-
Chương 206-210
Chương 206: Không phải bóc lột
Mã Hiểu Lộ nắm tay Tiêu Tuyết Ny, nghiêm túc nói.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu thật mạnh. Vừa xuống lầu, Tô Vũ đã tìm thấy cô ấy, khiến cô ấy có cảm giác có tật giật mình.
"Sư phụ, sao thế?" Tiêu Tuyết Ny cười gượng, biểu hiện vẻ mặt lúng túng trước khi sự việc bị phát giác.
"Cô căng thẳng cái gì? Tôi chỉ muốn hỏi tình hình bệnh nhân hôm nay thế nào?" Tô Vũ chỉ liếc mắt một ra hiệu Tiêu Tuyết Ny lại gần.
Tiêu Tuyết Ny thở phào nhẹ nhõm, ngồi cạnh Tô Vũ nói: "Không sao cả, báo cáo kiểm tra của bệnh viện cho thấy không có dấu hiệu nhiễm trùng vi khuẩn. Tuy nhiên, do chậm trễ quá lâu, anh ấy cần phải trải qua vài ca phẫu thuật, cũng như thời gian phục hồi lâu dài."
Tô Vũ gật đầu, thương tích của Hà Hoành Vĩ nặng như thế, ngay cả nếu không chết lúc đó, trên chiếc thuyền ẩm ướt cũng rất dễ bị nhiễm trùng vết thương. May mắn là anh ta có một người vợ tốt.
Tất nhiên, yếu tố quan trọng hơn có lẽ là trên thuyền có khí sinh linh bao quanh.
Tôn Kỳ đúng là một người nghiện công việc điển hình, vừa đặt đũa xuống là anh ta không thể rảnh rang được, lập tức lấy từ cặp tài liệu một chồng tài liệu dày cộp đưa cho Mã Hiểu Lộ:
"Sếp Mã, ngày mai là ngày công ty cắt băng khánh thành, đây là kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị, cô xem còn thiếu hoặc không hợp lý chỗ nào không."
Lúc này, Chu Triết dường như cũng bị Tôn Kỳ lây nhiễm, lập tức chuyển sang tâm trạng làm việc, dù sao thì đây cũng là điều anh ta quan tâm nhất thời gian gần đây.
"Đúng, đúng, còn có một vấn đề rất quan trọng khác, địa điểm chúng ta đặt trước có thể không còn chỗ. Bởi vì tôi đã ước tính sơ bộ, phát hiện địa điểm trước đó có thể quá nhỏ, không thể chứa được nhiều người như vậy. Vì vậy, chúng ta sẽ phải tìm một địa điểm lớn hơn vào ngày mai mới được."
Tôn Kỳ gật đầu nói: "Tôi cũng nhận ra vấn đề này, tôi đã viết hết ở đây. Có một số lựa chọn tốt. Nhìn đây... và đây... hai cái này. Tôi nghĩ thấy hai nơi này cho dù về mặt giao thông hay là kích cỡ, chắc là cũng không tệ. Sếp mã, cô cảm thấy thế nào?”
Trên trán Mã Tiểu Lộ xuất hiện vạch đen, tại sao vừa đặt bát đĩa xuống lại bắt đầu làm việc như thể bị tiêm máu gà vậy?
Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi, thực ra gần đây công việc công ty, phần lớn cô chỉ nghe báo cáo cuối cùng, cảm thấy mình như một cái vỏ rỗng. Những quyết định như thế này thực ra rất ít khi do cô đưa ra.
"Các anh quyết định đi, chỗ nào tôi cũng thấy như nhau thôi. Hơn nữa, sau này đừng gọi tôi là sếp Mã, nghe kỳ lắm. Cuối cùng, bây giờ là giờ nghỉ, các anh muốn bàn việc thì tôi không ý kiến gì, nhưng đừng nói tôi bóc lột nhân viên các anh làm việc ngoài giờ nữa nhé, đây là các anh tự nguyện mà." Nói rồi Mã Hiểu Lộ cố ý quay sang nhìn Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ đang xem tivi bên cạnh.
...
Trong biệt thự lớn của nhà họ Thiện ở Kim Lăng.
Thiện Vũ Băng vui vẻ cho người treo bảng có chữ ký của Triệu Mộng Nhã lên tường, ở bên cạnh Thiện Bản Thanh mỉm cười uống một ngụm trà rồi nói với Diêm Đan Dương:
"Ông Diêm, việc của ông tiến triển thế nào rồi?"
Thiện Bản Thanh nhắc tới việc gì thì trong lòng Diêm Đan Dương biết rõ. Nhưng ông ta không thể nói với Thiện Bản Thanh về chuyện mình bị thua thiệt ở Tân Hải được.
Bởi vì đối thủ của ông ta chính là Tô Vũ, ông ta tin rằng nếu Thiện Bản Thanh biết chắc chắn sẽ đứng về phía Tô Vũ, lúc đó muốn lấy lại sẽ không dễ dàng, vì vậy lần này Diêm Đan Dương chỉ có thể nuốt hận vào bụng.
Sau đó, ông ta sẽ ngấm ngầm tìm cơ hội thích hợp, lặng lẽ xử lý Tô Vũ, lúc đó dựa vào uy thế của nhà họ Thiện, việc lấy lại quyền kiểm soát hai vùng đất ấy sẽ rất dễ dàng.
Và hiện tại Diêm Đan Dương đã có một kế hoạch khá tốt.
"Cụ Thiện, mọi thứ đều nằm trong tầm tay, tàu du lịch tôi đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, chỉ là..." Đối với Diêm Đan Dương, chỉ cần có tiền, việc kiếm một con tàu không khó.
"Chỉ là gì? Nói thẳng ra đi." Thiện Bản Thanh nhìn Diêm Đan Dương nói.
"Cụ Thiện, tàu du lịch thì quả thật đã tìm được rồi, hơn nữa đó là một con tàu mới. Chỉ là thời gian xuất phát nửa tháng sau theo thỏa thuận với cậu Tô thì hơi khó thực hiện. Bởi vì nửa tháng sau chính là giao mùa hạ thu, dòng hải lưu trên biển lúc này rất mạnh.
Nhiều thuyền trưởng kinh nghiệm sẽ không ra khơi vào thời điểm này, vì rất dễ gây ra thảm kịch đắm tàu. Vì liên quan đến an toàn tính mạng của cô Vũ Băng, nên việc lựa chọn một thuyền trưởng thực sự hơi khó khăn."
Chương 207: Không tìm được người cầm lái giỏi
Những gì Diêm Đan Dương nói là sự thật, bởi vì vào mùa này tình hình trên biển thực sự rất khó lường, có thể sáng ra khơi trời êm bể lặng, nhưng đến khi vừa thu lưới thì thời tiết thay đổi, sấm sét gió bão ập đến.
Lúc đó hỗn loạn luống cuống, rất có thể sẽ gây ra thảm họa.
Tất nhiên, Diêm Đan Dương nói vậy còn có một lý do khác, phải biết rằng tìm một thuyền trưởng thực ra cũng không khó, chỉ cần trả giá cao chắc chắn sẽ có người gan dạ nhận. Chỉ cần chịu bỏ tiền, nhất định có thể mời được thuyền trưởng kinh nghiệm nhất.
Nhưng Diêm Đan Dương cố ý nói việc này rất khó khăn, mục đích là thuyền trưởng không thể do ông ta tự chọn, nói cách khác không thể là người của ông ta.
Bởi vì nếu là người của ông ta, làm sao ông ta có thể dàn dựng tình huống Tô Vũ ra khơi rồi không bao giờ trở về chứ.
Kể từ khi Tô Vũ cướp đi hai vùng đất Thượng Nhiêu và Tân Hải, Diêm Đan Dương có thể nói đã căm thù anh tận xương tủy.
Ông ta tìm mọi cách để lấy mạng Tô Vũ, và cách tốt nhất để khiến Tô Vũ biến mất khỏi tầm mắt một cách bí ẩn là dàn dựng một tai nạn.
Nửa tháng sau Tô Vũ sẽ ra khơi, cộng với dòng hải lưu khó lường vào lúc đó, sẽ tăng khả năng xảy ra tai nạn.
Nghĩ đến đây, Diêm Đan Dương liếc nhìn Thiện Bản Thanh, thầm nghĩ: Cụ Thiện, thật xin lỗi, tôichỉ có thể kéo cả cháu gái ông xuống nước thôi.
Bởi vì một khi xảy ra đắm thuyền, không ai có thể cứu được Thiện Vũ Băng.
"Thật sự không có thuyền trưởng nào chịu ra khơi à?" Thiện Bản Thanh tất nhiên là một người sống lâu năm thành tinh, kinh nghiệm phong phú.
Mặc dù ông ấy không trực tiếp tham gia việc này, nhưng ông ấy cũng biết đại khái tình hình, chỉ cần chịu bỏ tiền, tuyệt đối không thể không tìm được người.
Tuy nhiên, ông ấy không nghĩ Diêm Đan Dương còn ý đồ khác. Ông ấy chỉ nghĩ Diêm Đan Dương sợ phải chịu trách nhiệm mà thôi.
Bởi vì ai cũng biết ra khơi chắc chắn sẽ có rủi ro nhất định, thuyền trưởng do Diêm Đan Dương tìm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm vẫn sẽ đổ lên đầu ông ta.
Mà như cái gọi là gần vua như gần cọp, ở bên cạnh mình, Diêm Đan Dương sẽ có suy nghĩ đó là điều khó tránh khỏi, Thiện Bản Thanh cũng có thể thông cảm.
Thực ra, Thiện Bản Thanh cũng không hòa nhã như vẻ bề ngoài. Người có thể ngồi vào vị trí này, chắc chắn không thể thiếu mưu mô.
Trong mắt ông ấy, hiếm khi tin tưởng vô điều kiện vào một người, giá trị luôn là tiêu chuẩn quan trọng nhất để ông ấy đánh giá một người.
Nói thật, bây giờ ông ấy cũng không hoàn toàn tin tưởng Tô Vũ, bởi vì Tô Vũ vẫn chưa đưa ra điều kiện để cứu Thiện Vũ Băng.
Vì vậy, việc Thiện Vũ Băng đi theo anh, Thiện Bản Thanh vẫn không yên tâm.
Đúng lúc Diêm Đan Dương không tìm được người cầm lái giỏi, ông ấy cũng có thể nhân cơ hội này tự mình sắp xếp.
"Được rồi, nếu không tìm được thuyền trưởng giỏi thì tôi sẽ tự tìm. Đúng lúc đã lâu rồi không tìm lão Giải uống trà." Thiện Bản Thanh hít một hơi thật sâu nói.
Lão Giải mà Thiện Bản Thanh nhắc đến là Quân trưởng Quân đoàn 4 của Hải quân Trung Quốc, ông ấy tin rằng việc mượn một hoặc hai người cầm lái được đào tạo bài bản từ người này có lẽ sẽ không khó.
Thực ra, trong lòng Thiện Bản Thanh, quân nhân luôn là người đáng tin cậy nhất.
Ở bệnh viện nhân dân số 1 Tân Hải, phòng chăm sóc đặc biệt, nơi đây trông giống căn hộ sang trọng hơn là phòng bệnh.
Ngoài một số thiết bị y tế, còn có đầy đủ các vật dụng sinh hoạt.
Hà Hoành Vĩ nửa nằm trên giường bệnh, đã cạo râu và tóc trông có sức sống hơn nhiều.
Nhìn con trai cúi đầu làm bài tập ở bàn gần đó, Hà Hoành Vĩ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Hôm qua sau khi tác dụng thuốc mê hết, anh ta đau đớn không chịu nổi nên đã nói chuyện rất nhiều với Lưu Lâm, trong đó tất nhiên không thiếu ân nhân Tô Vũ của họ.
"Lâm Lâm, phải tìm cơ hội để đền đáp ơn cứu mạng này, chính anh ấy đã cho anh cơ hội sống lại." Hà Hoành Vĩ là người cố chấp, nói tốt là có chính kiến, còn nói xấu là cứng đầu, dầu mỡ cũng không thấm được.
Người như vậy có một ưu điểm, đó là một khi đã nhận định điều gì đó, nếu không xung đột về nguyên tắc, họ sẽ tuyệt đối không thay đổi nhận thức về sự vật.
Nói cách khác, anh ta đã cho rằng Tô Vũ là ân nhân cứu mạng của mình, vậy nên trong sâu thẳm tâm trí của anh ta, Tô Vũ chính là người tốt, là ân nhân mà anh ta cần đền đáp suốt đời.
Tất nhiên sau bao năm chung sống, Lưu Lâm hiểu rõ tính cách chồng mình.
"Được rồi, muốn đền đáp thì phải đợi anh bình phục trước đã. Anh nằm yên đấy, đừng cựa quậy, lát nữa sẽ có người mang cơm tới, em đưa con đi học trước đã, rồi sẽ quay lại ngay." Lưu Lâm nói rồi đứng dậy giúp con chuẩn bị cặp sách.
...
Chương 208: Quyết định đón bà ngoại lên
"Tiểu Vũ à, mọi người đi làm cả rồi, sao con còn ở đây?" Sáng sớm Mã Hiểu Lộ đã vội vã ra ngoài.
Vì ngày mai là ngày công ty khai trương cắt băng, hôm nay cô quyết định sẽ thử tất cả các quy trình, và dù sao đây cũng là lần đầu làm việc này, nên cô hơi lo lắng.
Còn Tô Vũ vốn phải đi làm ở Dịch Phúc Quán, nhưng sau khi Trần Phúc nhận được bằng độc quyền thuốc giảm cân và báo cáo lâm sàng từ bệnh viện.
Ông ta đã đóng cửa Dịch Phúc Quán, tập trung hết vào việc lựa chọn nguyên liệu và thương lượng với nhà máy. Ông ta hiểu rõ đây mới là việc kinh doanh có lời.
Nhưng điều đó lại khiến Tô Vũ trông giống như một người nhàn rỗi.
Tô Vũ cất tấm vảy rồng đang cầm, quay lại cười với Lâm Thiến: "Mẹ à, nếu tất cả mọi người đều đi hết thì ai ở lại chơi với mẹ chứ?"
Lâm Thiến cười cười, độ tuổi hiện tại của Tô Vũ là phải dốc sức làm việc, nào phải lúc ngồi chơi với cha mẹ chứ.
"Con đó, chỉ cần có tấm lòng như vậy là đủ rồi. Nhà lại còn nhiều người giúp việc, đâu cần con phải ở đây với mẹ."
Mặc dù nhà có rất nhiều người giúp việc, trông có vẻ nhộn nhịp.
Nhưng trong mắt Lâm Thiến, họ luôn cung kính với bà.
Ngay cả khi nói chuyện, phần lớn chỉ là hình thức hỏi đáp, rất cẩn thận, khiến Lâm Thiến cảm thấy không quen.
"Mẹ à, con thượng lượng với mẹ việc này nhé. Như mẹ nói đó, chúng con không thể ở bên cạnh mẹ nhiều, vậy hay là sắp xếp thời gian đón bà ngoại đến đây.
Một là cho bà được an hưởng tuổi già, hai là mẹ cũng không cảm thấy buồn chán."
Lâm Thiến suy nghĩ, mấy hôm gần đây bà thường xuyên gọi điện về nhà.
Lâm Quân mở lại đội công trình, ngoài công trường cũ đang thi công, còn vài công trường khác đồng thời triển khai.
Mặc dù không phải làm việc dưới nắng nhưng vẫn bận rộn như trước.
Tất nhiên sự quan tâm đến gia đình cũng ít đi, nghĩ đến cuộc sống hàng ngày của bà cụ, chắc phần lớn thời gian chỉ ngồi trên ghế ngoài sân, cầm quạt đuổi mấy con muỗi để giết thời gian.
Nghe Tô Vũ đề xuất, Lâm Thiến lập tức gật đầu: "Được đấy, vừa hay mẹ cũng nhớ bà ngoại con rồi. Dù sao hôm nay con cũng rảnh, hay là đi luôn hôm nay nhé?"
Cái cuộc sống như hoàng thái hậu thời xưa khiến người khác ngưỡng mộ này, nhưng Lâm Thiến lại cảm thấy hơi giày vò, chủ yếu vì bà chưa hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống ở đây, hay nói cách khác là bà và xã hội này có phần xa cách.
Đúng như Lâm Thiến nói, hôm nay Tô Vũ dường như thật sự không có việc gì, nên đồng ý ngay.
Tô Vũ gọi điện cho Tiền Hào, bây giờ anh ta không còn là tài xế riêng của Từ Thiên Thành nữa. Triệu Mộng Nhã ở đâu là anh ta ở đó, hai người dường như đang phát triển tình cảm bí mật.
Nhờ mối quan hệ giữa Tiền Hào và Tô Vũ, Từ Thiên Thành không còn dám ra lệnh lung tung cho Tiền Hào như trước nữa.
Chẳng mấy chốc, Tiền Hào đã lái xe tới khu biệt thự Hoa Sơn, đăng ký với bảo vệ rồi chạy đến trước cổng biệt thự số 45.
"Dì ạ, anh Vũ!" Tiền Hào bước xuống xe chủ động mở cửa cho Lâm Thiến.
"Triệu Mộng Nhã đâu? Sao không thấy cô ấy cùng đi với cậu?" Tô Vũ nói đùa khi lên xe.
Tiền Hào khởi động xe với thái độ khinh miệt nói: "Đàn ông làm việc của đàn ông, đàn bà lăng xăng theo làm gì chứ?"
"Ồ, nhìn không ra địa vị trong gia đình cao ghê nhỉ!"
"Tất nhiên rồi, tôi nói với cậu nha, tôi nói cô ấy nhìn về phía Đông, cô ấy không dám liếc mắt nhìn về phía Tây đâu." Tiền Hào tự tin nói.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại với những gì Tiền Hào nói.
Lý do lớn nhất khiến Triệu Mộng Nhã không theo Tiền Hào ra ngoài hôm nay, là vì mục tiêu của cô ta quá lớn.
Theo Tiền Hào đi loanh quanh như thế này, chắc chắn phía sau sẽ có cả đám phóng viên ảnh cầm máy ảnh đi theo. Vì vậy cô ta không dám ra khỏi nhà.
Chính bởi tâm lý tò mò của đa số mọi người mà không gian riêng tư của các ngôi sao ngày càng bị thu hẹp.
Điều này có thể hiểu là một dạng tình yêu dành cho ngôi sao, muốn biết thêm về cuộc sống của họ. Nhưng tình yêu đó thực sự đã trở nên điên cuồng, là một thứ tình yêu không lành mạnh, nhưng không ai có thể ngăn cản sự điên cuồng này.
Thậm chí, không ít các phương tiện truyền thông còn lợi dụng tâm lý điên cuồng này của mọi người, cố tình thổi phồng những chuyện không có thật, phỉ báng danh dự của các ca sĩ, diễn viên, để tạo scandal và tăng tương tác.
Còn một số người muốn nổi tiếng, không ngại chi tiền thuê một số cơ quan truyền thông PR cho mình, nhằm thu hút sự chú ý của công chúng. Việc này trong giới giải trí đã trở nên rất phổ biến.
Khi xe vừa rời khỏi khu biệt thự, Tô Vũ nhận được một cuộc gọi từ Tiêu Tuyết Ny.
"Sư phụ, anh nhanh tới bệnh viện đi, bên này có chuyện rồi." Tiêu Tuyết Ny nói với giọng gấp gáp qua điện thoại.
Vừa nghe xảy ra chuyện, suy nghĩ đầu tiên của Tô Vũ là Hà Hoành Vĩ lại gặp chuyện gì đó?
Chương 209: Hà Hoành Vĩ xảy ra chuyện
Dù Tiêu Tuyết Ny không nói rõ trên điện thoại, nhưng Tô Vũ biết Tiêu Tuyết Ny gọi cho mình, lại còn gấp gáp như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện bất ngờ khiến cô ấy không kịp chuẩn bị hay xử lý được. Tô Vũ bảo Tiền Hào đưa mẹ anh đi rước bà ngoại, còn anh thì đến bệnh viện ngay.
Ở cửa phòng cấp cứu, Tô Vũ gặp Tiêu Tuyết Ny: "Chuyện gì vậy? Tình trạng của anh ấy có chuyển biến nguy hiểm gì sao?"
Sau khi Tiêu Tuyết Ny nhìn Tô Vũ, cắn môi nói: "Không, sau ca phẫu thuật đầu tiên, tình trạng của anh ấy đã cải thiện rõ rệt. Và do là thương tích ngoài, các xét nghiệm toàn thân cũng không cho thấy bệnh lý nào khác."
"Vậy tình huống này là sao? Nếu tôi đoán không sai thì trong phòng cấp cứu chắc hẳn là Hà Hoành Vĩ phải không?" Tô Vũ nhìn ánh đèn bên trong phòng cấp cứu hỏi.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu: "Chuyện này rất khó hiểu, không thể giải thích được. Bởi vì Hà Hoành Vĩ đã tự tử, anh ấy dùng dao cắt hoa quả cắt đứt động mạch cổ tay, bây giờ đang cấp cứu."
"Tự tử? Cô chắc chắn là tự tử à?" Rõ ràng Tô Vũ cũng không tin lý do này, vì Hà Hoành Vĩ trông có vẻ lạc quan mà. Không thể nào làm chuyện ngu ngốc đó.
Thực ra nếu thật sự lo ngại bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, Hà Hoành Vĩ đã có thể tự kết liễu đời mình trên chiếc thuyền cũ kia rồi, chứ không thể chờ đến bây giờ.
"Có lẽ bây giờ khả năng tự tử là cao nhất. Vì lúc đó trong phòng chỉ có một mình anh ấy, không thể có khả năng bị sát hại." Điều này không cần kỹ năng điều tra hình sự, người bình thường cũng có thể phân tích ra.
Trong phòng chỉ có một mình Hà Hoành Vĩ, vì vậy chỉ có khả năng là anh ta tự cắt cổ tay mình.
Tô Vũ hít sâu một hơi hỏi: "Vợ con anh ấy đâu?"
Tiêu Tuyết Ny giải thích: "Sáng nay chị Lưu đưa con đi học rồi, có nói với điều dưỡng trước khi đi. Chính người điều dưỡng phát hiện ra tình trạng của anh Hà Hoành Vĩ đầu tiên."
"Vậy người điều dưỡng ở đâu?" Tô Vũ cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản, vì anh không thể nghĩ ra lý do nào khiến Hà Hoành Vĩ tự tử.
Vì vụ việc liên quan đến thương vong, và người điều dưỡng là người đầu tiên nhìn thấy Hà Hoành Vĩ cắt cổ tay, nói cách khác bà ấy cũng có khả năng là hung thủ tiềm cẩn. Vì vậy, cho đến khi mọi chuyện được làm rõ, người điều dưỡng này vẫn chưa được thoát khỏi hiềm nghi.
Khi Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ tới trước một căn phòng, hai cảnh sát cũng vừa từ trong đi ra, liên tục lắc đầu có vẻ như đã không hỏi ra được gì.
"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có phát hiện gì không?" Tiêu Tuyết Ny chặn hai cảnh sát hỏi.
Một cảnh sát xoa mũi nói: "Theo kinh nghiệm điều tra của chúng tôi, rất có thể đây là trường hợp tự tử. Bởi vì người điều dưỡng này hoàn toàn không có động cơ gây án, và nếu thật sự là do bà ấy gây ra.
Tuyệt đối sẽ không gọi bác sĩ khi nạn nhân chưa chết. Vì vậy, cơ bản có thể loại trừ khả năng bà ấy là thủ phạm. Tôi đề nghị, sau khi bệnh nhân bình phục, các anh nên kiểm tra tâm lý tinh thần của anh ấy."
Kết luận của cảnh sát rất rõ ràng, rất có khả năng Hà Hoành Vĩ đã tự tử. Mặc dù Tô Vũ không quá tin kết quả này, nhưng sự thật hiển nhiên là vậy.
Sau khi hai cảnh sát rời đi, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đẩy cửa bước vào. Người điều dưỡng ngồi trên ghế sofa, đặt hai tay lên đùi, thấy có người vào có vẻ hơi căng thẳng, bà ấy lo sợ mình vướng vào chuyện lớn.
Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ ngồi đối diện, Tiêu Tuyết Ny mở lời: "Dì Liêu, dì là điều dưỡng lâu năm của bệnh viện chúng ta, tôi hoàn toàn tin tưởng dì, cảnh sát cũng đã nói loại trừ khả năng dì là hung thủ rồi, vì vậy dì đừng lo lắng. Chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ tình huống cụ thể là thế nào."
Nghe xong, dì Liêu như trút được gánh nặng, bà ấy chỉ kiếm sống bằng sức lao động, nếu bị kết tội giết người thì nửa đời còn lại sẽ ở tù khổ sở không nhìn thấy ánh sáng.
Bình tĩnh lại, dì Liêu bắt đầu kể: "Phòng chăm sóc này khá nhàn hạ, ít nhất bệnh nhân vẫn tỉnh táo, không cần phải theo dõi thường xuyên. Tôi còn trò chuyện vui vẻ với bệnh nhân, cậu ấy còn khen con trai mình thông minh lanh lợi nữa. Sáng nay, khoảng 8h hơn, tôi xuống lầu lấy cây lau nhà chuyên dùng để khử trùng của bệnh viện.
Chương 210: Có ai đe dọa anh phải không?
Khi tôi quay lại, cổ tay trái bệnh nhân đang chảy máu không ngừng, mặt tái nhợt, đã bất tỉnh. Thấy vậy, tôi lập tức gọi bác sĩ, còn lại tôi thực sự không biết gì nữa đâu!"
Nhìn vẻ mặt của dì Liêu, không giống như nói dối, Tiêu Tuyết Ny quay sang Tô Vũ: "Có vẻ như phải đợi Hà Hoành Vĩ tỉnh lại mới có kết quả."
Tô Vũ suy nghĩ rồi nói với dì Liêu: "Dì kể cho tôi biết, trước khi sự việc xảy ra, có chuyện gì bất thường khác không? Hoặc là dì cảm thấy có điều gì bất thường về tinh thần bệnh nhân?"
Dì Liêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tinh thần bệnh nhân luôn tốt, còn ăn uống ngon miệng... À tôi nhớ ra rồi, khoảng 7h30 sáng, Lưu Lâm dẫn con đi học.
Nhưng chưa đi được bao lâu thì có hai người mặc vest đen, tay xách giỏ hoa quả và bó hoa, tôi nghĩ họ đến thăm bệnh nhân. Họ còn nói cười vui vẻ, trò chuyện một lúc rồi đi, lúc đi bệnh nhân vẫn bình thường, camera cho thấy họ cũng không quay lại nữa. Tôi chỉ biết có vậy thôi."
Vốn việc đến thăm bệnh nhân không có gì lạ, nhưng việc đến thăm Hà Hoành Vĩ lại khiến người ta suy nghĩ.
Bởi vì quan sát gia đình Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ thấy họ có gia cảnh bần hàn, nếu không cũng không sống trên chiếc thuyền cũ.
Với những tình huống này, Tô Vũ có lý do để tin rằng hai người mặc vest đen có vấn đề.
Chưa nói đến chuyện gì khác, chỉ việc mặc vest đen, với gia đình Hà Hoành Vĩ là quá xa xỉ. Nếu có bạn bè như thế, Hà Hoành Vĩ đã không phải bám trụ trên thuyền chờ chết.
Vì vậy, Tô Vũ cảm thấy hai người đó không phải bạn của gia đình Hà Hoành Vĩ, mặc dù không có lý do thuyết phục, nhưng anh cảm thấy họ có liên quan mật thiết đến việc Hà Hoành Vĩ tự sát.
Mà rốt cuộc là dạng người gì mới có thể khiến Hà Hoành Vĩ nhìn thấy đã muốn chết chứ?
Tô Vũ lắc đầu, trong lúc này cũng bó tay không biết phải làm sao. Đúng lúc đó đèn cấp cứu bỗng phụt tắt.
Tiêu Tuyết Ny vội vàng bước tới, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra từ bên trong.
"Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?" Tiêu Tuyết Nhi cau mày hỏi.
Vị bác sĩ cởi khẩu trang nói: "May mà phát hiện kịp thời, giờ đã qua cơn nguy kịch, tỉnh lại rồi."
Tô Vũ không quan tâm gì cả, xông thẳng vào trong. Các bác sĩ và y tá còn muốn ngăn cản nhưng bị Tiêu Tuyết Ny ngăn lại. Trong mắt cô ấy, Tô Vũ chắc chắn có chuyên môn hơn những bác sĩ này.
Trên giường bệnh, Hà Hoành Vĩ nằm đó với sắc mặt nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, hai dòng nước mắt rõ ràng còn vương trên khóe mắt. Điều đó cho thấy người đàn ông dám đối mặt cái chết này chắc chắn đã khóc.
Tô Vũ bước tới, mặt không cảm xúc nói: "Anh sống chết thế nào không liên quan tới tôi, nhưng tôi đã hứa với vợ anh sẽ cứu mạng anh, nói đi, trong đầu anh nghĩ lung tung cái gì thế?"
Hà Hoành Vĩ cắn răng nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài. Sau một hồi lâu, giọng nói của Hà Hoành Vĩ cuối cùng cũng vang lên từ cổ họng: "Hãy để tôi chết đi, chỉ có tôi chết, họ mới yên tâm, họ mới tha cho vợ con tôi."
"Ý anh là sao? Họ là ai?" Tô Vũ nghe ra từ lời nói của Hà Hoành Vĩ, có vẻ như anh ta đang bị đe dọa, và điều kiện của bên kia là tính mạng của Lưu Lâm và con trai anh ta.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ chợt nhớ ra là mình dường như chưa gặp Lưu Lâm từ nãy đến giờ. Theo lý thì cô ta đưa con đi học lúc này cũng đã phải về từ lâu rồi mới đúng.
"Anh Tô, tôi cầu xin anh đấy, giết tôi đi." Hà Hoành Vĩ nước mắt giàn dụa, ánh mắt vô vọng và cô độc, giọng run rẩy xen lẫn với nỗi sợ hãi trước cái chết cầu xin.
Tô Vũ nhìn anh ta, dường như muốn đọc được tâm sự từ ánh mắt của Hà Hoành Vĩ.
"Có ai đe dọa anh phải không? Chính là hai người đã tới thăm anh trước đó, họ muốn mạng anh, và dùng mạng mẹ con Lưu Lâm để uy hiếp anh, đúng không?" Tô Vũ phân tích từ khả năng logic, rồi rút ra kết luận như vậy.
Hà Hoành Vĩ nhắm mắt lại, xem như đồng ý với chuyện này.
"Rốt cuộc họ là ai? Tại sao lại muốn mạng anh? Và mẹ con Lưu Lâm hiện giờ ở đâu?" Tô Vũ vẫn không tin những người anh muốn bảo vệ lại có thể chết dưới mắt mình được.
Mã Hiểu Lộ nắm tay Tiêu Tuyết Ny, nghiêm túc nói.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu thật mạnh. Vừa xuống lầu, Tô Vũ đã tìm thấy cô ấy, khiến cô ấy có cảm giác có tật giật mình.
"Sư phụ, sao thế?" Tiêu Tuyết Ny cười gượng, biểu hiện vẻ mặt lúng túng trước khi sự việc bị phát giác.
"Cô căng thẳng cái gì? Tôi chỉ muốn hỏi tình hình bệnh nhân hôm nay thế nào?" Tô Vũ chỉ liếc mắt một ra hiệu Tiêu Tuyết Ny lại gần.
Tiêu Tuyết Ny thở phào nhẹ nhõm, ngồi cạnh Tô Vũ nói: "Không sao cả, báo cáo kiểm tra của bệnh viện cho thấy không có dấu hiệu nhiễm trùng vi khuẩn. Tuy nhiên, do chậm trễ quá lâu, anh ấy cần phải trải qua vài ca phẫu thuật, cũng như thời gian phục hồi lâu dài."
Tô Vũ gật đầu, thương tích của Hà Hoành Vĩ nặng như thế, ngay cả nếu không chết lúc đó, trên chiếc thuyền ẩm ướt cũng rất dễ bị nhiễm trùng vết thương. May mắn là anh ta có một người vợ tốt.
Tất nhiên, yếu tố quan trọng hơn có lẽ là trên thuyền có khí sinh linh bao quanh.
Tôn Kỳ đúng là một người nghiện công việc điển hình, vừa đặt đũa xuống là anh ta không thể rảnh rang được, lập tức lấy từ cặp tài liệu một chồng tài liệu dày cộp đưa cho Mã Hiểu Lộ:
"Sếp Mã, ngày mai là ngày công ty cắt băng khánh thành, đây là kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị, cô xem còn thiếu hoặc không hợp lý chỗ nào không."
Lúc này, Chu Triết dường như cũng bị Tôn Kỳ lây nhiễm, lập tức chuyển sang tâm trạng làm việc, dù sao thì đây cũng là điều anh ta quan tâm nhất thời gian gần đây.
"Đúng, đúng, còn có một vấn đề rất quan trọng khác, địa điểm chúng ta đặt trước có thể không còn chỗ. Bởi vì tôi đã ước tính sơ bộ, phát hiện địa điểm trước đó có thể quá nhỏ, không thể chứa được nhiều người như vậy. Vì vậy, chúng ta sẽ phải tìm một địa điểm lớn hơn vào ngày mai mới được."
Tôn Kỳ gật đầu nói: "Tôi cũng nhận ra vấn đề này, tôi đã viết hết ở đây. Có một số lựa chọn tốt. Nhìn đây... và đây... hai cái này. Tôi nghĩ thấy hai nơi này cho dù về mặt giao thông hay là kích cỡ, chắc là cũng không tệ. Sếp mã, cô cảm thấy thế nào?”
Trên trán Mã Tiểu Lộ xuất hiện vạch đen, tại sao vừa đặt bát đĩa xuống lại bắt đầu làm việc như thể bị tiêm máu gà vậy?
Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi, thực ra gần đây công việc công ty, phần lớn cô chỉ nghe báo cáo cuối cùng, cảm thấy mình như một cái vỏ rỗng. Những quyết định như thế này thực ra rất ít khi do cô đưa ra.
"Các anh quyết định đi, chỗ nào tôi cũng thấy như nhau thôi. Hơn nữa, sau này đừng gọi tôi là sếp Mã, nghe kỳ lắm. Cuối cùng, bây giờ là giờ nghỉ, các anh muốn bàn việc thì tôi không ý kiến gì, nhưng đừng nói tôi bóc lột nhân viên các anh làm việc ngoài giờ nữa nhé, đây là các anh tự nguyện mà." Nói rồi Mã Hiểu Lộ cố ý quay sang nhìn Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ đang xem tivi bên cạnh.
...
Trong biệt thự lớn của nhà họ Thiện ở Kim Lăng.
Thiện Vũ Băng vui vẻ cho người treo bảng có chữ ký của Triệu Mộng Nhã lên tường, ở bên cạnh Thiện Bản Thanh mỉm cười uống một ngụm trà rồi nói với Diêm Đan Dương:
"Ông Diêm, việc của ông tiến triển thế nào rồi?"
Thiện Bản Thanh nhắc tới việc gì thì trong lòng Diêm Đan Dương biết rõ. Nhưng ông ta không thể nói với Thiện Bản Thanh về chuyện mình bị thua thiệt ở Tân Hải được.
Bởi vì đối thủ của ông ta chính là Tô Vũ, ông ta tin rằng nếu Thiện Bản Thanh biết chắc chắn sẽ đứng về phía Tô Vũ, lúc đó muốn lấy lại sẽ không dễ dàng, vì vậy lần này Diêm Đan Dương chỉ có thể nuốt hận vào bụng.
Sau đó, ông ta sẽ ngấm ngầm tìm cơ hội thích hợp, lặng lẽ xử lý Tô Vũ, lúc đó dựa vào uy thế của nhà họ Thiện, việc lấy lại quyền kiểm soát hai vùng đất ấy sẽ rất dễ dàng.
Và hiện tại Diêm Đan Dương đã có một kế hoạch khá tốt.
"Cụ Thiện, mọi thứ đều nằm trong tầm tay, tàu du lịch tôi đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, chỉ là..." Đối với Diêm Đan Dương, chỉ cần có tiền, việc kiếm một con tàu không khó.
"Chỉ là gì? Nói thẳng ra đi." Thiện Bản Thanh nhìn Diêm Đan Dương nói.
"Cụ Thiện, tàu du lịch thì quả thật đã tìm được rồi, hơn nữa đó là một con tàu mới. Chỉ là thời gian xuất phát nửa tháng sau theo thỏa thuận với cậu Tô thì hơi khó thực hiện. Bởi vì nửa tháng sau chính là giao mùa hạ thu, dòng hải lưu trên biển lúc này rất mạnh.
Nhiều thuyền trưởng kinh nghiệm sẽ không ra khơi vào thời điểm này, vì rất dễ gây ra thảm kịch đắm tàu. Vì liên quan đến an toàn tính mạng của cô Vũ Băng, nên việc lựa chọn một thuyền trưởng thực sự hơi khó khăn."
Chương 207: Không tìm được người cầm lái giỏi
Những gì Diêm Đan Dương nói là sự thật, bởi vì vào mùa này tình hình trên biển thực sự rất khó lường, có thể sáng ra khơi trời êm bể lặng, nhưng đến khi vừa thu lưới thì thời tiết thay đổi, sấm sét gió bão ập đến.
Lúc đó hỗn loạn luống cuống, rất có thể sẽ gây ra thảm họa.
Tất nhiên, Diêm Đan Dương nói vậy còn có một lý do khác, phải biết rằng tìm một thuyền trưởng thực ra cũng không khó, chỉ cần trả giá cao chắc chắn sẽ có người gan dạ nhận. Chỉ cần chịu bỏ tiền, nhất định có thể mời được thuyền trưởng kinh nghiệm nhất.
Nhưng Diêm Đan Dương cố ý nói việc này rất khó khăn, mục đích là thuyền trưởng không thể do ông ta tự chọn, nói cách khác không thể là người của ông ta.
Bởi vì nếu là người của ông ta, làm sao ông ta có thể dàn dựng tình huống Tô Vũ ra khơi rồi không bao giờ trở về chứ.
Kể từ khi Tô Vũ cướp đi hai vùng đất Thượng Nhiêu và Tân Hải, Diêm Đan Dương có thể nói đã căm thù anh tận xương tủy.
Ông ta tìm mọi cách để lấy mạng Tô Vũ, và cách tốt nhất để khiến Tô Vũ biến mất khỏi tầm mắt một cách bí ẩn là dàn dựng một tai nạn.
Nửa tháng sau Tô Vũ sẽ ra khơi, cộng với dòng hải lưu khó lường vào lúc đó, sẽ tăng khả năng xảy ra tai nạn.
Nghĩ đến đây, Diêm Đan Dương liếc nhìn Thiện Bản Thanh, thầm nghĩ: Cụ Thiện, thật xin lỗi, tôichỉ có thể kéo cả cháu gái ông xuống nước thôi.
Bởi vì một khi xảy ra đắm thuyền, không ai có thể cứu được Thiện Vũ Băng.
"Thật sự không có thuyền trưởng nào chịu ra khơi à?" Thiện Bản Thanh tất nhiên là một người sống lâu năm thành tinh, kinh nghiệm phong phú.
Mặc dù ông ấy không trực tiếp tham gia việc này, nhưng ông ấy cũng biết đại khái tình hình, chỉ cần chịu bỏ tiền, tuyệt đối không thể không tìm được người.
Tuy nhiên, ông ấy không nghĩ Diêm Đan Dương còn ý đồ khác. Ông ấy chỉ nghĩ Diêm Đan Dương sợ phải chịu trách nhiệm mà thôi.
Bởi vì ai cũng biết ra khơi chắc chắn sẽ có rủi ro nhất định, thuyền trưởng do Diêm Đan Dương tìm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm vẫn sẽ đổ lên đầu ông ta.
Mà như cái gọi là gần vua như gần cọp, ở bên cạnh mình, Diêm Đan Dương sẽ có suy nghĩ đó là điều khó tránh khỏi, Thiện Bản Thanh cũng có thể thông cảm.
Thực ra, Thiện Bản Thanh cũng không hòa nhã như vẻ bề ngoài. Người có thể ngồi vào vị trí này, chắc chắn không thể thiếu mưu mô.
Trong mắt ông ấy, hiếm khi tin tưởng vô điều kiện vào một người, giá trị luôn là tiêu chuẩn quan trọng nhất để ông ấy đánh giá một người.
Nói thật, bây giờ ông ấy cũng không hoàn toàn tin tưởng Tô Vũ, bởi vì Tô Vũ vẫn chưa đưa ra điều kiện để cứu Thiện Vũ Băng.
Vì vậy, việc Thiện Vũ Băng đi theo anh, Thiện Bản Thanh vẫn không yên tâm.
Đúng lúc Diêm Đan Dương không tìm được người cầm lái giỏi, ông ấy cũng có thể nhân cơ hội này tự mình sắp xếp.
"Được rồi, nếu không tìm được thuyền trưởng giỏi thì tôi sẽ tự tìm. Đúng lúc đã lâu rồi không tìm lão Giải uống trà." Thiện Bản Thanh hít một hơi thật sâu nói.
Lão Giải mà Thiện Bản Thanh nhắc đến là Quân trưởng Quân đoàn 4 của Hải quân Trung Quốc, ông ấy tin rằng việc mượn một hoặc hai người cầm lái được đào tạo bài bản từ người này có lẽ sẽ không khó.
Thực ra, trong lòng Thiện Bản Thanh, quân nhân luôn là người đáng tin cậy nhất.
Ở bệnh viện nhân dân số 1 Tân Hải, phòng chăm sóc đặc biệt, nơi đây trông giống căn hộ sang trọng hơn là phòng bệnh.
Ngoài một số thiết bị y tế, còn có đầy đủ các vật dụng sinh hoạt.
Hà Hoành Vĩ nửa nằm trên giường bệnh, đã cạo râu và tóc trông có sức sống hơn nhiều.
Nhìn con trai cúi đầu làm bài tập ở bàn gần đó, Hà Hoành Vĩ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Hôm qua sau khi tác dụng thuốc mê hết, anh ta đau đớn không chịu nổi nên đã nói chuyện rất nhiều với Lưu Lâm, trong đó tất nhiên không thiếu ân nhân Tô Vũ của họ.
"Lâm Lâm, phải tìm cơ hội để đền đáp ơn cứu mạng này, chính anh ấy đã cho anh cơ hội sống lại." Hà Hoành Vĩ là người cố chấp, nói tốt là có chính kiến, còn nói xấu là cứng đầu, dầu mỡ cũng không thấm được.
Người như vậy có một ưu điểm, đó là một khi đã nhận định điều gì đó, nếu không xung đột về nguyên tắc, họ sẽ tuyệt đối không thay đổi nhận thức về sự vật.
Nói cách khác, anh ta đã cho rằng Tô Vũ là ân nhân cứu mạng của mình, vậy nên trong sâu thẳm tâm trí của anh ta, Tô Vũ chính là người tốt, là ân nhân mà anh ta cần đền đáp suốt đời.
Tất nhiên sau bao năm chung sống, Lưu Lâm hiểu rõ tính cách chồng mình.
"Được rồi, muốn đền đáp thì phải đợi anh bình phục trước đã. Anh nằm yên đấy, đừng cựa quậy, lát nữa sẽ có người mang cơm tới, em đưa con đi học trước đã, rồi sẽ quay lại ngay." Lưu Lâm nói rồi đứng dậy giúp con chuẩn bị cặp sách.
...
Chương 208: Quyết định đón bà ngoại lên
"Tiểu Vũ à, mọi người đi làm cả rồi, sao con còn ở đây?" Sáng sớm Mã Hiểu Lộ đã vội vã ra ngoài.
Vì ngày mai là ngày công ty khai trương cắt băng, hôm nay cô quyết định sẽ thử tất cả các quy trình, và dù sao đây cũng là lần đầu làm việc này, nên cô hơi lo lắng.
Còn Tô Vũ vốn phải đi làm ở Dịch Phúc Quán, nhưng sau khi Trần Phúc nhận được bằng độc quyền thuốc giảm cân và báo cáo lâm sàng từ bệnh viện.
Ông ta đã đóng cửa Dịch Phúc Quán, tập trung hết vào việc lựa chọn nguyên liệu và thương lượng với nhà máy. Ông ta hiểu rõ đây mới là việc kinh doanh có lời.
Nhưng điều đó lại khiến Tô Vũ trông giống như một người nhàn rỗi.
Tô Vũ cất tấm vảy rồng đang cầm, quay lại cười với Lâm Thiến: "Mẹ à, nếu tất cả mọi người đều đi hết thì ai ở lại chơi với mẹ chứ?"
Lâm Thiến cười cười, độ tuổi hiện tại của Tô Vũ là phải dốc sức làm việc, nào phải lúc ngồi chơi với cha mẹ chứ.
"Con đó, chỉ cần có tấm lòng như vậy là đủ rồi. Nhà lại còn nhiều người giúp việc, đâu cần con phải ở đây với mẹ."
Mặc dù nhà có rất nhiều người giúp việc, trông có vẻ nhộn nhịp.
Nhưng trong mắt Lâm Thiến, họ luôn cung kính với bà.
Ngay cả khi nói chuyện, phần lớn chỉ là hình thức hỏi đáp, rất cẩn thận, khiến Lâm Thiến cảm thấy không quen.
"Mẹ à, con thượng lượng với mẹ việc này nhé. Như mẹ nói đó, chúng con không thể ở bên cạnh mẹ nhiều, vậy hay là sắp xếp thời gian đón bà ngoại đến đây.
Một là cho bà được an hưởng tuổi già, hai là mẹ cũng không cảm thấy buồn chán."
Lâm Thiến suy nghĩ, mấy hôm gần đây bà thường xuyên gọi điện về nhà.
Lâm Quân mở lại đội công trình, ngoài công trường cũ đang thi công, còn vài công trường khác đồng thời triển khai.
Mặc dù không phải làm việc dưới nắng nhưng vẫn bận rộn như trước.
Tất nhiên sự quan tâm đến gia đình cũng ít đi, nghĩ đến cuộc sống hàng ngày của bà cụ, chắc phần lớn thời gian chỉ ngồi trên ghế ngoài sân, cầm quạt đuổi mấy con muỗi để giết thời gian.
Nghe Tô Vũ đề xuất, Lâm Thiến lập tức gật đầu: "Được đấy, vừa hay mẹ cũng nhớ bà ngoại con rồi. Dù sao hôm nay con cũng rảnh, hay là đi luôn hôm nay nhé?"
Cái cuộc sống như hoàng thái hậu thời xưa khiến người khác ngưỡng mộ này, nhưng Lâm Thiến lại cảm thấy hơi giày vò, chủ yếu vì bà chưa hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống ở đây, hay nói cách khác là bà và xã hội này có phần xa cách.
Đúng như Lâm Thiến nói, hôm nay Tô Vũ dường như thật sự không có việc gì, nên đồng ý ngay.
Tô Vũ gọi điện cho Tiền Hào, bây giờ anh ta không còn là tài xế riêng của Từ Thiên Thành nữa. Triệu Mộng Nhã ở đâu là anh ta ở đó, hai người dường như đang phát triển tình cảm bí mật.
Nhờ mối quan hệ giữa Tiền Hào và Tô Vũ, Từ Thiên Thành không còn dám ra lệnh lung tung cho Tiền Hào như trước nữa.
Chẳng mấy chốc, Tiền Hào đã lái xe tới khu biệt thự Hoa Sơn, đăng ký với bảo vệ rồi chạy đến trước cổng biệt thự số 45.
"Dì ạ, anh Vũ!" Tiền Hào bước xuống xe chủ động mở cửa cho Lâm Thiến.
"Triệu Mộng Nhã đâu? Sao không thấy cô ấy cùng đi với cậu?" Tô Vũ nói đùa khi lên xe.
Tiền Hào khởi động xe với thái độ khinh miệt nói: "Đàn ông làm việc của đàn ông, đàn bà lăng xăng theo làm gì chứ?"
"Ồ, nhìn không ra địa vị trong gia đình cao ghê nhỉ!"
"Tất nhiên rồi, tôi nói với cậu nha, tôi nói cô ấy nhìn về phía Đông, cô ấy không dám liếc mắt nhìn về phía Tây đâu." Tiền Hào tự tin nói.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại với những gì Tiền Hào nói.
Lý do lớn nhất khiến Triệu Mộng Nhã không theo Tiền Hào ra ngoài hôm nay, là vì mục tiêu của cô ta quá lớn.
Theo Tiền Hào đi loanh quanh như thế này, chắc chắn phía sau sẽ có cả đám phóng viên ảnh cầm máy ảnh đi theo. Vì vậy cô ta không dám ra khỏi nhà.
Chính bởi tâm lý tò mò của đa số mọi người mà không gian riêng tư của các ngôi sao ngày càng bị thu hẹp.
Điều này có thể hiểu là một dạng tình yêu dành cho ngôi sao, muốn biết thêm về cuộc sống của họ. Nhưng tình yêu đó thực sự đã trở nên điên cuồng, là một thứ tình yêu không lành mạnh, nhưng không ai có thể ngăn cản sự điên cuồng này.
Thậm chí, không ít các phương tiện truyền thông còn lợi dụng tâm lý điên cuồng này của mọi người, cố tình thổi phồng những chuyện không có thật, phỉ báng danh dự của các ca sĩ, diễn viên, để tạo scandal và tăng tương tác.
Còn một số người muốn nổi tiếng, không ngại chi tiền thuê một số cơ quan truyền thông PR cho mình, nhằm thu hút sự chú ý của công chúng. Việc này trong giới giải trí đã trở nên rất phổ biến.
Khi xe vừa rời khỏi khu biệt thự, Tô Vũ nhận được một cuộc gọi từ Tiêu Tuyết Ny.
"Sư phụ, anh nhanh tới bệnh viện đi, bên này có chuyện rồi." Tiêu Tuyết Ny nói với giọng gấp gáp qua điện thoại.
Vừa nghe xảy ra chuyện, suy nghĩ đầu tiên của Tô Vũ là Hà Hoành Vĩ lại gặp chuyện gì đó?
Chương 209: Hà Hoành Vĩ xảy ra chuyện
Dù Tiêu Tuyết Ny không nói rõ trên điện thoại, nhưng Tô Vũ biết Tiêu Tuyết Ny gọi cho mình, lại còn gấp gáp như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện bất ngờ khiến cô ấy không kịp chuẩn bị hay xử lý được. Tô Vũ bảo Tiền Hào đưa mẹ anh đi rước bà ngoại, còn anh thì đến bệnh viện ngay.
Ở cửa phòng cấp cứu, Tô Vũ gặp Tiêu Tuyết Ny: "Chuyện gì vậy? Tình trạng của anh ấy có chuyển biến nguy hiểm gì sao?"
Sau khi Tiêu Tuyết Ny nhìn Tô Vũ, cắn môi nói: "Không, sau ca phẫu thuật đầu tiên, tình trạng của anh ấy đã cải thiện rõ rệt. Và do là thương tích ngoài, các xét nghiệm toàn thân cũng không cho thấy bệnh lý nào khác."
"Vậy tình huống này là sao? Nếu tôi đoán không sai thì trong phòng cấp cứu chắc hẳn là Hà Hoành Vĩ phải không?" Tô Vũ nhìn ánh đèn bên trong phòng cấp cứu hỏi.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu: "Chuyện này rất khó hiểu, không thể giải thích được. Bởi vì Hà Hoành Vĩ đã tự tử, anh ấy dùng dao cắt hoa quả cắt đứt động mạch cổ tay, bây giờ đang cấp cứu."
"Tự tử? Cô chắc chắn là tự tử à?" Rõ ràng Tô Vũ cũng không tin lý do này, vì Hà Hoành Vĩ trông có vẻ lạc quan mà. Không thể nào làm chuyện ngu ngốc đó.
Thực ra nếu thật sự lo ngại bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, Hà Hoành Vĩ đã có thể tự kết liễu đời mình trên chiếc thuyền cũ kia rồi, chứ không thể chờ đến bây giờ.
"Có lẽ bây giờ khả năng tự tử là cao nhất. Vì lúc đó trong phòng chỉ có một mình anh ấy, không thể có khả năng bị sát hại." Điều này không cần kỹ năng điều tra hình sự, người bình thường cũng có thể phân tích ra.
Trong phòng chỉ có một mình Hà Hoành Vĩ, vì vậy chỉ có khả năng là anh ta tự cắt cổ tay mình.
Tô Vũ hít sâu một hơi hỏi: "Vợ con anh ấy đâu?"
Tiêu Tuyết Ny giải thích: "Sáng nay chị Lưu đưa con đi học rồi, có nói với điều dưỡng trước khi đi. Chính người điều dưỡng phát hiện ra tình trạng của anh Hà Hoành Vĩ đầu tiên."
"Vậy người điều dưỡng ở đâu?" Tô Vũ cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản, vì anh không thể nghĩ ra lý do nào khiến Hà Hoành Vĩ tự tử.
Vì vụ việc liên quan đến thương vong, và người điều dưỡng là người đầu tiên nhìn thấy Hà Hoành Vĩ cắt cổ tay, nói cách khác bà ấy cũng có khả năng là hung thủ tiềm cẩn. Vì vậy, cho đến khi mọi chuyện được làm rõ, người điều dưỡng này vẫn chưa được thoát khỏi hiềm nghi.
Khi Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ tới trước một căn phòng, hai cảnh sát cũng vừa từ trong đi ra, liên tục lắc đầu có vẻ như đã không hỏi ra được gì.
"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có phát hiện gì không?" Tiêu Tuyết Ny chặn hai cảnh sát hỏi.
Một cảnh sát xoa mũi nói: "Theo kinh nghiệm điều tra của chúng tôi, rất có thể đây là trường hợp tự tử. Bởi vì người điều dưỡng này hoàn toàn không có động cơ gây án, và nếu thật sự là do bà ấy gây ra.
Tuyệt đối sẽ không gọi bác sĩ khi nạn nhân chưa chết. Vì vậy, cơ bản có thể loại trừ khả năng bà ấy là thủ phạm. Tôi đề nghị, sau khi bệnh nhân bình phục, các anh nên kiểm tra tâm lý tinh thần của anh ấy."
Kết luận của cảnh sát rất rõ ràng, rất có khả năng Hà Hoành Vĩ đã tự tử. Mặc dù Tô Vũ không quá tin kết quả này, nhưng sự thật hiển nhiên là vậy.
Sau khi hai cảnh sát rời đi, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đẩy cửa bước vào. Người điều dưỡng ngồi trên ghế sofa, đặt hai tay lên đùi, thấy có người vào có vẻ hơi căng thẳng, bà ấy lo sợ mình vướng vào chuyện lớn.
Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ ngồi đối diện, Tiêu Tuyết Ny mở lời: "Dì Liêu, dì là điều dưỡng lâu năm của bệnh viện chúng ta, tôi hoàn toàn tin tưởng dì, cảnh sát cũng đã nói loại trừ khả năng dì là hung thủ rồi, vì vậy dì đừng lo lắng. Chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ tình huống cụ thể là thế nào."
Nghe xong, dì Liêu như trút được gánh nặng, bà ấy chỉ kiếm sống bằng sức lao động, nếu bị kết tội giết người thì nửa đời còn lại sẽ ở tù khổ sở không nhìn thấy ánh sáng.
Bình tĩnh lại, dì Liêu bắt đầu kể: "Phòng chăm sóc này khá nhàn hạ, ít nhất bệnh nhân vẫn tỉnh táo, không cần phải theo dõi thường xuyên. Tôi còn trò chuyện vui vẻ với bệnh nhân, cậu ấy còn khen con trai mình thông minh lanh lợi nữa. Sáng nay, khoảng 8h hơn, tôi xuống lầu lấy cây lau nhà chuyên dùng để khử trùng của bệnh viện.
Chương 210: Có ai đe dọa anh phải không?
Khi tôi quay lại, cổ tay trái bệnh nhân đang chảy máu không ngừng, mặt tái nhợt, đã bất tỉnh. Thấy vậy, tôi lập tức gọi bác sĩ, còn lại tôi thực sự không biết gì nữa đâu!"
Nhìn vẻ mặt của dì Liêu, không giống như nói dối, Tiêu Tuyết Ny quay sang Tô Vũ: "Có vẻ như phải đợi Hà Hoành Vĩ tỉnh lại mới có kết quả."
Tô Vũ suy nghĩ rồi nói với dì Liêu: "Dì kể cho tôi biết, trước khi sự việc xảy ra, có chuyện gì bất thường khác không? Hoặc là dì cảm thấy có điều gì bất thường về tinh thần bệnh nhân?"
Dì Liêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tinh thần bệnh nhân luôn tốt, còn ăn uống ngon miệng... À tôi nhớ ra rồi, khoảng 7h30 sáng, Lưu Lâm dẫn con đi học.
Nhưng chưa đi được bao lâu thì có hai người mặc vest đen, tay xách giỏ hoa quả và bó hoa, tôi nghĩ họ đến thăm bệnh nhân. Họ còn nói cười vui vẻ, trò chuyện một lúc rồi đi, lúc đi bệnh nhân vẫn bình thường, camera cho thấy họ cũng không quay lại nữa. Tôi chỉ biết có vậy thôi."
Vốn việc đến thăm bệnh nhân không có gì lạ, nhưng việc đến thăm Hà Hoành Vĩ lại khiến người ta suy nghĩ.
Bởi vì quan sát gia đình Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ thấy họ có gia cảnh bần hàn, nếu không cũng không sống trên chiếc thuyền cũ.
Với những tình huống này, Tô Vũ có lý do để tin rằng hai người mặc vest đen có vấn đề.
Chưa nói đến chuyện gì khác, chỉ việc mặc vest đen, với gia đình Hà Hoành Vĩ là quá xa xỉ. Nếu có bạn bè như thế, Hà Hoành Vĩ đã không phải bám trụ trên thuyền chờ chết.
Vì vậy, Tô Vũ cảm thấy hai người đó không phải bạn của gia đình Hà Hoành Vĩ, mặc dù không có lý do thuyết phục, nhưng anh cảm thấy họ có liên quan mật thiết đến việc Hà Hoành Vĩ tự sát.
Mà rốt cuộc là dạng người gì mới có thể khiến Hà Hoành Vĩ nhìn thấy đã muốn chết chứ?
Tô Vũ lắc đầu, trong lúc này cũng bó tay không biết phải làm sao. Đúng lúc đó đèn cấp cứu bỗng phụt tắt.
Tiêu Tuyết Ny vội vàng bước tới, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra từ bên trong.
"Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?" Tiêu Tuyết Nhi cau mày hỏi.
Vị bác sĩ cởi khẩu trang nói: "May mà phát hiện kịp thời, giờ đã qua cơn nguy kịch, tỉnh lại rồi."
Tô Vũ không quan tâm gì cả, xông thẳng vào trong. Các bác sĩ và y tá còn muốn ngăn cản nhưng bị Tiêu Tuyết Ny ngăn lại. Trong mắt cô ấy, Tô Vũ chắc chắn có chuyên môn hơn những bác sĩ này.
Trên giường bệnh, Hà Hoành Vĩ nằm đó với sắc mặt nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, hai dòng nước mắt rõ ràng còn vương trên khóe mắt. Điều đó cho thấy người đàn ông dám đối mặt cái chết này chắc chắn đã khóc.
Tô Vũ bước tới, mặt không cảm xúc nói: "Anh sống chết thế nào không liên quan tới tôi, nhưng tôi đã hứa với vợ anh sẽ cứu mạng anh, nói đi, trong đầu anh nghĩ lung tung cái gì thế?"
Hà Hoành Vĩ cắn răng nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài. Sau một hồi lâu, giọng nói của Hà Hoành Vĩ cuối cùng cũng vang lên từ cổ họng: "Hãy để tôi chết đi, chỉ có tôi chết, họ mới yên tâm, họ mới tha cho vợ con tôi."
"Ý anh là sao? Họ là ai?" Tô Vũ nghe ra từ lời nói của Hà Hoành Vĩ, có vẻ như anh ta đang bị đe dọa, và điều kiện của bên kia là tính mạng của Lưu Lâm và con trai anh ta.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ chợt nhớ ra là mình dường như chưa gặp Lưu Lâm từ nãy đến giờ. Theo lý thì cô ta đưa con đi học lúc này cũng đã phải về từ lâu rồi mới đúng.
"Anh Tô, tôi cầu xin anh đấy, giết tôi đi." Hà Hoành Vĩ nước mắt giàn dụa, ánh mắt vô vọng và cô độc, giọng run rẩy xen lẫn với nỗi sợ hãi trước cái chết cầu xin.
Tô Vũ nhìn anh ta, dường như muốn đọc được tâm sự từ ánh mắt của Hà Hoành Vĩ.
"Có ai đe dọa anh phải không? Chính là hai người đã tới thăm anh trước đó, họ muốn mạng anh, và dùng mạng mẹ con Lưu Lâm để uy hiếp anh, đúng không?" Tô Vũ phân tích từ khả năng logic, rồi rút ra kết luận như vậy.
Hà Hoành Vĩ nhắm mắt lại, xem như đồng ý với chuyện này.
"Rốt cuộc họ là ai? Tại sao lại muốn mạng anh? Và mẹ con Lưu Lâm hiện giờ ở đâu?" Tô Vũ vẫn không tin những người anh muốn bảo vệ lại có thể chết dưới mắt mình được.
Bình luận facebook