trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 9
Với 2 tháng làm việc và phát triển,giang tuyết software đã hoàn thành tựa game đầu tiên dưới danh nghĩa của toàn công ty,cũng đến lúc khai giảng cận kề
Sau khi dặn dò 1 nhân viên quản việc tại công ty,tôi liền về nhà dọn đồ,lại sắp phải rời quê hương rồi
Không giao cho thanh liên không phải tôi không tin cô ấy,chỉ là cô ấy cũng phải đi học nên chỉ làm được part-time online thôi,cũng vì vậy nên dù có danh hiệu á khoa,lương của cô ấy là thấp nhất công ty
May là tôi và hàn tuyết đều không say tàu xe,sau 3 tiếng đi xe khách thì tôi đã đến trường của mình,cả tôi và hàn tuyết đều thi bách khoa,nên chũng tôi sẽ học chung trường,không biết hàn tuyết học khoa gì,lớp nào,nhưng ít nhất vẫn có thể tìm cô ấy
Tôi bước vào,nhắm về khoa IT,hiện tại chưa nổi lắm nhưng cũng được,hàn tuyết cũng nhìn vào bảng chỉ dẫn,cô ấy đang tìm lớp A1,khoa kinh tế,hình như là ở tòa C9 thì phải,cô ấy tìm một lúc mới thấy,bước vào lớp
Tôi-người đang ở lớp A4 khoa IT,hiện ở tòa C2,nhưng mà,hình như đó là hàn tuyết phải không nhỉ? Thôi kệ đi…
Giáo viên hướng dẫn của chúng tôi bước vào,tự mình giới thiệu,từng người giới thiệu bản thân xong,tôi cũng làm quen thêm được vài người bạn,cuộc sống đại học của tôi chính thức bắt đầu…
Thời gian còn lại tôi chỉ nói chuyện vu vơ với mấy bạn mới,cũng hơi chán 1 chút,nhưng mà không sao! Lát tôi sẽ đi tìm hàn tuyết!
Tôi trở về,hoặc có thể nói là lần đầu đến kí túc xá của mình
Tôi mở cửa ra,thấy 1 cậu bạn đang lúi húi dọn đồ ra,tôi cất tiếng chào:
-chào cậu!
Cậu ta ngẩng đầu lên,tôi lập tức chết đứng,cậu ta là béo mà! À mà không đúng,tôi nên gọi là khải,vì…bây giờ cậu ta thực sự không béo chút nào,quả đúng là tên khải mà tôi vẫn thấy kiếp trước
-cậu là khải!
-là em đây anh giang,anh không nhận ra em sao? Cũng phải,vì em thay đổi lớn quá mà!
-tự luyến ít thôi!
Quả nhiên tôi vẫn là bạn cùng phòng với khải,hình như còn hoàng gia bách với nguyễn phạm việt khôi thì phải,họ đều là những người anh em tốt của tôi,cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều,tôi cũng rất mong chờ gặp lại họ
Béo…à nhầm,khải láu táu hỏi tôi:
-anh bây giờ là thủ khoa rồi,sau này nhớ giúp đỡ anh em nhé,em cũng học A1 IT đấy!
Có vẻ lịch sử đã thay đổi,trước đó béo học lớp A2,tuy vẫn là khoa IT nhưng có chút lệch,tôi trả lời
-tất nhiên anh phải giúp cậu rồi!
Tôi vừa nói xong thì cửa phòng mở ra,bách bước vào,tôi chào trước:
-chào cậu! bách!
Bách vẻ mặt bối rối:
-sao cậu biết tên tôi?
Tôi biết mình nói hớ,bèn tìm cách lấp liếm:
-trên thẻ tên của cậu kìa
-à,ừ,chào cậu,cậu tên gì thế?
-tôi tên ngô lam giang,cậu gọi tôi là lam giang cũng được!
Bách như nhận ra gì đó,liền đổi giọng:
-được rồi,anh giang!
-ấy,sao lại gọi thế
-anh là thủ khoa huyện ta mà!
-cậu cũng là người hải hậu à?
Tôi thật sự không biết việc này,trước giờ bách chưa bao giờ nói ở huyện nào,chỉ nói là ở nam định,tôi hoàn toàn không biết việc này,cậu ta cười cười nói:
-đúng rồi! mong anh giúp đỡ nhiều hơn nhé!
-được rồi,được rồi…
Lại đến lượt khôi đến kí túc xá,chúng tôi lại chào hỏi,khôi là người bản địa hà nội nên biết rất rõ nơi này,chỉ là không biết tôi là ai,tôi và 2 người kia giải thích 1 hồi cậu ta mới biết
Sau 1 cuộc họp tối mật giữa các thành viên “tổ chức”,tôi được chọn làm đại ca của kí túc xá,lãnh đạo của kí túc số 312 chúng tôi
Sau khi hội ngộ với anh em cũ,tôi liền tót ra ngoài,chạy đến của hàng i-phone gần nhất,mua 2 chiếc iphone 4,tại sao là 2 ấy à,các bạn chắc cũng tự hiểu
Bên phía hàn tuyết cũng đang làm quen với bạn cùng phòng như tôi
Hàn tuyết bước vào phòng,3 cô gái còn lại của kí túc xá đều ở đây,hàn tuyết cất tiếng chào:
-xin chào mọi người!
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hàn tuyết,cô hơi ngại,cúi mặt xuống,thấy cô như vậy,người lớn nhất kí túc xá phì cười:
-không cần căng thẳng! cứ tự nhiên,bọn tớ không làm gì cậu đâu! Mà cậu tên gì thế?
-tớ tên là lý hàn tuyết…
-chào hàn tuyết nhé,cậu ở đâu vậy?
-huyện hải hậu
Cô ta ngạc nhiên:
-ồ,chúng ta là đồng hương đấy,khoan đã,cậu là tam khoa huyện chúng ta phải không?
-ừ,là tớ
Thấy có điểm mạnh của mình,hàn tuyết ngẩng cao đầu hơn 1 chút,hỏi lại:
-vậy cậu tên gì ?
-dương thanh liên
-cậu…cậu là á khoa à!
-ừ là tớ đấy
Hai cô bạn còn lại thấy vậy hết nhìn thanh liên lại nhìn hàn tuyết,thắc mắc:
-ký túc của chúng ta lợi hại vậy sao? 1 á khoa,1 tam khoa!
Khen hơi nhiều,hơi dồn dập,hàn tuyết xấu hổ bèn tìm cách tránh,nhác thấy thanh liên đang viết cái gì đó,cô bèn hỏi:
-cậu đang làm gì thế?
-tớ đang viết báo cáo cho công ty
-cậu có việc rồi à?
-ừ,1 công ty ở huyện chúng ta đấy,chủ tịch là thủ khoa đó nhé!
-thủ khoa? Thủ khoa không phải cậu ấy à,từ bao giờ cậu ấy có công ty thế?
-cậu quen cậu ấy à?
-ừ,cậu ấy là hàng xóm của tớ,cũng học trường này đấy!
-ồ,vậy hả? xem ra bên kí túc nam sẽ có 1 phòng lợi hại hơn cả chúng ta rồi…
Quay lại chỗ tôi,khi này đang xếp hàng mua máy,do hơi đắt nên cũng không có mấy người đến mua,chẳng mấy chốc đã mua được,tôi chạy ngay đến kí túc xá nữ
Tôi vừa đến dưới cửa thì bị dì quản lí kí túc nữ chặn lại:
-cậu kia! Đi đâu đó!
-cháu lên tìm…
-tìm ai cũng không được vào!
Tôi đang định năn nỉ ỉ ôi thì hàn tuyết cùng mấy bạn cùng phòng mới đang đi xuống,chắc là để đi dạo quanh trường,tôi bèn nói:
-dạ thôi,không cần đâu ạ! Cô ấy xuống kia rồi
Tôi chạy lại chỗ hàn tuyết:
-chào cậu hàn tuyết!
Hàn tuyết nghi hoặc hỏi:
-cậu đến đây làm gì thế?
-tớ đến đưa cho cậu cái này!
Nói rồi tôi đưa ra cái điện thoại mới tinh còn nguyên hợp trong tay,mỉm cười:
-cho cậu!
-cái này quá đắt rồi! tớ không nhận đâu
Tôi cười hì hì:
-cậu cứ cầm đi,để sau này tớ còn liên lạc với cậu!
Suy nghĩ một lúc lâu hàn tuyết mới đồng ý:
-được rồi,chỉ để hỗ trợ liên lạc thôi,miễn cưỡng cộng cho cậu 1 điểm!
-tốt quá! Cảm ơn cậu!
-cậu còn muốn gì không?
-thôi,tớ về kí túc đây,tạm biệt!
Nói rồi tôi chạy biến,3 cô gái nãy giờ đang ăn hạt dưa ở cạnh xúm lại hỏi:
-chàng trai đó là ai thế? Người yêu cậu à?
-đừng nói bậy,bọn tớ chỉ là bạn bè thôi! Mà,cậu ấy là thủ khoa mà tớ và thanh liên đã nói đến đấy!
-ồ,vậy thì phúc cho cậu đó!
Thanh liên hậm hực:
-thủ khoa yêu tam khoa,để á khoa như tớ lọt hố nhé!
-cậu đừng nói nữa!
Hàn tuyết bắt đầu giở ngón võ ngắt gia truyền của mình,véo eo thanh liên 1 cái,cô ấy liền im bặt
Bên kí túc xa nam bọn tôi cũng đã tổ chức 1 buổi đi ăn để làm quen,tôi nhắn tin hỏi hàn tuyết xem phòng cô ấy có đi cùng không
Nghe tiếng thông báo,hàn tuyết mở máy trả lời tôi,lóng ngóng mãi không bấm được tin nhắn,sai mấy lần,gần 2 phút mới xong chữ có
Ngọc linh-1 trong 2 cô bạn còn lại,lên tiếng trêu:
-ai chà! Cậu có điện thoại đẹp nhỉ,cho tớ mượn chút
Thanh huyền-người còn lại,tiếp lời:
-đừng nói thế,cậu ấy không cho đâu,bạn trai yêu quý tặng ai nỡ cho mượn chứ!
-cậu nói đúng đó! Chắc là không cho rồi…
Hàn tuyết đỏ mặt,hét lên,rồi vùi đầu vào chăn:
-các cậu im dùm đi!
-rồi rồi,bọn tớ không nói nữa,à mà này,cậu ấy nhắn gì thế?
-phòng cậu ấy rủ phòng chúng ta đi ăn
-cả phòng à?
-ừ,là cả phòng đi
Ngọc linh và thanh huyền đồng thanh trả lời:
-cho tớ đi nữa!
Thanh liên cười,nói:
-nếu được thì cả tớ nhé
-được rồi! vậy là cả phòng đi
18h tôi vừa đến đã thấy phòng hàn tuyết đang đợi ở điểm hẹn,cả nhóm xuất phát đến 1 quán ăn khôi đề xuất để ăn tối
Đến nơi vừa ngồi xuống,tôi đã nhìn ngay thấy thanh liên,với vẻ mặt lấm lét như trộm,tôi gọi lại:
-thanh liên,lại đây tôi bảo
-chủ tịch có gì cần vậy?
Dù sao cũng là bạn cùng khóa,nên xưng hô của thanh liên với tôi không dùng kính ngữ,tôi không giận,chỉ nói:
-nhờ cậu chăm sóc hàn tuyết giúp tôi,cô ấy có cô bảo vệ sẽ yên tâm hơn
-được,vì hàn tuyết cũng là bạn học của tôi mà!
Mọi người không mấy để ý đến sự tình tứ trong câu nói của tôi,mà chú ý vào chuyện khác:
-thanh liên! Cậu gọi cậu ấy là chủ tịch à?
-tớ nói là tớ có việc ở quê rồi,chủ tịch công ty tớ đấy!
-tớ tưởng cậu đùa chứ!
-sao tớ phải đùa chứ?
Hàn tuyết phồng má quay sang tôi:
-cậu có công ty mà không nói cho tớ biết,nói mau,cậu còn giấu tớ mấy chuyện nữa,tin tớ trừ điểm của cậu không!
-đừng,tớ có gì giấu cậu đâu,chỉ có cái đó do cậu không hỏi nên tớ không nói thôi!
Hàn tuyết dừng lại,ừ nhỉ! Dạo này cô ấy mỗi khi nghe thấy tiếng lòng của tôi đều cho rằng là đang khen cô ấy,cũng hơi tự luyến quá rồi,không để ý suy nghĩ công việc của tôi
-thôi vậy! tha cho cậu 1 lần,không có lần sau đâu đấy!
-cảm ơn cậu
3 tên con trai nhìn tôi,3 cô con gái nhìn hàn tuyết,sáu ánh mắt như cái thái cực đồ,một bên không hiểu nổi bình thường tôi rất mạnh mẽ sao trước cô gái này lại nhún nhường như thế,một bên không hiểu sao hàn tuyết bình thường nhút nhát hướng nội lại dám nạt 1 tên đàn ông to con thế này,rồi cả 2 bên pha tạp vào tạo thành cái vòng tròn xám,có 1 màu sắc suy nghĩ giống nhau,ai cũng ngầm hiểu 2 người này là thế nào…
Về đến kí túc,mấy tên con trai cứ bu lại,đặc biệt là khải:
-chủ tịch giang cho tiểu đệ này xin ít tiền đi nào,tiểu đệ có việc cần…
-cút cút cút! Các cậu tự chơi đi!
Nói rồi tôi lên giường mở máy chơi thử subway surfer,chơi trên mobile vẫn còn hơi lắc,nhưng đại khái là tốt,đang chơi vui thì nghe thấy tiếng nhạc”loomboons” quen thuộc,nhìn xuống thấy béo đang chơi pvz trên laptop,tôi hỏi:
-cậu cũng chơi trò này à?
-ừ,hay mà
Tôi phì cười:
-nhìn tên nhà phát triển đi,thấy không?
-thấy,giang tuyết software
-công ty của tôi đó!
-trời đất! anh làm thật à?
-thật chứ! Chẳng lẽ lại không à?
-thật luôn à! Vãi thật!
2 tên kia thấy vậy cũng há hốc mồm kinh ngạc
-đúnglà kí túc chỉ có 2 chúng ta là nghèo khó,không có nổi cái máy tính,đành phải nhờ bố giang nuôi vậy
-cút!
-vậy thì bố khải
-tôi xin kiếu,2 cậu tự nuôi mình đi chứ!
Cả phòng chúng tôi đều phá ra cười,đúng,chính là cảnh tượng này,tôi đã lâu rồi không trải qua,thật hoài niệm,và cũng thật đáng tiếc,ít nhất tôi cũng có được 1 cơ hội làm lại…1 cơ hội thực sự quý giá...
Sau khi dặn dò 1 nhân viên quản việc tại công ty,tôi liền về nhà dọn đồ,lại sắp phải rời quê hương rồi
Không giao cho thanh liên không phải tôi không tin cô ấy,chỉ là cô ấy cũng phải đi học nên chỉ làm được part-time online thôi,cũng vì vậy nên dù có danh hiệu á khoa,lương của cô ấy là thấp nhất công ty
May là tôi và hàn tuyết đều không say tàu xe,sau 3 tiếng đi xe khách thì tôi đã đến trường của mình,cả tôi và hàn tuyết đều thi bách khoa,nên chũng tôi sẽ học chung trường,không biết hàn tuyết học khoa gì,lớp nào,nhưng ít nhất vẫn có thể tìm cô ấy
Tôi bước vào,nhắm về khoa IT,hiện tại chưa nổi lắm nhưng cũng được,hàn tuyết cũng nhìn vào bảng chỉ dẫn,cô ấy đang tìm lớp A1,khoa kinh tế,hình như là ở tòa C9 thì phải,cô ấy tìm một lúc mới thấy,bước vào lớp
Tôi-người đang ở lớp A4 khoa IT,hiện ở tòa C2,nhưng mà,hình như đó là hàn tuyết phải không nhỉ? Thôi kệ đi…
Giáo viên hướng dẫn của chúng tôi bước vào,tự mình giới thiệu,từng người giới thiệu bản thân xong,tôi cũng làm quen thêm được vài người bạn,cuộc sống đại học của tôi chính thức bắt đầu…
Thời gian còn lại tôi chỉ nói chuyện vu vơ với mấy bạn mới,cũng hơi chán 1 chút,nhưng mà không sao! Lát tôi sẽ đi tìm hàn tuyết!
Tôi trở về,hoặc có thể nói là lần đầu đến kí túc xá của mình
Tôi mở cửa ra,thấy 1 cậu bạn đang lúi húi dọn đồ ra,tôi cất tiếng chào:
-chào cậu!
Cậu ta ngẩng đầu lên,tôi lập tức chết đứng,cậu ta là béo mà! À mà không đúng,tôi nên gọi là khải,vì…bây giờ cậu ta thực sự không béo chút nào,quả đúng là tên khải mà tôi vẫn thấy kiếp trước
-cậu là khải!
-là em đây anh giang,anh không nhận ra em sao? Cũng phải,vì em thay đổi lớn quá mà!
-tự luyến ít thôi!
Quả nhiên tôi vẫn là bạn cùng phòng với khải,hình như còn hoàng gia bách với nguyễn phạm việt khôi thì phải,họ đều là những người anh em tốt của tôi,cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều,tôi cũng rất mong chờ gặp lại họ
Béo…à nhầm,khải láu táu hỏi tôi:
-anh bây giờ là thủ khoa rồi,sau này nhớ giúp đỡ anh em nhé,em cũng học A1 IT đấy!
Có vẻ lịch sử đã thay đổi,trước đó béo học lớp A2,tuy vẫn là khoa IT nhưng có chút lệch,tôi trả lời
-tất nhiên anh phải giúp cậu rồi!
Tôi vừa nói xong thì cửa phòng mở ra,bách bước vào,tôi chào trước:
-chào cậu! bách!
Bách vẻ mặt bối rối:
-sao cậu biết tên tôi?
Tôi biết mình nói hớ,bèn tìm cách lấp liếm:
-trên thẻ tên của cậu kìa
-à,ừ,chào cậu,cậu tên gì thế?
-tôi tên ngô lam giang,cậu gọi tôi là lam giang cũng được!
Bách như nhận ra gì đó,liền đổi giọng:
-được rồi,anh giang!
-ấy,sao lại gọi thế
-anh là thủ khoa huyện ta mà!
-cậu cũng là người hải hậu à?
Tôi thật sự không biết việc này,trước giờ bách chưa bao giờ nói ở huyện nào,chỉ nói là ở nam định,tôi hoàn toàn không biết việc này,cậu ta cười cười nói:
-đúng rồi! mong anh giúp đỡ nhiều hơn nhé!
-được rồi,được rồi…
Lại đến lượt khôi đến kí túc xá,chúng tôi lại chào hỏi,khôi là người bản địa hà nội nên biết rất rõ nơi này,chỉ là không biết tôi là ai,tôi và 2 người kia giải thích 1 hồi cậu ta mới biết
Sau 1 cuộc họp tối mật giữa các thành viên “tổ chức”,tôi được chọn làm đại ca của kí túc xá,lãnh đạo của kí túc số 312 chúng tôi
Sau khi hội ngộ với anh em cũ,tôi liền tót ra ngoài,chạy đến của hàng i-phone gần nhất,mua 2 chiếc iphone 4,tại sao là 2 ấy à,các bạn chắc cũng tự hiểu
Bên phía hàn tuyết cũng đang làm quen với bạn cùng phòng như tôi
Hàn tuyết bước vào phòng,3 cô gái còn lại của kí túc xá đều ở đây,hàn tuyết cất tiếng chào:
-xin chào mọi người!
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hàn tuyết,cô hơi ngại,cúi mặt xuống,thấy cô như vậy,người lớn nhất kí túc xá phì cười:
-không cần căng thẳng! cứ tự nhiên,bọn tớ không làm gì cậu đâu! Mà cậu tên gì thế?
-tớ tên là lý hàn tuyết…
-chào hàn tuyết nhé,cậu ở đâu vậy?
-huyện hải hậu
Cô ta ngạc nhiên:
-ồ,chúng ta là đồng hương đấy,khoan đã,cậu là tam khoa huyện chúng ta phải không?
-ừ,là tớ
Thấy có điểm mạnh của mình,hàn tuyết ngẩng cao đầu hơn 1 chút,hỏi lại:
-vậy cậu tên gì ?
-dương thanh liên
-cậu…cậu là á khoa à!
-ừ là tớ đấy
Hai cô bạn còn lại thấy vậy hết nhìn thanh liên lại nhìn hàn tuyết,thắc mắc:
-ký túc của chúng ta lợi hại vậy sao? 1 á khoa,1 tam khoa!
Khen hơi nhiều,hơi dồn dập,hàn tuyết xấu hổ bèn tìm cách tránh,nhác thấy thanh liên đang viết cái gì đó,cô bèn hỏi:
-cậu đang làm gì thế?
-tớ đang viết báo cáo cho công ty
-cậu có việc rồi à?
-ừ,1 công ty ở huyện chúng ta đấy,chủ tịch là thủ khoa đó nhé!
-thủ khoa? Thủ khoa không phải cậu ấy à,từ bao giờ cậu ấy có công ty thế?
-cậu quen cậu ấy à?
-ừ,cậu ấy là hàng xóm của tớ,cũng học trường này đấy!
-ồ,vậy hả? xem ra bên kí túc nam sẽ có 1 phòng lợi hại hơn cả chúng ta rồi…
Quay lại chỗ tôi,khi này đang xếp hàng mua máy,do hơi đắt nên cũng không có mấy người đến mua,chẳng mấy chốc đã mua được,tôi chạy ngay đến kí túc xá nữ
Tôi vừa đến dưới cửa thì bị dì quản lí kí túc nữ chặn lại:
-cậu kia! Đi đâu đó!
-cháu lên tìm…
-tìm ai cũng không được vào!
Tôi đang định năn nỉ ỉ ôi thì hàn tuyết cùng mấy bạn cùng phòng mới đang đi xuống,chắc là để đi dạo quanh trường,tôi bèn nói:
-dạ thôi,không cần đâu ạ! Cô ấy xuống kia rồi
Tôi chạy lại chỗ hàn tuyết:
-chào cậu hàn tuyết!
Hàn tuyết nghi hoặc hỏi:
-cậu đến đây làm gì thế?
-tớ đến đưa cho cậu cái này!
Nói rồi tôi đưa ra cái điện thoại mới tinh còn nguyên hợp trong tay,mỉm cười:
-cho cậu!
-cái này quá đắt rồi! tớ không nhận đâu
Tôi cười hì hì:
-cậu cứ cầm đi,để sau này tớ còn liên lạc với cậu!
Suy nghĩ một lúc lâu hàn tuyết mới đồng ý:
-được rồi,chỉ để hỗ trợ liên lạc thôi,miễn cưỡng cộng cho cậu 1 điểm!
-tốt quá! Cảm ơn cậu!
-cậu còn muốn gì không?
-thôi,tớ về kí túc đây,tạm biệt!
Nói rồi tôi chạy biến,3 cô gái nãy giờ đang ăn hạt dưa ở cạnh xúm lại hỏi:
-chàng trai đó là ai thế? Người yêu cậu à?
-đừng nói bậy,bọn tớ chỉ là bạn bè thôi! Mà,cậu ấy là thủ khoa mà tớ và thanh liên đã nói đến đấy!
-ồ,vậy thì phúc cho cậu đó!
Thanh liên hậm hực:
-thủ khoa yêu tam khoa,để á khoa như tớ lọt hố nhé!
-cậu đừng nói nữa!
Hàn tuyết bắt đầu giở ngón võ ngắt gia truyền của mình,véo eo thanh liên 1 cái,cô ấy liền im bặt
Bên kí túc xa nam bọn tôi cũng đã tổ chức 1 buổi đi ăn để làm quen,tôi nhắn tin hỏi hàn tuyết xem phòng cô ấy có đi cùng không
Nghe tiếng thông báo,hàn tuyết mở máy trả lời tôi,lóng ngóng mãi không bấm được tin nhắn,sai mấy lần,gần 2 phút mới xong chữ có
Ngọc linh-1 trong 2 cô bạn còn lại,lên tiếng trêu:
-ai chà! Cậu có điện thoại đẹp nhỉ,cho tớ mượn chút
Thanh huyền-người còn lại,tiếp lời:
-đừng nói thế,cậu ấy không cho đâu,bạn trai yêu quý tặng ai nỡ cho mượn chứ!
-cậu nói đúng đó! Chắc là không cho rồi…
Hàn tuyết đỏ mặt,hét lên,rồi vùi đầu vào chăn:
-các cậu im dùm đi!
-rồi rồi,bọn tớ không nói nữa,à mà này,cậu ấy nhắn gì thế?
-phòng cậu ấy rủ phòng chúng ta đi ăn
-cả phòng à?
-ừ,là cả phòng đi
Ngọc linh và thanh huyền đồng thanh trả lời:
-cho tớ đi nữa!
Thanh liên cười,nói:
-nếu được thì cả tớ nhé
-được rồi! vậy là cả phòng đi
18h tôi vừa đến đã thấy phòng hàn tuyết đang đợi ở điểm hẹn,cả nhóm xuất phát đến 1 quán ăn khôi đề xuất để ăn tối
Đến nơi vừa ngồi xuống,tôi đã nhìn ngay thấy thanh liên,với vẻ mặt lấm lét như trộm,tôi gọi lại:
-thanh liên,lại đây tôi bảo
-chủ tịch có gì cần vậy?
Dù sao cũng là bạn cùng khóa,nên xưng hô của thanh liên với tôi không dùng kính ngữ,tôi không giận,chỉ nói:
-nhờ cậu chăm sóc hàn tuyết giúp tôi,cô ấy có cô bảo vệ sẽ yên tâm hơn
-được,vì hàn tuyết cũng là bạn học của tôi mà!
Mọi người không mấy để ý đến sự tình tứ trong câu nói của tôi,mà chú ý vào chuyện khác:
-thanh liên! Cậu gọi cậu ấy là chủ tịch à?
-tớ nói là tớ có việc ở quê rồi,chủ tịch công ty tớ đấy!
-tớ tưởng cậu đùa chứ!
-sao tớ phải đùa chứ?
Hàn tuyết phồng má quay sang tôi:
-cậu có công ty mà không nói cho tớ biết,nói mau,cậu còn giấu tớ mấy chuyện nữa,tin tớ trừ điểm của cậu không!
-đừng,tớ có gì giấu cậu đâu,chỉ có cái đó do cậu không hỏi nên tớ không nói thôi!
Hàn tuyết dừng lại,ừ nhỉ! Dạo này cô ấy mỗi khi nghe thấy tiếng lòng của tôi đều cho rằng là đang khen cô ấy,cũng hơi tự luyến quá rồi,không để ý suy nghĩ công việc của tôi
-thôi vậy! tha cho cậu 1 lần,không có lần sau đâu đấy!
-cảm ơn cậu
3 tên con trai nhìn tôi,3 cô con gái nhìn hàn tuyết,sáu ánh mắt như cái thái cực đồ,một bên không hiểu nổi bình thường tôi rất mạnh mẽ sao trước cô gái này lại nhún nhường như thế,một bên không hiểu sao hàn tuyết bình thường nhút nhát hướng nội lại dám nạt 1 tên đàn ông to con thế này,rồi cả 2 bên pha tạp vào tạo thành cái vòng tròn xám,có 1 màu sắc suy nghĩ giống nhau,ai cũng ngầm hiểu 2 người này là thế nào…
Về đến kí túc,mấy tên con trai cứ bu lại,đặc biệt là khải:
-chủ tịch giang cho tiểu đệ này xin ít tiền đi nào,tiểu đệ có việc cần…
-cút cút cút! Các cậu tự chơi đi!
Nói rồi tôi lên giường mở máy chơi thử subway surfer,chơi trên mobile vẫn còn hơi lắc,nhưng đại khái là tốt,đang chơi vui thì nghe thấy tiếng nhạc”loomboons” quen thuộc,nhìn xuống thấy béo đang chơi pvz trên laptop,tôi hỏi:
-cậu cũng chơi trò này à?
-ừ,hay mà
Tôi phì cười:
-nhìn tên nhà phát triển đi,thấy không?
-thấy,giang tuyết software
-công ty của tôi đó!
-trời đất! anh làm thật à?
-thật chứ! Chẳng lẽ lại không à?
-thật luôn à! Vãi thật!
2 tên kia thấy vậy cũng há hốc mồm kinh ngạc
-đúnglà kí túc chỉ có 2 chúng ta là nghèo khó,không có nổi cái máy tính,đành phải nhờ bố giang nuôi vậy
-cút!
-vậy thì bố khải
-tôi xin kiếu,2 cậu tự nuôi mình đi chứ!
Cả phòng chúng tôi đều phá ra cười,đúng,chính là cảnh tượng này,tôi đã lâu rồi không trải qua,thật hoài niệm,và cũng thật đáng tiếc,ít nhất tôi cũng có được 1 cơ hội làm lại…1 cơ hội thực sự quý giá...
Bình luận facebook