Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-164
Chương 164: Cúi đầu xin lỗi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thấy Lưu Nguyên Minh chạy đến, nhất thời ai nấy đều như tìm được chỗ dựa, nhao nhao tới hỏi ông ta phải làm sao tiếp theo. Lưu Nguyên Minh đã làm Hiệu trưởng bao năm nay, quan hệ rộng rãi, bọn họ tin chỉ cần ông ta ra mặt thì nhất định sẽ có cách.
“Lý Hạo đâu?”
Lưu Nguyên Minh chẳng thèm để ý đến họ mà lại chủ động hỏi về Lý Hạo.
“Cậu ta lấy khẩu cung xong đã về rồi, vừa mới đi ngay đây thôi, chắc giờ cũng đã tới kí túc trường.”
Cao Thế Kiệt chỉnh lại đôi kính trên sống mũi, trả lời.
“Thế Kiệt, ông lập tức về trường học với tôi!”
Sau khi mím môi trầm ngâm một lúc, Lưu Nguyên Minh kéo theo thằng con mình, sau đó lại gọi Cao Thế Kiệt, vị chủ nhiệm3phòng đào tạo của học viện y Hoa Hạ này một tiếng rồi ngoảnh đầu đi ra khỏi cục cảnh sát, quay xe chạy về hướng học viện y Hoa Hạ.
Lúc này đã hơn hai giờ đêm. Ngồi trên hàng ghế sau, Cao Thế Kiệt lờ mờ không hiểu, lên tiếng hỏi Lưu Nguyên Minh: “Hiệu trưởng Lưu, bây giờ chúng ta đến trường làm gì vậy?”
“Đi xin người ta tha cho con chúng ta một con đường sống.”
“Hình… hình như là là tòa nhà số 6.”
Cao Thế Kiệt ngây ra trước câu hỏi của Lưu Nguyên Minh, nghĩ một lúc rồi mới sửng sốt hỏi lại: “Hiệu trưởng Lưu, ông nói phải đi cầu xin người ta, sẽ không phải là đi xin Lý Hạo đấy chứ?”
“Thì làm sao?”
Lưu Nguyên Minh điều khiển xe đi về hướng tòa nhà kí túc2nam số 6, lạnh giọng đáp: “Bây giờ người có thể lên tiếng cứu được mấy thằng ranh con này, chỉ có Lý Hạo.”
Lời này của Lưu Nguyên Minh khiến Cao Thế Kiệt nói không ra lời, hai mắt trợn to vì kinh hãi. Có thế nào ông ta cũng không ngờ được, một thằng thanh niên trẻ y thuật cao minh lại có thể có trọng lượng như vậy ở Minh Châu.
Mặt Lưu Nguyên Minh trầm lặng như nước, cắn răng đáp lại.
Lưu Ngọc Phong ngồi cạnh ông ta cúi gằm mặt, một câu cũng không dám nói. Cậu ta biết, lần này ba cậu ta giận thật rồi, hơn nữa từ miệng ba mình, cậu ta biết được từ nay về sau, hướng đi cuộc đời mình đã hoàn toàn mặc cho người ta định đoạt.
Nếu Lý Hạo không truy2cứu, cậu ta vẫn là một cậu ấm nhà giàu vinh quang đẹp đẽ. Nhưng nếu Lý Hạo thật sự muốn truy cứu đến cùng, vậy thì tất tật những việc xấu cậu ta làm lúc trước sẽ bị moi ra bằng sạch, kiểu gì cũng phải vào tù bóc lịch vài năm.
Một thằng con trai vào bóc lịch đến ba mấy tuổi mới được ra, thì liệu còn có tiền đồ gì nữa?
Lưu Nguyên Minh phóng xe như bay, chẳng mấy đã chạy vào khuôn viên học viện y Hoa Hạ. Liền đó, ông ta ngoảnh đầu hỏi: “Ông là chủ nhiệm phòng đào tạo, chắc phải biết khóa này chuyên ngành của đám Lý Hạo ở khu kí túc nào chứ?”
Cao Thế Kiệt ngây ra trước câu hỏi của Lưu Nguyên Minh, nghĩ một lúc rồi mới sửng sốt hỏi lại:9“Hiệu trưởng Lưu, ông nói phải đi cầu xin người ta, sẽ không phải là đi xin Lý Hạo đấy chứ?”
“Thì làm sao?”
Lưu Nguyên Minh điều khiển xe đi về hướng tòa nhà kí túc nam số 6, lạnh giọng đáp: “Bây giờ người có thể lên tiếng cứu được mấy thằng ranh con này, chỉ có Lý Hạo.”
Lời này của Lưu Nguyên Minh khiến Cao Thế Kiệt nói không ra lời, hai mắt trợn to vì kinh hãi. Có thế nào ông ta cũng không ngờ được, một thằng thanh niên trẻ y thuật cao minh lại có thể có trọng lượng như vậy ở Minh Châu.
Lưu Nguyên Minh và Cao Thế Kiệt cùng dẫn Lưu Ngọc Phong bước đến trước tòa nhà kí túc xá nam số 6. Tay bảo vệ trực đang chống cằm lim dim ngủ gật, nghe thấy4những tiếng bước chân dồn dập tới gần, hai mắt vẫn nhắm tịt tưởng sinh viên ra ngoài về muộn, bèn cục cằn quát: “Đã mấy giờ rồi hả? Đừng có về nữa, cút ra ngoài chơi over night luôn đi!”
“Mở cửa!”
Lưu Nguyên Minh trầm mặt, cũng chẳng thèm so đo với tay bảo vệ quèn này làm gì, chỉ đè giọng quát khẽ.
“Á!”
Tay bảo vệ đang buồn ngủ, quát mắng vài câu mới nhận ra đối phương lại dám cãi lại mình, thế là trong cơn tức giận, cuối cùng gã cũng mở mắt, chỉ là không thấy thì không sợ, vừa thấy hai chân đã mềm nhũn vì kinh, tức khắc hét ầm ra tiếng.
Muộn thế này rồi, Hiệu trưởng Lưu Nguyên Minh và chủ nhiệm phòng đào tạo Cao Thế Kiệt lại vẫn còn cùng nhau đông đủ tới kí túc xá nam!
Bảo vệ dụi mạnh hai mắt, cái tay buông thõng bên dưới còn lén véo mạnh một cái lên đùi mình, cứ ngỡ còn đang nằm chiêm bao.
“Còn ngây ra đấy làm gì?”
Trong lòng Cao Thế Kiệt bây giờ cũng đầy ngập lửa giận, thấy bảo vệ cứ đứng ngây ra chỗ cũ, tức khắc liền cau có mở miệng quát lớn.
“À, vâng, vâng ạ!”
Lại bị quát thêm câu nữa, cuối cùng gã mới phản ứng lại được, bèn vội vàng khom người mở ngăn kéo lấy ra chìa khóa mở cửa sắt chống trộm của kí túc xá rồi cong mông chạy qua mở cửa.
“Anh Tiền, đêm hôm khuya khoắt, sao mà ầm ĩ thế?”
Cửa mở ra. Căn phòng đầu hành lang chính là phòng của giáo viên quản lý kí túc xá. Những tiếng quát mắng ở ngoài cửa vừa nãy cũng đã đánh thức anh ta. Anh ta dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, khó chịu lầu bầu.
“Hình như Hiệu trưởng và chủ nhiệm có việc gấp.”
Lúc này, tay bảo vệ họ Tiền cũng đầy một bụng bực dọc, chỉ đành nhỏ giọng lầm bầm đáp lại.
“Cái gì? Hiệu trưởng và chủ nhiệm?”
Nghe thấy lời này, đầu óc quản lý kí túc cũng kinh hãi tỉnh ngủ. Thấy hai người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh, lại tiếp tục dụi mắt thêm cái nữa rồi cúi đầu xét lại phong cách “mát mẻ” chỉ với độc cái quần đùi của mình, lập tức quay người định vào phòng khoác thêm áo.
“Tôi hỏi cậu, mấy đứa Lý Hạo chuyên ngành Trung y ở tòa nhà này đúng không?”
Lưu Nguyên Minh nâng tay ngăn quản lý kí túc lại, hỏi.
Nếu ông ta hỏi thẳng là các sinh viên khác có ở đây không như thế, quản lý kí túc còn có thể không biết, nhưng nếu là sinh viên nổi tiếng như Lý Hạo lúc này thì Lưu Nguyên Minh vừa hỏi, quản lý kí túc đã vội gật đầu lia lịa: “Có ạ, đám đó đang ở phòng số 114 lầu 1, bây giờ Hiệu trưởng muốn đi tìm em ấy ạ?”
Nhưng vừa nghe tới số phòng 114 này, Lưu Nguyên Minh đã không thèm nghe thêm những lời phía sau của anh ta nữa, bèn dứt khoát quay người bước thẳng về hướng phòng kí túc của đám Lý Hạo.
“Cốc cốc cốc!”
Đêm đã khuya, trên hành lang của tòa nhà kí túc vắng lặng như tờ. Lưu Nguyên Minh ngăn quản lý kí túc, người đang định cao giọng gọi cửa lại rồi tự thân bước lên trước, nâng tay gõ cửa ba tiếng đầy lịch sự.
Bốn bề vẫn yên lặng như chết. Sau ba tiếng gõ cửa của Hiệu trưởng Lưu, bên trong vẫn không chút động tĩnh.
“Hiệu trưởng Lưu, có thể các em ấy đã ngủ rồi?”
Cao Thế Kiệt lại đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi dò.
“Cốc cốc cốc!”
Lưu Nguyên Minh ngậm miệng không nói, lại gõ cửa thêm ba tiếng nữa. Nhưng bên trong cánh cửa vẫn không xuất hiện bất cứ tiếng động nào.
“Cốc cốc cốc!”
Đợi thêm mấy phút nữa, Lưu Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nâng tay gõ lên cánh cửa phòng Lý Hạo.
“Cạch.”
Bên trong truyền tới một âm thanh của chốt cửa bị mở, trưởng phòng kí túc Trương Côn mở cánh cửa từ bên trong.
Lý Hạo không đứng dậy ra đón, vẫn chỉ ngồi trong phòng kí túc bình tĩnh nhìn Lưu Nguyên Minh và Cao Thế Kiệt, hai vị khách đột ngột viếng thăm trong đêm, tựa như không một chút mảy may bất ngờ.
“Mau xin lỗi đi!”
Lưu Nguyên Minh nâng tay cho thằng con mình một cái bạt tai, sau đó đẩy cậu ta vào trong cửa, còn mình thì cũng theo sát vào trong. Trước mặt tất cả mọi người hiện diện, hai cha con cùng cúi người 90 độ trước Lý Hạo, người vẫn đang ngồi trên ghế!
Chớp mắt, quản lý kí túc ngây người, bảo vệ họ Tiền ngây người, trưởng phòng Lý Hạo, Trương Côn cũng ngây người!
Từ xưa tới nay, nào có chuyện như hôm nay, đường đường một Hiệu trưởng trường cao đẳng mà lại dẫn công tử nhà mình đến khom lưng xin lỗi một sinh viên thế không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Lý Hạo đâu?”
Lưu Nguyên Minh chẳng thèm để ý đến họ mà lại chủ động hỏi về Lý Hạo.
“Cậu ta lấy khẩu cung xong đã về rồi, vừa mới đi ngay đây thôi, chắc giờ cũng đã tới kí túc trường.”
Cao Thế Kiệt chỉnh lại đôi kính trên sống mũi, trả lời.
“Thế Kiệt, ông lập tức về trường học với tôi!”
Sau khi mím môi trầm ngâm một lúc, Lưu Nguyên Minh kéo theo thằng con mình, sau đó lại gọi Cao Thế Kiệt, vị chủ nhiệm3phòng đào tạo của học viện y Hoa Hạ này một tiếng rồi ngoảnh đầu đi ra khỏi cục cảnh sát, quay xe chạy về hướng học viện y Hoa Hạ.
Lúc này đã hơn hai giờ đêm. Ngồi trên hàng ghế sau, Cao Thế Kiệt lờ mờ không hiểu, lên tiếng hỏi Lưu Nguyên Minh: “Hiệu trưởng Lưu, bây giờ chúng ta đến trường làm gì vậy?”
“Đi xin người ta tha cho con chúng ta một con đường sống.”
“Hình… hình như là là tòa nhà số 6.”
Cao Thế Kiệt ngây ra trước câu hỏi của Lưu Nguyên Minh, nghĩ một lúc rồi mới sửng sốt hỏi lại: “Hiệu trưởng Lưu, ông nói phải đi cầu xin người ta, sẽ không phải là đi xin Lý Hạo đấy chứ?”
“Thì làm sao?”
Lưu Nguyên Minh điều khiển xe đi về hướng tòa nhà kí túc2nam số 6, lạnh giọng đáp: “Bây giờ người có thể lên tiếng cứu được mấy thằng ranh con này, chỉ có Lý Hạo.”
Lời này của Lưu Nguyên Minh khiến Cao Thế Kiệt nói không ra lời, hai mắt trợn to vì kinh hãi. Có thế nào ông ta cũng không ngờ được, một thằng thanh niên trẻ y thuật cao minh lại có thể có trọng lượng như vậy ở Minh Châu.
Mặt Lưu Nguyên Minh trầm lặng như nước, cắn răng đáp lại.
Lưu Ngọc Phong ngồi cạnh ông ta cúi gằm mặt, một câu cũng không dám nói. Cậu ta biết, lần này ba cậu ta giận thật rồi, hơn nữa từ miệng ba mình, cậu ta biết được từ nay về sau, hướng đi cuộc đời mình đã hoàn toàn mặc cho người ta định đoạt.
Nếu Lý Hạo không truy2cứu, cậu ta vẫn là một cậu ấm nhà giàu vinh quang đẹp đẽ. Nhưng nếu Lý Hạo thật sự muốn truy cứu đến cùng, vậy thì tất tật những việc xấu cậu ta làm lúc trước sẽ bị moi ra bằng sạch, kiểu gì cũng phải vào tù bóc lịch vài năm.
Một thằng con trai vào bóc lịch đến ba mấy tuổi mới được ra, thì liệu còn có tiền đồ gì nữa?
Lưu Nguyên Minh phóng xe như bay, chẳng mấy đã chạy vào khuôn viên học viện y Hoa Hạ. Liền đó, ông ta ngoảnh đầu hỏi: “Ông là chủ nhiệm phòng đào tạo, chắc phải biết khóa này chuyên ngành của đám Lý Hạo ở khu kí túc nào chứ?”
Cao Thế Kiệt ngây ra trước câu hỏi của Lưu Nguyên Minh, nghĩ một lúc rồi mới sửng sốt hỏi lại:9“Hiệu trưởng Lưu, ông nói phải đi cầu xin người ta, sẽ không phải là đi xin Lý Hạo đấy chứ?”
“Thì làm sao?”
Lưu Nguyên Minh điều khiển xe đi về hướng tòa nhà kí túc nam số 6, lạnh giọng đáp: “Bây giờ người có thể lên tiếng cứu được mấy thằng ranh con này, chỉ có Lý Hạo.”
Lời này của Lưu Nguyên Minh khiến Cao Thế Kiệt nói không ra lời, hai mắt trợn to vì kinh hãi. Có thế nào ông ta cũng không ngờ được, một thằng thanh niên trẻ y thuật cao minh lại có thể có trọng lượng như vậy ở Minh Châu.
Lưu Nguyên Minh và Cao Thế Kiệt cùng dẫn Lưu Ngọc Phong bước đến trước tòa nhà kí túc xá nam số 6. Tay bảo vệ trực đang chống cằm lim dim ngủ gật, nghe thấy4những tiếng bước chân dồn dập tới gần, hai mắt vẫn nhắm tịt tưởng sinh viên ra ngoài về muộn, bèn cục cằn quát: “Đã mấy giờ rồi hả? Đừng có về nữa, cút ra ngoài chơi over night luôn đi!”
“Mở cửa!”
Lưu Nguyên Minh trầm mặt, cũng chẳng thèm so đo với tay bảo vệ quèn này làm gì, chỉ đè giọng quát khẽ.
“Á!”
Tay bảo vệ đang buồn ngủ, quát mắng vài câu mới nhận ra đối phương lại dám cãi lại mình, thế là trong cơn tức giận, cuối cùng gã cũng mở mắt, chỉ là không thấy thì không sợ, vừa thấy hai chân đã mềm nhũn vì kinh, tức khắc hét ầm ra tiếng.
Muộn thế này rồi, Hiệu trưởng Lưu Nguyên Minh và chủ nhiệm phòng đào tạo Cao Thế Kiệt lại vẫn còn cùng nhau đông đủ tới kí túc xá nam!
Bảo vệ dụi mạnh hai mắt, cái tay buông thõng bên dưới còn lén véo mạnh một cái lên đùi mình, cứ ngỡ còn đang nằm chiêm bao.
“Còn ngây ra đấy làm gì?”
Trong lòng Cao Thế Kiệt bây giờ cũng đầy ngập lửa giận, thấy bảo vệ cứ đứng ngây ra chỗ cũ, tức khắc liền cau có mở miệng quát lớn.
“À, vâng, vâng ạ!”
Lại bị quát thêm câu nữa, cuối cùng gã mới phản ứng lại được, bèn vội vàng khom người mở ngăn kéo lấy ra chìa khóa mở cửa sắt chống trộm của kí túc xá rồi cong mông chạy qua mở cửa.
“Anh Tiền, đêm hôm khuya khoắt, sao mà ầm ĩ thế?”
Cửa mở ra. Căn phòng đầu hành lang chính là phòng của giáo viên quản lý kí túc xá. Những tiếng quát mắng ở ngoài cửa vừa nãy cũng đã đánh thức anh ta. Anh ta dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, khó chịu lầu bầu.
“Hình như Hiệu trưởng và chủ nhiệm có việc gấp.”
Lúc này, tay bảo vệ họ Tiền cũng đầy một bụng bực dọc, chỉ đành nhỏ giọng lầm bầm đáp lại.
“Cái gì? Hiệu trưởng và chủ nhiệm?”
Nghe thấy lời này, đầu óc quản lý kí túc cũng kinh hãi tỉnh ngủ. Thấy hai người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh, lại tiếp tục dụi mắt thêm cái nữa rồi cúi đầu xét lại phong cách “mát mẻ” chỉ với độc cái quần đùi của mình, lập tức quay người định vào phòng khoác thêm áo.
“Tôi hỏi cậu, mấy đứa Lý Hạo chuyên ngành Trung y ở tòa nhà này đúng không?”
Lưu Nguyên Minh nâng tay ngăn quản lý kí túc lại, hỏi.
Nếu ông ta hỏi thẳng là các sinh viên khác có ở đây không như thế, quản lý kí túc còn có thể không biết, nhưng nếu là sinh viên nổi tiếng như Lý Hạo lúc này thì Lưu Nguyên Minh vừa hỏi, quản lý kí túc đã vội gật đầu lia lịa: “Có ạ, đám đó đang ở phòng số 114 lầu 1, bây giờ Hiệu trưởng muốn đi tìm em ấy ạ?”
Nhưng vừa nghe tới số phòng 114 này, Lưu Nguyên Minh đã không thèm nghe thêm những lời phía sau của anh ta nữa, bèn dứt khoát quay người bước thẳng về hướng phòng kí túc của đám Lý Hạo.
“Cốc cốc cốc!”
Đêm đã khuya, trên hành lang của tòa nhà kí túc vắng lặng như tờ. Lưu Nguyên Minh ngăn quản lý kí túc, người đang định cao giọng gọi cửa lại rồi tự thân bước lên trước, nâng tay gõ cửa ba tiếng đầy lịch sự.
Bốn bề vẫn yên lặng như chết. Sau ba tiếng gõ cửa của Hiệu trưởng Lưu, bên trong vẫn không chút động tĩnh.
“Hiệu trưởng Lưu, có thể các em ấy đã ngủ rồi?”
Cao Thế Kiệt lại đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi dò.
“Cốc cốc cốc!”
Lưu Nguyên Minh ngậm miệng không nói, lại gõ cửa thêm ba tiếng nữa. Nhưng bên trong cánh cửa vẫn không xuất hiện bất cứ tiếng động nào.
“Cốc cốc cốc!”
Đợi thêm mấy phút nữa, Lưu Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nâng tay gõ lên cánh cửa phòng Lý Hạo.
“Cạch.”
Bên trong truyền tới một âm thanh của chốt cửa bị mở, trưởng phòng kí túc Trương Côn mở cánh cửa từ bên trong.
Lý Hạo không đứng dậy ra đón, vẫn chỉ ngồi trong phòng kí túc bình tĩnh nhìn Lưu Nguyên Minh và Cao Thế Kiệt, hai vị khách đột ngột viếng thăm trong đêm, tựa như không một chút mảy may bất ngờ.
“Mau xin lỗi đi!”
Lưu Nguyên Minh nâng tay cho thằng con mình một cái bạt tai, sau đó đẩy cậu ta vào trong cửa, còn mình thì cũng theo sát vào trong. Trước mặt tất cả mọi người hiện diện, hai cha con cùng cúi người 90 độ trước Lý Hạo, người vẫn đang ngồi trên ghế!
Chớp mắt, quản lý kí túc ngây người, bảo vệ họ Tiền ngây người, trưởng phòng Lý Hạo, Trương Côn cũng ngây người!
Từ xưa tới nay, nào có chuyện như hôm nay, đường đường một Hiệu trưởng trường cao đẳng mà lại dẫn công tử nhà mình đến khom lưng xin lỗi một sinh viên thế không?
Bình luận facebook