trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 6
Một ngày nắng đẹp lại đến,hoặc…là không,bầu trời bị che phủ bởi màn mây đen mịt mù,âm u,bên ngoài rít lên từng cơn gió lạnh buốt,với hơi ẩm của cơn giông trái mùa thổi qua làm tôi rùng mình mấy lần,cứ cách vài phút lại có 1 tia sáng cắt ngang bầu trời,kéo theo tiếng sấm rền vang khắp vùng
Do 1 tình cờ,1 thay đổi,hay cũng có thể nói là 1 duyên phận hiếm có,tôi không biết phải nói sao,nhưng vào chính xác hôm nay,xe của tôi và hàn tuyết cùng lúc bị hỏng,xe tôi bị gãy pedal,còn xe hàn tuyết thì thủng xăm,chúng tôi bèn phải đi bộ,tôi cũng vội hơn mọi ngày 1 chút,vì thời gian đi bộ đến trường quá lâu
Vội vàng ăn nhanh bữa sáng,tôi liền đi ra ngoài,hàn tuyết đang đợi tôi,tôi bước đến,đi bên cạnh cô ấy,khi chũng tôi vừa đi được 2 cây số,trời bắt đầu đổ mưa,nhưng không hề gì,chúng tôi đã có chuẩn bị,thong thả mở ô đi tiếp
Trên đường,tôi và hàn tuyết nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển,cười cười nói nói,rất vui vẻ,cũng rất bình thường,vũng nước mưa trong vắt như gương phản chiếu hình ảnh của 2 cô cậu bé tiểu học năm nào cùng đi dưới mưa,cùng nói với nhau đủ thứ chuyện
Cảnh tượng của quá khứ,đôi khi phản chiếu lên hiện tại,tạo nên một kỷ niệm chồng chất,nó có thể có sức nặng gấp đôi trong trái tim bạn,và là khoảnh khắc bạn sẽ không bao giờ quên…
Đắm chìm trong cảnh thơ mộng,tôi không để ý béo đang gọi tôi,đến khi béo gọi tôi đến lầnthứ 3,tôi mới mơ hồ tỉnh lại,hàn tuyết không nói gì,cũng 1 vẻ mặt như tôi,đắm chìm trong những mỹ từ có cánh từ suy nghĩ của tôi,tôi vỗ vỗ vai,cô ấy giật mình tỉnh lại,tôi không biết cô ấy mơ màng vì điều gì,nhưng nhìn cô ấy như vậy,tôi cũng không nhịn được cười:
-này! Cậu sao vậy?
-hả,tớ…tớ
-béo gọi chúng ta mấy lần rồi kìa!
-vậy hả?
-ừ
Tôi nói xong liền kéo tay cô ấy đi về phía béo,người lúc này đang no căng bụng vì phải ăn cẩu lương mà 2 người phát cho,hoặc là cậu ta nghĩ thế,tôi tiến lên hỏi:
-cậu sao thế?
-em quên mang ô,nên là…
-là cho cậu mượn chứ gì!
-đúng rồi đó!
Tôi vừa đưa ô cho béo vừa nghiến răng:
-cậu mặt dày quá đấy!
-hì hì…
Tôi cũng bèn hết cách,dù sao béo cũng là anh em thân thiết của tôi,đâu thể bỏ mặc nó được…chắc chắn không phải vì muốn đi chung ô với hàn tuyết đâu,chắc chắn không phải…mọi người đừng hiểu lầm
Suy tính nhỏ này sao qua được mắt hàn tuyết:
-“mưu đồ gì đó! Cậu không thể đi với tớ mà không có sự cho phép! Nhưng mà,may cho cậu,vì là cậu nên tớ mới cho phép…”
Béo lên xe,hỏi tôi:
-anh giang có đi nhờ xe em không!
-không cần,anh đi với hàn tuyết,cậu cứ đi đi!
-được được được,vậy em không làm kì đà cản mũi nữa!
Nói xong,béo phóng xe vụt đi,câu nói cuối cùng của béo làm hàn tuyết đỏ mặt,cô cúi xuống,bước hơi nhanh,làm vài giọt mưa rơi xuống đầu,như ai đang tinh nghịch lấy cọ nhũng vào mưa chấm lên mái đầu cô,bỗng cảm giác đó biến mất không dấu vết
Cô ngẩng lên,thấy tôi đang nghiêng ô che cho cô ấy,mặc cho vạt áo thấm ướt phía sau lưng
Đối với tôi,hàn tuyết từ lâu đã không còn là lý đại tiểu thư tôi coi như em gái,mà là người mà tôi yêu
Giờ khắc này,đối với cô ấy,tôi cũng không còn là ngô thiếu gia mà cô coi như anh trai nữa…
2 người im lặng hồi lâu,bước chân đi không mỏi,từng dòng nước trôi như kỉ niệm ùa về trong tâm tưởng mỗi người,mát lành,mang lại 1 cảm giác sảng khoái khó tả,nhưng,như ai cũng hiểu,khoảnh khắc hạnh phúc thường ngắn ngủi,chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trường…
1 quãng thời gian hạnh phúc,dù ngắn ngủi như vậy,cũng vẫn mang lại niềm vui dài lâu,có thể là cả tuần,cả tháng,cả năm,hay là cả cuộc đời,tôi cũng thế thôi
Bước vào lớp với vẻ mặt tươi tỉnh hiếm có,tôi hăng hái học hết mọi thứ một cách vui vẻ,không chán nản hay ghét bỏ như những ngày thường…
Tâm trạng của tôi lâng lâng trên 9 tầng mây,vừa đạp xe vừa nhớ lại cảnh ban sáng mà mỉm cười ngốc nghếch,béo mà thấy chắc sẽ cười chết tôi luôn,nhưng mà,tôi không sợ lắm,tôi lại không đi cùng béo,tôi đi cùng với hàn tuyết cơ mà
Chẳng để ý gì đến mặt đường,tôi không nhìn thấy cái ổ voi to tướng nằm lù lù giữa đường,bánh xe tôi lọt hố,bẻ ngoặt 90 độ,xe tôi văng sang ngang,hất tôi bay xuống đường,may là nó không quay về phía hàn tuyết,tôi ngã xuống đường,lấy cả 2 tay để giữ mặt không bị mài xuống đường nhựa,tôi lộn 2 vòng rồi dừng hẳn
Tôi khó nhọc đứng lên,hàn tuyết vội vàng đến xem,tôi cũng không sao,chỉ bị thương nhẹ,nặng nhất là tay phải bị mất 1 miếng da,tôi không đi nổi xe nữa,đành phải quay lại trường để xe,sau đó hàn tuyết chở tôi về
Nghe tôi cứ rên hừ hừ ở yên sau,phải như ngày thường,cô đã bắt tôi im rồi,nhưng cô ấy bây giờ không còn muốn vậy nữa,cô chỉ cảm thấy xót xa,như thể chính cô vừa mất đi cái gì đó
Về đến nhà,mẹ thấy tôi như thế liền chuyển cư trú cho tôi vào viện 2 ngày,tôi cảm thấy bản thân cũng hơi lạ,đánh 5 tên 1 lúc chỉ bị trật khớp,mà bị ngã xe 1 cái thì vào bệnh viện,không hiểu sao!
Nghe lời tự giễu của tôi,hàn tuyết cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút,cô mỉm cười nhìn tôi,không nói gì,tôi cũng mỉm cười nhìn lại cậu ấy,nhưng mà là để trêu chọc:
-cậu cười gì thế?
-tớ…tớ đâu có!
Tôi ngừng lại,chỉ nhìn cô ấy,có lẽ chính cô ấy cũng không biết,khi cười lên,cô ấy có thể làm một người mê mẩn cả cuộc đời,dù cho chỉ có 1 người thôi,cũng chính là tôi…
Hàn tuyết lại đỏ mặt,cô ấy quay đi thẳng vào nhà,tôi cũng chỉ cười nhìn theo
Sau khi mẹ tôi lấy quần áo và đồ dùng có nhân cho tôi,tôi được mẹ đưa đến viện,hàn tuyết và dì thu cũng đi cùng tôi,nói chuyện với hàn tuyết 1 hồi,tôi không thấy đau chút nào,dù cho cánh tay đang băng bó cứ chảy máu thấm đỏ miếng bông băng,chắc có lẽ là do andrenalin tiết ra,ừ,chắc là thế rồi…
Nửa ngày trôi qua,tôi vẫn không thấy đau chút nào,vẫn có thể nói cười vui vẻ với hàn tuyết,đến tối,hàn tuyết phải về,cô ấy hứa sau bữa tối sẽ quay lại thăm tôi,nhìn cô rời đi,một cảm giác lưu luyến dâng lên trong lòng tôi,đột nhiên,cánh tay tôi bắt đầu đau,tôi vội uống thuốc:
-“quả nhiên là do không có cô ấy sao,thật mong có thể ở bên cô ấy mãi,như vậy sẽ không còn nỗi đau gì cho mình nữa…”
Tôi uể oải nhai cơm,bữa tối chỉ là cơm bệnh viện,vị không quá tệ,nhưng buồn chán quá! Chẳng có ai để nói chuyện,thời này vẫn chưa có điện thoại thông minh để xem,máy tính thì phải có mạng,tôi cũng muốn có gì đó để giết thời gian,một trò chơi chẳng hạn? hay là plant vs zombie nhỉ,nhưng mà không,hình như 2010 mới có mà?tôi nghĩ,nghĩ đến con đường kiếm tiền đầy triển vọng này…
Tôi trước đây,tức là trước khi được ban cho cơ hội tái sinh này,từng là 1 lập trình viên hỗ trợ ở vietel mobile,cũng có chút kiến thức về python và c++,không thể không biết đến PvZ
Tựa game huyền thoại mà ai ai cũng phải biết,một trong các tựa game duy nhất có thể duy trì sự nổi tiếng suốt hơn 10 năm,là trò chơi mà ai của thế hệ 2000 cũng biết,nhưng nếu giờ nó chưa ra mắt,thì tôi đành biến nó thành của mình vậy…
Đến tối,hàn tuyết đến thăm tôi như đã hứa,nhưng tôi đã không đợi nổi,do mất máu hơi nhiều nên tôi phải ngủ sớm 1 chút
Đến nơi,thấy tôi đã hẹn rồi còn đi ngủ,cô ấy cảm thấy hơi tức giận,phần nhiều hơn là lo lắng
-“cậu ấy bị nặng vậy sao? Hừ! cậu nên chăm sóc bản thân nhiều hơn mới phải,bình thường cậu ấy luôn đúng hẹn mà,à mà hình như sai sai,cậu ấy toàn muộn học thôi…nhưng mà…hẹn với mình cậu ấy luôn tuân thủ mà…chắc có lẽ là mệt quá,thôi vậy! vì cậu đang ốm,tớ tha cho cậu lần này”
Cô ấy kéo chăn đắp lên cho tôi,ngồi bên cạnh giường bệnh chăm chú nhìn tôi,nhìn 1 lát…thêm 1 lát nữa…thêm 1 lá..
Hàn tuyết gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thì thấy hàn tuyết đang gối lên chân tôi,tôi hoẳng hốt định rút ra nhưng sợ cô ấy thức giấc,tôi cũng đành chịu,tôi đành phải chờ
15 phút sau hàn tuyết mơ màng thức dậy,đinh ninh cái mình đang gối lên là cái gối,cô đưa tay lướt nhẹ qua,tôi bị cù,không nhịn được mà cười lên mấy tiếng,hàn tuyết lúc này mới hoàn hồn
Thấy mình đang gối lên chân tôi,cô xấu hổ ngồi luôn dậy,lúng túng giải thích:
-tớ…tớ xin lỗi,tớ không biết đó là chân cậu,tại tớ còn hơi mơ ngủ…
-không,không sao đâu,cậu đừng xin lỗi tớ làm gì!
-tớ mời cậu ăn sáng nhé?
-ừ,cậu đánh răng đi rồi chúng ta đi
-được rồi.
Chắc chắn là tôi sẽ không từ chối 1 cơ hội được ăn chung với hàn tuyết thế này
Chúng tôi đến 1 nhà hàng bình dân,gọi món xong,chúng tôi bắt đầu ăn,nhưng có 1 vấn đề,đó là tôi căn bản không ăn được,tay bị bó chặt như gãy(dù thực tế tôi chỉ bị bong 1 mảng da),tôi nhăn nhó:
-bây giờ tớ ăn thế nào đây!
-vậy thì cậu ăn thìa đi!
-hay là cậu đút cho tớ!
Thấy tôi nói năng không kiêng dè như vậy,hàn tuyết đỏ mặt:
-cậu nói lời dễ gây hiểu lầm gì vậy!
-có gì đâu mà…tớ là bệnh nhân,cậu đút cho tớ như y tá cũng được!
-cậu vẫn là ăn thìa đi!
Mặt tôi xịu xuống,đành phải cầm thìa xúc cơm cho vào miệng,cơm hôm nay cũng không ngọt,mà hơi nhạt,còn nguội lạnh nữa,chán thật!
Đến đêm,tôi được kê đơn thuốc rồi cho xuất viện,vấn đề lớn nhất cũng chỉ là mất máu,đi lại của tôi vẫn bình thường,mẹ lại đèo tôi về nhà
Nằm trên chiếc giường thân thuộc,tôi suýt nôn ra mùi cồn ở bệnh viện,vẫn là nhà mình thoải mái hơn nhiều,tôi suy ngẫm về ý định ban sáng,tôi biết tự tôi không thể làm ra PvZ hay thật sự,tôi cần sự giúp đỡ,trong lĩnh vực này,tôi biết tại thời điểm hiện tại,tôi chỉ có thể nhờ anh ấy…
Chìm trong suy tư,tôi lim dim mắt,ngay khi tôi định ngủ thì một tiếng động đánh thức tôi,là tiếng mở cửa từ dưới nhà,giờ này còn ai thức chứ? Tôi cẩn thận tiến về phía cầu thang,cẳng thẳng bước từng bước xuống nhà,đột nhiên,điện bật sáng,hiện ra 1 hình bóng khiến tôi bất ngờ…
Do 1 tình cờ,1 thay đổi,hay cũng có thể nói là 1 duyên phận hiếm có,tôi không biết phải nói sao,nhưng vào chính xác hôm nay,xe của tôi và hàn tuyết cùng lúc bị hỏng,xe tôi bị gãy pedal,còn xe hàn tuyết thì thủng xăm,chúng tôi bèn phải đi bộ,tôi cũng vội hơn mọi ngày 1 chút,vì thời gian đi bộ đến trường quá lâu
Vội vàng ăn nhanh bữa sáng,tôi liền đi ra ngoài,hàn tuyết đang đợi tôi,tôi bước đến,đi bên cạnh cô ấy,khi chũng tôi vừa đi được 2 cây số,trời bắt đầu đổ mưa,nhưng không hề gì,chúng tôi đã có chuẩn bị,thong thả mở ô đi tiếp
Trên đường,tôi và hàn tuyết nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển,cười cười nói nói,rất vui vẻ,cũng rất bình thường,vũng nước mưa trong vắt như gương phản chiếu hình ảnh của 2 cô cậu bé tiểu học năm nào cùng đi dưới mưa,cùng nói với nhau đủ thứ chuyện
Cảnh tượng của quá khứ,đôi khi phản chiếu lên hiện tại,tạo nên một kỷ niệm chồng chất,nó có thể có sức nặng gấp đôi trong trái tim bạn,và là khoảnh khắc bạn sẽ không bao giờ quên…
Đắm chìm trong cảnh thơ mộng,tôi không để ý béo đang gọi tôi,đến khi béo gọi tôi đến lầnthứ 3,tôi mới mơ hồ tỉnh lại,hàn tuyết không nói gì,cũng 1 vẻ mặt như tôi,đắm chìm trong những mỹ từ có cánh từ suy nghĩ của tôi,tôi vỗ vỗ vai,cô ấy giật mình tỉnh lại,tôi không biết cô ấy mơ màng vì điều gì,nhưng nhìn cô ấy như vậy,tôi cũng không nhịn được cười:
-này! Cậu sao vậy?
-hả,tớ…tớ
-béo gọi chúng ta mấy lần rồi kìa!
-vậy hả?
-ừ
Tôi nói xong liền kéo tay cô ấy đi về phía béo,người lúc này đang no căng bụng vì phải ăn cẩu lương mà 2 người phát cho,hoặc là cậu ta nghĩ thế,tôi tiến lên hỏi:
-cậu sao thế?
-em quên mang ô,nên là…
-là cho cậu mượn chứ gì!
-đúng rồi đó!
Tôi vừa đưa ô cho béo vừa nghiến răng:
-cậu mặt dày quá đấy!
-hì hì…
Tôi cũng bèn hết cách,dù sao béo cũng là anh em thân thiết của tôi,đâu thể bỏ mặc nó được…chắc chắn không phải vì muốn đi chung ô với hàn tuyết đâu,chắc chắn không phải…mọi người đừng hiểu lầm
Suy tính nhỏ này sao qua được mắt hàn tuyết:
-“mưu đồ gì đó! Cậu không thể đi với tớ mà không có sự cho phép! Nhưng mà,may cho cậu,vì là cậu nên tớ mới cho phép…”
Béo lên xe,hỏi tôi:
-anh giang có đi nhờ xe em không!
-không cần,anh đi với hàn tuyết,cậu cứ đi đi!
-được được được,vậy em không làm kì đà cản mũi nữa!
Nói xong,béo phóng xe vụt đi,câu nói cuối cùng của béo làm hàn tuyết đỏ mặt,cô cúi xuống,bước hơi nhanh,làm vài giọt mưa rơi xuống đầu,như ai đang tinh nghịch lấy cọ nhũng vào mưa chấm lên mái đầu cô,bỗng cảm giác đó biến mất không dấu vết
Cô ngẩng lên,thấy tôi đang nghiêng ô che cho cô ấy,mặc cho vạt áo thấm ướt phía sau lưng
Đối với tôi,hàn tuyết từ lâu đã không còn là lý đại tiểu thư tôi coi như em gái,mà là người mà tôi yêu
Giờ khắc này,đối với cô ấy,tôi cũng không còn là ngô thiếu gia mà cô coi như anh trai nữa…
2 người im lặng hồi lâu,bước chân đi không mỏi,từng dòng nước trôi như kỉ niệm ùa về trong tâm tưởng mỗi người,mát lành,mang lại 1 cảm giác sảng khoái khó tả,nhưng,như ai cũng hiểu,khoảnh khắc hạnh phúc thường ngắn ngủi,chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trường…
1 quãng thời gian hạnh phúc,dù ngắn ngủi như vậy,cũng vẫn mang lại niềm vui dài lâu,có thể là cả tuần,cả tháng,cả năm,hay là cả cuộc đời,tôi cũng thế thôi
Bước vào lớp với vẻ mặt tươi tỉnh hiếm có,tôi hăng hái học hết mọi thứ một cách vui vẻ,không chán nản hay ghét bỏ như những ngày thường…
Tâm trạng của tôi lâng lâng trên 9 tầng mây,vừa đạp xe vừa nhớ lại cảnh ban sáng mà mỉm cười ngốc nghếch,béo mà thấy chắc sẽ cười chết tôi luôn,nhưng mà,tôi không sợ lắm,tôi lại không đi cùng béo,tôi đi cùng với hàn tuyết cơ mà
Chẳng để ý gì đến mặt đường,tôi không nhìn thấy cái ổ voi to tướng nằm lù lù giữa đường,bánh xe tôi lọt hố,bẻ ngoặt 90 độ,xe tôi văng sang ngang,hất tôi bay xuống đường,may là nó không quay về phía hàn tuyết,tôi ngã xuống đường,lấy cả 2 tay để giữ mặt không bị mài xuống đường nhựa,tôi lộn 2 vòng rồi dừng hẳn
Tôi khó nhọc đứng lên,hàn tuyết vội vàng đến xem,tôi cũng không sao,chỉ bị thương nhẹ,nặng nhất là tay phải bị mất 1 miếng da,tôi không đi nổi xe nữa,đành phải quay lại trường để xe,sau đó hàn tuyết chở tôi về
Nghe tôi cứ rên hừ hừ ở yên sau,phải như ngày thường,cô đã bắt tôi im rồi,nhưng cô ấy bây giờ không còn muốn vậy nữa,cô chỉ cảm thấy xót xa,như thể chính cô vừa mất đi cái gì đó
Về đến nhà,mẹ thấy tôi như thế liền chuyển cư trú cho tôi vào viện 2 ngày,tôi cảm thấy bản thân cũng hơi lạ,đánh 5 tên 1 lúc chỉ bị trật khớp,mà bị ngã xe 1 cái thì vào bệnh viện,không hiểu sao!
Nghe lời tự giễu của tôi,hàn tuyết cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút,cô mỉm cười nhìn tôi,không nói gì,tôi cũng mỉm cười nhìn lại cậu ấy,nhưng mà là để trêu chọc:
-cậu cười gì thế?
-tớ…tớ đâu có!
Tôi ngừng lại,chỉ nhìn cô ấy,có lẽ chính cô ấy cũng không biết,khi cười lên,cô ấy có thể làm một người mê mẩn cả cuộc đời,dù cho chỉ có 1 người thôi,cũng chính là tôi…
Hàn tuyết lại đỏ mặt,cô ấy quay đi thẳng vào nhà,tôi cũng chỉ cười nhìn theo
Sau khi mẹ tôi lấy quần áo và đồ dùng có nhân cho tôi,tôi được mẹ đưa đến viện,hàn tuyết và dì thu cũng đi cùng tôi,nói chuyện với hàn tuyết 1 hồi,tôi không thấy đau chút nào,dù cho cánh tay đang băng bó cứ chảy máu thấm đỏ miếng bông băng,chắc có lẽ là do andrenalin tiết ra,ừ,chắc là thế rồi…
Nửa ngày trôi qua,tôi vẫn không thấy đau chút nào,vẫn có thể nói cười vui vẻ với hàn tuyết,đến tối,hàn tuyết phải về,cô ấy hứa sau bữa tối sẽ quay lại thăm tôi,nhìn cô rời đi,một cảm giác lưu luyến dâng lên trong lòng tôi,đột nhiên,cánh tay tôi bắt đầu đau,tôi vội uống thuốc:
-“quả nhiên là do không có cô ấy sao,thật mong có thể ở bên cô ấy mãi,như vậy sẽ không còn nỗi đau gì cho mình nữa…”
Tôi uể oải nhai cơm,bữa tối chỉ là cơm bệnh viện,vị không quá tệ,nhưng buồn chán quá! Chẳng có ai để nói chuyện,thời này vẫn chưa có điện thoại thông minh để xem,máy tính thì phải có mạng,tôi cũng muốn có gì đó để giết thời gian,một trò chơi chẳng hạn? hay là plant vs zombie nhỉ,nhưng mà không,hình như 2010 mới có mà?tôi nghĩ,nghĩ đến con đường kiếm tiền đầy triển vọng này…
Tôi trước đây,tức là trước khi được ban cho cơ hội tái sinh này,từng là 1 lập trình viên hỗ trợ ở vietel mobile,cũng có chút kiến thức về python và c++,không thể không biết đến PvZ
Tựa game huyền thoại mà ai ai cũng phải biết,một trong các tựa game duy nhất có thể duy trì sự nổi tiếng suốt hơn 10 năm,là trò chơi mà ai của thế hệ 2000 cũng biết,nhưng nếu giờ nó chưa ra mắt,thì tôi đành biến nó thành của mình vậy…
Đến tối,hàn tuyết đến thăm tôi như đã hứa,nhưng tôi đã không đợi nổi,do mất máu hơi nhiều nên tôi phải ngủ sớm 1 chút
Đến nơi,thấy tôi đã hẹn rồi còn đi ngủ,cô ấy cảm thấy hơi tức giận,phần nhiều hơn là lo lắng
-“cậu ấy bị nặng vậy sao? Hừ! cậu nên chăm sóc bản thân nhiều hơn mới phải,bình thường cậu ấy luôn đúng hẹn mà,à mà hình như sai sai,cậu ấy toàn muộn học thôi…nhưng mà…hẹn với mình cậu ấy luôn tuân thủ mà…chắc có lẽ là mệt quá,thôi vậy! vì cậu đang ốm,tớ tha cho cậu lần này”
Cô ấy kéo chăn đắp lên cho tôi,ngồi bên cạnh giường bệnh chăm chú nhìn tôi,nhìn 1 lát…thêm 1 lát nữa…thêm 1 lá..
Hàn tuyết gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thì thấy hàn tuyết đang gối lên chân tôi,tôi hoẳng hốt định rút ra nhưng sợ cô ấy thức giấc,tôi cũng đành chịu,tôi đành phải chờ
15 phút sau hàn tuyết mơ màng thức dậy,đinh ninh cái mình đang gối lên là cái gối,cô đưa tay lướt nhẹ qua,tôi bị cù,không nhịn được mà cười lên mấy tiếng,hàn tuyết lúc này mới hoàn hồn
Thấy mình đang gối lên chân tôi,cô xấu hổ ngồi luôn dậy,lúng túng giải thích:
-tớ…tớ xin lỗi,tớ không biết đó là chân cậu,tại tớ còn hơi mơ ngủ…
-không,không sao đâu,cậu đừng xin lỗi tớ làm gì!
-tớ mời cậu ăn sáng nhé?
-ừ,cậu đánh răng đi rồi chúng ta đi
-được rồi.
Chắc chắn là tôi sẽ không từ chối 1 cơ hội được ăn chung với hàn tuyết thế này
Chúng tôi đến 1 nhà hàng bình dân,gọi món xong,chúng tôi bắt đầu ăn,nhưng có 1 vấn đề,đó là tôi căn bản không ăn được,tay bị bó chặt như gãy(dù thực tế tôi chỉ bị bong 1 mảng da),tôi nhăn nhó:
-bây giờ tớ ăn thế nào đây!
-vậy thì cậu ăn thìa đi!
-hay là cậu đút cho tớ!
Thấy tôi nói năng không kiêng dè như vậy,hàn tuyết đỏ mặt:
-cậu nói lời dễ gây hiểu lầm gì vậy!
-có gì đâu mà…tớ là bệnh nhân,cậu đút cho tớ như y tá cũng được!
-cậu vẫn là ăn thìa đi!
Mặt tôi xịu xuống,đành phải cầm thìa xúc cơm cho vào miệng,cơm hôm nay cũng không ngọt,mà hơi nhạt,còn nguội lạnh nữa,chán thật!
Đến đêm,tôi được kê đơn thuốc rồi cho xuất viện,vấn đề lớn nhất cũng chỉ là mất máu,đi lại của tôi vẫn bình thường,mẹ lại đèo tôi về nhà
Nằm trên chiếc giường thân thuộc,tôi suýt nôn ra mùi cồn ở bệnh viện,vẫn là nhà mình thoải mái hơn nhiều,tôi suy ngẫm về ý định ban sáng,tôi biết tự tôi không thể làm ra PvZ hay thật sự,tôi cần sự giúp đỡ,trong lĩnh vực này,tôi biết tại thời điểm hiện tại,tôi chỉ có thể nhờ anh ấy…
Chìm trong suy tư,tôi lim dim mắt,ngay khi tôi định ngủ thì một tiếng động đánh thức tôi,là tiếng mở cửa từ dưới nhà,giờ này còn ai thức chứ? Tôi cẩn thận tiến về phía cầu thang,cẳng thẳng bước từng bước xuống nhà,đột nhiên,điện bật sáng,hiện ra 1 hình bóng khiến tôi bất ngờ…
Bình luận facebook