• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New 16 năm hối tiếc-16 năm hạnh phúc(toàn bộ,chưa hoàn thành)

  • kỳ 4

Tôi vào lớp,hôm nay hãy còn sớm,mọi người chưa đến hết,tên béo cũng chưa đến

Tôi ngồi xuống chỗ,mở cặp sách lấy vở của mình ra để làm bài,có 1 bài tôi định làm nhưng không hiểu lắm,đành phải nhờ tiểu thư lý giảng hộ vậy!

Bỗng 1 giọng nói chua như giấm gọi tôi:

-lam giang!

Tôi ngẩng đầu lên,nhìn thấy kẻ mà tôi căm thù vô hạn - phạm thị kiều diễm

Chính cô ta là người đã cướp đi tất cả của tôi!tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng:

-cậu tìm tôi làm gì

-sao hai hôm nay anh không đến tìm em!

Nghe thấy động tĩnh,hàn tuyết ngẩng đầu lên thì thấy kiều diễm đến tìm tôi,không hiểu sao lại khiến cô có 1 cảm giác nhột nhạt khó chịu,cô chỉ muốn tách 2 người ra:

-“rõ ràng nói yêu mình,sao lại vẫn qua lại với kiều diễm,mình cần 1 lời giải thích!nhưng…hình như…mình chẳng có danh phận gì với cậu ấy cả…sao lại cảm thấy khó chịu thế này”

khi những câu hỏi tại sao liên tục vang lên trong tâm trí cô ấy,màn hành động tiếp theo của tôi trực tiếp khiến cô ấy sững sờ:

-tại sao tôi phải tìm cô,chúng ta chẳng còn quan hệ gì cả

-anh hay lắm!anh phủi sạch quan hệ như vậy à!được! vậy thì đừng nói chuyện với em nữa

Cô ta mừng rỡ vì kế hoạch tuyệt vời này,cô ta tưởng tượng ra cảnh tôi sẽ khóc lóc van xin cô ta,nhưng mà cô ta đã lầm,tôi bây giờ không phải là tôi của ngày trước nữa!

Tôi đáp,lạnh lùng:

-tốt nhất là như vậy

-hả?

-tôi nói còn chưa rõ sao!cậu tốt nhất đừng nói chuyện với tôi,nó khiến tôi cảm thấy ghê tởm!

-anh..anh sẽ phải hối hận vì những gì anh đã nói!

Màn thao tác này của tôi khiến cho hàn tuyết,bằng 1 cách kì lạ nào đó,cảm thấy vui vẻ hẳn lên,khóe miệng không kìm được mà nhích lên 1 chút

Tôi-người đã quan sát cô ấy từ đầu đến cuối,cũng khẳng định lại 1 điều,cô ấy vừa mới ghen với kiều diễm,dù về cơ bản,cô ấy chẳng là gì của tôi,tôi cũng bạo dạn ,quay sang hàn tuyết,hỏi với giọng đùa cợt:

-sao?cậu ghen rồi à?

-ai…ai thèm ghen,cậu là gì của tớ mà tớ phải ghen!

Tôi lại gần,ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

-bây giờ chưa,nhưng sau này thì có thể đấy…

-hừ

“hừ”xong,cô ấy quay mặt đi,nhưng mà tôi đã đạt đến mục đích của mình,khi nói như vậy với 1 cô gái mà đối phương không cảm thấy phản cảm,có thể thấy đối phương rất có hảo cảm với bạn,thậm chí là…thích bạn!

Vui vẻ với kết luận của mình,tôi không để ý thấy sắc mặt hàn tuyết đỏ lên như cà chua,với các kiểu suy nghĩ khác nhau chạy cùng lúc khiến não cô bị đoản mạch:

-“thật ư?chẳng lẽ mình lại thích tên này,không thể được,mình sao lại thích tên này được,nhưng…mình… quả thật thấy cậu ấy cũng đẹp trai,còn rất ân cần,còn rất rất nhiều điểm tốt,sao lại thế nhỉ…chắc là mình thực sự…có 1 chút…thích cậu ấy rồi…,thực sự chỉ có 1 chút thôi…”

Tôi không hề hay biết đến sự chấp nhận này của cô ấy,tôi còn 1 việc quan trọng hơn phải lo,khi về,sau khi chở cô ấy về tiệm sửa xe để lấy xe của cô ấy,tôi bảo hàn tuyết cứ về trước,còn tôi ghé vào 1 hiệu thuốc mua 1 lọ thuốc trợ tim

Khi tôi về đến nhà,tôi luôn để ý nhà hàn tuyết,quan sát mọi động tĩnh có thể,suốt đêm,và,thời khắc cũng đến…

Vào ngày này của kiếp trước,chính vì không cấp cứu kịp nên mẹ của cô ấy đã bị tắc nghẽn mạch máu tim, do không được phẫu thuật bắc cầu tim,cố gắng chịu đựng được hai tháng thì mất,đó là sự kiện tôi muốn ngăn cản nhất trong kiếp này!

Từ cửa sổ phòng của hàn tuyết,tôi nghe vọng ra tiếng kêu cứu của cô ấy,tôi liền chạy sang,đập vào mắt tôi là hình ảnh hàn tuyết đang ở bên cạnh mẹ cô,người đang ngất xỉu dưới đất,hàng xóm vây xem rất đông,nhưng…không có 1 ai làm gì,không 1 ai biết phải làm gì

Tôi chạy vào,ánh mắt chạm phải những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trên khóe mắt cô,tôi bèn vội lấy ra lọ thuốc đã mua,nói với cô ấy:

-em lấy cho anh chai nước,mau lên!

Cô ấy làm theo,hoảng sợ bủa vây tâm hồn,cô không còn tâm trí để nghĩ,cũng không để ý tôi vừa gọi cô ấy là “em”

Đưa chai nước cho tôi,cô ấy lùi lại 1 bước,tôi đổ nước vào miệng của dì thu,rồi cho dì ấy uống thuốc…

1 phút…đã trôi qua…

Không gì cả…

2 phút…đã trôi qua…

Không gì cả…

Sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm lấy không gian…

Phút thứ 3…

Phút thứ 4…

Tới phút thứ 5,mẹ hàn tuyết đột ngột mở mắt và hít một hơi sâu,bà đã tỉnh lại,tôi hô lên:

-được rồi!

Biết sự việc đã được giải quyết,hàng xóm rã đám dần,tôi gọi cấp cứu rồi ngồi xuống cạnh hàn tuyết,dùng tay áo lau đi những vệt nước mắt còn hoen trên má hàn tuyết,hàn tuyết quay sang nhìn tôi,rồi lại nhìn mẹ cô ấy,tôi biết cô ấy nghĩ gì,tôi an ủi:

-dì sẽ không sao đâu!

Dì thu khi này cũng tỉnh táo hơn,bà nói với con gái,thều thào:

-mẹ không sao,con đừng lo…

Rồi bà quay sang tôi,mỉm cười yếu ớt:

-cảm ơn cháu…

Lát sau,xe cấp cứu đưa dì thu đi,tôi ở lại với hàn tuyết,bầu bạn cùng cô ấy,cùng nỗi buồn của cô ấy…

ấy như vậy là tối nay,hàn tuyết sẽ ngủ ở nhà tôi,vì bố cô ấy phải đi công tác chưa về

nhưng chúng tôi lại nhận được 1 tin mừng

mẹ hàn tuyết còn sống,và bà đã được chăm sóc sức khỏe tại bệnh viện,sớm thôi sẽ khỏe lại và về nhà với gia đình

với tin tức này truyền về,sắc mặt hàn tuyết sáng lên thấy rõ,không còn vẻ u buồn như buổi trưa,cô ấy ôm chiếc gối hồng nhỏ nhắn của mình sang phòng tôi,bố mẹ tôi nói cứ ngủ chung,cũng không sao,nhìn mặt bố mẹ tôi trông quá gian xảo,không giống con người thật thà ngày thường chút nào!

Hàn tuyết đi tắm trước tôi,nhìn cánh cửa phòng tắm,tôi phải tụng bình tâm kinh 9999 lần mới dám ngẩng lên,nhưng mà khi tôi ngẩng lên,não tôi liền nghĩ ra 1 đống chuyện…nói sao nhỉ…hơi hơi xấu 1 chút…,tôi đành cúi xuống,hàn tuyết tắm xong đi ra,tôi đi vào tắm,khi tôi ra thì thấy hàn tuyết đang nằm chiếm hết cả cái giường,tôi hỏi:

-cậu định cho tớ ngủ đất à? Nằm gọn 1 chút đi!

-ai cho cậu ngủ giường! ra sofa mà ngủ

-sao lại thế?

-tớ sợ cậu làm chuyện xấu với tớ!

-rồi rồi,được rồi! vậy để tớ ra ngoài vậy…

Tôi ra ngoài phòng khách,lạnh ngắt,không có chăn hay điều hòa,chỉ có mỗi chiếc vỏ chăn mỏng tèng,tôi nằm trên chiếc sofa lạnh lẽo

-“sau này cưới chắc phải ngủ thường trực ở đây mất!”

Hàn tuyết nghe được tôi,cô ấy chỉ thầm cười hì hì,cũng không còn ngại nữa,mà chỉ còn hơi thích thú với cái “tước vị” mà tôi phong cho cô ấy

Tới nửa đêm,tôi lẻn vào phòng,bên ngoài thực sự quá lạnh!

Hàn tuyết nghe thấy tiếng lòng của tôi thì bị đánh thức,nhìn thấy tôi đang trong phòng,cô ấy kêu lên:

-cậu làm gì thế! Không kiểm soát được thú tính à!

-ơ…không…không…chỉ là tớ…chỉ là tớ hơi…hơi lạnh…

Nói xong như để xác nhận,tôi còn hắt xì liền 3 phát

Không nghe ra tôi có suy nghĩ kì lạ gì,hàn tuyết miễn cưỡng cho tôi vào,nhưng là trải chăn dưới đất,thôi cũng được vậy,có điều hòa còn hơn không!

Tôi không suy nghĩ kì lạ,nhưng mà hàn tuyết thì có:

-sao cậu ấy không có suy nghĩ gì với mình?hay là do mình không đẹp,hay là…”

Hàn tuyết nhìn xuống vòng 3 có phần hơi “đồng bằng” của mình,ngượng ngùng giấu mặt vào chăn,trông như 1 con đà điểu vậy

Tôi thì hoàn toàn không ngủ được,suy nghĩ bắt đầu trở nên tối đen,nhưng mà thôi,vì tôi cũng không cần cưỡng ép,sớm muộn gì cũng sẽ có…

Sáng hôm sau,lại là thứ 2,lại phải đi học,tôi cũng thật sự quá nghị lực,nói chung,năm 2009 thời khóa biểu của học sinh thpt chỉ có A.văn,B.toán,C.anh thôi,chứ cũng chẳng còn gì khác…

Sau cả tháng,hoặc đúng hơn là tháng rưỡi học tập chăm chỉ cũng đã đến thi cuối kì,tôi cũng quan tâm tài chính hơn,vì chừng nào tôi có tự do tài chính thì bố mẹ tôi mới có thể yên tâm nghỉ việc,tránh được những tai nạn không đáng có,trước hôm thi 2 ngày,tôi đã bán hết cổ phiếu microsoft-giờ đã tăng gần 300%,được 11,7 triệu cả gốc lẫn lãi

Vốn tôi định sẽ chia cho béo 50%,nhưng béo chỉ lấy 30%,tôi cũng chấp nhận luôn,thế là đột nhiên có hơn 5 triệu

Thi cuối kì xong,tôi cũng bắt đầu được nghỉ tết,lại 1 năm mới sắp đến…

Tôi đang ngồi không xem tv thì hàn tuyết bước vào,trên tay là 1 bọc giò,kêu tôi:

-cậu đang làm gì thế!

-tớ đang không có gì làm đây!

-sao cũng được!cầm giò vào bếp đi,tối nay tớ ăn ở nhà cậu

-mình cậu á?

-không,cả nhà tớ đều sang chứ,cậu lại âm mưu gì vậy?

Đúng là ngày càng bạo ra,hỏi tôi 1 câu mà đến cả tôi cũng phải ngại,nhưng mà hình như cô ấy nói có phần đúng đúng kiểu gì ấy,tôi cười gượng,trả lời:

-tớ nào có…

-không có thì tốt!thôi,cậu cầm vào đi,nhanh không nguội mất thì mất ngon!

-đây đây

Những ngày tết yên bình trôi qua mau ghê,mới ngày nào bắt đầu mà đã vội kết thúc,đêm giao thừa,gia đình tôi và hàn tuyết ngồi nói đủ thứ chuyện,vừa nói vừa canh bánh chưng,sáng mùng 1 đến mùng 3,sáng nào cũng đi chúc tết,được cái có tiền lì xì,cũng ổn…,lâu quá rồi,tôi cũng chẳng còn nhớ bao lâu,tôi không còn được cảm nhận những ngày tết vui vẻ ấm cúng thế này nữa

Ngày tết của kiếp này còn vui hơn kiếp trước,vì tôi không chỉ có gia đình,có bạn bè,mà còn có cả hàn tuyết…,tiết lập xuân lạnh lẽo,nhưng tôi thấy bản thân vẫn ấm áp lắm,vì tôi có mọi người bên cạnh…

Đến ngày đi học đầu tiên của năm mới,cũng là ngày có điểm thi cuối kì,tôi được 1 cục vàng to đùng(ý tôi là 4 số 9 ấy),tất cả đều đạt từ 9 trở lên,tôi cũng khá vui,vì với kết quả thế này,vào cùng đại học với hàn tuyết là điều quá dễ với tôi,tôi cũng rất cố gắng vì mục tiêu này,nên tôi đã dành cả tháng rưỡi để ôn tập,tất cả là vì tương lai của tôi với…hàn tuyết

Phía bên kia,kiều diễm đang tự hỏi:

-tên đó sao cả kì nghỉ tết không gọi cho mình nhỉ?

Trong 2 tháng qua,trong khi tôi vẫn vô tư lự thì 1 tin đồn đã lan truyền trên khắp diễn đàn trường,khiến mọi người đều kinh ngạc,đặc biệt là những ai biết tôi

Bài đăng đó nội dung là gì thì tôi thật sự không rõ,nhưng lại có hình ảnh tôi chở hàn tuyết đi học…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom