trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
truyện cực ngắn: nhà
Ngày anh sinh ra,anh đã ở trong một ngôi nhà,to và đồ sộ,nhưng lại không có nội thất sang trọng,không khí thoảng qua mùi cồn sát trùng nồng nặc mà có lẽ anh chẳng còn nhớ,kí ức của anh còn chưa được hình thành
Ngày anh đầy tháng,anh ở trong 1 căn nhà khác,nhỏ hơn,vạt vôi tường bị nứt phủ viền bởi rêu xanh,ánh sáng từ chiếc bóng đèn đã cũ lấp lóe như ánh lửa,dù theo một nghĩa nào đó,bóng sợi đốt thì đúng là ánh lửa thật,khung cảnh đó được anh cố nhồi vào vỏ não còn non nớt của anh,lưu giữ thành kỉ niệm đầu tiên anh có,dù nó thật mờ nhạt và ọp ẹp
Năm anh ba tuổi,mẹ đưa anh đến một ngôi nhà lớn hơn,có rất rất nhiều người,giống như anh,họ nhỏ xíu,tròn trịa,năng động,nói chung là trẻ con,nhưng anh cũng là trẻ con,vậy nên thôi,lần đầu tiên anh thấy nhiều người như vậy,âm thầm lưu nó lại trong ký ức
Năm anh 6 tuổi,nhận thức về thế giới phần nào đã rõ hơn,anh không còn chỉ biết nó là 1 ngôi nhà nữa,đó là tiểu học,nhưng nó vẫn là nhà thôi,thầy cô dạy anh thế mà,lần đầu anh biết viết chữ,anh viết lại dòng hồi ức trên trang vở có những nếp nhăn trong đầu mình
Năm anh 11 tuổi,bước vào mái nhà thcs,anh trở nên hòa đồng hơn,kiếm cho mình những người bạn ở trường cấp 2,sinh cái thói đi chơi bị thầy cô nhắc nhở,anh biết mình thấy khó chịu và luôn tìm lý do cho sự khó chịu đó,mọi người anh biết,thân và không thân,anh đều chụp lại,để vào trong 1 góc trong trí nhớ
Năm anh 18 tuổi,đã là năm cuối ở lại ngôi nhà có thầy cô bạn bè thân thiết,có được mối tình đầu tiên,chắc lần này vỏ não của anh sẽ không chứa được nữa,anh khắc sâu nó vào tim mình,để lại phần lý trí kia cho những kiến thức nặng nề của năm cuối cấp này
Năm anh 22 tuổi,anh tốt nghiệp đại học mà mình đã chọn,kết hôn với mối tình đầu,cũng là cuối,có thêm 1 mái nhà,anh không định chuyển đến ngôi nhà nào khác nữa,dừng ở đây thôi
Năm nay anh 30 tuổi,đang ngồi thừ trước máy tính,nghe nhạc mà tiếng nhỏ như muỗi kêu,mỉm cười nhớ chuyện miền xa xưa,lật giở từng trang,xem từng bức ảnh trong trí nhớ,thật may vì anh đã ghi lại và cất chúng cẩn thận
Tuy bây giờ anh có thể đi thăm lại mái nhà,mái trường xưa,nhưng cuộc sống dưới những mái nhà đó sẽ không thể có lại
Những sai lầm,những khoảnh khắc hối tiếc,dù có mạnh mẽ đến đâu,có nặng nề đến đâu,cũng không thể để anh quay lại sửa chữa hay chỉ đơn giản để trải qua lần nữa
Anh mỉm cười càng rõ hơn,nhìn về phía nguyên nhân khiến mình phải vặn nhỏ tiếng nhạc-lúc này đang nằm trong chiếc nôi giữa phòng
Anh sẽ hướng dẫn tốt cho nó để nó không phải dẫm vào vũng mực anh đã làm đổ ra,giữ cho nó sạch sẽ,không thì vợ anh sẽ cho anh quỳ bàn giặt mất…
Ngày anh đầy tháng,anh ở trong 1 căn nhà khác,nhỏ hơn,vạt vôi tường bị nứt phủ viền bởi rêu xanh,ánh sáng từ chiếc bóng đèn đã cũ lấp lóe như ánh lửa,dù theo một nghĩa nào đó,bóng sợi đốt thì đúng là ánh lửa thật,khung cảnh đó được anh cố nhồi vào vỏ não còn non nớt của anh,lưu giữ thành kỉ niệm đầu tiên anh có,dù nó thật mờ nhạt và ọp ẹp
Năm anh ba tuổi,mẹ đưa anh đến một ngôi nhà lớn hơn,có rất rất nhiều người,giống như anh,họ nhỏ xíu,tròn trịa,năng động,nói chung là trẻ con,nhưng anh cũng là trẻ con,vậy nên thôi,lần đầu tiên anh thấy nhiều người như vậy,âm thầm lưu nó lại trong ký ức
Năm anh 6 tuổi,nhận thức về thế giới phần nào đã rõ hơn,anh không còn chỉ biết nó là 1 ngôi nhà nữa,đó là tiểu học,nhưng nó vẫn là nhà thôi,thầy cô dạy anh thế mà,lần đầu anh biết viết chữ,anh viết lại dòng hồi ức trên trang vở có những nếp nhăn trong đầu mình
Năm anh 11 tuổi,bước vào mái nhà thcs,anh trở nên hòa đồng hơn,kiếm cho mình những người bạn ở trường cấp 2,sinh cái thói đi chơi bị thầy cô nhắc nhở,anh biết mình thấy khó chịu và luôn tìm lý do cho sự khó chịu đó,mọi người anh biết,thân và không thân,anh đều chụp lại,để vào trong 1 góc trong trí nhớ
Năm anh 18 tuổi,đã là năm cuối ở lại ngôi nhà có thầy cô bạn bè thân thiết,có được mối tình đầu tiên,chắc lần này vỏ não của anh sẽ không chứa được nữa,anh khắc sâu nó vào tim mình,để lại phần lý trí kia cho những kiến thức nặng nề của năm cuối cấp này
Năm anh 22 tuổi,anh tốt nghiệp đại học mà mình đã chọn,kết hôn với mối tình đầu,cũng là cuối,có thêm 1 mái nhà,anh không định chuyển đến ngôi nhà nào khác nữa,dừng ở đây thôi
Năm nay anh 30 tuổi,đang ngồi thừ trước máy tính,nghe nhạc mà tiếng nhỏ như muỗi kêu,mỉm cười nhớ chuyện miền xa xưa,lật giở từng trang,xem từng bức ảnh trong trí nhớ,thật may vì anh đã ghi lại và cất chúng cẩn thận
Tuy bây giờ anh có thể đi thăm lại mái nhà,mái trường xưa,nhưng cuộc sống dưới những mái nhà đó sẽ không thể có lại
Những sai lầm,những khoảnh khắc hối tiếc,dù có mạnh mẽ đến đâu,có nặng nề đến đâu,cũng không thể để anh quay lại sửa chữa hay chỉ đơn giản để trải qua lần nữa
Anh mỉm cười càng rõ hơn,nhìn về phía nguyên nhân khiến mình phải vặn nhỏ tiếng nhạc-lúc này đang nằm trong chiếc nôi giữa phòng
Anh sẽ hướng dẫn tốt cho nó để nó không phải dẫm vào vũng mực anh đã làm đổ ra,giữ cho nó sạch sẽ,không thì vợ anh sẽ cho anh quỳ bàn giặt mất…
Bình luận facebook