• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New 16 năm hối tiếc-16 năm hạnh phúc(toàn bộ,chưa hoàn thành)

  • kỳ 7

-anh hoàng! Anh võ thiên hoàng!

Anh hoàng cười:

-anh đây,mới đó đã quên anh rồi sao?

Anh hoàng cũng là dân cư trong khu này,là hàng xóm với tôi và hàn tuyết,anh là con của bác vinh cạnh nhà tôi,anh lớn hơn tôi 2 tuổi,là sinh viên khoa công nghệ thông tin của đại học bách khoa,cũng là người tôi định nhờ làm cùng việc kia,bác vinh mất từ năm ngoái nên mỗi dịp lễ tết nghỉ học là anh lại về nhà tôi,tôi coi anh như anh trai vậy

-sao anh lại ở đây?

-trường anh đang có chút vấn đề nên anh được nghỉ,anh về nhà 1 chút!

-vấn đề gì thế?

-cũng không có gì,chỉ là chủ nhiệm lớp anh bị gãy chân thôi!

-trời! thế mà anh bảo không có gì à!

-kiểu gì chẳng khỏi!

-anh đúng là vẫn thế chẳng có gì thay đổi cả!

Anh hoàng là kiểu người không bao giờ thể hiện lòng nhân ái với người ngoài,nhưng mà lại rất thương người nhà,về vấn đề này cũng đã khuyên anh ấy mấy lần,nhưng đều không nghe lọt câu nào,đành thôi

-sao? Anh về em không vui sao?

-không! Ý em không phải thế! Chỉ là anh nên thể hiện chút lòng thương người đi chứ!

Anh hoàng nhún vai

-em hỏi anh đều trả lời là không mà,lần này cũng thế thôi!

-thôi được rồi,em lại không muốn quản anh nữa,lần này anh về mấy ngày vậy?

-không biết! khi nào thầy khỏi thì anh đi thôi

-ồ! Thế thì tốt quá,em có việc này muốn nhờ anh!

Anh hoàng lộ vẻ chán ghét:

-có gì mai nói! Đi ngủ đi

-anh ngủ ở đâu?

-phòng anh chứ đâu!

Chết thật! tôi đãng trí quá,phòng anh ấy ở cạnh phòng bếp luôn mà tôi lại quên mất!tôi cũng chỉ cười ruồi rồi lẩn vào phòng mình,anh hoàng chép miệng:

-thằng này lạ!

Sáng hôm sau tôi dậy sớm,vì tôi vẫn phải đi học,hơi ghen tị với anh hoàng,hay là cho giáo viên của mình nghỉ luôn nhỉ…mà không được! mình học võ là để tự vệ chứ đâu phải đánh người,ăn xong bữa sáng vẫn chưa thấy anh hoàng ra,tôi bèn xách cặp đến trường

Vừa ra đến sân nhà đã thấy hàn tuyết đứng đó đợi tôi,tôi không nhịn được mà trêu chọc:

-làm gì mà cứ đứng đây thế! Đợi tớ à?

-đâu có! Tớ cũng mới đi ra mà…

Sự che giấu vụng về của cô ấy suýt khiến tôi phì cười,nhưng tôi đã nén lại

Hàn tuyết biết tôi muốn cười nhưng không dám cười,cảm thấy vừa giận vừa vui,vui vì tôi đã không cười cô ấy,giận vì tôi còn dám có ý định cười cô ấy,cô ấy phồng má,trông đáng yêu vô cùng! Tôi không nhịn được mà đưa tay ra sờ má cô ấy

Hàn tuyết thấy nguy hiểm liền lùi lại:

-cậu làm gì thế!

-không…không có gì!

Tôi hơi lúng túng,nếu chạm vào được thì tốt rồi,tôi rất muốn biết cảm giác thế nào,có mềm không nhỉ?... má tôi ửng lên 1 vệt hồng

Hàn tuyết ở đối diện còn đỏ hơn cả tôi,cô ấy tinh tế,đâu có mặt dày như tôi

Đúng khi này,anh hoàng vừa đánh răng vừa đi ra cửa,bắt gặp chúng tôi ngoài sân,anh vui vẻ chào:

-hàn tuyết,là em đấy à!

Sau đó là một tràng bất ngờ,nhìn cảnh tượng tôi và hàn tuyết đồng thời đỏ mặt đứng đối diện nhau,não anh chạy liên tục vài chục nghìn tính toán và suy nghĩ trong 1 khoảnh khắc,có lẽ còn mạnh hơn mấy cái máy tính anh ấy hay dùng,rồi mỉm cười quay đầu vào nhà

Thấy anh cười gian,tôi có chút chột dạ,quay lại thấy hàn tuyết cũng quay sang nhìn tôi,cả hai cùng lên tiếng:

-chết rồi! hình như anh ấy hiểu lầm gì đó rồi!

Xấu hổ,tôi và hàn tuyêt vội vàng cất bước,lên xe đạp nhanh đến trường,trông rất chi là buồn cười

Sau khi trải qua tiết văn với hiệu số thời gian như hành tinh nước trong interstellar,à mà khoan,bây giờ chưa có mà nhỉ?nói chung là sau giờ học về nhà thì tôi bắt gặp anh hoàng đang xem tv,thấy tôi vào,anh nhìn tôi cười

Chính là cái nụ cười đó! Vẫn là nụ cười ban sáng đó,tôi nhìn 1 cái liền hiểu anh ấy muốn gì,thế là tôi đi thẳng lên phòng,anh gọi tôi lại:

-giang! Em không phải nhờ anh 1 chuyện sao! Xuống đây nói anh nghe thì anh mới giúp được chứ!

Tôi đột nhiên nhớ ra,bèn đi xuống,mà là đi giật lùi xuống lầu,vấp chân suýt ngã,tôi ngượng ngùng quay thẳng đi bình thường

Thấy tôi như vậy anh không nhịn được cười,vừa giữ miệng vừa hỏi,trông cực kỳ đáng ghét!

-em…ha ha…muốn…ha ha…anh giúp…giúp gì…ha ha ha…..

Tôi ngại quá chừng,sát thương tinh thần của anh hoàng cũng quá mạnh,tôi thẹn quá hóa giận:

-anh đừng có cười nữa!

-được rồi! anh không cười nữa được chưa! Rồi sao,em muốn anh giúp gì?

-anh có laptop không?

-anh có đây

Tôi hơi lo lắng hỏi:

-có đắt không?

-không nhiều,chỉ là hàng cũ thôi,khoảng hơn 2 triệu

-vậy thì tốt rồi!

Anh ngạc nhiên hỏi tôi:

-chẳng lẽ em còn định mua à

-vâng,nhưng mà cho em mượn của anh trước đã

-em muốn làm gì thế

-em làm cái này 1 tí!

Tôi không nói không rằng,mở máy lên vào visual studio code,anh hoàng đứng yên 1 chỗ quan sát,với khả năng “thượng thừa” của tôi,chỉ mất có…cả buổi trưa đã làm xong phần cơ chế cơ bản,tôi vội vã xách cặp và nói với anh hoàng:

-anh xem rồi nhận xét giúp em nhé! Giờ em phải đi học đây!

-Rồi rồi được rồi để anh xem cho! Anh muốn xem thử thằng nhóc em thì làm ra được cái gì hay!

Anh xem thử,xem thử một hồi,anh chơi thử,chơi thử 1 hồi,lại chơi thử một hồi nữa,tiếp tục chơi thử thêm chút,cứ thế mà chơi từ trưa đến chiều tà,đến tận lúc máy hết pin mới dứt ra được,anh cảm thán:

-thằng giang như thế mà cũng có thể nghĩ ra trò chơi hay đến vậy!

Tôi nôn nóng suốt cả buổi chiều,nêu hôm đó không phải tiết cuối học địa,tôi đã bị sự háo hức đốt thành tro trước khi cô cho về,cô vừa nói cả lớp nghỉ,tôi liền chạy vụt ra cửa,đạp vội về nhà

Anh hoàng vừa thấy tôi thở hồng hộc trước cửa đã kéo tôi vào,khen tới tấp:

-game này của em ý tưởng thực sự quá hay! Anh cũng phải bái phục,nhưng mà…

Tôi nuốt nước bọt:

-nhưng mà gì ạ?

-hình như nó chẳng có đồ họa gì cả,cũng chỉ có 1 màn chơi,các tháp trong game cũng có mấy cái thôi,cái nào cũng là cục hình vuông có màu,không quá ấn tượng

-cái đó là do em thiếu thời gian thực hiện thôi,cho em một chút thời gian là được! nhưng mà em cần anh giúp coding 1 chút,em không giỏi lắm…

Anh hoàng lại chép miệng:

-ừ đúng là có hơi nhiều lỗi thật,cục nổ này không chạy luôn!

-để em sửa!

-anh đã sửa rồi,em đi tắm trước đã,lát bàn lại sau!

Em gái tôi vừa từ trong phòng bước ra,tôi lâu lắm mới thấy nó bèn hỏi:

-dạo này lẩn đâu mà anh không thấy em mấy vậy!

-em đi chơi!

Nói rồi,nó không thèm để ý tôi nữa,quay sang hỏi anh hoàng:

-anh hoàng đang nói gì với anh hai vậy?

Anh hoàng cười hiền:

-anh hai em vừa làm 1 trò chơi

-trò gì thế?

Nó tò mò ghé lại,anh hoàng dơ máy tính đến trước mặt nó,còn tôi thì lủi đi tắm

Lát sau,tôi ra khỏi phòng tắm thì thấy nó đã đang ngồi chơi rồi,quả nhiên là trò chơi huyền thoại,sức hút của nó rất lớn với mọi độ tuổi,tôi định sẽ đăng nó tối nay lên steam

Tuy steam không phổ biến tại việt nam,nhưng ai nói không được kiếm tiền của người nước ngoài đâu?

Tôi bắt đầu hoàn thiện plant vs zombie theo kí ức của bản thân,từng đường nét,dù hơi méo,nhưng đã đạt hình dạng cơ bản đủ để làm nhận diện,tôi cũng sửa các lỗi nhỏ,thêm các màn chơi mới và chế độ endless,bản demo được đăng lên steam vào đúng 00:00,mở ra 1 bước ngoặt trong sự nghiệp của tôi…

1 ngày sau,tôi vẫn đi học bình thường

1 tuần sau,tôi vẫn đi học bình thường

Nhưng có điều mà tôi không biết,một hiện tượng đang bùng nổ trên toàn bộ diễn đàn game online toàn cầu,gọi tên đứa con tinh thần mà tôi đã tạo ra…

Hôm nay anh hoàng phải trở lại trường,giáo viên của anh ấy ngày mai sẽ xuất viện,dự kiến sẽ quay lại dạy học,tôi mượn máy của anh lần cuối,mở lên trò chơi của bản thân,suýt nữa thì tôi sặc nước bọt của chính mình khi nhìn vào phần doanh thu,22.550 bản! với giá 1$ mỗi bản quốc tế mà tôi đặt ra,doanh thu của tôi là hơn 22.000$! một con số khổng lồ,trong khi chi phí của tôi chỉ có…0 đồng! quả là quá sức tưởng tượng!

Thấy tôi cứ ru rú trong phòng mà không chịu trả máy tính cho anh hoàng,mẹ tôi vào xem thử:

-sao còn chưa trả máy cho anh hoàng đi con!

Nhìn thấy bà,nước mắt tôi ứa ra,lao đến ôm bà:

-mẹ! con thành công rồi!

Thấy tôi tự nhiên nói khùng nói điên,mẹ tôi cũng không giận:

-con thành công gì vậy?

Tôi chỉ vào con số 22.550$ trên màn hình,mẹ tôi thấy thế cũng rất ngạc nhiên:

-trời đất! con làm gì mà có nhiều tiền thế

-mẹ! con…

Mẹ tôi sợ tôi sẽ phạm pháp,lên tiếng nhắc nhở:

-dù thế nào con cũng không thể làm chuyện phạm pháp được!

Anh hoàng thấy tiếng động trong phòng,đi vào nghe thấy mẹ tôi nói vậy,liền giải thích giúp tôi;

-dì bình tĩnh đi ạ! Em giang chỉ làm 1 tựa game nên kiếm được chút tiền thôi mà…

Nói đến đây,ánh mắt anh chạm phải con số trên màn hình,anh đột nhiên cảm thấy nó không được “chút” cho lắm,anh ngạc nhiên:

-sao nhiều vậy!

Tôi phổng mũi

-chứ sao,em làm mà lại!

Anh không nói gì nữa,tôi tạm biệt anh hoàng,tiễn anh đi rồi vào giường ngủ,lại trải qua 1 nấc thang trong cuộc đời,tôi rã rời mà chìm vào giấc ngủ mê mệt…

Với số vốn hiện có,kế hoạch của tôi có thể chính thức bắt đầu…

Sáng hôm sau tôi vui vẻ ra net minh hoàng để rút tiền về tài khoản,trừ đi 30% thu phí của steam,tôi còn lại khoảng 15.785$,tôi lại đến chi nhánh agribank hải hậu để rút tiền,do phí chuyển đổi ngoại tệ,còn lại một số tiền khá là…”nhỏ” chỉ có 275.598.000 vnđ thôi

Một số tiền như thế thì 1 người bình thường có khi tích cóp cả năm cũng không có được,nhưng cũng không quá lớn,sau này tôi có thể cần nhiều hơn,nhưng bây giờ thì đã đủ

Tôi đến trụ sở ubnd huyện,thành lập công ty mang tên “giang tuyết software”

Tôi còn chưa biết,đó là thay đổi lớn nhất mà tôi gây cho tương lai,tôi không biết mình vừa tạo ra công ty công nghệ lớn thứ 2 việt nam trong tương lai của vũ trụ này…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom