• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương 301: Phương Đông thần kỳ khiến người ta gia tăng trí tuệ

Khách sạn Bàn Cổ.

Gần trưa, tại Sky Garden trên tầng cao nhất đang diễn ra một buổi triển lãm tranh tư nhân.

Những người được mời tới dự đều là những nhân vật hàng đầu trong các lĩnh vực khác nhau.

“Nhà họ Hoa không phải đã lụi bại rồi sao? Thế mà vẫn còn mời được nhiều ông lớn đến như vậy?”

“Theo tôi thấy, Hoa Thành Hùng cũng đen đủi thật, có mỗi một đứa con gái là Hoa Viện, mà Hoa Viện lại gây chuyện, liên lụy tới tập đoàn nhà mình thành ra thế này, nghe nói bây giờ cô ta đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần rồi à?”

“Điên thật hay điên giả cũng chưa biết được, nghe nói Hoa Viện còn từng hại mất mấy mạng người đấy, Hoa Thành Hùng tốn bao nhiêu công sức mới làm ra được giấy tờ chứng minh con gái mình bị bệnh tâm thần để tạo thành lí do tại ngoại để chữa trị ……”

Khách mời túm năm tụm ba, buổi tiệc còn chưa hoàn toàn bắt đầu, nhưng chuyện phiếm thì đã nói được kha khá.

Thân là chủ của buổi tiệc triển lãm tranh, nhưng Hoa Thành Hùng ở trong mắt mọi người lại càng giống một trò cười hơn.

“Chuyện làm ăn của nhà họ Hoa đa số đã chuyển hướng ra nước ngoài, ông ta không lăn lộn trong Đế Quốc được nữa rồi, nhưng mà ở nước ngoài chắc là vấn đề không quá lớn.”

“Nực cười, vấn đề không lớn á? Người anh em ở nhà quê mới lên à?”

Một thanh niên trông còn trẻ lên tiếng, “Nhà họ Hoa đắc tội ai mới thành ra thế này, mấy người chưa nghe nói gì hay sao?”

“Nghe nói là một nữ minh tinh tên là Khương Mạn thì phải?”

“Không sai.” Người thanh niên chế giễu: “Cô ấy đâu chỉ là một nữ minh tinh, xét về một phương diện nào đó, trước kia cô ấy vẫn là con gái riêng của vợ tổng giám đốc Hoa đấy.”

Mấy người hóng chuyện nhìn nhau.

“Hoa Thành Hùng cùng vị phu nhân hiện tại Lý Vân là tái hôn, chắc mọi người đều biết nhỉ? Khương Mạn-Khương võ thần này là con nuôi của Lý Vân.”

Người thanh niên nở nụ cười thần bí: “Theo như tôi thấy, vị phu nhân của Hoa Thành Hùng đúng là ngu dốt số một trên đời, trước kia nếu bọn họ đối xử với Khương Mạn tốt một chút thì cũng không rơi tới bước đường này!”

“Bọn họ dung túng cho Hoa Viện giở thủ đoạn bẩn thỉu với Khương Mạn, bây giờ người ta đoàn tụ với người nhà rồi, cũng không thể trách người ta trở mặt quay về báo thù được!”

“Phải biết là năm đó Hoa Viện không chỉ thuê người muốn giết Khương Mạn, mà còn cho người lên mạng ngụy tạo các loại hình ảnh và video nóng để bôi nhọ người ta kìa.”

Người thanh niên hừ một tiếng, “Nếu đổi lại là tôi, biết em gái bảo bối nhà mình bị người ta ức hiếp như vậy, không giết chết cả nhà đối phương thì không nuốt trôi cục tức này, chứ đừng nói gì tới Khương Mạn còn là cô công chúa nhỏ nhà đó ……”

“Nhà đó? Là nhà nào……”

Có người phản ứng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã nghĩ tới: “Đợt trước Khương Mạn kiện mấy đơn vị truyền thông và antifan, tập đoàn tài chính Đế Quốc và tập đoàn Hoàn Vũ đều share bài của cô ấy……”

“Nghe nói người kia của tập đoàn tài chính Đế Quốc là fan của Khương Mạn, sau lưng của tập đoàn Hoàn Vũ là gia tộc Lancelot, không lẽ ……”

Sắc mặt của tất cả mọi người đều khác lạ.

Liên quan tới bí mật cấp cao, không ai dám nói lớn tiếng: “Tôi nghe nói người nắm quyền của gia tộc Lancelot có một nửa huyết thống Đế Quốc đấy, hình như còn có liên quan đến nhà họ Khương, chính là ……”

Không ai dám nói tiếp.

Lancelot, nhà họ Khương, Khương Mạn……còn chưa rõ ràng hay sao?

Có người ngó một vòng quanh phòng triển lãm, vui sướng khi người khác gặp họa mà nói: “Tây bán cầu chính là do gia tộc Lancelot nắm giữ, con đường của Hoa Thành Hùng đi vào đường cùng rồi ……”

“Buổi triển lãm này chắc là lần giãy giụa cuối cùng trước khi chết rồi nhỉ, nghe nói ông ta đã lấy hết khoản tích góp cá nhân của mình ra mới thu hút được những vị tai to mặt lớn này tới....”

“Hoa Thành Hùng những năm đầu chính là dựa vào mấy món đồ sưu tầm này mà phất lên, đáng tiếc, số tranh này tốt thì tốt thật đấy, nhưng sau hôm nay chỉ e là toàn bộ sẽ đổi chủ rồi……”

Trên đời này trước giờ đều không thiếu những kẻ hóng hớt và thích đổ dầu vào lửa như này.

Niềm vui nỗi buồn của mỗi người đều không giống nhau.

Người thanh niên sau khi ‘nghịch ngợm’ xong, thì đi về phía chiếc bàn cao ở trong góc.

“Anh cả, anh cũng thật biết cách ném đá giấu tay đấy.” Cậu hai nhà họ Tề không nhịn được mà nói.

“Cái này gọi là vui một mình không bằng vui cùng nhiều người, Hoa Thành Hùng mở ra buổi triển lãm những bức tranh sưu tầm này là muốn nhân cơ hội này bán ra mà hồi lại tí máu.”

Cậu cả nhà họ Tề cười nói: “Hôm nay có không ít mấy tên nhà giàu tới, không gây rối một chút thì chúng ta chưa chắc đã chiếm được món hời.”

Cậu hai nhà họ Tề làu bàu: “Anh không sợ đắc tội với nữ thần của em sao.”

Cậu cả nhà họ Tề túm lấy gáy thằng em thứ hai nhà mình, giọng nói nặng nề: “Chú nói là đã quen biết cậu ba nhà Lancelot và Khương Mạn từ sớm, thế sao không biết đường mà giới thiệu cho ông anh cả này hả?”

Cậu hai nhà họ Tề gạt tay anh mình ra, bĩu môi nói: “Anh cả, em phải nhắc nhở anh trước, đại ca của em tính khí nóng nảy, nữ thần của em đánh người cũng ác lắm đấy, anh đừng có giở mấy trò khôn vặt trước mặt họ.”

Cậu cả nhà họ Tề nhún vai, “Yên tâm, anh tự biết chừng mực, khi nào thì dẫn anh đi gặp hai người đó đây?”

Cậu hai nhà họ Tề không lên tiếng, đang nghĩ cách di dời đề tài thì anh ta chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, tròng mắt suýt thì rơi ra.

“Anh cả, em đi rửa tay một tí.”

Cậu hai nhà họ Tề kiếm cớ rời đi, đợi khi anh cả nhà mình giống như con bướm bay lượn khắp nơi để gây rối, anh ta mới đi về phía góc khuất bên kia.

Ở trong góc khuất có hai người đang đứng, hai người ăn mặc có chút khác biệt.

Người đàn ông đi đầu có vẻ mặt liều lĩnh, ánh mắt u ám như một con sói sắp ăn thịt người. Người nước ngoài tóc bạch kim bên cạnh mặc một bộ quần áo bồi bàn không phù hợp với dáng người, trông cứ như mới lột từ trên người của người khác xuống vậy.

Gương mặt đó vốn dĩ rất đẹp, nhưng chắc là vì mới bị ăn đập một trận nên xanh xanh tím tím, ảnh hưởng đến cả mỹ quan của thành phố.

“Đại ca, sao anh lại tới đây.”

Cậu hai nhà họ Tề đi tới chỗ Khương Nhuệ Trạch, ánh mắt ngạc nhiên.

Khương Nhuệ Trạch đã nhìn thấy cậu ta từ sớm rồi, lạnh lùng ừ một tiếng, “Tới xem khỉ.”

Cậu hai nhà họ Tề cảm thấy dường như sắp có kịch hay để xem rồi.

Nghĩ tới anh cả nhà mình vừa mới tác oai tác quái, cậu hai nhà họ Tề có chút căng thẳng, đại ca chắc không phải là cũng nghe thấy rồi chứ?

“Con bướm hoa bay lượn khắp nơi kia là anh cả của cậu, Tề Tư Vũ hả?”

Cậu hai nhà họ Tề tên là Tề Tư Miểu, lần trước khi Khương Mạn đua xe chính là dùng xe đua của anh ta.

May nhờ có hành vi ‘idol nào fan nấy’ của anh ta mới khiến cho ông cụ nhà họ Sở tìm nhầm người, bị Tôn Đại Ngọc coi thành người bán bảo hiểm!

“Vâng, anh trai của em, anh ấy……”

“Anh ta làm tốt đấy.” Khương Nhuệ Trạch mỉm cười: “Bảo anh ta cứ tiếp tục đi, anh lại muốn nhìn xem, hôm nay ai dám mua tranh của tên chó họ Hoa đó!”

Nghe thấy lời này, cậu hai nhà họ Tề giống như được uống một liều thuốc an thần.

“Đại ca, anh yên tâm! Buổi triển lãm tranh ngày hôm nay, em nhất định quậy cho anh xem!”

Có hai anh em nhà họ Tề chọc gậy bánh xe, bầu không khí của buổi triển lãm bỗng chốc thay đổi, có mấy đại gia vì sợ rắc rối nên thậm chí còn rời đi luôn, còn càu nhàu rằng thật đen đủi.

Con chó họ Hoa này đắc tội với gia tộc Lancelot, mua tranh của ông ta thì chẳng phải là đối đầu với gia tộc kia sao?

Có còn muốn làm ăn ở nước ngoài nữa không đây?

Cho dù chỉ làm ăn ở trong Đế Quốc thì cũng vẫn khó khăn thôi!

Tiểu ma đầu kia của tập đoàn tài chính Đế Quốc chính là fan (người thầm mến) của Khương Mạn đó!!

Sau khi Quỷ Hồ móc nối với cô bồi bàn xinh đẹp, anh ta dùng khuôn mặt bầm dập khiến đối phương hoảng sợ và bỏ chạy, anh ta tiếc nuối cầm lên một ly cocktail và nhấm nháp:

“Sói, sao anh lại dịu dàng vậy? Trực tiếp tìm tới người bán chết tiệt kia rồi ném hắn ta từ sân thượng xuống không được sao?”

Khương Nhuệ Trạch liếm môi, cầm cốc rượu bên cạnh lên, cũng uống một ngụm, kìm hãm sự khát máu trong ánh mắt xuống:

“Giết một con chó sắp chết thì có gì hay, tôi càng muốn khiến ông ta tuyệt vọng!”

“Lát nữa, anh đi báo giá!”

Quỷ Hồ sững sờ, rồi nở nụ cười thô bỉ: “Sói, cậu học thói xấu rồi ……”

Vậy mà lại thay đổi từ sử dụng cơ bắp sang sử dụng đầu óc, phương Đông, thật đúng là một nơi thần kỳ!

Đất và nước ở nơi này có thể khiến con người ta gia tăng trí tuệ sao?

Nếu Khương Nhuệ Trạch biết được suy nghĩ của anh ta, chắc là sẽ cười chết mất!

Đùa chắc, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở chung với lão Bạc nham hiểm kia lâu như vậy, có thể không nhiễm tí mực nào hay sao?
Chương 302: Sắp có kịch hay rồi đây

Trong phòng khách sạn, một người đàn ông bụng phệ ục ịch bước ra trên mặt còn nở nụ cười dâm dục. Hoa Thành Hùng đứng ở ngoài, trên môi nở nụ cười thâm sâu.

“Người anh em, hôm nay vợ ông em nhiệt tình thật đấy, làm ông anh đấy cực kỳ ngưỡng mộ vận may của ông em.”

“Anh Vương cứ khách sáo.” Hoa Thành Hùng nịnh nọt: “Của em cũng là của anh mà, tí nữa ở cuộc đấu giá ông anh nhớ giúp thằng em một chút nhé.”

“Yên tâm, mấy người bạn kia của anh không thiếu tiền!” Vương Tùng vỗ vai ông ta sau đó đưa tay sờ cái bụng như chửa mười tháng của mình, bộ dạng dương dương tự đắc đi ra ngoài.

Vương bụng phệ vừa đi, sắc mặt của Hoa Thành Hùng âm trầm tới cực độ. Vương, Sở, Kiều, Khương, bốn đại gia tộc của Đế Quốc. Vương Tùng là người nhà họ Vương, Hoa Thành Hùng phí bao nhiêu công sức mới móc nối được với ông ta. Tên bụng phệ chết tiệt này khẩu vị vừa nặng lại vừa biến thái.

Nữ minh tinh đang hot, lại còn xinh đẹp cũng không lọt nổi vào mắt hắn, nhưng lại thích làm trò xằng bậy với phụ nữ đã có chồng!

Hoa Thành Hùng thấy đầu mình là cả một bãi cỏ xanh mướt, nhưng đây chính là cơ hội để ông ta “xưng anh gọi em” với Vương Tùng.

Lần đấu giá này thu hút rất nhiều người có tên tuổi, cũng là nhờ vào Vương Tùng.

Sau khi bước vào phòng, Hoa Thành Hùng nhìn thấy Lý Vân đang khóc khóc mếu máo, ánh mắt ghét bỏ: “Khóc cái gì, thiệt thòi lắm đấy?”

Lý Vân hung dữ nhìn lại Hoa Thành Hùng, tên bụng phệ kia đúng là biến thái, mỗi lần đều không coi bà ta như con người. Nhưng người bà ta hận nhất chính là Hoa Thành Hùng!

Người đàn ông này, mặt người dạ thú! Sao có thể đưa vợ mình cho người khác được?

“Hoa Thành Hùng, tôi là vợ ông! Ông làm vậy thì có còn là con người không?”

“Người?” Sắc mặt của Hoa Thành Hùng càng hung dữ, sải bước tới túm lấy tóc của Lý Vân, Lý Vân hét lên.

“Điều tôi hối hận nhất chính là lấy một đôi giày rách như bà! Nếu không phải tại bà, con gái tôi đã không phát điên rồi vào bệnh viện tâm thần? nếu không phải bà, nhà họ Hoa đã không phải thế này!”

Hoa Thành Hùng hận không thể bóp chết bà ta, nhưng Vương bụng phệ lại thích con đàn bà Lý Vân này, Hoa Thành Hùng mới nhịn lại cảm giác muốn giết bà ta.

“Bà là mẹ nuôi của Khương Mạn mà lại không biết lai lịch thật sự của cô ta?”

“Tôi không biết, tôi không biết gì hết!!” Lý Vân hoang mang giải thích.

Làm sao bà ta dám nhận là mình biết! Hoa Thành Hùng mà biết thì sẽ giết bà ta ngay. Tất cả chuyện này đều tại Khương Hổ!!

Tại tên chồng cũ chết tiệt của bà! Tại lão già Hứa Mạnh chết tiệt kia nữa! tại nhà họ Khương!.

Năm đó bà ta gả cho Khương Hổ, đối phương chỉ là một tên tài xế quèn trong nhà họ Khương. Tự nhiên có một ngày, Khương Hổ ôm một đứa trẻ sơ sinh là gái về nhà, còn có cả Hứa Mạnh đi cùng.

Khương Hổ lừa gạt, bảo là nhà họ Khương giao cho ông ta một nhiệm vụ quan trọng, làm xong việc này thì sau này phú quý hưởng không hết.

Lý Vân tin là thật, theo Khương Hổ đi phẫu thuật, thay tên đổi họ, thậm chí còn nhận Hứa Mạnh là cha. Trở thành một nhà ba người bình thường không liên quan gì tới nhà họ Khương, còn gọi đứa bé là “Khương Mạn”.

Nhà họ Khương bảo, chỉ cần bọn họ nuôi lớn “Khương Mạn”, mài giũa đứa bé này thật tốt, để sau này họ dễ dàng thao túng và điều khiển. Lý Vân rất ngoan ngoãn tuân lệnh.

Bà ta nghe theo mọi sự sắp đặt của nhà họ Khương, nhưng ‘Khương Mạn’ lớn dần cũng là lúc nhà họ Khương bắt đầu trở mặt. Vô số lần Khương Hổ đi đòi tiền nhưng lại không có kết quả gì, hơn nữa vì nợ tiền cờ bạc quá nhiều mà phải trốn chui trốn lủi.

Hứa Mạnh thì bị bệnh Alzheimer, Lý Vân nuôi ‘Khương Mạn’ tới năm mười tuổi, cuối cùng không chịu nổi nữa, bà ta nuốt sao trôi sự thiệt thòi này?

Khương Hổ cũng chưa từng nói rõ cho bà ta biết lai lịch của Khương Mạn, Lý Vân đã truy hỏi nhiều lần nhưng không kết quả gì. Trong lòng cũng đoán già đoán non nhưng vẫn không biết được chân tướng thật sự.

Người nhà họ Khương bà ta không dám đụng vào, lại còn phải nuôi không một con tạp chủng, Lý Vân làm sao chịu được chuyện này.

Bà ta nhờ vào mối quan hệ, đưa ‘Khương Mạn’ vào trong giới giải trí, trở thành sao nhí kiếm tiền cho bà ta. Còn về chuyện lão già Hứa Mạnh sống chết ra sao, lão ta có phải cha ruột của bà đâu, bà ta chả hơi đâu đi quan tâm chuyện của lão già ấy.

Sau này bà ta lại có được sự giúp sức cả nhà họ Phong, gặp được Hoa Thành Hùng, đương nhiên phải đá đít hai kẻ ngáng đường ‘Khương Mạn’ và Hứa Mạnh để còn trở thành quý phu nhân của Hoa Thành Hùng.

Ai mà ngờ được……

Cuộc đời của bà ta cũng chỉ nằm trong tay của kẻ khác.

‘Khương Mạn’ vậy mà lại là tiểu công chúa của nhà Lancelot. Bốn người anh trai của cô ta có địa vị lớn, thậm chí nhà họ Khương cũng phải nể.

Lý Vân hối hận, hối hận vì đã nhìn trân châu thành mắt cá, rõ ràng có thể khống chế ‘Khương Mạn’, chỉ cần đối xử với cô ta tốt một chút thì sau này có phải cuộc sống đã tốt đẹp hơn nhiều?

Bà ta nhẫn nhục vào nhà họ Hoa, bị con ranh Hoa Viện dẫm đạp, bây giờ lại bị Hoa Thành Hùng lấy làm công cụ lấy lòng tên biến thái bụng phệ. Lý Vân không can tâm, bà ta không can tâm làm người thua cuộc!!

Hoa Thành Hùng âm trầm nhìn bà ta: “Bà nên cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn còn giá trị, nếu không ông đây đã sớm vứt cho cá ăn rồi!”

Lý Vân lạnh run cả người, hoảng sợ cúi đầu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời.”

Bà ta che giấu sự phẫn hận. Chỉ cần không chết, chỉ cần còn sống thì sẽ có cơ hội báo thù……

Bà ta muốn bắt tất cả những kẻ nợ bà ta phải trả giá!!

“Chỉnh trang lại bản thân đi, thật kinh tởm.” Hoa Thành Hùng ghét bỏ nhìn bà ta, trịnh thượng nói: “Tí nữa biểu hiện cho tốt vào, dám làm tôi mất mặt thì……”

Sắc mặt của Lý Vân tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ đến tột cùng.

Vương Tùng là một tên biến thái bạo lực, Hoa Thành Hùng…..chả nhẽ lại không phải!

……

Cuộc đấu giá chuẩn bị khai mạc, Vương Tùng cũng quay lại phòng tiệc, kết quả phát hiện mấy người bạn của mình đã đi mất, chỉ còn lại vài người thì ánh mắt cũng có vẻ bất mãn nhìn qua ông ta.

“Mấy ông bạn làm sao vậy? Tôi đắc tội ở đâu à?” Vương bụng phệ cười cười.

“Anh Vương, anh cũng thật là, bọn tôi tới đây cũng là nể mặt anh.”

“Ai mà không biết rõ mọi chuyện, anh là người nhà họ Vương mà lại không biết Hoa Thành Hùng đắc tội với ai?”

Mặt Vương bụng phệ bắt đầu u ám, ông ta cau mày: “Không phải chỉ là một nữ minh tinh thôi à? Yên tâm, tôi điều tra rồi. Nữ minh tinh đó họ Khương, nhưng chả liên quan gì tới nhà họ Khương kia đâu.”

“Hừ, mà kể cả là con gái nhà họ Khương thì đã sao, nhà họ Vương tôi mà phải sợ nhà họ Khương à?” Vương Tùng rất khí phách nói.

Những người khác hơi do dự, nhưng lại không nói gì. Bọn họ dám khẳng định tên béo này là một kẻ ngu ngốc, và hắn chắc chắn đã có gì đó với vợ của Hoa Thành Hùng. Nếu không sao lại không biết sau lưng Khương Mạn chính là gia tộc Lancelot?

“Vậy Khương Mạn là công chúa nhà Lancelot! Trong người cô ta còn có một nửa dòng máu của nhà họ Khương, mặc dù nhà họ Khương không công nhận, nhưng với thực lực của nhà Lancelot, anh Vương biết chứ……”

“Nhà họ Vương mấy năm nay cũng có nhiều hạng mục ở nước ngoài, tùy tiện đầu tư cũng đã là mấy chục tỷ, mà tôi nhớ có nhiều hạng mục là hợp tác với nhà Lancelot……”

“Người này……chúng tôi đắc tội được sao?”

Mặt Vương Tùng tái mét, đôi mắt trợn ngược.

Tên Hoa Thành Hùng chết tiệt này, dám bẫy hắn!!

Vương Tùng không dám nghĩ tới hậu quả, ông ta ở trong nhà họ Vương cũng chả có quyền hành gì, mà đây lại là công việc làm ăn của cả gia tộc, nếu làm hỏng chuyện thì khó cứu vãn.

Đúng lúc này âm nhạc bắt đầu vang lên, Lý Vân khoác tay Hoa Thành Hùng đi vào trong bữa tiệc.

Ở một góc rẽ, Khương Nhuệ Trạch một hơi uống cạn cốc rượu, ánh mắt rực cháy. Ha, sắp có kịch hay rồi đây!
Chương 303: Đầu năm nay có trào lưu nhận người thân bừa vậy sao

Lúc Hoa Thành Hùng dẫn Lý Vân bước vào hội trường, liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Càng tiến vào sân khấu của hội trường, cảm giác đó càng mãnh liệt.

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn ông ta, giống như là đang nhìn một thằng hề nực cười vậy.

Trong lòng Hoa Thành Hùng có chút bất an, Lý Vân duy trì nụ cười cứng ngắc, rất chuyên tâm nên không hề chú ý đến điều này.

Hoa Thành Hùng ôm ý đồ tìm kiếm bóng dáng của Vương Tùng, kết quả, chỉ bắt gặp ánh mắt kỳ quái.

Vương Tùng cười lạnh, nhìn ông ta chằm chằm, tim Hoa Thành Hùng bất an đập mạnh.

Ở một bên khác, anh em nhà họ Tề âm thầm phá hoại, cậu cả nhà họ Tề đắc ý nói:

“Quả dưa miễn phí này thật là ngọt*, Hoa Thành Hùng lần này mất cả chì lẫn chài rồi.”

(*Quả dưa: nghĩa bóng chỉ những vụ ồn ào, drama, ‘ăn dưa’ hàm ý hóng hớt drama)

“Cái tên mập chết tiệt Vương Tùng này đã quen thói rồi, những chuyện kéo quần lên liền không nhận người này hắn ta cũng làm không ít, lần này hắn ta biết bản thân bị Hoa Thành Hùng chơi kế dùng sắc lừa tiền, không báo thù thì không phải là hắn ta nữa rồi!”

Cậu hai nhà họ Tề giơ ngón cái lên: “Anh cả, không hổ là anh, đủ gian trá đấy!”

Cậu cả nhà họ Tề dương dương tự đắc không quá ba giây, nhăn mày: “Chú đang khen anh đấy sao?”

“Đây là lời mà đại ca của em nói.”

Cậu cả nhà họ Tề liếc trái liếc phải: “Cậu ba nhà Lancelot kia rốt cuộc đang ở đâu?”

Anh ta giống như con bướm hoa, lượn khắp sảnh cũng không tìm thấy người nào khả nghi.

Cậu hai nhà họ Tề kiêu ngạo nói: “Đại ca của em rất có bản lĩnh, anh ấy không cho anh tìm thấy thì anh đương nhiên là không tìm ra rồi!”

Lúc hai anh em đang nói chuyện phiếm, Hoa Thành Hùng cũng nhanh chóng lên sân khấu chính giống như cá nằm trên thớt.

Ông ta lúc này chẳng khác gì con kiến bò trên chảo nóng.

Nhưng chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục thôi.

“Cảm ơn các vị khách quý đã tới tham gia buổi triển lãm tranh lần này, ngoại trừ triển lãm các bức tranh nổi tiếng, tôi còn lấy ra không ít vật phẩm quý giá để rao bán.”

“Đây đều là những vật phẩm có một không hai của các tác giả nổi tiếng, tin rằng nhất định sẽ khiến các vị khách quý hài lòng.”

Ông ta nói xong, chỉ có một vài tiếng vỗ tay rải rác vang lên.

Nữ lễ tân đẩy vật phẩm đầu tiên ra, đó là một bức tranh sơn dầu, màu sắc tươi sáng, nét vẽ ngông cuồng.

Nhưng nội dung bức tranh lại là cảnh địa ngục.

“Bức tranh này là từ bàn tay của họa sĩ nổi tiếng người Châu Âu, Noci vào thế kỷ 18. Hiện chỉ còn 10 bức tranh của Noci, được mệnh danh là mười cảnh địa ngục, đây là cảnh thứ chín ‘Tình yêu của quỷ Satan’.”

Ngay khi ‘Tình yêu của quỷ Satan’ vừa ra mắt, các vị khách đã nóng mắt, nhưng rất nhanh sau đó liền thất vọng và biến thành phẫn nộ.

Bức tranh này nằm trong tay Hoa Thành Hùng thật đúng là lãng phí!

Nhưng đáng giận hơn là cho dù bọn họ có tiền cũng không dám giơ bảng!!

Mục đích của Hoa Thành Hùng bán đấu giá những bức tranh nổi tiếng trong triển lãm nghệ thuật này là để tích góp vốn cho tập đoàn của mình, lúc này giơ bảng chẳng khác nào đưa tiền cho ông ta, chống đối với gia tộc Lancelot sao?

Có ai lại đầu đất như thế chứ!

Bức tranh đầu tiên được đưa ra, không gian im phăng phắc, không một ai báo giá!

Hoa Thành Hùng sắp đổ mồ hôi lạnh rồi. Giống như hi vọng cuối cùng bị dập tắt ngay trước mắt.

“Thật ngại quá, buổi đấu giá này không có giá khởi điểm sao?” Có người giơ tay hỏi.

Mọi người nhìn sang, bất giác nhăn mày.

Người đàn ông vừa nói chuyện, mặc một bộ trang phục bồi bàn, mái tóc bạch kim, nhìn ra được là một người nước ngoài, nhưng trông bộ dạng mặt mũi bầm dập giống như vừa bị ăn đòn.

“Người này là ai vậy?”

“Bồi bàn à?”

Hoa Thành Hùng nhìn cách ăn mặc của Quỷ Hồ thì nhăn mày, trong lòng giống như lửa đốt, nếu không phải kiêng dè đám khách quý ở đây thì ông ta đã chửi cho một trận rồi.

“Buổi đấu giá ngày hôm nay chỉ có những khách khứa được mời mới có thể tham dự, ngài đây, không phải là khách đúng không?”

Quỷ Hồ thong dong uống một ngụm rượu: “Ngài Hoa……đúng không? Sao ông vẫn trông mặt mà bắt hình dong vậy?”

“Khuyên ông một câu, đừng tùy tiện xem thường một ai, dù cho anh ta có mặc một bộ trang phục bồi bàn đi chăng nữa.” Lúc Quỷ Hồ nói câu nói này hiển nhiên rất nho nhã, ánh mắt lại tràn đầy vẻ chế giễu, nói một cách đầy hàm ý:

“Chưa biết chừng một ngày nào đó, người mà ông xem thường lại là một nhân vật tai to mặt lớn mà ông với không tới đấy, tin chắc rằng ngài Hoa đây hiểu rõ hơn ai hết về loại chuyện này chứ nhỉ?”

Khuôn mặt Hoa Thành Hùng đỏ bừng trong nháy mắt.

Đa số khách khứa tại đây đều cười ồ lên.

Hoa Thành Hùng có thể không quen với loại chuyện này hay sao?

“Hahahaha! Nói hay lắm, nói hay lắm! Hoa cái gì đó Gấu*.... thôi gọi ông là Hoa gấu chó là được, giá khởi điểm của mấy bức tranh này là bao nhiêu, nói ra cho ông đây nghe thử nào!”

(*chữ Hùng trong Hoa Thành Hùng là từ đồng âm với từ ‘gấu’, đều đọc là ‘xiong’)

Một bóng người cao lớn, lắc lư tiến vào từ cửa. Không ít người sau khi nhìn thấy anh ta liền kinh ngạc, biểu cảm kỳ lạ.

Ông tổ này sao lại tới đây rồi?

Hoa Thành Hùng cũng có vẻ mặt bất ngờ.

Người vừa tới mặc một bộ đồ lông chồn, với một cặp kính râm vào mùa đông, và một chuỗi dây chuyền vàng quanh cổ.

Gu thẩm mỹ vi diệu này, ở các gia tộc trong Đế Quốc không thể nào tìm ra được người thứ hai!

Vương Tùng phỉ nhổ: “Cái tên ăn no dửng mỡ này tới đây góp vui cái gì vậy?”

Người vừa tới chính là Khương Tiểu Bảo, cậu ta cũng chẳng phải là được mời đến, hôm nay trùng hợp là tới Bàn Cổ ăn cơm cùng đám bậu xậu của mình, nghe nói bên trên có triển lãm tranh, người tổ chức còn là Hoa Thành Hùng nên mới lượn tới xem.

Kể từ sau khi biết Khương Mạn là chị họ của mình, Khương Tiểu Bảo liền đi điều tra quá khứ của Khương Mạn, đương nhiên cũng biết khúc mắc giữa nhà họ Hoa và Khương Mạn!

Nhưng thù oán sâu xa hơn thì một kẻ con nhà giàu như cậu ta hiển nhiên là chẳng thể tra ra được!

“Thì ra là cậu Bảo nhà họ Khương.”

Hoa Thành Hùng biến sắc, trong lòng như có người gõ trống, Khương Tiểu Bảo này không mời mà tới, là địch hay là bạn?

“Bớt phí lời, tôi với ông thân lắm sao? Hỏi ông đấy, bức tranh vớ vẩn này bao nhiêu tiền?”

Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo không mấy kiên nhẫn, đám bậu xậu sau lưng cậu ta cũng í ới hô hào theo.

Hoa Thành Hùng không dám chọc vào cái đám ông tướng này, ngần ngại thân phận của bọn họ, trên mặt vẫn giữ vững nụ cười mà đáp:

“Bức tranh này là hàng độc, cho nên giá khởi điểm là hai nghìn vạn tiền Đế Quốc.”

“Hai nghìn vạn? Sao ông không đi ăn cướp luôn đi!” Khương Tiểu Bảo trợn trừng mắt, cậu ta nhìn đám khách mời: “Các người là bọn ngốc lắm tiền sao? Bức tranh này hai nghìn vạn mà cũng có người muốn mua à? Đem cho ông đây chùi đít, ông đây còn chê thô ráp đấy!”

Khương Tiểu Bảo nói ra những lời này, khách khứa đều tỏ vẻ ngượng ngùng.

Một bầu không khí kì dị bao trùm cả hội trường.

Không phải là nhà họ Khương và gia tộc Lancelot quan hệ bất hòa sao?

Khương Tiểu Bảo này tới phá đám hả?

Trò này là thế nào đây?

“Bảo thiếu gia!” Hoa Thành Hùng cất giọng, kìm nén sự phẫn nộ: “Cậu không đấu giá thì cũng đừng phá đám!”

“Ông đây cứ phá đám đấy, thì sao nào?”

Khương Tiểu Bảo hai tay chống nạnh, đám bậu xậu sau lưng cậu ta đứng thành một hàng ngang giống như bảo vệ.

“Cái tên gấu chó này, nghe nói con gái ông trước kia từng bắt nạt chị họ Khương Mạn của tôi đúng không?”

“Người của nhà họ Khương chúng tôi là người mà loại gấu chó như ông cũng có thể tùy tiện bắt nạt được hay sao? Con gái ông bắt nạt chị họ tôi, thì tôi bắt nạt ba của cô ta, cũng chính là ông đấy!!”

“Sao nào, không phục hả? Tới đây! Tới battle battle với ông đây nào!”

Các cụ có câu, không sợ kẻ tài, chỉ sợ kẻ không nói lý!

Khương Tiểu Bảo vốn không có bản lĩnh gì, nhưng lại có gia cảnh ghê gớm, mà cậu ta lại là kẻ không nói lý!

Hoa Thành Hùng dường như sắp tức muốn xỉu luôn rồi!

Thế này là thế nào!

Các khách mời cũng ngơ ngác!

Cậu cả nhà họ Tề: “Cục diện này tôi thực sự không ngờ tới……”

Vương Tùng: “Nhà họ Khương với gia tộc Lancelot hòa hợp rồi à? Hay là chi thứ hai nhà họ Khương đang bày tỏ thiện ý?”

Quỷ Hồ lượn về bên cạnh Khương Nhuệ Trạch, “Tình hình gì đây? Cái tên bảo bối to xác này là em họ anh à?”

Khương Nhuệ Trạch sắc mặt đen thui, “Em họ cái rắm, có quỷ mới biết nhà họ Khương đang phát điên cái gì!”

Cái tên Khương Tiểu Bảo này rốt cuộc là nhảy ra giở trò gì?

Trong sự hỗn loạn, có một giọng nữ trầm thấp, chậm rãi lên tiếng:

“Thú vị đấy, sao tôi lại không biết là mình có một người em họ nhỉ? Đầu năm nay có trào lưu nhận người thân bừa vậy sao?”
Chương 304: Diễn tới khi nào tôi vừa lòng mới thôi

Ở buổi triển lãm tranh, nhân vật có tiếng ở các lĩnh vực đều tụ họp lại đây, Âu phục, giày da, váy hoa, lễ phục, tất cả đều là hàng cao cấp.

Ngay cả hoa tươi trang trí hội trường cũng là từ nước ngoài vận chuyển về theo đường hàng không, chỉ để xứng tầm với những người nổi tiếng trong giới này.

Mấy người tiến vào từ cửa ra vào, cách ăn mặc hiển nhiên là hoàn toàn không phù hợp với nơi này. Nhưng lại không ai có thể phớt lờ hào quang tỏa ra từ người họ.

Chiếc áo khoác da sạch sẽ, gọn gàng, sắc xảo, thắt lưng tôn lên vòng eo thon thả như rắn của cô, chiếc áo khoác dài làm bằng da không thể che giấu hoàn toàn sức mạnh và vẻ đẹp mà đôi chân dài mang lại.

Đôi mắt và lông mày của người phụ nữ mang vẻ sắc bén như dao, sự quyến rũ không thể kiềm chế và sự lạnh lùng ở giữa đôi lông mày tạo nên vẻ đối lập, khiến người ta không dám đối diện trực tiếp, nhưng lại không chống cự được sức hút ấy.

Giống như người rắn xinh đẹp nơi vực thẳm, phát ra sức hút chết người.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô, trên mặt nở một nụ cười nhạt, cao quý như một vị thần, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ của anh, càng nhìn kỹ càng sợ hãi. Giống như bóng ma dưới địa ngục, vẻ tàn độc lặng lẽ lan tràn dưới làn mây và sương mù, không thể phân biệt được là thánh hay là quỷ.

Khương Mạn thong dong nhìn xung quanh một lượt, đôi môi đỏ khẽ mở: “Ôi trời, náo nhiệt ghê.”

Cô vừa nói dứt lời, một thiếu niên đội chiếc mặt nạ Pikachu từ đằng sau lưng ló mặt ra, nhìn chằm chằm vào Khương Tiểu Bảo ở đối diện, nói: “Là kẻ phá đám hay là kẻ lừa đảo đấy?”

Khương Tiểu Bảo tỉnh táo lại, lập tức phản pháo: “Cái tên quỷ con này nói vớ vẩn cái gì đấy! Chị họ à, chị của em à ~~”

Hắn ta chạy một mạch về phía Khương Mạn, nhiệt tình một cách kỳ lạ.

Khương Mạn kiên định, sắc mặt không hề thay đổi: “Thật ngại quá, cậu là ai vậy?”

Nụ cười của Khương Tiểu Bảo khựng lại, vẻ mặt làm quá lên: “Em là em trai chị mà! Không phải chứ, chị quên em rồi à? Hai chúng ta mới gặp mặt cách đây không lâu mà?”

Khương Mạn: “Trên hộ khẩu tôi chỉ có bốn người anh trai, không có em trai.”

“Em là……”

“Anh bạn nhỏ làm ơn nhường đường, đứng sang bên cạnh mà làm bài tập đi.”

Khương Mạn đương nhiên là nhớ rõ cậu nhóc, nhưng mà không rảnh để quan tâm.

Thái độ của Khương Tiểu Bảo thay đổi 180 độ, thời tiết còn không thay đổi nhanh bằng cậu ta đâu, đặc biệt là ánh mắt của thằng nhóc này ……

Nhìn thấy Khương Mạn cứ như nhìn thấy một cái bao lì xì biết đi vậy.

Khương Mạn tạm thời chỉ muốn cách xa tên nhóc nổi loạn này càng xa càng tốt.

Với cái tính khí tồi tệ của Khương Tiểu Bảo, nếu là bình thường thì đã sớm tức giận rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay lại nhẫn nhịn.

Hất áo khoác lông chồn một cái, thành thật dẫn theo đám bậu xậu đứng sang một bên xem kịch.

Lúc Hoa Thành Hùng nhìn thấy Khương Mạn, biểu cảm lập tức mất kiểm soát, ánh mắt tối sầm xuống.

Lý Vân ở bên cạnh ông ta cũng kích động, giống như là nhìn thấy phao cứu sinh vậy, mấy lần định xông lên phía trước.

“Đây chính là Khương Mạn? Sao mà đẹp quá vậy, gương mặt này thật sự tồn tại sao? Không có phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?”

“Con lai trông đều đẹp cả, hai người anh trai từng lộ diện trước công chúng của cô ấy cũng đẹp một cách không chân thực!”

“Đây mới chính là tiểu thư nhà giàu đích thực mà, diện mạo và gia thế như này mà đặt vào trong giới giải trí thật là đáng tiếc!”

“Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai thế? Đẹp một cách quá đáng rồi nhỉ!”

“Anh ta mà anh cũng không biết sao? Bạc Hạc Hiên đấy, ảnh đế hot nhất Đế Quốc đấy!”

“Xời, ảnh đế thì sao, chẳng phải chỉ là một con hát thôi hay sao? Khương Mạn hẹn hò với anh ta chắc? Chậc, thân phận không xứng gì cả, tôi dám cá là hai người họ không thể thành đôi!”

“Thời bây giờ con hát cũng chẳng phải kẻ ngu, bám lấy một cái đùi vàng như thế, cả đời chẳng cần phấn đấu, còn không bám cho chắc hay sao?”

Cả hội trường rì rầm thảo luận, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

“Không phải muốn bán tranh sao? Còn ngây ra đấy làm gì, tiếp tục đi.”

Khương Mạn chậm rãi đi lên phía trước, lấy một ly cocktail trên tay người phục vụ, nói cảm ơn.

Nhấp một ngụm, khẽ nhếch mép cười, nhìn Hoa Thành Hùng: “Tổng giám đốc Hoa nhìn tôi làm gì, không hoan nghênh à?”

“Biết rõ còn hỏi!” Hoa Thành Hùng nghiến răng nghiến lợi: “Ở đây không hoan nghênh cô!”

Khương Mạn nhún vai, nở nụ cười đầy ác ý: “Không hoan nghênh à, thế ông cứ cố mà nhịn xuống đi.”

Cô lắc nhẹ chiếc ly trong tay: “Tôi không đi thì ông làm gì được nào?”

Miệt thị thẳng thừng, giống như một con dao sắc, chém Hoa Thành Hùng thương tích đầy mình, mất mặt hoàn toàn!

Đúng vậy, Khương Mạn không đi thì Hoa Thành Hùng làm gì được cô nào?

Thậm chí chẳng thèm mỉa mai vòng vo, chính là xem thường ông đấy!

“Tổng giám đốc Hoa, ông đừng có thấy người ta nể mặt mà còn không biết điều, Khương tiểu thư có thể tới dự là vinh hạnh của ông đấy.” Vương mập thấy vậy liền đứng ra, vạch rõ lập trường với Hoa Thành Hùng.

“Đây chính là vận đổi sao rời, đâm vào chỗ chết!”

“Theo tôi thấy Khương tiểu thư đã nhân nghĩa lắm rồi, có người mẹ nuôi và cha dượng như này, vẫn còn lưu lại cho bọn họ một con đường sống.”

Những kẻ ném đá xuống giếng* lần lượt xuất hiện.

(*ném đá xuống giếng: hành vi thấy người khác gặp nạn không cứu giúp mà còn hùa vào hại thêm.)

Khương Mạn không thèm nhìn đám hề này nhảy nhót, cầm trong tay kịch bản phản diện, cô diễn một cách sinh động vai một kẻ chuyên ức hiếp người khác.

Khỏi phải nói, đúng là sảng khoái!

Hoa Thành Hùng cũng biết con đường của mình đã chấm dứt rồi, ngay cả hi vọng cuối cùng cũng không còn rồi!

“Khương Mạn, Khương tiểu thư, tôi sai rồi, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của tôi!”

“Là do tôi không biết dạy con, nhưng Viện Nhi nó đã phải trả giá rồi, nó đã điên rồi, con gái tôi nó phát điên rồi ……”

“Cô có tấm lòng rộng lượng, cô tha cho tôi có được không?”

Biểu cảm của Hoa Thành Hùng nói đổi là đổi được luôn, quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin.

Dáng vẻ thê thảm, vứt hết tôn nghiêm, thật sự cũng khiến một vài người cảm thấy đồng cảm.

“Cậu Bảo, người chị họ này của cậu cũng tàn nhẫn thật đấy.”

“Nhà họ Hoa thật sự bị ép tới đường cùng rồi, cô ta thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?”

Tên bậu xậu bên cạnh Khương Tiểu Bảo lầm bầm.

Khương Tiểu Bảo lập tức trừng mắt: “Một đám ngu đần, bọn mày đi tu ở nhà thờ Đức Bà hay là đi lễ ở đền thờ Phật lâu quá rồi hả?”

“Kêu gào vài tiếng thì đã là đáng thương rồi? Đồng cảm sâu sắc vậy cơ à, thế bọn mày móc tiền túi ra giúp tên gấu chó đó đi!”

Đám bậu xậu lập tức câm miệng.

Vở kịch này của Hoa Thành Hùng cùng lắm chỉ lừa được mấy tấm chiếu mới chưa từng trải như bọn họ thôi.

Khách khứa ở đây, có kẻ nào không phải là hồ ly thành tinh?

Nước mắt cá sấu, kẻ nào tin thì kẻ đó chết!

Khương Mạn phì cười ra tiếng, nếu không phải chó ngáp phải ruồi, Quỷ Hồ tình cờ là bạn cũ của anh ba, thì chỉ e là giờ này cô đã được hưởng thụ ‘dịch vụ chăm sóc của sát thủ’ từ hội thợ săn rồi!

Dám thuê cả sát thủ tới giết cô thì lúc này sẽ dễ dàng sợ hãi và hối hận sao?

“Nói chuyện có đạo lý chút đi, tổng giám đốc Hoa, kỹ năng diễn xuất này của ông đem đi đâu cũng khó kiếm ăn đấy.”

Khương Mạn cảm khái, giọng điệu từ tốn, trào phúng và chế giễu, vẫn như một lưỡi dao lạnh lẽo, cứa vào lòng người.

“Hoa Viện diễn vai kẻ điên quả đúng là chân thực sắc nét, kẻ làm ba như ông sao không chịu học hỏi một chút vậy?”

Tiếng than khóc của Hoa Thành Hùng chợt ngừng lại, bất giác nhìn Khương Mạn, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

Khương Mạn cười tươi sáng, “Đừng ngẩng đầu, kỹ năng diễn xuất sẽ rớt xuống đấy.”

Cô cầm ly rượu, chậm rãi đi về phía sân khấu, dưới tầm mắt của tất cả mọi người, trực tiếp đổ cả ly rượu lên đầu Hoa Thành Hùng, sắc mặt lạnh lùng đến cực độ:

“Không phải muốn diễn sao? Vậy thì diễn đàng hoàng cho tôi xem!”

“Diễn tới khi nào tôi vừa lòng mới thôi.”
Chương 305: Khương Mạn là ác quỷ



Hiện trường lặng ngắt như tờ. Tiếng khóc của Hoa Thành Hùng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vô cùng phẫn uất.

"Khương Mạn, tao sẽ giết mày!!"

Hoa Thành Hùng chưa kịp đứng dậy thì một hòn đá bay tới đập trúng đầu gối của ông ta khiến ông ta khuỵu xuống, mất trọng tâm không ổn định và ngã sang một bên.

Vài tiếng ầm ầm vang lên, ông ta lăn từ mép sân khấu chính xuống, cú ngã này cũng không nhẹ!

"Ối" Quỷ Hồ hét lên rồi che miệng lại, lắc lắc súng cao su trong tay.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại đồ chơi này, vì tò mò nên tôi đã chơi một chút. Ôi, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi ông!"

Quỷ Hồ vội vàng chạy đến đỡ Hoa Thành Hùng dậy và phủi bụi trên người cho ông ta như thể anh ta thực sự cảm thấy có lỗi.

“Tránh ra!” Hoa Thành Hùng đẩy anh ta ra, sau gáy có cảm giác đau nhói như muỗi đốt, nhưng lúc này ông ta tức giận đến mức hoàn toàn không thể cảm nhận được.

Quỷ Hồ giơ hai tay lên, trực tiếp lùi lại, khi nhìn lướt qua sân khấu chính, nhanh chóng nháy mắt với Khương Mạn.

" Diễn ít như vậy sao? Hoa tổng thật không thể giữ được bình bĩnh." Khương Mạn thản nhiên cười nói:

"Đế Quốc là xã hội sống và làm việc theo pháp luật, giết người là phạm pháp. Vừa rồi là ông đang uy hiếp tôi sao?"

“Mọi người cũng đều nghe thấy rồi chứ?” Cô cười ha ha rồi nói với khách khứa.

"Nghe thấy rồi! Hoa Cẩu Hùng này coi thường pháp luật!" Anh cả nhà họ Tề là người đầu tiên đứng lên.

Vương Tùng cũng không chịu thua kém nói: "Dám nói chuyện giết người trước mặt nhiều người như vậy, gan của Hoa Thành Hùng thật sự lớn bằng trời rồi!"

Hoa Thành Hùng tức giận: "Vương mập, anh qua cầu rút ván!"

“Tôi nhổ vào!” Vương Tùng nhổ nước bọt vào mặt hắn: “Cái quái gì vậy, tôi quen biết anh sao?!

Vẻ mặt Hoa Thành Hùng khó coi đến cực điểm.

Tên mập béo này đã chơi vợ mình mà bây giờ còn không thừa nhận sao? !

Còn Khương Mạn chết tiệt này, tại sao nó vẫn chưa chết? Có phải tất cả những sát thủ của Hội Thợ săn đều là những kẻ vô dụng? Tại sao vẫn chưa giết được nó? ! !

"Ai là Hoa Thành Hùng?"

Đột nhiên có một nhóm người xông vào, nhưng họ đều mặc quần áo của cơ quan nhà nước.

"Hoa Thành Hùng đã ngụy tạo bệnh lý tâm thần cho con gái mình và đưa cô ta vượt biên ra nước ngoài để chữa bệnh, gây cản trở việc thực thi pháp luật!"

"Nhận được báo cáo của những người dân nhiệt tình nói rằng nghi ngờ ông ta buôn lậu văn vật."

"Ngoài ra còn có bằng chứng cho thấy Hoa Thành Hùng bị tình nghi thuê hung thủ giết người. Chúng tôi tới đây để bắt giữ người này để tiếp nhận điều tra!"

Hiện trường lập tức trở nên náo động.

Khương Mạn ồ lên một tiếng: "Thuê sát thủ giết người? Chẳng lẽ là thuê người giết tôi sao?"

Ánh mắt Hoa Thành Hùng hoang mang giống như một con chó hoang bị ép vào đường cùng.

"Là mày... là mày gọi những người này đến đây đúng không?!" Ông ta gầm lên, nhìn như thể tinh thần không được bình thường, xong rồi, xong đời rồi...

Thuê sát thủ giết người, buôn lậu ... Những thứ này đủ để ông ta ngồi tù mọt gông rồi!

Chưa kể đến việc ông ta làm giả bệnh lý tâm thần cho con gái Hoa Viện và muốn đưa cô ta ra nước ngoài … Tội chồng tội như vậy, cả đời này ông ta không thể nghĩ đến việc rời khỏi nhà tù được nữa!

Không, không thể! Không thể ngồi tù!

"Các người đừng qua đây! Đừng qua đây!!"

Hoa Thành Hùng kích động đến mức lao vào mép lan can.

Tầng trên cùng của khách sạn là khu vườn trên cao, hàng rào bảo vệ chỉ cao đến thắt lưng người. Nếu ông ta từ đây nhảy xuống thì thực sự sẽ là một kiếp luân hồi nữa đang vẫy gọi!

Hành động muốn tự sát vô cùng táo bạo của ông ta khiến các quan khách vô cùng ngạc nhiên.

Quỷ Hồ nhướng mày, co rúm người chạy đến bên cạnh Khương Nhuệ Trạch thì thào nói: "Tôi thật không ngờ tới cảnh này..."

Khương Nhuệ Trạch nhìn anh ta: "Anh vừa làm gì vậy?"

Quỷ Hồ mỉm cười nhưng không nói gì. Anh ta suýt nữa bị đánh chết, đương nhiên là phải trút giận, trả thù rồi!

Hoa Thành Hùng đứng ở mép lan can trông như sắp nhảy xuống.

Ông ta hóa điên hóa dại nhưng vẫn không quên rút điện thoại ra, bắt đầu

livestream.

"Khương Mạn muốn giết tôi!"

"Cô ta muốn ép tôi phải chết!!!"

"Tôi là Hoa Thành Hùng - chủ tịch tập đoàn Hoa Thị. Khương Mạn đã khiến con gái tôi bị tâm thần, bây giờ cô ta còn muốn giết tôi!"

"Lẽ trời thật không công bằng, trên đời này không có công lý !!"

Hoa Thành Hùng say sưa biểu diễn những hành động điên rồ. Dù ông ta có gào ầm lên thì livestream cũng chỉ có vài người xem.

Tuy nhiên, đòn phản công của ông ta khiến mọi người choáng váng.

"Tên này không trở thành biên kịch thì thật là lãng phí tài năng!"

"Có phải kịch bản cẩu huyết của Đế Quốc đều do ông ta mà ra không?!"

"Chó cùng rứt giậu không cũng không lựa chọn như vậy?"

“Hoa Thành Hùng, tôi khuyên ông nên nhanh chóng đi xuống để hợp tác điều tra, đừng hại người hại mình!” Chú cảnh sát nghiêm nghị nói.

Vỗ tay vỗ tay! Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Khương Mạn cười đến mức sắp chảy nước mắt, cô nhìn Hoa Thành Hùng nghi ngờ: "Hoa tổng, ông định tự sát sao? Ông có chắc không?"

Khương Mạn thản nhiên đi về phía ông ta.

"Mày đừng tới đây! Mày có tin hay tao nhảy xuống không !!" Hoa Thành Hùng giơ camera về phía cô và điên cuồng hét lên.

“Tôi tin.” Cô dừng lại, gật đầu nói: “Tầng cao nhất cách mặt đất khoảng 70 mét, nếu như ông rơi xuống… thì chắc chắn sẽ tan xác!

Cô đan các ngón tay vào nhau rồi đột nhiên mở ra, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: "Ầm ~"

"Nếu như vậy thì ông sẽ tan xương nát thịt, chia năm xẻ bảy, óc nát vụn, thân trên tách hẳn với thân dưới......"

Nghe vậy, mặt mày Hoa Thành Hùng tái mét. Một số quan khách không chịu được đã bắt đầu nôn khan.

Hoa Thành Hùng muốn chết nhưng sao lại không dám chết? Ông ta vô thức liếc nhìn xuống dưới, chân anh bắt đầu mềm nhũn ra, đầu óc choáng váng, cơ thể trở nên tê dại vì hoa mắt chóng mặt.

Bịch--

Điện thoại trên tay ông ta rơi xuống đất, đồng tử giãn ra. Cơ thể ông ta mất kiểm soát, sức lực như bị rút cạn, như bị một con bọ cạp độc cắn dẫn đến tê liệt, ngửa mặt lên trời mà ngã xuống...

Bên dưới là độ cao vài chục mét ...

“A !!!” Ai đó sợ hãi hét lên.

Quỷ Hồ khẽ kêu “ối” một tiếng, thành thật mà nói anh ta đã dùng kim đâm Hoa Thành Hùng, nhưng sẽ không lấy mạng tên ngốc này.

Ai mà ngờ rằng đối phương lại còn phát trực tiếp vụ tự sát?

Thời điểm Hoa Thành Hùng ngã xuống, mọi người nhìn thấy gió thổi vào áo khoác da màu đen, mái tóc dài của người phụ nữ đung đưa, chiếc áo bị gió thổi kêu phần phật.

Khương Mạn nhảy lên lan can bằng kính, một tay nắm lấy cổ tay, giữ lấy ông ta.

"Cứu !! Aaaaa !!"

"Cứu tôi với! Tôi không muốn chết !! Aaaaa !!!"

 

Tiếng hét chói tai của Hoa Thành Hùng vang vọng, thân thể không còn chút sức lực nào, chỉ có giọng nói vẫn có thể vùng vẫy. Mong muốn sống sót buộc ông ta phải hét lên.

Tính mạng của ông ta lúc này hoàn toàn nằm trong tay một người.

Trong tầm mắt, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ như yêu quái mang theo sắc đen vô biên từ vực sâu, đôi môi đỏ Khương Mạn khẽ nhếch lên, nhướng mày:

"Có vẻ như ông không hề muốn chết một chút nào..."

" Hoa tổng."

Toàn thân Hoa Thành Hùng run lên, sợ hãi đến mức ngất xỉu, ý thức rời rạc cuối cùng tiêu tan, trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ - ác quỷ!

Người phụ nữ Khương Mạn này... là một ác quỷ! ! !
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom