• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vực sâu tăm tối

Zyyyv

Tác giả VW
Tác giả
Zyyyv
Thể loại
hiện đại, BE
Tình trạng
Đang viết
Lượt đọc
13
Cập nhật
Chương 1

9 giờ tối thành phố M

Chú Lý đi lên sân thượng thấy Thanh Du đang yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời đêm. Trên bầu trời một mảng tối đen không thấy trăng hay sao, nhưng Thanh Du vẫn nhìn rất chăm chú. Chú Lý khẽ tạo tiếng động rồi mới lên tiếng:

-Cô chủ nhỏ mau về phòng thôi, đêm xuống sương lạnh sẽ bị bệnh mất

Thanh Du không nhìn ông nói nhỏ:

-Chú không cần gọi cháu là cô chủ đâu. Cháu chỉ muốn ngắm sao một chút, cháu nhớ bà nội rồi

Chú Lý im lặng một lúc mới lên tiếng:

-Hôm nay trời có mây không thể thấy sao được đâu.

-Vậy à... bầu trời ở đây lớn như vậy nhưng lại không chứa nổi một vì sao

Tiếng của cô rất khẽ, hòa vào tiếng gió mà bay đi mất. Nghe như chỉ là một câu nói nhưng lại như chứa đựng tiếng thở dài rất khẽ. Chú Lý không đáp cứ đứng im lặng ở phía sau, nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn trước mặt chỉ có thể thở dài trong lòng, cô bé con chạy nhảy trên thảm cỏ xanh, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt khi thấy ông cười híp mặt gọi “chú Lý” hình như đã biến mất rồi, ông tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy. Ngồi thêm một lát, Thanh Du đứng lên nhìn bầu trời tối đen rồi nói:

-Chúng ta đi xuống thôi chú Lý

Bước xuống khỏi sân thượng ánh đèn vàng ấm áp cùng với tiếng cười nói vui vẻ vang khắp nhà đối lập hoàn toàn với sự lãnh lẽo và yên tĩnh ở trên sân thượng càng làm cho Thanh Du trở nên cô độc. Mọi người dưới nhà thấy cô bước xuống tiếng cười nói im bặt tựa như một cuốn băng đột nhiên bị nhấn nút dừng lại. Đến khi thấy cô khẽ gật đầu chào rồi đi thẳng về phòng tiếng nói lại vang lên:

-Con nhỏ này càng lớn càng lầm lì, thật khiến người khác bực bội mà.

Trước khi cửa phòng đóng lại, tiếng nói của Bảo Trân-em gái nhỏ hơn Thanh Du 3 tuổi vang lên:

-Mẹ, mặc kệ chị ấy đi. Chị ấy xấu tính đâu phải mới đây. Mẹ anh Huy rủ mẹ con mình cuối tuần qua cùng nhau bay qua nước A thăm anh ấy á, anh ấy cũng mấy tháng rồi chưa về.

Khi cánh cửa khép lại hoàn toàn ngăn cản âm thanh ở bên ngoài thì ở trong phòng Thanh Du cũng biết câu trả lời mà mẹ sắp nói. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần thứ em gái muốn mẹ chưa bao giờ từ chối cả.

Thanh Du ngồi lên ghế nghĩ lại lời Bảo Trân vừa nói, anh Huy đúng là đã rất lâu chưa về rồi chắc là bận lắm. Mở điện thoại lướt tìm một lúc thì thấy hộp thoại của cả hai người, nhìn mốc thời gian đúng là rất lâu rồi chưa liên lạc, tin nhắn gần nhất là anh ấy đang hỏi cô đã xong việc chưa. Nhìn đoạn tin nhắn ấy một lúc cuối cùng cô chủ động nhắn tin cho anh:

-Anh đã xong việc chưa?

Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi thì lập tức hiện lên đối phương đang nhập, đợi một lúc thì tin nhắn tới:

-Bé con, hôm nay đột nhiên nhớ đến anh rồi à. Anh cứ tưởng em quên anh rồi.

Sau đó là loạt icon mếu máo được gửi đến. Nhìn tin nhắn cô khẽ cười, anh ấy dù bao lâu đi nữa thì vẫn xem cô là cô bé năm nào, luôn dỗ dành cho cô vui. Hình như đã lâu lắm rồi....

Từ nhỏ Thanh Du đã ở với bà nội, ba mẹ trong thời gian đó đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp nên đành gửi cô về quê với bà nội. Trong khoảng thời gian đầu có lẽ còn áy náy với cô cho nên vẫn thường hay về thăm cho cô rất nhiều quà, lần nào nhìn cô mẹ cũng khóc vì áy náy. Năm đó tuy còn nhỏ nhưng cô biết ba mẹ rất bận nhưng không sao cô có thể đợi ba mẹ, hơn nữa có bà nội bên cạnh cô cũng không cô đơn. Nhưng không lâu sau ba mẹ sự nghiệp ổn định, mẹ có em bé mới thì họ càng ngày càng ít đến hơn, lâu dần chỉ còn chú Lý hay ghé.

Bà nội hay ôm cô trong lòng nói:

-Thanh Du của bà, ba mẹ có việc nên không ghé thăm con thường xuyên được con đừng buồn hay oán trách ba mẹ con nhé. Ba mẹ con cũng rất thương con

Lúc đầu cô cũng nghĩ vậy nhưng khi thấy những cuộc ghé thăm vội vã, dúi vội cái bánh gói kẹo rồi lật đật rời đi chuyển dần sang chỉ hỏi thăm qua điện thọai và cuối cùng chỉ có chú Lý đến thăm. Cô dần nhận ra được ba mẹ không còn cần cô nữa, nhiều đêm Thanh Du hay lén khóc nhưng lâu dần cô cũng chấp nhận việc bị vứt bỏ, mỗi ngày ở bên cạnh bà cùng bạn bè vui chơi đã đủ lấp đầy nỗi buồn này

Nhưng bà càng lúc càng già, đến tận lúc nằm trên giường bà vẫn nắm chặt tay cô đôi mắt đỏ hoe yếu ớt nói:

-Thanh Du của bà....con phải sống tốt nhé...bà thương con lắm. Bé con của bà.....

Sau đó bà cứ thế nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, Thanh Du ngồi bên giường nắm chặt tay bà nội cảm nhận đôi tay của bà từ ấm áp chuyển sang lạnh lẽo, Thanh Du liền biết người thương cô nhất trên đời đã không còn nữa rồi.

Sau đó ba mẹ buộc phải đưa cô lên sống cùng họ, cũng là lần đầu tiên cô gặp em gái của mình cũng như gặp được Gia Huy-ánh sáng sưởi ấm duy nhất trong cuộc đời của cô.

Thanh Du 12 tuổi lần đầu tiên gặp em gái Bảo Trân 9 tuổi. Sự xuất hiện của cô khiến Bảo Trân không chấp nhận được, tay cứ liên tục nắm lấy đồ vật ném về phía cô hét:

-Cút đi, cút đi. Ba mẹ là của em, chị mau cút đi nhanh cút đi

Ba mẹ thây vậy liền vội lao lên vừa ôm vừa dỗ Bảo Trân, sau đó ra hiệu cho chú Lý đem cô ra khỏi nhà. Thanh Du cứ như vậy bị đưa ra khỏi nhà, cô mơ màng nhìn về phía ba mẹ đang dỗ em gái, lại nhìn lên chú Lý nói:

-Chú ơi con sẽ bị vứt bỏ ạ. Con muốn về nhà, ở đây con không có nhà

Chú Lý mắt đỏ hoe ngồi xuống xoa đầu Thanh Du nói:

-Không phải đâu. Ông bà chủ chỉ là đang nói cho cô Bảo Trân hiểu thôi, đây là nhà của con. Ông bà chủ là ba mẹ của con, Bảo Trân là em gái của con. Không ai vứt bỏ con cả

Thanh Du “À” một tiếng, chú Lý không biết cô có hiểu hay không nhưng vẫn nắm chặt tay đưa cô ra công viên.

Công viên không quá lớn nhưng có rất nhiều trẻ con chơi, có nhiều đưa trẻ quen biết chú Lý liền chạy ra chào. Trong đó có một cậu bé khá cao, gương mặt đỏ bừng vì vận động nói:

-Chú Lý, cô bé này là ai vậy ạ?

Nói xong nhìn chằm chằm về phía Thanh Du, chú Lý cũng vội giới thiệu:

-Đây là cô Thanh Du chị gái cô Bảo Trân, trước đến nay ở dưới quê bây giờ chuyển lên đây sống.

Cậu bé liền cười tươi nhìn Thanh Du nói:

-Chào em, anh là Gia Huy, hàng xóm của em. Sau này có gì cần thì tìm anh nhé, ba mẹ anh và ba mẹ em quen thân với nhau lắm.

Chiều hôm đó ánh sáng mặt trời chiếu lên người anh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Cứ như vậy liền được lưu trữ thật lâu, thật lâu trong trí nhớ của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom