Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-166
Chương 166: Bắt đầu cạnh tranh về giá
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lưu Nguyên Minh không đáp lại lời cầu xin của cậu ta, chỉ ngước mắt lườm một cái rồi hỏi lại một câu chẳng chút cảm xúc.
“Ba...”
Lưu Ngọc Phong bị câu hỏi của ông ta làm cho cứng họng, không thốt nổi câu nào nữa.
Những việc bẩn thỉu mình đã làm đương nhiên cậu ta đều rõ cả. Cậu ta từng chạy quá tốc độ đâm vào người ta, từng cưỡng bức dụ dỗ mấy sinh viên nữ quan hệ với mình, tuy về sau đều đã bỏ tiền giải quyết nhưng lúc đưa tiền cũng không thiếu việc uy hiếp người ta không được báo cảnh sát nên mới giấu đi nổi. Một khi bị Lý Hạo yêu cầu tra rõ, những việc này chồng chất lên nhau, đó chính3là việc động trời đấy!
Tuy ở nước ngoài phải ngoan ngoãn khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng ít nhất cậu ta cũng còn được ăn sung mặc sướng, vẫn được tự do. Còn nếu phải vào tù bóc lịch mấy năm thật, vậy tình hình của Lưu Ngọc Phong quả thật không dám nghĩ tới.
Hít sâu một hơi, Lưu Ngọc Phong siết nắm tay thật chặt, trong lòng đã hối hận tới xanh ruột!
Đêm hôm khuya khoắt, mắc gì cậu ta cứ phải uống rượu rồi đi trêu chọc Thần Hi chứ?
Tại sao không tìm hiểu rõ ràng xem Lý Hạo là ai trước mà đã thẳng tay động thủ luôn cơ chứ?
Tại sao không nghe lời khuyên của Vương Doãn, thậm chí còn cười nhạo gã ta cơ2chứ?
Có những việc ở trong tối thì dễ nói, nhưng một khi lộ ra ngoài sáng thì cho dù bối cảnh có mạnh hơn nữa cũng không che được.
Bất kể cha anh có là Lý Cương(1) hay anh có là “Hải Điến ngân thương tiểu bá vương” Lý Thiên Nhất(2) đi nữa, việc này mà lộ ra thì đều phải ngoan ngoãn vào ăn cơm tù cả, không thương lượng gì nổi nữa đâu.
(1) Nói về vụ tai nạn do Lý Khởi Minh say rượu lái xe gây ra. Khi bị bắt, Lý Khởi Minh nói: “Cứ kiện đi, cha tao là Lý Cương.” Lý Cương là Phó giám đốc Công an ở Bảo Định, thành phố xảy ra tai nạn.
(2) Lý Thiên Nhất, con trai nam ca sĩ Lý2Song Giang, bị bắt vì tội cưỡng hiếp.
Ra nước ngoài và ngồi tù, chọn một trong hai, kết quả đương nhiên không cần phải nghĩ.
Lúc này trong lòng Lưu Ngọc Phong đã mơ hồ cảm giác được. Vương Doãn e sợ Lý Hạo như vậy, nói không chừng việc nhà họ Vương lụn bại cũng có trăm ngàn quan hệ với tên nhãi cao thâm khó lường đó.
“Ra nước ngoài rồi, làm gì cũng phải khiêm tốn một chút.”
Lưu Nguyên Minh liếc đứa con đang im lặng của mình một cái, thở dài bảo: “Không ai có thể thuận lợi cả đời, huống chi việc này vốn do mày sai trước. Nhưng sai rồi cũng không cần lo lắng quá, có thể trèo ra khỏi vực sâu thì vẫn là9một hảo hán!”
“Ba, con biết rồi.”
Lưu Ngọc Phong gật gật đầu. Trải qua chuyện đêm nay, tựa như chỉ sau một đêm cậu ta đã trưởng thành hơn không ít.
“Ra nước ngoài rồi, làm gì cũng phải khiêm tốn một chút.”
Lưu Nguyên Minh liếc đứa con đang im lặng của mình một cái, thở dài bảo: “Không ai có thể thuận lợi cả đời, huống chi việc này vốn do mày sai trước. Nhưng sai rồi cũng không cần lo lắng quá, có thể trèo ra khỏi vực sâu thì vẫn là một hảo hán!”
“Ba, con biết rồi.”
Lưu Ngọc Phong gật gật đầu. Trải qua chuyện đêm nay, tựa như chỉ sau một đêm cậu ta đã trưởng thành hơn không ít.
Thấy vẻ chững chạc và trưởng thành trong mắt con4trai, Lưu Nguyên Minh cũng có chút an lòng gật đầu. Tuy ông ta biết con trai mình không thể hoàn toàn thay da đổi thịt chỉ trong một đêm được, nhưng ít ra sau khi trải qua chuyện lần này, nó cũng đã bắt đầu trưởng thành hơn rồi. Như vậy là ông ta đã thấy đủ.
“Ba, sau khi ba rời khỏi cương vị Hiệu trưởng này, thật sự sẽ phải đi giúp thằng đó sao?”
Lúc xuống xe, Lưu Ngọc Phong cứ muốn nói lại thôi. Cậu ta cảm giác vô cùng hổ thẹn với ba mình. Nếu không phải do cậu ta, sau khi Lưu Nguyên Minh rời khỏi cương vị Hiệu trưởng thì hẳn vẫn có thể đường hoàng vào bộ giáo dục, có một công việc tốt hơn, đó không phải xuống chức mà còn là thăng chức. Nhưng bây giờ, ông chỉ có thể lui bước.
Bắt ba mình lui về xông pha dưới trướng một thằng nhãi chưa ráo máu đầu, Lưu Ngọc Phong cảm thấy vô cùng tủi hổ.
“Không thì phải làm sao?”
Lưu Nguyên Minh cười khổ một tiếng, vỗ vỗ lên vai con trai, bảo: “Lý Hạo không như chúng ta. Cậu ta là người có thể làm việc lớn, đứng sau cậu ta làm một bề tôi trung thành, tương lai ắt có thể phất lên nhanh chóng. Ngọc Phong, nếu con bằng được một nửa như nó thì ba có thể hoàn toàn yên tâm rồi...”
Nói xong, ông ta lại thở dài quay vào trong nhà...
Sáng sớm hôm sau, nếu không phải có Lý Hạo gọi dậy thì con hàng Hoàng Ninh say quắc cần câu tối qua này đã trễ tàu cao tốc là cái chắc. Đêm qua, Lưu Nguyên Minh dẫn cả đám người tới đây xin lỗi, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà cậu ta vẫn ngủ say như heo chết, khỏi nghĩ cũng biết là đã say tới mức độ nào.
Sau khi tiễn Hoàng Ninh đi, Lâm Vỹ và Trương Côn vẫn còn say giấc trên giường. Đêm qua, trong hai cậu ta cũng có một tên uống say bí tỉ, một tên khác thì cùng Lý Hạo chơi tới khuya lắc khuya lơ mới ngủ. Vậy nên Lý Hạo cũng không gọi hai người họ dậy mà chỉ một mình đi tiễn Hoàng Ninh.
Rời khỏi trạm xe, Lý Hạo đột nhiên nảy sinh ý nghĩ về nhà, về cô nhi viện xem thử một lần. Mấy năm trước cậu đều chờ Bành Đình bay từ nước ngoài về cùng đi chung, nhưng năm nay Bành Đình không về, cậu cũng nên quay về một chuyến.
Ngay lúc Lý Hạo đang nghĩ có nên mua một tấm vé về luôn hay không, chiếc điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.
“Lý Hạo, cậu đang ở đâu?”
Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói mạnh mẽ của Tả Phi Phi đã truyền ra từ loa điện thoại.
“Vừa mới ra bến xe tiễn một người bạn về, làm sao vậy?”
Lý Hạo hỏi lại với vẻ hơi nghi hoặc.
“Tôi sẽ đến đón cậu tới công ty ngay.”
Nghe giọng Tả Phi Phi khá là nghiêm túc, cô nói: “Bên tập đoàn Hoa Vinh, cạnh tranh về giá... bắt đầu rồi.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán...”
Lý Hạo khẽ nhướng mày, lên tiếng đáp: “Được thôi, tôi chờ cậu, chúng ta đến công ty bàn bạc tiếp.”
Chắc Tả Phi Phi cũng đang ở gần đây, chẳng bao lâu sau chiếc Porsche 911 màu đỏ xé gió của cô đã xuất hiện ở bến xe, Lý Hạo lập tức chui vào trong.
Tả Phi Phi không lái xe đến công ty Hạo Thiên mà chạy về hướng dược mỹ phẩm Tả thị.
“Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Vừa vào phòng làm việc của Tả Ngọc Linh, Lý Hạo đã lập tức hỏi thẳng.
“Bắt đầu từ hôm nay. Gần đây tập đoàn Hoa Vinh lấy danh nghĩa kỉ niệm ba mươi năm thành lập, đã bắt đầu hoạt động giảm giá khuyến mãi lớn trên mọi mặt, trọng tâm là sản phẩm Đống Linh Thủy toàn bộ giảm 40%, bán ra với giá 60% so với giá gốc.”
Tả Ngọc Linh nhìn vào màn hình máy tính, nói: “Tên Hoa Lăng Đồng này quả đúng là một tên điên, xem ra đã quyết tâm dùng tiền đập chết chúng ta rồi.”
Tập đoàn Hoa Vinh bỏ cả vốn gốc như vậy, khiến tình thế Đống Linh Thủy - sản phẩm dưỡng da chủ lực bên họ hiện đang bị Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch lấn áp phút chốc xoay chuyển.
“Bây giờ lượng tiêu thụ Đống Linh Thủy đã bắt đầu nhanh chóng tăng lại. Cứ tiếp tục thế này, tin chắc không tới hai ngày, sản phẩm dưỡng da Đống Linh Thủy sẽ có thể vượt lên ngang bằng với Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch. Chỉ là, vốn tưởng bọn họ giảm giá bán tháo đi thì lợi nhuận sẽ giảm xuống không ít, nhưng hiện khí thế bên đó đã tăng nhiều, cứ tiếp tục thế chúng ta cũng không chịu nổi.”
Tả Ngọc Linh khẽ nhăn đôi mày ngài, cũng biết giờ không có biện pháp nào tốt cả. Nếu muốn phản kích, bọn họ chỉ có thể giảm giá mạnh tương đương bên đó mới được, nhưng như vậy không phải chính là đúng ý Hoa Lăng Đồng, nhắm trúng vào điểm yếu là nền móng chưa vững của công ty Hạo Thiên hay sao?
“Cậu có ý kiến gì không?”
Tả Ngọc Linh nhìn sang Lý Hạo, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi á?”
Lý Hạo liếc nhanh qua chị ta, trong mắt ẩn chứa ý tứ khó đoán, cười trả lời: “Biện pháp của tôi chính là -- lấy bất biến ứng vạn biến!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ba...”
Lưu Ngọc Phong bị câu hỏi của ông ta làm cho cứng họng, không thốt nổi câu nào nữa.
Những việc bẩn thỉu mình đã làm đương nhiên cậu ta đều rõ cả. Cậu ta từng chạy quá tốc độ đâm vào người ta, từng cưỡng bức dụ dỗ mấy sinh viên nữ quan hệ với mình, tuy về sau đều đã bỏ tiền giải quyết nhưng lúc đưa tiền cũng không thiếu việc uy hiếp người ta không được báo cảnh sát nên mới giấu đi nổi. Một khi bị Lý Hạo yêu cầu tra rõ, những việc này chồng chất lên nhau, đó chính3là việc động trời đấy!
Tuy ở nước ngoài phải ngoan ngoãn khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng ít nhất cậu ta cũng còn được ăn sung mặc sướng, vẫn được tự do. Còn nếu phải vào tù bóc lịch mấy năm thật, vậy tình hình của Lưu Ngọc Phong quả thật không dám nghĩ tới.
Hít sâu một hơi, Lưu Ngọc Phong siết nắm tay thật chặt, trong lòng đã hối hận tới xanh ruột!
Đêm hôm khuya khoắt, mắc gì cậu ta cứ phải uống rượu rồi đi trêu chọc Thần Hi chứ?
Tại sao không tìm hiểu rõ ràng xem Lý Hạo là ai trước mà đã thẳng tay động thủ luôn cơ chứ?
Tại sao không nghe lời khuyên của Vương Doãn, thậm chí còn cười nhạo gã ta cơ2chứ?
Có những việc ở trong tối thì dễ nói, nhưng một khi lộ ra ngoài sáng thì cho dù bối cảnh có mạnh hơn nữa cũng không che được.
Bất kể cha anh có là Lý Cương(1) hay anh có là “Hải Điến ngân thương tiểu bá vương” Lý Thiên Nhất(2) đi nữa, việc này mà lộ ra thì đều phải ngoan ngoãn vào ăn cơm tù cả, không thương lượng gì nổi nữa đâu.
(1) Nói về vụ tai nạn do Lý Khởi Minh say rượu lái xe gây ra. Khi bị bắt, Lý Khởi Minh nói: “Cứ kiện đi, cha tao là Lý Cương.” Lý Cương là Phó giám đốc Công an ở Bảo Định, thành phố xảy ra tai nạn.
(2) Lý Thiên Nhất, con trai nam ca sĩ Lý2Song Giang, bị bắt vì tội cưỡng hiếp.
Ra nước ngoài và ngồi tù, chọn một trong hai, kết quả đương nhiên không cần phải nghĩ.
Lúc này trong lòng Lưu Ngọc Phong đã mơ hồ cảm giác được. Vương Doãn e sợ Lý Hạo như vậy, nói không chừng việc nhà họ Vương lụn bại cũng có trăm ngàn quan hệ với tên nhãi cao thâm khó lường đó.
“Ra nước ngoài rồi, làm gì cũng phải khiêm tốn một chút.”
Lưu Nguyên Minh liếc đứa con đang im lặng của mình một cái, thở dài bảo: “Không ai có thể thuận lợi cả đời, huống chi việc này vốn do mày sai trước. Nhưng sai rồi cũng không cần lo lắng quá, có thể trèo ra khỏi vực sâu thì vẫn là9một hảo hán!”
“Ba, con biết rồi.”
Lưu Ngọc Phong gật gật đầu. Trải qua chuyện đêm nay, tựa như chỉ sau một đêm cậu ta đã trưởng thành hơn không ít.
“Ra nước ngoài rồi, làm gì cũng phải khiêm tốn một chút.”
Lưu Nguyên Minh liếc đứa con đang im lặng của mình một cái, thở dài bảo: “Không ai có thể thuận lợi cả đời, huống chi việc này vốn do mày sai trước. Nhưng sai rồi cũng không cần lo lắng quá, có thể trèo ra khỏi vực sâu thì vẫn là một hảo hán!”
“Ba, con biết rồi.”
Lưu Ngọc Phong gật gật đầu. Trải qua chuyện đêm nay, tựa như chỉ sau một đêm cậu ta đã trưởng thành hơn không ít.
Thấy vẻ chững chạc và trưởng thành trong mắt con4trai, Lưu Nguyên Minh cũng có chút an lòng gật đầu. Tuy ông ta biết con trai mình không thể hoàn toàn thay da đổi thịt chỉ trong một đêm được, nhưng ít ra sau khi trải qua chuyện lần này, nó cũng đã bắt đầu trưởng thành hơn rồi. Như vậy là ông ta đã thấy đủ.
“Ba, sau khi ba rời khỏi cương vị Hiệu trưởng này, thật sự sẽ phải đi giúp thằng đó sao?”
Lúc xuống xe, Lưu Ngọc Phong cứ muốn nói lại thôi. Cậu ta cảm giác vô cùng hổ thẹn với ba mình. Nếu không phải do cậu ta, sau khi Lưu Nguyên Minh rời khỏi cương vị Hiệu trưởng thì hẳn vẫn có thể đường hoàng vào bộ giáo dục, có một công việc tốt hơn, đó không phải xuống chức mà còn là thăng chức. Nhưng bây giờ, ông chỉ có thể lui bước.
Bắt ba mình lui về xông pha dưới trướng một thằng nhãi chưa ráo máu đầu, Lưu Ngọc Phong cảm thấy vô cùng tủi hổ.
“Không thì phải làm sao?”
Lưu Nguyên Minh cười khổ một tiếng, vỗ vỗ lên vai con trai, bảo: “Lý Hạo không như chúng ta. Cậu ta là người có thể làm việc lớn, đứng sau cậu ta làm một bề tôi trung thành, tương lai ắt có thể phất lên nhanh chóng. Ngọc Phong, nếu con bằng được một nửa như nó thì ba có thể hoàn toàn yên tâm rồi...”
Nói xong, ông ta lại thở dài quay vào trong nhà...
Sáng sớm hôm sau, nếu không phải có Lý Hạo gọi dậy thì con hàng Hoàng Ninh say quắc cần câu tối qua này đã trễ tàu cao tốc là cái chắc. Đêm qua, Lưu Nguyên Minh dẫn cả đám người tới đây xin lỗi, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà cậu ta vẫn ngủ say như heo chết, khỏi nghĩ cũng biết là đã say tới mức độ nào.
Sau khi tiễn Hoàng Ninh đi, Lâm Vỹ và Trương Côn vẫn còn say giấc trên giường. Đêm qua, trong hai cậu ta cũng có một tên uống say bí tỉ, một tên khác thì cùng Lý Hạo chơi tới khuya lắc khuya lơ mới ngủ. Vậy nên Lý Hạo cũng không gọi hai người họ dậy mà chỉ một mình đi tiễn Hoàng Ninh.
Rời khỏi trạm xe, Lý Hạo đột nhiên nảy sinh ý nghĩ về nhà, về cô nhi viện xem thử một lần. Mấy năm trước cậu đều chờ Bành Đình bay từ nước ngoài về cùng đi chung, nhưng năm nay Bành Đình không về, cậu cũng nên quay về một chuyến.
Ngay lúc Lý Hạo đang nghĩ có nên mua một tấm vé về luôn hay không, chiếc điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.
“Lý Hạo, cậu đang ở đâu?”
Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói mạnh mẽ của Tả Phi Phi đã truyền ra từ loa điện thoại.
“Vừa mới ra bến xe tiễn một người bạn về, làm sao vậy?”
Lý Hạo hỏi lại với vẻ hơi nghi hoặc.
“Tôi sẽ đến đón cậu tới công ty ngay.”
Nghe giọng Tả Phi Phi khá là nghiêm túc, cô nói: “Bên tập đoàn Hoa Vinh, cạnh tranh về giá... bắt đầu rồi.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán...”
Lý Hạo khẽ nhướng mày, lên tiếng đáp: “Được thôi, tôi chờ cậu, chúng ta đến công ty bàn bạc tiếp.”
Chắc Tả Phi Phi cũng đang ở gần đây, chẳng bao lâu sau chiếc Porsche 911 màu đỏ xé gió của cô đã xuất hiện ở bến xe, Lý Hạo lập tức chui vào trong.
Tả Phi Phi không lái xe đến công ty Hạo Thiên mà chạy về hướng dược mỹ phẩm Tả thị.
“Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Vừa vào phòng làm việc của Tả Ngọc Linh, Lý Hạo đã lập tức hỏi thẳng.
“Bắt đầu từ hôm nay. Gần đây tập đoàn Hoa Vinh lấy danh nghĩa kỉ niệm ba mươi năm thành lập, đã bắt đầu hoạt động giảm giá khuyến mãi lớn trên mọi mặt, trọng tâm là sản phẩm Đống Linh Thủy toàn bộ giảm 40%, bán ra với giá 60% so với giá gốc.”
Tả Ngọc Linh nhìn vào màn hình máy tính, nói: “Tên Hoa Lăng Đồng này quả đúng là một tên điên, xem ra đã quyết tâm dùng tiền đập chết chúng ta rồi.”
Tập đoàn Hoa Vinh bỏ cả vốn gốc như vậy, khiến tình thế Đống Linh Thủy - sản phẩm dưỡng da chủ lực bên họ hiện đang bị Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch lấn áp phút chốc xoay chuyển.
“Bây giờ lượng tiêu thụ Đống Linh Thủy đã bắt đầu nhanh chóng tăng lại. Cứ tiếp tục thế này, tin chắc không tới hai ngày, sản phẩm dưỡng da Đống Linh Thủy sẽ có thể vượt lên ngang bằng với Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch. Chỉ là, vốn tưởng bọn họ giảm giá bán tháo đi thì lợi nhuận sẽ giảm xuống không ít, nhưng hiện khí thế bên đó đã tăng nhiều, cứ tiếp tục thế chúng ta cũng không chịu nổi.”
Tả Ngọc Linh khẽ nhăn đôi mày ngài, cũng biết giờ không có biện pháp nào tốt cả. Nếu muốn phản kích, bọn họ chỉ có thể giảm giá mạnh tương đương bên đó mới được, nhưng như vậy không phải chính là đúng ý Hoa Lăng Đồng, nhắm trúng vào điểm yếu là nền móng chưa vững của công ty Hạo Thiên hay sao?
“Cậu có ý kiến gì không?”
Tả Ngọc Linh nhìn sang Lý Hạo, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi á?”
Lý Hạo liếc nhanh qua chị ta, trong mắt ẩn chứa ý tứ khó đoán, cười trả lời: “Biện pháp của tôi chính là -- lấy bất biến ứng vạn biến!”
Bình luận facebook