấn luyện cũng không đến nỗi chật vật lắm
Sáng hôm sau,mới 5h sáng đã bị lôi dậy,kéo xuống sân trường,đứng nghiêm 2 tiếng,rồi chạy 5 cây số quanh trường,nhưng tôi cũng chưa hề gì,huấn luyện viên thấy tôi cũng phải thán phục:
-cậu học sinh này cũng tốt đó chứ!
Kết thúc chạy,huấn luyện viên gọi lớp trưởng ra điểm danh,thấy tôi bước ra,huấn luyện viên nói:
-ồ,là em à,em mau điểm danh đi!
-dạ,vâng thưa thầy!
Tôi quay lại điểm danh,xác nhận không thiếu ai mới nói:
-thưa thầy,sĩ số đủ ạ!
Cuối cùng thầy cũng cho nghỉ,4 đứa chúng tôi về kí túc,bách và khôi nằm vật ra như sắp chết,thều thào hỏi:
-sao các cậu khỏe vậy? chúng tôi sắp chết rồi!
-muốn biết thì gọi bố đi rồi anh sẽ nói!
Thấy tôi có vẻ mặt cợt nhả,2 người chẳng thèm cố công nữa,nằm yên như tượng,mới mấy phút mồm đã ngáy khò khò
Hôm sau,lại 1 giờ tra tấn nữa đến,ngay cả tôi cũng bắt đầu đuối sức,sau giờ huấn luyện,các nam sinh thở hộc hộc ngồi nghỉ trên các hàng ghế sân vận động,tôi cũng là 1 trong số đó,đang mệt mỏi thì một giọng nói êm dịu vang lên bên tai tôi:
-cậu có muốn uống nước không?
Tôi ngẩng lên,tình cờ chạm mắt với hàn tuyết,người đang đưa nước cho tôi,tôi vui vẻ cảm ơn rồi nhận lấy chai nước tu một hơi hết nửa,hơi ngọt,có vị giống như món gì ấy nhỉ,đúng rồi…là món cháo hôm đó,hôm tôi bị trật khớp tay nghỉ ở nhà năm ngoái…
Hàn tuyết đứng nhìn tôi uống nước,mỉm cười dịu dàng,tôi vội mời:
-cậu ngồi xuống đây cho đỡ mỏi!
-tớ không sao! Thôi,tớ phải về lớp rồi,tạm biệt!
Nhìn theo bóng lưng phủ cái nắng của mùa hè,tôi cảm thấy vui quá,nhưng đau xót quá,vui vì được cô ấy quan tâm bản thân có nắng không,xót vì quan tâm cô ấy có nắng không,tôi cũng tự hỏi,sao nhiều lúc suy nghĩ của chúng tôi lại giống nhau đến thế?
Nhìn một màn này của 2 chúng tôi,mấy nam sinh khác đều há mồm trợn mắt,nhìn tôi với ánh mắt như tội phạm truy nã,có người ngưỡng mộ,có kẻ ghen tị
Tôi thì mặc kệ,đứng dậy bước nhanh về phía hàn tuyết,tôi đi vào tòa nhà cô ấy vừa đi vào,nhìn ngang ngó dọc thì thấy hàn tuyết trong lớp A1,nhìn thêm lần nữa thì thấy lớp tôi,tôi cuối cùng mới chắc chắn lớp tôi ở ngay cạnh lớp hàn tuyết,ngốc ơi là ngốc,gần như thế mà mãi tôi không tìm ra!
Lên đại học,hàn tuyết không được ăn những món quê hương nữa,nhưng cô vẫn ăn rất ngon miệng,có lẽ 1 phần là do sáng nào tôi cũng mang đồ ăn sáng cho cô ấy,miễn vẫn là đồ tôi đưa,cô cảm thấy chúng luôn ngọt ngào và dễ ăn,dù cho nó có là món ăn tầm thường nhất thế giới này…
Huấn luyện quân sự cứ thế diễn ra,tình cảm giữa chúng tôi ngày càng ổn định,và…tiền trong túi tôi cũng ngày càng tăng lên,theo sự phát triển của trò chơi mới nhất là subway surfer,doanh thu công ty ổn định ở mức khoảng 200.000$,ổn định tăng lên và sẽ còn phát triển lâu dài như tôi biết về chúng
Một ngày nắng ráo,khóa huấn luyện kéo dài 2 tuần cũng kết thúc trong niềm hân hoan của toàn thể học sinh,khải vừa về đến phòng đã nhảy bổ lên ghế để chơi đế chế,tôi thì cũng vào giường để nghỉ ngơi,2 tên bách và khôi đã từ lâu không chịu nổi khóa huấn luyện khắc nhiệt này,lăn đùng ra ốm rồi,bây giờ ký túc chỉ còn tôi và khải,bỗng thấy tiếng game ngưng bặt,tôi thò đầu xuống kiểm tra
Đập vào mắt tôi là 3 chữ lớn “ngô huyền linh”,tên của em gái tôi,đang chat gì đó với khải,khi thấy nội dung cuộc trò chuyện bắt đầu đi xa hơn bình thường,tôi e hèm 1 cái rõ to,khải vội vàng tắt máy,quay sang nhìn tôi,lúng túng hỏi:
-có chuyện gì vậy anh giang?
-không có gì,anh chỉ là hơi ngứa họng nên anh làm cho đỡ ngứa ấy mà…
Khải thấy được rất rõ khuôn mặt gian tà của tôi,bèn chạy biến ra ngoài
Cái thằng này,mới được mấy tuần đã ve vãn em gái tôi rồi,nhưng nó cũng tốt,để nó đi với em tôi sẽ không chịu thiệt,tôi còn yên tâm hơn mấy tên khác
Một buổi chiều,một cơn mưa trái mùa,một cảnh sắc nhuốm màu ảm đạm,chắc chắn là không phù hợp cho 1 tâm trạng vui tươi,nhưng tôi phối cảnh rất tệ,nên tôi vẫn dùng nó làm nền cho sự hạnh phúc của chính mình
Mưa nhỏ,lất phất như sương,thu nhỏ tầm mắt thành thế giới chỉ có 2 hai người,tôi và hàn tuyết khi này đang bị kẹt ở thư viện:
-chết rồi,làm sao giờ!
-tớ có 1 cách!
-cách gì thế?
-chúng ta chạy về!
-không được!
-sao lại không! Nào,1,2,3
Chưa kịp để hàn tuyết từ chối lần 2,tôi kéo tay cô ấy chạy 1 mạch trong cơn mưa phùn,nhìn bóng lưng tôi,hàn tuyết cảm thấy an toàn hơn hẳn,cô không thấy lạnh nữa,mặc cho những hạt mưa nhỏ nhảy nhót trên da,hơi ấm từ lòng bàn tay dâng lên lan ra khắp người cô…
Đến cổng ký túc xá nữ,tôi tạm biệt hàn tuyết để đi về,nhìn theo bóng tôi chạy mãi đằng xa,hàn tuyết cảm thấy xót xa trong lòng
Tôi đã chọn đường ngắn nhất từ thư viện đến kí túc nữ để hàn tuyết không phải chạy mưa lâu,nhưng tôi sẽ phải đi xa gấp đôi,suy nghĩ nhỏ này của tôi vốn đã không qua được mắt hàn tuyết,cũng chính nhờ đó mà trong vô thức,tôi đã tự mình cộng thêm điểm cho bản thân trong mắt cô ấy…
Không biết thời gian đã từ lúc nào mà trôi qua,chúng tôi lại được hưởng tết thiếu nhi,trung thu năm nay có 2 ngày nghỉ liên tiếp,liền với thứ 7 chủ nhật,tổng cộng là 4 ngày,một dịp hoàn hảo cho 1 chuyến về quê và đi du lịch
Chúng tôi-tức là tôi và hàn tuyết,dự định sẽ đi về nhà 1 chuyến để rủ bố mẹ đi chơi,khải cũng muốn đi theo,tôi thật chẳng hiểu nổi nó,tự nó có người thương thì ở đó nói chuyện với em gái tôi cho tốt,cứ phải đi theo làm bóng đèn công suất lớn làm gì! Nhưng ngẫm lại,ờ ha! Nó chẳng cũng muốn về quê cốt để gặp em gái tôi đó thôi!
Ngày mười tư,chúng tôi lên xe đi về nhà,7h đi,do ảnh hưởng từ ngày lễ mà kẹt xe đến 11 rưỡi mới về đến nơi,bước vào sân nhà,thấy mẹ,tôi định chạy đến thì mẹ tôi đã nhìn thấy và chạy đến trước,đang định xúc động thì mẹ tôi lên tiếng:
-ồ! Hàn tuyết đã về rồi đấy à,lại đây cho dì xem nào!
Lòng tôi nguội lạnh,hàn tuyết còn chưa qua cửa đã sắp thành con ruột của mẹ rồi hay sao ấy!
Từ đằng sau mẹ,em gái tôi cũng chạy đến,tôi không vội xúc động mà cảnh giác quan sát tình hình
Quả như tôi dự đoán,nó không phải đón tôi,mà là khải,con nhỏ chết tiệt!
-anh khải! anh về rồi à!
Câu nói của nó ngắn gọn súc tích đến mức tôi nghi ngờ điểm văn của nó có phải đều là giả không,nhưng cũng phải,nếu nó thực sự có ý gì với béo,hoặc chỉ đơn thuần có chút hảo cảm,não nó đã sớm ngừng chức năng lúc nó gặp khải rồi…
Chúng tôi định đi du lịch ở sapa,cốt ngắm tuyết và mây trên đỉnh núi,chứ không có mấy liên quan đến cái chợ tình kia đâu,chắc chắn không phải…
Nghe đến đây,mặt hàn tuyết lại đỏ lên,cô không nghe ra ý định của tôi là gì,nhưng qua cái tên,cô đã phần nào đoán được tôi muốn làm gì trong chuyến đi ngắn này rồi…
Tôi bắt đầu thu dọn hành lý,chuyến đi này sẽ rất thú vị đây,quần áo,điện thoại,sạc,laptop,bàn chải,và cuối cùng,một thứ lớn nhất,bao bì đẹp nhất và được bảo vệ kĩ càng nhất,Tôi đóng vali lại,miệng mỉm cười vô thức…
Chuyến xe dài 7 tiếng,xuất phát từ trưa mà mãi đến cuối buổi chiều mới cập bến,chúng tôi chẳng làm gì với phần còn lại của ngày,cả đám nằm ra ngủ ngay
Tôi là người đặt khách sạn,4 phòng giường đơn,nhưng hết phòng mất rồi,chỉ đành phải chọn 3 phòng,1 đôi,2 đơn vậy
Tôi với hàn tuyết một phòng,khải và huyền linh mỗi đứa 1 phòng,nghe sự sắp xếp này của tôi,hàn tuyết cũng không định phản đối,chỉ nhìn tôi có vẻ cảnh giác,thật là! Cô ấy làm như tôi sẽ ăn sống cô ấy đêm nay vậy,mặc dù tôi thực sự muốn nhưng tôi là bậc chính nhân quân tử,đâu thể thực sự làm vậy được!
Suy nghĩ táo bạo này của tôi khiến hàn tuyết đỏ bừng mặt,cô vội cúi xuống để 2 người đối diện không nhìn thấy,nhưng cô đã đánh giá thấp “ưng nhãn” của 2 người này rồi,cả 2 quay sang nhau gần như cùng lúc mỉm cười gian tà,hàn tuyết xấu hổ nghĩ:
-“tên này còn dám muốn sao! Nếu muốn có thể nói,mình cũng định…khoan khoan khoan,hàn tuyết ơi là hàn tuyết! mày đang nghĩ cái gì vậy! cậu ấy còn chưa phải bạn trai mình đâu…mà tên ngốc này cũng lâu quá,chẳng lẽ phải để mình ra tay trước sao!”
Đến đêm,khi chúng tôi sắp đi ngủ,tôi dè dặt nói:
-để tớ xuống đất nhé…
Hàn tuyết bất ngờ nói một câu tôi không thể ngờ,cũng là lý do tại sao nó lại bất ngờ:
-cậu lên giường ngủ đi,ngủ dưới đó dễ bị cảm lạnh lắm!
-nhưng bây giờ là mùa hè mà?
-thế cậu có lên không?
-tớ lên chứ,chắc chắn phải lên!
Tôi đi rửa chân rồi trèo lên giường,chẳng ai bảo ai mà nằm ra xa nhau 1 chút
Đến nửa đêm,hàn tuyết trằn trọc không ngủ được,nhìn bóng lưng tôi bên cạnh,cô ấy không tự chủ được mà nhích lại gần,thêm 1 chút,lại thêm 1 chút,cho đến khi chạm phải tôi mới hốt hoảng dịch ra,cuối cùng ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau,tôi vừa tỉnh dậy đã bị khóa cổ,cảm nhận hơi ấm từ cánh tay ai đó đang ôm lấy eo tôi,tôi đang định thoát ra thì phát hiện,người đó chính là hàn tuyết,ngay lập tức tôi dừng mọi động tác,sợ hàn tuyết tỉnh giấc
Qua 15 phút,hàn tuyết tỉnh dậy thì cảm nhận được mình đang ôm thứ gì đó rất ấm,ngẩng lên thì thấy là tôi,cô xấu hổ vội buông ra,chỉ lạ cái,vừa bỏ tay ra,cô ấy liền quay sang trách tôi:
-sao cậu không gỡ tớ ra!
Tôi chỉ cười,nói:
-tớ sợ làm cậu tỉnh giấc!
-cũng muộn rồi,cậu gọi tớ dậy cũng đâu có sao!
-nhưng tớ cảm thấy như vậy rất thoải mái mà…
-cậu! đồ lưu manh!
Ngày mai chúng tôi phải huấn luyện quân sự,có 2 tên đang lo lắng muốn chết,nhưng tôi và khải thì không,tôi kiếp trước đã đi 1 lần rồi,thể lực cũng tốt,khải thì cả mùa hè đều tập gym,huấn luyện cũng không đến nỗi chật vật lắm
Sáng hôm sau,mới 5h sáng đã bị lôi dậy,kéo xuống sân trường,đứng nghiêm 2 tiếng,rồi chạy 5 cây số quanh trường,nhưng tôi cũng chưa hề gì,huấn luyện viên thấy tôi cũng phải thán phục:
-cậu học sinh này cũng tốt đó chứ!
Kết thúc chạy,huấn luyện viên gọi lớp trưởng ra điểm danh,thấy tôi bước ra,huấn luyện viên nói:
-ồ,là em à,em mau điểm danh đi!
-dạ,vâng thưa thầy!
Tôi quay lại điểm danh,xác nhận không thiếu ai mới nói:
-thưa thầy,sĩ số đủ ạ!
Cuối cùng thầy cũng cho nghỉ,4 đứa chúng tôi về kí túc,bách và khôi nằm vật ra như sắp chết,thều thào hỏi:
-sao các cậu khỏe vậy? chúng tôi sắp chết rồi!
-muốn biết thì gọi bố đi rồi anh sẽ nói!
Thấy tôi có vẻ mặt cợt nhả,2 người chẳng thèm cố công nữa,nằm yên như tượng,mới mấy phút mồm đã ngáy khò khò
Hôm sau,lại 1 giờ tra tấn nữa đến,ngay cả tôi cũng bắt đầu đuối sức,sau giờ huấn luyện,các nam sinh thở hộc hộc ngồi nghỉ trên các hàng ghế sân vận động,tôi cũng là 1 trong số đó,đang mệt mỏi thì một giọng nói êm dịu vang lên bên tai tôi:
-cậu có muốn uống nước không?
Tôi ngẩng lên,tình cờ chạm mắt với hàn tuyết,người đang đưa nước cho tôi,tôi vui vẻ cảm ơn rồi nhận lấy chai nước tu một hơi hết nửa,hơi ngọt,có vị giống như món gì ấy nhỉ,đúng rồi…là món cháo hôm đó,hôm tôi bị trật khớp tay nghỉ ở nhà năm ngoái…
Hàn tuyết đứng nhìn tôi uống nước,mỉm cười dịu dàng,tôi vội mời:
-cậu ngồi xuống đây cho đỡ mỏi!
-tớ không sao! Thôi,tớ phải về lớp rồi,tạm biệt!
Nhìn theo bóng lưng phủ cái nắng của mùa hè,tôi cảm thấy vui quá,nhưng đau xót quá,vui vì được cô ấy quan tâm bản thân có nắng không,xót vì quan tâm cô ấy có nắng không,tôi cũng tự hỏi,sao nhiều lúc suy nghĩ của chúng tôi lại giống nhau đến thế?
Nhìn một màn này của 2 chúng tôi,mấy nam sinh khác đều há mồm trợn mắt,nhìn tôi với ánh mắt như tội phạm truy nã,có người ngưỡng mộ,có kẻ ghen tị
Tôi thì mặc kệ,đứng dậy bước nhanh về phía hàn tuyết,tôi đi vào tòa nhà cô ấy vừa đi vào,nhìn ngang ngó dọc thì thấy hàn tuyết trong lớp A1,nhìn thêm lần nữa thì thấy lớp tôi,tôi cuối cùng mới chắc chắn lớp tôi ở ngay cạnh lớp hàn tuyết,ngốc ơi là ngốc,gần như thế mà mãi tôi không tìm ra!
Lên đại học,hàn tuyết không được ăn những món quê hương nữa,nhưng cô vẫn ăn rất ngon miệng,có lẽ 1 phần là do sáng nào tôi cũng mang đồ ăn sáng cho cô ấy,miễn vẫn là đồ tôi đưa,cô cảm thấy chúng luôn ngọt ngào và dễ ăn,dù cho nó có là món ăn tầm thường nhất thế giới này…
Huấn luyện quân sự cứ thế diễn ra,tình cảm giữa chúng tôi ngày càng ổn định,và…tiền trong túi tôi cũng ngày càng tăng lên,theo sự phát triển của trò chơi mới nhất là subway surfer,doanh thu công ty ổn định ở mức khoảng 200.000$,ổn định tăng lên và sẽ còn phát triển lâu dài như tôi biết về chúng
Một ngày nắng ráo,khóa huấn luyện kéo dài 2 tuần cũng kết thúc trong niềm hân hoan của toàn thể học sinh,khải vừa về đến phòng đã nhảy bổ lên ghế để chơi đế chế,tôi thì cũng vào giường để nghỉ ngơi,2 tên bách và khôi đã từ lâu không chịu nổi khóa huấn luyện khắc nhiệt này,lăn đùng ra ốm rồi,bây giờ ký túc chỉ còn tôi và khải,bỗng thấy tiếng game ngưng bặt,tôi thò đầu xuống kiểm tra
Đập vào mắt tôi là 3 chữ lớn “ngô huyền linh”,tên của em gái tôi,đang chat gì đó với khải,khi thấy nội dung cuộc trò chuyện bắt đầu đi xa hơn bình thường,tôi e hèm 1 cái rõ to,khải vội vàng tắt máy,quay sang nhìn tôi,lúng túng hỏi:
-có chuyện gì vậy anh giang?
-không có gì,anh chỉ là hơi ngứa họng nên anh làm cho đỡ ngứa ấy mà…
Khải thấy được rất rõ khuôn mặt gian tà của tôi,bèn chạy biến ra ngoài
Cái thằng này,mới được mấy tuần đã ve vãn em gái tôi rồi,nhưng nó cũng tốt,để nó đi với em tôi sẽ không chịu thiệt,tôi còn yên tâm hơn mấy tên khác
Một buổi chiều,một cơn mưa trái mùa,một cảnh sắc nhuốm màu ảm đạm,chắc chắn là không phù hợp cho 1 tâm trạng vui tươi,nhưng tôi phối cảnh rất tệ,nên tôi vẫn dùng nó làm nền cho sự hạnh phúc của chính mình
Mưa nhỏ,lất phất như sương,thu nhỏ tầm mắt thành thế giới chỉ có 2 hai người,tôi và hàn tuyết khi này đang bị kẹt ở thư viện:
-chết rồi,làm sao giờ!
-tớ có 1 cách!
-cách gì thế?
-chúng ta chạy về!
-không được!
-sao lại không! Nào,1,2,3
Chưa kịp để hàn tuyết từ chối lần 2,tôi kéo tay cô ấy chạy 1 mạch trong cơn mưa phùn,nhìn bóng lưng tôi,hàn tuyết cảm thấy an toàn hơn hẳn,cô không thấy lạnh nữa,mặc cho những hạt mưa nhỏ nhảy nhót trên da,hơi ấm từ lòng bàn tay dâng lên lan ra khắp người cô…
Đến cổng ký túc xá nữ,tôi tạm biệt hàn tuyết để đi về,nhìn theo bóng tôi chạy mãi đằng xa,hàn tuyết cảm thấy xót xa trong lòng
Tôi đã chọn đường ngắn nhất từ thư viện đến kí túc nữ để hàn tuyết không phải chạy mưa lâu,nhưng tôi sẽ phải đi xa gấp đôi,suy nghĩ nhỏ này của tôi vốn đã không qua được mắt hàn tuyết,cũng chính nhờ đó mà trong vô thức,tôi đã tự mình cộng thêm điểm cho bản thân trong mắt cô ấy…
Không biết thời gian đã từ lúc nào mà trôi qua,chúng tôi lại được hưởng tết thiếu nhi,trung thu năm nay có 2 ngày nghỉ liên tiếp,liền với thứ 7 chủ nhật,tổng cộng là 4 ngày,một dịp hoàn hảo cho 1 chuyến về quê và đi du lịch
Chúng tôi-tức là tôi và hàn tuyết,dự định sẽ đi về nhà 1 chuyến để rủ bố mẹ đi chơi,khải cũng muốn đi theo,tôi thật chẳng hiểu nổi nó,tự nó có người thương thì ở đó nói chuyện với em gái tôi cho tốt,cứ phải đi theo làm bóng đèn công suất lớn làm gì! Nhưng ngẫm lại,ờ ha! Nó chẳng cũng muốn về quê cốt để gặp em gái tôi đó thôi!
Ngày mười tư,chúng tôi lên xe đi về nhà,7h đi,do ảnh hưởng từ ngày lễ mà kẹt xe đến 11 rưỡi mới về đến nơi,bước vào sân nhà,thấy mẹ,tôi định chạy đến thì mẹ tôi đã nhìn thấy và chạy đến trước,đang định xúc động thì mẹ tôi lên tiếng:
-ồ! Hàn tuyết đã về rồi đấy à,lại đây cho dì xem nào!
Lòng tôi nguội lạnh,hàn tuyết còn chưa qua cửa đã sắp thành con ruột của mẹ rồi hay sao ấy!
Từ đằng sau mẹ,em gái tôi cũng chạy đến,tôi không vội xúc động mà cảnh giác quan sát tình hình
Quả như tôi dự đoán,nó không phải đón tôi,mà là khải,con nhỏ chết tiệt!
-anh khải! anh về rồi à!
Câu nói của nó ngắn gọn súc tích đến mức tôi nghi ngờ điểm văn của nó có phải đều là giả không,nhưng cũng phải,nếu nó thực sự có ý gì với béo,hoặc chỉ đơn thuần có chút hảo cảm,não nó đã sớm ngừng chức năng lúc nó gặp khải rồi…
Chúng tôi định đi du lịch ở sapa,cốt ngắm tuyết và mây trên đỉnh núi,chứ không có mấy liên quan đến cái chợ tình kia đâu,chắc chắn không phải…
Nghe đến đây,mặt hàn tuyết lại đỏ lên,cô không nghe ra ý định của tôi là gì,nhưng qua cái tên,cô đã phần nào đoán được tôi muốn làm gì trong chuyến đi ngắn này rồi…
Tôi bắt đầu thu dọn hành lý,chuyến đi này sẽ rất thú vị đây,quần áo,điện thoại,sạc,laptop,bàn chải,và cuối cùng,một thứ lớn nhất,bao bì đẹp nhất và được bảo vệ kĩ càng nhất,Tôi đóng vali lại,miệng mỉm cười vô thức…
Chuyến xe dài 7 tiếng,xuất phát từ trưa mà mãi đến cuối buổi chiều mới cập bến,chúng tôi chẳng làm gì với phần còn lại của ngày,cả đám nằm ra ngủ ngay
Tôi là người đặt khách sạn,4 phòng giường đơn,nhưng hết phòng mất rồi,chỉ đành phải chọn 3 phòng,1 đôi,2 đơn vậy
Tôi với hàn tuyết một phòng,khải và huyền linh mỗi đứa 1 phòng,nghe sự sắp xếp này của tôi,hàn tuyết cũng không định phản đối,chỉ nhìn tôi có vẻ cảnh giác,thật là! Cô ấy làm như tôi sẽ ăn sống cô ấy đêm nay vậy,mặc dù tôi thực sự muốn nhưng tôi là bậc chính nhân quân tử,đâu thể thực sự làm vậy được!
Suy nghĩ táo bạo này của tôi khiến hàn tuyết đỏ bừng mặt,cô vội cúi xuống để 2 người đối diện không nhìn thấy,nhưng cô đã đánh giá thấp “ưng nhãn” của 2 người này rồi,cả 2 quay sang nhau gần như cùng lúc mỉm cười gian tà,hàn tuyết xấu hổ nghĩ:
-“tên này còn dám muốn sao! Nếu muốn có thể nói,mình cũng định…khoan khoan khoan,hàn tuyết ơi là hàn tuyết! mày đang nghĩ cái gì vậy! cậu ấy còn chưa phải bạn trai mình đâu…mà tên ngốc này cũng lâu quá,chẳng lẽ phải để mình ra tay trước sao!”
Đến đêm,khi chúng tôi sắp đi ngủ,tôi dè dặt nói:
-để tớ xuống đất nhé…
Hàn tuyết bất ngờ nói một câu tôi không thể ngờ,cũng là lý do tại sao nó lại bất ngờ:
-cậu lên giường ngủ đi,ngủ dưới đó dễ bị cảm lạnh lắm!
-nhưng bây giờ là mùa hè mà?
-thế cậu có lên không?
-tớ lên chứ,chắc chắn phải lên!
Tôi đi rửa chân rồi trèo lên giường,chẳng ai bảo ai mà nằm ra xa nhau 1 chút
Đến nửa đêm,hàn tuyết trằn trọc không ngủ được,nhìn bóng lưng tôi bên cạnh,cô ấy không tự chủ được mà nhích lại gần,thêm 1 chút,lại thêm 1 chút,cho đến khi chạm phải tôi mới hốt hoảng dịch ra,cuối cùng ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau,tôi vừa tỉnh dậy đã bị khóa cổ,cảm nhận hơi ấm từ cánh tay ai đó đang ôm lấy eo tôi,tôi đang định thoát ra thì phát hiện,người đó chính là hàn tuyết,ngay lập tức tôi dừng mọi động tác,sợ hàn tuyết tỉnh giấc
Qua 15 phút,hàn tuyết tỉnh dậy thì cảm nhận được mình đang ôm thứ gì đó rất ấm,ngẩng lên thì thấy là tôi,cô xấu hổ vội buông ra,chỉ lạ cái,vừa bỏ tay ra,cô ấy liền quay sang trách tôi:
-sao cậu không gỡ tớ ra!
Tôi chỉ cười,nói:
-tớ sợ làm cậu tỉnh giấc!
-cũng muộn rồi,cậu gọi tớ dậy cũng đâu có sao!
-nhưng tớ cảm thấy như vậy rất thoải mái mà…
-cậu! đồ lưu manh!
Bình luận facebook