Bữa trưa hôm đó xuống nhà dùng cơm, ngồi chung bàn với ẻm, ẻm không thèm nhìn tới em, nếu có thì chỉ ngoa nguýt một phát rồi nhìn chỗ khác, em cảm nhận được ẻm lúc nào cũng nhìn em bằng con mắt hình viên đạn hết các bác ạ, món nào mà em động vào thì y như rằng ẻm không thèm ngó tới, hồi đầu em...