trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
truyện cực ngắn: nhắc
- Tác giả
- trường giang lưu đông
- Thể loại
- tập
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- 1
- Lượt đọc
- 20
- Cập nhật
Có một chàng trai,nói thế nào nhỉ,rất hay nhận những lời nhắc từ những người xung quanh
Năm anh 4 tuổi,anh bắt đầu ăn chung với bố mẹ,mẹ nhắc anh: “ăn chậm thôi con”
Đó là 1 lần bị nhắc
Năm 7 tuổi,anh tập xe đạp,bố anh nhắc anh: “đi chậm thôi con”
Đó là lần thứ 2 bị nhắc
Năm 12 tuổi,anh bị điểm kém,mẹ nhắc anh: “chú tâm mà học”
Đó là lần 3
Năm 15 tuổi,anh thích một bạn nữ,cô giáo nhắc anh: “tập trung học hành”
Đó là lần thứ 4
Năm 18 tuổi,trong lần kiểm tra trước khi thi chính thức,anh ném cho cậu bạn 1 mẩu giấy viết vội,để nhận lại lời nhắc: “đáp án A”
Đó là lần đầu được nhắc,được chứ không phải bị
Cùng năm,anh cầm phiếu điểm,anh đã kém trường đại học mơ ước của mình,kém 0,1 điểm ở câu hỏi mà anh đã hỏi bạn hôm đó
Mẹ anh gọi cho anh: “con đừng buồn”
Bố điện cho anh: “vào trường kém 1 chút cũng không sao”
Nhìn danh bạ vừa gọi đến,chẳng có người bạn nào
Anh ôm mặt,từng giọt nước mắt rịn ra từ kẽ tay anh,anh cuối cùng cũng biết mình đã nhầm lần giữa “được nhắc” và “bị nhắc” suốt bao năm qua rồi...
Nhiều năm trôi qua,anh trở thành người nhắc,anh nhắc con mình: “học tập trung vào”
Anh cũng không biết nó có giống anh không,có sẽ quay lại kịp trước đáy vực không
Nếu nó không,anh sẽ kéo nó lại,anh cùng từng giống nó mà,anh biết cách...
Năm anh 4 tuổi,anh bắt đầu ăn chung với bố mẹ,mẹ nhắc anh: “ăn chậm thôi con”
Đó là 1 lần bị nhắc
Năm 7 tuổi,anh tập xe đạp,bố anh nhắc anh: “đi chậm thôi con”
Đó là lần thứ 2 bị nhắc
Năm 12 tuổi,anh bị điểm kém,mẹ nhắc anh: “chú tâm mà học”
Đó là lần 3
Năm 15 tuổi,anh thích một bạn nữ,cô giáo nhắc anh: “tập trung học hành”
Đó là lần thứ 4
Năm 18 tuổi,trong lần kiểm tra trước khi thi chính thức,anh ném cho cậu bạn 1 mẩu giấy viết vội,để nhận lại lời nhắc: “đáp án A”
Đó là lần đầu được nhắc,được chứ không phải bị
Cùng năm,anh cầm phiếu điểm,anh đã kém trường đại học mơ ước của mình,kém 0,1 điểm ở câu hỏi mà anh đã hỏi bạn hôm đó
Mẹ anh gọi cho anh: “con đừng buồn”
Bố điện cho anh: “vào trường kém 1 chút cũng không sao”
Nhìn danh bạ vừa gọi đến,chẳng có người bạn nào
Anh ôm mặt,từng giọt nước mắt rịn ra từ kẽ tay anh,anh cuối cùng cũng biết mình đã nhầm lần giữa “được nhắc” và “bị nhắc” suốt bao năm qua rồi...
Nhiều năm trôi qua,anh trở thành người nhắc,anh nhắc con mình: “học tập trung vào”
Anh cũng không biết nó có giống anh không,có sẽ quay lại kịp trước đáy vực không
Nếu nó không,anh sẽ kéo nó lại,anh cùng từng giống nó mà,anh biết cách...
Bình luận facebook